Viễn Cổ Hành

Chương 71: Loài tiệt chủng

Thi Lạc

04/09/2016

Edit: Nora

Beta: Tiểu Tuyền

Mấy ngày này Lam Nguyệt đang bận rộn ghi chép quá trình sinh trưởng của heo con. Thử Căn đã trồng trực tiếp xuống đất, qua vài ngày nữa lại bón phân. Hạt kê đã ngâm đến nở ra rồi phơi trong sơn động, đợi đến khi nảy mầm nhỏ sẽ mang ra trồng trên mảnh đất phì nhiêu nơi bờ sông. Lam Nguyệt còn dặn lúc phủ đất nên nới lỏng một chút. Rau cải lớn lên trong vườn đã ăn gần hết, Lam Nguyệt muốn giữ lại một ít đợi nở hoa kết hạt. Cô muốn tách rau đã trồng và rau thu thập được ở hoang dã để so sánh.

Ô Lệ như thường đi theo Lam Nguyệt học. Bọn Tiểu Ny đều đã tan học, chúng chỉ học chữ và nghe kể chuyện, Lam Nguyệt cũng không để ý. Các bé gái được nuông chiều quen rồi, Lam Nguyệt cũng không ép buộc bọn trẻ thay đổi, vốn ý định chính của cô chủ yếu là bồi dưỡng Ô Lệ thôi mà. Ô Lệ rất chuyên tâm làm cô vô cùng vui vẻ, Tô đã dạy dỗ con bé rất tốt.

Lam Nguyệt đã bổ sung thêm hai cái xương vào chữ tượng hình, cô vẫn dùng xương để bảo trì đặc điểm của xã hội nguyên thủy. Mấy chú heo con sau khi bị Tiểu Mãnh dợt qua đã hiền lành không ít. Lam Nguyệt sai người cắt cỏ cho ăn, ban đầu chúng không chịu ăn, về sau đói quá cũng đã ăn rồi. Lam Nguyệt gọi bọn nhỏ ném trong cỏ vài loại ấu trùng, heo con đều ăn hết, vì thế cô liền giao cho chúng mỗi ngày đào chút côn trùng cho heo ăn. Về sau giao bãi chăn nuôi lại cho đám phụ nữ, bọn nhỏ cũng nhàn rỗi, khi nào đi thu thập rau dại thì thuận tiện bắt thêm chút côn trùng.

Hôm nay Lam Nguyệt đi vườn rau quan sát ghi chép rau cải. Ô Lệ ở bên cạnh nghe giảng, nói tới nói lui một hồi Lam Nguyệt thấy đã giữa trưa, vì vậy cô dặn Ô Lệ chiều nay ôn lại kiến thức đã học, ngày mai kiểm tra, sau đó nhóm lửa chuẩn bị ăn cơm dã ngoại. Ô Lệ chạy về gọi Trát Nhĩ đang đi hỗ trợ dựng nhà. Trát Nhĩ cầm Thử Căn, trứng và đùi thỏ tới chỗ gieo trồng. Tiểu Mãnh cũng đi theo, trên mũi còn quấn theo một túi da thú chứa toàn Thử Căn.

Thỉnh thoảng ngẫu nhiên Lam Nguyệt phát hiện thấy Tiểu Mãnh cũng sẽ đào Thử Căn ăn, dù không thường lắm, cứ cách vài ngày nó lại chạy tới bãi cỏ đối diện bờ sông đào. Lam Nguyệt hoài nghi nó xem như đồ ăn vặt mà đào chơi vì bữa chính của Tiểu Mãnh luôn là cỏ và lá cây. Lam Nguyệt đổ Thử Căn trong túi da thú ra ném cho Tiểu Mãnh, nó xé vỏ ra gặm phần thịt bên trong, ăn xong một cái lại rất vui vẻ lăn qua lăn lại bên cạnh Lam Nguyệt.

Trát Nhĩ nhóm lửa xong liền cho Thử Căn và trứng vào nướng, rồi lấy cành cây xiên vào đùi thỏ cũng cho lên nướng, sau đó rắc muối vàng óng ánh đưa cho Lam Nguyệt. Cô xé một nửa đưa cho Ô Lệ, hai người cùng ăn thịt thỏ. Trong đống lửa truyền đến tiếng vỏ trứng vỡ tan “Bụp…Xèo… xèo”. Trát Nhĩ dùng cành cây khều trứng ra, để bên cạnh cho nguội bớt. Thử Căn còn đợi chốc nữa.

Lam Nguyệt ăn xong thịt thỏ đã có chút no, thêm một cái trứng liền thôi. Trát Nhĩ đưa ống trúc cho cô uống nước. Đưa trứng cho Ô Lệ, con bé không ăn nữa, Trát Nhĩ đành ăn hết. Lam Nguyệt đưa Thử Căn đã nguội cho Tiểu Mãnh, nó ghét bỏ ngoảnh đầu đi, tiếp tục tự mình chơi. Lam Nguyệt bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mũi của nó. Cái thứ không ăn đồ chín! Cô chỉ có thể ném cho Trát Nhĩ ăn hết.

Mấy người Lam Nguyệt vừa ăn xong, Khôn và đội đi săn đã trở về. Đưa thú săn cho đám nam nhân đi xử lý, Khôn đến tìm Tô. Trát Nhĩ thấy Khôn tới liền đi qua hỏi thăm. Ô Lệ chạy đi hái hoa chơi. Lam Nguyệt thì mới ăn no, vừa trông chừng Ô Lệ đi xa, cô vừa đứng dậy muốn đi tìm mấy người Tô đang làm cỏ. Bất chợt Tiểu Mãnh vô cùng bất an, Lam Nguyệt trấn an hồi lâu nó vẫn rất nôn nóng đảo quanh cô. Lam Nguyệt đau đầu nhìn nó, vẫn không rõ tại sao nó lại làm loạn.

“Lam Lam, Tiểu Mãnh làm sao vậy?” Trát Nhĩ và Khôn ở bên kia nhìn thấy cũng đi tới hỏi.

“Không biết, có khi nào bệnh rồi không? Ăn Thử Căn sẽ bệnh sao? Lẽ nào voi Ma-mút không thể ăn Thử Căn?” Lam Nguyệt nhìn nhìn Tiểu Mãnh đang nôn nóng, trả lời Trát Nhĩ và Khôn.

Rốt cuộc Tiểu Mãnh cũng ngừng đảo quanh, nó dùng vòi quấn lấy Lam Nguyệt, Trát Nhĩ giật mình, gào thét nó. Lần này Tiểu Mãnh không chịu quy phục mà cuốn lấy Lam Nguyệt chạy tới phía sau đống đá bên cạnh.

“Không… Ô Lệ… Không” Tiếng Tô thét vang dội cả vùng. Lam Nguyệt chụp được cái vòi của Tiểu Mãnh, lao ra khỏi đống đá. Trát Nhĩ và Khôn đuổi theo Lam Nguyệt đang bị Tiểu Mãnh quấn lấy chợt nghe thấy âm thanh, cũng dừng lại quay đầu nhìn, lúc này cả 3 người đều bị dọa chết khiếp.

Trên đỉnh đầu Ô Lệ đang có một con chim to vờn quanh, phía bên dưới con békhông ngừng chạy trối chết. Lam Nguyệt trông thấy giữa hai cánh chim to tướng, móng vuốt của nó đang hướng Ô Lệ lao xuống: Vãi… Con mẹ nó… Chim thủy tổ…



Trát Nhĩ và Khôn tiến lên nghĩ cách cứu viện, nhặt đá lên ném về phía con chim. Chim có thể bay, cú nào cũng dễ dàng né được. Ô Lệ còn cách bọn họ một đoạn thì vấp phải hòn đá té ngã, cứ khóc thò tay không ngừng gọi mẹ. Lam Nguyệt liền lao ra, Tiểu Mãnh thấy thế cũng chạy theo. Cô vừa chạy đến bên cạnh con bé, vừa bới tìm lấy súng ngắn. Mấy người Trát Nhĩ liên tục ném đá nhưng không thể nào chạm vào được nó.

Chim to thấy Lam Nguyệt đang xông tới chỗ con mồi nhỏ liền phóng tới cô, duỗi móng vuốt ra chuẩn bị cắp đi. Tiểu Mãnh dồn sức lao về phía trước đâm vào móng vuốt của chim to, đánh văng con mãnh thú nhào lộn trên bầu trời. Vì lao quá nhanh, Tiểu Mãnh cũng lộn nhào dưới mặt đất nhưng nó nhanh chóng đứng lên. Lam Nguyệt moi được súng lục ra, chọn một vị trí thuận tiện gần con chim liền bắn một phát.

“Đùng” một tiếng súng vang. Tiểu Mãnh bị dọa nhảy dựng lên, cuối cùng chim to cũng rơi xuống. Trát Nhĩ và Khôn lao đến, cầm đá lớn nện nát bấy đầu chim thủy tổ.

“Oaaa…oa… mẹ ơi” Tô tiến lên ôm Ô Lệ vào trong lòng, hai mẹ con khóc thở không ra hơi. Khôn cũng run rẩy toàn thân ôm chặt lấy hai mẹ con. Trát Nhĩ và Tiểu Mãnh vây quanh bên cạnh Lam Nguyệt.

Con bà nó… nổi da gà, Cọp Răng Kiếm, Trăn Khổng Lồ… Bây giờ là chim thủy tổ… Ông muốn đùa chết tôi chắc?… Lam Nguyệt nhìn lên trời.

“Trí giả, Ô Lệ… Đều không sao cả chứ?” Mấy người đang trồng trọt cũng đã tới. Vừa rồi tất cả mọi người cũng chạy tới bên cạnh ném đá phụ. Lam Nguyệt lắc đầu. Trát Nhĩ gọi người khiêng đại điểu về bộ lạc. Tô ôm Ô Lệ chết cũng không chịu buông tay. Khôn đành phải ôm lấy hai mẹ con trở về.

Sau khi đưa Tô và Ô Lệ trở về, mọi người trong bộ lạc tụ tập lại trước thạch đài, nhìn chim to mà không ai dám lên tiếng. Lam Nguyệt nhìn ai nấy đều trầm lặng thì rất nghi ngờ: chẳng lẽ đằng sau chim thủy tổ này còn có cố sự nào hay sao?

“Sao hung vật như vậy lại xuất hiện? Mẹ Thạch à… lẽ nào bà muốn mang ta đi sao?” Giọng già Lưu vô cùng bi thiết, Lam Nguyệt càng thêm nghi ngờ, cô nhìn về phía Trát Nhĩ.

“Lam Lam, lúc còn rất nhỏ ta đã gặp phải hai con thế này. Khi đó vẫn còn ở bên cạnh rừng rậm Mông Tạp bên kia. Loài chim này hiếm khi xuất hiện. Lần đó bọn chúng đã gây ra không ít thương vong cho chúng ta. Trước kia nơi cư trú có gần ngàn người, đều là những người ở phụ cận quy tụ đến, chúng ta sống rất tốt. Khi Thạch mới vừa được sinh ra thì bất chợt có hai con chim to tập kích vào nơi cư trú của chúng ta, cả gậy gộc đất đá đều không đánh được chúng, hại cả vùng nơi cư trú phải máu chảy thành sông.”

“Mẹ Thạch vì muốn bảo vệ đã đem giấu Thạch vào trong khe đá, nhưng bà bị chim to cắp lên không trung xé làm hai nửa ăn thịt. Người trong nơi cư trú phải liều chết chống chọi mới giết được một con, đấy cũng là do mấy người liều mình leo lên núi đánh tới. Nhưng một con khác đã bay mất. Người của chúng ta đã chết mất vô số, người bị thương về sau cũng chết đi do mất máu quá nhiều, người trong nơi cư trú chỉ còn lại 500. Trên lưng già Lưu đến bây giờ vẫn còn in dấu móng vuốt của nó.” Trát Nhĩ kể lại cho Lam Nguyệt nghe.

Thì ra già Lưu còn có chuyện bi thảm như vậy. Phải nhìn người phụ nữ của mình bị xé thành hai nửa ăn mất, đau xót biết bao… Xem ra loài chim thủy tổ này rất hung tàn, lại còn là bá chủ vùng trời, đến voi ma-mút cũng không có biện pháp hạ nó. Cũng may còn có Tiểu Mãnh dám đương đầu chiến đấu với nó, xem ra thế lực của hai loài sinh vật bá chủ này cũng tương đương.

Hôm nay một con bị súng bắn chết, nghe lời Trát Nhĩ nói chim thủy tổ này hẳn sống theo hình thức một cặp vợ chồng, chỉ sợ còn một con nữa, phải giải quyết thôi. Nhưng tại sao loài chim này lại xuất hiện? Lần trước xuất hiện đến giờ cũng đã hơn 10 năm, xem bộ dạng thế này chắc đã tiến hóa, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị tuyệt chủng. Lam Nguyệt căn cứ theo lời Trát Nhĩ mà suy đoán.

“Xem ra hẳn còn một con nữa. Từ mai Trát Nhĩ bắt đầu an bài người đi tuần tra trong phạm vi bộ lạc. Mục đích để quan sát xem có địch nhân hay không. Đội săn bắt khi ra ngoài cũng phải cẩn thận, phát hiện loài chim này liền sai người về hồi báo. Cũng không thể đi ra ngoài một mình, phải mang thêm người. Ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết” Lam Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi phân phó nhiệm vụ xuống.

Hai lão nhân dường như trông thấy hy vọng, đều vây quanh Lam Nguyệt: “Lam nha đầu, có thể đánh bại đại điểu này thật sao?” Lam Nguyệt gật đầu. Mọi người đều tin tưởng trí giả. Con nằm dưới đất kia cũng là do trí giả giết. Dù không biết trí giả giết bằng cách nào, nhưng bọn họ tin trí giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Viễn Cổ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook