Chương 14
Bút Chì Màu
07/03/2014
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cả đội hình kịch cùng nhau hiên ngang đứng
trên sân khấu. Vẻ mặt Lọ Lem có phần căng thẳng, đối lập với thần sắc
bình tĩnh của Vi hoàn toàn. Cái gì lỡ thì cũng lỡ rồi, mắc chi lo lắng
nghĩ ngợi nhiều. Vui là chính, còn giải thưởng chỉ là thứ phù phiếm mà
thôi.
-Đầu tiên cho cô hỏi – Cô Nguyên đẩy nhẹ gọng kính lên – Đây là tiết mục có biên soạn trước hay tự phát?
Cả đám “say đắm” nhìn nhau. Bên dưới tôi nghe Nhã hot girl chì chiết với Ngân Nga:
-Cái ông này quá là rảnh, lớp mình không lo đi lo cho lớp khác…
Ngân Nga không ừ hử gì, nó chỉ đứng khoanh tay nhìn chằm chằm tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy rợn sống lưng!
Trong lúc mọi người còn đang phân vân chưa nói nên lời thì Vi chợt lên tiếng:
-Thưa cô, đây là có sự chuẩn bị trước.
Cô Nguyên nghe xong gật đầu cười.
-Vì sao mẹ kế lại xinh đẹp đến mức tao nhã như thế? Cô cứ nghĩ em sẽ hóa trang thật xấu và cử chỉ thì kệch cỡm cơ!
Cô hỏi đúng trọng tâm rồi, nãy giờ tôi vẫn đang thầm thắc mắc đây!
Vi chớp nhẹ hàng mi:
-Thưa cô, xấu mà đóng vai ác là chuyện rất bình thường, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp tỷ lệ nghịch với bản chất bên trong mới là điều đáng nói. Chỉ cần tâm địa nhuốm sự độc ác, thì hiền hay dữ đều có thể trở thành người xấu.
-Thú vị! – Cô Nguyên phấn khởi vỗ bàn – Thông điệp “đừng bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài” dù cũ nhưng luôn đúng với xã hội hiện nay.
-Em diễn rất tốt! – Thầy Sang xen vào – Lọ Lem, nhân vật chính của cổ tích, đã lu mờ vì em. Diệp Phong Vi, em áp đảo sân khấu một cách tuyệt đối.
Vi cười mỉm:
-Em xin cám ơn!
-Lớp chúng em có nghĩ phá cách vở kịch như vậy táo bạo quá không? – Cô Trang hỏi tiếp.
-Thưa cô, chúng em chỉ muốn sáng tạo, mọi chuyện thắng thua đều bình thường, vì tiêu chí của buổi ngoại khóa là giúp học sinh giải tỏa căng thẳng. Cuộc thi là cầu nối để chúng em gắn kết, hoạt động cùng nhau.
Vi vừa dứt lời, cả hội trường lẫn ban giám khảo đều đồng loạt vỗ tay. Tôi cảm thấy hãnh diện một chút.
-Không thể không nhắc đến chàng hoàng tử, hóa ra mẫu người hoàng tử thích lại là những quý cô hơn tuổi mình à? – Thầy Sang chọc ghẹo tôi.
Tôi cười cười không đáp.
-Một hoàng tử nước láng giềng! – Cô Nguyên giơ ngón trỏ, và ý của cô là một thành viên từ lớp khác, hình như cả bọn cũng hiểu ý tứ sâu xa của cô.
-Vâng! – Tôi gật đầu xác nhận.
-Sao em lại diễn cùng lớp 12A4?
Tôi suy nghĩ vài giây rồi quyết định công khai động cơ mờ ám của mình:
-Em muốn diễn cùng một bạn nữ lớp 12A4 nên mới bất kể tình hình tìm cớ xin vào thưa cô.
Cả hội trường “ồ” lên đồng loạt. Lúc này thì Lọ Lem thôi cái kiểu đứng im, mà đưa mic lên môi và hùng hồn nói:
-Thưa cô, sự thật không phải vậy đâu. Tụi em ban đầu diễn theo như cổ tích, nhưng tới lúc gần thi thì nhận tin bạn nữ đóng vai mẹ kế bị ốm. Mà dáng người của Phong Vi và bạn ấy cao như nhau nên tụi em mới chọn Vi để mặc vừa trang phục diễn. Tới phút chót thì bạn Quốc gặp sự cố, vậy là bạn Lâm Anh Thế có lòng tốt giúp bạn Quốc đóng thay. Và kịch bản thì hai người họ tự phát chứ chẳng có ai tập dợt trước cả! Em xin hết.
Bỗng chốc, tôi thấy mình thật cao cả, tựa như một cha nhà thờ, một đấng cứu thế vĩ đại. Nhưng tôi can đảm nói ra sự thật mà tụi nó không tin, lại còn tưởng tôi bịa chuyện che đậy. Hết biết!
-Cám ơn vì đã không nói dối! – Cô Nguyên cười hiền.
Vậy là lũ chúng tôi lần lượt rời khỏi sân khấu, nhường đất cho tiết mục tiếp theo.
Tới lượt lớp tôi diễn cho nên tụi nó không có thời gian để hỏi han gì tôi. Lúc này thằng Quốc đứng một góc đằng xa, nhìn tôi mà đưa ngón cái. Một kiểu khen ngợi ngắn gọn súc tích.
Number one.
May mà nó không đưa ngón giữa.
Tôi vênh mặt hất tóc với hàm ý: “Chuyện, anh mà lại!”
Nó hung dữ giơ nắm đấm, lại còn giả vờ đá đá vài cái. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin: “Lát mày muốn gì anh cho đó! Cám ơn đồng minh tốt.”
Nó hí hoáy trả lời: “Giờ mới biết bố mày có đức hi sinh à?”.
Tôi cười cười nhét di động vào túi. Bỗng nhiên, bão tuyết quét qua lưng tôi…
Quay lại đã thấy ác ma đứng nghiêm nghị với bản mặt ngầu như bồn cầu từ bao giờ.
Tim tôi đánh thót, nó sẽ không ăn tươi nuốt sống tôi chứ?
-Tự tiện giúp đỡ lớp khác, để thầy cô hài lòng với 12A4, giải thưởng phen này lớp ta khó lấy! – Ngân Nga cuộn tròn quyển sổ trong tay, chắc nó chuẩn bị cho tôi ăn liên hoàn đập.
-Đánh đi! – Tôi đưa lưng ra hiến tế.
Vài giây trôi qua, nhưng nó vẫn không đập tôi.
-Tuy nhiên, cậu đã diễn rất tuyệt vời. Nghệ thuật là vô tội. Tôi, Lý Ngân Nga, đạo diễn tài ba tương lai, cùng 38 thớ thịt lớp 12A6, vô cùng tự hào về cậu! – Nói đến đây nó hài lòng vỗ vai tôi.
Ơ cái con nhỏ này, dù trong hoàn cảnh nào thì nó cũng đề cao nó cho được, kể cả lúc đang ngợi khen người khác.
Tôi cảm động vỗ vai nó:
-Cám ơn đạo diễn.
-Đầu tiên cho cô hỏi – Cô Nguyên đẩy nhẹ gọng kính lên – Đây là tiết mục có biên soạn trước hay tự phát?
Cả đám “say đắm” nhìn nhau. Bên dưới tôi nghe Nhã hot girl chì chiết với Ngân Nga:
-Cái ông này quá là rảnh, lớp mình không lo đi lo cho lớp khác…
Ngân Nga không ừ hử gì, nó chỉ đứng khoanh tay nhìn chằm chằm tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy rợn sống lưng!
Trong lúc mọi người còn đang phân vân chưa nói nên lời thì Vi chợt lên tiếng:
-Thưa cô, đây là có sự chuẩn bị trước.
Cô Nguyên nghe xong gật đầu cười.
-Vì sao mẹ kế lại xinh đẹp đến mức tao nhã như thế? Cô cứ nghĩ em sẽ hóa trang thật xấu và cử chỉ thì kệch cỡm cơ!
Cô hỏi đúng trọng tâm rồi, nãy giờ tôi vẫn đang thầm thắc mắc đây!
Vi chớp nhẹ hàng mi:
-Thưa cô, xấu mà đóng vai ác là chuyện rất bình thường, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp tỷ lệ nghịch với bản chất bên trong mới là điều đáng nói. Chỉ cần tâm địa nhuốm sự độc ác, thì hiền hay dữ đều có thể trở thành người xấu.
-Thú vị! – Cô Nguyên phấn khởi vỗ bàn – Thông điệp “đừng bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài” dù cũ nhưng luôn đúng với xã hội hiện nay.
-Em diễn rất tốt! – Thầy Sang xen vào – Lọ Lem, nhân vật chính của cổ tích, đã lu mờ vì em. Diệp Phong Vi, em áp đảo sân khấu một cách tuyệt đối.
Vi cười mỉm:
-Em xin cám ơn!
-Lớp chúng em có nghĩ phá cách vở kịch như vậy táo bạo quá không? – Cô Trang hỏi tiếp.
-Thưa cô, chúng em chỉ muốn sáng tạo, mọi chuyện thắng thua đều bình thường, vì tiêu chí của buổi ngoại khóa là giúp học sinh giải tỏa căng thẳng. Cuộc thi là cầu nối để chúng em gắn kết, hoạt động cùng nhau.
Vi vừa dứt lời, cả hội trường lẫn ban giám khảo đều đồng loạt vỗ tay. Tôi cảm thấy hãnh diện một chút.
-Không thể không nhắc đến chàng hoàng tử, hóa ra mẫu người hoàng tử thích lại là những quý cô hơn tuổi mình à? – Thầy Sang chọc ghẹo tôi.
Tôi cười cười không đáp.
-Một hoàng tử nước láng giềng! – Cô Nguyên giơ ngón trỏ, và ý của cô là một thành viên từ lớp khác, hình như cả bọn cũng hiểu ý tứ sâu xa của cô.
-Vâng! – Tôi gật đầu xác nhận.
-Sao em lại diễn cùng lớp 12A4?
Tôi suy nghĩ vài giây rồi quyết định công khai động cơ mờ ám của mình:
-Em muốn diễn cùng một bạn nữ lớp 12A4 nên mới bất kể tình hình tìm cớ xin vào thưa cô.
Cả hội trường “ồ” lên đồng loạt. Lúc này thì Lọ Lem thôi cái kiểu đứng im, mà đưa mic lên môi và hùng hồn nói:
-Thưa cô, sự thật không phải vậy đâu. Tụi em ban đầu diễn theo như cổ tích, nhưng tới lúc gần thi thì nhận tin bạn nữ đóng vai mẹ kế bị ốm. Mà dáng người của Phong Vi và bạn ấy cao như nhau nên tụi em mới chọn Vi để mặc vừa trang phục diễn. Tới phút chót thì bạn Quốc gặp sự cố, vậy là bạn Lâm Anh Thế có lòng tốt giúp bạn Quốc đóng thay. Và kịch bản thì hai người họ tự phát chứ chẳng có ai tập dợt trước cả! Em xin hết.
Bỗng chốc, tôi thấy mình thật cao cả, tựa như một cha nhà thờ, một đấng cứu thế vĩ đại. Nhưng tôi can đảm nói ra sự thật mà tụi nó không tin, lại còn tưởng tôi bịa chuyện che đậy. Hết biết!
-Cám ơn vì đã không nói dối! – Cô Nguyên cười hiền.
Vậy là lũ chúng tôi lần lượt rời khỏi sân khấu, nhường đất cho tiết mục tiếp theo.
Tới lượt lớp tôi diễn cho nên tụi nó không có thời gian để hỏi han gì tôi. Lúc này thằng Quốc đứng một góc đằng xa, nhìn tôi mà đưa ngón cái. Một kiểu khen ngợi ngắn gọn súc tích.
Number one.
May mà nó không đưa ngón giữa.
Tôi vênh mặt hất tóc với hàm ý: “Chuyện, anh mà lại!”
Nó hung dữ giơ nắm đấm, lại còn giả vờ đá đá vài cái. Tôi lôi điện thoại ra nhắn tin: “Lát mày muốn gì anh cho đó! Cám ơn đồng minh tốt.”
Nó hí hoáy trả lời: “Giờ mới biết bố mày có đức hi sinh à?”.
Tôi cười cười nhét di động vào túi. Bỗng nhiên, bão tuyết quét qua lưng tôi…
Quay lại đã thấy ác ma đứng nghiêm nghị với bản mặt ngầu như bồn cầu từ bao giờ.
Tim tôi đánh thót, nó sẽ không ăn tươi nuốt sống tôi chứ?
-Tự tiện giúp đỡ lớp khác, để thầy cô hài lòng với 12A4, giải thưởng phen này lớp ta khó lấy! – Ngân Nga cuộn tròn quyển sổ trong tay, chắc nó chuẩn bị cho tôi ăn liên hoàn đập.
-Đánh đi! – Tôi đưa lưng ra hiến tế.
Vài giây trôi qua, nhưng nó vẫn không đập tôi.
-Tuy nhiên, cậu đã diễn rất tuyệt vời. Nghệ thuật là vô tội. Tôi, Lý Ngân Nga, đạo diễn tài ba tương lai, cùng 38 thớ thịt lớp 12A6, vô cùng tự hào về cậu! – Nói đến đây nó hài lòng vỗ vai tôi.
Ơ cái con nhỏ này, dù trong hoàn cảnh nào thì nó cũng đề cao nó cho được, kể cả lúc đang ngợi khen người khác.
Tôi cảm động vỗ vai nó:
-Cám ơn đạo diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.