Chương 38: Nhìn thẳng vào tình cảm của mình
Thi Lạc
29/12/2015
Trát Nhĩ đã đi được hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, Lam Nguyệt mỗi ngày tỉnh lại theo thói quen quơ tay, nhưng không tìm được một lồng ngực cường tráng, mà lại là đôi chân nhỏ mập mạp, không khỏi ngồi dậy nhíu mày. Cô không bao giờ nghĩ mình lại trở nên quen thuộc với một người đàn ông như vậy, rời đi còn chưa tới hai ngày lại có thể làm cho cô theo bản năng mà tìm kiếm hắn. Kể từ khi biết tuổi tác hai người chênh lệch quá lớn, Lam Nguyệt vẫn không thôi xoắn xuýt, vẫn không hỏi bất cứ ai xem Trát Nhĩ đi chỗ nào. Cô muốn trốn tránh. Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy, nhìn động tác vô thức của mình, trong lòng lại càng thêm rối bời. Thở dài, Lam Nguyệt mặc quần áo rời giường, làm bữa sáng xong thì gọi bé mập dậy, rửa mặt và tay sạch sẽ cho cô bé, rồi bảo cô bé đi đánh răng. Đến lúc lấy bát, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trát Nhĩ dỗ cô ăn sáng, cô vội lắc đầu, bày bát đũa ra.
“Cô đấy, cưng chiều Ô Lệ đến sinh hư rồi!”. Tô lắc đầu đi đến, khi cô nhìn thấy Lam Nguyệt đánh răng ở bên ngoài thì biết là cô ấy đã dậy, liền đi tới đây đưa trứng cho Lam Nguyệt. Trát Nhĩ vắng nhà, đều là mọi người đưa thức ăn tới cửa hang cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thông minh xinh xắn, được mọi người ở núi đá coi là đối tượng quan trọng nhất cần phải bảo vệ. Bởi vì quan hệ với Trát Nhĩ nên Tô ở trước mặt Lam Nguyệt rất có tiếng nói, cho nên cũng đều là Tô tới đây.
“Tôi thích Ô Lệ” Lam Nguyệt nói rất ngắn gọn, ít khi dùng những câu dài, nhưng vừa nghe là có thể hiểu được.
“Chờ Trát Nhĩ về hai người cũng sinh một đứa đi”. Tô cười hi hi nói với Lam Nguyệt
“Tô, tôi lớn tuổi hơn Trát Nhĩ, lớn hơn rất nhiều” Lam Nguyệt lúng túng nói với Tô. Đây là lần đầu tiên cô nói cho người khác biết tâm sự của mình.
“Ồ, cô vì cái này mà tức giận sao?” Tô ngạc nhiên nhìn Lam Nguyệt, nhìn cô lúng túng quay đầu đi, liền nói: “Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi cũng lớn tuổi hơn Khôn, phụ nữ đều rất quý giá, tuổi thọ của nữ cũng không lâu bằng nam. Hơn nữa, quan trọng nhất là Trát Nhĩ thích cô, muốn trở thành người đàn ông của cô. Không phải cô cũng thích cậu ấy sao, chẳng lẽ bởi vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn cô mà cô không thích cậu ấy nữa?”
Lam Nguyệt ngẩn người nhìn Tô, một câu như đánh thức người trong mộng. Cô thích Trát Nhĩ, bất kể Trát Nhĩ có nhỏ tuổi hơn mình hay không, hơn nữa Trát Nhĩ cũng thích cô. Thời đại này có thể người ta không biết chữ yêu là cái gì, nhưng Lam Nguyệt biết Trát Nhĩ đang dùng cả sinh mạng để yêu cô, sao cô còn băn khoăn chuyện tuổi tác của Trát Nhĩ làm gì.
“Tô, tôi. . . nhớ Trát Nhĩ”. Lam Nguyệt đỏ mặt làm nũng với Tô, đây cũng là lần đầu tiên Lam Nguyệt làm nũng đối với người khác, trừ Tiểu Tử và Trát Nhĩ ra.
“Trát Nhĩ nói muốn đi tìm ngà voi ma mút đưa cho cô, ngà voi tượng trưng cho sự kiên trì, là vật tỏ tình tốt nhất của các dũng sĩ”. Tô mỉm cười nhìn Lam Nguyệt đã nghĩ thông suốt, nói cho cô biết Trát Nhĩ đi đâu.
“Voi ma mút, rất nguy hiểm, cậu ấy. . .” Lam Nguyệt kinh ngạc.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, Trát Nhĩ không phải đi một mình. Lại nói, Trát Nhĩ là dũng sĩ mạnh nhất ở nơi cư trú chúng ta”. Tô trấn an Lam Nguyệt, trong lòng cũng có chút lo lắng. Voi ma mút cũng hung mãnh giống như hổ răng kiếm. Trát Nhĩ không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, cô không biết phải ăn nói với cha mẹ đã mất như thế nào.
“Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy, Tô, chỉ cho tôi hướng đi đến chỗ bầy voi đi.” Trấn an của Tô không có tác dụng. Lam Nguyệt biết rất rõ voi ma mút có bao nhiêu hung mãnh, cô không thể yên tâm được, hai ngày nay đều không có tin tức của Trát Nhĩ.
“Lam, đừng nóng vội, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ về, ngộ nhỡ cô đi khác đường với bọn họ thì sao? Nếu ngày mai mà còn chưa về thì sẽ bảo bọn Mộc Sa cùng đi tìm với cô”. Tô kéo lại Lam Nguyệt đang muốn xông ra ngoài, rồi nói.
“Ừm, được”. Lam Nguyệt đã bình tĩnh lại. Tô nói đúng, nếu chẳng may đi khác đường thì sẽ rất phiền toái, hôm nay còn chưa về thì mai hãy dẫn người đi tìm. Cô vì quá lo lắng nên mới rối loạn như vậy.
Lại đến buổi trưa, Lam Nguyệt vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra rìa núi đá, tay cũng bị kim đâm vào mấy lần, dưới sự trấn an của mọi người, cô đặt bộ quần áo chẳng vá được bao nhiêu xuống, ra ngoài cửa phơi nấm và măng.
“Bọn tôi về rồi, về rồi đây” ở phía xa truyền tới giọng nói của Thạch, hắn đang đi cùng với Trát Nhĩ.
Mấy người phụ nữ chỉ thấy trước mắt hoa lên, Lam Nguyệt đã không thấy tăm hơi đâu, không khỏi nhìn nhau: Lam nhanh thật đấy, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Lam Nguyệt vọt tới đầu tiên, nhìn thấy Trát Nhĩ dẫn đầu đi đến. Trên vai hắn đang khiêng chiếc ngà voi khổng lồ, lúc nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, đưa chiếc ngà cho Thạch, rồi giang tay ra với cô. Lam Nguyệt nhào vào trong ngực Trát Nhĩ, ôm lấy cổ hắn. Trát Nhĩ chôn mặt ở cần cổ Lam Nguyệt, hít lấy mùi thơm nước tắm trên người Lam Nguyệt, trong miệng lẩm bẩm “Lam Lam. . Lam Lam. .”
“Hừ”, Lam Nguyệt nhảy xuống khỏi người Trát Nhĩ, xoay người trở về hang núi. Trát Nhĩ gãi gãi đầu, vẫn còn giận sao? Sau đó ôm lấy ngà voi, dưới con mắt mập mờ của mọi người, cũng đi về phía hang núi.
“Lam Lam. . . Tặng em ngà voi này, em đừng giận nữa, chúng ta làm hòa nhé?”. Trát Nhĩ cầm ngà voi đứng trước mặt Lam Nguyệt, dè dặt mà dỗ dành Lam Nguyệt.
Nhìn người đàn ông không biết mình đang tức giận cái gì, Lam Nguyệt mệt mỏi nói: “Trát Nhĩ, sau này không cho làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Không phải tôi không thích ngà voi, nhưng tôi lại càng hi vọng cậu có thể vĩnh viễn bên cạnh tôi, lần sau không thể gạt tôi mà đi làm loạn nữa “
Trát Nhĩ đặt ngà voi xuống, ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, gật đầu lia lịa. Lam Lam không giận nữa là tốt rồi, cái gì cũng được. Có thể được ôm cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại rồi, Trát Nhĩ thỏa mãn cọ cọ khuôn mặt non mềm của Lam Nguyệt. Nếu Lam Nguyệt biết hắn đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nổi giận lôi đình cho mà xem.
“Đã làm hòa rồi à? Lam nha đầu này, như vậy mới phải chứ, xem ra chỉ có một mình Trát Nhĩ vẫn chưa ổn, hay là nhận thêm mấy người nữa đi? Mộc Sa không được thì còn người đàn ông khác nữa?”. Nghe ngóng cảnh báo đã được dỡ xuống, già Sơn và già Lưu đi đến, những người khác đều ở cửa hang mỉm cười nhìn bọn họ
“Tôi thấy Lợi Á gần đây có vẻ như là thiếu đàn ông…”, Lam Nguyệt âm u liếc mắt nhìn già Sơn và già Lưu. Hai ông lão trong nháy mắt lắc mình, dẫn theo đám người đang cười cười ha ha ở cửa rời đi.
“Lam Lam… Tôi rất nhớ em… Buổi tối đều không ngủ được”. Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt thủ thỉ
“Đừng nhúc nhích, để tôi xem trên người có chỗ nào bị thương không”. Lam Nguyệt kéo Trát Nhĩ ngồi xuống để kiểm tra, thấy trên người hắn đầy những vết thương lớn nhỏ, hai mắt liền đỏ hoe. Trát Nhĩ bị dọa sợ, luống cuống tay chân dỗ dành, hắn chưa từng thấy Lam Nguyệt khóc bao giờ. Mắt đã bớt đỏ, Lam Nguyệt cầm khăn nhẹ nhàng lau thân thể cho Trát Nhĩ, âm thầm hạ quyết tâm phải làm người phụ nữ chân chính của Trát Nhĩ, giờ khắc này cô cũng không còn do dự nữa.
“Cô đấy, cưng chiều Ô Lệ đến sinh hư rồi!”. Tô lắc đầu đi đến, khi cô nhìn thấy Lam Nguyệt đánh răng ở bên ngoài thì biết là cô ấy đã dậy, liền đi tới đây đưa trứng cho Lam Nguyệt. Trát Nhĩ vắng nhà, đều là mọi người đưa thức ăn tới cửa hang cho Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thông minh xinh xắn, được mọi người ở núi đá coi là đối tượng quan trọng nhất cần phải bảo vệ. Bởi vì quan hệ với Trát Nhĩ nên Tô ở trước mặt Lam Nguyệt rất có tiếng nói, cho nên cũng đều là Tô tới đây.
“Tôi thích Ô Lệ” Lam Nguyệt nói rất ngắn gọn, ít khi dùng những câu dài, nhưng vừa nghe là có thể hiểu được.
“Chờ Trát Nhĩ về hai người cũng sinh một đứa đi”. Tô cười hi hi nói với Lam Nguyệt
“Tô, tôi lớn tuổi hơn Trát Nhĩ, lớn hơn rất nhiều” Lam Nguyệt lúng túng nói với Tô. Đây là lần đầu tiên cô nói cho người khác biết tâm sự của mình.
“Ồ, cô vì cái này mà tức giận sao?” Tô ngạc nhiên nhìn Lam Nguyệt, nhìn cô lúng túng quay đầu đi, liền nói: “Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi cũng lớn tuổi hơn Khôn, phụ nữ đều rất quý giá, tuổi thọ của nữ cũng không lâu bằng nam. Hơn nữa, quan trọng nhất là Trát Nhĩ thích cô, muốn trở thành người đàn ông của cô. Không phải cô cũng thích cậu ấy sao, chẳng lẽ bởi vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn cô mà cô không thích cậu ấy nữa?”
Lam Nguyệt ngẩn người nhìn Tô, một câu như đánh thức người trong mộng. Cô thích Trát Nhĩ, bất kể Trát Nhĩ có nhỏ tuổi hơn mình hay không, hơn nữa Trát Nhĩ cũng thích cô. Thời đại này có thể người ta không biết chữ yêu là cái gì, nhưng Lam Nguyệt biết Trát Nhĩ đang dùng cả sinh mạng để yêu cô, sao cô còn băn khoăn chuyện tuổi tác của Trát Nhĩ làm gì.
“Tô, tôi. . . nhớ Trát Nhĩ”. Lam Nguyệt đỏ mặt làm nũng với Tô, đây cũng là lần đầu tiên Lam Nguyệt làm nũng đối với người khác, trừ Tiểu Tử và Trát Nhĩ ra.
“Trát Nhĩ nói muốn đi tìm ngà voi ma mút đưa cho cô, ngà voi tượng trưng cho sự kiên trì, là vật tỏ tình tốt nhất của các dũng sĩ”. Tô mỉm cười nhìn Lam Nguyệt đã nghĩ thông suốt, nói cho cô biết Trát Nhĩ đi đâu.
“Voi ma mút, rất nguy hiểm, cậu ấy. . .” Lam Nguyệt kinh ngạc.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, Trát Nhĩ không phải đi một mình. Lại nói, Trát Nhĩ là dũng sĩ mạnh nhất ở nơi cư trú chúng ta”. Tô trấn an Lam Nguyệt, trong lòng cũng có chút lo lắng. Voi ma mút cũng hung mãnh giống như hổ răng kiếm. Trát Nhĩ không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, cô không biết phải ăn nói với cha mẹ đã mất như thế nào.
“Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy, Tô, chỉ cho tôi hướng đi đến chỗ bầy voi đi.” Trấn an của Tô không có tác dụng. Lam Nguyệt biết rất rõ voi ma mút có bao nhiêu hung mãnh, cô không thể yên tâm được, hai ngày nay đều không có tin tức của Trát Nhĩ.
“Lam, đừng nóng vội, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ về, ngộ nhỡ cô đi khác đường với bọn họ thì sao? Nếu ngày mai mà còn chưa về thì sẽ bảo bọn Mộc Sa cùng đi tìm với cô”. Tô kéo lại Lam Nguyệt đang muốn xông ra ngoài, rồi nói.
“Ừm, được”. Lam Nguyệt đã bình tĩnh lại. Tô nói đúng, nếu chẳng may đi khác đường thì sẽ rất phiền toái, hôm nay còn chưa về thì mai hãy dẫn người đi tìm. Cô vì quá lo lắng nên mới rối loạn như vậy.
Lại đến buổi trưa, Lam Nguyệt vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra rìa núi đá, tay cũng bị kim đâm vào mấy lần, dưới sự trấn an của mọi người, cô đặt bộ quần áo chẳng vá được bao nhiêu xuống, ra ngoài cửa phơi nấm và măng.
“Bọn tôi về rồi, về rồi đây” ở phía xa truyền tới giọng nói của Thạch, hắn đang đi cùng với Trát Nhĩ.
Mấy người phụ nữ chỉ thấy trước mắt hoa lên, Lam Nguyệt đã không thấy tăm hơi đâu, không khỏi nhìn nhau: Lam nhanh thật đấy, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Lam Nguyệt vọt tới đầu tiên, nhìn thấy Trát Nhĩ dẫn đầu đi đến. Trên vai hắn đang khiêng chiếc ngà voi khổng lồ, lúc nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, đưa chiếc ngà cho Thạch, rồi giang tay ra với cô. Lam Nguyệt nhào vào trong ngực Trát Nhĩ, ôm lấy cổ hắn. Trát Nhĩ chôn mặt ở cần cổ Lam Nguyệt, hít lấy mùi thơm nước tắm trên người Lam Nguyệt, trong miệng lẩm bẩm “Lam Lam. . Lam Lam. .”
“Hừ”, Lam Nguyệt nhảy xuống khỏi người Trát Nhĩ, xoay người trở về hang núi. Trát Nhĩ gãi gãi đầu, vẫn còn giận sao? Sau đó ôm lấy ngà voi, dưới con mắt mập mờ của mọi người, cũng đi về phía hang núi.
“Lam Lam. . . Tặng em ngà voi này, em đừng giận nữa, chúng ta làm hòa nhé?”. Trát Nhĩ cầm ngà voi đứng trước mặt Lam Nguyệt, dè dặt mà dỗ dành Lam Nguyệt.
Nhìn người đàn ông không biết mình đang tức giận cái gì, Lam Nguyệt mệt mỏi nói: “Trát Nhĩ, sau này không cho làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Không phải tôi không thích ngà voi, nhưng tôi lại càng hi vọng cậu có thể vĩnh viễn bên cạnh tôi, lần sau không thể gạt tôi mà đi làm loạn nữa “
Trát Nhĩ đặt ngà voi xuống, ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, gật đầu lia lịa. Lam Lam không giận nữa là tốt rồi, cái gì cũng được. Có thể được ôm cô gái nhỏ trắng trẻo mềm mại rồi, Trát Nhĩ thỏa mãn cọ cọ khuôn mặt non mềm của Lam Nguyệt. Nếu Lam Nguyệt biết hắn đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nổi giận lôi đình cho mà xem.
“Đã làm hòa rồi à? Lam nha đầu này, như vậy mới phải chứ, xem ra chỉ có một mình Trát Nhĩ vẫn chưa ổn, hay là nhận thêm mấy người nữa đi? Mộc Sa không được thì còn người đàn ông khác nữa?”. Nghe ngóng cảnh báo đã được dỡ xuống, già Sơn và già Lưu đi đến, những người khác đều ở cửa hang mỉm cười nhìn bọn họ
“Tôi thấy Lợi Á gần đây có vẻ như là thiếu đàn ông…”, Lam Nguyệt âm u liếc mắt nhìn già Sơn và già Lưu. Hai ông lão trong nháy mắt lắc mình, dẫn theo đám người đang cười cười ha ha ở cửa rời đi.
“Lam Lam… Tôi rất nhớ em… Buổi tối đều không ngủ được”. Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt thủ thỉ
“Đừng nhúc nhích, để tôi xem trên người có chỗ nào bị thương không”. Lam Nguyệt kéo Trát Nhĩ ngồi xuống để kiểm tra, thấy trên người hắn đầy những vết thương lớn nhỏ, hai mắt liền đỏ hoe. Trát Nhĩ bị dọa sợ, luống cuống tay chân dỗ dành, hắn chưa từng thấy Lam Nguyệt khóc bao giờ. Mắt đã bớt đỏ, Lam Nguyệt cầm khăn nhẹ nhàng lau thân thể cho Trát Nhĩ, âm thầm hạ quyết tâm phải làm người phụ nữ chân chính của Trát Nhĩ, giờ khắc này cô cũng không còn do dự nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.