Chương 9: Tận lực trì hoãn
Tao Mi Đạp Mục
26/04/2014
Khi Trương Liêu và Hứa Chử suất binh đến gần đại doanh Ô Sào thì đám cháy ở Ô Sào đã bốc lên rực trời . Thế lửa bốc cao làm người ta nhìn thấy
phải tặc lưỡi không thôi .
Đương nhiên, thế lửa lớn như vậy không thể nào do Viên quân ngốc đến mức dùng lương thảo để thiêu, thực chất số lượng lương thưc ở Ô Sào bị thiêu cháy cũng là một phần nhỏ , phần lớn thứ bị cháy đều là những doanh trướng nát bươm , bao lương , cỏ khô,các loại cây khô và một số đồ vô dụng .
Tuy ở bên trong xảy ra vấn đề , nhưng từ bên ngoài nhìn vào trông giống hệt như toàn bộ Ô Sào đang bị thiêu cháy , lửa cháy hừng hực , nhiệt khí tỏa ra , tro bụi bay đầy trời khiến lòng người ta cảm thấy sợ hãi kinh hoàng .
Thấy hỏa thế trong Ô Sào , dù là Hứa Chử vốn không sợ trời không sợ đất cũng không khỏi âm thầm chắc lưỡi: "Hảo gia hoả! Thủ thành mà khiến mọi thứ biến thành thế này, chẳng biết phải chịu tội lớn đến mức nào đây ! Nếu ta là Viên Thiệu, không đem cái tên Thuần Vu Quỳnh phòng thủ Ô Sào ra ngũ mã phân thây thì sao có thể tiêu được mối hận trong lòng !"
Trương Liêu nghe thấy vậy cũng chẳng tiếp lời , khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như đang suy nghĩ sâu xa, yên lặng cẩn thận quan sát Ô Sào từ xa .
Một lát sau, Trương Liêu nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không đúng! Ta thấy hỏa thế này không giống với phản quân đốt lương thảo mà giống như có người cố ý làm thế... ."
"Cố ý?"
Hứa Chử nghe vậy liền quay lại nhìn Trương Liêu đầy ngạc nhiên sau đó cười ha ha, lắc đầu nói: "Trương Tướng quân, có phải ngươi đã suy nghĩ nhiều quá hay không ? Chẳng lẽ ngọn lửa ở Ô Sào này lại do chính Viên quân tự tay đốt cháy hay sao ? Nếu đúng là như vậy ta thật sự rất muốn gặp người đã nghĩ ra kế thiêu lương này , người này có thể có thể nói trong thiên hạ đệ nhất ngu ngốc! Ha ha ha ha - "
Trương Liêu nghe vậy cũng không phản bác chỉ cúi đầu trầm tư, lặng lẳng cúi đầu không nói.
"Ô ô ô - "
Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng kèn vang lên từ bên hai bờ sơn đạo ngoằn ngoèo như ruột dê , kết hợp với cảnh tượng hỗn loạn dưới bầu trời đêm khiến người ta có cảm giác khiếp đảm một cách lạ lùng .
Hai người Trương Liêu, Hứa Chử lập tức cả kinh, vội vàng hạ lệnh quân mã liệt trận phòng thủ , lấy tĩnh chế động .
Hổ Báo kỵ không hổ danh là tinh binh trong các loại cường binh , chỉ trong nháy mắt đã phân làm hai bộ Đông Tây , hai bên đều sẵn sàng chờ địch , còn Trương Liêu và Hứa Chử thì cưỡi ngựa đứng ở giữa, cả hai cùng quay đầu về hai phía nơi tiếng kèn vang lên .
Chỉ thấy hai bên sườn núi từ hai bên đường lớn vừa nãy vẫn còn yên tĩnh vậy mà chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một đại kỳ , trong bóng tối có bụi mù nổi lên từ bốn phía , chiêng trống vang rung trời, tiếng hô vang liên miên bất tận làm hồn phách người ta phải chấn động không thôi .
Thấy tình huống như vậy,trong lòng Trương Liêu đột nhiên nổi lên cảm giác khẩn trương, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn cho dù làm cách nào cũng không thể gạt đi được .
"Tình cảnh này... Chẳng lẽ. . . . . Là trúng kế?"
Mà không chỉ có Trương Liêu đang rơi vào tâm trạng rối bời , vào thời khắc này ở trên sườn núi , Viên Thượng trên người mặc một bộ bạch giáp đứng nhìn Thiết kỵ của địch nhân dưới đó không xa, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác thấp thỏm và kích động khó có thể nói rõ thành lời .
Chiến trường chân chính , đây chính là chiến trường chân chính !
Máu thịt văng tung toé, chỉ trong một cái nháy mắt sinh mạng sẽ biến mất như chưa từng tồn tại , không có nhu tình và ấm áp, chỉ có gió lạnh thét gào và ánh tà dương đỏ au như huyết lệ , cảnh tượng tàn khốc nhất trong lịch sử nhân loại vào thời khắc này đã bắt đầu, nó sẽ đem tính mạng của mình kẹp chặt vào giữa .
Hắn hít một hơi thật sau , cúi đầu nhìn trận địa Tào quân bên dưới ngọn núi đang sẵn sàng đón địch , trong lòng Viên Thượng không khỏi dâng trào cảm xúc, đây chính là Tào quân, là chiến sĩ thiện chiến dưới trướng vị kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử , Tào Tháo .
Mà phía trên sơn ly, tuy phe mình cờ xí phấp phới, bụi bặm bay khắp trời , sát khí bốc lên rung trời, nhưng toàn bộ đều đều chỉ là kế sách nghi binh do mình bố trí dùng để doạ đối phương mà thôi , nếu nói có binh lực , ngoại trừ binh lực của Thuần Vu Quỳnh hiện đang mai phục ở sâu bên trong Ô Sào ra thì số lượng binh sĩ mà mình bố trí nghi binh thực ra cũng chỉ ngang ngửa với Tào quân ở bên dưới ngọn núi kia mà thôi .
Huống chi lực chiến đấu của Tào Binh phải nói là cực mạnh , nếu đối đầu với Viên Binh có thể lấy một chọi mười .
Vì thế mới nói, bề ngoài thì mình là bố trí phục binh nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là nghi binh mà thôi .
Nếu thật sự đụng độ thì nhất định phe mình sẽ xong đời.
Tuyệt đối không thể liều mạng, phải nghĩ biện pháp để Tào quân lăn đi chỗ khác!
Viên Thượng hít một hơi thật sâu, lấy đủ khí lực cao giọng la lên với Tào quân ở dưới núi : "Tào quân dưới núi nghe đây , các ngươi đã bị binh mã của bản tướng bao vây, thức thời thì ngoan ngoãn buông binh khí trong tay xuống , xuống ngựa đầu hàng!"
Trương Liêu nghe thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại , cúi đầu suy nghĩ không nói.
Còn Hứa Chử thì ngoác rộng miệng như muốn nứt ra , cầm chuôi trường đao Hổ đầu nặng sáu mươi cân trong tay nâng lên qua đỉnh đầu , chỉ vào thẳng vào Viên Thượng phái trên sơn ly , há mồm chửi : "Thối lắm! Ngươi là con cái nhà ai ? Lông còn chưa mọc hết mà cũng dám đứng đây khoe khoang! Còn không biết lượng sức sao ? Muốn ta đầu hàng sao . . . . . Đến đến đến, có đảm lược thì ngươi xuống đây , xem lão tử thịt ngươi !"
Viên Thượng nghe vậy liền cong miệng lên đầy xem thường , đem mặt xoay lại rồi nói: "Ngươi nói xuống là ta phải xuống sao ? Vậy chẳng phải ta sẽ phải mất mặt trước tam quân tướng sĩ hay sao ? Có can đảm thì ngươi lên đây , xem ta có đạp ngươi ngã xuống hay không ."
Hứa Chử nghe vậy lập tức nổi giận lôi đình, hai hàm răng cắn chặt như muốn vỡ ra , chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng rồi sau đó quơ đại đao phóng ngựa muốn tiến lên sơn ly may mà Trương Liêu kịp thời kéo cương ngựa lại .
"Trọng Khang, chớ có trúng kế khích tướng của đối phương ! Trên núi tất có mai phục!"
Sắc mặt Hứa Chử đỏ chót, miễn cưỡng bị Trương Liêu ngăn cản, sau đó Trương Liêu đem ngựa xoay một vòng rồi nhìn thẳng vào Viên Thượng ở trên núi , giương giọng nói : "Địch trên núi nghe đây , ta chính là Trương Liêu dưới trướng Trung Lang tướng Tào Tư Không , bọn ngươi ai là Thuần Vu Quỳnh, đi ra cùng ta đối đáp !"
Viên Thượng nghe vậy trái tim đang hồi hộp bỗng nhảy dựng một cái... Gia hoả này là Trương Liêu? Người đứng đầu Ngũ Tử Lương Tướng của Tào Ngụy Trương Liêu đây sao ?
Vậy cái tên mập mạp vừa cãi nhau với mình kia là ai ?
"Thì ra là Trương Liêu tướng quân , thật ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Viên Thượng từ phía xa chắp tay về phía Trương Liêu thăm hỏi.
Ngưỡng mộ đã lâu , bốn chữ này cũng không hoàn toàn chỉ là câu nói khách sáo, đối với Viên Thượng thì câu này cũng có mấy phần xuất phát từ nội tâm .
Trương Liêu khẽ mỉm cười, không hề lộ ra chút sợ hãi nào , chỉ nói với Viên Thượng phía xa xa : "Ngươi là Thuần Vu Quỳnh?"
"Trương Tướng quân nhận lầm người rồi , Thuần Vu Tướng Quân công vụ bề bộn, phụ trách phòng giữ kho lúa chân chính của quân ta sao có thời giờ tới đây bồi Trương Tướng quân nói chuyện được ?"
Trương Liêu nghe thấy từ này , hai mắt co lại , một cỗ hàn quang từ trong hai mắt bắn thẳng về phía Viên Thượng, hàn khí lạnh băng làm người ta phải run rẩy.
"Kho lúa chân chính ?" Khuôn mặt uy nghiêm đầy đáng sợ nhìn về phía Ô Sào đang khói lửa nghập trời : "Chẳng lẽ Ô Sào còn có thể là giả nữa hay sao?"
Viên Thượng ngửa đầu nở nụ cười, lắc đầu nói: "Trương Liêu tướng quân , thật uổng cho ngày xưa ngươi đã từng là dũng tướng số một dưới trướng Lữ Bố , sao lại có thể hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy ? Chẳng lẽ sau khi đầu quân cho Tào Tháo đã bị ngu đi? Nếu Ô Sào này thật sự là trọng địa chứa quân lương của quân ta , lẽ nào quân ta rãnh rỗi sinh nông nổi thiêu quân lương của mình để ngắm hay sao? Rõ ràng là dùng để mê hoặc đám ngu ngốc các ngươi rồi! Mấy điều này ngươi còn không hiểu , sao có thể làm tướng của ba quân ."
Hai người Trương Liêu Hứa Chử nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hứa Chử thấp giọng hỏi Trương Liêu : "Trương Tướng quân, chúng ta bị tính kế sao?"
Trương Liêu lắc đầu nói: "Đừng hoảng hốt, trước tiên cứ yên lặng xem biến đổi thế nào đã."
Thấy Trương Liêu và Hứa Chử không có động tĩnh gì , Viên Thượng há mồm bồi thêm một liều thuốc mạnh.
"Tối nay các ngươi tiến đánh Ô Sào hẳn là theo kế sách của Hứa Du nhỉ? Ha ha, nói các ngươi là ngu ngốc thì đúng là các ngươi chẳng thể nào thông minh nổi , chủ công nhà ta tùy tiện phái người nói một câu mà các ngươi tin sái cổ , đúng là ngu không còn thuốc chữa mà."
Trương Liêu nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, còn Hứa Chử thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói khẽ với Trương Liêu : "Ta đã nói cái tên Hứa Du kia không tốt đẹp gì nhưng Chủ Công vẫn không tin! Bây giờ thì thế nào? Hôm nay bị người ta tính kế một phen ! Phen này trở về ta không thể không bổ cho hắn một đao!"
Trương Liêu vẫn luôn là người trầm ổn, tâm tư cẩn thận Hứa Chử sao có thể so lại được , dù nghe xong câu nói của Viên Thượng làm hắn cảm thấy hơi hoang mang nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, con mắt hơi chuyển động, cười lạnh một tiếng, hét lên : "Tuy ta không biết các hạ là ai , nhưng chiêu phản gián này chẳng đáng cho ta tán thưởng , chỉ bằng vài lời nói mà định li gián chúng ta và Hứa Du tiên sinh chẳng phải là rất buồn cười hay sao?"
Viên Thượng vung tay lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói: "Ngươi có tin hay không thì quan hệ gì đến ta ? Ngược lại hôm nay dùng kho lúa giả ở Ô Sào đổi lấy cái mệnh của Tào Tháo lão tặc, quân ta cũng không lỗ vốn ! Tiếc là mệnh của Tào Tháo lão tạc lại để cho phục binh mà chủ công nhà ta phái đi đoạn hậu lấy, còn ta chẳng được cái gì , chỉ đành lấy tạm cái đầu của hai ngươi để an ủi vậy ..."
Hai người Trương Liêu, Hứa Chử nghe vậy thì vô cùng lo lắng !
Chẳng lẽ không chỉ có riêng bọn họ gặp phải phục binh ? Chẳng lẽ hậu quân do Chủ Công suất lĩnh cũng gặp phải phục binh?
Những chuyện khác hai người bọn họ có thể không tin, nhưng việc quan hệ đến an nguy của Tào Tháo thì ngàn vạn lần không thể qua loa được!
Nhìn Ô Sào hừng hực khói lửa , lại nhìn phục binh bên hai bớ sơn lệ , thêm nụ cười thản nhiên dương dương tự đắc của Viên Thượng , trong lòng Trương Liêu và Hứa Chử bỗng cũng hiện ra một suy nghĩ .
Hôm nay đã trúng phải kế trá hàng của Hứa Du rồi!
Vừa mới nghĩ đến đây thì thấy khuôn mặt Viên Thượng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn , cánh tay vung lên , đầy xem thường nói: "Quên đi, đối với đám chim trong lồng , cá trong chậu các ngươi ta chẳng muốn nhiều lời , người đến a! Bắn cung, giết giết giết , giết toàn bộ cho ta !"
Theo tiếng ra lệnh của Viên Thượng , hai bên sơn ly bắn tên như mưa xuống dưới , hai người Trương Liêu và Hứa Chử vội vàng ghìm ngựa suất lĩnh đám Hổ Báo kỵ vung binh khí trong tay phòng thủ.
Một bên vung vẩy trường đao trong tay quét mưa tiễn bay đầy trời , một bên Hứa Chử tức giận nói: "Trương Tướng quân, tình hình này lên chiến hay lui?"
Hai đầu lông mày của Trương Liêu co lại , vừa tránh né mưa tên đang ào tới trước vừa thấp giọng nói: "Từ tình thế này mà xem thì có đến tám chín phần chúng ta đã trúng kế trá hàng của Hứa Du rồi, thằng nhãi này dùng kho lúa ở Ô Sào làm mồi, đem rất cả chúng ta lừa gạt , sau đó để Viên quân mai phục, ta thấy cơn mưa tên này không đông chứng tỏ số binh sĩ mai phục cũng không nhiều, chỉ e rằng phần lớn Viên quân đều dùng để phục kích Chủ Công rồi ..."
Hứa Chử nghe vậy lập tức cuống lên, vội hỏi: "Nếu như thế ngươi và ta còn chờ cái gì nữa? Mau chóng lui binh đi cứu Chủ Công a!"
Thương nghị đã xong , lập tức hai người gim cương ngựa lại, hướng về Hổ Báo kỵ ở bốn phía cao giọng hô lớn: "Truyền lệnh! Rút quân! Mau chóng lui binh cùng Chủ Công hội họp !"
Hổ Báo kỵ không hổ danh là kỵ binh ưu tú được huấn luyện hoàn mỹ , quả nhiên tố chất cực cao , mặc dù đang tiến lên với tốc độ cao , nhưng tốc độ lui lại cũng không hề kém, chỉ trong chốc lát đã lập tức lui lại như thủy triều sau đó nhanh chóng biến mất trên con đường nhỏ phía trên sơn đạo ngoằn ngoèo như ruột dê .
Mắt thấy Trương Liêu Hứa Chử suất quân thối lui dần biến mất trong tầm mắt, vẻ bình tĩnh và khinh miệt trên nét mặt Viên Thượng cũng dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như thở được một hơi nhẹ nhõm.
Thở ra một hơi thật dài, rồi ngồi bịch xuống tảng đá ở sau lưng, Viên Thượng quay đầu hỏi Quách Viện vẫn luôn thủ hộ bên cạnh hắn : "Vừa nãy ta diễn thế nào ? Không tồi chứ ?"
Quách Viện vội vàng đưa lên một miếng lụa gấm màu trắng để Viên Thượng lau mồ hôi, cung kính nói: "Tư thế Tam công tử đối mặt hết sức tự nhiên , mặt không biến sắc, đúng là anh hùng chân chính."
"Qua loa ." Viên thương đưa tay tiếp lấy gấm lụa mà Quách Viện đưa tới xoa xoa vài cái lên mặt , sau đó suy nghĩ một chốc rồi nói : "Truyền lệnh cho huynh đệ hai bên sườn núi , giả vờ hô giết giết như đang truy kích Trương Liêu, nhưng tuyệt đối không được làm quá , nếu Trương Liêu quay trở lại sẽ rất phiền ."
"Vâng!"
"Bên Thuần Vu Quỳnh Tướng Quân thế nào rồi ? Tất cả tiến hành thuận lợi chứ ?"
Quách Viện nghe vậy vội nói : "Tam công tử yên tâm, đám Thuần Vu Tướng Quân đã chỉ huy quân sĩ đem lương thảo bên trong Ô Sào chuyển vào khu rừng phía sau doanh , nhưng thời gian quá gấp gáp , sợ rằng chẳng vận chuyển được bao nhiêu ..."
Viên Thượng gật đầu: "Không có chuyện gì, có thể vận chuyển ra bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu ! Nếu không được thì đem lương vứt vào sơn cốc trong núi , cùng lắm thì ngày sau nghĩ cách lấy lại là được, nói chung, đây là chúng ta lưu lại hậu chiêu cho mình..."
Quách Viện nghe vậy liền gật đầu, sau đó lại nói: "Tam công tử, ngài nói như vậy chẳng lẽ một lúc nữa Tào quân sẽ giết ngược trở lại sao?"
Viên Thượng nghe vậy thì chỉ biết cười khổ.
"Nhất định sẽ giết ngược trở lại , nhưng điều mà ta lo lắng nhất là ai sẽ là người dẫn binh quay lại đây , nếu như vẫn là đám Trương Liêu thì còn có thể cố gắng suy nghĩ tìm ra biện pháp, nhưng nếu là lão đại của Tào gia quay lại đây thì e ràng chúng ta chỉ còn cách cong đuôi chạy trốn thôi ..."
Quách Viện nghe vậy , sắc mặt trở lên khẩn trương hẳn , thấp giọng nói: "Tam công tử ... ngài định nói . . . . . Chẳng lẽ là. . . . Tào Tháo?"
Viên Thượng ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó nói đầy sâu xa : "Ngươi đã đoán ra được thì cần gì phải hỏi nhiều... . ."
Đương nhiên, thế lửa lớn như vậy không thể nào do Viên quân ngốc đến mức dùng lương thảo để thiêu, thực chất số lượng lương thưc ở Ô Sào bị thiêu cháy cũng là một phần nhỏ , phần lớn thứ bị cháy đều là những doanh trướng nát bươm , bao lương , cỏ khô,các loại cây khô và một số đồ vô dụng .
Tuy ở bên trong xảy ra vấn đề , nhưng từ bên ngoài nhìn vào trông giống hệt như toàn bộ Ô Sào đang bị thiêu cháy , lửa cháy hừng hực , nhiệt khí tỏa ra , tro bụi bay đầy trời khiến lòng người ta cảm thấy sợ hãi kinh hoàng .
Thấy hỏa thế trong Ô Sào , dù là Hứa Chử vốn không sợ trời không sợ đất cũng không khỏi âm thầm chắc lưỡi: "Hảo gia hoả! Thủ thành mà khiến mọi thứ biến thành thế này, chẳng biết phải chịu tội lớn đến mức nào đây ! Nếu ta là Viên Thiệu, không đem cái tên Thuần Vu Quỳnh phòng thủ Ô Sào ra ngũ mã phân thây thì sao có thể tiêu được mối hận trong lòng !"
Trương Liêu nghe thấy vậy cũng chẳng tiếp lời , khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như đang suy nghĩ sâu xa, yên lặng cẩn thận quan sát Ô Sào từ xa .
Một lát sau, Trương Liêu nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không đúng! Ta thấy hỏa thế này không giống với phản quân đốt lương thảo mà giống như có người cố ý làm thế... ."
"Cố ý?"
Hứa Chử nghe vậy liền quay lại nhìn Trương Liêu đầy ngạc nhiên sau đó cười ha ha, lắc đầu nói: "Trương Tướng quân, có phải ngươi đã suy nghĩ nhiều quá hay không ? Chẳng lẽ ngọn lửa ở Ô Sào này lại do chính Viên quân tự tay đốt cháy hay sao ? Nếu đúng là như vậy ta thật sự rất muốn gặp người đã nghĩ ra kế thiêu lương này , người này có thể có thể nói trong thiên hạ đệ nhất ngu ngốc! Ha ha ha ha - "
Trương Liêu nghe vậy cũng không phản bác chỉ cúi đầu trầm tư, lặng lẳng cúi đầu không nói.
"Ô ô ô - "
Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng kèn vang lên từ bên hai bờ sơn đạo ngoằn ngoèo như ruột dê , kết hợp với cảnh tượng hỗn loạn dưới bầu trời đêm khiến người ta có cảm giác khiếp đảm một cách lạ lùng .
Hai người Trương Liêu, Hứa Chử lập tức cả kinh, vội vàng hạ lệnh quân mã liệt trận phòng thủ , lấy tĩnh chế động .
Hổ Báo kỵ không hổ danh là tinh binh trong các loại cường binh , chỉ trong nháy mắt đã phân làm hai bộ Đông Tây , hai bên đều sẵn sàng chờ địch , còn Trương Liêu và Hứa Chử thì cưỡi ngựa đứng ở giữa, cả hai cùng quay đầu về hai phía nơi tiếng kèn vang lên .
Chỉ thấy hai bên sườn núi từ hai bên đường lớn vừa nãy vẫn còn yên tĩnh vậy mà chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một đại kỳ , trong bóng tối có bụi mù nổi lên từ bốn phía , chiêng trống vang rung trời, tiếng hô vang liên miên bất tận làm hồn phách người ta phải chấn động không thôi .
Thấy tình huống như vậy,trong lòng Trương Liêu đột nhiên nổi lên cảm giác khẩn trương, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn cho dù làm cách nào cũng không thể gạt đi được .
"Tình cảnh này... Chẳng lẽ. . . . . Là trúng kế?"
Mà không chỉ có Trương Liêu đang rơi vào tâm trạng rối bời , vào thời khắc này ở trên sườn núi , Viên Thượng trên người mặc một bộ bạch giáp đứng nhìn Thiết kỵ của địch nhân dưới đó không xa, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác thấp thỏm và kích động khó có thể nói rõ thành lời .
Chiến trường chân chính , đây chính là chiến trường chân chính !
Máu thịt văng tung toé, chỉ trong một cái nháy mắt sinh mạng sẽ biến mất như chưa từng tồn tại , không có nhu tình và ấm áp, chỉ có gió lạnh thét gào và ánh tà dương đỏ au như huyết lệ , cảnh tượng tàn khốc nhất trong lịch sử nhân loại vào thời khắc này đã bắt đầu, nó sẽ đem tính mạng của mình kẹp chặt vào giữa .
Hắn hít một hơi thật sau , cúi đầu nhìn trận địa Tào quân bên dưới ngọn núi đang sẵn sàng đón địch , trong lòng Viên Thượng không khỏi dâng trào cảm xúc, đây chính là Tào quân, là chiến sĩ thiện chiến dưới trướng vị kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử , Tào Tháo .
Mà phía trên sơn ly, tuy phe mình cờ xí phấp phới, bụi bặm bay khắp trời , sát khí bốc lên rung trời, nhưng toàn bộ đều đều chỉ là kế sách nghi binh do mình bố trí dùng để doạ đối phương mà thôi , nếu nói có binh lực , ngoại trừ binh lực của Thuần Vu Quỳnh hiện đang mai phục ở sâu bên trong Ô Sào ra thì số lượng binh sĩ mà mình bố trí nghi binh thực ra cũng chỉ ngang ngửa với Tào quân ở bên dưới ngọn núi kia mà thôi .
Huống chi lực chiến đấu của Tào Binh phải nói là cực mạnh , nếu đối đầu với Viên Binh có thể lấy một chọi mười .
Vì thế mới nói, bề ngoài thì mình là bố trí phục binh nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là nghi binh mà thôi .
Nếu thật sự đụng độ thì nhất định phe mình sẽ xong đời.
Tuyệt đối không thể liều mạng, phải nghĩ biện pháp để Tào quân lăn đi chỗ khác!
Viên Thượng hít một hơi thật sâu, lấy đủ khí lực cao giọng la lên với Tào quân ở dưới núi : "Tào quân dưới núi nghe đây , các ngươi đã bị binh mã của bản tướng bao vây, thức thời thì ngoan ngoãn buông binh khí trong tay xuống , xuống ngựa đầu hàng!"
Trương Liêu nghe thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại , cúi đầu suy nghĩ không nói.
Còn Hứa Chử thì ngoác rộng miệng như muốn nứt ra , cầm chuôi trường đao Hổ đầu nặng sáu mươi cân trong tay nâng lên qua đỉnh đầu , chỉ vào thẳng vào Viên Thượng phái trên sơn ly , há mồm chửi : "Thối lắm! Ngươi là con cái nhà ai ? Lông còn chưa mọc hết mà cũng dám đứng đây khoe khoang! Còn không biết lượng sức sao ? Muốn ta đầu hàng sao . . . . . Đến đến đến, có đảm lược thì ngươi xuống đây , xem lão tử thịt ngươi !"
Viên Thượng nghe vậy liền cong miệng lên đầy xem thường , đem mặt xoay lại rồi nói: "Ngươi nói xuống là ta phải xuống sao ? Vậy chẳng phải ta sẽ phải mất mặt trước tam quân tướng sĩ hay sao ? Có can đảm thì ngươi lên đây , xem ta có đạp ngươi ngã xuống hay không ."
Hứa Chử nghe vậy lập tức nổi giận lôi đình, hai hàm răng cắn chặt như muốn vỡ ra , chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng rồi sau đó quơ đại đao phóng ngựa muốn tiến lên sơn ly may mà Trương Liêu kịp thời kéo cương ngựa lại .
"Trọng Khang, chớ có trúng kế khích tướng của đối phương ! Trên núi tất có mai phục!"
Sắc mặt Hứa Chử đỏ chót, miễn cưỡng bị Trương Liêu ngăn cản, sau đó Trương Liêu đem ngựa xoay một vòng rồi nhìn thẳng vào Viên Thượng ở trên núi , giương giọng nói : "Địch trên núi nghe đây , ta chính là Trương Liêu dưới trướng Trung Lang tướng Tào Tư Không , bọn ngươi ai là Thuần Vu Quỳnh, đi ra cùng ta đối đáp !"
Viên Thượng nghe vậy trái tim đang hồi hộp bỗng nhảy dựng một cái... Gia hoả này là Trương Liêu? Người đứng đầu Ngũ Tử Lương Tướng của Tào Ngụy Trương Liêu đây sao ?
Vậy cái tên mập mạp vừa cãi nhau với mình kia là ai ?
"Thì ra là Trương Liêu tướng quân , thật ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Viên Thượng từ phía xa chắp tay về phía Trương Liêu thăm hỏi.
Ngưỡng mộ đã lâu , bốn chữ này cũng không hoàn toàn chỉ là câu nói khách sáo, đối với Viên Thượng thì câu này cũng có mấy phần xuất phát từ nội tâm .
Trương Liêu khẽ mỉm cười, không hề lộ ra chút sợ hãi nào , chỉ nói với Viên Thượng phía xa xa : "Ngươi là Thuần Vu Quỳnh?"
"Trương Tướng quân nhận lầm người rồi , Thuần Vu Tướng Quân công vụ bề bộn, phụ trách phòng giữ kho lúa chân chính của quân ta sao có thời giờ tới đây bồi Trương Tướng quân nói chuyện được ?"
Trương Liêu nghe thấy từ này , hai mắt co lại , một cỗ hàn quang từ trong hai mắt bắn thẳng về phía Viên Thượng, hàn khí lạnh băng làm người ta phải run rẩy.
"Kho lúa chân chính ?" Khuôn mặt uy nghiêm đầy đáng sợ nhìn về phía Ô Sào đang khói lửa nghập trời : "Chẳng lẽ Ô Sào còn có thể là giả nữa hay sao?"
Viên Thượng ngửa đầu nở nụ cười, lắc đầu nói: "Trương Liêu tướng quân , thật uổng cho ngày xưa ngươi đã từng là dũng tướng số một dưới trướng Lữ Bố , sao lại có thể hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy ? Chẳng lẽ sau khi đầu quân cho Tào Tháo đã bị ngu đi? Nếu Ô Sào này thật sự là trọng địa chứa quân lương của quân ta , lẽ nào quân ta rãnh rỗi sinh nông nổi thiêu quân lương của mình để ngắm hay sao? Rõ ràng là dùng để mê hoặc đám ngu ngốc các ngươi rồi! Mấy điều này ngươi còn không hiểu , sao có thể làm tướng của ba quân ."
Hai người Trương Liêu Hứa Chử nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hứa Chử thấp giọng hỏi Trương Liêu : "Trương Tướng quân, chúng ta bị tính kế sao?"
Trương Liêu lắc đầu nói: "Đừng hoảng hốt, trước tiên cứ yên lặng xem biến đổi thế nào đã."
Thấy Trương Liêu và Hứa Chử không có động tĩnh gì , Viên Thượng há mồm bồi thêm một liều thuốc mạnh.
"Tối nay các ngươi tiến đánh Ô Sào hẳn là theo kế sách của Hứa Du nhỉ? Ha ha, nói các ngươi là ngu ngốc thì đúng là các ngươi chẳng thể nào thông minh nổi , chủ công nhà ta tùy tiện phái người nói một câu mà các ngươi tin sái cổ , đúng là ngu không còn thuốc chữa mà."
Trương Liêu nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, còn Hứa Chử thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói khẽ với Trương Liêu : "Ta đã nói cái tên Hứa Du kia không tốt đẹp gì nhưng Chủ Công vẫn không tin! Bây giờ thì thế nào? Hôm nay bị người ta tính kế một phen ! Phen này trở về ta không thể không bổ cho hắn một đao!"
Trương Liêu vẫn luôn là người trầm ổn, tâm tư cẩn thận Hứa Chử sao có thể so lại được , dù nghe xong câu nói của Viên Thượng làm hắn cảm thấy hơi hoang mang nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, con mắt hơi chuyển động, cười lạnh một tiếng, hét lên : "Tuy ta không biết các hạ là ai , nhưng chiêu phản gián này chẳng đáng cho ta tán thưởng , chỉ bằng vài lời nói mà định li gián chúng ta và Hứa Du tiên sinh chẳng phải là rất buồn cười hay sao?"
Viên Thượng vung tay lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói: "Ngươi có tin hay không thì quan hệ gì đến ta ? Ngược lại hôm nay dùng kho lúa giả ở Ô Sào đổi lấy cái mệnh của Tào Tháo lão tặc, quân ta cũng không lỗ vốn ! Tiếc là mệnh của Tào Tháo lão tạc lại để cho phục binh mà chủ công nhà ta phái đi đoạn hậu lấy, còn ta chẳng được cái gì , chỉ đành lấy tạm cái đầu của hai ngươi để an ủi vậy ..."
Hai người Trương Liêu, Hứa Chử nghe vậy thì vô cùng lo lắng !
Chẳng lẽ không chỉ có riêng bọn họ gặp phải phục binh ? Chẳng lẽ hậu quân do Chủ Công suất lĩnh cũng gặp phải phục binh?
Những chuyện khác hai người bọn họ có thể không tin, nhưng việc quan hệ đến an nguy của Tào Tháo thì ngàn vạn lần không thể qua loa được!
Nhìn Ô Sào hừng hực khói lửa , lại nhìn phục binh bên hai bớ sơn lệ , thêm nụ cười thản nhiên dương dương tự đắc của Viên Thượng , trong lòng Trương Liêu và Hứa Chử bỗng cũng hiện ra một suy nghĩ .
Hôm nay đã trúng phải kế trá hàng của Hứa Du rồi!
Vừa mới nghĩ đến đây thì thấy khuôn mặt Viên Thượng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn , cánh tay vung lên , đầy xem thường nói: "Quên đi, đối với đám chim trong lồng , cá trong chậu các ngươi ta chẳng muốn nhiều lời , người đến a! Bắn cung, giết giết giết , giết toàn bộ cho ta !"
Theo tiếng ra lệnh của Viên Thượng , hai bên sơn ly bắn tên như mưa xuống dưới , hai người Trương Liêu và Hứa Chử vội vàng ghìm ngựa suất lĩnh đám Hổ Báo kỵ vung binh khí trong tay phòng thủ.
Một bên vung vẩy trường đao trong tay quét mưa tiễn bay đầy trời , một bên Hứa Chử tức giận nói: "Trương Tướng quân, tình hình này lên chiến hay lui?"
Hai đầu lông mày của Trương Liêu co lại , vừa tránh né mưa tên đang ào tới trước vừa thấp giọng nói: "Từ tình thế này mà xem thì có đến tám chín phần chúng ta đã trúng kế trá hàng của Hứa Du rồi, thằng nhãi này dùng kho lúa ở Ô Sào làm mồi, đem rất cả chúng ta lừa gạt , sau đó để Viên quân mai phục, ta thấy cơn mưa tên này không đông chứng tỏ số binh sĩ mai phục cũng không nhiều, chỉ e rằng phần lớn Viên quân đều dùng để phục kích Chủ Công rồi ..."
Hứa Chử nghe vậy lập tức cuống lên, vội hỏi: "Nếu như thế ngươi và ta còn chờ cái gì nữa? Mau chóng lui binh đi cứu Chủ Công a!"
Thương nghị đã xong , lập tức hai người gim cương ngựa lại, hướng về Hổ Báo kỵ ở bốn phía cao giọng hô lớn: "Truyền lệnh! Rút quân! Mau chóng lui binh cùng Chủ Công hội họp !"
Hổ Báo kỵ không hổ danh là kỵ binh ưu tú được huấn luyện hoàn mỹ , quả nhiên tố chất cực cao , mặc dù đang tiến lên với tốc độ cao , nhưng tốc độ lui lại cũng không hề kém, chỉ trong chốc lát đã lập tức lui lại như thủy triều sau đó nhanh chóng biến mất trên con đường nhỏ phía trên sơn đạo ngoằn ngoèo như ruột dê .
Mắt thấy Trương Liêu Hứa Chử suất quân thối lui dần biến mất trong tầm mắt, vẻ bình tĩnh và khinh miệt trên nét mặt Viên Thượng cũng dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như thở được một hơi nhẹ nhõm.
Thở ra một hơi thật dài, rồi ngồi bịch xuống tảng đá ở sau lưng, Viên Thượng quay đầu hỏi Quách Viện vẫn luôn thủ hộ bên cạnh hắn : "Vừa nãy ta diễn thế nào ? Không tồi chứ ?"
Quách Viện vội vàng đưa lên một miếng lụa gấm màu trắng để Viên Thượng lau mồ hôi, cung kính nói: "Tư thế Tam công tử đối mặt hết sức tự nhiên , mặt không biến sắc, đúng là anh hùng chân chính."
"Qua loa ." Viên thương đưa tay tiếp lấy gấm lụa mà Quách Viện đưa tới xoa xoa vài cái lên mặt , sau đó suy nghĩ một chốc rồi nói : "Truyền lệnh cho huynh đệ hai bên sườn núi , giả vờ hô giết giết như đang truy kích Trương Liêu, nhưng tuyệt đối không được làm quá , nếu Trương Liêu quay trở lại sẽ rất phiền ."
"Vâng!"
"Bên Thuần Vu Quỳnh Tướng Quân thế nào rồi ? Tất cả tiến hành thuận lợi chứ ?"
Quách Viện nghe vậy vội nói : "Tam công tử yên tâm, đám Thuần Vu Tướng Quân đã chỉ huy quân sĩ đem lương thảo bên trong Ô Sào chuyển vào khu rừng phía sau doanh , nhưng thời gian quá gấp gáp , sợ rằng chẳng vận chuyển được bao nhiêu ..."
Viên Thượng gật đầu: "Không có chuyện gì, có thể vận chuyển ra bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu ! Nếu không được thì đem lương vứt vào sơn cốc trong núi , cùng lắm thì ngày sau nghĩ cách lấy lại là được, nói chung, đây là chúng ta lưu lại hậu chiêu cho mình..."
Quách Viện nghe vậy liền gật đầu, sau đó lại nói: "Tam công tử, ngài nói như vậy chẳng lẽ một lúc nữa Tào quân sẽ giết ngược trở lại sao?"
Viên Thượng nghe vậy thì chỉ biết cười khổ.
"Nhất định sẽ giết ngược trở lại , nhưng điều mà ta lo lắng nhất là ai sẽ là người dẫn binh quay lại đây , nếu như vẫn là đám Trương Liêu thì còn có thể cố gắng suy nghĩ tìm ra biện pháp, nhưng nếu là lão đại của Tào gia quay lại đây thì e ràng chúng ta chỉ còn cách cong đuôi chạy trốn thôi ..."
Quách Viện nghe vậy , sắc mặt trở lên khẩn trương hẳn , thấp giọng nói: "Tam công tử ... ngài định nói . . . . . Chẳng lẽ là. . . . Tào Tháo?"
Viên Thượng ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó nói đầy sâu xa : "Ngươi đã đoán ra được thì cần gì phải hỏi nhiều... . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.