Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa
Chương 20:
Âu Dương Mặc Tâm
20/01/2022
【 Yểm: Người chết vì oán hận, không thể tiêu tan mà biến thành lệ quỷ. 】
Phạm Lam nhìn phần giải thích trên bách khoa toàn thư, cảm thấy nó không ổn lắm.
“Lời giải thích này không đủ toàn diện.” Dung Mộc nói: “Cách giải thích đầy đủ nhất có lẽ là bản thăng cấp của túy, có ý thức, có lực hành động, là oán khí hội tụ và có lực phá hoại kinh khủng.”
Phạm Lam: “…”
Ha ha, cảm giác càng lúc càng không ổn!
“Không có tài xế Didi nhận đơn.” Kế Ngỗi nói.
Có tài xế nhận đơn mới lạ, Phạm Lam nghĩ.
Đã hơn 11 giờ đêm, vậy mà lúc này bọn họ vẫn còn đứng ở khu rừng già tăm tối trên đường núi của khu danh lam thắng cảnh, cách nội thành khoảng 36.5 km. Nơi này đừng nói phương tiện giao thông của con người, ngay cả quỷ cũng chẳng thấy tăm hơi.
Đèn cảnh báo trên điện thoại vẫn kiên trì nhấp nháy liên tục.
【 Tất cả miếu thổ địa khu Xuân Thành lập tức chi viện! Lập tức chi viện! 】
“Nếu không chi viện sẽ như thế nào?” Phạm Lam hỏi.
Kế Ngỗi: “Trừ tích hiệu cuối năm.”
Dung Mộc: “Nộp bản kiểm điểm mười ngàn chữ.”
Phạm Lam: “…”
“Phạm Lam.” Vẻ mặt Dung Mộc nghiêm túc: “Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào cô thôi.”
Phạm Lam lui về phía sau nửa bước: “Anh muốn làm gì?”
Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời giơ điện thoại lên, biểu hiện số dư pháp lực của hai người họ.
Dung Mộc: 0 hộc.
Kế Ngỗi: 2 hộc.
“Chúng ta cần tường vân.” Kế Ngỗi nói: “Tôi tính rồi, từ nơi này đến địa điểm chi viện… chỉ cần 7 hộc pháp lực.”
Dung Mộc chớp đôi mắt to, bày ra gương mặt tươi cười. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi anh trông vô cùng hung tợn.
Phạm Lam: “…”
Sụp đổ!
Mười phút sau, tường vân số 007 phun khói xe "thình thịch" tới bên chân ba vị thần, nghe tiếng như thể lúc nào cũng có thể đột ngột bay đi.
Kế Ngỗi dẫn đầu nhảy lên, cắm điện thoại vào đầu đám mây.
【 Đích đến là 78.9 độ Thanh Bạch Xuân Thành, cần 7 hộc pháp lực, có xác nhận hay không? 】
Kế Ngỗi: “Xác nhận.”
【 Trừ 7 hộc pháp lực. 】
Trái tim Phạm Lam đau đớn. Đó là pháp lực của cô đấy.
Càng tệ hơn chính là tường vân số 007 chỉ nhỏ như bồn tắm trẻ em. Một mình Kế Ngỗi thôi đã chiếm hơn nửa diện tích, vị trí thừa còn lại chỉ đủ ——
Phạm Lam nhìn thoáng qua Dung Mộc.
Dung Mộc dường như cũng hơi rầu rĩ. Anh đi tới, kéo tường vân ra hai bên, kéo mạnh 007 làm nó mỏng đi một lớp, miễn cưỡng đủ hai người ngồi.
Dung Mộc: “Mời.”
Phạm Lam học theo động tác của Dung Mộc, bò lên trên tường vân, ngồi khoanh chân ổn định.
【 Tường vân số 007, khởi động. 】
Đám mây phảng phất như phi thuyền trong công viên giải trí cũ, lắc lư uốn éo bay lên không trung, cách mặt đất càng ngày càng xa, 5 mét, 10 mét, 20 mét… 100 mét. Phạm Lam cảm thấy đầu cô ong ong —— Bốn phía xung quanh tường vân không có gì để che đậy, đám mây dưới mông còn run rẩy không vững —— Tay cô nắm chặt lấy mép đám mây.
“Đừng sợ.” Dung Mộc nhẹ giọng nói.
Trong bóng đêm, khuôn mặt trơn bóng của anh như sương như ngọc, tư thế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tóc mái lướt qua mày, ôn nhu như nước.
Phạm Lam dần dần bình ổn lại.
“Xã Công đại nhân, chúng ta phải mất bao lâu ——”
Tường vân đột nhiên tăng tốc, như máy bay phản lực lao ra ngoài. Thắt lưng Phạm Lam kêu "rắc" một tiếng. Tóc và mi mắt cô đều bị gió thổi bay.
“A a a a a!” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết cắt qua không trung. Hai tay Dung Mộc ôm chặt eo Kế Ngỗi. Anh nhắm hai mắt, há miệng, thậm chí Phạm Lam còn có thể nhìn thấy lưỡi gà* ở cổ họng anh.
(*lưỡi gà: một bộ phận trên cơ thể người, nằm ở đầu cổ họng)
“Mộc ca, em nghe không được hướng dẫn!” Kế Ngỗi rống to.
Dung Mộc tủi thân ngậm miệng, nhưng vẫn ôm chặt eo Kế Ngỗi.
Phạm Lam đành nuốt tiếng thét chói tai ngược vào trong.
Mảng u tối nơi núi rừng, mảng tối tăm nơi không trung cùng những đám mây đen nghìn nghịt lần lượt hóa thành hàng loạt tàn ảnh. Chúng đến và đi chỉ trong chớp mắt, phảng phất như một bức hoạ mặc nhiễm thật dài, tạo nên một cảm giác hài hòa khó tả giữa mỹ lệ và khủng khiếp. Tiếng gió thổi rít gào bên tai làm Phạm Lam gần như không thể nghe được tiếng hô hấp và nhịp tim của mình.
Núi non ẩn dưới tầng mây phảng phất như những lớp sóng biển đen nhẻm, liên tiếp vô tận. Nơi chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng. Phạm Lam như thấy được biển sao trời trên mặt đất, dòng xe cộ bốn phía hội tụ thành những mạch ánh sáng, nhà cao tầng sáng ngời như đá quý đứng lặng trên mặt đất, hình thành rừng rậm sặc sỡ loá mắt—— đó là quốc gia ánh sánh mà loài người kiến tạo nên —— thành thị.
Tốc độ của tường vân chậm lại, bên tai chỉ còn tiếng gió khẽ khàng. Kế Ngỗi điều khiển tường vân bay vòng một vòng tròn, bay tới phương bắc. Rất nhanh, Phạm Lam đã thấy một đống kiến trúc hình quả trứng. Có lẽ nơi đây chính là khu cao ốc mới khai phá xây dựng trên tin tức. Tầng đỉnh cao ốc có một sân bay dành cho trực thăng, có một bọt khí trong suốt khổng lồ được đặt bên trên, loáng thoáng có thể thấy rất nhiều bóng người đang chiến đấu bên trong. Ánh sáng lộng lẫy tỏa ra khắp nơi, phảng phất như pháo hoa đêm giao thừa —— không, ánh sáng kia thuần túy hơn, tinh khiết hơn, cảm tưởng như từng viên kim cương bị nổ tung, dập nát trong không khí.
Là pháp chú Quang.
Kế Ngỗi kéo đầu mây ngừng ở giữa không trung. “Đến trễ rồi.” Anh nói.
Dung Mộc khẽ thở dài. Không biết anh đã khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn từ khi nào, mặt mày ủ rũ, biểu cảm nghiêm túc. Nếu không phải mái tóc vẫn còn rối tung, nhìn qua còn có cảm giác hơi thâm sâu khó lường.
“Này, lão Mộc, lão Kế, lại đến muộn à.”
Một giọng nói thảnh thơi truyền đến.
Phạm Lam thấy một tường vân siêu to, cách bọn họ ước chừng hơn hai mươi mét, diện tích ít nhất phải lớn gấp 50 lần 007. Đầu đám mây còn được khảm một loạt LOGO ánh kim: Ngân hà 2020.
Trên tường vân có một người nửa nằm nửa ngồi. Một tay anh ta chống đầu, tóc mái chẻ ra hai bên, mặt mày kiêu ngạo, áo sơ mi nửa hở, lộ ra hơn nửa bộ ngực, có cảm giác vô cùng ——
“Tên host(*) này là ai?” Phạm Lam hỏi.
(*)Host: là nam nhân viên phục vụ cho các quý bà, quý cô trong các quán rượu=)))
Dung Mộc: “Khụ khụ khụ!”
Kế Ngỗi: “Thần thổ địa khu Chu Tước, Cơ Đan.”
“Trứng gà cũng có thể thành thần?” Phạm Lam kinh ngạc.
“Khụ, Cơ Đan chính là hậu duệ của tộc Khổng Tước.” Dung Mộc nói.
Phạm Lam: “…”
Đã hiểu.
Cơ Đan vẫy tay: “Này, tân thần mới tới, em gái tên gì thế?”
Phạm Lam ôm quyền hành lễ: “Bà thổ địa khu Thanh Long, Phạm Lam.”
“Thật đáng yêu, Tiểu Lam Lam có rảnh thì tới khu Chu Tước chơi nha.” Cơ Đan nháy mắt quyến rũ, Phạm Lam run cầm cập, Kế Ngỗi hình như còn khó chịu hơn, sống lưng anh căng chặt, kéo đụn mây hạ xuống mấy mét.
“Đừng đến xem náo nhiệt làm gì, Thành Hoàng khu Bạch Hổ đã sớm khống chế được yểm, không quá mười phút là có thể kết thúc trận đấu.” Cơ Đan nói: “Thật lãng phí thời gian của tôi. Lão Vương kia đúng là khôn khéo, không thèm đến luôn.”
Phạm Lam: “Lão Vương là ai?”
Dung Mộc: “Thần thổ địa khu Huyền Vũ, Vương Phúc Quý.”
Phạm Lam: “…”
Toàn tên kiểu gì thế?
“Các anh nói xem Uy Linh Công sao lại thiên vị dữ thế. Cho dù khu Bạch Hổ là họ hàng nhà anh ta, cũng không nên bao che như thế chứ.” Cơ Đan kéo tường vân bay xích tới: “Khó khăn lắm mới có một con yểm để tăng KPI hàng năm, nhưng anh ta thì hay rồi. Phong tỏa văn kiện treo thưởng của bên trên thì thôi đi, lại còn mang theo nhân công chỗ Thành Hoàng tới giúp khu Bạch Hổ đánh quái. Cái này không phải cướp đoạt trắng trợn hay sao!”
Kế Ngỗi mặt không biểu cảm lùi lại mấy mét: “Anh cũng biết Huyền Thưởng Lệnh?”
“Hừ! Hỏi vô nghĩa quá vậy. Tôi đây chính là Cơ Đan, bạn bè khắp thiên hạ! Mấy cái suy nghĩ này của anh ta sao có thể giấu được tôi?” Cơ Đan tiếp tục dí sát vào: “Tôi còn nghe nói lão già Hòa Uyên kia muốn mượn Tiểu Lam Lam…”
Kế Ngỗi dùng một chưởng đẩy đầu đám mây của Cơ Đan sang bên.
Cơ Đan cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ cười ha ha: “Tiểu Lam Lam, nghe nói cô có thần phú Thiên Nhãn. Có phải cô đã sớm nhìn ra tên Sùng Mại này sẽ sớm biến thành yểm hay không?”
“Cái gì?!” Phạm Lam kêu to: “Yểm lần này là Sùng Mại?”
Kế Ngỗi và Dung Mộc cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Lúc tôi tới bọn họ còn chưa bố trí xong kết giới, vừa kịp nhìn một chút. Con yểm kia nhìn không giống bình thường, lực công kích cao hơn yểm bình thường mấy lần, còn có thể duy trì hình người của Sùng Mại.” Cơ Đan nói.
Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi không cần nói cũng biết.
Sùng Mại biến thành yểm?
Vì sao chứ?
Giá trị công đức của anh rất cao cơ mà?
Bởi vì anh hấp thu yêu khí ư? Hay là có liên quan đến oán khí hôm nay tra được?
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Sùng Mại, hoa văn đôi mắt trên vé vào cửa buổi biểu diễn, thai nhi trong bệnh viện thẩm mỹ, nốt ruồi đỏ trên mặt n Đông—— tất cả hình ảnh ùa vào trong đầu Phạm Lam —— da đầu cô co giật một chút, cảm giác như có thứ gì đó chạm mạnh vào dây thần kinh não.
Dung Mộc: “Việc này không đúng, A Ngỗi!”
Kế Ngỗi lao về phía kết giới ở tầng đỉnh cao ốc.
“Này này, chờ tôi với.” Cơ Đan lắc đuôi mây lớn đuổi theo sau.
Kết giới trên mái to hơn Phạm Lam tưởng tượng. Tới gần thì trông nó như một cái rạp chiếu phim hình cầu khổng lồ, màn hình trình chiếu phim 5D thần yểm đại chiến.
Phạm Lam có thể thấy ít nhất có bảy tám người, không, ít nhất có mười mấy Thần tộc đang chiến đấu, bọn họ đều mặc áo choàng dài cùng tiêu chuẩn. Phạm Lam nhận ra một người thân hình cường tráng trong đó, là Hòa Uyên, nhưng cũng không thật sự thấy rõ. Ngay giữa trung tâm đúng là Sùng Mại.
Lúc này Sùng Mại đã hoàn toàn không giống con người. Hai tay anh giơ lên cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, giống như đang giơ thứ gì đó. Đôi mắt anh bị một luồng khí đen bao phủ, giống như hai cái hố đen.
Kỳ quái nhất là xung quanh anh bao phủ một tầng mây tím nhàn nhạt, nhìn như làn da thứ hai. Mỗi lần hứng chịu công kích của Thần tộc, nó lại nổi lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng tím.
Cơ Đan liên tục lắc đầu: “Không phải tôi khinh thường người khác, nhưng khu Bạch Hổ này chỉ biết nịnh bợ khoác lác là giỏi. Nếu nói về sức chiến đấu, còn không bằng một phần nghìn khu Thanh Long các anh, nhiều thần như vậy mà một con yểm cũng không trị được, nói ra quả thực là làm mất mặt mạch Côn Luân chúng ta!”
Cơ Đan nói vô cùng có lý, đáng tiếc là không ai rảnh mà nghe.
Dung Mộc và Kế Ngỗi nhìn chằm chằm kết giới, mày nhíu chặt.
Dung Mộc: “Yểm chưa biến hình, cần phải tốc chiến tốc thắng.”
Kế Ngỗi: “Hình như nó đang kéo dài thời gian.”
Phạm Lam thấy mặt đất dưới chân Sùng Mại tràn ra chất lỏng màu đen.
“Này này!” Cô vỗ bả vai Dung Mộc.
Dung Mộc: “Hòa Uyên tạo kết giới Tam Trọng, tôi không có cách nào tiến vào.”
Kế Ngỗi: “Còn vài phút nữa là nửa đêm.”
Chất lỏng màu đen càng ngày càng nhiều, chỉ vài giây đã ngập mu bàn chân của Sùng Mại.
Phạm Lam tiếp tục vỗ: “Này này này!”
Cơ Đan cười ha ha ha nói: “Lão Mộc, lão Kế, các anh vẫn như trước không thay đổi chút nào.”
“Dung Mộc!” Phạm Lam nhéo thịt trên lưng Dung Mộc.
Dung Mộc kêu "A" một tiếng, suýt chút nữa rơi từ trên mây xuống.
“Dưới chân Sùng Mại có oán khí dạng lỏng!” Phạm Lam kêu to: “Giống với cái tôi thấy ở nhà xưởng —— Mẹ nó, bị anh ta hấp thu rồi!”
Dung Mộc: “Cái gì?”
Kế Ngỗi: “Không xong rồi!”
“Thiên Nhãn Chú ——— khải!” Cơ Đan ngắm kỹ: “Chỗ nào có oán khí vậy, Thiên Nhãn Chú nhìn không tới!”
Phạm Lam nhìn thấy!
Oán khí ở trạng thái dầu mỏ quấn quanh thân thể Sùng Mại, mây tím trên làn da anh biến thành màu đen.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
“Ầm!” Kết giới bọt khí trên mái nhà chấn động mạnh mẽ. Thần tộc trong kết giới đồng loạt ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi. Sùng Mại bay tới giữa không trung, ngẩng đầu lên há to miệng.
Phạm Lam nghe được tiếng hát, du dương uyển chuyển giống như tiếng trời, hình thành âm hưởng kỳ lạ giữa đất trời.
Kết giới bọt khí ''ầm" một tiếng vỡ nát, mảnh vụn thần quang bị cuồng phong cuốn lên bay khắp chân trời.
Toàn bộ thế giới chìm vào im lặng.
Phạm Lam ghé vào đuôi mây, đôi tay nắm chặt tường vân. Kế Ngỗi và Dung Mộc đứng trước mặt cô như hai bức tường.
Tầng đỉnh cao ốc, nhóm thần do Hòa Uyên dẫn đầu lảo đảo bò dậy, làm động tác mở khóa hoa hết cả mắt, linh quang ngũ sắc lập lòe trong bóng đêm.
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
Thanh âm vang lên rồi lại rơi xuống, không có gì xảy ra cả.
Vẻ mặt các thần đều hoảng hốt, lần lượt mở khóa các loại pháp chú, vẫn không có bất cứ pháp chú nào thực hiện được.
“Chẳng lẽ thủ phù của bọn họ mất đi hiệu lực?!” Cơ Đan kêu to.
Phạm Lam: Không phải đâu!
Sùng Mại lơ lửng trên không trung, vạt áo tung bay, dung nhan tinh xảo vô cùng đắm chìm trong bóng đêm êm dịu. Anh khẽ mỉm cười, là nụ cười hoàn mỹ mà anh đã luyện tập trước gương cả nghìn lần, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếng hát vang lên lần thứ hai. Trên không trung tuôn ra từng vòng tròn sóng âm, đánh bay tất cả thần đứng trên sân bay.
“Mẹ!” Cơ Đan đập mạnh vào đầu đám mây, chỉ nghe "phốc phốc phốc" vài tiếng. Đuôi tường vân của anh phun ra vô số đám khói xe to như chậu rửa mặt, kèm theo tiếng sáo bay về phía bốn phương tám hướng, đỡ được tất cả Thần tộc bị thương nặng.
Hòa Uyên tựa vào mây nôn ra máu: “Không... không thể để yểm gây nguy hại đến Nhân giới —— nhanh lên ——”
Anh còn chưa nói xong, cuồng phong đã lao tới, mạnh đến mức tất cả mọi người đều người ngã ngựa đổ. Phạm Lam chỉ cảm thấy tường vân dưới chân rung chuyển dữ dội, Kế Ngỗi vọt người nhảy lên trên sân bay.
“Phạm Lam.” Dung Mộc nắm lấy tay Phạm Lam đặt lên đầu đám mây: “Ngồi yên đó.”
Phạm Lam: “Hả?”
Dung Mộc bay lên trên, ốp điện thoại màu xanh băng vẽ ra một tia minh quang trong bóng đêm.
“Giới Chú —— khải!” Thanh âm vang đến tận mây xanh, một kết giới mới được hình thành.
Phạm Lam sửng sốt nửa giây. Ngay sau đó mới phản ứng lại, cô nhìn điện thoại, màn hình hiện là 00:03.
Còn có một tin tức tức thời.
【 Lương tháng 5 đã đến, số dư pháp lực 759 hộc. 】
“Đúng là nghìn cân treo sợi tóc!” Cơ Đan kéo một đám tường vân nhích lại gần: “Yên tâm, chỉ cần lão Mộc và lão Kế có pháp lực, đó chính là tổ hợp mạnh nhất tam giới ——”
Lời còn chưa dứt, đã nghe "bùm" một tiếng, kết giới Dung Mộc vừa tạo vỡ nát.
Cơ Đan: “…”
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam nhìn phần giải thích trên bách khoa toàn thư, cảm thấy nó không ổn lắm.
“Lời giải thích này không đủ toàn diện.” Dung Mộc nói: “Cách giải thích đầy đủ nhất có lẽ là bản thăng cấp của túy, có ý thức, có lực hành động, là oán khí hội tụ và có lực phá hoại kinh khủng.”
Phạm Lam: “…”
Ha ha, cảm giác càng lúc càng không ổn!
“Không có tài xế Didi nhận đơn.” Kế Ngỗi nói.
Có tài xế nhận đơn mới lạ, Phạm Lam nghĩ.
Đã hơn 11 giờ đêm, vậy mà lúc này bọn họ vẫn còn đứng ở khu rừng già tăm tối trên đường núi của khu danh lam thắng cảnh, cách nội thành khoảng 36.5 km. Nơi này đừng nói phương tiện giao thông của con người, ngay cả quỷ cũng chẳng thấy tăm hơi.
Đèn cảnh báo trên điện thoại vẫn kiên trì nhấp nháy liên tục.
【 Tất cả miếu thổ địa khu Xuân Thành lập tức chi viện! Lập tức chi viện! 】
“Nếu không chi viện sẽ như thế nào?” Phạm Lam hỏi.
Kế Ngỗi: “Trừ tích hiệu cuối năm.”
Dung Mộc: “Nộp bản kiểm điểm mười ngàn chữ.”
Phạm Lam: “…”
“Phạm Lam.” Vẻ mặt Dung Mộc nghiêm túc: “Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào cô thôi.”
Phạm Lam lui về phía sau nửa bước: “Anh muốn làm gì?”
Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời giơ điện thoại lên, biểu hiện số dư pháp lực của hai người họ.
Dung Mộc: 0 hộc.
Kế Ngỗi: 2 hộc.
“Chúng ta cần tường vân.” Kế Ngỗi nói: “Tôi tính rồi, từ nơi này đến địa điểm chi viện… chỉ cần 7 hộc pháp lực.”
Dung Mộc chớp đôi mắt to, bày ra gương mặt tươi cười. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi anh trông vô cùng hung tợn.
Phạm Lam: “…”
Sụp đổ!
Mười phút sau, tường vân số 007 phun khói xe "thình thịch" tới bên chân ba vị thần, nghe tiếng như thể lúc nào cũng có thể đột ngột bay đi.
Kế Ngỗi dẫn đầu nhảy lên, cắm điện thoại vào đầu đám mây.
【 Đích đến là 78.9 độ Thanh Bạch Xuân Thành, cần 7 hộc pháp lực, có xác nhận hay không? 】
Kế Ngỗi: “Xác nhận.”
【 Trừ 7 hộc pháp lực. 】
Trái tim Phạm Lam đau đớn. Đó là pháp lực của cô đấy.
Càng tệ hơn chính là tường vân số 007 chỉ nhỏ như bồn tắm trẻ em. Một mình Kế Ngỗi thôi đã chiếm hơn nửa diện tích, vị trí thừa còn lại chỉ đủ ——
Phạm Lam nhìn thoáng qua Dung Mộc.
Dung Mộc dường như cũng hơi rầu rĩ. Anh đi tới, kéo tường vân ra hai bên, kéo mạnh 007 làm nó mỏng đi một lớp, miễn cưỡng đủ hai người ngồi.
Dung Mộc: “Mời.”
Phạm Lam học theo động tác của Dung Mộc, bò lên trên tường vân, ngồi khoanh chân ổn định.
【 Tường vân số 007, khởi động. 】
Đám mây phảng phất như phi thuyền trong công viên giải trí cũ, lắc lư uốn éo bay lên không trung, cách mặt đất càng ngày càng xa, 5 mét, 10 mét, 20 mét… 100 mét. Phạm Lam cảm thấy đầu cô ong ong —— Bốn phía xung quanh tường vân không có gì để che đậy, đám mây dưới mông còn run rẩy không vững —— Tay cô nắm chặt lấy mép đám mây.
“Đừng sợ.” Dung Mộc nhẹ giọng nói.
Trong bóng đêm, khuôn mặt trơn bóng của anh như sương như ngọc, tư thế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tóc mái lướt qua mày, ôn nhu như nước.
Phạm Lam dần dần bình ổn lại.
“Xã Công đại nhân, chúng ta phải mất bao lâu ——”
Tường vân đột nhiên tăng tốc, như máy bay phản lực lao ra ngoài. Thắt lưng Phạm Lam kêu "rắc" một tiếng. Tóc và mi mắt cô đều bị gió thổi bay.
“A a a a a!” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết cắt qua không trung. Hai tay Dung Mộc ôm chặt eo Kế Ngỗi. Anh nhắm hai mắt, há miệng, thậm chí Phạm Lam còn có thể nhìn thấy lưỡi gà* ở cổ họng anh.
(*lưỡi gà: một bộ phận trên cơ thể người, nằm ở đầu cổ họng)
“Mộc ca, em nghe không được hướng dẫn!” Kế Ngỗi rống to.
Dung Mộc tủi thân ngậm miệng, nhưng vẫn ôm chặt eo Kế Ngỗi.
Phạm Lam đành nuốt tiếng thét chói tai ngược vào trong.
Mảng u tối nơi núi rừng, mảng tối tăm nơi không trung cùng những đám mây đen nghìn nghịt lần lượt hóa thành hàng loạt tàn ảnh. Chúng đến và đi chỉ trong chớp mắt, phảng phất như một bức hoạ mặc nhiễm thật dài, tạo nên một cảm giác hài hòa khó tả giữa mỹ lệ và khủng khiếp. Tiếng gió thổi rít gào bên tai làm Phạm Lam gần như không thể nghe được tiếng hô hấp và nhịp tim của mình.
Núi non ẩn dưới tầng mây phảng phất như những lớp sóng biển đen nhẻm, liên tiếp vô tận. Nơi chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng. Phạm Lam như thấy được biển sao trời trên mặt đất, dòng xe cộ bốn phía hội tụ thành những mạch ánh sáng, nhà cao tầng sáng ngời như đá quý đứng lặng trên mặt đất, hình thành rừng rậm sặc sỡ loá mắt—— đó là quốc gia ánh sánh mà loài người kiến tạo nên —— thành thị.
Tốc độ của tường vân chậm lại, bên tai chỉ còn tiếng gió khẽ khàng. Kế Ngỗi điều khiển tường vân bay vòng một vòng tròn, bay tới phương bắc. Rất nhanh, Phạm Lam đã thấy một đống kiến trúc hình quả trứng. Có lẽ nơi đây chính là khu cao ốc mới khai phá xây dựng trên tin tức. Tầng đỉnh cao ốc có một sân bay dành cho trực thăng, có một bọt khí trong suốt khổng lồ được đặt bên trên, loáng thoáng có thể thấy rất nhiều bóng người đang chiến đấu bên trong. Ánh sáng lộng lẫy tỏa ra khắp nơi, phảng phất như pháo hoa đêm giao thừa —— không, ánh sáng kia thuần túy hơn, tinh khiết hơn, cảm tưởng như từng viên kim cương bị nổ tung, dập nát trong không khí.
Là pháp chú Quang.
Kế Ngỗi kéo đầu mây ngừng ở giữa không trung. “Đến trễ rồi.” Anh nói.
Dung Mộc khẽ thở dài. Không biết anh đã khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn từ khi nào, mặt mày ủ rũ, biểu cảm nghiêm túc. Nếu không phải mái tóc vẫn còn rối tung, nhìn qua còn có cảm giác hơi thâm sâu khó lường.
“Này, lão Mộc, lão Kế, lại đến muộn à.”
Một giọng nói thảnh thơi truyền đến.
Phạm Lam thấy một tường vân siêu to, cách bọn họ ước chừng hơn hai mươi mét, diện tích ít nhất phải lớn gấp 50 lần 007. Đầu đám mây còn được khảm một loạt LOGO ánh kim: Ngân hà 2020.
Trên tường vân có một người nửa nằm nửa ngồi. Một tay anh ta chống đầu, tóc mái chẻ ra hai bên, mặt mày kiêu ngạo, áo sơ mi nửa hở, lộ ra hơn nửa bộ ngực, có cảm giác vô cùng ——
“Tên host(*) này là ai?” Phạm Lam hỏi.
(*)Host: là nam nhân viên phục vụ cho các quý bà, quý cô trong các quán rượu=)))
Dung Mộc: “Khụ khụ khụ!”
Kế Ngỗi: “Thần thổ địa khu Chu Tước, Cơ Đan.”
“Trứng gà cũng có thể thành thần?” Phạm Lam kinh ngạc.
“Khụ, Cơ Đan chính là hậu duệ của tộc Khổng Tước.” Dung Mộc nói.
Phạm Lam: “…”
Đã hiểu.
Cơ Đan vẫy tay: “Này, tân thần mới tới, em gái tên gì thế?”
Phạm Lam ôm quyền hành lễ: “Bà thổ địa khu Thanh Long, Phạm Lam.”
“Thật đáng yêu, Tiểu Lam Lam có rảnh thì tới khu Chu Tước chơi nha.” Cơ Đan nháy mắt quyến rũ, Phạm Lam run cầm cập, Kế Ngỗi hình như còn khó chịu hơn, sống lưng anh căng chặt, kéo đụn mây hạ xuống mấy mét.
“Đừng đến xem náo nhiệt làm gì, Thành Hoàng khu Bạch Hổ đã sớm khống chế được yểm, không quá mười phút là có thể kết thúc trận đấu.” Cơ Đan nói: “Thật lãng phí thời gian của tôi. Lão Vương kia đúng là khôn khéo, không thèm đến luôn.”
Phạm Lam: “Lão Vương là ai?”
Dung Mộc: “Thần thổ địa khu Huyền Vũ, Vương Phúc Quý.”
Phạm Lam: “…”
Toàn tên kiểu gì thế?
“Các anh nói xem Uy Linh Công sao lại thiên vị dữ thế. Cho dù khu Bạch Hổ là họ hàng nhà anh ta, cũng không nên bao che như thế chứ.” Cơ Đan kéo tường vân bay xích tới: “Khó khăn lắm mới có một con yểm để tăng KPI hàng năm, nhưng anh ta thì hay rồi. Phong tỏa văn kiện treo thưởng của bên trên thì thôi đi, lại còn mang theo nhân công chỗ Thành Hoàng tới giúp khu Bạch Hổ đánh quái. Cái này không phải cướp đoạt trắng trợn hay sao!”
Kế Ngỗi mặt không biểu cảm lùi lại mấy mét: “Anh cũng biết Huyền Thưởng Lệnh?”
“Hừ! Hỏi vô nghĩa quá vậy. Tôi đây chính là Cơ Đan, bạn bè khắp thiên hạ! Mấy cái suy nghĩ này của anh ta sao có thể giấu được tôi?” Cơ Đan tiếp tục dí sát vào: “Tôi còn nghe nói lão già Hòa Uyên kia muốn mượn Tiểu Lam Lam…”
Kế Ngỗi dùng một chưởng đẩy đầu đám mây của Cơ Đan sang bên.
Cơ Đan cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ cười ha ha: “Tiểu Lam Lam, nghe nói cô có thần phú Thiên Nhãn. Có phải cô đã sớm nhìn ra tên Sùng Mại này sẽ sớm biến thành yểm hay không?”
“Cái gì?!” Phạm Lam kêu to: “Yểm lần này là Sùng Mại?”
Kế Ngỗi và Dung Mộc cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Lúc tôi tới bọn họ còn chưa bố trí xong kết giới, vừa kịp nhìn một chút. Con yểm kia nhìn không giống bình thường, lực công kích cao hơn yểm bình thường mấy lần, còn có thể duy trì hình người của Sùng Mại.” Cơ Đan nói.
Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi không cần nói cũng biết.
Sùng Mại biến thành yểm?
Vì sao chứ?
Giá trị công đức của anh rất cao cơ mà?
Bởi vì anh hấp thu yêu khí ư? Hay là có liên quan đến oán khí hôm nay tra được?
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Sùng Mại, hoa văn đôi mắt trên vé vào cửa buổi biểu diễn, thai nhi trong bệnh viện thẩm mỹ, nốt ruồi đỏ trên mặt n Đông—— tất cả hình ảnh ùa vào trong đầu Phạm Lam —— da đầu cô co giật một chút, cảm giác như có thứ gì đó chạm mạnh vào dây thần kinh não.
Dung Mộc: “Việc này không đúng, A Ngỗi!”
Kế Ngỗi lao về phía kết giới ở tầng đỉnh cao ốc.
“Này này, chờ tôi với.” Cơ Đan lắc đuôi mây lớn đuổi theo sau.
Kết giới trên mái to hơn Phạm Lam tưởng tượng. Tới gần thì trông nó như một cái rạp chiếu phim hình cầu khổng lồ, màn hình trình chiếu phim 5D thần yểm đại chiến.
Phạm Lam có thể thấy ít nhất có bảy tám người, không, ít nhất có mười mấy Thần tộc đang chiến đấu, bọn họ đều mặc áo choàng dài cùng tiêu chuẩn. Phạm Lam nhận ra một người thân hình cường tráng trong đó, là Hòa Uyên, nhưng cũng không thật sự thấy rõ. Ngay giữa trung tâm đúng là Sùng Mại.
Lúc này Sùng Mại đã hoàn toàn không giống con người. Hai tay anh giơ lên cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, giống như đang giơ thứ gì đó. Đôi mắt anh bị một luồng khí đen bao phủ, giống như hai cái hố đen.
Kỳ quái nhất là xung quanh anh bao phủ một tầng mây tím nhàn nhạt, nhìn như làn da thứ hai. Mỗi lần hứng chịu công kích của Thần tộc, nó lại nổi lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng tím.
Cơ Đan liên tục lắc đầu: “Không phải tôi khinh thường người khác, nhưng khu Bạch Hổ này chỉ biết nịnh bợ khoác lác là giỏi. Nếu nói về sức chiến đấu, còn không bằng một phần nghìn khu Thanh Long các anh, nhiều thần như vậy mà một con yểm cũng không trị được, nói ra quả thực là làm mất mặt mạch Côn Luân chúng ta!”
Cơ Đan nói vô cùng có lý, đáng tiếc là không ai rảnh mà nghe.
Dung Mộc và Kế Ngỗi nhìn chằm chằm kết giới, mày nhíu chặt.
Dung Mộc: “Yểm chưa biến hình, cần phải tốc chiến tốc thắng.”
Kế Ngỗi: “Hình như nó đang kéo dài thời gian.”
Phạm Lam thấy mặt đất dưới chân Sùng Mại tràn ra chất lỏng màu đen.
“Này này!” Cô vỗ bả vai Dung Mộc.
Dung Mộc: “Hòa Uyên tạo kết giới Tam Trọng, tôi không có cách nào tiến vào.”
Kế Ngỗi: “Còn vài phút nữa là nửa đêm.”
Chất lỏng màu đen càng ngày càng nhiều, chỉ vài giây đã ngập mu bàn chân của Sùng Mại.
Phạm Lam tiếp tục vỗ: “Này này này!”
Cơ Đan cười ha ha ha nói: “Lão Mộc, lão Kế, các anh vẫn như trước không thay đổi chút nào.”
“Dung Mộc!” Phạm Lam nhéo thịt trên lưng Dung Mộc.
Dung Mộc kêu "A" một tiếng, suýt chút nữa rơi từ trên mây xuống.
“Dưới chân Sùng Mại có oán khí dạng lỏng!” Phạm Lam kêu to: “Giống với cái tôi thấy ở nhà xưởng —— Mẹ nó, bị anh ta hấp thu rồi!”
Dung Mộc: “Cái gì?”
Kế Ngỗi: “Không xong rồi!”
“Thiên Nhãn Chú ——— khải!” Cơ Đan ngắm kỹ: “Chỗ nào có oán khí vậy, Thiên Nhãn Chú nhìn không tới!”
Phạm Lam nhìn thấy!
Oán khí ở trạng thái dầu mỏ quấn quanh thân thể Sùng Mại, mây tím trên làn da anh biến thành màu đen.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
“Ầm!” Kết giới bọt khí trên mái nhà chấn động mạnh mẽ. Thần tộc trong kết giới đồng loạt ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi. Sùng Mại bay tới giữa không trung, ngẩng đầu lên há to miệng.
Phạm Lam nghe được tiếng hát, du dương uyển chuyển giống như tiếng trời, hình thành âm hưởng kỳ lạ giữa đất trời.
Kết giới bọt khí ''ầm" một tiếng vỡ nát, mảnh vụn thần quang bị cuồng phong cuốn lên bay khắp chân trời.
Toàn bộ thế giới chìm vào im lặng.
Phạm Lam ghé vào đuôi mây, đôi tay nắm chặt tường vân. Kế Ngỗi và Dung Mộc đứng trước mặt cô như hai bức tường.
Tầng đỉnh cao ốc, nhóm thần do Hòa Uyên dẫn đầu lảo đảo bò dậy, làm động tác mở khóa hoa hết cả mắt, linh quang ngũ sắc lập lòe trong bóng đêm.
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
【 Võ Triệu Chú —— khải! 】
Thanh âm vang lên rồi lại rơi xuống, không có gì xảy ra cả.
Vẻ mặt các thần đều hoảng hốt, lần lượt mở khóa các loại pháp chú, vẫn không có bất cứ pháp chú nào thực hiện được.
“Chẳng lẽ thủ phù của bọn họ mất đi hiệu lực?!” Cơ Đan kêu to.
Phạm Lam: Không phải đâu!
Sùng Mại lơ lửng trên không trung, vạt áo tung bay, dung nhan tinh xảo vô cùng đắm chìm trong bóng đêm êm dịu. Anh khẽ mỉm cười, là nụ cười hoàn mỹ mà anh đã luyện tập trước gương cả nghìn lần, khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếng hát vang lên lần thứ hai. Trên không trung tuôn ra từng vòng tròn sóng âm, đánh bay tất cả thần đứng trên sân bay.
“Mẹ!” Cơ Đan đập mạnh vào đầu đám mây, chỉ nghe "phốc phốc phốc" vài tiếng. Đuôi tường vân của anh phun ra vô số đám khói xe to như chậu rửa mặt, kèm theo tiếng sáo bay về phía bốn phương tám hướng, đỡ được tất cả Thần tộc bị thương nặng.
Hòa Uyên tựa vào mây nôn ra máu: “Không... không thể để yểm gây nguy hại đến Nhân giới —— nhanh lên ——”
Anh còn chưa nói xong, cuồng phong đã lao tới, mạnh đến mức tất cả mọi người đều người ngã ngựa đổ. Phạm Lam chỉ cảm thấy tường vân dưới chân rung chuyển dữ dội, Kế Ngỗi vọt người nhảy lên trên sân bay.
“Phạm Lam.” Dung Mộc nắm lấy tay Phạm Lam đặt lên đầu đám mây: “Ngồi yên đó.”
Phạm Lam: “Hả?”
Dung Mộc bay lên trên, ốp điện thoại màu xanh băng vẽ ra một tia minh quang trong bóng đêm.
“Giới Chú —— khải!” Thanh âm vang đến tận mây xanh, một kết giới mới được hình thành.
Phạm Lam sửng sốt nửa giây. Ngay sau đó mới phản ứng lại, cô nhìn điện thoại, màn hình hiện là 00:03.
Còn có một tin tức tức thời.
【 Lương tháng 5 đã đến, số dư pháp lực 759 hộc. 】
“Đúng là nghìn cân treo sợi tóc!” Cơ Đan kéo một đám tường vân nhích lại gần: “Yên tâm, chỉ cần lão Mộc và lão Kế có pháp lực, đó chính là tổ hợp mạnh nhất tam giới ——”
Lời còn chưa dứt, đã nghe "bùm" một tiếng, kết giới Dung Mộc vừa tạo vỡ nát.
Cơ Đan: “…”
Phạm Lam: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.