Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 4:

Âu Dương Mặc Tâm

17/11/2021

Tầng 25, văn phòng trung tâm cao ốc Kim Vận, Chu Bái Bì nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, các đồng nghiệp trốn rất xa, thì thầm khe khẽ.

“Vừa nãy Chu Bái Bì bị tẩu hỏa nhập ma hả?”

“Cô tưởng đây là phim võ hiệp chắc? Đây rõ ràng là phim giả tưởng!”

“Rõ ràng là phim ma! Chu Bái Bì gặp quỷ!”

“Vậy……” Mọi người nhìn về phía chàng trai đưa cơm và áo lông hồng: “Bọn họ là người hay quỷ?”

Chàng trai đưa cơm đi quanh Chu Bái Bì một vòng, đá chân Chu Bái Bì, áo lông hồng ngồi xổm xuống quan sát sau một lúc lâu mới đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng.

“A Vĩ, cậu còn mấy hộc pháp lực?”

Chàng trai đưa cơm: “27.”

áo lông hồng: “Tôi chỉ còn 23 hộc.”

Hai người liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Phạm Lam.

Phạm Lam lui về phía sau nửa bước: “Hai người định làm gì?”

Áo lông hồng: “Thiếu nữ dũng cảm à ——”

Phạm Lam: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Khụ, nhờ cô quan sát thêm một lát,” áo lông hồng nói: “Nhìn xem trên người người này có còn khí đen hay không?”

Phạm Lam nhìn Chu Bái Bì, hắn sớm đã mất đi ý thức, nằm hình chữ X trên mặt đất, hai mắt trắng dã, mồm miệng mở to, trong miệng phát ra tiếng khò khè, giống như đang ngậm một ngụm đờm. Trong cơ thể hắn rất sạch sẽ —— không có chất lỏng màu đỏ, cũng không có khí màu đen —— Phạm Lam đang muốn nói, lại phát hiện có chỗ kỳ lạ.

Bên ngoài làn da Chu Bái Bì xuất hiện khí đen mờ như khói nhang muỗi quẩn quanh trên người hắn. Những khí đen đó không phải từ trên người hắn lan ra, mà là ——

Phạm Lam ngẩng đầu, cô nhìn ánh mắt các đồng nghiệp nhìn Chu Bái Bì, hoảng sợ, chán ghét, oán giận.

Khí đen từ đỉnh đầu bọn họ chui ra, rồi như bị Chu Bái Bì hấp dẫn, tụ tập lại trên người hắn.

Phạm Lam lui ra phía sau hai bước, liếc mắt nhìn chàng trai đưa cơm và áo lông hồng.

“Đỉnh đầu mọi người toát ra khí đen, sau đó quấn lên người Chu Bái Bì. Giống với khí đen lúc trước,” Phạm Lam nói: “Vậy đó rốt cuộc là cái gì?”

Chàng trai đưa cơm đè thấp vành mũ.

Áo lông hồng lộ ra gương mặt tươi cười, lông mi dài chớp chớp.

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: “Con trai con đứa mà giả vờ dễ thương, thật đáng xấu hổ.”

Chàng trai đưa cơm thở dài: “Gom lại có 50 hộc, cũng đủ dùng Quy Nguyên chú.”

Áo lông hồng hít sâu, cắm đôi tay vào trong tay áo, đứng thẳng lưng: “Thiếu nữ, cô bình tĩnh nghe tôi nói.”

Phạm Lam: “Thứ nhất, giờ tôi rất bình tĩnh. Thứ hai, có chuyện thì nói nhanh đi. Thứ ba, lại gọi tôi là thiếu nữ nữa thì đừng trách tôi trở mặt.”

Áo lông hồng nghẹn ngào: “Vậy, những khí đen đó tức là oán, cô có thể hiểu là oán khí, tức giận, đau lòng vân vân, ngoài ra còn phản ánh tâm trạng xấu.

Phạm Lam: “Năng lượng tiêu cực.”

“Không sai. Lúc oán tụ tập lại rồi ngưng tụ thành hình, tức sẽ hình thành "túy". "Túy" làm loạn sẽ sinh ra những thứ vừa nãy…… ừm…….”

“Hiện tượng siêu nhiên kỳ quái.”

“Túy có thể bị tiêu diệt, nhưng oán hận lại không thể diệt. Oán hận sinh ra từ trái tim con người, chỉ có thể hóa giải —— cô nghe hiểu chứ?”

“Năng lượng tiêu cực xuất phát từ bên trong, cho nên không thể tiêu diệt hoàn toàn?”

“Đúng là như thế.”

“Thì?”

“Thì ——” áo lông hồng nhỏ giọng nói: “Người này cuối cùng đã làm chuyện gì sai? Đoạt vợ người khác? Giết cha mẹ người khác? Diệt cửu tộc?”

Phạm Lam: “Khất nợ tiền lương, trách móc công nhân nặng nề, ép tăng ca.”

Hai người đối diện: “……”

Phạm Lam: “Sao vậy, cảm thấy kì quái vì loại chuyện nhỏ này mà cũng hình thành túy à?”

“Không,” áo lông hồng nói: “Thật dễ hiểu.”

“May là phát hiện sớm, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Chàng trai đưa cơm nói.

Phạm Lam: “……”

Hiện tại cô thật sự hơi tò mò thân phận của hai người, tại sao lại thấy đồng cảm với tâm trạng khổ sở của bọn họ thế.

Áo lông hồng: “Hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của tôi là hóa giải oán khí.”

Phạm Lam: “Làm thế nào?”

Áo lông hồng giơ di động lên: “Ở đây có thiết lập sổ tay hướng dẫn.”

Trên màn hình điện thoại của hắn là một trang Powerpoint màu xanh lục, trên đó có tiêu đề “Sổ tay cách hóa giải oán khí theo tiêu chuẩn”.

Thứ nhất, tìm được ngọn nguồn của oán hận.

Thứ hai, hóa giải oán hận.

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: Hừ!

“Mở trang tiếp theo.” Chàng trai đưa cơm nhắc nhở.

“A, đúng rồi, vẫn còn trang sau.” Áo lông hồng vuốt màn hình.

'trang 2'

Thứ ba, lựa chọn phương pháp

1. Tư vấn tâm lý

2. Dùng pháp lực hòa tan

3. Phương pháp hiệu quả khác

Phạm Lam: “Tư vấn tâm lý là gì?”

Chàng trai đưa cơm: “Mời bác sĩ tâm lý loài người tiến hành trị liệu tâm lý cho vật dẫn oán khí, tinh lọc oán khí từ cơ bản. Ưu điểm, tính liên tục tốt, khả năng tái phát thấp. Khuyết điểm, hiệu quả chậm, đắt.”

Áo lông hồng: “Không nên.”

Phạm Lam: “Dùng pháp lực…… hòa tan là cái gì?”

Chàng trai đưa cơm: “Đắt, không được.”

Phạm Lam: “Các phương pháp hiệu quả khác là gì?”

Chàng trai đưa cơm: "Dùng bạo lực. Ưu điểm: Hiệu quả rất nhanh, miễn phí.”

Phạm Lam: “Có thể giải thích một chút được không?”

áo lông hồng: “Để mỗi người đánh người họ Chu này một trận, cho đến khi hóa giải hết oán khí là được.”

Phạm Lam: "Hay đó, làm vậy cũng được.”

Chàng trai đưa cơm và áo lông hồng gật đầu, nâng chân, cất bước, đồng thời lui về phía sau một bước, đẩy Phạm Lam đến phía trước.

Phạm Lam: “Này!”

Chàng trai đưa cơm đè thấp vành nón: “Chuyện của con người, chúng tôi không tiện nhúng tay.”



Áo lông hồng: “Thiếu nữ dũng cảm, cố lên!”

Em gái nhà anh!

Khóe mắt Phạm Lam run rẩy.

“Phạm Lam, cô với hai vị này ——” các đồng nghiệp xông tới: “Nói gì thế?”

“Có phải Chu Bái Bì bị quỷ ám rồi không?”

“Chẳng lẽ là bị người ngoài hành tinh bám vào người?”

“Chẳng lẽ là phong thủy của công ty này không tốt?”

“Khụ khụ, cũng gần như mọi người đoán,” Phạm Lam nhíu mày: “Thật ra giám đốc Chu đã bị tà khí ám lên người.”

“Quả nhiên là vậy!”

“Trời ạ!”

“Quá đáng sợ!”

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên tìm đạo sĩ không?”

“Hay là,” các đồng nghiệp nhìn về phía chàng trai đưa cơm và áo lông hồng: “Nhờ hai vị cao nhân kia hỗ trợ?”

Chàng trai đưa cơm và áo lông hồng nhìn bầu trời rồi nhìn mặt đất.

“Tôi hỏi rồi.” Phạm Lam nói khẽ: “Thật ra hai vị kia chính là cao nhân đắc đạo của phái Thục Sơn, bọn họ đưa ra lời khuyên, tà khí bám vào người giám đốc Chu rất khó giải quyết, cần phải kiên định, không sợ hãi, liên tục tác động vào cả thể xác và tinh thần mới được.”

Mọi người: “Hả?”

Phạm Lam: “Nói đơn giản chính là đánh hắn một trận.”

Mọi người im lặng vài giây.

“Như vậy không ổn lắm đâu.”

“Dù sao giám đốc Chu cũng là lãnh đạo của chúng ta mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Làm vậy cũng vì cứu giám đốc Chu mà!” Phạm Lam nắm tay: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, là công đức lớn đó!”

Mọi người liếc nhìn nhau.

“Nếu như vậy thì……”

“Quên mình vì người khác là truyền thống mỹ đức mà!”

“Nào anh chị em! Lên!”

Một đám người lũ lượt vọt lên, tay đấm chân đá Chu Bái Bì nằm trên mặt đất, Vương Tư Địch hành xử vô cùng khác người, tát bôm bốp vào miệng hắn.

“Chu Bái Bì, ông cũng có hôm nay!”

“Ông đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy!”

“Bắt tôi tăng ca tăng ca tăng ca này, tôi đánh chết ông!”

“Lần trước ông mắng tôi là kẻ bất lực, giờ nhìn xem rốt cuộc ai là kẻ bất lực!”

Khung cảnh thật sự là rối tung rối mù nhưng lại vô cùng hài hòa.

Mọi người đánh ước chừng mười mấy phút, cuối cùng cũng mệt mỏi, có người thở phì phì ngồi ở một bên, có người ngồi ngẩn người, có người cười ngây ngô, có người ôm đầu khóc lên.

Khí đen quấn quanh đỉnh đầu bọn họ dần phai nhạt, gần như biến mất, còn có khí đen trên người Chu Bái Bì.

Oán, đã hóa giải xong.

Phạm Lam nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại: “Này, hai người——”

'Quy Nguyên chú —— khải!'

Trước mắt Phạm Lam hiện lên một tấm phù chú lớn màu xanh lục, giống như một chiếc lá phát sáng bao trùm toàn bộ không gian. Các đồng nghiệp ngẩng đầu, mơ màng nhìn không trung, mảnh vụn màu phỉ thúy rơi trên đỉnh đầu mọi người, chui vào hốc mắt, thấm vào làn da, hóa thành vô hình.

Chàng trai đưa cơm giơ thẳng điện thoại lên: “Giới chú —— giải!”

Toàn bộ không gian hơi rung lắc, trước mắt Phạm Lam sáng ngời, tựa như có một tầng lá mỏng vô hình được vén lên.

Văn phòng hỗn loạn khôi phục như cũ một cách thần kỳ, dường như trận hỗn loạn vừa rồi vốn chưa từng xảy ra.

“Hôm nay nghỉ đi, về nhà nghỉ ngơi tạm, ngày mai lại đến, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.” Áo lông hồng nhẹ giọng nói.

Mọi người, bao gồm cả Chu Bái Bì cũng chậm rãi đứng lên, thu dọn đồ đạc của mình rồi ngơ ngác ra khỏi văn phòng.

Phạm Lam hiểu rõ.

Thứ gọi là Quy Nguyên chú, chính là ——

“Xóa ký ức.” Phạm Lam nói.

Chàng trai đưa cơm và áo lông hồng đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam: “Hả?”

Chàng trai đưa cơm: “Sao cô lại ——”

Hồng áo lông: “Không ……”

Phạm Lam: “Chắc là di chứng do ngày hôm qua sống lại.”

Hai người kia: “Hả?!!”

*

Phạm Lam nằm dài trên ghế công viên ghế, hai tên không biết là giống loài gì ngồi đối diện nhìn chằm chằm cô.

Chàng trai đưa cơm biểu cảm lạnh nhạt, khóe mắt có hơi giật giật.

Áo lông hồng nghiêng đầu, chớp đôi mắt to.

Sau khi Phạm Lam dùng mười phút thuật lại “kỳ ngộ sống lại” đêm qua của cô, hai tên này vẫn luôn vẫn duy trì tư thế này, cứ như nghe được tin tức trời sụp đất nứt gì vậy.

“Các anh nhìn chằm chằm vào tôi không thấy mệt hả?” Phạm Lam hỏi.

“Hôm qua cô thật sự gặp được Hắc Bạch Vô Thường?” Áo lông hồng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Giờ vẫn nhớ rõ không?”

“Tôi còn nhớ rõ Bạch Huyên có hai má lúm đồng tiền.”

“Sau khi tỉnh lại cô đã có Thiên Nhãn hả?”

“Nếu ý của anh là có thể nhìn thấy những luồng khí kỳ quái đó thì,” Phạm Lam nói: “Đúng là vậy.”

Biểu cảm của áo lông hồng dường như hơi đau răng.

“A Vĩ, gọi điện thoại cho Lão Bạch.”

Chàng trai đưa cơm: “Em nợ tiền chưa trả.”

Áo lông hồng: “Tôi cũng thế……”

Phạm Lam: “……”

Đột nhiên cảm thấy dấu hiệu của sự nghèo kiết xác.

Áo lông hồng: “Thiếu nữ à ——”



“Tôi tên Phạm Lam,” Phạm Lam đưa điện thoại cho hắn: "Cho anh mượn nè. Nhanh lên.”

“Cảm ơn.” Áo lông hồng trịnh trọng nhận lấy điện thoại của Phạm Lam, ngón trỏ tay phải thon dài toát ra một chùm sáng màu xanh, hắn kết nối điện thoại thành công.

“Này, Lão Bạch —— đừng tắt máy, là tôi đây.”

“Hôm nay tôi nhìn thấy một thiếu nữ tên là Phạm Lam, cô ấy vẫn còn nhớ ký ức sống lại đêm qua.”

“Được rồi, tôi chờ anh, chúng tôi đang ở ——” Áo lông hồng nhìn mọi nơi: “Ở một công viên, vị trí cụ thể là —— A Vĩ?”

Chàng trai đưa cơm: “Khu Thanh Long, 36.7 độ Xích Bạch.”

Áo lông hồng cúp máy: “Lão ta nói lập tức sẽ đến.”

Phạm Lam duỗi người, thay đổi tư thế, tiếp tục nằm dài.

Ánh mặt trời rất tốt, chiếu trên người ấm áp, cây liễu già trên đỉnh đầu vừa mới nảy lên một tầng mầm xanh, mượt mà, mềm mại, nhìn qua có vẻ đáng yêu. Gáy Phạm Lam gối lên lưng ghế, híp nửa mắt, hưởng thụ ngày xuân nhàn nhã.

Đôi tay áo lông hồng cắm vào tay áo ngồi ở ghế dài bên cạnh, hắn hơi ngửa đầu, lông mi dài dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng chớp chớp, nhẹ nhàng cười.

“Lợi ích của thanh xuân.”

Phạm Lam: “……”

Người này khá đẹp trai, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng lại cho người ta cảm giác giống như một ông cụ. Còn thường xuyên nói mấy câu ngu ngốc không thể giải thích như là “thiếu nữ dũng cảm” , thật là một hợp thể mâu thuẫn.

So sánh với một người khác——

Chàng trai đưa cơm đứng dựa vào thân cây, eo thon chân dài, dường như cảm giác được tầm mắt của Phạm Lam, hắn lại đè thấp vành nón.

Gió thổi lên, cành liễu tung bay, ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp cành lá sàng lọc, chiếu lên trên người bọn họ giống một bó chỉ vàng tinh tế.

Tuy rằng ngôn ngữ cử chỉ của hai người đều không bình thường, nhưng ở cạnh nhau nhìn cũng rất vui mắt.

Phạm Lam run rẩy chân tay, có chút mơ màng sắp ngủ.

Nơi xa truyền đến tiếng chuông xe đạp.

“Lão Mộc ——”

Phạm Lam mở mắt ra, cô nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đạp hai chiếc xe màu hồng phấn từ xa tiến đến.

Phạm Lam: Mẹ nó lần này bọn họ lên sân khấu còn kinh khủng hơn ngày hôm qua.

Bạch Huyên thả phanh một cách đẹp mắt rồi nhảy xuống xe.

Bạch Huyên: “Lão Mộc, anh nói —— mẹ nó mẹ nó mẹ nó, quả nhiên là ——”

Hắc Diệp: “Phạm Lam kia.”

Hiện tại Phạm Lam có thể khẳng định, bốn người này không chỉ quen biết mà còn có quan hệ khá tốt.

Bọn họ châu đầu ghé tai vào lẩm nhẩm lầm nhầm cùng nhau cỡ hơn hai mươi phút, Phạm Lam không nghe rõ nội dung cụ thể, chỉ ngẫu nhiên nghe ra mấy chữ như “Thiên Nhãn”, “Quy Nguyên chú”, “Sống lại” vân vân.

Bốn người thường xuyên quay đầu lại nhìn chằm chằm Phạm Lam, biểu cảm đều rất thú vị.

Biểu cảm của Bạch huyên vô cùng phong phú, lúc thì nhe răng, lúc thì nhếch miệng, giống như bị sâu răng.

Hắc Diệp tương đối bình thường, chỉ là trên trán nhảy ra mấy dấu “???”.

Biểu cảm của chàng trai đưa cơm nhìn qua có hơi lạnh lùng.

Đặc biệt nhất chính là áo lông hồng, hắn nói vài câu rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái, chớp chớp mắt to, nói vài câu, rồi quay đầu lại nhìn một cái, lộ ra gương mặt tươi cười, lại vùi đầu nói tiếp.

Phạm Lam lại thay đổi một tư thế khác trên ghế dài.

“Bốn vị đại ca, xong chưa? Tôi thật sự rất mệt mỏi.”

Bốn người đồng thời xoay người, xếp hàng, bình tĩnh nhìn Phạm Lam.

Biểu cảm kia thật sự quá mức đứng đắn, Phạm Lam ngồi ngay ngắn.

Hắc Diệp: “Ai đến nói đây?”

Chàng trai đưa cơm: “Các người đâm rổ.”

Bạch Huyên: “Các người quyền hạn lớn.”

Áo lông hồng: “Tôi không còn pháp lực.”

Bạch Huyên yên lặng cầm lấy di động, bấm vài cái.

Điện thoại của áo lông hồng vang lên 'ting'.

'Nhận được 500 hộc pháp lực chuyển khoản từ Bạch Huyên'

Áo lông hồng: “Bạch Huyên đại nhân, lương tâm ngài không thấy đau hả?”

Bạch Huyên: “Xã công đại nhân, đây là khu địa giới Thanh Long.”

Phạm Lam đột nhiên có loại dự cảm không lành.

“Mấy người rốt cuộc muốn làm gì?”

Chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường và chàng trai đưa cơm đồng thời nhấc chân cao lên, cất bước lui về phía sau, đẩy áo lông hồng ra ngoài.

“Xã công đại nhân, mời!”

Áo lông hồng thở ra một hơi, chớp chớp mắt, khuôn mặt lộ ra tươi cười.

Phạm Lam nhanh chóng quyết định: “Tôi phải về nhà rồi ——”

'thí nghiệm Huyền Nguyên chú —— khải!'

Một tấm phù chú màu vàng kim từ trong điện thoại của áo lông hồng gào thét bay ra, đổ ập xuống, phủ lên trên cơ thể Phạm Lam, 'vèo' một tiếng quấn chặt lại.

Toàn thân Phạm Lam trở nên nóng bỏng, máu trong mạch máu sôi trào, phảng phất như dung nham chảy khắp người, trong đầu cô xuất hiện âm thanh âm kỳ quái —— như gió trên đỉnh núi, sóng biển sóng gió, mạnh nha chui từ dưới đất lên, con bướm vỗ cánh, cô thấy được hỗn độn sơ khai, thần và người xuất hiện trên thế gian, vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu.

Trong nháy mắt, dường như cô đã trải qua mấy chục vạn năm.

Phù chú khóa lại trên người cô biến mất, mạch máu xao động dần dần lắng xuống, một luồng chân khí bay lên, vòng quanh quấn trên thân thể của cô, cuối cùng từ đỉnh đầu phóng lên không trung, nổ thành một chữ màu vàng rực rỡ.

'Nhân'

Phạm Lam: “……”

Cái gì vậy?

Bốn người đối diện nhìn chằm chằm không trung, cho đến khi chữ viết hoàn toàn trôi đi, đồng thời nhìn về phía Phạm Lam.

Lần này biểu cảm đều nhất quán, tất cả đều há hốc mồm.

Bạch Huyên: “Là là là là là nhân nhân nhân ——”

Hắc Diệp: “Nhân tiên.”

Chàng trai đưa cơm: “Không khoa học.”

Áo lông hồng: “……”

Phạm Lam: “…… Ý là sao?”

Bốn người liếc nhìn nhau, lần này rất ăn ý, áo lông hồng tự giác đi ra.

Đôi tay hắn luồn vào tay áo lông dài, cánh tay hơi nâng cao, hình thành một loại nghi lễ cổ xưa.

Lông mày hắn sâu hoắm, giọng nói như chuông.

“Vì giữ gìn sự hài hòa ổn định của tam giới, bảo đảm quyền lợi của dân chúng tam giới, tôi, Dung Mộc, đại biểu cho thần thổ địa Côn Luân của bảy mạch Cửu Châu, giờ chính thức thông báo với Phạm Lam: Cô đã tu thành nhân tiên, mời cô bảy ngày sau tham gia lễ bổ nhiệm Thần của tam giới, không được sai sót!”

Phạm Lam: WTF???.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook