Chương 8: Càng ngày càng quá đáng
Mặt Trời Nhỏ
16/11/2024
Linh Đan đi đi lại lại cuối cùng cũng đợi được cô bạn thân của mình. Vừa nhìn thấy Khiết Nhi, Linh Đan bổ nhào đến ôm chặt cô:
“Tốt quá! Cậu nhanh đi thay quần áo đi!”
Khiết Nhi khó hiểu hỏi:
“Chuyện này là sao? Giọng cậu bị sao vậy?”
Linh Đan nhíu mày, giọng cô khàn khàn giải thích:
“Tớ có lịch làm thêm ở đây. Hát 5 bài một đêm. Lương cao nên tớ ham hố. Không ngờ vừa lên Đà Lạt lại bị cảm. Nếu cậu không giúp tớ, tớ bị bắt đền hợp đồng gấp 10 lần. Huhu…”
“Vậy thì tớ giúp cậu đền là được. Bởi vì tớ đã hứa với ba không được tuỳ tiện đi làm thêm. Nếu không…”
Nói đến đây, Khiết Nhi rùng mình. Chọc giận ai chứ đừng chọc giận ba cô. Nếu không từ này về sau sẽ bị nhốt ở nhà.
Nghe Linh Đan năn nỉ:
“Đây là cơ hội tốt. Còn nữa, tớ nói có nhà đầu tư lớn ghé thăm. Biết đâu sau hôm nay, cậu sẽ được để mắt đến. Đến lúc đó, dựa vào thực lực mà có tài nguyên. Ba cậu có muốn trách cũng không trách được.”
Suy đi nghĩ lại thấy chỉ có lợi chứ không có hại. Cho nên Khiết Nhi bạo dạn đồng ý. Cô theo lời Linh Đan vào trong thay một chiếc váy.
Khương Khiết Nhi mặc một chiếc váy công chúa với thiết kế tinh tế ôm sát phần trên, khéo léo tôn trọn vòng một đầy đặn, tạo nên vẻ đẹp quyến rũ mà thanh lịch.
Chất liệu vải mềm mại đính lên vài hạt châu lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da trắng ngần của cô. Phần lưng được khoét sâu, để lộ làn da mịn màng, gợi cảm mà không phô trương.
Khiết Nhi nâng chiếc váy lên tiếng về phía sân khấu. Trong tiết trời se lạnh của Đà Lạt, dưới ánh đèn lung linh nhiều màu sắc của sân khấu. Cô toả sáng hơn bao giờ hết.
Chất giọng ngọt ngào ngân vang theo gió bay lượn vào tai người nghe.
Không ngờ giọng hát của cô vượt xa sự mong đợi. Khán giả người thì lấy máy quay, người thì bật ghi hình trực tiếp lưu giữ lại thời khắc này.
...
Trái ngược với hào quang sân khấu, Dịch Phong đang nheo nheo mắt bởi ánh đèn xem phim X- quang.
"Nhìn này, lệch khớp vai rời! Cậu phải đeo nẹp vải cố định khớp vai. Tránh vận động mạnh!”
"Tai hại thiệt chứ!"
Dịch Phong cầm lấy toa thuốc đi ra bên ngoài.
Ngoài dãy hành lang nghe giọng hát quen quen. Hắn tiến lại gần một người đang chờ khám xem. Hình ảnh trên điện thoại là Khiết Nhi. Cô chẳng phải nên ở nhà sao? Bây giờ mặc váy thiếu vải còn đứng trên sân khấu hát.
Máu dồn lên não làm Dịch Phong đỏ cả mặt.
Hắn hậm hực nhìn tên thuộc hạ ở bên cạnh.
“Gọi hỏi Khiết Nhi đang ở đâu!”
Thuộc hạ đi cùng nghe xong điện thoại khẽ nuốt nước bọt nói:
“Cô Khương đã trốn đi. Bọn họ bảo sắp tìm được rồi!”
Dịch Phong vung tay nhưng lúc này cơn đau hành hạ cho nên phải kiềm chế lại.
“Còn không nhanh chở tôi đến đó!”
Đi được vài bước, Dịch Phong quay lại:
‘Không cần! Nhanh đưa chìa khoá cho tôi!”
…
Xinh đẹp, hát hay nên mọi người tò mò muốn đến xem Khiết Nhi. Kết quả kẹt xe cả một khúc đường. Dịch Phong ngồi trong xe như ngồi trên đống lửa. Hắn cứ sợ có ai đó bắt con bé đi.
Khi xe vào được đến nơi thì Khiết Nhi đã hát đến bài cuối cùng rồi. Nhìn ánh mắt cùng nụ cười vui vẻ khi cô được mọi người vỗ tay bất giác làm Dịch Phong phải cười theo.
Quả nhiên, thế giới của cô rất trong sáng đầy gam màu hồng tươi đẹp. Còn hắn, thế giới của hắn không chỉ đơn thuần là quyền lực và kiểm soát, mà còn có những gam màu tối tăm, đầy cạm bẫy và thử thách. Còn có cả cô đơn nữa.
Đột nhiên trong khoảnh khắc này, hắn thấy tay hắn đã nhuộm đen từ lúc nào không biết.
Bước chân hắn chậm rãi lùi về sau.
Vốn định bảo thuộc hạ đến hộ tống Khiết Nhi trở về còn hắn sẽ lặng lẽ rời đi. Hắn từ nay sẽ mãi mãi tránh xa cô. Nhưng lúc này, hắn lại thấy cô cùng bạn học lên xe của người lạ.
Dịch Phong không tài nào lấy xe ra được bởi vì lúc này dòng người ra về rất đông. Nên hắn đã chạy theo chiếc xe kia. Còn không ngừng gọi tên cô:
“Khiết Nhi… Khương Khiết Nhi!”
Chạy bán sống bán chết, mồ hôi rơi thấm ướt cả áo. Từng cơn gió lạnh thổi qua nhưng hắn hoàn toàn không thấy lạnh. Ngược lại nóng như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Rốt cuộc Khương Khiết Nhi ngồi ở trên xe đang trò chuyện mà không biết có ông chú đang đuổi theo.
Chạy rất lâu, tài xế xe mới chú ý.
“Hình như có người chạy theo xe!”
Khương Khiết Nhi quay lại. Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là chú?
Đuổi theo cô để làm gì?
Linh Đan ngồi bên cạnh rùng mình.
“Khiết Nhi, là chú của cậu. Có phải chúng ta sắp tiêu đời rồi không?”
Khương Khiết Nhi nghĩ chắc là ông chú lo lắng nên cô đành xin lỗi ông chủ lớn rồi xuống xe.
Chiếc xe dừng lại ở bên đường.
Lúc Khương Khiết Nhi xuống xe, Dịch Phong đã kịp chạy đến.
Hắn thở hổn hển, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Khiết Nhi như sợ cô chạy mất.
Ngược lại với sắc mặt không được tốt của hắn. Khiết Nhi vui mừng hỏi:
“Chú lo cho con sao?”
Dịch Phong tức giận giật lấy cổ tay của cô. Lòng bàn tay hắn bóp chặt khiến cổ tay cô in hằn 5 dấu tay. Hắn quát cô:
“Khương Khiết Nhi! Ai cho phép con tuỳ tiện ra ngoài? Càng lúc con càng quá đáng, càng lúc càng chẳng ra gì?”
Khương Khiết Nhi lặp lại từng chữ:
“Chẳng ra gì sao?”,
Còn tưởng là chú quan tâm. Không ngờ khi mở miệng ra toàn là lời trách mắng.
Khiết Nhi ghì tay lại. Cô gào lên, lòng tự trọng khiến cô không muốn tỏ ra yếu đuối.
“Chẳng qua con chỉ đi ăn một bữa cơm thôi có gì sai sao? Hơn nữa con 19 tuổi rồi, muốn đi với ai, ăn cái gì không cần chú quản!”
Dịch Phong nuốt nước bọt tức giận gật đầu.
“Được lắm! Chú quản con đã tuỳ ý cỡ này rồi. Chú không quản còn như thế nào nữa? Con rốt cuộc khi nào mới lớn? Còn nữa. Chú là chú của con. Chú có tư cách quản con. Mau theo chú đi về!”
Khiết Nhi ấm ức:
“Con không cần chú!”
Cô gào lên rồi vùng vằng bỏ đi. Vừa đi vừa lấy tay dụi mắt. Lau đi những giọt nước nóng hỏi đang rơi.
Vậy mà giọng nói đáng ghét kia lại vang lên:
“Khương Khiết Nhi đứng lại!”
“Trừ khi chú xin lỗi, nếu không thì đừng có mơ!”
“Khương Khiết Nhi!”
“Tốt quá! Cậu nhanh đi thay quần áo đi!”
Khiết Nhi khó hiểu hỏi:
“Chuyện này là sao? Giọng cậu bị sao vậy?”
Linh Đan nhíu mày, giọng cô khàn khàn giải thích:
“Tớ có lịch làm thêm ở đây. Hát 5 bài một đêm. Lương cao nên tớ ham hố. Không ngờ vừa lên Đà Lạt lại bị cảm. Nếu cậu không giúp tớ, tớ bị bắt đền hợp đồng gấp 10 lần. Huhu…”
“Vậy thì tớ giúp cậu đền là được. Bởi vì tớ đã hứa với ba không được tuỳ tiện đi làm thêm. Nếu không…”
Nói đến đây, Khiết Nhi rùng mình. Chọc giận ai chứ đừng chọc giận ba cô. Nếu không từ này về sau sẽ bị nhốt ở nhà.
Nghe Linh Đan năn nỉ:
“Đây là cơ hội tốt. Còn nữa, tớ nói có nhà đầu tư lớn ghé thăm. Biết đâu sau hôm nay, cậu sẽ được để mắt đến. Đến lúc đó, dựa vào thực lực mà có tài nguyên. Ba cậu có muốn trách cũng không trách được.”
Suy đi nghĩ lại thấy chỉ có lợi chứ không có hại. Cho nên Khiết Nhi bạo dạn đồng ý. Cô theo lời Linh Đan vào trong thay một chiếc váy.
Khương Khiết Nhi mặc một chiếc váy công chúa với thiết kế tinh tế ôm sát phần trên, khéo léo tôn trọn vòng một đầy đặn, tạo nên vẻ đẹp quyến rũ mà thanh lịch.
Chất liệu vải mềm mại đính lên vài hạt châu lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da trắng ngần của cô. Phần lưng được khoét sâu, để lộ làn da mịn màng, gợi cảm mà không phô trương.
Khiết Nhi nâng chiếc váy lên tiếng về phía sân khấu. Trong tiết trời se lạnh của Đà Lạt, dưới ánh đèn lung linh nhiều màu sắc của sân khấu. Cô toả sáng hơn bao giờ hết.
Chất giọng ngọt ngào ngân vang theo gió bay lượn vào tai người nghe.
Không ngờ giọng hát của cô vượt xa sự mong đợi. Khán giả người thì lấy máy quay, người thì bật ghi hình trực tiếp lưu giữ lại thời khắc này.
...
Trái ngược với hào quang sân khấu, Dịch Phong đang nheo nheo mắt bởi ánh đèn xem phim X- quang.
"Nhìn này, lệch khớp vai rời! Cậu phải đeo nẹp vải cố định khớp vai. Tránh vận động mạnh!”
"Tai hại thiệt chứ!"
Dịch Phong cầm lấy toa thuốc đi ra bên ngoài.
Ngoài dãy hành lang nghe giọng hát quen quen. Hắn tiến lại gần một người đang chờ khám xem. Hình ảnh trên điện thoại là Khiết Nhi. Cô chẳng phải nên ở nhà sao? Bây giờ mặc váy thiếu vải còn đứng trên sân khấu hát.
Máu dồn lên não làm Dịch Phong đỏ cả mặt.
Hắn hậm hực nhìn tên thuộc hạ ở bên cạnh.
“Gọi hỏi Khiết Nhi đang ở đâu!”
Thuộc hạ đi cùng nghe xong điện thoại khẽ nuốt nước bọt nói:
“Cô Khương đã trốn đi. Bọn họ bảo sắp tìm được rồi!”
Dịch Phong vung tay nhưng lúc này cơn đau hành hạ cho nên phải kiềm chế lại.
“Còn không nhanh chở tôi đến đó!”
Đi được vài bước, Dịch Phong quay lại:
‘Không cần! Nhanh đưa chìa khoá cho tôi!”
…
Xinh đẹp, hát hay nên mọi người tò mò muốn đến xem Khiết Nhi. Kết quả kẹt xe cả một khúc đường. Dịch Phong ngồi trong xe như ngồi trên đống lửa. Hắn cứ sợ có ai đó bắt con bé đi.
Khi xe vào được đến nơi thì Khiết Nhi đã hát đến bài cuối cùng rồi. Nhìn ánh mắt cùng nụ cười vui vẻ khi cô được mọi người vỗ tay bất giác làm Dịch Phong phải cười theo.
Quả nhiên, thế giới của cô rất trong sáng đầy gam màu hồng tươi đẹp. Còn hắn, thế giới của hắn không chỉ đơn thuần là quyền lực và kiểm soát, mà còn có những gam màu tối tăm, đầy cạm bẫy và thử thách. Còn có cả cô đơn nữa.
Đột nhiên trong khoảnh khắc này, hắn thấy tay hắn đã nhuộm đen từ lúc nào không biết.
Bước chân hắn chậm rãi lùi về sau.
Vốn định bảo thuộc hạ đến hộ tống Khiết Nhi trở về còn hắn sẽ lặng lẽ rời đi. Hắn từ nay sẽ mãi mãi tránh xa cô. Nhưng lúc này, hắn lại thấy cô cùng bạn học lên xe của người lạ.
Dịch Phong không tài nào lấy xe ra được bởi vì lúc này dòng người ra về rất đông. Nên hắn đã chạy theo chiếc xe kia. Còn không ngừng gọi tên cô:
“Khiết Nhi… Khương Khiết Nhi!”
Chạy bán sống bán chết, mồ hôi rơi thấm ướt cả áo. Từng cơn gió lạnh thổi qua nhưng hắn hoàn toàn không thấy lạnh. Ngược lại nóng như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Rốt cuộc Khương Khiết Nhi ngồi ở trên xe đang trò chuyện mà không biết có ông chú đang đuổi theo.
Chạy rất lâu, tài xế xe mới chú ý.
“Hình như có người chạy theo xe!”
Khương Khiết Nhi quay lại. Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là chú?
Đuổi theo cô để làm gì?
Linh Đan ngồi bên cạnh rùng mình.
“Khiết Nhi, là chú của cậu. Có phải chúng ta sắp tiêu đời rồi không?”
Khương Khiết Nhi nghĩ chắc là ông chú lo lắng nên cô đành xin lỗi ông chủ lớn rồi xuống xe.
Chiếc xe dừng lại ở bên đường.
Lúc Khương Khiết Nhi xuống xe, Dịch Phong đã kịp chạy đến.
Hắn thở hổn hển, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Khiết Nhi như sợ cô chạy mất.
Ngược lại với sắc mặt không được tốt của hắn. Khiết Nhi vui mừng hỏi:
“Chú lo cho con sao?”
Dịch Phong tức giận giật lấy cổ tay của cô. Lòng bàn tay hắn bóp chặt khiến cổ tay cô in hằn 5 dấu tay. Hắn quát cô:
“Khương Khiết Nhi! Ai cho phép con tuỳ tiện ra ngoài? Càng lúc con càng quá đáng, càng lúc càng chẳng ra gì?”
Khương Khiết Nhi lặp lại từng chữ:
“Chẳng ra gì sao?”,
Còn tưởng là chú quan tâm. Không ngờ khi mở miệng ra toàn là lời trách mắng.
Khiết Nhi ghì tay lại. Cô gào lên, lòng tự trọng khiến cô không muốn tỏ ra yếu đuối.
“Chẳng qua con chỉ đi ăn một bữa cơm thôi có gì sai sao? Hơn nữa con 19 tuổi rồi, muốn đi với ai, ăn cái gì không cần chú quản!”
Dịch Phong nuốt nước bọt tức giận gật đầu.
“Được lắm! Chú quản con đã tuỳ ý cỡ này rồi. Chú không quản còn như thế nào nữa? Con rốt cuộc khi nào mới lớn? Còn nữa. Chú là chú của con. Chú có tư cách quản con. Mau theo chú đi về!”
Khiết Nhi ấm ức:
“Con không cần chú!”
Cô gào lên rồi vùng vằng bỏ đi. Vừa đi vừa lấy tay dụi mắt. Lau đi những giọt nước nóng hỏi đang rơi.
Vậy mà giọng nói đáng ghét kia lại vang lên:
“Khương Khiết Nhi đứng lại!”
“Trừ khi chú xin lỗi, nếu không thì đừng có mơ!”
“Khương Khiết Nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.