Chương 16: CHƯƠNG 16
Bút Chì Màu
21/03/2014
Tiết trời gần đây vào mùa mưa. Đã có vài cơn mưa nhỏ rơi ngang qua đời tôi
vào những lúc tôi cảm thấy mình đẹp trai nhất. Tối hôm qua đi sinh nhật
đứa bạn, tôi mất hơn nữa tiếng tạo mẫu kiểu tóc, sợ hư đến nỗi không dám đội nón bảo hiểm, và đưa con Ecxiter cho thằng Quốc cầm lái, còn tôi
thì ngồi sau. Ấy vậy mà ông trời không phụ lòng tôi chút nào, đang yên
đang lành, ông ấy cảm thấy nhàn rỗi chẳng biết làm chuyện khỉ gió gì nên lôi một thùng nước ra và đổ ào xuống nhân gian. Vì quá bất ngờ và đột
ngột, tôi trở tay không kịp. Toi rồi, tóc của tôi, quần áo của tôi…
Tôi gào thét nội tâm trong điên loạn, rằng tôi sẽ không thể sống nếu tôi không đẹp trai!!! Và các người nên hiểu một điều, vẻ bề ngoài rất quan trọng với tôi… Ôi mẹ ơi!
Vài tia sét loé lên ngang dọc, phát sáng như ánh đèn flash tựa hồ muốn chia bầu trời đêm tối tăm huyền ảo này ra thành nhiều mảnh nhỏ, mưa vẫn chưa tạnh, mùi đất oi nồng bốc lên xộc vào mũi.
Thằng Quốc vội vàng tấp xe vào lề đường, rồi chúng tôi tùy tiện tìm một cây xanh tán lá xum xuê đứng trú mưa. Gió lạnh lùa qua, tôi rùng mình một cái. Nước mưa từ trên trời tuôn rơi không ngừng, len lỏi qua những cành cây kẽ lá, nhỏ tí tách lên nón bảo hiểm, rồi thấm ướt vai áo và chầm chậm loang ra chỗ khác. Mà dường như…có cái gì đó không đúng cho lắm.
“Mày bị ngu hả Quốc?”, tôi trừng mắt nhìn nó, thật muốn ăn tươi nuốt sống nó vào bụng.
“Ngu gì cơ?”, nó ngơ ngác hỏi lại.
Một tiếng sấm nổ đùng làm cả hai giật nảy mình.
Tôi cáu gắt nói: “Trời mưa đi đứng dưới tán cây, sau lưng tao với mày có mái hiên mà không vào trú, mày bị ngu xuẩn từ khi nào vậy hả?”
Quốc tròn xoe mắt: “Nếu tao nhớ không lầm thì trong cốp xe mày có áo mưa, giờ cần lấy ra che không?”
Tôi thiếu điều muốn bật ngửa, giờ lôi ra còn lợi ích gì? Tôi đang có một ước muốn mãnh liệt đó là tôi có thể giống như Hồng Hài Nhi khè ra lửa cho cháy đen thui cái bản mặt quỷ sứ của nó mới thôi.
Ngoài trời mưa vẫn rơi.
“Vậy đi sinh nhật tiếp không?”, Quốc chép miệng ngán ngẩm.
“Đi”, tôi gằn giọng, “tao với mày chạy xe vòng vòng đi tắm mưa!!!”
Và hai thằng lon ton lên xe và rồ ga phóng đi. Tôi cũng không màng đến ngoại hình nữa, hôm nay buông xõa một lần. Tôi ngửa mặt lên trời hứng những giọt mưa lạnh buốt, hình như lâu rồi tôi không dầm mưa. Cái thời xa xưa ấy, thời mà tôi còn đèo Thúy Vi trên chiếc xe đạp cũ chạy nhịp nhàng trên chiều phố mưa bay, Vi ngồi đằng sau khe khẽ hát gì đó, trước rổ xe có một nhành hoa phượng thắm mà tôi lén thầy để bẻ cho Vi. Khi ấy Vi nhoẻn miệng cười, tim tôi xao xuyến đập trật một nhịp. Mà giờ đây tất cả đã kết thúc!
Nhưng rồi cái lạnh kia không còn nữa…
Tôi mở mắt ra, mẹ kiếp, trời hết mưa. Tôi nhìn đồng hồ, tiên sư chỉ mưa chưa được 5 phút. Tôi hắt xì một cái, và chợt nghĩ, tình yêu của tôi khi ấy thật giống cơn mưa này, vội vàng đến, vội vàng đi…
“Giờ đi đâu?”
“Về”, tôi đáp cụt ngủn.
Nhưng rồi trời lại đổ mưa, chúng tôi lại đắm chìm trong làn nước lạnh, gió quất vào mặt khá rát. Xe chạy lên cầu, tôi nhìn thấy có hai người đứng trên lề hôn nhau dưới mưa, ánh đèn vàng hiu hắt soi rọi bọn họ.
Tôi dụi dụi mắt, bảo thằng Quốc phanh gấp. Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi không dám tin vào mắt mình.
Kia là Vi, vẫn mái tóc dài và dáng vể nhỏ nhắn ấy. Vi ôm hôn với một đứa con gái khác.
Thúy Vi, sao nhỏ… lại ra thành thế này? Chẳng phải Vi bảo nhỏ yêu thằng dân chơi sành điệu hơn nhỏ 3 tuổi kia ư? Trời đất như cuồng quay… Nhưng tôi nhất định phải hỏi cho rõ.
Tôi xuống xe, lặng lẽ bước đến em, rồi gọi khẽ một tiếng: “Vi.”
Hai người họ nghe thấy tiếng gọi, liền buông nhau ra, rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt Vi loé lên một tia ngỡ ngàng xen lẫn hoảng hốt. Gặp lại người cũ trong tình cảnh này thật không biết nên vui hay buồn đây…
“Thế…”
Tôi cười chua chát: “Vi… là người đồng tính?”
Nhỏ gật đầu không đáp, tôi càng xót xa hơn.
“Tôi là người yêu của Thúy Vi”, cô gái kia ôm nhỏ vào lòng, giọng nghiêm nghị, như thể sẵn sàng đánh nhau nếu tôi gây khó dễ cho nhỏ.
“Sao ngày đó Vi gạt tôi?”, tôi cay đắng hỏi, có cảm giác như cổ họng nghẹn đắng lại. Nếu như Vi nói thật, thì tôi đã không tổn thương và căm ghét Vi, tệ hơn là thay đổi thành một thằng quậy phá thế này.
“Vì Vi sợ… Vi sợ Thế rêu rao cho mọi người biết… Vi quen Thế Vi chỉ muốn xác nhận rõ ràng giới tính của mình. Giờ thì gia đình Vi đã chấp nhận và ủng hộ… Xin lỗi Thế.”
Thằng Quốc đứng nghe, nó nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông.
Và tôi, trông giống một kẻ hèn hạ không ăn được liền đạp đổ như vậy ư?
“Tôi hiểu rồi, cám ơn và chúc Vi sống hạnh phúc”, tôi cười nhạt, trong lòng thành tâm chúc phúc cho hai người. Tôi cứ ngỡ nếu Vi yêu con gái thì tim tôi sẽ đỡ đau hơn, nhưng không ngờ tim tôi còn đau hơn cả thế.
Đúng là khốn nạn mà!
Trời mưa lạnh quá…
Tôi gào thét nội tâm trong điên loạn, rằng tôi sẽ không thể sống nếu tôi không đẹp trai!!! Và các người nên hiểu một điều, vẻ bề ngoài rất quan trọng với tôi… Ôi mẹ ơi!
Vài tia sét loé lên ngang dọc, phát sáng như ánh đèn flash tựa hồ muốn chia bầu trời đêm tối tăm huyền ảo này ra thành nhiều mảnh nhỏ, mưa vẫn chưa tạnh, mùi đất oi nồng bốc lên xộc vào mũi.
Thằng Quốc vội vàng tấp xe vào lề đường, rồi chúng tôi tùy tiện tìm một cây xanh tán lá xum xuê đứng trú mưa. Gió lạnh lùa qua, tôi rùng mình một cái. Nước mưa từ trên trời tuôn rơi không ngừng, len lỏi qua những cành cây kẽ lá, nhỏ tí tách lên nón bảo hiểm, rồi thấm ướt vai áo và chầm chậm loang ra chỗ khác. Mà dường như…có cái gì đó không đúng cho lắm.
“Mày bị ngu hả Quốc?”, tôi trừng mắt nhìn nó, thật muốn ăn tươi nuốt sống nó vào bụng.
“Ngu gì cơ?”, nó ngơ ngác hỏi lại.
Một tiếng sấm nổ đùng làm cả hai giật nảy mình.
Tôi cáu gắt nói: “Trời mưa đi đứng dưới tán cây, sau lưng tao với mày có mái hiên mà không vào trú, mày bị ngu xuẩn từ khi nào vậy hả?”
Quốc tròn xoe mắt: “Nếu tao nhớ không lầm thì trong cốp xe mày có áo mưa, giờ cần lấy ra che không?”
Tôi thiếu điều muốn bật ngửa, giờ lôi ra còn lợi ích gì? Tôi đang có một ước muốn mãnh liệt đó là tôi có thể giống như Hồng Hài Nhi khè ra lửa cho cháy đen thui cái bản mặt quỷ sứ của nó mới thôi.
Ngoài trời mưa vẫn rơi.
“Vậy đi sinh nhật tiếp không?”, Quốc chép miệng ngán ngẩm.
“Đi”, tôi gằn giọng, “tao với mày chạy xe vòng vòng đi tắm mưa!!!”
Và hai thằng lon ton lên xe và rồ ga phóng đi. Tôi cũng không màng đến ngoại hình nữa, hôm nay buông xõa một lần. Tôi ngửa mặt lên trời hứng những giọt mưa lạnh buốt, hình như lâu rồi tôi không dầm mưa. Cái thời xa xưa ấy, thời mà tôi còn đèo Thúy Vi trên chiếc xe đạp cũ chạy nhịp nhàng trên chiều phố mưa bay, Vi ngồi đằng sau khe khẽ hát gì đó, trước rổ xe có một nhành hoa phượng thắm mà tôi lén thầy để bẻ cho Vi. Khi ấy Vi nhoẻn miệng cười, tim tôi xao xuyến đập trật một nhịp. Mà giờ đây tất cả đã kết thúc!
Nhưng rồi cái lạnh kia không còn nữa…
Tôi mở mắt ra, mẹ kiếp, trời hết mưa. Tôi nhìn đồng hồ, tiên sư chỉ mưa chưa được 5 phút. Tôi hắt xì một cái, và chợt nghĩ, tình yêu của tôi khi ấy thật giống cơn mưa này, vội vàng đến, vội vàng đi…
“Giờ đi đâu?”
“Về”, tôi đáp cụt ngủn.
Nhưng rồi trời lại đổ mưa, chúng tôi lại đắm chìm trong làn nước lạnh, gió quất vào mặt khá rát. Xe chạy lên cầu, tôi nhìn thấy có hai người đứng trên lề hôn nhau dưới mưa, ánh đèn vàng hiu hắt soi rọi bọn họ.
Tôi dụi dụi mắt, bảo thằng Quốc phanh gấp. Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi không dám tin vào mắt mình.
Kia là Vi, vẫn mái tóc dài và dáng vể nhỏ nhắn ấy. Vi ôm hôn với một đứa con gái khác.
Thúy Vi, sao nhỏ… lại ra thành thế này? Chẳng phải Vi bảo nhỏ yêu thằng dân chơi sành điệu hơn nhỏ 3 tuổi kia ư? Trời đất như cuồng quay… Nhưng tôi nhất định phải hỏi cho rõ.
Tôi xuống xe, lặng lẽ bước đến em, rồi gọi khẽ một tiếng: “Vi.”
Hai người họ nghe thấy tiếng gọi, liền buông nhau ra, rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt Vi loé lên một tia ngỡ ngàng xen lẫn hoảng hốt. Gặp lại người cũ trong tình cảnh này thật không biết nên vui hay buồn đây…
“Thế…”
Tôi cười chua chát: “Vi… là người đồng tính?”
Nhỏ gật đầu không đáp, tôi càng xót xa hơn.
“Tôi là người yêu của Thúy Vi”, cô gái kia ôm nhỏ vào lòng, giọng nghiêm nghị, như thể sẵn sàng đánh nhau nếu tôi gây khó dễ cho nhỏ.
“Sao ngày đó Vi gạt tôi?”, tôi cay đắng hỏi, có cảm giác như cổ họng nghẹn đắng lại. Nếu như Vi nói thật, thì tôi đã không tổn thương và căm ghét Vi, tệ hơn là thay đổi thành một thằng quậy phá thế này.
“Vì Vi sợ… Vi sợ Thế rêu rao cho mọi người biết… Vi quen Thế Vi chỉ muốn xác nhận rõ ràng giới tính của mình. Giờ thì gia đình Vi đã chấp nhận và ủng hộ… Xin lỗi Thế.”
Thằng Quốc đứng nghe, nó nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông.
Và tôi, trông giống một kẻ hèn hạ không ăn được liền đạp đổ như vậy ư?
“Tôi hiểu rồi, cám ơn và chúc Vi sống hạnh phúc”, tôi cười nhạt, trong lòng thành tâm chúc phúc cho hai người. Tôi cứ ngỡ nếu Vi yêu con gái thì tim tôi sẽ đỡ đau hơn, nhưng không ngờ tim tôi còn đau hơn cả thế.
Đúng là khốn nạn mà!
Trời mưa lạnh quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.