Chương 5
Bút Chì Màu
26/02/2014
Sau đêm dài suy tư trằn trọc, rốt cuộc tôi cũng ngủ được 6 tiếng nhưng rồi
phải thức dậy để chuẩn bị đi học. Vào một buổi sáng xấu trời, đại khái
là hôm nay, tôi tỉnh giấc với đầu tóc rối bù và hai mắt thâm đen chẳng
khác nào con gấu trúc. Nhìn lại mình trong gương nếu không giật nảy
người thì đúng là chuyện lạ, vì cái thằng ma lem kia xác thực đúng là
tôi. Ôi trời ơi,chỉ mới mất ngủ một đêm thôi mà tôi đã phờ phạt ra thế,
thầm nguyền rủa kẻ lạnh lùng kia đã hại đời tôi tới nông nỗi này.
Tuy thân xác có hơi hoang tàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kinh tế nhà ai, vì tôi vẫn còn đẹp trai chán. Tượng đài tráng lệ của Lâm Anh Thế này luôn luôn sừng sững vững chải trong tim các cô thiếu nữ biết yêu cái đẹp mà, do đó tôi chẳng lo!
Rảnh rỗi thì đoán thử xem nguyên nhân làm tôi thiếu ngủ là gì? Ngồi máy tính thâu đêm suốt sáng, nhắn mấy trăm tin nhắn qua lại với gái đẹp hay nhớ người yêu đến mức không chợp mắt được? Mấy cái lí do mà tôi vừa nêu đều trật lất hết rồi, vì cái kẻ lạnh lùng mà tôi nói ở trên không ai khác ngoài Vi - người có năng lực xâm chiếm tâm trí tôi gần như triệt để, bằng chứng là đêm qua tôi toàn nghĩ ngợi về cô ấy, suy diễn đủ điều, và tôi luôn tự hỏi tại sao Vi lại hình thành cho mình một tính cách kỳ quặc như thế? Kỳ quặc quá đi, chứ còn gì!
Tôi nhớ là mình đã ăn nói rất đứng đắn và tử tế, không hề gọi Vi là em này em nọ, càng không sỗ sàng nắm tay níu chân hay ồm ồm dọa dẫm nhưng đến cuối cùng thì tôi vẫn bị Vi lơ một cách đẹp mắt. Người đâu mà lạnh lùng quá đáng, cứ tựa như băng lạnh ngàn năm, dù có tác động tích cực cách mấy thì Vi cũng không tan cho được.
Thử đưa ra một giả thiết nhỏ đi, rằng đặt trường hợp tôi thuộc cái ngữ đầu trâu mặt ngựa, hành sự thô thiển thì Vi tỏ thái độ như thế là hoàn toàn hợp lý. Nhưng còn đằng này... tôi là một quý công tử hào hoa phong nhã mà? Xe thì hàng hiệu, ăn mặc lại sành điệu, bề ngoài điển trai, nói năng nhã nhặn, vậy thì cớ gì Vi lại có phản ứng đáng ghét ấy với tôi chứ? Đúng là không thể chấp nhận nổi mà!!! Tôi đánh răng rửa mặt qua loa rồi tôi hầm hầm bước ra ngoài, liếc mắt nhìn đồng hồ thì suýt chút bật ngửa, giờ đã hơn 6 giờ 40 rồi sao? Tôi muộn học mất thôi!
Thay nhanh quần áo, tôi liền tất tả phóng xe đi, cầu Phật ban phước lành, tôi không muốn gặp mặt cái thằng cha tổng phụ trách khó tính hay đứng trước cổng dò xét học sinh kia đâu, tôi lại càng không muốn leo rào vào trường, hoặc đi bằng cổng chính và tin vui là thứ hai tuần sau tôi sẽ được nêu tên dưới cờ. Nhưng mà may quá, hôm nay là một em gái lớp 11 trực cổng, và gương mặt thì cũng xinh xinh, mỗi tội thân hìnu hơi mũm mĩm một chút. Tóm lại một điều là trong hoàn cảnh này thì tôi đã có thể phát huy vẻ đẹp rạng ngời của mình, gói gọn trong ba từ: Nam nhân kế, chứ nếu gặp ông thầy khó nhằn kia thì tôi tàn đời ngay.
Tháo chiếc nón bảo hiểm trên đầu xuống, tôi mỉm cười và nháy mắt với em một cái, sau đó tiến lại gần em và nhẹ nhàng buông câu:
-Bé nè, sáng đường kẹt xe nên anh đi muộn, anh biết nói ra là sẽ khiến bé khó xử nhưng bé lơ anh lần này nha!
Em chớp đôi mi đen dày, ra chiều phân vân lưỡng lự vài chục giây như không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi chửi thầm trong bụng và không đợi được nữa nên liền lon ton dắt xe vào trong, mặc xác con nhỏ đó, nó đứng suy tư tới chiều cũng được, nhưng vấn đề ở đây là người ta đang gấp mà nó còn câu giờ thì ai mà chẳng cáu.
-Lần này thôi nha anh! - Nó nói vọng theo, lại còn khuyến mãi thêm cái kiểu nhảy nhảy vẫy vẫy trông phát ghét.
-Nhất định rồi! - Tôi liếc nhìn nó rồi đáp lời, và thầm cầu mong rằng về sau không gặp nó trực cổng nữa.
Trên đường đến lớp, tôi không ngừng suy nghĩ xem có cách nào để tiếp cận Vi nhanh chóng mà hiệu quả không. Dù cho khó khăn gian nan dữ dội thế nào thì tôi cũng không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Bông hồng có gai, nhưng Vi chờ đi, tôi thề là sẽ từng chút từng chút một bẻ gãy những chiếc gai kiêu hãnh đâm ra trên thân nhành bông hồng cao quý kia, thẳng cho đến khi tôi chạm đến nó và nắm giữ lấy trong lòng bàn tay. Không phải tôi ảo tưởng sức mạnh nhưng thành thật mà nói thì tôi rất có niềm tin vào chiến dịch lần này. Biết đâu Vi cũng đã rung động vì tôi, xao xuyến vì tôi cơ mà lại giả vờ lạnh lùng không quan tâm để thu hút sự chú ý của tôi? Nếu đúng là vậy thì Vi thành công một nữa rồi, vì thật ra tôi có điêu đứng với Vi chút ít. Nhưng chờ mà xem, tôi sẽ khiến Vi mãi mãi dừng chân ở cái mốc một nữa ấy, vì chính tay tôi sẽ chấm dứt sự thành công kia của Vi. Hãy đợi đấy, bông hồng!
Tuy thân xác có hơi hoang tàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kinh tế nhà ai, vì tôi vẫn còn đẹp trai chán. Tượng đài tráng lệ của Lâm Anh Thế này luôn luôn sừng sững vững chải trong tim các cô thiếu nữ biết yêu cái đẹp mà, do đó tôi chẳng lo!
Rảnh rỗi thì đoán thử xem nguyên nhân làm tôi thiếu ngủ là gì? Ngồi máy tính thâu đêm suốt sáng, nhắn mấy trăm tin nhắn qua lại với gái đẹp hay nhớ người yêu đến mức không chợp mắt được? Mấy cái lí do mà tôi vừa nêu đều trật lất hết rồi, vì cái kẻ lạnh lùng mà tôi nói ở trên không ai khác ngoài Vi - người có năng lực xâm chiếm tâm trí tôi gần như triệt để, bằng chứng là đêm qua tôi toàn nghĩ ngợi về cô ấy, suy diễn đủ điều, và tôi luôn tự hỏi tại sao Vi lại hình thành cho mình một tính cách kỳ quặc như thế? Kỳ quặc quá đi, chứ còn gì!
Tôi nhớ là mình đã ăn nói rất đứng đắn và tử tế, không hề gọi Vi là em này em nọ, càng không sỗ sàng nắm tay níu chân hay ồm ồm dọa dẫm nhưng đến cuối cùng thì tôi vẫn bị Vi lơ một cách đẹp mắt. Người đâu mà lạnh lùng quá đáng, cứ tựa như băng lạnh ngàn năm, dù có tác động tích cực cách mấy thì Vi cũng không tan cho được.
Thử đưa ra một giả thiết nhỏ đi, rằng đặt trường hợp tôi thuộc cái ngữ đầu trâu mặt ngựa, hành sự thô thiển thì Vi tỏ thái độ như thế là hoàn toàn hợp lý. Nhưng còn đằng này... tôi là một quý công tử hào hoa phong nhã mà? Xe thì hàng hiệu, ăn mặc lại sành điệu, bề ngoài điển trai, nói năng nhã nhặn, vậy thì cớ gì Vi lại có phản ứng đáng ghét ấy với tôi chứ? Đúng là không thể chấp nhận nổi mà!!! Tôi đánh răng rửa mặt qua loa rồi tôi hầm hầm bước ra ngoài, liếc mắt nhìn đồng hồ thì suýt chút bật ngửa, giờ đã hơn 6 giờ 40 rồi sao? Tôi muộn học mất thôi!
Thay nhanh quần áo, tôi liền tất tả phóng xe đi, cầu Phật ban phước lành, tôi không muốn gặp mặt cái thằng cha tổng phụ trách khó tính hay đứng trước cổng dò xét học sinh kia đâu, tôi lại càng không muốn leo rào vào trường, hoặc đi bằng cổng chính và tin vui là thứ hai tuần sau tôi sẽ được nêu tên dưới cờ. Nhưng mà may quá, hôm nay là một em gái lớp 11 trực cổng, và gương mặt thì cũng xinh xinh, mỗi tội thân hìnu hơi mũm mĩm một chút. Tóm lại một điều là trong hoàn cảnh này thì tôi đã có thể phát huy vẻ đẹp rạng ngời của mình, gói gọn trong ba từ: Nam nhân kế, chứ nếu gặp ông thầy khó nhằn kia thì tôi tàn đời ngay.
Tháo chiếc nón bảo hiểm trên đầu xuống, tôi mỉm cười và nháy mắt với em một cái, sau đó tiến lại gần em và nhẹ nhàng buông câu:
-Bé nè, sáng đường kẹt xe nên anh đi muộn, anh biết nói ra là sẽ khiến bé khó xử nhưng bé lơ anh lần này nha!
Em chớp đôi mi đen dày, ra chiều phân vân lưỡng lự vài chục giây như không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi chửi thầm trong bụng và không đợi được nữa nên liền lon ton dắt xe vào trong, mặc xác con nhỏ đó, nó đứng suy tư tới chiều cũng được, nhưng vấn đề ở đây là người ta đang gấp mà nó còn câu giờ thì ai mà chẳng cáu.
-Lần này thôi nha anh! - Nó nói vọng theo, lại còn khuyến mãi thêm cái kiểu nhảy nhảy vẫy vẫy trông phát ghét.
-Nhất định rồi! - Tôi liếc nhìn nó rồi đáp lời, và thầm cầu mong rằng về sau không gặp nó trực cổng nữa.
Trên đường đến lớp, tôi không ngừng suy nghĩ xem có cách nào để tiếp cận Vi nhanh chóng mà hiệu quả không. Dù cho khó khăn gian nan dữ dội thế nào thì tôi cũng không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Bông hồng có gai, nhưng Vi chờ đi, tôi thề là sẽ từng chút từng chút một bẻ gãy những chiếc gai kiêu hãnh đâm ra trên thân nhành bông hồng cao quý kia, thẳng cho đến khi tôi chạm đến nó và nắm giữ lấy trong lòng bàn tay. Không phải tôi ảo tưởng sức mạnh nhưng thành thật mà nói thì tôi rất có niềm tin vào chiến dịch lần này. Biết đâu Vi cũng đã rung động vì tôi, xao xuyến vì tôi cơ mà lại giả vờ lạnh lùng không quan tâm để thu hút sự chú ý của tôi? Nếu đúng là vậy thì Vi thành công một nữa rồi, vì thật ra tôi có điêu đứng với Vi chút ít. Nhưng chờ mà xem, tôi sẽ khiến Vi mãi mãi dừng chân ở cái mốc một nữa ấy, vì chính tay tôi sẽ chấm dứt sự thành công kia của Vi. Hãy đợi đấy, bông hồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.