Chương 34: Nhận ra…
Winny
14/08/2014
Tôi thấy mừng vì Nam cũng lo lắng cho Thiên.
…………………………………………………………………………………………………..
Jackson lái xe đến trường nhưng không thấy thằng bé đâu, trường đã đóng cửa từ lúc nào. Anh gọi điện cho Trang:
- Em à! Em có đón Thiên chưa?
- Anh đón mà, đang bận sổ sách… Có chuyện gì sao anh?
- Anh không thấy nó. Nó có đến công ty chưa?
- Em chưa thấy nó lên. Trời ạ, thằng bé có sao không?- Trang lo lắng bên đầu dây.
- Để anh đến công ty của em!
Trang buông điện thoại tay run cầm cập. Thằng bé mà có xảy ra chuyện gì chắc anh không sống nổi. Cô ngồi trên sô pha tay đan vào nhau run rẩy. Khóe mắt trực trào mặn đắng.
Jackson bấm thang máy. Thang máy đã hỏng rồi. Anh quay ra hỏi tiếp tân:
- Thang máy hỏng rồi à?
- Tôi không biết nữa. Nhóc Thiên con giám đốc vừa vào mà!
Jackson vò đầu. Thằng nhóc đã bị kẹt trong thang máy. Anh hét:
- Bảo vệ đã đến chưa? Thằng bé đã vào thang máy bao lâu rồi?
- Dạ… khoảng… 30 phút… Bảo vệ… vẫn chưa đến.- Cô ta lắp bắp trả lời. Tâm trạng của anh lúc này thật sự muốn giết người. Anh gọi cho Trang:
- Thang máy bị hỏng và thằng nhóc bị kẹt trong thang máy công ty em 30 phút rồi. Em có biết là thang máy lên tầng cao nhất của em cao thế nào không? Nó rơi tự do, em cần có đội ngũ bảo vệ mới đó. Chẳng ai đến xem cả!
- Anh rẽ phải vào phòng bảo vệ nhanh giúp em. Xem ông ta có ở đó không? Em sẽ kiện ông ta!- Trang thật sự hoảng loạn.
Jackson chạy đến phòng bảo vệ. Chuông báo hiểm thang máy đang réo inh ỏi. Chẳng thấy bóng dáng ai. Anh chạy xuống tầng hầm.
……………………………………………………………………………………………….
- Nè, cậu nghĩ sao nếu chúng ta chết ở đây?- Duyên hỏi.
- Chết 1 mình đi. Đừng hỏi tớ chuyện đấy. Ngốc thật.- Thiên đánh vào trán con bé 1 cái. 2 đứa đang ngồi bệch ở dưới nền thang máy. Duyên giơ tay xoa xoa trán chỗ Thiên đánh. Con bé chu môi, mắt đã ráo hoảnh không còn khóc.
Con bé cười:
- Cậu biết hát không?
- Hát là cái gì thế?- Thằng bé nhìn ánh mắt hờ hững.
- Cô có dạy mà! Hát là hát.-Con bé đánh vào trán Thiên 1 cái. Thằng nhóc quay sang giơ tay định đánh lại nhưng con bé giơ tay đỡ, thằng bé để tay xuống.- Để tớ hát à nghe!- Con bé nói tiếp rồi vu vơ vài câu ca:
- Kìa chú là chú ếch con, có hai là hai mắt tròn.
Chú ngồi học bài một mình bên hố bom kề vườn xoan.
Bao cô cá trê non cùng bao chú cá rô ron.
Tung tăng chiếc vây son nhịp theo tiếng ếch vang giòn.
- Thích ếch à?- Thằng bé quay sang nhìn.
- Ếch dễ thương mà!- Con bé nói, giọng hồn nhiên ngây thơ.
- Khi nào ra khỏi đây tớ sẽ tặng cậu mỗi ngày 1 con ếch. Chịu không?
- Nếu có thể ra khỏi đây! Mình ở đây bao lâu rồi?- Con bé bắt đầu hoang mang trở lại.
-1 tiếng. Biết vậy không quẳng cái điện thoại mẹ cho xuống hồ bơi. Cậu không có di động sao?- Thằng bé đưa tay nắm đầu mình.
- Có chứ sao không! Trong cặp đây này.
Thằng bé vừa nghe qua thì như sét đánh ngang tay. Con bé có điện thoại. Có điện thoại thật đó, tại sao nãy giờ không lên tiếng để gọi cho người lớn. Khóe mắt thằng bé giật giật. Thằng bé hét lớn khiến Duyên giật mình:
- Sao không gọi người lớn đến chứ?
- Nãy giờ có hỏi đến đâu mà nói! Tớ chỉ có số của ba và mẹ thôi.
- Gọi cho ba rồi bảo chú đến công ty báo cho ba mẹ tớ biết đi!
- Được thôi…- Con bé lôi chiếc điện thoại ra bấm số Nam. Nam nãy giờ đang hoảng loạn tìm con bé và định đến cảnh sát thì thấy con bé gọi.
- Con đã ở đâu vậy?
- Con đang kẹt trong thang máy của công ty Hoàng Thiên với Thiên…
Câu nói chưa trọn vẹn thì đã bị ngắt ra. Thiên cầm điện thoại nhìn, mất sóng rồi. Nam chạy như bay đến công ty.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi đã chạy thang bộ đến phòng bảo vệ. Đã 30 phút trôi qua mà chẳng có cách nào để sửa chữa thang máy. Tôi thật sự rối bời. Jackson choàng vai tôi động viên. Tôi khẽ thở ra. Nam đây cửa vào. Tôi ngạc nhiên. Anh nhìn vào chỗ thang máy trong phòng bảo vệ. Đó vẫn là 1 lối sâu hun hút không có thang máy. Anh hỏi gấp gáp:
- Thiên cũng bị mắc kẹt sao?
- Ừ…- Tôi hờ hững đáp nhưng tôi thấy mừng.Tôi thấy mừng vì Nam cũng lo lắng cho Thiên.
- Tầng hầm ở đâu?
- Cầu thang dẫn vào bên phải, trước công ty.
Anh giật cái cờ lê trên tay đội cứu hộ đi thẳng ra ngoài. Bước chân anh sải dài, thẳng và nhanh. Jackson nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi kéo tay Jackson theo sau Nam.
Nam dùng cờ lê gõ cái ầm. Lúc này tôi mới xuống tới mà nhìn thấy, thang máy rớt xuống tầng hầm chứ không phải phòng bảo vệ. 2 đứa nhóc trong thang máy giật mình vì tiếng gõ nên nhao nhao:
- Ba à? Là ba sao?- Giọng của con bé Duyên.
- Ba, mẹ. Giúp con ra khỏi đây đi.- Lần này là Thiên lên tiếng.
- Con chờ 1 chút. Mẹ sẽ gọi người tới.- Tôi nói vọng vào trấn an.
Jackson chạy ra khỏi tầng hầm để gọi người tới giúp. Nam dùng cờ lê chắn thẳng vào đường kẻ ở giữa, nó đã hở ra 1 chút đủ vừa bàn tay kéo ra. Nam nhìn tôi:
- Cô… giúp tôi 1 tay…
- Tất nhiên.- Tôi kéo cánh cửa bên phải ra, Nam kéo cánh cửa bên trái. Hình như 2 đứa nhóc bên trong cũng nhập cuộc.
Cánh cửa động đậy dịch chuyển to ra. Tôi cắn răng kéo cho xong thì Nam ngừng kéo.
- 2 đứa chui ra đi.- Anh nói.
Thiên đi ngang người ra. Duyên bé con nên cũng ra rất dễ dàng. Tôi nhìn anh gật đầu cảm ơn. Anh dường như muốn nói chuyện gì đó nhưng anh lại bế Duyên lên và quay người. Lúc này Jackson mới bước vào. Tôi muốn níu chân Nam lại nhưng tôi đã chấp nhận sẽ cưới Jackson. Tôi không thể nữa rồi.
…………………………………………………………………………………………………..
Jackson lái xe đến trường nhưng không thấy thằng bé đâu, trường đã đóng cửa từ lúc nào. Anh gọi điện cho Trang:
- Em à! Em có đón Thiên chưa?
- Anh đón mà, đang bận sổ sách… Có chuyện gì sao anh?
- Anh không thấy nó. Nó có đến công ty chưa?
- Em chưa thấy nó lên. Trời ạ, thằng bé có sao không?- Trang lo lắng bên đầu dây.
- Để anh đến công ty của em!
Trang buông điện thoại tay run cầm cập. Thằng bé mà có xảy ra chuyện gì chắc anh không sống nổi. Cô ngồi trên sô pha tay đan vào nhau run rẩy. Khóe mắt trực trào mặn đắng.
Jackson bấm thang máy. Thang máy đã hỏng rồi. Anh quay ra hỏi tiếp tân:
- Thang máy hỏng rồi à?
- Tôi không biết nữa. Nhóc Thiên con giám đốc vừa vào mà!
Jackson vò đầu. Thằng nhóc đã bị kẹt trong thang máy. Anh hét:
- Bảo vệ đã đến chưa? Thằng bé đã vào thang máy bao lâu rồi?
- Dạ… khoảng… 30 phút… Bảo vệ… vẫn chưa đến.- Cô ta lắp bắp trả lời. Tâm trạng của anh lúc này thật sự muốn giết người. Anh gọi cho Trang:
- Thang máy bị hỏng và thằng nhóc bị kẹt trong thang máy công ty em 30 phút rồi. Em có biết là thang máy lên tầng cao nhất của em cao thế nào không? Nó rơi tự do, em cần có đội ngũ bảo vệ mới đó. Chẳng ai đến xem cả!
- Anh rẽ phải vào phòng bảo vệ nhanh giúp em. Xem ông ta có ở đó không? Em sẽ kiện ông ta!- Trang thật sự hoảng loạn.
Jackson chạy đến phòng bảo vệ. Chuông báo hiểm thang máy đang réo inh ỏi. Chẳng thấy bóng dáng ai. Anh chạy xuống tầng hầm.
……………………………………………………………………………………………….
- Nè, cậu nghĩ sao nếu chúng ta chết ở đây?- Duyên hỏi.
- Chết 1 mình đi. Đừng hỏi tớ chuyện đấy. Ngốc thật.- Thiên đánh vào trán con bé 1 cái. 2 đứa đang ngồi bệch ở dưới nền thang máy. Duyên giơ tay xoa xoa trán chỗ Thiên đánh. Con bé chu môi, mắt đã ráo hoảnh không còn khóc.
Con bé cười:
- Cậu biết hát không?
- Hát là cái gì thế?- Thằng bé nhìn ánh mắt hờ hững.
- Cô có dạy mà! Hát là hát.-Con bé đánh vào trán Thiên 1 cái. Thằng nhóc quay sang giơ tay định đánh lại nhưng con bé giơ tay đỡ, thằng bé để tay xuống.- Để tớ hát à nghe!- Con bé nói tiếp rồi vu vơ vài câu ca:
- Kìa chú là chú ếch con, có hai là hai mắt tròn.
Chú ngồi học bài một mình bên hố bom kề vườn xoan.
Bao cô cá trê non cùng bao chú cá rô ron.
Tung tăng chiếc vây son nhịp theo tiếng ếch vang giòn.
- Thích ếch à?- Thằng bé quay sang nhìn.
- Ếch dễ thương mà!- Con bé nói, giọng hồn nhiên ngây thơ.
- Khi nào ra khỏi đây tớ sẽ tặng cậu mỗi ngày 1 con ếch. Chịu không?
- Nếu có thể ra khỏi đây! Mình ở đây bao lâu rồi?- Con bé bắt đầu hoang mang trở lại.
-1 tiếng. Biết vậy không quẳng cái điện thoại mẹ cho xuống hồ bơi. Cậu không có di động sao?- Thằng bé đưa tay nắm đầu mình.
- Có chứ sao không! Trong cặp đây này.
Thằng bé vừa nghe qua thì như sét đánh ngang tay. Con bé có điện thoại. Có điện thoại thật đó, tại sao nãy giờ không lên tiếng để gọi cho người lớn. Khóe mắt thằng bé giật giật. Thằng bé hét lớn khiến Duyên giật mình:
- Sao không gọi người lớn đến chứ?
- Nãy giờ có hỏi đến đâu mà nói! Tớ chỉ có số của ba và mẹ thôi.
- Gọi cho ba rồi bảo chú đến công ty báo cho ba mẹ tớ biết đi!
- Được thôi…- Con bé lôi chiếc điện thoại ra bấm số Nam. Nam nãy giờ đang hoảng loạn tìm con bé và định đến cảnh sát thì thấy con bé gọi.
- Con đã ở đâu vậy?
- Con đang kẹt trong thang máy của công ty Hoàng Thiên với Thiên…
Câu nói chưa trọn vẹn thì đã bị ngắt ra. Thiên cầm điện thoại nhìn, mất sóng rồi. Nam chạy như bay đến công ty.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi đã chạy thang bộ đến phòng bảo vệ. Đã 30 phút trôi qua mà chẳng có cách nào để sửa chữa thang máy. Tôi thật sự rối bời. Jackson choàng vai tôi động viên. Tôi khẽ thở ra. Nam đây cửa vào. Tôi ngạc nhiên. Anh nhìn vào chỗ thang máy trong phòng bảo vệ. Đó vẫn là 1 lối sâu hun hút không có thang máy. Anh hỏi gấp gáp:
- Thiên cũng bị mắc kẹt sao?
- Ừ…- Tôi hờ hững đáp nhưng tôi thấy mừng.Tôi thấy mừng vì Nam cũng lo lắng cho Thiên.
- Tầng hầm ở đâu?
- Cầu thang dẫn vào bên phải, trước công ty.
Anh giật cái cờ lê trên tay đội cứu hộ đi thẳng ra ngoài. Bước chân anh sải dài, thẳng và nhanh. Jackson nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi kéo tay Jackson theo sau Nam.
Nam dùng cờ lê gõ cái ầm. Lúc này tôi mới xuống tới mà nhìn thấy, thang máy rớt xuống tầng hầm chứ không phải phòng bảo vệ. 2 đứa nhóc trong thang máy giật mình vì tiếng gõ nên nhao nhao:
- Ba à? Là ba sao?- Giọng của con bé Duyên.
- Ba, mẹ. Giúp con ra khỏi đây đi.- Lần này là Thiên lên tiếng.
- Con chờ 1 chút. Mẹ sẽ gọi người tới.- Tôi nói vọng vào trấn an.
Jackson chạy ra khỏi tầng hầm để gọi người tới giúp. Nam dùng cờ lê chắn thẳng vào đường kẻ ở giữa, nó đã hở ra 1 chút đủ vừa bàn tay kéo ra. Nam nhìn tôi:
- Cô… giúp tôi 1 tay…
- Tất nhiên.- Tôi kéo cánh cửa bên phải ra, Nam kéo cánh cửa bên trái. Hình như 2 đứa nhóc bên trong cũng nhập cuộc.
Cánh cửa động đậy dịch chuyển to ra. Tôi cắn răng kéo cho xong thì Nam ngừng kéo.
- 2 đứa chui ra đi.- Anh nói.
Thiên đi ngang người ra. Duyên bé con nên cũng ra rất dễ dàng. Tôi nhìn anh gật đầu cảm ơn. Anh dường như muốn nói chuyện gì đó nhưng anh lại bế Duyên lên và quay người. Lúc này Jackson mới bước vào. Tôi muốn níu chân Nam lại nhưng tôi đã chấp nhận sẽ cưới Jackson. Tôi không thể nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.