Chương 22: Nơi ở mới
Winny
14/08/2014
-Buông ra!- Trang cầm tay cô gái tóc vàng đang níu vào tóc mình. Cô ả có vẻ giận dữ lắm. Cô đã làm gì cô ta kia chứ?
………………………………………………………………………………………………….
Ra khỏi nhà hàng, chỉ mất 5 phút thôi, cô thở phào nhẹ nhõm. Sao anh ta có thể vì tư quên công chứ? Mà đó cũng là điều đáng mừng. Hợp đồng được kí êm xuôi và nhẹ nhàng. Bắt taxi về lại công ty, Jackson đã đứng trước cổng chờ cô thì phải. Lỡ như cô về trễ thì cứ đợi ở đó hay sao? Cô lắc đầu, anh ta ngốc thật. Anh cười:
- Hợp đồng êm xuôi hay sao mà nhanh thế?- Cô làm vẻ mặt buồn rầu:
- Thật ra thì…- Jackson thận trọng:
- Thì sao?
- Rất tốt!- Cô lè lưỡi trêu.
- Tôi cứ tưởng không hoàn thành vì Hoàng Nam nhất định không chịu giá thành 35% chứ! Cô làm việc tốt thật.
- May mắn thôi.- Cô cười, nụ cười ẩn chứa 1 nỗi niềm. Phải rồi, cô phải hỏi về chỗ ở mới được:
- À, công ty có chỗ ở cho nhân viên đúng chứ?
- Ừm, có chứ! Cô định ngủ lại sao?- Anh hồ hởi, thế là có thể gặp cô thường xuyên.
- Tất nhiên, tôi không có chỗ để đi mà.
- Đi uống 1 ly coffee chứ? Hợp đồng bàn bạc ít nhất cũng 2 tiếng đấy!
- Được thôi!- Cô gật đầu đồng ý.
Anh và cô cùng đi bộ, 2 người chỉ ghé vào mua 2 ly coffee rồi đi lòng vòng trò chuyện. Nam ngồi trong chiếc xe của mình, đập vô lăng 1 cái tức tối. Trang đang đi với ai đó, có vẻ rất thân thiết. Người con trai xoay mặt lại, anh ngạc nhiên, là Jackson, giám đốc tập đoàn King and Queen, người có khuôn mặt gần như giống anh trừ đôi mắt. Mọi người vẫn nói anh giống anh ấy chứ chẳng ai nói anh ấy giống anh. Anh lái xe vụt đi, có lẽ cô sẽ ở lại công ty của mình rồi. Hẳn là gặp cô hơi khó khăn đây.
2 người cùng quay về công ty. Cô gái tóc vàng đứng khoanh tay ở cổng, bây giờ là giờ cơm trưa rồi. Jackson cười với cô ấy:
- Mai, sao không vào nhà ăn đi!
- Em đợi anh đó, hơi lâu…- Cô buông lơi ánh mắt trên người Trang, cô gật đầu chào cô ta. Cô ta khẽ chép miệng rồi nắm tay Jackson kéo đi:
- Đi thôi!
Chắc có lẽ là ghen, Trang cười. Ôi trời, ghen với 1 người con gái sắp làm mẹ hay sao? Cô cũng đi vào, chọn 1 bàn gần cửa sổ, cô ngồi lặng lẽ 1 mình. Jackson đi lại đặt khây thức ăn lên bàn. Cô gái tên Mai lúc nãy cũng đến ngồi cạnh anh. Cô nhìn vào đôi mắt cô gái ấy, quả thật, ganh tỵ với cô rồi.Anh mở lời:
- Ừm, tối nay Trang sẽ ở lại phòng ngủ của công ty. Em hướng dẫn cô ấy nhé!
- Được.- Cô ta nở nụ cười, nụ cười đầy toan tính. Cô có thể nhận ra điều đó, cô sẽ khó sống rồi đây. Trang cúi đầu ăn hết phần cơm của mình không nói chuyện vì không khí ở đây thật ngột ngạc và bức bối. Chính Jackson cũng nhận ra nhưng lại bỏ qua, tốt nhất là vậy.
Đến giờ vào làm, cô vươn vai 1 cái ngồi vào máy tính. Cô chỉ cần lướt web cho đến hết giờ nếu không có hợp đồng từ người Việt. Cô mở 1 trang web dạy tiếng Anh, đeo headphone vào và ghi nhận lại các từ đó.
Jackson lại đẩy cửa vào đưa cô sắp tài liệu:
- Ngày mai, cô sẽ đi bàn thảo 1 hợp đồng. Cô là trợ lý của tôi.
- À, được thôi! Tối nay tôi sẽ đọc qua.- Jackson gật đầu rồi đi ra ngoài. Cô gái tóc vàng hỏi:
- Cô được làm trợ lý của anh ấy?
- Ừm… Có vẻ anh ta là cấp cao nhỉ?
Cô ta khẽ liếc cô 1 cái rồi lại chăm chăm vào sấp tài liệu của mình. Cô nhú vai, ghen miết mù quáng rồi. Tan ca, cô vào phòng của mình trong công ty, công ty lớn có khác, đối đãi với nhân viên thật tuyệt vời. Căn phòng cực đẹp và đầy đủ tiện nghi. Cô ngã lưng trên cái đệm êm ái, ngồi cả ngày hôm nay, còn gì sung sướng hơn khi được ngã lưng đánh 1 giấc.
Có tiếng gõ cửa, Trang ra mở. Chưa kịp nhìn rõ mặt thì vị khách ấy đã xông đến túm tóc đánh túi bụi vào người cô. Cô nhận ra, đó là Mai. Cô ta vừa đánh vừa hét:
- Đồ hồ ly tinh!
-Buông ra!- Trang cầm tay cô gái tóc vàng đang níu vào tóc mình. Cô ả có vẻ giận dữ lắm. Cô đã làm gì cô ta kia chứ? Đúng rồi, chỉ có 1 lý do là Jackson.
- Cô hãy biến khỏi đây đi!- Đôi đồng tử của cô giãn ra như người sắp chết.
- Được, được, tôi sẽ không ở đây nhưng tôi vẫn làm ở đây! Ít ra thì vẫn tiếp cận được với Jackson. Cô thích Jackson à?
- Mày…- Cô ta định sấn tới đánh vài cái nữa thì Trang đưa nấm đấm lên trước mặt:
- Tôi không hiền đâu.
Cũng may là vali chưa mở ra, nếu không sắp xếp lại cũng đủ mệt mỏi rồi. Nếu ngày nào cũng bị đánh thế này thì cũng ảnh hưởng ít nhiều đến… Cô chải tóc lại rồi kéo va li ra khỏi đó. Trước khi đi, cô quay lại nhìn cô ả cảnh cáo:
- Tôi không phải loại người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đừng ngu dại gì mà động đến tôi.
Đúng lúc đó, Jackson đi vào. Anh ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô không ở lại sao?
- Có người tống cổ đi rồi, nhất thiết gì ở lại.
Mai đi ra, vẻ mặt vẫn còn tức tối. Anh biết ngay là do cô ta giở trò. Anh nói:
- Hãy ở lại đi, không sao!
- Ai nói có sao chứ? Tại tôi không muốn ở lại. Bye.
Cô đi thẳng ra khỏi nơi đó. Anh quay lại nhìn Mai, ánh nhìn khó hiểu và tức giận.
Trang lang thang trên hè phố, lại ngủ ở nhà trọ sao? Tiền trong túi cũng có chẳng còn nếu như công ty không bao ăn, cô chết đói rồi. Ngồi trên băng ghế đá trong công viên, cô nhìn qua nhìn lại, phố đã lên đèn. Nhìn cô thật sự giống 1 đứa vô gia cư. 1 chiếc xe nhá đèn trước mặt cô. Cô đưa tay che mắt vì chóa. Aizzz, đúng là cuộc đời, 1 kẻ lang thang, 1 kẻ lái ô tô khoe khoang. 1 người con trai đẩy cửa xe đi xuống, là Jackson? Không, là Nam- chính anh ta. Trang khẽ hừ lại 1 cái. Anh tiến đến nói:
- Công ty của xem cũng chẳng tử tế với nhân viên nhỉ?
- Không, rất tử tế.- Cô phản bác mà không hay tay mình đã run lên bần bật vì lạnh. Nam lắc đầu:
- Đến nhà anh ngủ! Em có thể ở lại.
- Sao tôi phải đến đó?- Cô nhướn mày.
- Em đã nói chúng ta là bạn, bạn thì có quyền giúp đỡ. Nhìn em đang rất thảm hại đó. Hơn nữa, trời sắp mưa.
- Được thôi!- Cô gật đầu, có chỗ nương thân cũng đỡ hơn hẳn không có. Với lại, anh dám làm gì cô chứ? Nam cười rồi mở cửa xe cho cô.
Chiếc xe đỗ vào 1 ngôi biệt thự, Trang không lấy làm ngạc nhiên cho lắm vì ngôi nhà anh ở lúc trước không phải là nhà mà là 1 tòa lâu đài. 1 người đàn bà đến mở cửa chào anh rồi quay sang chào cô. Cô cũng gật đầu rồi đi theo anh. Nam chỉ tay lên lầu:
- Phòng em ở tầng 2 đối diện phòng anh đấy!
- Có mưu đồ gì không?
- Ý em là sao?- Nam nhìn cô.
- Không sao, trong nhà có đèn chứ không trăng không sao. Tôi lên trước đây.
Nói rồi, cô xách va li của mình lên phòng không thèm nhìn mặt anh. Người đàn bà lúc nãy lên tiếng:
- Là cô chủ hả cậu chủ?- Bà cười điềm đạm.
- Có lẽ thế đấy!- Nam cũng cười rồi đi theo cô gái bé nhỏ ấy.
Cô vào nhà tắm mở nước, thật là thoải mái. Nơi này đúng là thiên đường nếu như không có con quỷ dạ xoa ấy. Mọi người biết cô ám chỉ ai rồi chứ?
Nam nằm trong phòng đối diện, đột nhiên hắt xì, có lẽ anh bị cảm rồi. Thay 1 bộ đồ tay dài, tối nay trời sẽ rất lạnh. Phòng cô ngay ban công của 2 phòng thông qua nhau, cô là căn phòng gần, còn phòng Nam phải vòng qua phòng cô mới đến. Anh ấy nhường phòng cho cô đấy à? Cô buông rèm cửa xuống, trời đã bắt đầu chớp đông chớp tây. Gió thổi mạnh đập vào khung cửa kính lụp cụp. Trang đắp chăn lại mà không tắt đèn, cô chìm vào giấc ngủ. Thấy đèn bên phòng cô còn bật, cứ tưởng cô còn thức, Nam đẩy cửa vào. Cô đang ngủ, vẻ mặt xanh xao và mệt mỏi. Trông cô tiều tụy đi khá nhiều, anh chưa từng nhớ cô khó gần như bây giờ.
Mưa trút xuống, Nam kéo chăn lên đắp qua ngực cô rồi len lén đi ra ngoài. 1 người con trai ngồi trong ô tô, quẹt đi nước mưa trên kính xe, nét mặt buồn rầu ảm đạm. Anh khẽ nói nhỏ:
- Xuân Mai, cô chết với tôi!
………………………………………………………………………………………………….
Ra khỏi nhà hàng, chỉ mất 5 phút thôi, cô thở phào nhẹ nhõm. Sao anh ta có thể vì tư quên công chứ? Mà đó cũng là điều đáng mừng. Hợp đồng được kí êm xuôi và nhẹ nhàng. Bắt taxi về lại công ty, Jackson đã đứng trước cổng chờ cô thì phải. Lỡ như cô về trễ thì cứ đợi ở đó hay sao? Cô lắc đầu, anh ta ngốc thật. Anh cười:
- Hợp đồng êm xuôi hay sao mà nhanh thế?- Cô làm vẻ mặt buồn rầu:
- Thật ra thì…- Jackson thận trọng:
- Thì sao?
- Rất tốt!- Cô lè lưỡi trêu.
- Tôi cứ tưởng không hoàn thành vì Hoàng Nam nhất định không chịu giá thành 35% chứ! Cô làm việc tốt thật.
- May mắn thôi.- Cô cười, nụ cười ẩn chứa 1 nỗi niềm. Phải rồi, cô phải hỏi về chỗ ở mới được:
- À, công ty có chỗ ở cho nhân viên đúng chứ?
- Ừm, có chứ! Cô định ngủ lại sao?- Anh hồ hởi, thế là có thể gặp cô thường xuyên.
- Tất nhiên, tôi không có chỗ để đi mà.
- Đi uống 1 ly coffee chứ? Hợp đồng bàn bạc ít nhất cũng 2 tiếng đấy!
- Được thôi!- Cô gật đầu đồng ý.
Anh và cô cùng đi bộ, 2 người chỉ ghé vào mua 2 ly coffee rồi đi lòng vòng trò chuyện. Nam ngồi trong chiếc xe của mình, đập vô lăng 1 cái tức tối. Trang đang đi với ai đó, có vẻ rất thân thiết. Người con trai xoay mặt lại, anh ngạc nhiên, là Jackson, giám đốc tập đoàn King and Queen, người có khuôn mặt gần như giống anh trừ đôi mắt. Mọi người vẫn nói anh giống anh ấy chứ chẳng ai nói anh ấy giống anh. Anh lái xe vụt đi, có lẽ cô sẽ ở lại công ty của mình rồi. Hẳn là gặp cô hơi khó khăn đây.
2 người cùng quay về công ty. Cô gái tóc vàng đứng khoanh tay ở cổng, bây giờ là giờ cơm trưa rồi. Jackson cười với cô ấy:
- Mai, sao không vào nhà ăn đi!
- Em đợi anh đó, hơi lâu…- Cô buông lơi ánh mắt trên người Trang, cô gật đầu chào cô ta. Cô ta khẽ chép miệng rồi nắm tay Jackson kéo đi:
- Đi thôi!
Chắc có lẽ là ghen, Trang cười. Ôi trời, ghen với 1 người con gái sắp làm mẹ hay sao? Cô cũng đi vào, chọn 1 bàn gần cửa sổ, cô ngồi lặng lẽ 1 mình. Jackson đi lại đặt khây thức ăn lên bàn. Cô gái tên Mai lúc nãy cũng đến ngồi cạnh anh. Cô nhìn vào đôi mắt cô gái ấy, quả thật, ganh tỵ với cô rồi.Anh mở lời:
- Ừm, tối nay Trang sẽ ở lại phòng ngủ của công ty. Em hướng dẫn cô ấy nhé!
- Được.- Cô ta nở nụ cười, nụ cười đầy toan tính. Cô có thể nhận ra điều đó, cô sẽ khó sống rồi đây. Trang cúi đầu ăn hết phần cơm của mình không nói chuyện vì không khí ở đây thật ngột ngạc và bức bối. Chính Jackson cũng nhận ra nhưng lại bỏ qua, tốt nhất là vậy.
Đến giờ vào làm, cô vươn vai 1 cái ngồi vào máy tính. Cô chỉ cần lướt web cho đến hết giờ nếu không có hợp đồng từ người Việt. Cô mở 1 trang web dạy tiếng Anh, đeo headphone vào và ghi nhận lại các từ đó.
Jackson lại đẩy cửa vào đưa cô sắp tài liệu:
- Ngày mai, cô sẽ đi bàn thảo 1 hợp đồng. Cô là trợ lý của tôi.
- À, được thôi! Tối nay tôi sẽ đọc qua.- Jackson gật đầu rồi đi ra ngoài. Cô gái tóc vàng hỏi:
- Cô được làm trợ lý của anh ấy?
- Ừm… Có vẻ anh ta là cấp cao nhỉ?
Cô ta khẽ liếc cô 1 cái rồi lại chăm chăm vào sấp tài liệu của mình. Cô nhú vai, ghen miết mù quáng rồi. Tan ca, cô vào phòng của mình trong công ty, công ty lớn có khác, đối đãi với nhân viên thật tuyệt vời. Căn phòng cực đẹp và đầy đủ tiện nghi. Cô ngã lưng trên cái đệm êm ái, ngồi cả ngày hôm nay, còn gì sung sướng hơn khi được ngã lưng đánh 1 giấc.
Có tiếng gõ cửa, Trang ra mở. Chưa kịp nhìn rõ mặt thì vị khách ấy đã xông đến túm tóc đánh túi bụi vào người cô. Cô nhận ra, đó là Mai. Cô ta vừa đánh vừa hét:
- Đồ hồ ly tinh!
-Buông ra!- Trang cầm tay cô gái tóc vàng đang níu vào tóc mình. Cô ả có vẻ giận dữ lắm. Cô đã làm gì cô ta kia chứ? Đúng rồi, chỉ có 1 lý do là Jackson.
- Cô hãy biến khỏi đây đi!- Đôi đồng tử của cô giãn ra như người sắp chết.
- Được, được, tôi sẽ không ở đây nhưng tôi vẫn làm ở đây! Ít ra thì vẫn tiếp cận được với Jackson. Cô thích Jackson à?
- Mày…- Cô ta định sấn tới đánh vài cái nữa thì Trang đưa nấm đấm lên trước mặt:
- Tôi không hiền đâu.
Cũng may là vali chưa mở ra, nếu không sắp xếp lại cũng đủ mệt mỏi rồi. Nếu ngày nào cũng bị đánh thế này thì cũng ảnh hưởng ít nhiều đến… Cô chải tóc lại rồi kéo va li ra khỏi đó. Trước khi đi, cô quay lại nhìn cô ả cảnh cáo:
- Tôi không phải loại người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đừng ngu dại gì mà động đến tôi.
Đúng lúc đó, Jackson đi vào. Anh ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô không ở lại sao?
- Có người tống cổ đi rồi, nhất thiết gì ở lại.
Mai đi ra, vẻ mặt vẫn còn tức tối. Anh biết ngay là do cô ta giở trò. Anh nói:
- Hãy ở lại đi, không sao!
- Ai nói có sao chứ? Tại tôi không muốn ở lại. Bye.
Cô đi thẳng ra khỏi nơi đó. Anh quay lại nhìn Mai, ánh nhìn khó hiểu và tức giận.
Trang lang thang trên hè phố, lại ngủ ở nhà trọ sao? Tiền trong túi cũng có chẳng còn nếu như công ty không bao ăn, cô chết đói rồi. Ngồi trên băng ghế đá trong công viên, cô nhìn qua nhìn lại, phố đã lên đèn. Nhìn cô thật sự giống 1 đứa vô gia cư. 1 chiếc xe nhá đèn trước mặt cô. Cô đưa tay che mắt vì chóa. Aizzz, đúng là cuộc đời, 1 kẻ lang thang, 1 kẻ lái ô tô khoe khoang. 1 người con trai đẩy cửa xe đi xuống, là Jackson? Không, là Nam- chính anh ta. Trang khẽ hừ lại 1 cái. Anh tiến đến nói:
- Công ty của xem cũng chẳng tử tế với nhân viên nhỉ?
- Không, rất tử tế.- Cô phản bác mà không hay tay mình đã run lên bần bật vì lạnh. Nam lắc đầu:
- Đến nhà anh ngủ! Em có thể ở lại.
- Sao tôi phải đến đó?- Cô nhướn mày.
- Em đã nói chúng ta là bạn, bạn thì có quyền giúp đỡ. Nhìn em đang rất thảm hại đó. Hơn nữa, trời sắp mưa.
- Được thôi!- Cô gật đầu, có chỗ nương thân cũng đỡ hơn hẳn không có. Với lại, anh dám làm gì cô chứ? Nam cười rồi mở cửa xe cho cô.
Chiếc xe đỗ vào 1 ngôi biệt thự, Trang không lấy làm ngạc nhiên cho lắm vì ngôi nhà anh ở lúc trước không phải là nhà mà là 1 tòa lâu đài. 1 người đàn bà đến mở cửa chào anh rồi quay sang chào cô. Cô cũng gật đầu rồi đi theo anh. Nam chỉ tay lên lầu:
- Phòng em ở tầng 2 đối diện phòng anh đấy!
- Có mưu đồ gì không?
- Ý em là sao?- Nam nhìn cô.
- Không sao, trong nhà có đèn chứ không trăng không sao. Tôi lên trước đây.
Nói rồi, cô xách va li của mình lên phòng không thèm nhìn mặt anh. Người đàn bà lúc nãy lên tiếng:
- Là cô chủ hả cậu chủ?- Bà cười điềm đạm.
- Có lẽ thế đấy!- Nam cũng cười rồi đi theo cô gái bé nhỏ ấy.
Cô vào nhà tắm mở nước, thật là thoải mái. Nơi này đúng là thiên đường nếu như không có con quỷ dạ xoa ấy. Mọi người biết cô ám chỉ ai rồi chứ?
Nam nằm trong phòng đối diện, đột nhiên hắt xì, có lẽ anh bị cảm rồi. Thay 1 bộ đồ tay dài, tối nay trời sẽ rất lạnh. Phòng cô ngay ban công của 2 phòng thông qua nhau, cô là căn phòng gần, còn phòng Nam phải vòng qua phòng cô mới đến. Anh ấy nhường phòng cho cô đấy à? Cô buông rèm cửa xuống, trời đã bắt đầu chớp đông chớp tây. Gió thổi mạnh đập vào khung cửa kính lụp cụp. Trang đắp chăn lại mà không tắt đèn, cô chìm vào giấc ngủ. Thấy đèn bên phòng cô còn bật, cứ tưởng cô còn thức, Nam đẩy cửa vào. Cô đang ngủ, vẻ mặt xanh xao và mệt mỏi. Trông cô tiều tụy đi khá nhiều, anh chưa từng nhớ cô khó gần như bây giờ.
Mưa trút xuống, Nam kéo chăn lên đắp qua ngực cô rồi len lén đi ra ngoài. 1 người con trai ngồi trong ô tô, quẹt đi nước mưa trên kính xe, nét mặt buồn rầu ảm đạm. Anh khẽ nói nhỏ:
- Xuân Mai, cô chết với tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.