Chương 33
Phó Du
05/09/2015
Kia là Lục Chung cho tới bây giờ Phan Lôi chưa từng gặp.
U ám, bạo lực tàn khốc… Không, thực ra nghiêm khắc mà nói, có thể gọi là tàn bạo rồi.
Người đàn ông bị anh túm trước mặt có vóc người thấp bé, một quyền vung tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người kia phịch một tiếng ngã sấp xuống một đống bừa bộn.
Đống bừa bộn kia cho Phan Lôi biết, đó không phải quyền đầu tiên người kia gánh chịu.
Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt đều bê bết máu, tuy không thấy rõ bộ dạng, nhưng Phan Lôi cảm thấy hắn rất tội nghiệp.
Lục Chung đi tới, không chút thương xót, túm lấy hắn lại bắt đầu vung quyền.
Phan Lôi không nhìn nổi nữa, xoay người bỏ chạy.
Trong nhận thức của cô, Lục Chung của cô là một người đàn ông dịu dàng.
Tuy không nói chuyện, và nụ cười hé lộ trên gương mặt cũng rất hiếm.
Nhưng chắc chắn anh rất dịu dàng.
Còn rất xấu hổ.
Lục Chung như vậy, không phải Lục Chung của cô.
Trong nháy mắt cô xoay người, Lục Chung cũng cảm nhận được.
Buông Chuột Đồng ra, mạnh mẽ đuổi theo.
Phan Lôi chạy được vài bước, đầu óc bỗng dưng tỉnh táo ngừng lại.
Thoáng do dự, cô bèn xoay đầu chạy về.
Lần này, cô đụng phải Lục Chung.
“Hươu ngốc…” Lục Chung còn chưa hành động, Phan Lôi đã đi trước một bước tiến lên cầm tay anh.
Trên tay anh còn vết máu chưa khô, Phan Lôi thoáng sửng sờ, từ từ buông tay.
“Anh… anh có chuyện giấu em đúng không…” Thấy Lục Chung trầm mặc, Phan Lôi cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Ngay cả… anh… anh cũng gạt em?”
Cười không nổi nữa, Phan Lôi xoay người rời đi.
Lúc này đây, Lục Chung không buông cô ra, mà cầm tay cô, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình.
“Anh buông tay… buông tay mau!”
Hiện giờ đầu óc Phan Lôi là một mảng trống rỗng, xoang mũi tràn ngập mùi máu tanh, cô quả thực có chút không chịu nổi.
“Buông ra, Lục Chung, anh buông em ra trước đi!”
Lục Chung đâu nghe lời, trong con ngươi chợt lóe lên tia tàn nhẫn, giữa tiếng thét chói tai của Phan Lôi, anh bất đắc dĩ khiêng cô lên, sải bước đi tới căn phòng ở cách đó không xa.
Lúc này, Lục Tư cũng chạy tới, trăm tính ngàn tính lại không tính được chỉ số thông minh của Chuột Đồng thấp tới vậy, Phan Lôi là người gì chứ, là bảo bối Lục Chung nâng niu trong lòng bàn tay, kêu hắn đi cầu xin vậy mà hắn để cô thấy một mặt tàn nhẫn của Lục Chung thế kia.
Cái thế giới này, đâu phải người phụ nữ nào đều có thể chấp nhận người đàn ông của mình vừa bạo lực hung ác còn máu tanh chứ.
Lục Tư lo lắng bước tới thoáng nhìn qua, giọng điệu nịnh nọt.
“Lão đại à, anh nhã nhặn một chút…”
Nhưng anh dứt khoát không quan tâm, Lục Chung chẳng thèm liếc hắn một cái, trực tiếp khiêng Phan Lôi vào phòng.
“Này… anh nghe em nói đi…”
Một tiếng khuyên can cuối cùng biến mất ngay khi cánh cửa đóng sầm lại.
Lục Tư đập cửa, đều không được hồi đáp.
Một lát sau, chẳng nghe được trong phòng có bất kỳ hành động gì, hắn chợt thở dài.
“Quên đi… có lẽ, biết sớm chút cũng tốt.”
Tâm trạng phức tạp của Lục Tư khác với hai người rất bình tĩnh ở trong phòng.
Sau khi Lục Chung khiêng Phan Lôi trở về bèn đặt lên giường, Phan Lôi vài lần muốn xuống giường đều bị Lục Chung ngăn lại.
Anh trói cô vào đầu giường.
Còn mình thì ngồi đó dễ như trở bàn tay đè hai chân Phan Lôi đang lộn xộn.
“Đừng động, có vết thương.”
Không chỉ vậy, Lục Chung còn giơ tay ra dấu giao lưu với cô.
Phan Lôi không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói cực nhỏ, “Giờ em không muốn nói chuyện với anh.”
Nói xong, cô rất khí phách dời ánh mắt đi.
Nhưng đọ sức chịu đựng với Lục Chung, Phan Lôi vĩnh viễn không phải đối thủ của anh.
Cổ cô bắt đầu mỏi rồi, nhưng Lục Chung vẫn duy trì động tác ban đầu.
Dần dà, Phan Lôi cũng buông tha.
Đá cái chân Lục Chung đang đè mình, “Anh rửa tay trước đi, còn nữa… lau sạch sẽ vết máu trên người em.”
Lục Chung không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực nhìn Phan Lôi cực kỳ do dự.
“Còn không mau làm, Hươu ngốc!”
Quả nhiên, đàn ông thật tiện, muốn bị ngược.
Bị Phan Lôi mắng, Lục Chung lòng không cam tình không nguyện đi rửa tay.
Trước khi đi, còn cầm khăn và thắt lưng, trói chặt cô.
Phan Lôi khóc không ra nước mắt, nhưng tâm trạng cũng trở nên phức tạp, chuyện này không tính là quan trọng lắm.
Mà quan trọng là, cô phát hiện cô chẳng hiểu Lục Chung chút nào.
Cô có thể ngốc nhưng trực giác của phụ nữ rất nhạy, cô không phải không phát hiện gì.
Ví dụ như, Lục Tư ở trong và ngoài nước là cao thủ thương nghiệp, lại chịu khuất phục trở thành thuộc hạ của Lục Chung, còn có nửa đêm mơ màng thức dậy sẽ thấy một Lục Chung khác hẳn.
Rất nhiều chuyện liên quan với nhau đều trỗi dậy, thực ra đã có đáp án rồi.
Chẳng qua Phan Lôi cố chấp không muốn tin tưởng thôi.
Không muốn tin tưởng, Hươu ngốc của cô là giả.
Người cô yêu, chẳng qua cũng là giả.
Khi cô mờ mịt luống cuống không biết làm sao, Lục Chung từ phòng tắm trở lại.
Anh cầm khăn lông nóng, lau vết máu dính trên chân Phan Lôi.
Người đàn ông cúi đầu, bóng dáng trước mắt có chút dài ra, nhỏ vụn che lấp một phần ánh mắt anh.
Từ tầm mắt Phan Lôi nhìn sang, có thể thấy động tác của anh dịu dàng chuyên chú bao nhiêu, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân cô, động tác đơn giản được anh làm một cách uyển chuyển.
Không phải giả.
Người đàn ông dịu dàng như thế với cô, không phải giả tạo.
Phan Lôi chẳng muốn làm khó bản thân, đặc biệt điều kiện tiên quyết nhất là cô rất yêu Lục Chung.
Nhẹ nhàng cử động chân, Phan Lôi bĩu môi, “Anh cởi trói cho em trước đi, chúng ta nói chuyện.”
Lục Chung ngẩng đầu, dường như không tin cô, còn cho rằng cô vẫn muốn chạy.
Phan Lôi cười khổ, “Em sẽ không chạy, anh cởi trói cho em trước đi.”
Lục Chung vẫn trầm mặc như cũ, động tác không đổi.
Phan Lôi cắn môi, bỗng nhiên nói, “Trói em, em rất khó chịu, rất đau đó.”
Cuối cùng Lục Chung cũng thả cô.
Nhưng địa điểm giam cầm đổi thành trên đầu gối.
Anh là người không có cảm giác an toàn, đồ đạc của anh nhất định phải nắm trong lòng bàn tay mới an tâm.
Phan Lôi đói bụng, vừa vặn người phụ trách resort bưng thức ăn tới.
Phan Lôi liên tiếp ăn hai miếng bánh sandwich, uống một ly sữa tươi, rồi mãn nguyện ợ một tiếng, mới mở miệng nói.
“Người lúc trước là ai?”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Chính là người bị anh… đầu bê bết máu đó.”
Lục Chung chần chờ, bộ dạng như muốn nói lại không.
“Anh không nói phải không? Vậy em tiếp tục ăn?” Nói xong, tay Phan Lôi chộp cái bánh sandwich thứ ba trên đĩa.
Cuối cùng Lục Chung đầu hàng, cầm tay cô chậm rãi viết: thuộc hạ.
“Anh còn có thuộc hạ?”
Lục Chung gật đầu.
Tốt, Phan Lôi hỏi tiếp: “Nếu là thuộc hạ của anh, tại sao anh lại đánh người ta thành ra vậy?”
Lại im lặng một lúc, lâu đến mức Phan Lôi bắt đầu chộn rộn với miếng sandwich kia, lúc này Lục Chung mới từ từ viết: Hắn không bảo vệ tốt cho em.
Có lẽ, phụ nữ trên thế giới này là động vật dễ mềm lòng nhất.
Lúc trước, Phan Lôi cũng bởi vì chuyện Lục Chung giấu giếm mà tức giận, nhưng ngay lúc này khi nghe xong lý do, trong lòng rõ ràng ngọt lịm.
Quả nhiên tự ngược.
Có điều, đợi chút…
Không thể bị lừa cho qua dễ thế được.
Phan Lôi khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, hất cằm lên, liếc Lục Chung một cái, nói: “Anh lo em bị Lục Vĩnh ức hiếp nên tìm người bảo vệ em?”
Lục Chung gật đầu, trên mặt dâng lên một rặng ửng hồng.
Đáng yêu quá, muốn véo một cái ghê.
Phan Lôi đến gần, thực sự véo má người đàn ông một cái, “Anh biết đánh nhau hả?”
Lục Chung không tránh được, chỉ có thể gật đầu.
Mặt mày Phan Lôi rạng rỡ, “Vậy lần trước còn bị Lục Vĩnh đánh? Không phải muốn lừa em chứ?”
Lục Chung không trả lời, bất quá trên mặt càng thêm đỏ bừng.
Quả nhiên lừa cô.
Nhưng mà, Phan Lôi không tức giận.
Trái lại chỉ thở dài một hơi.
“Sớm biết anh lợi hại thế, nên đánh hắn một quyền đi Đại Tây Dương cho rồi.”
Lục Chung cũng thực sự rất lợi hại, cô nhớ lần trước Lục Vĩnh nằm viện hơn một tháng trời, mà Lục Chung chỉ bị thương nhẹ.
Phan Lôi rạo rực cảm thấy người đàn ông của mình thật lợi hại, ngay lúc này, hình như cô đã quên mất nguyên nhân cô tới khởi binh hỏi tội.
“Có điều, đánh người là không tốt, anh xem tay anh tróc da rồi…” Đau lòng nắm tay anh, Phan Lôi thổi thổi, “Còn đau không… Anh là Hươu ngốc mà… Em giúp anh bôi thuốc.”
Đang muốn đứng dậy, tay lại bị Lục Chung nắm.
Anh rũ mắt, nhẹ nhàng viết trên lòng bàn tay cô: Em không tức giận?
Tức giận?
Phan Lôi đương nhiên tức giận chứ!
Chống nạnh, Phan Lôi bĩu môi, nghiêm trang dạy dỗ: “Em đương nhiên tức giận! Chuyện gì anh cũng gạt em, em có thể không tức giận sao?”
Suy nghĩ một chút, trong đầu cô chợt xuận hiện khuôn mặt Lục Chung lúc đánh người, tay khẽ run run.
Động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt Lục Chung, một lần nữa Lục Chung kéo Phan Lôi vào lòng, dịu dàng xoa tay cô, tiếp tục viết: Em không thích thì anh không làm nữa.
Dường như, người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước chỉ là ảo giác của cô, Phan Lôi ngẩng đầu liếc nhìn vùng trán dịu dàng của người đàn ông.
Anh đang cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết, bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, trên mặt vẫn còn đỏ bừng.
Người đàn ông như vậy, làm sao Phan Lôi không yêu được.
Có thể, người đàn ông của cô có rất nhiều mặt, một số mặt hiện giờ cô vẫn chưa khám phá ra.
Nhưng không sao cả.
Cô yêu anh.
Cũng yêu mọi mặt của anh.
Dùng vũ lực cũng không tốt.
Nhưng không sao, cô còn thời gian cả đời với anh mà.
Nắm tay Lục Chung, Phan Lôi từ trên đầu gối anh đứng dậy.
“Mặc kệ thế nào, em bôi thuốc cho anh trước, được không?”
Sau khi bôi thuốc cao óng ánh đầy tay, Phan Lôi còn không quên hỏi: “Thuộc hạ của anh anh tính sao hả?”
Sợ Lục Chung sẽ viết mấy từ ‘tiếp tục đánh’, ‘giết’ chẳng hạn, Phan Lôi cướp lời nói trước: “Nếu em đã không sao, thì anh đừng đánh người nữa. Em… em không thích anh đánh người đâu.”
Lục Chung thoáng do dự, lúc này Phan Lôi bắt đầu mếu máo.
Lục Chung đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy mới ngoan chứ…” Vuốt vuốt đầu Lục Chung, Phan Lôi cười hì hì nhích lại gần, “Thơm một cái thưởng nè. Sau này không cho phép dùng vũ lực đánh người ta thế nữa…”
Người đàn ông ngây ngô được thơm đến mức ngọt lịm, mấy điều khoản nhục nước mất chủ quyền gì đều ký kết hết.
Không đánh người thì không đánh người.
Dù sao trước đây anh cũng hiếm khi đánh người.
Hơn nữa, để một người đau đớn chảy máu, cũng không cần tự mình đích thân ra tay.
Người đàn ông mỉm cười, khi cô gái đến gần bèn vươn đầu lưỡi, khẽ liếm cánh môi hồng.
“Chờ một chút… còn một vấn đề nữa.” Lục Chung vội vàng đòi hôn, nhưng bỗng chốc Phan Lôi đẩy anh ra.
U ám, bạo lực tàn khốc… Không, thực ra nghiêm khắc mà nói, có thể gọi là tàn bạo rồi.
Người đàn ông bị anh túm trước mặt có vóc người thấp bé, một quyền vung tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người kia phịch một tiếng ngã sấp xuống một đống bừa bộn.
Đống bừa bộn kia cho Phan Lôi biết, đó không phải quyền đầu tiên người kia gánh chịu.
Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt đều bê bết máu, tuy không thấy rõ bộ dạng, nhưng Phan Lôi cảm thấy hắn rất tội nghiệp.
Lục Chung đi tới, không chút thương xót, túm lấy hắn lại bắt đầu vung quyền.
Phan Lôi không nhìn nổi nữa, xoay người bỏ chạy.
Trong nhận thức của cô, Lục Chung của cô là một người đàn ông dịu dàng.
Tuy không nói chuyện, và nụ cười hé lộ trên gương mặt cũng rất hiếm.
Nhưng chắc chắn anh rất dịu dàng.
Còn rất xấu hổ.
Lục Chung như vậy, không phải Lục Chung của cô.
Trong nháy mắt cô xoay người, Lục Chung cũng cảm nhận được.
Buông Chuột Đồng ra, mạnh mẽ đuổi theo.
Phan Lôi chạy được vài bước, đầu óc bỗng dưng tỉnh táo ngừng lại.
Thoáng do dự, cô bèn xoay đầu chạy về.
Lần này, cô đụng phải Lục Chung.
“Hươu ngốc…” Lục Chung còn chưa hành động, Phan Lôi đã đi trước một bước tiến lên cầm tay anh.
Trên tay anh còn vết máu chưa khô, Phan Lôi thoáng sửng sờ, từ từ buông tay.
“Anh… anh có chuyện giấu em đúng không…” Thấy Lục Chung trầm mặc, Phan Lôi cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Ngay cả… anh… anh cũng gạt em?”
Cười không nổi nữa, Phan Lôi xoay người rời đi.
Lúc này đây, Lục Chung không buông cô ra, mà cầm tay cô, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình.
“Anh buông tay… buông tay mau!”
Hiện giờ đầu óc Phan Lôi là một mảng trống rỗng, xoang mũi tràn ngập mùi máu tanh, cô quả thực có chút không chịu nổi.
“Buông ra, Lục Chung, anh buông em ra trước đi!”
Lục Chung đâu nghe lời, trong con ngươi chợt lóe lên tia tàn nhẫn, giữa tiếng thét chói tai của Phan Lôi, anh bất đắc dĩ khiêng cô lên, sải bước đi tới căn phòng ở cách đó không xa.
Lúc này, Lục Tư cũng chạy tới, trăm tính ngàn tính lại không tính được chỉ số thông minh của Chuột Đồng thấp tới vậy, Phan Lôi là người gì chứ, là bảo bối Lục Chung nâng niu trong lòng bàn tay, kêu hắn đi cầu xin vậy mà hắn để cô thấy một mặt tàn nhẫn của Lục Chung thế kia.
Cái thế giới này, đâu phải người phụ nữ nào đều có thể chấp nhận người đàn ông của mình vừa bạo lực hung ác còn máu tanh chứ.
Lục Tư lo lắng bước tới thoáng nhìn qua, giọng điệu nịnh nọt.
“Lão đại à, anh nhã nhặn một chút…”
Nhưng anh dứt khoát không quan tâm, Lục Chung chẳng thèm liếc hắn một cái, trực tiếp khiêng Phan Lôi vào phòng.
“Này… anh nghe em nói đi…”
Một tiếng khuyên can cuối cùng biến mất ngay khi cánh cửa đóng sầm lại.
Lục Tư đập cửa, đều không được hồi đáp.
Một lát sau, chẳng nghe được trong phòng có bất kỳ hành động gì, hắn chợt thở dài.
“Quên đi… có lẽ, biết sớm chút cũng tốt.”
Tâm trạng phức tạp của Lục Tư khác với hai người rất bình tĩnh ở trong phòng.
Sau khi Lục Chung khiêng Phan Lôi trở về bèn đặt lên giường, Phan Lôi vài lần muốn xuống giường đều bị Lục Chung ngăn lại.
Anh trói cô vào đầu giường.
Còn mình thì ngồi đó dễ như trở bàn tay đè hai chân Phan Lôi đang lộn xộn.
“Đừng động, có vết thương.”
Không chỉ vậy, Lục Chung còn giơ tay ra dấu giao lưu với cô.
Phan Lôi không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói cực nhỏ, “Giờ em không muốn nói chuyện với anh.”
Nói xong, cô rất khí phách dời ánh mắt đi.
Nhưng đọ sức chịu đựng với Lục Chung, Phan Lôi vĩnh viễn không phải đối thủ của anh.
Cổ cô bắt đầu mỏi rồi, nhưng Lục Chung vẫn duy trì động tác ban đầu.
Dần dà, Phan Lôi cũng buông tha.
Đá cái chân Lục Chung đang đè mình, “Anh rửa tay trước đi, còn nữa… lau sạch sẽ vết máu trên người em.”
Lục Chung không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực nhìn Phan Lôi cực kỳ do dự.
“Còn không mau làm, Hươu ngốc!”
Quả nhiên, đàn ông thật tiện, muốn bị ngược.
Bị Phan Lôi mắng, Lục Chung lòng không cam tình không nguyện đi rửa tay.
Trước khi đi, còn cầm khăn và thắt lưng, trói chặt cô.
Phan Lôi khóc không ra nước mắt, nhưng tâm trạng cũng trở nên phức tạp, chuyện này không tính là quan trọng lắm.
Mà quan trọng là, cô phát hiện cô chẳng hiểu Lục Chung chút nào.
Cô có thể ngốc nhưng trực giác của phụ nữ rất nhạy, cô không phải không phát hiện gì.
Ví dụ như, Lục Tư ở trong và ngoài nước là cao thủ thương nghiệp, lại chịu khuất phục trở thành thuộc hạ của Lục Chung, còn có nửa đêm mơ màng thức dậy sẽ thấy một Lục Chung khác hẳn.
Rất nhiều chuyện liên quan với nhau đều trỗi dậy, thực ra đã có đáp án rồi.
Chẳng qua Phan Lôi cố chấp không muốn tin tưởng thôi.
Không muốn tin tưởng, Hươu ngốc của cô là giả.
Người cô yêu, chẳng qua cũng là giả.
Khi cô mờ mịt luống cuống không biết làm sao, Lục Chung từ phòng tắm trở lại.
Anh cầm khăn lông nóng, lau vết máu dính trên chân Phan Lôi.
Người đàn ông cúi đầu, bóng dáng trước mắt có chút dài ra, nhỏ vụn che lấp một phần ánh mắt anh.
Từ tầm mắt Phan Lôi nhìn sang, có thể thấy động tác của anh dịu dàng chuyên chú bao nhiêu, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân cô, động tác đơn giản được anh làm một cách uyển chuyển.
Không phải giả.
Người đàn ông dịu dàng như thế với cô, không phải giả tạo.
Phan Lôi chẳng muốn làm khó bản thân, đặc biệt điều kiện tiên quyết nhất là cô rất yêu Lục Chung.
Nhẹ nhàng cử động chân, Phan Lôi bĩu môi, “Anh cởi trói cho em trước đi, chúng ta nói chuyện.”
Lục Chung ngẩng đầu, dường như không tin cô, còn cho rằng cô vẫn muốn chạy.
Phan Lôi cười khổ, “Em sẽ không chạy, anh cởi trói cho em trước đi.”
Lục Chung vẫn trầm mặc như cũ, động tác không đổi.
Phan Lôi cắn môi, bỗng nhiên nói, “Trói em, em rất khó chịu, rất đau đó.”
Cuối cùng Lục Chung cũng thả cô.
Nhưng địa điểm giam cầm đổi thành trên đầu gối.
Anh là người không có cảm giác an toàn, đồ đạc của anh nhất định phải nắm trong lòng bàn tay mới an tâm.
Phan Lôi đói bụng, vừa vặn người phụ trách resort bưng thức ăn tới.
Phan Lôi liên tiếp ăn hai miếng bánh sandwich, uống một ly sữa tươi, rồi mãn nguyện ợ một tiếng, mới mở miệng nói.
“Người lúc trước là ai?”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Chính là người bị anh… đầu bê bết máu đó.”
Lục Chung chần chờ, bộ dạng như muốn nói lại không.
“Anh không nói phải không? Vậy em tiếp tục ăn?” Nói xong, tay Phan Lôi chộp cái bánh sandwich thứ ba trên đĩa.
Cuối cùng Lục Chung đầu hàng, cầm tay cô chậm rãi viết: thuộc hạ.
“Anh còn có thuộc hạ?”
Lục Chung gật đầu.
Tốt, Phan Lôi hỏi tiếp: “Nếu là thuộc hạ của anh, tại sao anh lại đánh người ta thành ra vậy?”
Lại im lặng một lúc, lâu đến mức Phan Lôi bắt đầu chộn rộn với miếng sandwich kia, lúc này Lục Chung mới từ từ viết: Hắn không bảo vệ tốt cho em.
Có lẽ, phụ nữ trên thế giới này là động vật dễ mềm lòng nhất.
Lúc trước, Phan Lôi cũng bởi vì chuyện Lục Chung giấu giếm mà tức giận, nhưng ngay lúc này khi nghe xong lý do, trong lòng rõ ràng ngọt lịm.
Quả nhiên tự ngược.
Có điều, đợi chút…
Không thể bị lừa cho qua dễ thế được.
Phan Lôi khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, hất cằm lên, liếc Lục Chung một cái, nói: “Anh lo em bị Lục Vĩnh ức hiếp nên tìm người bảo vệ em?”
Lục Chung gật đầu, trên mặt dâng lên một rặng ửng hồng.
Đáng yêu quá, muốn véo một cái ghê.
Phan Lôi đến gần, thực sự véo má người đàn ông một cái, “Anh biết đánh nhau hả?”
Lục Chung không tránh được, chỉ có thể gật đầu.
Mặt mày Phan Lôi rạng rỡ, “Vậy lần trước còn bị Lục Vĩnh đánh? Không phải muốn lừa em chứ?”
Lục Chung không trả lời, bất quá trên mặt càng thêm đỏ bừng.
Quả nhiên lừa cô.
Nhưng mà, Phan Lôi không tức giận.
Trái lại chỉ thở dài một hơi.
“Sớm biết anh lợi hại thế, nên đánh hắn một quyền đi Đại Tây Dương cho rồi.”
Lục Chung cũng thực sự rất lợi hại, cô nhớ lần trước Lục Vĩnh nằm viện hơn một tháng trời, mà Lục Chung chỉ bị thương nhẹ.
Phan Lôi rạo rực cảm thấy người đàn ông của mình thật lợi hại, ngay lúc này, hình như cô đã quên mất nguyên nhân cô tới khởi binh hỏi tội.
“Có điều, đánh người là không tốt, anh xem tay anh tróc da rồi…” Đau lòng nắm tay anh, Phan Lôi thổi thổi, “Còn đau không… Anh là Hươu ngốc mà… Em giúp anh bôi thuốc.”
Đang muốn đứng dậy, tay lại bị Lục Chung nắm.
Anh rũ mắt, nhẹ nhàng viết trên lòng bàn tay cô: Em không tức giận?
Tức giận?
Phan Lôi đương nhiên tức giận chứ!
Chống nạnh, Phan Lôi bĩu môi, nghiêm trang dạy dỗ: “Em đương nhiên tức giận! Chuyện gì anh cũng gạt em, em có thể không tức giận sao?”
Suy nghĩ một chút, trong đầu cô chợt xuận hiện khuôn mặt Lục Chung lúc đánh người, tay khẽ run run.
Động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt Lục Chung, một lần nữa Lục Chung kéo Phan Lôi vào lòng, dịu dàng xoa tay cô, tiếp tục viết: Em không thích thì anh không làm nữa.
Dường như, người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước chỉ là ảo giác của cô, Phan Lôi ngẩng đầu liếc nhìn vùng trán dịu dàng của người đàn ông.
Anh đang cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết, bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, trên mặt vẫn còn đỏ bừng.
Người đàn ông như vậy, làm sao Phan Lôi không yêu được.
Có thể, người đàn ông của cô có rất nhiều mặt, một số mặt hiện giờ cô vẫn chưa khám phá ra.
Nhưng không sao cả.
Cô yêu anh.
Cũng yêu mọi mặt của anh.
Dùng vũ lực cũng không tốt.
Nhưng không sao, cô còn thời gian cả đời với anh mà.
Nắm tay Lục Chung, Phan Lôi từ trên đầu gối anh đứng dậy.
“Mặc kệ thế nào, em bôi thuốc cho anh trước, được không?”
Sau khi bôi thuốc cao óng ánh đầy tay, Phan Lôi còn không quên hỏi: “Thuộc hạ của anh anh tính sao hả?”
Sợ Lục Chung sẽ viết mấy từ ‘tiếp tục đánh’, ‘giết’ chẳng hạn, Phan Lôi cướp lời nói trước: “Nếu em đã không sao, thì anh đừng đánh người nữa. Em… em không thích anh đánh người đâu.”
Lục Chung thoáng do dự, lúc này Phan Lôi bắt đầu mếu máo.
Lục Chung đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy mới ngoan chứ…” Vuốt vuốt đầu Lục Chung, Phan Lôi cười hì hì nhích lại gần, “Thơm một cái thưởng nè. Sau này không cho phép dùng vũ lực đánh người ta thế nữa…”
Người đàn ông ngây ngô được thơm đến mức ngọt lịm, mấy điều khoản nhục nước mất chủ quyền gì đều ký kết hết.
Không đánh người thì không đánh người.
Dù sao trước đây anh cũng hiếm khi đánh người.
Hơn nữa, để một người đau đớn chảy máu, cũng không cần tự mình đích thân ra tay.
Người đàn ông mỉm cười, khi cô gái đến gần bèn vươn đầu lưỡi, khẽ liếm cánh môi hồng.
“Chờ một chút… còn một vấn đề nữa.” Lục Chung vội vàng đòi hôn, nhưng bỗng chốc Phan Lôi đẩy anh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.