Chương 112: Chương 111
Neleta
13/03/2017
Ngón tay xuyên qua làn tóc ẩm ướt, trong phòng vang lên tiếng máy xấy tóc. Điều dưỡng một năm, mái tóc vốn sơ sát đã khôi phục được một chút bóng mượt, thế nhưng màu tóc không thể nào trở lại. Điều đó tựa như cây kim đâm vào mắt Triển Tô Nam, khiến y đau đớn vô ngần. Trước bàn trang điểm, Cố Khê nhắm mắt ngồi ở trên ghế, đầu hơi hơi cúi xuống. Ngày hôm qua, cậu cùng Triển Tô Nam trải qua một lần hẹn hò khiến cho cậu khó quên. Sau khi thức dậy, cậu và Triển Tô Nam lại ở trong phòng hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến ngọt ngào và hạnh phúc. Bất quá thời gian tốt đẹp luôn trôi qua thật nhanh, một đêm qua đi, bọn họ cần phải trở về.
Cố Khê không hề cảm thấy mất mát, bởi vì trong nhà cũng có người khiến cho cậu khắc cốt ghi tâm. Cố Khê vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc ngày hôm qua, nên không hề biết người đứng sấy tóc cho cậu ở phía sau đang cực độ đau lòng khi nhìn mái tóc bạc của cậu, thẳng đến khi tiếng máy sấy tắt đi, cậu mới hồi phục tinh thần lại, mở mắt ra. Trong gương, Triển Tô Nam đang nhìn cậu chăm chú, Cố Khê liền mỉm cười. Đối phương vươn tay về phía cậu, cậu ngay lập tức giơ tay lên cầm lấy tay đối phương.
“Về đi. Chiều nay anh cả và anh hai tới rồi, còn có vài thứ chưa chuẩn bị a.”
Triển Tô Nam cầm lòng không nổi mà hôn lên môi Cố Khê, trong âm thanh có chút nén nhịn: “Không cần chuẩn bị gì cả, buổi tối ra ngoài ăn, Thiệu Bắc đã book chỗ rồi. Cơm tất niên ngày mai, em chỉ cần làm món chính thôi, còn những thứ khác đều gọi khách sạn đưa tới. Ăn cơm là việc nhỏ, chủ yếu là để mọi người cùng tụ tập một chỗ vui vẻ qua một năm. Hiện tại, thân thể của em không thể so với dĩ vãng, không thể quá mệt mỏi. Anh cả và anh hai cũng chỉ ở Doanh Hải vài ngày, qua 30 sẽ bảo Thôn Trang dẫn bọn họ đi tham quan vài thắng cảnh ở Doanh Hải, em muốn đi theo thì đi, không muốn đi thì ở lại nhà. Bất quá anh và Thiệu Bắc hy vọng em ở nhà, trời rất lạnh, Angela đã nói – nếu em quá mệt mỏi, thân thể sẽ không khoẻ càng khó có thể thụ thai.”
Trải qua đêm qua, Triển Tô Nam ở trước mặt Cố Khê nói về chuyện đứa nhỏ càng thêm trôi chảy, thật giống như đó là một việc vô cùng hiển nhiên, hợp tình hợp lý. Cố Khê nghĩ nghĩ, gật gật đầu, quả thật hiện tại thân thể của cậu khác với dĩ vãng, cần phải chú ý cẩn thận.
“Em sẽ không đi theo. Anh cả và anh hai muốn mang ba mẹ đi cùng, không gặp ba mẹ cả một năm, bọn họ cũng muốn làm chữ tròn hiếu. Em sẽ ở nhà nấu cho bọn họ mấy món ngon. À, các anh cũng mang một ít về cho bác trai bác gái đi.”
“Đuợc.”
Lại hôn Cố Khê thêm một lần nữa, Triển Tô Nam đỡ Cố Khê đứng lên, bọn họ cần phải trở về. Hiện giờ, bắp đùi Cố Khê vẫn còn rất bủn rủn, Triển Tô Nam mặc quần áo vào cho mình và Cố Khê, cả người cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không chút e dè mà ôm Cố Khê đi ra ngoài. Mãi cho đến ngồi lên xe rồi mà tay y cũng không buông ra. Đuợc Cố Khê ngầm đồng ý, càng khiến tâm tình của y thêm tốt.
Cố khê không biết Kiều Thiệu Bắc và các con, còn có ông bà Từ có nói gì không, nhưng khi về đến nhà, phản ứng của mọi nguời đều rất bình thường, không có ai hỏi bọn họ – đêm qua đã đi đâu, sao không về nhà. Bất quá nhìn vẻ mặt tươi cười sáng chói của Triển Tô Nam, người từng trải như ông bà Từ tự nhiên là thấu hiểu.
Tuy chân vẫn còn vô lực, nhưng Cố Khê ngại ngùng vừa về tới nhà đã vào phòng nằm. Cậu ở phòng khách nói chuyện phiếm với cha mẹ, còn Triển Tô Nam tất nhiên là bị Kiều Thiệu Bắc túm đi bàn luận riêng. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thấy trong mắt ba ba có thêm một chút vui mừng và ẩn ý.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, bà Từ nói: “Tiểu Hà a, anh cả và anh hai con nhất định sẽ đi tham quan khắp Doanh Hải, con cũng đừng đi theo. Trời lạnh, thân thể con không tốt, đừng để bị cảm. Trước kia anh cả con đã từng tới Doanh Hải, bọn họ cũng rất quen thuộc nơi này.”
Cố Khê lên tiếng: “Dạ, con sẽ không đi. Cả nhà anh cả và anh hai đã bận rộn một năm, con sẽ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho họ. Thôn Trang và Mạn Mạn sẽ đi cùng bọn họ, nên con cũng không lo lắng.” Nhớ đến một việc, Cố Khê bảo Dương Dương đem túi xách của cậu lại đây, cậu lấy từ trong túi ra 5000, đưa cho bà Từ: “Mẹ, mẹ cất tiền này đi. Tết đến, trên người ba mẹ không thể không có tiền.”
“Được.” Bà Từ nhận lấy.
Từ sau khi tới Doanh Hải, trên người ông bà Từ không hề có đồng nào, ông bà đã đem sổ tiết kiệm của mình đưa cho Cố Khê, bọn họ không hề lo lắng, cho dù trên người không có đến 1 cắc, bọn họ cũng tuyệt đối không lo lắng mình không có cơm ăn, không có chỗ ở.
“Ba, sáng ngày mai con và anh muốn tới quán sủi cảo, đem một ít đồ tết tặng cho chú Đại Thuận và mấy nguời khác. Ngày hôm qua có rất nhiều người đến nhà tìm ba Kiều và ba Triển, còn tặng rất nhiều đồ tết, bỏ trong nhà cũng không đủ chỗ.” Dương Dương ngồi ở một bên đọc sách văn học, sau khi thấy ba ba nói chuyện chính sự với bà nội xong liền mở miệng.
Cố Khê nghe con nói thế rất vui, lập tức nói: “Được. Ngày mai ba ba đi với các con.”
Dương Dương cười nói: “Không cần đâu ba, ngày mai anh Thôn Trang và chị sẽ đi với tụi con. Sáng nay chị gọi điện tới, tụi con đã hẹn với nhau. Chị cũng muốn tới xem quán sủi cảo của baba như thế nào.”
Cố Khê cũng không giấu Từ Mạn Mạn về thân phận của đám nguời Đại Thuận, cháu gái cũng từng nói qua trong điện thoại là muốn nhìn xem quán sủi cảo thế nào, Cố Khê cười cười: “Được rồi, ngày mai các con đi với chị và anh Thôn Trang đi.” Nhìn con trai, lại nghĩ đến ngày mai chính là đêm 30, tâm sự trong lòng Cố Khê bởi vì hẹn hò ngày hôm qua mà tạm thời lắng xuống, thì giờ đây lại trồi lên.
“Ba, buổi chiều con và anh muốn cùng đi đón chị.”
“Đuợc.”
Cố Khê hoàn hồn, trong lòng nảy lên một ý tưởng, cậu đứng dậy, nói với bà Từ: “Mẹ, con lên lầu một chút, có chuyện quên nói với Tô Nam và Thiệu Bắc.”
“A, uh, con đi đi.”
Cố Khê rời đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc tiếp tục vùi đầu vào sách văn học của bọn nó, sách bọn nó muốn xem nhiều lắm a, năm trước ba Triển và ba Kiều mua sách văn học cho bọn nó bọn nó còn chưa xem xong đâu.
Lên lầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có trong phòng ngủ. Cố Khê nghe loáng thoáng âm thanh truyền ra từ bên trong cửa phòng sách đóng chặt của Kiều Thiệu Bắc, cậu đưa tay gõ gõ cửa. Kiều Thiệu Bắc đang ở trong phòng sách nghe Triển Tô Nam tường thuật lại buổi hẹn hò ngày hôm qua của y và Cố Khê lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở, nhìn thấy nguời tới là ai, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lập tức đứng lên, bước tới: “Sao lại lên đây? Có việc thì em cứ gọi điện thoại kêu bọn anh đi xuống a.”
Trong mắt Cố Khê lướt qua ngượng ngùng: “Em không sao. Tô Nam, Thiệu Bắc, em có việc muốn thương lượng với các anh.”
“Có chuyện gì?” Hai người thật cẩn thận dìu Cố Khê ngồi xuống ghế sofa, hoang mang không biết Cố Khê xảy ra chuyện gì.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam theo thói quen ngồi lên trên bàn trà đối mặt với Cố Khê, Cố Khê ngửa đầu nhìn hai người, sau một lát im lặng, cậu nói: “Sáng ngày mai, Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn cùng Mạn Mạn và Thôn Trang đi tới quán sủi cảo, em nghĩ … thừa dịp bọn nhỏ không ở nhà, đi thăm bác trai bác gái một chút.”
“Tiểu Hà?!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hô lên một tiếng kinh ngạc, bọn họ không có nghe lầm đi, người này muốn đi gặp cha mẹ của bọn họ?!
Cố Khê nhếch miệng, tiếp tục nói: “Em muốn đi một mình, các anh ở nhà.”
“Tiểu Hà?!” Nghe tiếp lời này hai người càng thêm kinh sợ, Kiều Thiệu Bắc phản ứng lại trước tiên, “Tại sao muốn đi một mình?”
Do dự một lát, Cố Khê nói: “Ngày đó, Tô Phàm đến quán sủi cảo, Dương Dương và Nhạc Nhạc núp ở cửa nghe lén.” Cậu không nói thẳng, thế nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng đã làm cho sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức trắng bệch.
Cố Khê cầm tay hai người, trên mặt rất bình tĩnh: “Tô Nam, Thiệu Bắc, tháo chuông phải cần nguời buộc chuông. Nếu như em chính là nút thắt ở trong lòng các anh và bọn nhỏ, thì em nguyện ý tự tay gỡ bỏ nó. Đã 13 năm, chuyện này nên giải quyết cho xong.” Nói xong, cậu đem tay hai người đặt lên trên bụng mình, “Em hy vọng khi đứa bé này sinh ra, nhà của chúng ta tràn ngập ấm áp và hòa thuận. Tô Nam, Thiệu Bắc, em thực sự rất quý trọng cuộc sống chung hiện tại của chúng ta, chỉ cần các anh nguyện ý, em hy vọng ba chúng ta có thể mãi mãi như thế này. Mà để cho chúng ta có thể an tâm tiếp tục chung sống, thì việc kia nhất định phải giải quyết hoàn toàn. Em muốn sống hạnh phúc, sống hạnh phúc cùng các anh.”
Hô hấp của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc như ngừng lại, bọn họ khom người ôm chặt lấy Cố Khê vào trong lòng ngực, hai người đều nói không ra lời.
Cố Khê ôm lấy bọn họ: “Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ là nhất thời chui đầu vào ngõ cụt, bọn nó sẽ chấp nhận ông bà nội ruột. Em cũng muốn sau này vào dịp ngày lễ ngày tết, các anh có thể an tâm ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không cần phải chạy qua chạy lại hai bên.”
“Tiểu Hà …” Kiều Thiệu Bắc nhắm mắt lại, “Em, tại sao em không hận chứ? Anh và Tô Nam rất đáng chết, rất đáng chết, đúng ra em nên vĩnh viễn không tha thứ cho bọn anh.” Bọn họ có tài đức gì mà lại có được người này.
Trái tim Cố Khê đau xót, hỏi lại: “Các anh hy vọng em hận sao?”
Hai người câm nín, chỉ biết càng ôm chặt lấy Cố Khê.
Cố Khê vỗ vỗ hai người, nói: “Em không thể một bên theo các anh trôi qua từng ngày, một bên thì hận các anh, lại càng không thể đem hận thù này chuyển tới trên nguời bọn nhỏ. Đây không phải là sống, mà là tra tấn. Tra tấn các anh, cuối cùng cũng là tra tấn chính mình, rồi cũng sẽ khiến cho bọn nhỏ không được hạnh phúc. Nếu nói đây là một lựa chọn, em nhất định sẽ chọn con đường có lợi cho em nhất. Sáng ngày mai, các anh đừng đi theo, em sẽ đi một mình.”
“Tiểu Hà … Thực xin lỗi…” Thanh âm của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam có chút thay đổi.
Cố Khê nhanh chóng nói: “Tháng giêng phải vui vẻ náo nhiệt, cả năm mới có thể thuận buồm xuôi gió. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thuơng ba Triển và ba Kiều, một ngày nào đó trong lòng của bọn nó cũng sẽ có ông bà nội ruột của bọn nó, cứ giao cho em, được không?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – một trái một phải hôn lên mặt Cố Khê một nụ hôn mang đầy xin lỗi cùng cảm kích. Cho dù người này đã hoàn toàn buông xuống, nhưng bọn họ cũng vẫn dùng hết cả đời này để chuộc tội, người này đáng giá có một cuộc sống hạnh phúc, so với bọn họ càng đáng giá hơn.
Chuyện này cứ quyết định như thế. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngầm đồng ý khiến cho Cố Khê thở phào nhẹ nhõm. Muốn đi gặp cha mẹ của hai người, nhất là hai ông cụ kia, Cố Khê không phải không khẩn trương. Nếu cậu chỉ có một mình, thì đời này có lẽ cậu sẽ tận lực tránh xa hai người kia. Trong quá khứ, cậu chỉ gặp hai người kia có vài lần, nhưng trong trí nhớ của cậu vĩnh viễn đều là sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, kiểu cách bề trên của người cầm quyền. Nhưng hiện tại, cậu không chỉ có một mình. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chưa bao giờ ở trước mặt cậu nói về nguời thân trong nhà mình, hiện tại Dương Dương và Nhạc Nhạc lại có cái nhìn cực kỳ căm thù với ông bà bên kia, nếu cậu thật sự muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, thì chuyện này nhất định phải giải quyết, hơn nữa phải giải quyết triệt để.
Cậu hoàn toàn có thể tránh ở dưới mái nhà mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã xây cho cậu mặc kệ chuyện này chẳng quan tâm, hai người kia tuyệt đối cũng sẽ không trách cậu, thậm chí hai người kia còn hy vọng cậu không nên đi đối mặt với chuyện sẽ gây tổn thương đến trái tim của cậu. Thế nhưng, ngày hôm qua – ngay lúc Triển Tô Nam nói cậu là ‘vợ’ của bọn họ, và nhất là khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hy vọng đứa nhỏ của bọn họ sẽ được sinh ra, thì cậu càng không thể trốn tránh. Có một số việc nhất thiết phải đối mặt, vì thế đối mặt sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Huống hồ, tình huống hiện tại với 13 năm trước đây đã khác biệt hoàn toàn, cậu hẳn là nên chủ động bước ra trước một bước. Bất quá mẹ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có ở trong nước cũng giảm bớt cho Cố Khê một nửa áp lực, gặp một lúc 4 vị người lớn, cậu – đứa ‘con dâu’ có thân phận xấu hổ này vẫn rất bồn chồn lo lắng.
Nếu không phải trong nhà sẽ có người đến, thì hôm nay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã bắt cóc Cố Khê mang ra ngoài. Bọn họ nghĩ tới rất nhiều biện pháp làm sao để cho cha và bọn nhỏ gặp nhau, duy nhất không nghĩ tới chuyện Cố Khê sẽ ra mặt. Sau khi cha của bọn họ làm ra chuyện quá đáng như vậy với Cố Khê, nhưng vì muốn có đuợc cuộc sống hạnh phúc với bọn họ mà cậu sẵn sàng bỏ qua mọi xích mít trước kia, tha thứ cho cha bọn họ. Tuy Cố Khê chưa từng nói ra ba chữ kia, nhưng cậu cũng không cần phải nhiều lời. Nếu như vậy còn chưa đủ để chứng minh Cố Khê yêu bọn họ, nếu như vậy bọn họ còn không rõ tâm ý của Cố Khê đối với bọn họ, thì bọn họ thật sự rất đáng chết .
Ở trước mặt bọn nhỏ, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn là nụ cười đầy yêu thương, thế nhưng trong lòng bọn họ không cách nào bình tĩnh lại được. Cố Khê vẫn có chút mệt, sau khi ăn trưa xong liền đi ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn ở bên cậu cho đến khi cậu thức dậy.
3 giờ chiều, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – mỗi người lái một chiếc xe SUV 7 chỗ, mang theo con trai tới sân bay đón người. Còn Cố Khê ở trong phòng ngủ lấy mấy tấm ảnh mà con trai đã chụp trước đây bỏ vào trong khung ảnh.
※
“Chú út! Chú út!” Người chưa tới, tiếng đã tới trước. Đây là một cô gái đầy sôi nổi. Cố Khê đi từ trong phòng khách ra, liền bị một người ôm lấy, “Chú út Chú út, con rất nhớ chú, rất nhớ chú.”
“Ha hả, cuối cùng đã trở lại, mau để chú út nhìn xem.” Ôm chặt lấy Từ Mạn Mạn, Cố Khê nói.
Từ Mạn Mạn buông chú út ra, duỗi rộng hai cánh tay, để chú út nhìn bao quát cả người.
Cố Khê cười nói: “Sắc mặt hồng hào, cũng không ốm, rất tốt rất tốt.”
“Chú út.” Một thanh niên to khoẻ đứng ở phía sau Từ Mạn Mạn lên tiếng gọi, nụ cười trên khoé miệng Cố Khê càng sâu .
“Nhanh vào phòng khách ngồi đi, chắc mệt mỏi lắm rồi.”
“Không mệt.”
Nói xong, Trang Phi Phi đem một đống lớn đồ vật gì đó đặt tới góc tường, lúc này đoàn người đông đúc cũng bước vào, trong phòng lập tức náo nhiệt lên.
“Tiểu Hà .”
“Chú út.”
“Anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, Hoài Chí, Tiểu Mẫn, mau vào phòng đi.”
“Ông bà.”
“Ba mẹ, tụi con tới rồi.”
“Mau tới đây ngồi.”
Phòng khách cực kỳ rộng rãi thế nhưng lập tức trở nên chật chội. Lần đầu tiên được nhìn thấy ngôi nhà nguy nga tráng lệ như vậy, người nhà họ Từ liện tục thốt lên những tiếng khâm phục.
Ông bà Từ gặp được con trai con dâu, cháu trai cháu gái cũng rất vui vẻ. Trên bàn trà đã sớm đặt các loại hoa quả, bánh ngọt, đậu phộng, hạt dưa, kẹo, nhưng trong đám người vừa tới, trừ bỏ Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi ra, không ai lấy ăn cả, bọn họ sợ làm dơ sàn nhà sáng bóng.
Cố Khê nhiệt tình mời mọi người ăn cái này ăn cái kia, được nhìn thấy người thân cậu cũng thật vui. Một năm không gặp, sắc mặt Cố Khê hồng nhuận lên không ít, người cũng có thêm chút da chút thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, người nhà họ Từ cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nhất là Quách Nguyệt Nga, một năm này Từ Khâu Thuật dạy dỗ cô ta rất nhiều. Hiện tại nhìn thấy Cố Khê ở trong ngôi nhà to như thế, còn chiếu cố cha mẹ chồng đến béo khoẻ, Quách Nguyệt Nga liền đối với Cố Khê cực kỳ tôn kính.
Một năm này, cả nhà họ Từ nhờ phúc của Cố Khê mà biến hoá nghiêng trời lệch đất. Xưởng gia công đã bắt đầu hoạt động, không nói tới đã giải quyết được rất nhiều công ăn việc làm trong huyện, mà tương lai còn có thể giúp huyện tạo ra một nền kinh tế hiệu quả và lợi ích, ý của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc không chỉ muốn gia công đồ vật, mà còn muốn mở xưởng may và xí nghiệp cung cấp rau củ quả, đây chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xướng đối với huyện Phổ Hà.
Hiện tại, Từ Khâu Lâm đã thăng chức làm phó huyện, Từ Khâu Thuật đưa con trai Từ Hoài Chí vào làm việc trong xưởng gia công, so với một năm trước, Từ Hoài Chí trầm ổn hơn rất nhiều, bởi vì có việc làm, con người cũng tự tin hơn, cũng chủ động khơi gợi vài đề tài trò chuyện. Từ Hoài Chí rất cảm kích Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nên liên tục xin lỗi chú út về những việc làm không đúng trước đây. Hiện tại, cuộc sống tình cảm của vợ chồng hắn đều rất ổn định, hai người rất cố gắng đi theo cha làm việc. Lý Trân Mai được Từ Khâu Thuật xin cho làm quản lý tài vụ của xưởng gia công, Từ Mạn Mạn chính là trợ thủ đặc lực của cô. Còn Quách Nguyệt Nga kém hiểu biết, thì làm việc ở khu hậu cần.
Nghe con trai và con dâu kể về biến hoá trong cuộc sống của từng người trong một năm này, ông bà Từ vô cùng cảm kích Cố Khê. Bọn họ ai cũng không ngờ – lúc đấy bất quá chỉ cho cha con Cố Khê một chỗ ở, đây đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, thế nhưng hiện tại lại thu hoạch vượt qua những gì họ có thể tưởng tượng, này so với tình tiết trong phim còn khiến người ta khó tin hơn.
Bản thân rất sung sướng khi gặp được người nhà, càng khiến Cố Khê thêm khẩn cấp muốn đi gặp hai ông cụ. Cậu hy vọng có một ngày người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng giống như thế này – có thể ngồi cùng một chỗ với bọn họ, cùng mọi người cười cười nói nói, thật vui vẻ kết thúc một năm.
Buổi tối, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dùng 3 chiếc xe chở một đám người đi ra ngoài ăn cơm. Cơm nước xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, còn có Trang Phi Phi lái xe chở vợ chồng Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật, còn có vợ chồng Từ Hoài Chí đến nhà Trang Phi Phi, hôm nay đã mệt mỏi một ngày, bọn họ nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đón năm mới. Lúc gần đi, Triển Tô Nam để xe SUV bảy chỗ lại cho Từ Hoài Chí, ngày mai, sau khi bọn họ thức dậy thì Từ Hoài Chí sẽ lái xe chở mọi người qua kia. Từ Hoài Chí nhận thức đường rất lợi hại, chỉ cần đi một lần là hắn có thể nhớ kỹ, với lại hiện nay phương tiện thông tin đa dạng, cho dù đến lúc đó tìm không thấy đường vẫn có thể gọi điện hỏi thăm.
Thả đám người kia xuống, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang những người còn lại về nhà. Từ Mạn Mạn có vẻ rất hưng phấn, cô có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn thương lượng cùng chú út, chuyện này cô cũng chưa nói với cha mẹ, cô muốn chú út là nguời biết trước tiên. Vừa về tới nhà, Từ Mạn Mạn đã lôi kéo chú út lên lầu, Trang Phi Phi mỉm cười nhìn bọn họ rời khỏi, rồi cung kính rót trà cho ông bà Từ, có lẽ không lâu nữa hắn cũng phải sửa miệng.
Cố Khê không hề cảm thấy mất mát, bởi vì trong nhà cũng có người khiến cho cậu khắc cốt ghi tâm. Cố Khê vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc ngày hôm qua, nên không hề biết người đứng sấy tóc cho cậu ở phía sau đang cực độ đau lòng khi nhìn mái tóc bạc của cậu, thẳng đến khi tiếng máy sấy tắt đi, cậu mới hồi phục tinh thần lại, mở mắt ra. Trong gương, Triển Tô Nam đang nhìn cậu chăm chú, Cố Khê liền mỉm cười. Đối phương vươn tay về phía cậu, cậu ngay lập tức giơ tay lên cầm lấy tay đối phương.
“Về đi. Chiều nay anh cả và anh hai tới rồi, còn có vài thứ chưa chuẩn bị a.”
Triển Tô Nam cầm lòng không nổi mà hôn lên môi Cố Khê, trong âm thanh có chút nén nhịn: “Không cần chuẩn bị gì cả, buổi tối ra ngoài ăn, Thiệu Bắc đã book chỗ rồi. Cơm tất niên ngày mai, em chỉ cần làm món chính thôi, còn những thứ khác đều gọi khách sạn đưa tới. Ăn cơm là việc nhỏ, chủ yếu là để mọi người cùng tụ tập một chỗ vui vẻ qua một năm. Hiện tại, thân thể của em không thể so với dĩ vãng, không thể quá mệt mỏi. Anh cả và anh hai cũng chỉ ở Doanh Hải vài ngày, qua 30 sẽ bảo Thôn Trang dẫn bọn họ đi tham quan vài thắng cảnh ở Doanh Hải, em muốn đi theo thì đi, không muốn đi thì ở lại nhà. Bất quá anh và Thiệu Bắc hy vọng em ở nhà, trời rất lạnh, Angela đã nói – nếu em quá mệt mỏi, thân thể sẽ không khoẻ càng khó có thể thụ thai.”
Trải qua đêm qua, Triển Tô Nam ở trước mặt Cố Khê nói về chuyện đứa nhỏ càng thêm trôi chảy, thật giống như đó là một việc vô cùng hiển nhiên, hợp tình hợp lý. Cố Khê nghĩ nghĩ, gật gật đầu, quả thật hiện tại thân thể của cậu khác với dĩ vãng, cần phải chú ý cẩn thận.
“Em sẽ không đi theo. Anh cả và anh hai muốn mang ba mẹ đi cùng, không gặp ba mẹ cả một năm, bọn họ cũng muốn làm chữ tròn hiếu. Em sẽ ở nhà nấu cho bọn họ mấy món ngon. À, các anh cũng mang một ít về cho bác trai bác gái đi.”
“Đuợc.”
Lại hôn Cố Khê thêm một lần nữa, Triển Tô Nam đỡ Cố Khê đứng lên, bọn họ cần phải trở về. Hiện giờ, bắp đùi Cố Khê vẫn còn rất bủn rủn, Triển Tô Nam mặc quần áo vào cho mình và Cố Khê, cả người cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không chút e dè mà ôm Cố Khê đi ra ngoài. Mãi cho đến ngồi lên xe rồi mà tay y cũng không buông ra. Đuợc Cố Khê ngầm đồng ý, càng khiến tâm tình của y thêm tốt.
Cố khê không biết Kiều Thiệu Bắc và các con, còn có ông bà Từ có nói gì không, nhưng khi về đến nhà, phản ứng của mọi nguời đều rất bình thường, không có ai hỏi bọn họ – đêm qua đã đi đâu, sao không về nhà. Bất quá nhìn vẻ mặt tươi cười sáng chói của Triển Tô Nam, người từng trải như ông bà Từ tự nhiên là thấu hiểu.
Tuy chân vẫn còn vô lực, nhưng Cố Khê ngại ngùng vừa về tới nhà đã vào phòng nằm. Cậu ở phòng khách nói chuyện phiếm với cha mẹ, còn Triển Tô Nam tất nhiên là bị Kiều Thiệu Bắc túm đi bàn luận riêng. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn thấy trong mắt ba ba có thêm một chút vui mừng và ẩn ý.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, bà Từ nói: “Tiểu Hà a, anh cả và anh hai con nhất định sẽ đi tham quan khắp Doanh Hải, con cũng đừng đi theo. Trời lạnh, thân thể con không tốt, đừng để bị cảm. Trước kia anh cả con đã từng tới Doanh Hải, bọn họ cũng rất quen thuộc nơi này.”
Cố Khê lên tiếng: “Dạ, con sẽ không đi. Cả nhà anh cả và anh hai đã bận rộn một năm, con sẽ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho họ. Thôn Trang và Mạn Mạn sẽ đi cùng bọn họ, nên con cũng không lo lắng.” Nhớ đến một việc, Cố Khê bảo Dương Dương đem túi xách của cậu lại đây, cậu lấy từ trong túi ra 5000, đưa cho bà Từ: “Mẹ, mẹ cất tiền này đi. Tết đến, trên người ba mẹ không thể không có tiền.”
“Được.” Bà Từ nhận lấy.
Từ sau khi tới Doanh Hải, trên người ông bà Từ không hề có đồng nào, ông bà đã đem sổ tiết kiệm của mình đưa cho Cố Khê, bọn họ không hề lo lắng, cho dù trên người không có đến 1 cắc, bọn họ cũng tuyệt đối không lo lắng mình không có cơm ăn, không có chỗ ở.
“Ba, sáng ngày mai con và anh muốn tới quán sủi cảo, đem một ít đồ tết tặng cho chú Đại Thuận và mấy nguời khác. Ngày hôm qua có rất nhiều người đến nhà tìm ba Kiều và ba Triển, còn tặng rất nhiều đồ tết, bỏ trong nhà cũng không đủ chỗ.” Dương Dương ngồi ở một bên đọc sách văn học, sau khi thấy ba ba nói chuyện chính sự với bà nội xong liền mở miệng.
Cố Khê nghe con nói thế rất vui, lập tức nói: “Được. Ngày mai ba ba đi với các con.”
Dương Dương cười nói: “Không cần đâu ba, ngày mai anh Thôn Trang và chị sẽ đi với tụi con. Sáng nay chị gọi điện tới, tụi con đã hẹn với nhau. Chị cũng muốn tới xem quán sủi cảo của baba như thế nào.”
Cố Khê cũng không giấu Từ Mạn Mạn về thân phận của đám nguời Đại Thuận, cháu gái cũng từng nói qua trong điện thoại là muốn nhìn xem quán sủi cảo thế nào, Cố Khê cười cười: “Được rồi, ngày mai các con đi với chị và anh Thôn Trang đi.” Nhìn con trai, lại nghĩ đến ngày mai chính là đêm 30, tâm sự trong lòng Cố Khê bởi vì hẹn hò ngày hôm qua mà tạm thời lắng xuống, thì giờ đây lại trồi lên.
“Ba, buổi chiều con và anh muốn cùng đi đón chị.”
“Đuợc.”
Cố Khê hoàn hồn, trong lòng nảy lên một ý tưởng, cậu đứng dậy, nói với bà Từ: “Mẹ, con lên lầu một chút, có chuyện quên nói với Tô Nam và Thiệu Bắc.”
“A, uh, con đi đi.”
Cố Khê rời đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc tiếp tục vùi đầu vào sách văn học của bọn nó, sách bọn nó muốn xem nhiều lắm a, năm trước ba Triển và ba Kiều mua sách văn học cho bọn nó bọn nó còn chưa xem xong đâu.
Lên lầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có trong phòng ngủ. Cố Khê nghe loáng thoáng âm thanh truyền ra từ bên trong cửa phòng sách đóng chặt của Kiều Thiệu Bắc, cậu đưa tay gõ gõ cửa. Kiều Thiệu Bắc đang ở trong phòng sách nghe Triển Tô Nam tường thuật lại buổi hẹn hò ngày hôm qua của y và Cố Khê lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở, nhìn thấy nguời tới là ai, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lập tức đứng lên, bước tới: “Sao lại lên đây? Có việc thì em cứ gọi điện thoại kêu bọn anh đi xuống a.”
Trong mắt Cố Khê lướt qua ngượng ngùng: “Em không sao. Tô Nam, Thiệu Bắc, em có việc muốn thương lượng với các anh.”
“Có chuyện gì?” Hai người thật cẩn thận dìu Cố Khê ngồi xuống ghế sofa, hoang mang không biết Cố Khê xảy ra chuyện gì.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam theo thói quen ngồi lên trên bàn trà đối mặt với Cố Khê, Cố Khê ngửa đầu nhìn hai người, sau một lát im lặng, cậu nói: “Sáng ngày mai, Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn cùng Mạn Mạn và Thôn Trang đi tới quán sủi cảo, em nghĩ … thừa dịp bọn nhỏ không ở nhà, đi thăm bác trai bác gái một chút.”
“Tiểu Hà?!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hô lên một tiếng kinh ngạc, bọn họ không có nghe lầm đi, người này muốn đi gặp cha mẹ của bọn họ?!
Cố Khê nhếch miệng, tiếp tục nói: “Em muốn đi một mình, các anh ở nhà.”
“Tiểu Hà?!” Nghe tiếp lời này hai người càng thêm kinh sợ, Kiều Thiệu Bắc phản ứng lại trước tiên, “Tại sao muốn đi một mình?”
Do dự một lát, Cố Khê nói: “Ngày đó, Tô Phàm đến quán sủi cảo, Dương Dương và Nhạc Nhạc núp ở cửa nghe lén.” Cậu không nói thẳng, thế nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng đã làm cho sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức trắng bệch.
Cố Khê cầm tay hai người, trên mặt rất bình tĩnh: “Tô Nam, Thiệu Bắc, tháo chuông phải cần nguời buộc chuông. Nếu như em chính là nút thắt ở trong lòng các anh và bọn nhỏ, thì em nguyện ý tự tay gỡ bỏ nó. Đã 13 năm, chuyện này nên giải quyết cho xong.” Nói xong, cậu đem tay hai người đặt lên trên bụng mình, “Em hy vọng khi đứa bé này sinh ra, nhà của chúng ta tràn ngập ấm áp và hòa thuận. Tô Nam, Thiệu Bắc, em thực sự rất quý trọng cuộc sống chung hiện tại của chúng ta, chỉ cần các anh nguyện ý, em hy vọng ba chúng ta có thể mãi mãi như thế này. Mà để cho chúng ta có thể an tâm tiếp tục chung sống, thì việc kia nhất định phải giải quyết hoàn toàn. Em muốn sống hạnh phúc, sống hạnh phúc cùng các anh.”
Hô hấp của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc như ngừng lại, bọn họ khom người ôm chặt lấy Cố Khê vào trong lòng ngực, hai người đều nói không ra lời.
Cố Khê ôm lấy bọn họ: “Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ là nhất thời chui đầu vào ngõ cụt, bọn nó sẽ chấp nhận ông bà nội ruột. Em cũng muốn sau này vào dịp ngày lễ ngày tết, các anh có thể an tâm ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không cần phải chạy qua chạy lại hai bên.”
“Tiểu Hà …” Kiều Thiệu Bắc nhắm mắt lại, “Em, tại sao em không hận chứ? Anh và Tô Nam rất đáng chết, rất đáng chết, đúng ra em nên vĩnh viễn không tha thứ cho bọn anh.” Bọn họ có tài đức gì mà lại có được người này.
Trái tim Cố Khê đau xót, hỏi lại: “Các anh hy vọng em hận sao?”
Hai người câm nín, chỉ biết càng ôm chặt lấy Cố Khê.
Cố Khê vỗ vỗ hai người, nói: “Em không thể một bên theo các anh trôi qua từng ngày, một bên thì hận các anh, lại càng không thể đem hận thù này chuyển tới trên nguời bọn nhỏ. Đây không phải là sống, mà là tra tấn. Tra tấn các anh, cuối cùng cũng là tra tấn chính mình, rồi cũng sẽ khiến cho bọn nhỏ không được hạnh phúc. Nếu nói đây là một lựa chọn, em nhất định sẽ chọn con đường có lợi cho em nhất. Sáng ngày mai, các anh đừng đi theo, em sẽ đi một mình.”
“Tiểu Hà … Thực xin lỗi…” Thanh âm của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam có chút thay đổi.
Cố Khê nhanh chóng nói: “Tháng giêng phải vui vẻ náo nhiệt, cả năm mới có thể thuận buồm xuôi gió. Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thuơng ba Triển và ba Kiều, một ngày nào đó trong lòng của bọn nó cũng sẽ có ông bà nội ruột của bọn nó, cứ giao cho em, được không?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – một trái một phải hôn lên mặt Cố Khê một nụ hôn mang đầy xin lỗi cùng cảm kích. Cho dù người này đã hoàn toàn buông xuống, nhưng bọn họ cũng vẫn dùng hết cả đời này để chuộc tội, người này đáng giá có một cuộc sống hạnh phúc, so với bọn họ càng đáng giá hơn.
Chuyện này cứ quyết định như thế. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngầm đồng ý khiến cho Cố Khê thở phào nhẹ nhõm. Muốn đi gặp cha mẹ của hai người, nhất là hai ông cụ kia, Cố Khê không phải không khẩn trương. Nếu cậu chỉ có một mình, thì đời này có lẽ cậu sẽ tận lực tránh xa hai người kia. Trong quá khứ, cậu chỉ gặp hai người kia có vài lần, nhưng trong trí nhớ của cậu vĩnh viễn đều là sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, kiểu cách bề trên của người cầm quyền. Nhưng hiện tại, cậu không chỉ có một mình. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chưa bao giờ ở trước mặt cậu nói về nguời thân trong nhà mình, hiện tại Dương Dương và Nhạc Nhạc lại có cái nhìn cực kỳ căm thù với ông bà bên kia, nếu cậu thật sự muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, thì chuyện này nhất định phải giải quyết, hơn nữa phải giải quyết triệt để.
Cậu hoàn toàn có thể tránh ở dưới mái nhà mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã xây cho cậu mặc kệ chuyện này chẳng quan tâm, hai người kia tuyệt đối cũng sẽ không trách cậu, thậm chí hai người kia còn hy vọng cậu không nên đi đối mặt với chuyện sẽ gây tổn thương đến trái tim của cậu. Thế nhưng, ngày hôm qua – ngay lúc Triển Tô Nam nói cậu là ‘vợ’ của bọn họ, và nhất là khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hy vọng đứa nhỏ của bọn họ sẽ được sinh ra, thì cậu càng không thể trốn tránh. Có một số việc nhất thiết phải đối mặt, vì thế đối mặt sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Huống hồ, tình huống hiện tại với 13 năm trước đây đã khác biệt hoàn toàn, cậu hẳn là nên chủ động bước ra trước một bước. Bất quá mẹ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không có ở trong nước cũng giảm bớt cho Cố Khê một nửa áp lực, gặp một lúc 4 vị người lớn, cậu – đứa ‘con dâu’ có thân phận xấu hổ này vẫn rất bồn chồn lo lắng.
Nếu không phải trong nhà sẽ có người đến, thì hôm nay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã bắt cóc Cố Khê mang ra ngoài. Bọn họ nghĩ tới rất nhiều biện pháp làm sao để cho cha và bọn nhỏ gặp nhau, duy nhất không nghĩ tới chuyện Cố Khê sẽ ra mặt. Sau khi cha của bọn họ làm ra chuyện quá đáng như vậy với Cố Khê, nhưng vì muốn có đuợc cuộc sống hạnh phúc với bọn họ mà cậu sẵn sàng bỏ qua mọi xích mít trước kia, tha thứ cho cha bọn họ. Tuy Cố Khê chưa từng nói ra ba chữ kia, nhưng cậu cũng không cần phải nhiều lời. Nếu như vậy còn chưa đủ để chứng minh Cố Khê yêu bọn họ, nếu như vậy bọn họ còn không rõ tâm ý của Cố Khê đối với bọn họ, thì bọn họ thật sự rất đáng chết .
Ở trước mặt bọn nhỏ, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn là nụ cười đầy yêu thương, thế nhưng trong lòng bọn họ không cách nào bình tĩnh lại được. Cố Khê vẫn có chút mệt, sau khi ăn trưa xong liền đi ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn ở bên cậu cho đến khi cậu thức dậy.
3 giờ chiều, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – mỗi người lái một chiếc xe SUV 7 chỗ, mang theo con trai tới sân bay đón người. Còn Cố Khê ở trong phòng ngủ lấy mấy tấm ảnh mà con trai đã chụp trước đây bỏ vào trong khung ảnh.
※
“Chú út! Chú út!” Người chưa tới, tiếng đã tới trước. Đây là một cô gái đầy sôi nổi. Cố Khê đi từ trong phòng khách ra, liền bị một người ôm lấy, “Chú út Chú út, con rất nhớ chú, rất nhớ chú.”
“Ha hả, cuối cùng đã trở lại, mau để chú út nhìn xem.” Ôm chặt lấy Từ Mạn Mạn, Cố Khê nói.
Từ Mạn Mạn buông chú út ra, duỗi rộng hai cánh tay, để chú út nhìn bao quát cả người.
Cố Khê cười nói: “Sắc mặt hồng hào, cũng không ốm, rất tốt rất tốt.”
“Chú út.” Một thanh niên to khoẻ đứng ở phía sau Từ Mạn Mạn lên tiếng gọi, nụ cười trên khoé miệng Cố Khê càng sâu .
“Nhanh vào phòng khách ngồi đi, chắc mệt mỏi lắm rồi.”
“Không mệt.”
Nói xong, Trang Phi Phi đem một đống lớn đồ vật gì đó đặt tới góc tường, lúc này đoàn người đông đúc cũng bước vào, trong phòng lập tức náo nhiệt lên.
“Tiểu Hà .”
“Chú út.”
“Anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, Hoài Chí, Tiểu Mẫn, mau vào phòng đi.”
“Ông bà.”
“Ba mẹ, tụi con tới rồi.”
“Mau tới đây ngồi.”
Phòng khách cực kỳ rộng rãi thế nhưng lập tức trở nên chật chội. Lần đầu tiên được nhìn thấy ngôi nhà nguy nga tráng lệ như vậy, người nhà họ Từ liện tục thốt lên những tiếng khâm phục.
Ông bà Từ gặp được con trai con dâu, cháu trai cháu gái cũng rất vui vẻ. Trên bàn trà đã sớm đặt các loại hoa quả, bánh ngọt, đậu phộng, hạt dưa, kẹo, nhưng trong đám người vừa tới, trừ bỏ Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi ra, không ai lấy ăn cả, bọn họ sợ làm dơ sàn nhà sáng bóng.
Cố Khê nhiệt tình mời mọi người ăn cái này ăn cái kia, được nhìn thấy người thân cậu cũng thật vui. Một năm không gặp, sắc mặt Cố Khê hồng nhuận lên không ít, người cũng có thêm chút da chút thịt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, người nhà họ Từ cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nhất là Quách Nguyệt Nga, một năm này Từ Khâu Thuật dạy dỗ cô ta rất nhiều. Hiện tại nhìn thấy Cố Khê ở trong ngôi nhà to như thế, còn chiếu cố cha mẹ chồng đến béo khoẻ, Quách Nguyệt Nga liền đối với Cố Khê cực kỳ tôn kính.
Một năm này, cả nhà họ Từ nhờ phúc của Cố Khê mà biến hoá nghiêng trời lệch đất. Xưởng gia công đã bắt đầu hoạt động, không nói tới đã giải quyết được rất nhiều công ăn việc làm trong huyện, mà tương lai còn có thể giúp huyện tạo ra một nền kinh tế hiệu quả và lợi ích, ý của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc không chỉ muốn gia công đồ vật, mà còn muốn mở xưởng may và xí nghiệp cung cấp rau củ quả, đây chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xướng đối với huyện Phổ Hà.
Hiện tại, Từ Khâu Lâm đã thăng chức làm phó huyện, Từ Khâu Thuật đưa con trai Từ Hoài Chí vào làm việc trong xưởng gia công, so với một năm trước, Từ Hoài Chí trầm ổn hơn rất nhiều, bởi vì có việc làm, con người cũng tự tin hơn, cũng chủ động khơi gợi vài đề tài trò chuyện. Từ Hoài Chí rất cảm kích Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nên liên tục xin lỗi chú út về những việc làm không đúng trước đây. Hiện tại, cuộc sống tình cảm của vợ chồng hắn đều rất ổn định, hai người rất cố gắng đi theo cha làm việc. Lý Trân Mai được Từ Khâu Thuật xin cho làm quản lý tài vụ của xưởng gia công, Từ Mạn Mạn chính là trợ thủ đặc lực của cô. Còn Quách Nguyệt Nga kém hiểu biết, thì làm việc ở khu hậu cần.
Nghe con trai và con dâu kể về biến hoá trong cuộc sống của từng người trong một năm này, ông bà Từ vô cùng cảm kích Cố Khê. Bọn họ ai cũng không ngờ – lúc đấy bất quá chỉ cho cha con Cố Khê một chỗ ở, đây đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, thế nhưng hiện tại lại thu hoạch vượt qua những gì họ có thể tưởng tượng, này so với tình tiết trong phim còn khiến người ta khó tin hơn.
Bản thân rất sung sướng khi gặp được người nhà, càng khiến Cố Khê thêm khẩn cấp muốn đi gặp hai ông cụ. Cậu hy vọng có một ngày người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng giống như thế này – có thể ngồi cùng một chỗ với bọn họ, cùng mọi người cười cười nói nói, thật vui vẻ kết thúc một năm.
Buổi tối, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dùng 3 chiếc xe chở một đám người đi ra ngoài ăn cơm. Cơm nước xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, còn có Trang Phi Phi lái xe chở vợ chồng Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật, còn có vợ chồng Từ Hoài Chí đến nhà Trang Phi Phi, hôm nay đã mệt mỏi một ngày, bọn họ nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đón năm mới. Lúc gần đi, Triển Tô Nam để xe SUV bảy chỗ lại cho Từ Hoài Chí, ngày mai, sau khi bọn họ thức dậy thì Từ Hoài Chí sẽ lái xe chở mọi người qua kia. Từ Hoài Chí nhận thức đường rất lợi hại, chỉ cần đi một lần là hắn có thể nhớ kỹ, với lại hiện nay phương tiện thông tin đa dạng, cho dù đến lúc đó tìm không thấy đường vẫn có thể gọi điện hỏi thăm.
Thả đám người kia xuống, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang những người còn lại về nhà. Từ Mạn Mạn có vẻ rất hưng phấn, cô có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn thương lượng cùng chú út, chuyện này cô cũng chưa nói với cha mẹ, cô muốn chú út là nguời biết trước tiên. Vừa về tới nhà, Từ Mạn Mạn đã lôi kéo chú út lên lầu, Trang Phi Phi mỉm cười nhìn bọn họ rời khỏi, rồi cung kính rót trà cho ông bà Từ, có lẽ không lâu nữa hắn cũng phải sửa miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.