Viễn Cổ Hành

Chương 104: Cục cưng muốn chui ra sớm

Thi Lạc

17/11/2016

“Trát Nhĩ, đau quá, chắc em sắp sinh rồi.” Lam Nguyệt nhìn vũng nước phía dưới, nói.

“Ôi … Làm sao bây giờ …”

Trát Nhĩ luống cuống bế Lam Nguyệt chạy vòng vòng trong phòng khách, Lam Nguyệt đau đến nói không ra hơi, sắc mặt cũng trắng bệch, cô không ngờ đứa bé này mới được chín tháng đã đòi ra, phỏng chừng là do tâm trạng cô hôm nay quá kích động gây động thai, nên em bé mới chui ra sớm.

“Trát Nhĩ, mau thả Lam xuống”

Tô hoảng hốt nhìn em trai đang bế Lam Nguyệt, Trát Nhĩ có lẽ là nghe được, cuống quít ôm Lam Nguyệt vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, nắm tay Lam Nguyệt không rời, khoé môi cũng run rẩy. Lam Nguyệt đau đến mồ hôi nhễ nhại, không đếm xỉa đến hắn, cắn răng chịu đựng, cô biết không thể sinh xong trong chốc lát được.

“Trát Nhĩ, đi gọi Ny, Cách Mạn đi gọi Thạch tới, để tôi vào trong cho. Khôn, ra bảo bọn họ nấu nước, nhân tiện đi xem bọn cha với già Lưu về chưa, bảo với bọn họ là Lam sắp sinh rồi”

Tô đã lấy lại bình tĩnh, lần lượt phân công nhiệm vụ cho mấy người. Trát Nhĩ phi như bay ra ngoài, Cách Mạn cũng chạy đi gọi Thạch, Khôn bảo mấy người đàn ông khác của Tô đi nấu nước, còn hắn thì chạy đi tìm mấy già. Lam Nguyệt chỉ có một mình Trát Nhĩ, đành phải nhờ đến bọn họ giúp đỡ.

“Thủ lĩnh, cậu mau thả người phụ nữ của tôi xuống, xảy ra chuyện gì thế?” Đạt theo phía sau Trát Nhĩ vừa đuổi kịp tới, Trát Nhĩ chạy tới khiêng Ny rồi bỏ chạy, khiến hắn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

“Ny … Lam Lam … sắp … ” Trát Nhĩ rối rít đến nói không ra hơi, sau khi đặt Ny xuống thì lại bắt đầu đi vòng vòng.

“Lam sắp sinh chứ sao, làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi, đừng nóng, giờ vẫn còn sớm.” Ny thong thả đi tới, bắt đầu sắp xếp, giờ cô đã tích luỹ được kha khá kinh nghiệm, lại từng sinh con, chắc chắn là biết nhiều hơn Lam Nguyệt.

“Lam nha đầu sinh chưa? Sinh chưa?” Mấy già cũng đã quay lại, Tô nói còn sớm, hai già chỉ có thể ngồi xuống đợi.

“Ny, nhân sâm với cỏ cầm máu đây, sư phụ của em thế nào rồi?” Bạn trẻ Tiểu Thạch nghe Cách Mạn nói xong thì lập tức đi lấy thuốc chạy tới, Ny nói vẫn còn sớm, hắn đành cầm túi châm chờ ở bên ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì vào châm cứu.

“Trí giả sinh chưa?” Già Phong với mấy người khác hay tin bèn chạy tới. Già Lưu lắc đầu, già Phong cũng ngồi xuống chờ, già Sơn căng thẳng cầm chiếc chiếc chuông làm bằng xương mới làm xong cho cháu trai, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ.

“Tô chuẩn bị chút đồ ăn đi, thủ lĩnh đi lấy ít nước nóng vào lau người cho Lam.” Ny kiểm tra xong thì đi nói với bọn họ, cô ở bên cạnh chuẩn bị những thứ khác.



Trát Nhĩ nhanh chóng bê nước ấm vào, cẩn thận lau toàn thân cho Lam Nguyệt, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, hỏi: “Lam Lam, ăn chút gì nhé, Ny bảo phải ăn chút gì mới được.” Lam Nguyệt gật đầu, cơn đau trước đã qua, giờ cô đã thấy đỡ hơn một chút rồi. Trát Nhĩ vội vàng nâng cô dậy, nhận canh thịt từ trên tay Tô, từ từ đút, chờ Lam Nguyệt chậm rãi nuốt vào.

“A …” Lại bắt đầu đau bụng rồi, Lam Nguyệt cắn răng chịu đựng. Trát Nhĩ hốt hoảng đặt bát xuống, sau khi đặt Lam Nguyệt xuống thì nắm lấy bả vai Ny, không ngừng lắc lắc: “Sao lại đau nữa rồi, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Ny bị lay đến choáng váng.

“Trát Nhĩ …” Lam Nguyệt gọi hắn, Trát Nhĩ vội vàng chạy tới, vành mắt đã đỏ, nói: “Lam Lam … Không sinh nữa … Không sinh nữa …” Lam Nguyệt nhịn đau nói với hắn: “Trát Nhĩ, anh đi ra ngoài đi, anh ở đây chỉ làm cản trở em với Ny thôi, đi ra ngoài đi, ngoan.”

Tô đi tới lôi Trát Nhĩ ra ngoài, thằng em trai ngốc này sao có thế nói ra những lời như không sinh nữa chứ, có thể không sinh sao, tốt nhất là đừng ở đây làm vướng chân mọi người.

Sau khi Trát Nhĩ bị lôi ra ngoài, mấy người phụ nữ giúp đỡ đẻ đã tới, cửa phòng ngủ đóng lại. Trát Nhĩ định xông vào, lại không dám, chỉ có thể lo lắng đi đi lại lại. Già Lưu thấy vậy bèn nói: “Trát Nhĩ, đừng nóng vội, vẫn còn sớm mẹ. Lúc mẹ Thạch sinh nó cũng phải đợi một lúc lâu”, già Phong gật đầu nói đúng vậy, lúc sinh Võ cũng vậy. Già Sơn với Trát Nhĩ đồng thời mở miệng hỏi: “Có thật không?”. Già Lưu đỡ trán, lão quên mất già Sơn vì mẹ Trát Nhĩ nên không có con.

“A … ” Tiếng thét chói tai của Lam Nguyệt vang lên, mặc dù đã cố kiềm chế, nhưng vẫn rất rõ ràng. Trát Nhĩ lại hoảng lên, người trong phòng lại thấy hắn đi vòng vòng trong phòng.

“Lam, hít vào, thở ra, đừng thở bằng miệng, dùng sức” Ny bắt đầu ấn vào hai bên bụng hỗ trợ, hai người phụ nữ khác giúp lau máu, thay nước mới, Tô thì giúp đưa nước cho hai người, vừa ra bước ra ngoài, Khôn và mấy người đàn ông khác của cô vội vàng đi đun nước bưng tới.

“A … Đau quá …” Lam Nguyệt nghe thì biết phải làm sao, bản thân cô cũng biết điều này, nhưng vì đau quá, không theo kịp tiết tấu.

Đến khi Lam Nguyệt đã đau đến không thở nổi, Tô bảo người lấy miếng sâm đặt vào miệng cô, Ny nói: “Lam, nhanh, đầu sắp ra rồi, cố gắng lên” , “A … Đau …” Lam Nguyệt hét lên, sản đạo bị căng lên khiến cô đau đến mức hét ầm lên.

“Lam Lam … Lam Lam …” Trát Nhĩ nghe thấy tiếng thét của cô thì không nhịn được nữa, vọt vào trong, nắm tay Lam Nguyệt không ngừng gọi tên cô.

“Sắp ra rồi … Lam, hít vào, dùng sức” Ny không còn sức mà quản Trát Nhĩ nữa, cô đã đón được đầu đứa bé, không ngừng giục Lam Nguyệt dùng sức.

“Trát Nhĩ … A …” Lam Nguyệt rít lên lại dùng sức, bắt được tay Trát Nhĩ hằn lại trên đó năm đường màu đỏ, trên người giống như vừa rơi ra cái gì, cả người nhẹ bẫng, tiếp theo đó là “Oe … Oe …”, em bé đã chui ra, tiếp đó là “Bịch” một tiếng, khi đứa bé vừa cất tiếng khóc thì Trát Nhĩ ngã xuống.

Lam Nguyệt thả lỏng người, ánh mắt mơ hồ nhìn Tô đang lau rửa cho đứa bé, lấy quần áo cũ của Lam Nguyệt để làm tã lót, Lam Nguyệt nói: “Ôm đến cho tôi xem một chút”. Tô cẩn thận đặt đứa bé bên cạnh Lam Nguyệt, vạch áo Lam Nguyệt ra, xoay người đứa bé sang một vị trí thích hợp, giống như tìm được nguồn thức ăn, đứa bé lập tức ngậm vào mút.

“Trai hay gái?” Lam Nguyệt cả người không còn chút sức lực, không còn sức để xem. “Là một bé trai” Tô nói. Lam Nguyệt nghe xong liền ngất đi, trên ngực đứa bé vẫn đang mút “Chụt, chụt”. Sau khi đứa bé ăn no, Tô bế lên vỗ vỗ nhẹ vào lưng nó để ợ hơi, rồi bế ra khỏi phòng ngủ. Phía ngoài, ông nội bé đợi đã lâu, cẩn thận đón lấy đứa bé non mềm được bọc kỹ trong tấm da thỏ, nhẹ nhàng vỗ. Tất cả mọi người xúm lại nhìn, Tiểu Thạch thì đi vào kiểm tra Lam Nguyệt, hoàn toàn quên mất Trát Nhĩ đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Viễn Cổ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook