Chương 1: Ngày trở về
Winny
14/08/2014
- Dì!!!! Kiệt đó hả??? OMG, con không tin đâu nha.- Lan đưa tay đập vào trán.
- Con dì đó, chẳng biết phải thằng Kiệt không!- Bà che miệng cười.
…………………………………………………………………………………………………..
USA, ngày 12, tháng 1 năm 2013…
1 cô gái đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi trên khung cảnh nhạt nhòa. Nước Mĩ rất đẹp, ai chẳng biết nhưng những con người nơi đây có vẻ vô tâm với nhau. Người người lũ lượt đi qua nhau không thèm ngoảnh lại. Bên làn tuyết dày đặc bên ngoài kia… biết đâu có nửa kia của cô ngoài đó. Cô gái đưa tay che miệng sao 1 tiếng ngáp dài.
Đứng dậy đi vào bên trong nhà cầm tách cà phê nóng trên bàn, cô dùng muỗng khoáy đều đưa lên miệng nhấm nháp. Đột nhiên cô nhớ về 1 người bạn của cô. 1 người con trai nhút nhát, vẻ ngoài không có gì nổi bật nếu không nói là tệ nhưng luôn luôn hiền hậu chẳng làm gì được ai toàn nhờ cô ra tay. Ấy vậy mà thức uống của cậu ấy lại vô cùng mạnh mẽ… Cà phê đen không đường. Trái ngược với cô, 1 tiểu thư mê kem dâu. Vì ước mơ mà cô đã sang đây trong bao nhiêu tiếc nuối, nếu có thành công thì chỉ là 1 nhà thiết kế buồn tẻ và cô độc.
Cô bạn đứng dậy:
- Thôi được rồi mình chịu thua cái cảnh mệt mỏi ở đây… Việt Nam, tôi sẽ về sau 1 năm nữa…
……………………………………………………………………………………………….
Việt Nam, ngày 12 tháng 1 năm 2014…
1 cô gái với mái tóc vàng xoăn bồng bềnh tạo cảm giác thanh thản tột độ. Cô tháo chiếc mắt kính vắt vào áo khoác. Đôi mắt đen nhìn ngó nghiêng mọi vật, vẫn vậy, vẫn thanh bình, vẫn đẹp đẽ làm sao, và rất ấm áp nữa.
Cô ngồi trên chiếc taxi để về nha, sỡ dĩ không ai đón cô ở sân bay vì cô muốn cho họ sự bất ngờ. Chiếc xe đột ngột thắng gấp, chiếc phone đang đeo trên tai cô rớt ra. Cô lât đật ngồi dậy hỏi tài xế:
- Có chuyện gì vậy chú???
Bác tài không nói không rằng đẩy cửa xe ra mắng mỏ:
- Cậu bị khùng à, sao lại ngồi giữa đường, té xe mà còn không vác cái xe mau mau vào ven đường. Tôi mà thắng chậm 1 chút là…
- Là thế nào??- Tên con trai thắt dây giày , vẻ mặt bình thản nhưng lại như băng. Cô gái ló đầu ra cửa sổ nhìn. Sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế nhỉ? Chẳng lẽ cô đã gặp tên này ở đâu hay sao???
Bác tài đứng chết trân trước câu hỏi nhẹ tênh mà tưởng chừng như cả tấn, ông quay đầu không nói năng gì mà bước vào xe lái tiếp. Thấy vậy, cô gái của chẳng buồn hỏi tiếp tục loay hoay với cái iphone. Con bé nói nhỏ:
- Đầu tiên mình phải thăm bác Vân mẹ Kiệt, tiếp theo sẽ tạo cho ba mẹ 1 sự bất ngờ hí hí.
Rồi con bé nhìn bác tài vui vẻ nói lớn:
- Bác chở con đến địa chỉ abc xyz này nhé!
Ông gật đầu. Ôi rõ khổ chẳng lẽ lắc đầu, tài xế mà không chiều ý khách, làm không tiền thì cạp đất mà ăn à???
……………………………………………………………………………………………….
Cô bé đứng trước nhà bác Vân bấm chuông cửa. Ôi nôn nao quá, chẳng biết Kiệt giờ có thay đổi thế nào không nữa!!!
Bác Vân ra mở cửa, bà không tin vào mắt mình nữa, trời ơi, con dâu tương lai của bà đây mà. Bà che miệng cười, đúng là stylist có khác, ăn mặc rất thời thượng và đẹp đẽ. Nhìn mát con mắt, chẳng hở hang cũng chẳng kín đáo nhưng rất thoải mái. Cô bé cúi đầu:
- Cháu chào bác ạ!!!
- Chào gì mà chào, vào nhà đi con.- Bà phẩy tay cười.
Con bé lè lưỡi rồi kéo va li vào nhà. Bà nhìn hành trang rồi lắc đầu, con bé chưa về nhà cha mẹ đẻ mà qua nhà chồng rồi. Con bé chạy khắp nhà:
- Kiệt ơi, cậu đâu rồi??? Tớ về rồi nè, nhớ tớ không???
Bà Vân cứ cười suốt, đúng là những đứa trẻ mà, xa nhau lâu thì nhớ đúng rồi chẳng biết thằng con… máu lạnh của bà còn nhớ không???
Nằm trên phòng, Kiệt cầm quyển sách đang đọc dở, ngồi dậy. Giọng nói này rất quen nhưng trong trí nhớ nửa tỉnh nửa mơ, thật sự cậu không thể nhận ra… Bước xuống cầu thang, đôi mắt lạnh lùng quan sát phía phòng khách, 1 cô gái tóc vàng đang ngồi nói chuyện với mẹ cậu có vẻ khá thân thiết với gia đình.
Bị con bé phát hiện, đôi mắt lạnh thoáng chút bối rối rồi bước nhanh đến tủ lạnh lấy 1 chai nước uống 1 hơi dài rồi lại trở về phòng. Đôi mắt con bé mở to nhìn bác Vân:
- Dì!!!! Kiệt đó hả??? OMG, con không tin đâu nha.- Lan đưa tay đập vào trán.
- Con dì đó, chẳng biết phải thằng Kiệt không!- Bà che miệng cười.
Con bé gật gù:
- Vậy là Kiệt có anh em cùng cha khác mẹ mà con không biết.
Câu nói của con bé làm bà muốn bật khỏi ghế sô pha, con bé này thân với gia đình như vậy mà buông câu nói gì mà ngây thơ thế này!!! Bà nhìn con bé:
- Kiệt đó cháu!!!
Con bé té ngã ngang, bà vội đỡ nó. Con bé bĩu môi:
- Sao Kiệt đẹp trai quá vậy bác???
- Nó giảm cân đó con, mà giờ nó khác xưa nhiều quá!- Nói đến đây, khuôn mặt bà buồn rười rượi.- Con cứ tiếp xúc với nó thì sẽ hiểu, giờ có gì con lên phòng nó đi.
Con bé gật đầu rồi bước lên cầu thang, bà Vân móc trong túi ra xâu chìa khóa rồi đưa cho nó. Con bé đứng trước cửa phòng ngó nghiêng, cậu này lớn rồi mà còn chơi trốn tìm, khóa trái cửa phòng cơ đấy. Con bé che miệng cười rồi mở khóa phòng.
Nghe tiếng lạch cạnh, đôi mắt lạnh nhìn ra cửa phòng rồi nhanh chóng liếc nhanh trên cuốn sách. Con bé đẩy cửa chạy ngay vào phòng ph1ong lên giường chỉ trong 30s. Con bé vơ ngay lấy cái gối đập tới tấp vào mặt Kiệt:
- Chết cậu này, tớ về mà chẳng nghênh tiếp chỉ uống nước rồi quay lên thế là sao???
Bị 1 con sóc tập kích bất ngờ chưa kịp chống đỡ, Kiệt đưa tay lên đỡ những cái đấm từ… ờ thì, cái gối… Kiệt ngán ngẫm hét lên:
- Cô là ai??? Tránh xa tôi ra!!!
Con bé nghe lớ mớ gì mà… ai ai… tôi ra gì đó. Con bé vẫn tiếp tục đánh đánh đánh miệng hô hào khí thế:
- Đánh đánh đánh cho cậu chết này, chết đi chết đi!
- CÔ không tránh ra người chết là cô đó.- Kiệt tức giận hét lên.
Con bé tránh xa ra 1 chút để nhìn rõ bộ mặt của người đang quát lên vì tức giận, gì chứ, đó giờ Kiệt có bao giờ nổi giận với nó đâu! Con bé bĩu môi cúi đầu ánh mắt hậm hực nhìn tên con trai mới lồm cồm bò dậy được đang phủi tay chân. Tên đó ngước mặt lên chỉ tay vào mặt con bé:
- Nè, tôi quen cô sao? Ai cho cô vào phòng của tôi, cô có biết nhìn phong cách ăn mặc của cô không đàng hoàng lắm không?
Con bé nhìn từ đầu tóc xuống ngón chân út của mình, có gì không ổn ư? Chắc là Kiệt đang đùa nhưng đùa kiểu này chẳng vui tí nào. Con bé đứng dậy chống nạnh:
- Cậu không nên chỉ vào người khác vì trông cậu rất ngu, chỉ có 1 ngón chỉ về phía người đó nhưng còn cậu thì cả 3 ngón kìa. Tớ thấy cậu mới là ăn mặc không đàng hoàng.
Hô hô, phải thế chứ! Bao nhiêu năm nay võ mồm của con bé vẫn là nhất của nhất, đỉnh của đỉnh, làm sao Kiệt có thể sánh bằng. Kiệt tức nhoi máu, nhưng quả thật, cậu vừa làm 1 điều rất ngu… cậu chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ trắng và chiếc quần sooc trắng trong khi đó, cô gái đối diện mặc 1 chiếc váy suông bên trong và bên ngoài khác 1 chiếc áo khoác kiểu, tính ra cũng đạt hơn cậu 1 chút.
Con bé khoanh tay hé 1 mắt nhìn tên con trai vừa lạ vừa quen này. Khoan, hình như khuôn mặt đẹp từng milimet này ở đâu rồi. COn bé mắt chữ A mồm chữ O:
- Cậu là tên con trai lúc nãy sửa xe giữa đường đúng không???
Kiệt chỉ nhíu mày mà không thèm trả lời. Đôi mắt lạnh chúi vào quyển sách. Con bé thở hắt ra, đâu ra cái thói coi thường người khác thế này. Con bé hét lên:
- CẬU ĐANG LÀM THÁI ĐỘ GÌ ĐẤY, KHÔNG VUI TẸO NÀO. CẬU BỊ ĐỘNG KINH HAY MẤT 1 DÂY MẠCH TRONG NÃO THẾ HẢ???
Kiệt đưa đôi mắt lạnh nhìn con bé hừ 1 cái:
- Tôi cho cô 3 giây để rời khỏi phòng. 1…
Con bé vẫn đứng khoanh tay không có ý định bước đi. Đôi môi mỏng mấp máy 2 số đếm nữa. Kiệt gấp cuốn sách bỏ xuống giường đứng lên đi về phía Lan. Con bé mở to mắt, hắn muốn làm gì đây? Thân thể cường tráng của Kiệt áp sát vào người con bé và… Ầm… Tay cậu vo tròn thành đấm đấm thật mạnh 1 cái vào tường, nhìn Lan như cảnh cáo rồi bước ra khỏi phòng. Con bé mở to mắt vẫn còn hoảng sợ.
- Con dì đó, chẳng biết phải thằng Kiệt không!- Bà che miệng cười.
…………………………………………………………………………………………………..
USA, ngày 12, tháng 1 năm 2013…
1 cô gái đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi trên khung cảnh nhạt nhòa. Nước Mĩ rất đẹp, ai chẳng biết nhưng những con người nơi đây có vẻ vô tâm với nhau. Người người lũ lượt đi qua nhau không thèm ngoảnh lại. Bên làn tuyết dày đặc bên ngoài kia… biết đâu có nửa kia của cô ngoài đó. Cô gái đưa tay che miệng sao 1 tiếng ngáp dài.
Đứng dậy đi vào bên trong nhà cầm tách cà phê nóng trên bàn, cô dùng muỗng khoáy đều đưa lên miệng nhấm nháp. Đột nhiên cô nhớ về 1 người bạn của cô. 1 người con trai nhút nhát, vẻ ngoài không có gì nổi bật nếu không nói là tệ nhưng luôn luôn hiền hậu chẳng làm gì được ai toàn nhờ cô ra tay. Ấy vậy mà thức uống của cậu ấy lại vô cùng mạnh mẽ… Cà phê đen không đường. Trái ngược với cô, 1 tiểu thư mê kem dâu. Vì ước mơ mà cô đã sang đây trong bao nhiêu tiếc nuối, nếu có thành công thì chỉ là 1 nhà thiết kế buồn tẻ và cô độc.
Cô bạn đứng dậy:
- Thôi được rồi mình chịu thua cái cảnh mệt mỏi ở đây… Việt Nam, tôi sẽ về sau 1 năm nữa…
……………………………………………………………………………………………….
Việt Nam, ngày 12 tháng 1 năm 2014…
1 cô gái với mái tóc vàng xoăn bồng bềnh tạo cảm giác thanh thản tột độ. Cô tháo chiếc mắt kính vắt vào áo khoác. Đôi mắt đen nhìn ngó nghiêng mọi vật, vẫn vậy, vẫn thanh bình, vẫn đẹp đẽ làm sao, và rất ấm áp nữa.
Cô ngồi trên chiếc taxi để về nha, sỡ dĩ không ai đón cô ở sân bay vì cô muốn cho họ sự bất ngờ. Chiếc xe đột ngột thắng gấp, chiếc phone đang đeo trên tai cô rớt ra. Cô lât đật ngồi dậy hỏi tài xế:
- Có chuyện gì vậy chú???
Bác tài không nói không rằng đẩy cửa xe ra mắng mỏ:
- Cậu bị khùng à, sao lại ngồi giữa đường, té xe mà còn không vác cái xe mau mau vào ven đường. Tôi mà thắng chậm 1 chút là…
- Là thế nào??- Tên con trai thắt dây giày , vẻ mặt bình thản nhưng lại như băng. Cô gái ló đầu ra cửa sổ nhìn. Sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế nhỉ? Chẳng lẽ cô đã gặp tên này ở đâu hay sao???
Bác tài đứng chết trân trước câu hỏi nhẹ tênh mà tưởng chừng như cả tấn, ông quay đầu không nói năng gì mà bước vào xe lái tiếp. Thấy vậy, cô gái của chẳng buồn hỏi tiếp tục loay hoay với cái iphone. Con bé nói nhỏ:
- Đầu tiên mình phải thăm bác Vân mẹ Kiệt, tiếp theo sẽ tạo cho ba mẹ 1 sự bất ngờ hí hí.
Rồi con bé nhìn bác tài vui vẻ nói lớn:
- Bác chở con đến địa chỉ abc xyz này nhé!
Ông gật đầu. Ôi rõ khổ chẳng lẽ lắc đầu, tài xế mà không chiều ý khách, làm không tiền thì cạp đất mà ăn à???
……………………………………………………………………………………………….
Cô bé đứng trước nhà bác Vân bấm chuông cửa. Ôi nôn nao quá, chẳng biết Kiệt giờ có thay đổi thế nào không nữa!!!
Bác Vân ra mở cửa, bà không tin vào mắt mình nữa, trời ơi, con dâu tương lai của bà đây mà. Bà che miệng cười, đúng là stylist có khác, ăn mặc rất thời thượng và đẹp đẽ. Nhìn mát con mắt, chẳng hở hang cũng chẳng kín đáo nhưng rất thoải mái. Cô bé cúi đầu:
- Cháu chào bác ạ!!!
- Chào gì mà chào, vào nhà đi con.- Bà phẩy tay cười.
Con bé lè lưỡi rồi kéo va li vào nhà. Bà nhìn hành trang rồi lắc đầu, con bé chưa về nhà cha mẹ đẻ mà qua nhà chồng rồi. Con bé chạy khắp nhà:
- Kiệt ơi, cậu đâu rồi??? Tớ về rồi nè, nhớ tớ không???
Bà Vân cứ cười suốt, đúng là những đứa trẻ mà, xa nhau lâu thì nhớ đúng rồi chẳng biết thằng con… máu lạnh của bà còn nhớ không???
Nằm trên phòng, Kiệt cầm quyển sách đang đọc dở, ngồi dậy. Giọng nói này rất quen nhưng trong trí nhớ nửa tỉnh nửa mơ, thật sự cậu không thể nhận ra… Bước xuống cầu thang, đôi mắt lạnh lùng quan sát phía phòng khách, 1 cô gái tóc vàng đang ngồi nói chuyện với mẹ cậu có vẻ khá thân thiết với gia đình.
Bị con bé phát hiện, đôi mắt lạnh thoáng chút bối rối rồi bước nhanh đến tủ lạnh lấy 1 chai nước uống 1 hơi dài rồi lại trở về phòng. Đôi mắt con bé mở to nhìn bác Vân:
- Dì!!!! Kiệt đó hả??? OMG, con không tin đâu nha.- Lan đưa tay đập vào trán.
- Con dì đó, chẳng biết phải thằng Kiệt không!- Bà che miệng cười.
Con bé gật gù:
- Vậy là Kiệt có anh em cùng cha khác mẹ mà con không biết.
Câu nói của con bé làm bà muốn bật khỏi ghế sô pha, con bé này thân với gia đình như vậy mà buông câu nói gì mà ngây thơ thế này!!! Bà nhìn con bé:
- Kiệt đó cháu!!!
Con bé té ngã ngang, bà vội đỡ nó. Con bé bĩu môi:
- Sao Kiệt đẹp trai quá vậy bác???
- Nó giảm cân đó con, mà giờ nó khác xưa nhiều quá!- Nói đến đây, khuôn mặt bà buồn rười rượi.- Con cứ tiếp xúc với nó thì sẽ hiểu, giờ có gì con lên phòng nó đi.
Con bé gật đầu rồi bước lên cầu thang, bà Vân móc trong túi ra xâu chìa khóa rồi đưa cho nó. Con bé đứng trước cửa phòng ngó nghiêng, cậu này lớn rồi mà còn chơi trốn tìm, khóa trái cửa phòng cơ đấy. Con bé che miệng cười rồi mở khóa phòng.
Nghe tiếng lạch cạnh, đôi mắt lạnh nhìn ra cửa phòng rồi nhanh chóng liếc nhanh trên cuốn sách. Con bé đẩy cửa chạy ngay vào phòng ph1ong lên giường chỉ trong 30s. Con bé vơ ngay lấy cái gối đập tới tấp vào mặt Kiệt:
- Chết cậu này, tớ về mà chẳng nghênh tiếp chỉ uống nước rồi quay lên thế là sao???
Bị 1 con sóc tập kích bất ngờ chưa kịp chống đỡ, Kiệt đưa tay lên đỡ những cái đấm từ… ờ thì, cái gối… Kiệt ngán ngẫm hét lên:
- Cô là ai??? Tránh xa tôi ra!!!
Con bé nghe lớ mớ gì mà… ai ai… tôi ra gì đó. Con bé vẫn tiếp tục đánh đánh đánh miệng hô hào khí thế:
- Đánh đánh đánh cho cậu chết này, chết đi chết đi!
- CÔ không tránh ra người chết là cô đó.- Kiệt tức giận hét lên.
Con bé tránh xa ra 1 chút để nhìn rõ bộ mặt của người đang quát lên vì tức giận, gì chứ, đó giờ Kiệt có bao giờ nổi giận với nó đâu! Con bé bĩu môi cúi đầu ánh mắt hậm hực nhìn tên con trai mới lồm cồm bò dậy được đang phủi tay chân. Tên đó ngước mặt lên chỉ tay vào mặt con bé:
- Nè, tôi quen cô sao? Ai cho cô vào phòng của tôi, cô có biết nhìn phong cách ăn mặc của cô không đàng hoàng lắm không?
Con bé nhìn từ đầu tóc xuống ngón chân út của mình, có gì không ổn ư? Chắc là Kiệt đang đùa nhưng đùa kiểu này chẳng vui tí nào. Con bé đứng dậy chống nạnh:
- Cậu không nên chỉ vào người khác vì trông cậu rất ngu, chỉ có 1 ngón chỉ về phía người đó nhưng còn cậu thì cả 3 ngón kìa. Tớ thấy cậu mới là ăn mặc không đàng hoàng.
Hô hô, phải thế chứ! Bao nhiêu năm nay võ mồm của con bé vẫn là nhất của nhất, đỉnh của đỉnh, làm sao Kiệt có thể sánh bằng. Kiệt tức nhoi máu, nhưng quả thật, cậu vừa làm 1 điều rất ngu… cậu chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ trắng và chiếc quần sooc trắng trong khi đó, cô gái đối diện mặc 1 chiếc váy suông bên trong và bên ngoài khác 1 chiếc áo khoác kiểu, tính ra cũng đạt hơn cậu 1 chút.
Con bé khoanh tay hé 1 mắt nhìn tên con trai vừa lạ vừa quen này. Khoan, hình như khuôn mặt đẹp từng milimet này ở đâu rồi. COn bé mắt chữ A mồm chữ O:
- Cậu là tên con trai lúc nãy sửa xe giữa đường đúng không???
Kiệt chỉ nhíu mày mà không thèm trả lời. Đôi mắt lạnh chúi vào quyển sách. Con bé thở hắt ra, đâu ra cái thói coi thường người khác thế này. Con bé hét lên:
- CẬU ĐANG LÀM THÁI ĐỘ GÌ ĐẤY, KHÔNG VUI TẸO NÀO. CẬU BỊ ĐỘNG KINH HAY MẤT 1 DÂY MẠCH TRONG NÃO THẾ HẢ???
Kiệt đưa đôi mắt lạnh nhìn con bé hừ 1 cái:
- Tôi cho cô 3 giây để rời khỏi phòng. 1…
Con bé vẫn đứng khoanh tay không có ý định bước đi. Đôi môi mỏng mấp máy 2 số đếm nữa. Kiệt gấp cuốn sách bỏ xuống giường đứng lên đi về phía Lan. Con bé mở to mắt, hắn muốn làm gì đây? Thân thể cường tráng của Kiệt áp sát vào người con bé và… Ầm… Tay cậu vo tròn thành đấm đấm thật mạnh 1 cái vào tường, nhìn Lan như cảnh cáo rồi bước ra khỏi phòng. Con bé mở to mắt vẫn còn hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.