Vi

Chương 12

Bút Chì Màu

26/02/2014

Nhỏ Lệ là người dẫn truyện, nó đứng một góc cầm cái micro, cất giọng oanh vàng lên:

-Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi nhà nọ, có một cô gái tên là Lọ Lem. Do mẹ cô mất sớm nên bố cô tái hôn, và chẳng bao lâu thì ông qua đời, để lại cô con gái ở với mẹ kế và hai chị kế. Bọn họ tính tình cay nghiệt, luôn đối xử bất công với Lọ Lem. Và mọi chuyện bắt đầu…

Lọ Lem chăm chỉ lau sàn, cô cố gắng lau thật sạch sẽ để khi mẹ xuống kiểm tra thì sẽ được hài lòng. Cô mặc một chiếc váy xanh sờn cũ, mái tóc buộc túm qua loa, mang tiếng là con gái út trong nhà, nhưng trông cô chẳng khác nào người hầu kẻ hạ. Tôi nhún vai, vì để miêu tả lại vở kịch một cách sinh động nhất thì tôi đành dẫn dắt đầy đủ như thế luôn vậy. Và rồi thì mẹ kế xuất hiện. Diệp Phong Vi thật khiến người ta phải thảng thốt, cả tôi cũng chẳng ngoại lệ. Một mẹ kế với gương mặt thanh tú, mái tóc búi lên trang nhã, thân hình cao ráo trong chiếc đầm dài màu đen, và hơn ai hết là cái cử chỉ chậm rãi đầy quý phái kia. Tôi cứ tưởng Vi sẽ hóa trang sao cho mình xấu xí đi để phù hợp với hình tượng mụ dì ghẻ độc ác chứ.

Mẹ kế tiến đến gần Lọ Lem, và đứng trước mặt nàng rồi hạ thấp tầm mắt xuống, hỏi:

-Con lau nhà đã xong hết chưa?

Giọng nói của Vi rất nhẹ nhàng, không có chút gì gọi là thô bạo cả.

-Vâng, thưa mẹ! – Lọ Lem lễ phép gật đầu.

-Con giỏi giang lắm, giỏi hơn hai chị của con nhiều – Mẹ kế vỗ tay khen thưởng, sau đó nhấc váy và từ tốn giẫm gót giày lên những nơi mà Lọ Lem vừa lau xong, đi qua lại một vòng rồi trở về vị trí cũ. Lúc này sàn nhà đã tiếp tục dơ bẩn. Lọ Lem nhíu mày hoảng hốt, nhưng nàng ta vẫn im lặng.

-Hai chị của con, Anatasia và Drizella ấy, từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, ngay cả cây chổi cũng chẳng biết cầm, đúng là tụi nó tệ hơn con thật. Trong khi con bận bịu rửa bát, lau sàn, giặt giũ thì tụi nó dành thời gian đó đi tiệc tùng, ngồi tán gẫu hoặc sắm sửa cho mình vài chiếc váy mới. Trong khi con dậy sớm nấu đồ ăn thì tụi nó còn ngủ say, con đúng là giỏi giang lắm con gái ngoan à! – Mẹ kế cười mỉm, chất giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Thằng Quốc xem tới đây thì nhăn mặt:

-Gì chứ? Rõ ràng kịch bản đâu có mấy câu này? Mà hình như Vi diễn có cá tính hơn con Quyên.



Tôi cũng thắc mắc lắm, nhưng định bụng lát sau hãy hỏi.

-À mà Lọ Lem này, mẹ vô ý làm sàn nhà bị bẩn rồi, thôi con chịu khó lau lại nhé – Mẹ kế xoa đầu Lọ Lem, đoạn quay bước bỏ đi. Cả hội trường tập trung nhìn theo từng cử chỉ của Vi, dường như lãng quên luôn nhân vật chính của câu chuyện – nàng Lọ Lem đáng thương. Có cái gì đó rất cuốn hút ở Vi, khiến người ta không ngừng chú ý được.

Đến cảnh hai, đức vua mở vũ hội và cho mời tất cả các cô gái trẻ trong vương quốc đến tham dự nhằm tuyển vợ cho hoàng tử. Và tất nhiên, Lọ Lem cũng biết tin này. Vậy là nàng tìm gặp mẹ để xin phép được tham dự cùng hai chị.

-Sao? – Mẹ kế gấp lại quyển kinh thánh đang đọc dở, rồi xoay người lại đối diện với Lọ Lem, người tựa vào ghế gỗ, dáng vẻ rất thoải mái – Con muốn đi dự vũ hội à con yêu?

Lọ Lem gật đầu:

-Vâng, thưa mẹ. Nhưng con chẳng có quần áo mới, vì thế con muốn xin mẹ mua tặng con một chiếc váy mới như hai chị.

Ôi, nàng Lọ Lem hiền hậu đến đáng thương! Tôi đã cảm thán thế đấy.

-Tốt thôi, nhưng đứa con thân yêu của mẹ à, con có hai lựa chọn – Mẹ kế đứng dậy, vươn tay vuốt mái tóc dài của Lọ Lem, và nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến – Hoặc ngồi nhặt hạt é với mè đen, và phải ở nhà. Hoặc ở nhà và không làm gì cả, con chọn cái nào?

Tôi bật cười, sao Vi lại nảy ra sáng kiến thú vị ấy nhỉ? Nhặt gạo và thóc ra là cả vấn đề, nay hạt é và mè đen? Hai từ thôi, vô phương. Mẹ kế như Vi rất mới mẻ, ngoại hình dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, có đọc kinh thánh nhưng bản chất lại trái ngược hoàn toàn. Đây mới gọi là vai phản diện, đúng không?

Quay trở lại với vở kịch, nàng Lọ Lem mắt ngân ngấn nước, rồi nghẹn ngào:

-Ý mẹ là… con không được đi ư?

Mẹ kế xòe chiếc quạt nhung, phẩy nhẹ mấy cái:



-Con thông minh mà, vừa nói đã hiểu ra. Mẹ không muốn cho con đi, con biết lí do đấy. Con xinh đẹp và nết na hơn hai chị, tốt bụng hơn hai chị, con sẽ làm hai chị lu mờ. Đó là điều mẹ ghét ở con. Và Lọ Lem, sở dĩ mẹ giữ con lại trong nhà, chẳng qua như nuôi một kẻ giúp việc siêng năng, không tốn tiền công. Mẹ chưa từng yêu thương con, nên con đừng ảo tưởng nữa nhé!

-Sao mẹ lại làm thế? – Lọ Lem khuỵu xuống, sau đó túm lấy váy mẹ kế, rồi nàng ngẩng mặt lên nhìn Vi, nức nở hỏi. Bộ dáng Lọ Lem lúc này trông thật tội nghiệp, và có chút gì cô độc. Bờ vai Lọ Lem khe khẽ run. Đối lập với Lọ Lem thì mẹ kế hoàn toàn bình tĩnh, Vi vẫn tao nhã và hiền hòa như thế, môi cô khẽ nở một nụ cười.

-Mẹ làm thế vì mẹ thích thế! – Vi khom người, nâng Lọ Lem dậy, và lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho nàng ta. Cả hai lặng nhìn nhau vài giây, rồi Vi nói tiếp - Trong giấc mơ của mẹ, thế giới đã phải chịu một thảm họa khủng khiếp. Đám sương mù đen che lấp ánh nắng mặt trời, bóng tối nhấn chìm cuộc sống với những tiếng rên la gào thét của những con người hoảng loạn. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên. Một ngọn nến lung linh thắp sáng hy vọng cho hàng triệu tâm hồn khốn khổ. Một cây nến nhỏ, tỏa sáng trong bóng tối bao la. Mẹ mỉm cười và thổi tắt nó. Con hiểu mà, mẹ chẳng bao giờ muốn thay đổi hình tượng mẹ kế trong những câu chuyện cổ tích, ngay cả thần thoại cũng cần có phản diện. Đây đúng là cổ tích của con, nhưng trong ngôi nhà này, thì đây chính là cổ tích của mẹ, con chỉ cần biết rõ điều đó là đủ.

Không khí trong hội trường dường như đóng băng trước lời nói kia. Tôi đột nhiên thở hắt ra, thậm chí tôi không nhận ra rằng mình đã nín thở từ nãy đến giờ. Vi diễn nhập tâm quá, cùng những câu nói triết lý của Joker, ánh mắt Vi lạnh lẽo và tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Ngay cả Lọ Lem cũng trợn mắt nhìn Vi, nàng ta bất giác lùi về sau mấy bước, chẳng thốt nên lời. Nếu tôi nhớ không lầm thì cảnh tiếp theo bà tiên sẽ hiện ra giúp đỡ Lọ Lem đi dự vũ hội. Vi đã thay đổi kịch bản thì tôi cũng muốn thay đổi nốt kịch bản, tôi ghé tai thằng Quốc, thì thầm nghiêm túc:

-Mày để tao làm hoàng tử được không? Mày đồng ý đi.

Thằng Quốc nghe xong liền từ chối:

-Không được, lớp nào ra lớp đó chứ.

-Giúp tao lần này thôi! – Tôi nhìn nó quả quyết.

-Vậy thì… – Nó lưỡng lự.

-Được rồi, mày nói mày bị tào tháo đuổi đột xuất nên không diễn được, tao thay cho.

Sau khi tương kế tựu kế xong tôi lôi nó đến chỗ mấy đứa trong đội kịch, chuẩn bị hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook