Chương 57
Thanh Ca Nhất Phiến
28/06/2014
Cô còn nhớ rất rõ, sau khi Dĩ Gia nghe cô nói xong ngay lúc đó, vẻ mặt của hắn có thế dùng từ cực kỳ hưng phấn để hình dung. Hắn lập tức hỏi Mộc Thanh vô cùng cẩn thận cặn kẽ. Chờ đến khi Mộc Thanh một lần nữa miêu tả lại cho hắn xong, Dĩ Gia một mình đi tới bờ suối, ngồi ở trên tảng đá nhìn xuống dòng suối, trầm mặc hồi lâu.
“Ly Mang, người phụ nữ của anh là từ trên trời xuống, anh nhất định phải coi trọng cô ấy, tránh để cho một ngày nào đó cô ấy ở bên cạnh anh biến mất.”
Mộc Thanh còn nhớ rõ, vào lúc hắn rời đi, có nửa đùa nữa thật nói với Ly Mang một câu như vậy.
Ly Mang lúc ấy cười ha ha lên, ở trước mặt hắn dùng sức ôm vai của cô.
Sau khi Dĩ Gia rời đi, đã nhiều năm không đặt chân tới thung lũng của bọn họ nữa. Nhưng tin tức về hắn và khu quần cư, thông qua những người trong tộc qua lấy muối không ngừng mà truyền tới.
Mùa xuân thứ hai sau khi Dĩ Gia trở về, bắt đầu cho người trong tộc vỡ đất làm vườn, một vùng đất đai rộng lớn dùng để trồng hạt kê và các loại rau quả mùa vụ (luân canh), hơn nữa học theo phương thức chăn nuôi của Mộc Thanh.
Hành động của hắn lúc đầu không nhận được sự ủng hộ của người trong tộc, nhưng hắn vẫn cương quyết thi hành, để cho một nhóm người đi săn bắn hái lươm như cũ, giữ lại một nhóm người nguyện ý trồng trọt chăn nuôi. Qua vài năm, đã dần dần phát huy hiệu quả, lương thực tùy thời đều có thể cung cấp, súc vật dùng để mổ giết cũng nhiều hơn, địa bàn khu quần cư dần dần mở rộng, thậm chí người ngoại tộc nghe danh cũng tới tìm nơi nương tựa. Hắn cũng học theo bọn Mộc Thanh, dùng gạch đá đầu gỗ để xây dựng phòng ốc. Hơn nữa, khoảng hai năm trước, Ly Mang và Mộc Thanh đã nhận được một phần lễ vật đặc biệt từ Dĩ Gia.
Đó là một thanh khảm đao (dao pha, dao bầu, chuyên dùng để chặt cây) làm bằng chất liệu mới lạ trước nay chưa từng thấy. Màu sắc ám trầm, mặt ngoài thô ráp, nhưng rất cứng, sau khi chặt bỏ một gốc cây lớn, chỗ lưỡi dao cũng chỉ hơi uốn vào một chút.
Hổ Xỉ khi đem khảm đao tới vô cùng hưng phấn.
Hắn nói với Ly Mang, trong thời gian mấy năm qua, Đạt Ô vẫn phái người đi khắp nơi tìm loại khoáng sản màu xanh biếc mà Mộc Thanh miêu tả, nhưng không có kết quả. Có điều hắn vẫn không bỏ cuộc, cho đến có một ngày, sau một trận mưa lớn, khi mọi người đang tìm kiếm ở một ngọn núi, sườn núi bị nước mưa cọ rửa qua, trên mặt đất lộ ra các khối đá vụn mà xanh biếc, cúi xuống xem xét thì đúng là nó.
Tìm được khoáng thạch rồi, dụng cụ bằng đồng đầu tiên mà bọn họ đúc được là một cái chén, sau đó là nồi, chõ, cuốc, cào, cuối cùng bắt đầu đúc đao, thương.
“Loại vật này rất tốt, nhưng hơi mềm, chế tạo cái cuốc còn tạm được, chứ đúc các loại đao lớn hơn một chút, sau khi chém cái gì xong có đôi khi còn phải vứt xuống đất, lấy chân dẫm lên chỗ bị cong cho phẳng ra. Ly Mang, cậu cũng biết đấy, trước đây có những lúc khi chúng ta nướng con mồi, trên mặt đất có đá màu đen chảy ra một loại chất lỏng trắng sáng long lanh như nước, đến khi lửa tắt, nó sẽ cứng lại. Có một lần khi đang luyện đá lục thạch (quặng đồng), ý tưởng của ta đột phát, nếu như cho loại đá màu đen này vào luyện cùng, kết quả sẽ ra cái gì đây? Sau đó ta liền đi làm. Cậu đoán xem thế nào? Loại này cùng với chất lỏng màu trắng chảy ra kia khi dung luyện với nhau tạo ra thanh đao cứng hơn trước rất nhiều! Loại đao như vậy, sau khi chém xong, không còn phải dùng chân giẫm bằng những chỗ bị cong nữa. Dùng tốt lắm! Đạt Ô bảo ta mang tới cho bọn cậu. Hắn nói đây là công lao của mấy người.”
Lúc ấy Ly Mang có vẻ như rất thích cây đao nặng trĩu này, cùng Xỉ Hổ thảo luận vấn đề cứng mềm của đao. Mộc Thanh đứng ở bên cạnh đáy lòng lại xẹt qua một tia bất an.
Cô biết đây mới là đao đồng thau chân chính. Dùng hỗn hợp đồng và thiếc dung luyện ra đao đồng xanh. Cứng rắn sắc bén, trong thời kỳ đồ đá này mà nói, nó có lực sát thương cực lớn.
Năm đó cô không nói với Dĩ Gia điểm này, có lẽ là vì lúc ấy cô quên mất, cũng có lẽ là trong tiềm thức cô không muốn nói cho hắn biết, khoáng thạch xanh biếc phải đúc cùng thiếc mới có thể tạo thành dụng cụ bằng đồng xanh cứng rắn. Nhưng dù cô chưa nó, hiện tại, vẫn bị bọn họ trong lúc vô tình phát hiện ra.
Đao cho tới bây giờ chính là hung khí. Cô không thích.
Hương hoa mộc lại một lần nữa thoảng qua. Ly Mang đột nhiên đưa tay kéo Mộc Thanh tới bên cạnh, để cho cô tựa lên trên vai của mình.
“Anh đang nghĩ gì thế. . . . . .”
Mộc Thanh hỏi hắn.
Ly Mang do dự, thấp giọng nói: “Đã lâu rồi không có tin tức của người trong tộc. Không biết bọn họ hiện tại như thế nào. . . . . .”
Hắn không nói thêm gì nữa, đột nhiên nhướng mày, nhìn cô hỏi ngược lại: “Còn em?”
Mộc Thanh đưa tay xoa cằm hắn, nở nụ cười: “Em đang nghĩ chuyện chúng ta nói tối hôm qua.”
Ly Mang sửng sốt, đột nhiên cười ha ha, hai tay vừa thu lại, ôm cô từ trên ghế nhảy dựng lên, đi nhanh về phía phòng bọn họ.
“Ối, anh làm cái gì thế!”
Mộc Thanh bị hắn dọa sợ hết hồn, co người đá lung tung, tay đấm vào lồng ngực hắn.
“Anh muốn bọn Thiểm Điện sớm có thêm em gái Thái Mạc. Chẳng phải tối qua em đã bảo tên hay như vậy mà không dùng thì thật đáng tiếc sao?”
“Nhưng tối hôm qua chúng ta mới. . . . . .”
“Đúng lúc thừa dịp mấy ngày nay cố gắng nữa, không được phép lười biếng .”
Mộc Thanh không giãy giụa nữa, đưa tay ôm hắn.
Năm năm sau khi sinh hài tử thứ hai Phích Lịch ra, sợ hài tử nhiều một mình một người chăm sóc không nổi, cho nên Mộc Thanh rất cẩn thận thỉnh cầu hắn, nói sau này khi hai người ở chung một chỗ, có thể tận lực tránh vài ngày thời kỳ nguy hiểm của cô hay không? Ly Mang lập tức đồng ý. Mấy năm qua hắn vẫn luôn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, Mộc Thanh cũng như ý nguyện không mang thai nữa. Nhưng mà gần đây, không biết có phải do ngay cả Phích Lịch cũng không còn dính cô như trước nữa hay không, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, nhớ tới trước đây thật lâu Ly Mang có đặt một cái tên cho con gái mà vẫn chưa dùng tới, nếu cô không nhân lúc hiện tại sinh, đợi sau này lớn tuổi sẽ rất nguy hiểm, cho nên tối hôm qua nửa thuận miệng nửa cố ý than thở với hắn. Ly Mang nghe cô nói có ý định sinh con thì cao hứng được không ngừng, ôm lấy cô xem xét một phen thì đúng là đã tới thời điểm tốt nhất, lãng phí thì sẽ lại phải chờ tới tháng sau, kết quả tự nhiên là ra sức gieo trồng cày cấy.
Sáng sớm Mộc Thanh tỉnh lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ly Mang đang khoác ở trên mình ra, từ trên giường bước xuống. Sau khi rửa mặt rồi nấu một bữa sáng đơn giản xong, cô lên lầu cởi giày, chân không đi về phía lan can, từ trong góc lấy ra một chiếc đệm hình chữ nhật dệt từ sợi đay, trải trên mặt đất, khoanh chân ngồi lên trên, trong làn gió mát cùng tiếng chim líu lo bắt đầu luyện yoga.
Thói quen này bắt đầu từ sau khi sinh con trai thứ hai Phích Lịch. Khi đó vì muốn khôi phục vóc người, cô bắt đầu quay trở lại với yoga mà mình đã từng tập qua. Sau khi luyện tập một thời gian, cô phát hiện ra rằng sáng sớm tập yoga, chẳng những có thể lấy lại tinh thần sau một đêm ngủ say, mà ngày đó thân mình cũng trở nên tràn trề sức sống, vì thế cô liền kiên trì luyện tập. Thân hình của cô sau khi sinh hai con chẳng những không biến dạng mà còn trở nên mềm dẻo hơn, có vẻ như trường kì kiên trì luyện tập yoga có tác dụng rất lớn.
Qua nửa giờ, trên người cô cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô chuyển sang tư thế đứa trẻ quỳ trên thảm thả lỏng nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại, vào lúc đang cảm thấy thoải mái, thì một bàn tay mang theo lửa nóng sờ vào mông cô.
Mộc Thanh không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Đang muốn đứng dậy, sống lưng đã bị đè xuống không thể động đậy, phía sau truyền tới tiếng cười trầm thấp.
Mộc Thanh quay đầu, đưa tay gạt bàn tay to đang chu du ở trên người cô ra, hờn dỗi nói: “Đừng làm loạn, em nghe thấy tiếng bọn nhỏ ở phía dưới. Còn phải chuẩn bị xuất phát nữa đấy.”
Ly Mang ừm một tiếng, cô cho là hắn nghe lọt được, không nghĩ tới kế tiếp hắn lại bế cả người cô lên, đi vào trong phòng.
Đợi đến khi Mộc Thanh thu thập xong đi xuống, đã nhìn thấy Ly Mang đang buộc mấy bao tải to lên trên lưng Thạch Trảo Mã. Thiểm Điện và Phích Lịch đang cao hứng chơi đuổi bắt với Tiểu Hắc, nhìn thấy Mộc Thanh đi ra thì reo hò chạy tới, trái phải kéo lấy cô.
Thạch Trảo Mã là tên mà Mộc Thanh đặt cho loài động vật này. Hình dáng của nó không khác biệt lắm so với ngựa ở hiện đại, nhưng trên chân có móng vuốt nhìn giống như tảng đá, nên gọi như vậy. Đây là một loại động vật ăn cỏ trên thảo nguyên Lãng Đạt, tốc độ chạy trốn cực nhanh, bình thường rất khó bắt được. Năm ngoái khi bọn họ đi qua, vừa lúc có một người dân bản xứ săn được một con, bởi vì dã tính khó thuần phục nên đá bị thương người, họ đang muốn giết nó, Mộc Thanh nhìn thấy liền ngăn cản rồi trao đổi với họ. Trong rừng rậm cây cối chen chúc, ngựa chạy trốn không nhanh được, cô xem nó có thể chở được vật nặng. Về phần dã tính khó thuần phục thì vô cùng đơn giản, sau khi nó bị Tiểu Hắc nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung người nhảy lên trên lưng nó ghìm xuống mặt đất, từ đó nó liền trở nên ôn thuần hơn rất nhiều, khi Tiểu Hắc đến gần thậm chí bốn vó nó còn phát run. Nhưng bây giờ tình huống đã khá hơn, đều đã trở thành trợ thủ đắc lực của nhà bọn họ.
“Mẹ, mẹ với ba thật chậm, không đúng, mẹ còn chậm hơn cả ba! Con với em đã đợi lâu lắm rồi!”
Thiểm Điện vừa kéo Mộc Thanh đi về phía trước, vừa bĩu môi trách cô.
Mộc Thanh mang bộ dáng oán trách nhìn về phía Ly Mang, hắn lại giả bộ không nhìn thấy, chỉ lo đặt vào trong bao tải trên lưng ngựa rìu đá và vài bọc muối, đây là đồ mang tới thảo nguyên Lãng Đạt để trao đổi.
Lúc Thiểm Điện được bốn tuổi, cũng vào mùa này, Ly Mang dưới sự năn nỉ của Mộc Thanh, một nhà ba người mang theo Tiểu Hắc dọc theo sông lớn đi về hướng đông, tới thảo nguyên mà hắn đã từng đề cập tới với Mộc Thanh. Mộc Thanh chỉ muốn mở mang kiến thức đối với thế giới bên ngoài mà thôi, không nghĩ tới khi đến vùng đất giáp ranh giữa thảo nguyên và rừng rậm, vô tình phát hiện một bộ lạc gọi là bộ lạc Lộc Khảm. Đó là một bộ lạc lớn ước chừng khoảng bốn năm trăm người, dựa vào du săn (du canh du cư và săn bắn) mà sống. Nhưng lúc ấy nơi đó lại náo nhiệt vô cùng. Thì ra vào cuối mùa hạ hàng năm, người của rất nhiều bộ lạc lân cận sẽ mang đặc sản của mình đến đây để trao đổi, để đáp ứng nhu cầu cần thiết hàng ngày, vừa là trao đổi vật phẩm, vừa gặp gỡ giao lưu. Bọn họ vừa lúc gặp phải, sau khi biết nơi đó có phong tục như vậy, hằng năm vào thời điểm này họ sẽ lên đường đi một chuyến. Rìu đá và muối Ly Mang mang tới đã trở thành đồi vật hết sức được hoan nghênh, bọn họ lấy cây cung, lông chim rực rỡ, da thú hoặc ngọc tới để trao đổi. Mộc Thanh rất thích chuyến đi mỗi năm một lần này. Đối với cô, đây hoàn toàn có thể xem là chuyến du lịch gia đình hằng năm, trừ trao đổi, quan trọng hơn là để Thiểm Điện và Phích Lịch tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không từng trải cũng không phải là chuyện tốt. Thiểm Điện chính là dùng phương pháp như vậy quen biết với mấy đứa nhỏ trong bộ tộc Lộc Khảm, năm ngoái lưu luyến không rời nói tạm biệt, hẹn năm nay gặp lại, nên nó đã sớm chuẩn bị mấy chiếc cung đặt vào trong gùi, đợi đến lúc đó đưa cho bọn họ. Thấy cha mẹ chậm chạp không xuất hiện, lúc này mới gấp gáp như vậy, nếu không phải khi trước bị cha nghiêm lệnh không cho phép tùy ý xông vào phòng ngủ của bọn họ, chỉ sợ hắn sớm đã xông vào rồi.
Ly Mang thấy Mộc Thanh bị các con quấn lấy, liền đi tới dùng một tay như xách một con gà nhấc hắn lên đặt trên lưng ngựa, lúc này mới nở nụ cười Mộc Thanh, thấp giọng hỏi: “Mệt không? Còn có thể đi đường chứ?”
Mộc Thanh liếc hắn một cái, không thèm để ý, tự mình đi về phía trước. Ly Mang trêu chọc không có gì vui, sờ sờ đầu, cũng cười hì hì đi theo sát bên cạnh. Hai người kiểm tra một lần cuối cánh cửa lồng nhốt đám động vật nhỏ cùng hàng rào mới dựng lên, thấy cũng không có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị lên đường.
Bọn họ lần này đi ra ngoài, dựa theo kinh nghiệm năm trước, đại khái cần hai mươi ngày. Bởi vì có rất nhiều kinh nghiệm của năm trước, cho nên sau này Mộc Thanh đã nghĩ ra biện pháp mới. Cô bảo Ly Mang dựng lên một cái khung, còn cô thì dùng dây mây cùng dây gai bện lại thành một cái lưới rất lớn phủ lên cái khung, giống như chim núi trong vườn thú vậy. Sau này hàng năm khi bọn họ muốn đi ra ngoài, sẽ xua đám động vật nhỏ vào đó, bên trong để cỏ khô đầy đủ, cộng thêm trên mặt đất vốn là có bụi cỏ, chờ đến lúc bọn họ trở về, bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn. Về phần đàn cừu thì càng không thành vấn đề, chỉ cần dựng một cái cửa treo ở lối vào cốc, bọn chúng ban ngày đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại trong động. Hạt kê ngoài ruộng đã thu hoạch rồi, chỉ còn một ít rau và dây khoai, vườn tược thì dùng rào vây lại, đàn cừu sẽ không vào gặm phá.
Cửa treo cạch một tiếng nặng nề thả xuống, Ly Mang dắt ngựa, hai đừa con trai lập tức ngồi xuống, Mộc Thanh đi theo bên cạnh, cả nhà bốn người mang theo Tiểu Hắc hướng về phía mặt trời lên đường.
Tiểu Hắc đã sớm không còn giống như lúc nhỏ, mỗi lần xuất hành đều chạy tới chạy lui. Nó hiện tại nện từng bước trầm ổn, không nhanh không chậm theo sát ở bên người Mộc Thanh.
Bảy tám ngày sau, cây cối dọc theo hai bờ sông lớn dần dần thưa thớt, bọn họ sắp đến gần bộ tộc Lộc Khảm trên thảo nguyên Lãng Đạt. Càng đến bộ tộc Lộc Khảm, Mộc Thanh và Ly Mang lại càng thấy kỳ quái. Vào thời điểm này năm ngoái, bọn họ ở trên đường thường xuyên có thể đụng phải những người Lộc Khảm mang vật phẩm tới đổi giống như bọn họ. Nhưng năm nay, cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không nhìn thấy một người nào.
Đến buổi tối, rốt cuộc bọn họ đã tới Lộc Khảm.
Người Lộc Khảm vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn. Hàng năm bọn họ đều dựng lều cỏ cho những khách đường xa tới đây trú tạm. Khi đám người Mộc Thanh tới, phát hiện nơi đó đã có một vài người từ các bộ tộc trên thảo nguyên, nhưng từ trong phía rừng rậm đi ra, cho đến lúc này chỉ có mỗi cả nhà bọn họ.
Mấy người mấy năm trước cũng có quen biết, cho nên lúc nhìn thấy Ly Mang, mấy người đàn ông đều lộ ra vẻ vô cùng cao hứng, rối rít tiến lên dùng phương thức của mình để chào đón. Thiểm Điện và Phích Lịch cũng không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi tìm đám bạn nhỏ của mình rồi, thẳng cho đến lúc trời tối đen, mới được mấy người trong bộ lạc Lộc Khảm đưa về.
“Gần đây cũng không biết có chuyện gì xảy ra, các vùng xung quanh đều không yên ổn, thường xuyên có vài con mãnh thú không biết từ chỗ nào xông tới, mấy ngày hôm trước có con báo, thiếu chút nữa cắn chết một người trong tộc chúng tôi. Ban đêm chúng ta sẽ an bài người canh thú, mấy người bảo bọn nhỏ đừng có chạy ra ngoài.”
Người Lộc Khảm tốt bụng dặn dò Ly Mang.
Bởi vì có bọn họ nhắc nhở, cho nên lúc vào đêm, Ly Mang bảo Mộc Thanh mang theo hai con trai ngủ ở bên trong, còn hắn thì nằm ở bên ngoài, ở bên cạnh đặt giáo sắc và cung tên. Mặc dù có cây khảm đao đồng xanh Dĩ Gia đưa tới, nhưng hắn vẫn quen dùng vũ khí của mình hơn. Tiểu Hắc không có ở bên cạnh bọn họ. Sợ nó đến đây sẽ quấy nhiễu người nơi này, giống như năm ngoái, khi tiến vào nơi ở của người Lộc Khảm, nên để cho nó tự rời đi.
Gần nửa đêm, Mộc Thanh bị tiếng ngáy như sấm rền của mấy người đàn ông ở lều cỏ bên cạnh làm thức giấc. Nhớ tới hương muỗi đốt trước khi ngủ chắc là sắp tắt rồi, liền đứng dậy đốt một chậu mới, lúc này, chợt nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm rú.
Buổi đêm tĩnh mịch, âm thanh này nghe qua đặc biệt chói tai. Rất nhanh Mộc Thanh lại nghe thấy một trận tiếng gọi hô hoán xua đuổi, hẳn là tiếng của mấy người gác đêm trong tộc Lộc Khảm.
Ly Mang lập tức vột dậy, hướng về phía phát ra âm thanh đuổi theo. Nhưng chưa được mấy bước đã dừng lại, quay đầu lại ý bảo Mộc Thanh không nên đi ra ngoài, tay cầm giáo sắc đứng ở phía ngoài. Lúc này mấy người ở những lều cỏ bên cạnh cũng lục tục tỉnh lại, tay chân luống cuống cầm vũ khí theo sau Ly Mang.
Một trận âm thanh sột soạt truyền tới, một con gì đó từ trong bụi cây phía trước lều cỏ của bọn họ đột nhiên xông ra.
Đó là một con dã thú có thân hình lớn như con báo, dưới ánh trăng sáng, toàn thân như được phết một lớp sơn màu đỏ thẫm mỹ lệ, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, đốm vằn trên thân uốn lượn như dòng nước, mạnh mẽ mà ưu mỹ, có vẻ như là con cái.
Báo hồng hẳn là bị người Lộc Khảm xua đuổi, hoảng hốt chạy loạn đến chỗ này. Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ mang theo sự uy hiếp. Thấy người đứng ở phía trước không hề lui về phía sau, ngược lại còn giơ cây giáo lên, nó có vẻ như bị chọc giận, đột nhiên bổ nhào tới người đứng ở trước nhất, Ly Mang.
Mộc Thanh kinh hô một tiếng.
Tiếng kêu của cô còn chưa dừng lại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rống giận quen thuộc.
Đó là tiếng của Tiểu Hắc. Nó ở bên ngoài dạo chơi đã trở lại!
Trong tiếng rống giận dữ, Tiểu Hắc đã giống như một tia chớp đen nhào tới con báo hồng, hai con đụng vào nhau, phát ra một trận tiếng vang nặng nề của da thịt chạm vào nhau.
So với Tiểu Hắc, hình dáng của báo hồng kia nhỏ hơn rất nhiều, bỗng chốc bị đâm vào nó lăn lộn trên mặt đất vài vòng. Chờ nó ổn định lại, nhìn thấy Tiểu Hắc oai phong lẫm liệt đứng ở trước mặt, thì có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh, lại cũng rống lên một tiếng, nhe hàm răng trắng lóa đánh về phía nó.
Có vẻ như những năm gần đây, lần đầu tiên Tiểu Hắc gặp phải đối thủ sau khi đánh một hiệp vẫn chưa chạy trốn, cơn giận của nó hiển nhiên đã bị khui ra, nó giơ hai chân trước lên, gần như là đứng thẳng dậy, giống như một ngọn núi nhỏ đè con báo kia xuống, một ngụm cắn gáy nó.
Báo hồng bị đau rên rỉ một tiếng, dùng sức thoát khỏi Tiểu Hắc đang ở trên lưng, dùng lực giống như một cơn gió chuồn đi mất, Tiểu Hắc sao có thể bỏ qua được, gầm nhẹ đuổi theo.
Một màn này khiến cho người Lộc Khảm chạy tới xem cùng với người ở bên cạnh cả kinh trợn mắt há mồn, đến lúc biết được mãnh thú như từ trên trời giáng xuống là của nhà Ly Mang, đều hiện lên vẻ mặt vừa sợ hãi vừa ao ước.
Rối loạn qua đi, mọi người dần dần tản ra. Mộc Thanh đem Thiểm Điện và Phích Lịch đã sớm bị đánh thức, đang thò đầu ra xem quay trở về ngủ, Ly Mang thì đi xung quanh xem xét một vòng, thấy không có gì dị thường, mới trở về.
Mộc Thanh cũng không lo lắng cho Tiểu Hắc. Con báo hồng kia tuy hung hãn, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Tiểu Hắc. Một mình nó cũng có thể đối phó được. Nói không chừng mùa đông năm nay cô còn có thể có một chiếc áo lông đỏ. Con vật kia thân mình như được quét lên một lớp sơn màu đỏ, dưới ánh trăng xinh đẹp vô cùng, sờ lên chắc hẳn rất thoải mái.
Cả nhà bọn họ ở Lộc Khảm hai ngày, người của các bộ tộc trên thảo nguyên gần như đều đã đến. Năm ngoái, họ biết có mười mấy bộ tộc ở trong rừng, thế nhưng không hề có tộc nào tới. Cho đến ngày thứ tư giao dịch bắt đầu, một người của bộ lạc Bỉ Mã mới vội vàng chạy tới
“Ly Mang, người phụ nữ của anh là từ trên trời xuống, anh nhất định phải coi trọng cô ấy, tránh để cho một ngày nào đó cô ấy ở bên cạnh anh biến mất.”
Mộc Thanh còn nhớ rõ, vào lúc hắn rời đi, có nửa đùa nữa thật nói với Ly Mang một câu như vậy.
Ly Mang lúc ấy cười ha ha lên, ở trước mặt hắn dùng sức ôm vai của cô.
Sau khi Dĩ Gia rời đi, đã nhiều năm không đặt chân tới thung lũng của bọn họ nữa. Nhưng tin tức về hắn và khu quần cư, thông qua những người trong tộc qua lấy muối không ngừng mà truyền tới.
Mùa xuân thứ hai sau khi Dĩ Gia trở về, bắt đầu cho người trong tộc vỡ đất làm vườn, một vùng đất đai rộng lớn dùng để trồng hạt kê và các loại rau quả mùa vụ (luân canh), hơn nữa học theo phương thức chăn nuôi của Mộc Thanh.
Hành động của hắn lúc đầu không nhận được sự ủng hộ của người trong tộc, nhưng hắn vẫn cương quyết thi hành, để cho một nhóm người đi săn bắn hái lươm như cũ, giữ lại một nhóm người nguyện ý trồng trọt chăn nuôi. Qua vài năm, đã dần dần phát huy hiệu quả, lương thực tùy thời đều có thể cung cấp, súc vật dùng để mổ giết cũng nhiều hơn, địa bàn khu quần cư dần dần mở rộng, thậm chí người ngoại tộc nghe danh cũng tới tìm nơi nương tựa. Hắn cũng học theo bọn Mộc Thanh, dùng gạch đá đầu gỗ để xây dựng phòng ốc. Hơn nữa, khoảng hai năm trước, Ly Mang và Mộc Thanh đã nhận được một phần lễ vật đặc biệt từ Dĩ Gia.
Đó là một thanh khảm đao (dao pha, dao bầu, chuyên dùng để chặt cây) làm bằng chất liệu mới lạ trước nay chưa từng thấy. Màu sắc ám trầm, mặt ngoài thô ráp, nhưng rất cứng, sau khi chặt bỏ một gốc cây lớn, chỗ lưỡi dao cũng chỉ hơi uốn vào một chút.
Hổ Xỉ khi đem khảm đao tới vô cùng hưng phấn.
Hắn nói với Ly Mang, trong thời gian mấy năm qua, Đạt Ô vẫn phái người đi khắp nơi tìm loại khoáng sản màu xanh biếc mà Mộc Thanh miêu tả, nhưng không có kết quả. Có điều hắn vẫn không bỏ cuộc, cho đến có một ngày, sau một trận mưa lớn, khi mọi người đang tìm kiếm ở một ngọn núi, sườn núi bị nước mưa cọ rửa qua, trên mặt đất lộ ra các khối đá vụn mà xanh biếc, cúi xuống xem xét thì đúng là nó.
Tìm được khoáng thạch rồi, dụng cụ bằng đồng đầu tiên mà bọn họ đúc được là một cái chén, sau đó là nồi, chõ, cuốc, cào, cuối cùng bắt đầu đúc đao, thương.
“Loại vật này rất tốt, nhưng hơi mềm, chế tạo cái cuốc còn tạm được, chứ đúc các loại đao lớn hơn một chút, sau khi chém cái gì xong có đôi khi còn phải vứt xuống đất, lấy chân dẫm lên chỗ bị cong cho phẳng ra. Ly Mang, cậu cũng biết đấy, trước đây có những lúc khi chúng ta nướng con mồi, trên mặt đất có đá màu đen chảy ra một loại chất lỏng trắng sáng long lanh như nước, đến khi lửa tắt, nó sẽ cứng lại. Có một lần khi đang luyện đá lục thạch (quặng đồng), ý tưởng của ta đột phát, nếu như cho loại đá màu đen này vào luyện cùng, kết quả sẽ ra cái gì đây? Sau đó ta liền đi làm. Cậu đoán xem thế nào? Loại này cùng với chất lỏng màu trắng chảy ra kia khi dung luyện với nhau tạo ra thanh đao cứng hơn trước rất nhiều! Loại đao như vậy, sau khi chém xong, không còn phải dùng chân giẫm bằng những chỗ bị cong nữa. Dùng tốt lắm! Đạt Ô bảo ta mang tới cho bọn cậu. Hắn nói đây là công lao của mấy người.”
Lúc ấy Ly Mang có vẻ như rất thích cây đao nặng trĩu này, cùng Xỉ Hổ thảo luận vấn đề cứng mềm của đao. Mộc Thanh đứng ở bên cạnh đáy lòng lại xẹt qua một tia bất an.
Cô biết đây mới là đao đồng thau chân chính. Dùng hỗn hợp đồng và thiếc dung luyện ra đao đồng xanh. Cứng rắn sắc bén, trong thời kỳ đồ đá này mà nói, nó có lực sát thương cực lớn.
Năm đó cô không nói với Dĩ Gia điểm này, có lẽ là vì lúc ấy cô quên mất, cũng có lẽ là trong tiềm thức cô không muốn nói cho hắn biết, khoáng thạch xanh biếc phải đúc cùng thiếc mới có thể tạo thành dụng cụ bằng đồng xanh cứng rắn. Nhưng dù cô chưa nó, hiện tại, vẫn bị bọn họ trong lúc vô tình phát hiện ra.
Đao cho tới bây giờ chính là hung khí. Cô không thích.
Hương hoa mộc lại một lần nữa thoảng qua. Ly Mang đột nhiên đưa tay kéo Mộc Thanh tới bên cạnh, để cho cô tựa lên trên vai của mình.
“Anh đang nghĩ gì thế. . . . . .”
Mộc Thanh hỏi hắn.
Ly Mang do dự, thấp giọng nói: “Đã lâu rồi không có tin tức của người trong tộc. Không biết bọn họ hiện tại như thế nào. . . . . .”
Hắn không nói thêm gì nữa, đột nhiên nhướng mày, nhìn cô hỏi ngược lại: “Còn em?”
Mộc Thanh đưa tay xoa cằm hắn, nở nụ cười: “Em đang nghĩ chuyện chúng ta nói tối hôm qua.”
Ly Mang sửng sốt, đột nhiên cười ha ha, hai tay vừa thu lại, ôm cô từ trên ghế nhảy dựng lên, đi nhanh về phía phòng bọn họ.
“Ối, anh làm cái gì thế!”
Mộc Thanh bị hắn dọa sợ hết hồn, co người đá lung tung, tay đấm vào lồng ngực hắn.
“Anh muốn bọn Thiểm Điện sớm có thêm em gái Thái Mạc. Chẳng phải tối qua em đã bảo tên hay như vậy mà không dùng thì thật đáng tiếc sao?”
“Nhưng tối hôm qua chúng ta mới. . . . . .”
“Đúng lúc thừa dịp mấy ngày nay cố gắng nữa, không được phép lười biếng .”
Mộc Thanh không giãy giụa nữa, đưa tay ôm hắn.
Năm năm sau khi sinh hài tử thứ hai Phích Lịch ra, sợ hài tử nhiều một mình một người chăm sóc không nổi, cho nên Mộc Thanh rất cẩn thận thỉnh cầu hắn, nói sau này khi hai người ở chung một chỗ, có thể tận lực tránh vài ngày thời kỳ nguy hiểm của cô hay không? Ly Mang lập tức đồng ý. Mấy năm qua hắn vẫn luôn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, Mộc Thanh cũng như ý nguyện không mang thai nữa. Nhưng mà gần đây, không biết có phải do ngay cả Phích Lịch cũng không còn dính cô như trước nữa hay không, khiến cô cảm thấy có chút mất mát, nhớ tới trước đây thật lâu Ly Mang có đặt một cái tên cho con gái mà vẫn chưa dùng tới, nếu cô không nhân lúc hiện tại sinh, đợi sau này lớn tuổi sẽ rất nguy hiểm, cho nên tối hôm qua nửa thuận miệng nửa cố ý than thở với hắn. Ly Mang nghe cô nói có ý định sinh con thì cao hứng được không ngừng, ôm lấy cô xem xét một phen thì đúng là đã tới thời điểm tốt nhất, lãng phí thì sẽ lại phải chờ tới tháng sau, kết quả tự nhiên là ra sức gieo trồng cày cấy.
Sáng sớm Mộc Thanh tỉnh lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ly Mang đang khoác ở trên mình ra, từ trên giường bước xuống. Sau khi rửa mặt rồi nấu một bữa sáng đơn giản xong, cô lên lầu cởi giày, chân không đi về phía lan can, từ trong góc lấy ra một chiếc đệm hình chữ nhật dệt từ sợi đay, trải trên mặt đất, khoanh chân ngồi lên trên, trong làn gió mát cùng tiếng chim líu lo bắt đầu luyện yoga.
Thói quen này bắt đầu từ sau khi sinh con trai thứ hai Phích Lịch. Khi đó vì muốn khôi phục vóc người, cô bắt đầu quay trở lại với yoga mà mình đã từng tập qua. Sau khi luyện tập một thời gian, cô phát hiện ra rằng sáng sớm tập yoga, chẳng những có thể lấy lại tinh thần sau một đêm ngủ say, mà ngày đó thân mình cũng trở nên tràn trề sức sống, vì thế cô liền kiên trì luyện tập. Thân hình của cô sau khi sinh hai con chẳng những không biến dạng mà còn trở nên mềm dẻo hơn, có vẻ như trường kì kiên trì luyện tập yoga có tác dụng rất lớn.
Qua nửa giờ, trên người cô cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô chuyển sang tư thế đứa trẻ quỳ trên thảm thả lỏng nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại, vào lúc đang cảm thấy thoải mái, thì một bàn tay mang theo lửa nóng sờ vào mông cô.
Mộc Thanh không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Đang muốn đứng dậy, sống lưng đã bị đè xuống không thể động đậy, phía sau truyền tới tiếng cười trầm thấp.
Mộc Thanh quay đầu, đưa tay gạt bàn tay to đang chu du ở trên người cô ra, hờn dỗi nói: “Đừng làm loạn, em nghe thấy tiếng bọn nhỏ ở phía dưới. Còn phải chuẩn bị xuất phát nữa đấy.”
Ly Mang ừm một tiếng, cô cho là hắn nghe lọt được, không nghĩ tới kế tiếp hắn lại bế cả người cô lên, đi vào trong phòng.
Đợi đến khi Mộc Thanh thu thập xong đi xuống, đã nhìn thấy Ly Mang đang buộc mấy bao tải to lên trên lưng Thạch Trảo Mã. Thiểm Điện và Phích Lịch đang cao hứng chơi đuổi bắt với Tiểu Hắc, nhìn thấy Mộc Thanh đi ra thì reo hò chạy tới, trái phải kéo lấy cô.
Thạch Trảo Mã là tên mà Mộc Thanh đặt cho loài động vật này. Hình dáng của nó không khác biệt lắm so với ngựa ở hiện đại, nhưng trên chân có móng vuốt nhìn giống như tảng đá, nên gọi như vậy. Đây là một loại động vật ăn cỏ trên thảo nguyên Lãng Đạt, tốc độ chạy trốn cực nhanh, bình thường rất khó bắt được. Năm ngoái khi bọn họ đi qua, vừa lúc có một người dân bản xứ săn được một con, bởi vì dã tính khó thuần phục nên đá bị thương người, họ đang muốn giết nó, Mộc Thanh nhìn thấy liền ngăn cản rồi trao đổi với họ. Trong rừng rậm cây cối chen chúc, ngựa chạy trốn không nhanh được, cô xem nó có thể chở được vật nặng. Về phần dã tính khó thuần phục thì vô cùng đơn giản, sau khi nó bị Tiểu Hắc nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung người nhảy lên trên lưng nó ghìm xuống mặt đất, từ đó nó liền trở nên ôn thuần hơn rất nhiều, khi Tiểu Hắc đến gần thậm chí bốn vó nó còn phát run. Nhưng bây giờ tình huống đã khá hơn, đều đã trở thành trợ thủ đắc lực của nhà bọn họ.
“Mẹ, mẹ với ba thật chậm, không đúng, mẹ còn chậm hơn cả ba! Con với em đã đợi lâu lắm rồi!”
Thiểm Điện vừa kéo Mộc Thanh đi về phía trước, vừa bĩu môi trách cô.
Mộc Thanh mang bộ dáng oán trách nhìn về phía Ly Mang, hắn lại giả bộ không nhìn thấy, chỉ lo đặt vào trong bao tải trên lưng ngựa rìu đá và vài bọc muối, đây là đồ mang tới thảo nguyên Lãng Đạt để trao đổi.
Lúc Thiểm Điện được bốn tuổi, cũng vào mùa này, Ly Mang dưới sự năn nỉ của Mộc Thanh, một nhà ba người mang theo Tiểu Hắc dọc theo sông lớn đi về hướng đông, tới thảo nguyên mà hắn đã từng đề cập tới với Mộc Thanh. Mộc Thanh chỉ muốn mở mang kiến thức đối với thế giới bên ngoài mà thôi, không nghĩ tới khi đến vùng đất giáp ranh giữa thảo nguyên và rừng rậm, vô tình phát hiện một bộ lạc gọi là bộ lạc Lộc Khảm. Đó là một bộ lạc lớn ước chừng khoảng bốn năm trăm người, dựa vào du săn (du canh du cư và săn bắn) mà sống. Nhưng lúc ấy nơi đó lại náo nhiệt vô cùng. Thì ra vào cuối mùa hạ hàng năm, người của rất nhiều bộ lạc lân cận sẽ mang đặc sản của mình đến đây để trao đổi, để đáp ứng nhu cầu cần thiết hàng ngày, vừa là trao đổi vật phẩm, vừa gặp gỡ giao lưu. Bọn họ vừa lúc gặp phải, sau khi biết nơi đó có phong tục như vậy, hằng năm vào thời điểm này họ sẽ lên đường đi một chuyến. Rìu đá và muối Ly Mang mang tới đã trở thành đồi vật hết sức được hoan nghênh, bọn họ lấy cây cung, lông chim rực rỡ, da thú hoặc ngọc tới để trao đổi. Mộc Thanh rất thích chuyến đi mỗi năm một lần này. Đối với cô, đây hoàn toàn có thể xem là chuyến du lịch gia đình hằng năm, trừ trao đổi, quan trọng hơn là để Thiểm Điện và Phích Lịch tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không từng trải cũng không phải là chuyện tốt. Thiểm Điện chính là dùng phương pháp như vậy quen biết với mấy đứa nhỏ trong bộ tộc Lộc Khảm, năm ngoái lưu luyến không rời nói tạm biệt, hẹn năm nay gặp lại, nên nó đã sớm chuẩn bị mấy chiếc cung đặt vào trong gùi, đợi đến lúc đó đưa cho bọn họ. Thấy cha mẹ chậm chạp không xuất hiện, lúc này mới gấp gáp như vậy, nếu không phải khi trước bị cha nghiêm lệnh không cho phép tùy ý xông vào phòng ngủ của bọn họ, chỉ sợ hắn sớm đã xông vào rồi.
Ly Mang thấy Mộc Thanh bị các con quấn lấy, liền đi tới dùng một tay như xách một con gà nhấc hắn lên đặt trên lưng ngựa, lúc này mới nở nụ cười Mộc Thanh, thấp giọng hỏi: “Mệt không? Còn có thể đi đường chứ?”
Mộc Thanh liếc hắn một cái, không thèm để ý, tự mình đi về phía trước. Ly Mang trêu chọc không có gì vui, sờ sờ đầu, cũng cười hì hì đi theo sát bên cạnh. Hai người kiểm tra một lần cuối cánh cửa lồng nhốt đám động vật nhỏ cùng hàng rào mới dựng lên, thấy cũng không có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị lên đường.
Bọn họ lần này đi ra ngoài, dựa theo kinh nghiệm năm trước, đại khái cần hai mươi ngày. Bởi vì có rất nhiều kinh nghiệm của năm trước, cho nên sau này Mộc Thanh đã nghĩ ra biện pháp mới. Cô bảo Ly Mang dựng lên một cái khung, còn cô thì dùng dây mây cùng dây gai bện lại thành một cái lưới rất lớn phủ lên cái khung, giống như chim núi trong vườn thú vậy. Sau này hàng năm khi bọn họ muốn đi ra ngoài, sẽ xua đám động vật nhỏ vào đó, bên trong để cỏ khô đầy đủ, cộng thêm trên mặt đất vốn là có bụi cỏ, chờ đến lúc bọn họ trở về, bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn. Về phần đàn cừu thì càng không thành vấn đề, chỉ cần dựng một cái cửa treo ở lối vào cốc, bọn chúng ban ngày đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại trong động. Hạt kê ngoài ruộng đã thu hoạch rồi, chỉ còn một ít rau và dây khoai, vườn tược thì dùng rào vây lại, đàn cừu sẽ không vào gặm phá.
Cửa treo cạch một tiếng nặng nề thả xuống, Ly Mang dắt ngựa, hai đừa con trai lập tức ngồi xuống, Mộc Thanh đi theo bên cạnh, cả nhà bốn người mang theo Tiểu Hắc hướng về phía mặt trời lên đường.
Tiểu Hắc đã sớm không còn giống như lúc nhỏ, mỗi lần xuất hành đều chạy tới chạy lui. Nó hiện tại nện từng bước trầm ổn, không nhanh không chậm theo sát ở bên người Mộc Thanh.
Bảy tám ngày sau, cây cối dọc theo hai bờ sông lớn dần dần thưa thớt, bọn họ sắp đến gần bộ tộc Lộc Khảm trên thảo nguyên Lãng Đạt. Càng đến bộ tộc Lộc Khảm, Mộc Thanh và Ly Mang lại càng thấy kỳ quái. Vào thời điểm này năm ngoái, bọn họ ở trên đường thường xuyên có thể đụng phải những người Lộc Khảm mang vật phẩm tới đổi giống như bọn họ. Nhưng năm nay, cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không nhìn thấy một người nào.
Đến buổi tối, rốt cuộc bọn họ đã tới Lộc Khảm.
Người Lộc Khảm vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn. Hàng năm bọn họ đều dựng lều cỏ cho những khách đường xa tới đây trú tạm. Khi đám người Mộc Thanh tới, phát hiện nơi đó đã có một vài người từ các bộ tộc trên thảo nguyên, nhưng từ trong phía rừng rậm đi ra, cho đến lúc này chỉ có mỗi cả nhà bọn họ.
Mấy người mấy năm trước cũng có quen biết, cho nên lúc nhìn thấy Ly Mang, mấy người đàn ông đều lộ ra vẻ vô cùng cao hứng, rối rít tiến lên dùng phương thức của mình để chào đón. Thiểm Điện và Phích Lịch cũng không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi tìm đám bạn nhỏ của mình rồi, thẳng cho đến lúc trời tối đen, mới được mấy người trong bộ lạc Lộc Khảm đưa về.
“Gần đây cũng không biết có chuyện gì xảy ra, các vùng xung quanh đều không yên ổn, thường xuyên có vài con mãnh thú không biết từ chỗ nào xông tới, mấy ngày hôm trước có con báo, thiếu chút nữa cắn chết một người trong tộc chúng tôi. Ban đêm chúng ta sẽ an bài người canh thú, mấy người bảo bọn nhỏ đừng có chạy ra ngoài.”
Người Lộc Khảm tốt bụng dặn dò Ly Mang.
Bởi vì có bọn họ nhắc nhở, cho nên lúc vào đêm, Ly Mang bảo Mộc Thanh mang theo hai con trai ngủ ở bên trong, còn hắn thì nằm ở bên ngoài, ở bên cạnh đặt giáo sắc và cung tên. Mặc dù có cây khảm đao đồng xanh Dĩ Gia đưa tới, nhưng hắn vẫn quen dùng vũ khí của mình hơn. Tiểu Hắc không có ở bên cạnh bọn họ. Sợ nó đến đây sẽ quấy nhiễu người nơi này, giống như năm ngoái, khi tiến vào nơi ở của người Lộc Khảm, nên để cho nó tự rời đi.
Gần nửa đêm, Mộc Thanh bị tiếng ngáy như sấm rền của mấy người đàn ông ở lều cỏ bên cạnh làm thức giấc. Nhớ tới hương muỗi đốt trước khi ngủ chắc là sắp tắt rồi, liền đứng dậy đốt một chậu mới, lúc này, chợt nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm rú.
Buổi đêm tĩnh mịch, âm thanh này nghe qua đặc biệt chói tai. Rất nhanh Mộc Thanh lại nghe thấy một trận tiếng gọi hô hoán xua đuổi, hẳn là tiếng của mấy người gác đêm trong tộc Lộc Khảm.
Ly Mang lập tức vột dậy, hướng về phía phát ra âm thanh đuổi theo. Nhưng chưa được mấy bước đã dừng lại, quay đầu lại ý bảo Mộc Thanh không nên đi ra ngoài, tay cầm giáo sắc đứng ở phía ngoài. Lúc này mấy người ở những lều cỏ bên cạnh cũng lục tục tỉnh lại, tay chân luống cuống cầm vũ khí theo sau Ly Mang.
Một trận âm thanh sột soạt truyền tới, một con gì đó từ trong bụi cây phía trước lều cỏ của bọn họ đột nhiên xông ra.
Đó là một con dã thú có thân hình lớn như con báo, dưới ánh trăng sáng, toàn thân như được phết một lớp sơn màu đỏ thẫm mỹ lệ, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, đốm vằn trên thân uốn lượn như dòng nước, mạnh mẽ mà ưu mỹ, có vẻ như là con cái.
Báo hồng hẳn là bị người Lộc Khảm xua đuổi, hoảng hốt chạy loạn đến chỗ này. Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ mang theo sự uy hiếp. Thấy người đứng ở phía trước không hề lui về phía sau, ngược lại còn giơ cây giáo lên, nó có vẻ như bị chọc giận, đột nhiên bổ nhào tới người đứng ở trước nhất, Ly Mang.
Mộc Thanh kinh hô một tiếng.
Tiếng kêu của cô còn chưa dừng lại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rống giận quen thuộc.
Đó là tiếng của Tiểu Hắc. Nó ở bên ngoài dạo chơi đã trở lại!
Trong tiếng rống giận dữ, Tiểu Hắc đã giống như một tia chớp đen nhào tới con báo hồng, hai con đụng vào nhau, phát ra một trận tiếng vang nặng nề của da thịt chạm vào nhau.
So với Tiểu Hắc, hình dáng của báo hồng kia nhỏ hơn rất nhiều, bỗng chốc bị đâm vào nó lăn lộn trên mặt đất vài vòng. Chờ nó ổn định lại, nhìn thấy Tiểu Hắc oai phong lẫm liệt đứng ở trước mặt, thì có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh, lại cũng rống lên một tiếng, nhe hàm răng trắng lóa đánh về phía nó.
Có vẻ như những năm gần đây, lần đầu tiên Tiểu Hắc gặp phải đối thủ sau khi đánh một hiệp vẫn chưa chạy trốn, cơn giận của nó hiển nhiên đã bị khui ra, nó giơ hai chân trước lên, gần như là đứng thẳng dậy, giống như một ngọn núi nhỏ đè con báo kia xuống, một ngụm cắn gáy nó.
Báo hồng bị đau rên rỉ một tiếng, dùng sức thoát khỏi Tiểu Hắc đang ở trên lưng, dùng lực giống như một cơn gió chuồn đi mất, Tiểu Hắc sao có thể bỏ qua được, gầm nhẹ đuổi theo.
Một màn này khiến cho người Lộc Khảm chạy tới xem cùng với người ở bên cạnh cả kinh trợn mắt há mồn, đến lúc biết được mãnh thú như từ trên trời giáng xuống là của nhà Ly Mang, đều hiện lên vẻ mặt vừa sợ hãi vừa ao ước.
Rối loạn qua đi, mọi người dần dần tản ra. Mộc Thanh đem Thiểm Điện và Phích Lịch đã sớm bị đánh thức, đang thò đầu ra xem quay trở về ngủ, Ly Mang thì đi xung quanh xem xét một vòng, thấy không có gì dị thường, mới trở về.
Mộc Thanh cũng không lo lắng cho Tiểu Hắc. Con báo hồng kia tuy hung hãn, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Tiểu Hắc. Một mình nó cũng có thể đối phó được. Nói không chừng mùa đông năm nay cô còn có thể có một chiếc áo lông đỏ. Con vật kia thân mình như được quét lên một lớp sơn màu đỏ, dưới ánh trăng xinh đẹp vô cùng, sờ lên chắc hẳn rất thoải mái.
Cả nhà bọn họ ở Lộc Khảm hai ngày, người của các bộ tộc trên thảo nguyên gần như đều đã đến. Năm ngoái, họ biết có mười mấy bộ tộc ở trong rừng, thế nhưng không hề có tộc nào tới. Cho đến ngày thứ tư giao dịch bắt đầu, một người của bộ lạc Bỉ Mã mới vội vàng chạy tới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.