Chương 116: Chương 115
Neleta
13/03/2017
Mùng 1 năm nay, Cố Khê nằm ở trên giường cả một ngày. Không muốn sau khi hai con biết mà đem lo lắng cho cậu biến thành oán hận với ông Triển và ông Kiều, Cố Khê trăm dặn ngàn dặn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam tuyệt đối không được nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết. Vốn Cố Khê nghĩ nằm hai ngày sẽ khoẻ lên, dù sao trước kia thắt lưng cũng đã từng đau như thế, nào ngờ nằm một cái là nằm qua luôn năm mới.
Nằm ở trên giường thì không sao, nhưng muốn xuống giường đi lại một chút, thì chỉ một lát sau thắt lưng cậu sẽ đau, đành phải quay lại nằm trên giường. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc muốn dẫn Cố Khê đi bệnh viện, nhưng nói gì Cố Khê cũng không chịu đi. Angela hỏi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về tình huống gần đây nhất của Cố Khê, sau khi nghe xong cũng cho rằng có thể là do gần đây chuyện tình ái diễn ra quá thường xuyên, thắt lưng của Cố Khê vốn không khỏe mạnh phát ra kháng nghị cho nên mới bị như vậy. Miễn bàn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu tự trách. Bất quá Angela nói như thế, Cố Khê lại giảm được phiền toái phải đi bệnh viện, cậu nằm ở trên giường an tâm tĩnh dưỡng. Đối với bên ngoài, cậu chỉ nói mình bị cảm.
Tết năm ngoái, Cố Khê cũng bị bệnh hơn mười ngày, năm nay lại tiếp tục bị bệnh, trong lòng mọi người đều rất khó chịu, không khí năm mới cũng tự nhiên bị ảnh hưởng, nhất là hai đứa nhỏ – trên mặt gần như mất đi nụ cười. Cố Khê phải dưỡng bệnh, nên Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn giúp cậu tiếp đón người nhà, người nhà họ Từ cũng không muốn gây phiền toái cho Cố Khê, mỗi ngày tự mình đi ra ngoài chơi, thuận tiện mang ông bà đi cùng, để Cố Khê có thể an tâm tĩnh dưỡng.
Mùng 4 đầu năm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu thay Cố Khê tới quán sủi cảo để đón tết với đám người Đại Thuận không về nhà, vừa nghe Cố Khê bị bệnh, đám người Đại Thuận lập tức cam đoan sẽ chăm sóc tốt quán sủi cảo, ông chủ cứ an tâm.
Còn ông Triển và ông Kiều – sau khi nghe nói Cố Khê đau thắt lưng, liền bảo quản gia đem tất cả máy trị liệu và máy massage ra, để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đem về cho Cố Khê dùng. Cố Khê không dám dùng những máy trị liệu có tia hồng ngoại, nhưng mấy dụng cụ massage vật lý mà ông cụ đưa cho cậu thì cực kỳ có tác dụng, nên Cố Khê sảng khoái tiếp nhận.
Mùng 5 đầu năm, tất cả người nhà họ Từ liền trở về quê. Cố Khê không thể đi bộ, nên cậu chỉ tiễn mọi người từ nhà lên xe, còn lại là do Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thay cậu đưa mọi người đến sân bay. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, khí sắc của Cố Khê đã kém đi rất nhiều, mặt tái nhợt, đi vài bước liền thở. Cố Khê từng cho là có phải mình mang thai hay không, cậu nhịn không được bắt mạch cho mình, kết quả làm cậu cực kỳ thất vọng, vẫn không có tin tức. Chẳng lẽ thật sự là do làm tình thường xuyên sao? Thế nhưng trực giác của Cố Khê cho rằng không phải. Sau mỗi lần làm chuyện ân ái thì cậu đúng là có mệt, nhưng chất lượng giấc ngủ cũng trở nên rất tốt, càng khiến cho cậu ngủ ngon hơn, tinh lực cũng khôi phục rất nhanh.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao thắt lưng đột nhiên xảy ra chuyện? Tay Cố Khê xoa đi bóp lại ở trên lưng, cũng không giống như đau thắt lưng do vất vả a. Tuy thắt lưng của cậu rất đau, nhưng loại đau này cùng với đau thắt lưng do vất vả rất khác biệt. Đau thắt lưng do vất vả là cho dù không động đậy cũng có thể đau, nhưng cậu chỉ cần nằm, xoa xoa bóp bóp là không còn bị đau nữa.
“Tiểu Hà, thắt lưng lại đau?” Một bàn tay đặt lên thắt lưng của Cố Khê, xoa bóp cho cậu.
Cố Khê nằm úp sấp, quay đầu lại nhìn: “Không, chỉ đang nghĩ lý do vì sao bị đau.”
Triển Tô Nam bực mình nói: “Hay là đi bệnh viện khám thử đi, cứ để mãi như thế cũng không được, đi chụp x-quang xem thế nào.”
“Không đi.” Cố Khê cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, tuy cậu còn chưa có thai, nhưng X quang sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể cậu, lỡ như do cậu bắt mạch không ra thì sao, loại tình huống này cũng không phải không có khả năng.
“Tiểu Hà …”
“Mấy ngày nữa thì tốt rồi, em không đi bệnh viện, các anh đừng khuyên em.” Trên phương diện này, Cố Khê tuyệt đối là giấu bệnh sợ thầy. (giấu giếm khuyết điểm không chịu sửa chữa)
Bất đắc dĩ lại đau lòng, Triển Tô Nam đi vào phòng tắm lấy nước nóng, chuẩn bị chuờm nóng cho Cố Khê, tiếp theo nói: “Ngày mai là sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc, thân thể em không thoải mái, chúng ta sẽ không ra ngoài, sẽ ăn ở nhà. Anh và Thiệu Bắc tổ chức một bữa tiệc lớn cho bọn nó.”
“Dạ.” Cố Khê nhếch miệng, “Đặt một cái bánh ga-tô, chụp vài tấm ảnh, quay video lại, rồi đưa cho hai cụ xem.”
Triển Tô Nam gật gật đầu, rồi ghé sát vào Cố Khê nói: “Không phải ông cụ bảo em sửa miệng sao?”
Cố Khê cười cười có chút ngượng ngùng: “Gọi quen rồi, nên chưa sửa được.”
“A, vậy từ từ sẽ quen.”
Cách một tầng khăn tắm mà xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, Triển Tô Nam áp chế đau xót bỗng trào lên trong trái tim, nói: “Ông cụ có quen ông thầy thuốc trung y xoa bóp rất tốt, anh dẫn em tới xem thử nhé.”
“Không cần, em cảm thấy anh và Thiệu Bắc xoa bóp rất tốt.” Cố Khê không có thói quen để nguời đàn ông khác chạm vào mình, cho dù là thầy thuốc “già” cậu cũng không muốn.
Triển Tô Nam nở nụ cười, lực tay càng thêm nhẹ nhàng: “Được rồi, em đã cảm thấy bọn ạnh xoa bóp tốt, thì bọn anh sẽ xoa bóp cho em.”
Có người mở cửa bước vào, là Kiều Thiệu Bắc. Nhìn thấy Triển Tô Nam đang xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, hắn nhíu chặt mi tâm, đóng cửa lại, đi đến bên giường, vỗ vỗ Triển Tô Nam, ý bảo đối phương giao phần còn lại cho hắn. Triển Tô Nam tránh lui, đổi thành Kiều Thiệu Bắc xoa bóp thắt lung cho Cố Khê.
Cố Khê hỏi: “Có phải Dương Dương và Nhạc Nhạc sắp khai giảng không?”
“Uh. Vừa nãy bọn nó muốn lên đây, anh nói em đang ngủ.”
“Đừng để bọn nó biết em đau thắt lưng.”
Miễn bàn trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu khổ sở. Vì để không tăng thêm sự bất mãn của bọn nhỏ với ông nội, Cố Khê cực lực muốn giấu bọn nhỏ. Kiều Thiệu Bắc nhịn không được hôn lên cổ Cố Khê một cái, nói: “Em đừng nghĩ gì hết, cố gắng dưỡng thân thể cho tốt.”
“Em biết.” Cố Khê nhắm mắt lại, an tâm hưởng thụ Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam hầu hạ.
Một lát sau, thấy Cố Khê không nói chuyện nữa, Triển Tô Nam nhìn qua thăm dò, rồi hướng Kiều Thiệu Bắc làm động tác nhỏ giọng, Cố Khê đang ngủ. Có lẽ hai người xoa bóp rất thoải mái, nên mỗi lần hai người xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê thì Cố Khê có thể ngủ rất nhanh. So với mấy ngày trước, mấy ngày nay giấc ngủ của Cố Khê kéo dài được mấy giờ. Cố Khê đang ngủ, Kiều Thiệu Bắc lấy khăn tắm ra khỏi thắt lưng, rồi lau khô phần eo cho Cố Khê, kéo áo ngủ của cậu xuống, rồi kết hợp với Triển Tô Nam lật nguời Cố Khê lại, để cậu nằm ngữa cho thoải mái. Cố Khê ‘ưm’ vài tiếng, nhưng không tỉnh lại.
Đợi Cố Khê lâm vào ngủ say, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới nhanh chân nhanh tay thu dọn mọi thứ, rồi đi khỏi phòng ngủ, xuống lầu, đi tới phòng khách, vừa mới bước vào đã có người hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, ba ba thế nào rồi?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cố lộ ra biểu tình thoải mái, nói: “Tốt hơn nhiều. Ba ba còn đang ngủ.”
Ông bà Từ thở phào: “Có thể ngủ là tốt rồi, sinh bệnh chỉ sợ không thể ngủ.”
Bà Từ có chút tự trách, hỏi: “Có phải do năm nay trong nhà nhiều người quá nên khiến cho Tiểu Hà mệt nhọc?”
Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng nói: “Không phải. Bác trai, bác gái, các người đừng nghĩ nhiều. Tiểu Hà là tái phát bệnh cũ. Năm ngoái em ấy cũng bị bệnh một hồi, vốn nghĩ năm nay sẽ không có gì, nào biết vẫn không thoát được. Điều dưỡng thân thể Tiểu Hà là một quá trình kéo dài, Angela cũng nói bệnh cũ của em ấy không phải điều dưỡng một năm hai năm là có thể tốt được. Doanh Hải so với Phổ Hà khô ráo hơn, nên khí quản của Tiểu Hà có chút không thoải mái, làm kéo theo những nơi khác cũng không thoải mái. Cháu đi nấu canh tuyết lê, chờ em ấy ngủ dậy là vừa kịp uống.”
“Ba, để con nấu.” Nhạc Nhạc đứng lên.
Kiều Thiệu Bắc hướng con trai vươn tay: “Cùng đi nấu với ba ba.”
Nhạc Nhạc cầm tay ba Kiều, cùng ba ba đi tới phòng bếp. Dương Dương không giúp được gì, nên cùng ba Triển ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà. Dương Dương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng khôi phục tay bị thương của mình, để có thể phụ giúp các ba chăm sóc ba ba.
Cố Khê đang nằm mơ, trong mơ lúc thì biển rộng lúc thì cây nho lúc thì rừng cây. Ở trong mơ, cậu cũng cảm thấy phần eo rất nặng, nặng đến cậu không thở nổi. Hơn nữa trong lòng lại có chuyện để ý, khiến cho cậu ngủ không được an ổn. Dương Dương và Nhạc Nhạc sắp khai giảng, cậu có chút khẩn trương, không biết Dương Dương và Nhạc Nhạc còn nhớ cụ ông mà bọn nó đã cứu không? Mồ hôi trên người không ngừng toát ra, Cố Khê giật mình tỉnh lại từ trong mơ, mở to mắt, thì thấy được hai khuôn mặt đang cực kỳ lo lắng.
“Tiểu Hà, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Đầu em toàn mồ hôi.” Triển Tô Nam đỡ Cố Khê dậy, lau khô mồ hôi trên đầu cậu, Kiều Thiệu Bắc đúc Cố Khê uống nước.
Uống hai hớp nước, Cố Khê lắc đầu: “Không, chỉ có thắt lưng không thoải mái. Vừa rồi cảm thấy hơi nóng.”
“Nóng sao?” Kiều Thiệu Bắc nhanh tay tắt điều hòa, bởi vì mỗi ngày Cố Khê đều phải chườm nóng, cho nên điều hòa trong phòng cộng thêm dụng cụ phun suơng đều phải mở, đúng là có chút nóng.
Trên cổ Cố Khê cũng toát ra một tầng mồ hôi, Kiều Thiệu Bắc cầm tới áo ngủ mới, cổ họng Cố Khê có chút tắt nghẹn, nói: “Không mặc đồ ngủ, mặc áo lót đi.” Nóng đến cậu có chút sợ hãi.
Kiều Thiệu Bắc lại cầm áo lót tới thay cho Cố Khê, bấy giờ Cố Khê mới cảm thấy mát mẻ hơn.
“Tiểu Hà, có đói bụng không? Hồi trưa em ăn quá ít.”
“Không đói bụng.”
Cố Khê vẫn không ăn uống gì, so với 2 ngày truớc sắc mặt càng kém. Bất quá để cho hai người an lòng, cậu vẫn nói: “Làm một chút mì đi, thêm một chút dưa muối, miệng không có vị.”
“Được được, anh đi nấu mì cho em.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức đi nấu mì cho Cố Khê, Triển Tô Nam vừa lau mồ hôi cho Cố Khê, vừa khuyên nhủ: “Hay là đi bệnh viện xem thử đi.”
Cố Khê lắc đầu, nói có chút khổ sở: “Mấy ngày trước, em đã tự kiểm tra cho mình rồi… vẫn là không có.”
“Đừng nghĩ nhiều, không có thì không có, anh tình nguyện em không có cũng không muốn thân thể em không khoẻ. Tiểu Hà, hứa với anh, không đem chuyện đứa nhỏ để ở trong lòng, cứ thuận theo tự nhiên, được không? Anh chỉ mong em có thể khỏe mạnh.”
Cố Khê gật gật đầu: “Em sẽ cẩn thận, lần này cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Triển Tô Nam nói đầy tự trách: “Đều tại bọn anh.”
Cố Khê nhăn mặt nhíu mày: “Em đã nói đừng cái gì cũng gánh hết lên vai mình, em cảm thấy khó chịu. Hơn nữa mấy ngày nay thắt lưng của em đã tốt hơn nhiều, hẳn là mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì. Đúng rồi, sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, các anh đừng quên báo cho ông cụ biết thời khoá biểu của bọn nó.”
“Anh nhớ rồi.”
Dựa vào Triển Tô Nam, Cố Khê cũng không ngủ. Triển Tô Nam ôm Cố Khê, cũng không nói gì, miễn cho Cố Khê nói chuyện mà hao tổn tinh lực. Đợi hơn 20 phút, Kiều Thiệu Bắc quay trở lại, trên tay bưng một bát mì, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng tới. Cố Khê nhìn con trai cười cười, hai đứa nhỏ vừa thấy được ba ba, đôi mắt bất chợt đỏ lên.
Mì rất nóng, Kiều Thiệu Bắc lấy mì ra một chén nhỏ để Cố Khê ăn dễ dàng hơn. Ăn được hai miếng, Cố Khê hỏi con trai: “Có phải ngày mốt các con khai giảng không?”
“Dạ. Ba, ba đừng để ý tụi con, tự tụi con có thể tới trường học báo danh.” Dương Dương nói.
Cố Khê cười cười: “Ba ba không lo lắng các con, bài tập và mọi thứ đều chuẩn bị hết chưa?”
“Tụi con chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Kế tiếp Dương Dương và Nhạc Nhạc không nói gì nữa, Cố Khê ăn nửa bát mì thì ăn không vô nữa. Cậu cũng không muốn ngủ, chỉ dựa vào Triển Tô Nam, rồi câu được câu mất mà trò chuyện với con trai và hai người. Đang nói nói, thanh âm của Cố Khê càng ngày càng thấp, cuối cùng dựa vào Triển Tô Nam mà ngủ mất. Cố Khê như vậy rất khác thường, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất bất an, nhưng người này chết sống không chịu đi bệnh viện, bọn họ lại không thể ép buộc, sợ ép buộc quá ngược lại khiến Cố Khê sinh bệnh thì biết xử lý thế nào.
Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn chặt răng, ba ba bị bệnh, bọn nó cứ sợ ba ba sẽ bỏ lại bọn nó. Hai đứa nhỏ không muốn rời đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng con trai cùng nhau ở bên cạnh Cố Khê.
Tự trách cùng hối hận lại xông lên, cho dù tán gia bại sản, chỉ cần có thể đổi lấy sức khỏe cho Cố Khê thì bọn họ cũng cam nguyện. Bọn họ có thể vì Cố Khê tạo ra tiền tài, nhưng lại không có cách nào đổi lấy sức khoẻ cho Cố Khê
“Ba, ba ba sẽ không sao chứ?” Miệng Nhạc Nhạc mếu máo.
“Không có chuyện gì, ba ba sẽ khoẻ.” Triển Tô Nam ôm chặt con trai, vừa nói cho con trai, cũng là vừa tự nói với chính mình.
Một giấc này, Cố Khê ngủ từ xế chiều cho đến tận tối mịt. Lúc tỉnh lại, Cố Khê lại ăn uống tốt hơn, ăn một chén cháo, một cái bánh bao, còn thêm một ít đồ ăn khác. Sau đó được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu đi tới đi lui ở trong phòng, nhưng chỉ một lát là thắt lưng của Cố Khê lại phát ra kháng nghị, cậu không thể không quay lại trên giường. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thay phiên nhau chườm nóng cho Cố Khê hơn một giờ. Hai người vẫn nói chuyện phiếm với Cố Khê đến hơn 12 giờ khuya, khi Cố Khê ngủ lại thì bọn họ mới đi rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ném toàn bộ công ty cho giám đốc các bộ phận quản lý, bọn họ muốn ở nhà chăm sóc cho Cố Khê.
.
“Thắt lung của Tiểu Hà vẫn chưa tốt lên chút nào sao?”
“Không. Nằm thì không sao, bước đi thì lại đau.”
“Các ngươi vẫn nên đưa Cố Khê đi bệnh viện đi, đừng để kéo dài.”
“Em ấy không đi. Em ấy nói đã tự bắt mạch cho mình, là bệnh cũ, không có gì quan trọng. Dương Dương và Nhạc Nhạc nói trước kia em ấy cũng từng đau như vậy, chẳng qua thời gian không lâu như thế. Mà cũng tại con, đáng ra nên cản em ấy không cho em ấy tới quán sủi cảo quá nhiều, trước tết, mỗi ngày em ấy đều bận rộn trong quán sủi cảo, nhất định là rất mệt.”
“Vậy các ngươi đừng để cậu ấy tới quán sủi cảo nữa, gọi điện tới là được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không có được thứ công nghệ cao gì đó sao? Thật là, ngay cả một người mà cũng không chăm sóc được, cứ mỗi ngày nói yêu yêu yêu thì được tích sự gì. Cố Khê không chịu dùng thuốc thì các ngươi tìm những thứ khác tẩm bổ cho cậu ấy, đau thắt lưng nhất định là thận không tốt, ăn nhiều thứ bổ thận một chút. Trong nhà thuốc bổ gì cũng có, thiếu cái gì thì các ngươi tới lấy.”
“Con biết rồi, nhưng gần đây Tiểu Hà không ăn uống được gì, chỉ ăn một chút dưa muối.”
“Không ăn uống?” Hai ông cụ đang nghe điện thoại nhíu nhíu mày.
Đối phương lập tức nghe ra bọn họ hiểu lầm, giải thích: “Các người đừng có đoán mò, Tiểu Hà đã tự mình kiểm tra, không có. Chỉ là thân thể không thoải mái nên không muốn ăn uống.”
“Nga.” Ông cụ cũng không thể nói rõ là thất vọng hay không thất vọng, “Không có cũng tốt, hiện tại thân thể của cậu ấy quá yếu, có ngược lại lại trở thành gánh nặng, các ngươi phải chăm sóc cho cậu ấy thật tốt a.”
“Con biết. Ba, đừng nói cái này nữa, ngày mai Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, con và Thiệu Bắc sẽ đưa bọn nó đi báo danh, sau đó con sẽ gửi thời khoá biểu của bọn nó qua cho các người. Tiểu Hà nói các nguời nên tới tìm Dương Dương và Nhạc Nhạc sớm một chút, đừng kéo dài quá, bọn nhỏ sẽ quên mất bộ dáng của ba như thế nào.”
“Ngày mai chúng ta cũng tới trường học, chúng ta sẽ không gặp bọn nhỏ, chỉ đến nhìn bọn nhỏ một chút. Dù sao chúng ta ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Ngực có chút khó chịu, Triển Tô Nam nói: “Được, hơn 7 giờ sáng mai tụi con sẽ khởi hành, khoảng 7 g 40 là tới trường học. Ngày mai, bọn nó báo danh xong, còn phải ở lại trường quét dọn vệ sinh, đến trưa mới có thể về nhà.”
“Quét dọn vệ sinh? Để bọn nhỏ nhỏ như vậy quét dọn vệ sinh quả thực là ngược đãi! cánh tay Dương Dương còn chưa lành mà!” Ông Kiều ở bên kia điện thoại rống lên.
Triển Tô Nam liếc mắt xem thường: “Chú Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc không thích nhất là được đặc cách riêng, các người muốn con mang bọn nó về nhà sao?”
“Ách…” Ông Kiều á khẩu.
“Tốt lắm, không nói nữa, con cúp máy đây, có lẽ Tiểu Hà đã tỉnh. Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc, các người chuẩn bị quà chưa?”
“Chuẩn bị rồi, chờ nhìn thấy bọn nhỏ, chúng ta sẽ tìm cơ hội đưa cho bọn nó. Tô Nam, ngươi giúp chúng ta chuyển lời ‘chúc sinh nhật vui vẻ’ tới Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
“Vâng. Tiểu Hà nói sinh nhật sang năm của bọn nhỏ muốn tổ chức ở trên núi.”
“Được được được, nhất định nhất định.”
Rốt cuộc điện thoại cũng cắt đứt, ông Triển và ông Kiều cười ngây ngô nhìn tai nghe điện thoại, con dâu nói sang năm muốn tổ chức sinh nhật cho bọn nhỏ ở trên núi. Trên núi, tòa nhà của bọn họ không phải ở trên núi sao. Bất quá lại nghĩ tới gần đây thân thể con dâu không được tốt, kích động trên mặt hai ông cụ biến thành tự trách.
Ông Kiều đẩy đẩy ông Triển: “Có nên bảo Tô Phàm tới xem một chút không?”
“Hôm nay là sinh nhật bọn nhỏ, ngày mai đi. Đừng để bọn nhỏ nhìn thấy nó rồi buồn bực, không tốt.”
“Cũng đúng.”
Ông Kiều chống gậy chống đi ra khỏi phòng khách, bảo quản gia đem hết các loại thuốc bổ có thể bổ thận ra đây, ông muốn đưa qua cho Cố Khê. Hiện tại, thân thể của Cố Khê không chỉ là tâm bệnh của một mình Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đích một, mà cũng là tâm bệnh của hai ông cụ Triển Kiều.
Nằm ở trên giường thì không sao, nhưng muốn xuống giường đi lại một chút, thì chỉ một lát sau thắt lưng cậu sẽ đau, đành phải quay lại nằm trên giường. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc muốn dẫn Cố Khê đi bệnh viện, nhưng nói gì Cố Khê cũng không chịu đi. Angela hỏi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về tình huống gần đây nhất của Cố Khê, sau khi nghe xong cũng cho rằng có thể là do gần đây chuyện tình ái diễn ra quá thường xuyên, thắt lưng của Cố Khê vốn không khỏe mạnh phát ra kháng nghị cho nên mới bị như vậy. Miễn bàn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu tự trách. Bất quá Angela nói như thế, Cố Khê lại giảm được phiền toái phải đi bệnh viện, cậu nằm ở trên giường an tâm tĩnh dưỡng. Đối với bên ngoài, cậu chỉ nói mình bị cảm.
Tết năm ngoái, Cố Khê cũng bị bệnh hơn mười ngày, năm nay lại tiếp tục bị bệnh, trong lòng mọi người đều rất khó chịu, không khí năm mới cũng tự nhiên bị ảnh hưởng, nhất là hai đứa nhỏ – trên mặt gần như mất đi nụ cười. Cố Khê phải dưỡng bệnh, nên Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn giúp cậu tiếp đón người nhà, người nhà họ Từ cũng không muốn gây phiền toái cho Cố Khê, mỗi ngày tự mình đi ra ngoài chơi, thuận tiện mang ông bà đi cùng, để Cố Khê có thể an tâm tĩnh dưỡng.
Mùng 4 đầu năm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu thay Cố Khê tới quán sủi cảo để đón tết với đám người Đại Thuận không về nhà, vừa nghe Cố Khê bị bệnh, đám người Đại Thuận lập tức cam đoan sẽ chăm sóc tốt quán sủi cảo, ông chủ cứ an tâm.
Còn ông Triển và ông Kiều – sau khi nghe nói Cố Khê đau thắt lưng, liền bảo quản gia đem tất cả máy trị liệu và máy massage ra, để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đem về cho Cố Khê dùng. Cố Khê không dám dùng những máy trị liệu có tia hồng ngoại, nhưng mấy dụng cụ massage vật lý mà ông cụ đưa cho cậu thì cực kỳ có tác dụng, nên Cố Khê sảng khoái tiếp nhận.
Mùng 5 đầu năm, tất cả người nhà họ Từ liền trở về quê. Cố Khê không thể đi bộ, nên cậu chỉ tiễn mọi người từ nhà lên xe, còn lại là do Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thay cậu đưa mọi người đến sân bay. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, khí sắc của Cố Khê đã kém đi rất nhiều, mặt tái nhợt, đi vài bước liền thở. Cố Khê từng cho là có phải mình mang thai hay không, cậu nhịn không được bắt mạch cho mình, kết quả làm cậu cực kỳ thất vọng, vẫn không có tin tức. Chẳng lẽ thật sự là do làm tình thường xuyên sao? Thế nhưng trực giác của Cố Khê cho rằng không phải. Sau mỗi lần làm chuyện ân ái thì cậu đúng là có mệt, nhưng chất lượng giấc ngủ cũng trở nên rất tốt, càng khiến cho cậu ngủ ngon hơn, tinh lực cũng khôi phục rất nhanh.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao thắt lưng đột nhiên xảy ra chuyện? Tay Cố Khê xoa đi bóp lại ở trên lưng, cũng không giống như đau thắt lưng do vất vả a. Tuy thắt lưng của cậu rất đau, nhưng loại đau này cùng với đau thắt lưng do vất vả rất khác biệt. Đau thắt lưng do vất vả là cho dù không động đậy cũng có thể đau, nhưng cậu chỉ cần nằm, xoa xoa bóp bóp là không còn bị đau nữa.
“Tiểu Hà, thắt lưng lại đau?” Một bàn tay đặt lên thắt lưng của Cố Khê, xoa bóp cho cậu.
Cố Khê nằm úp sấp, quay đầu lại nhìn: “Không, chỉ đang nghĩ lý do vì sao bị đau.”
Triển Tô Nam bực mình nói: “Hay là đi bệnh viện khám thử đi, cứ để mãi như thế cũng không được, đi chụp x-quang xem thế nào.”
“Không đi.” Cố Khê cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, tuy cậu còn chưa có thai, nhưng X quang sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể cậu, lỡ như do cậu bắt mạch không ra thì sao, loại tình huống này cũng không phải không có khả năng.
“Tiểu Hà …”
“Mấy ngày nữa thì tốt rồi, em không đi bệnh viện, các anh đừng khuyên em.” Trên phương diện này, Cố Khê tuyệt đối là giấu bệnh sợ thầy. (giấu giếm khuyết điểm không chịu sửa chữa)
Bất đắc dĩ lại đau lòng, Triển Tô Nam đi vào phòng tắm lấy nước nóng, chuẩn bị chuờm nóng cho Cố Khê, tiếp theo nói: “Ngày mai là sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc, thân thể em không thoải mái, chúng ta sẽ không ra ngoài, sẽ ăn ở nhà. Anh và Thiệu Bắc tổ chức một bữa tiệc lớn cho bọn nó.”
“Dạ.” Cố Khê nhếch miệng, “Đặt một cái bánh ga-tô, chụp vài tấm ảnh, quay video lại, rồi đưa cho hai cụ xem.”
Triển Tô Nam gật gật đầu, rồi ghé sát vào Cố Khê nói: “Không phải ông cụ bảo em sửa miệng sao?”
Cố Khê cười cười có chút ngượng ngùng: “Gọi quen rồi, nên chưa sửa được.”
“A, vậy từ từ sẽ quen.”
Cách một tầng khăn tắm mà xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, Triển Tô Nam áp chế đau xót bỗng trào lên trong trái tim, nói: “Ông cụ có quen ông thầy thuốc trung y xoa bóp rất tốt, anh dẫn em tới xem thử nhé.”
“Không cần, em cảm thấy anh và Thiệu Bắc xoa bóp rất tốt.” Cố Khê không có thói quen để nguời đàn ông khác chạm vào mình, cho dù là thầy thuốc “già” cậu cũng không muốn.
Triển Tô Nam nở nụ cười, lực tay càng thêm nhẹ nhàng: “Được rồi, em đã cảm thấy bọn ạnh xoa bóp tốt, thì bọn anh sẽ xoa bóp cho em.”
Có người mở cửa bước vào, là Kiều Thiệu Bắc. Nhìn thấy Triển Tô Nam đang xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê, hắn nhíu chặt mi tâm, đóng cửa lại, đi đến bên giường, vỗ vỗ Triển Tô Nam, ý bảo đối phương giao phần còn lại cho hắn. Triển Tô Nam tránh lui, đổi thành Kiều Thiệu Bắc xoa bóp thắt lung cho Cố Khê.
Cố Khê hỏi: “Có phải Dương Dương và Nhạc Nhạc sắp khai giảng không?”
“Uh. Vừa nãy bọn nó muốn lên đây, anh nói em đang ngủ.”
“Đừng để bọn nó biết em đau thắt lưng.”
Miễn bàn trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có bao nhiêu khổ sở. Vì để không tăng thêm sự bất mãn của bọn nhỏ với ông nội, Cố Khê cực lực muốn giấu bọn nhỏ. Kiều Thiệu Bắc nhịn không được hôn lên cổ Cố Khê một cái, nói: “Em đừng nghĩ gì hết, cố gắng dưỡng thân thể cho tốt.”
“Em biết.” Cố Khê nhắm mắt lại, an tâm hưởng thụ Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam hầu hạ.
Một lát sau, thấy Cố Khê không nói chuyện nữa, Triển Tô Nam nhìn qua thăm dò, rồi hướng Kiều Thiệu Bắc làm động tác nhỏ giọng, Cố Khê đang ngủ. Có lẽ hai người xoa bóp rất thoải mái, nên mỗi lần hai người xoa bóp thắt lưng cho Cố Khê thì Cố Khê có thể ngủ rất nhanh. So với mấy ngày trước, mấy ngày nay giấc ngủ của Cố Khê kéo dài được mấy giờ. Cố Khê đang ngủ, Kiều Thiệu Bắc lấy khăn tắm ra khỏi thắt lưng, rồi lau khô phần eo cho Cố Khê, kéo áo ngủ của cậu xuống, rồi kết hợp với Triển Tô Nam lật nguời Cố Khê lại, để cậu nằm ngữa cho thoải mái. Cố Khê ‘ưm’ vài tiếng, nhưng không tỉnh lại.
Đợi Cố Khê lâm vào ngủ say, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới nhanh chân nhanh tay thu dọn mọi thứ, rồi đi khỏi phòng ngủ, xuống lầu, đi tới phòng khách, vừa mới bước vào đã có người hỏi: “Ba Triển, ba Kiều, ba ba thế nào rồi?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cố lộ ra biểu tình thoải mái, nói: “Tốt hơn nhiều. Ba ba còn đang ngủ.”
Ông bà Từ thở phào: “Có thể ngủ là tốt rồi, sinh bệnh chỉ sợ không thể ngủ.”
Bà Từ có chút tự trách, hỏi: “Có phải do năm nay trong nhà nhiều người quá nên khiến cho Tiểu Hà mệt nhọc?”
Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng nói: “Không phải. Bác trai, bác gái, các người đừng nghĩ nhiều. Tiểu Hà là tái phát bệnh cũ. Năm ngoái em ấy cũng bị bệnh một hồi, vốn nghĩ năm nay sẽ không có gì, nào biết vẫn không thoát được. Điều dưỡng thân thể Tiểu Hà là một quá trình kéo dài, Angela cũng nói bệnh cũ của em ấy không phải điều dưỡng một năm hai năm là có thể tốt được. Doanh Hải so với Phổ Hà khô ráo hơn, nên khí quản của Tiểu Hà có chút không thoải mái, làm kéo theo những nơi khác cũng không thoải mái. Cháu đi nấu canh tuyết lê, chờ em ấy ngủ dậy là vừa kịp uống.”
“Ba, để con nấu.” Nhạc Nhạc đứng lên.
Kiều Thiệu Bắc hướng con trai vươn tay: “Cùng đi nấu với ba ba.”
Nhạc Nhạc cầm tay ba Kiều, cùng ba ba đi tới phòng bếp. Dương Dương không giúp được gì, nên cùng ba Triển ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà. Dương Dương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng khôi phục tay bị thương của mình, để có thể phụ giúp các ba chăm sóc ba ba.
Cố Khê đang nằm mơ, trong mơ lúc thì biển rộng lúc thì cây nho lúc thì rừng cây. Ở trong mơ, cậu cũng cảm thấy phần eo rất nặng, nặng đến cậu không thở nổi. Hơn nữa trong lòng lại có chuyện để ý, khiến cho cậu ngủ không được an ổn. Dương Dương và Nhạc Nhạc sắp khai giảng, cậu có chút khẩn trương, không biết Dương Dương và Nhạc Nhạc còn nhớ cụ ông mà bọn nó đã cứu không? Mồ hôi trên người không ngừng toát ra, Cố Khê giật mình tỉnh lại từ trong mơ, mở to mắt, thì thấy được hai khuôn mặt đang cực kỳ lo lắng.
“Tiểu Hà, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Đầu em toàn mồ hôi.” Triển Tô Nam đỡ Cố Khê dậy, lau khô mồ hôi trên đầu cậu, Kiều Thiệu Bắc đúc Cố Khê uống nước.
Uống hai hớp nước, Cố Khê lắc đầu: “Không, chỉ có thắt lưng không thoải mái. Vừa rồi cảm thấy hơi nóng.”
“Nóng sao?” Kiều Thiệu Bắc nhanh tay tắt điều hòa, bởi vì mỗi ngày Cố Khê đều phải chườm nóng, cho nên điều hòa trong phòng cộng thêm dụng cụ phun suơng đều phải mở, đúng là có chút nóng.
Trên cổ Cố Khê cũng toát ra một tầng mồ hôi, Kiều Thiệu Bắc cầm tới áo ngủ mới, cổ họng Cố Khê có chút tắt nghẹn, nói: “Không mặc đồ ngủ, mặc áo lót đi.” Nóng đến cậu có chút sợ hãi.
Kiều Thiệu Bắc lại cầm áo lót tới thay cho Cố Khê, bấy giờ Cố Khê mới cảm thấy mát mẻ hơn.
“Tiểu Hà, có đói bụng không? Hồi trưa em ăn quá ít.”
“Không đói bụng.”
Cố Khê vẫn không ăn uống gì, so với 2 ngày truớc sắc mặt càng kém. Bất quá để cho hai người an lòng, cậu vẫn nói: “Làm một chút mì đi, thêm một chút dưa muối, miệng không có vị.”
“Được được, anh đi nấu mì cho em.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức đi nấu mì cho Cố Khê, Triển Tô Nam vừa lau mồ hôi cho Cố Khê, vừa khuyên nhủ: “Hay là đi bệnh viện xem thử đi.”
Cố Khê lắc đầu, nói có chút khổ sở: “Mấy ngày trước, em đã tự kiểm tra cho mình rồi… vẫn là không có.”
“Đừng nghĩ nhiều, không có thì không có, anh tình nguyện em không có cũng không muốn thân thể em không khoẻ. Tiểu Hà, hứa với anh, không đem chuyện đứa nhỏ để ở trong lòng, cứ thuận theo tự nhiên, được không? Anh chỉ mong em có thể khỏe mạnh.”
Cố Khê gật gật đầu: “Em sẽ cẩn thận, lần này cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Triển Tô Nam nói đầy tự trách: “Đều tại bọn anh.”
Cố Khê nhăn mặt nhíu mày: “Em đã nói đừng cái gì cũng gánh hết lên vai mình, em cảm thấy khó chịu. Hơn nữa mấy ngày nay thắt lưng của em đã tốt hơn nhiều, hẳn là mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì. Đúng rồi, sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, các anh đừng quên báo cho ông cụ biết thời khoá biểu của bọn nó.”
“Anh nhớ rồi.”
Dựa vào Triển Tô Nam, Cố Khê cũng không ngủ. Triển Tô Nam ôm Cố Khê, cũng không nói gì, miễn cho Cố Khê nói chuyện mà hao tổn tinh lực. Đợi hơn 20 phút, Kiều Thiệu Bắc quay trở lại, trên tay bưng một bát mì, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng tới. Cố Khê nhìn con trai cười cười, hai đứa nhỏ vừa thấy được ba ba, đôi mắt bất chợt đỏ lên.
Mì rất nóng, Kiều Thiệu Bắc lấy mì ra một chén nhỏ để Cố Khê ăn dễ dàng hơn. Ăn được hai miếng, Cố Khê hỏi con trai: “Có phải ngày mốt các con khai giảng không?”
“Dạ. Ba, ba đừng để ý tụi con, tự tụi con có thể tới trường học báo danh.” Dương Dương nói.
Cố Khê cười cười: “Ba ba không lo lắng các con, bài tập và mọi thứ đều chuẩn bị hết chưa?”
“Tụi con chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Kế tiếp Dương Dương và Nhạc Nhạc không nói gì nữa, Cố Khê ăn nửa bát mì thì ăn không vô nữa. Cậu cũng không muốn ngủ, chỉ dựa vào Triển Tô Nam, rồi câu được câu mất mà trò chuyện với con trai và hai người. Đang nói nói, thanh âm của Cố Khê càng ngày càng thấp, cuối cùng dựa vào Triển Tô Nam mà ngủ mất. Cố Khê như vậy rất khác thường, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất bất an, nhưng người này chết sống không chịu đi bệnh viện, bọn họ lại không thể ép buộc, sợ ép buộc quá ngược lại khiến Cố Khê sinh bệnh thì biết xử lý thế nào.
Dương Dương và Nhạc Nhạc cắn chặt răng, ba ba bị bệnh, bọn nó cứ sợ ba ba sẽ bỏ lại bọn nó. Hai đứa nhỏ không muốn rời đi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng con trai cùng nhau ở bên cạnh Cố Khê.
Tự trách cùng hối hận lại xông lên, cho dù tán gia bại sản, chỉ cần có thể đổi lấy sức khỏe cho Cố Khê thì bọn họ cũng cam nguyện. Bọn họ có thể vì Cố Khê tạo ra tiền tài, nhưng lại không có cách nào đổi lấy sức khoẻ cho Cố Khê
“Ba, ba ba sẽ không sao chứ?” Miệng Nhạc Nhạc mếu máo.
“Không có chuyện gì, ba ba sẽ khoẻ.” Triển Tô Nam ôm chặt con trai, vừa nói cho con trai, cũng là vừa tự nói với chính mình.
Một giấc này, Cố Khê ngủ từ xế chiều cho đến tận tối mịt. Lúc tỉnh lại, Cố Khê lại ăn uống tốt hơn, ăn một chén cháo, một cái bánh bao, còn thêm một ít đồ ăn khác. Sau đó được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu đi tới đi lui ở trong phòng, nhưng chỉ một lát là thắt lưng của Cố Khê lại phát ra kháng nghị, cậu không thể không quay lại trên giường. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam thay phiên nhau chườm nóng cho Cố Khê hơn một giờ. Hai người vẫn nói chuyện phiếm với Cố Khê đến hơn 12 giờ khuya, khi Cố Khê ngủ lại thì bọn họ mới đi rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ném toàn bộ công ty cho giám đốc các bộ phận quản lý, bọn họ muốn ở nhà chăm sóc cho Cố Khê.
.
“Thắt lung của Tiểu Hà vẫn chưa tốt lên chút nào sao?”
“Không. Nằm thì không sao, bước đi thì lại đau.”
“Các ngươi vẫn nên đưa Cố Khê đi bệnh viện đi, đừng để kéo dài.”
“Em ấy không đi. Em ấy nói đã tự bắt mạch cho mình, là bệnh cũ, không có gì quan trọng. Dương Dương và Nhạc Nhạc nói trước kia em ấy cũng từng đau như vậy, chẳng qua thời gian không lâu như thế. Mà cũng tại con, đáng ra nên cản em ấy không cho em ấy tới quán sủi cảo quá nhiều, trước tết, mỗi ngày em ấy đều bận rộn trong quán sủi cảo, nhất định là rất mệt.”
“Vậy các ngươi đừng để cậu ấy tới quán sủi cảo nữa, gọi điện tới là được rồi. Chẳng lẽ các ngươi không có được thứ công nghệ cao gì đó sao? Thật là, ngay cả một người mà cũng không chăm sóc được, cứ mỗi ngày nói yêu yêu yêu thì được tích sự gì. Cố Khê không chịu dùng thuốc thì các ngươi tìm những thứ khác tẩm bổ cho cậu ấy, đau thắt lưng nhất định là thận không tốt, ăn nhiều thứ bổ thận một chút. Trong nhà thuốc bổ gì cũng có, thiếu cái gì thì các ngươi tới lấy.”
“Con biết rồi, nhưng gần đây Tiểu Hà không ăn uống được gì, chỉ ăn một chút dưa muối.”
“Không ăn uống?” Hai ông cụ đang nghe điện thoại nhíu nhíu mày.
Đối phương lập tức nghe ra bọn họ hiểu lầm, giải thích: “Các người đừng có đoán mò, Tiểu Hà đã tự mình kiểm tra, không có. Chỉ là thân thể không thoải mái nên không muốn ăn uống.”
“Nga.” Ông cụ cũng không thể nói rõ là thất vọng hay không thất vọng, “Không có cũng tốt, hiện tại thân thể của cậu ấy quá yếu, có ngược lại lại trở thành gánh nặng, các ngươi phải chăm sóc cho cậu ấy thật tốt a.”
“Con biết. Ba, đừng nói cái này nữa, ngày mai Dương Dương và Nhạc Nhạc khai giảng, con và Thiệu Bắc sẽ đưa bọn nó đi báo danh, sau đó con sẽ gửi thời khoá biểu của bọn nó qua cho các người. Tiểu Hà nói các nguời nên tới tìm Dương Dương và Nhạc Nhạc sớm một chút, đừng kéo dài quá, bọn nhỏ sẽ quên mất bộ dáng của ba như thế nào.”
“Ngày mai chúng ta cũng tới trường học, chúng ta sẽ không gặp bọn nhỏ, chỉ đến nhìn bọn nhỏ một chút. Dù sao chúng ta ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Ngực có chút khó chịu, Triển Tô Nam nói: “Được, hơn 7 giờ sáng mai tụi con sẽ khởi hành, khoảng 7 g 40 là tới trường học. Ngày mai, bọn nó báo danh xong, còn phải ở lại trường quét dọn vệ sinh, đến trưa mới có thể về nhà.”
“Quét dọn vệ sinh? Để bọn nhỏ nhỏ như vậy quét dọn vệ sinh quả thực là ngược đãi! cánh tay Dương Dương còn chưa lành mà!” Ông Kiều ở bên kia điện thoại rống lên.
Triển Tô Nam liếc mắt xem thường: “Chú Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc không thích nhất là được đặc cách riêng, các người muốn con mang bọn nó về nhà sao?”
“Ách…” Ông Kiều á khẩu.
“Tốt lắm, không nói nữa, con cúp máy đây, có lẽ Tiểu Hà đã tỉnh. Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc, các người chuẩn bị quà chưa?”
“Chuẩn bị rồi, chờ nhìn thấy bọn nhỏ, chúng ta sẽ tìm cơ hội đưa cho bọn nó. Tô Nam, ngươi giúp chúng ta chuyển lời ‘chúc sinh nhật vui vẻ’ tới Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
“Vâng. Tiểu Hà nói sinh nhật sang năm của bọn nhỏ muốn tổ chức ở trên núi.”
“Được được được, nhất định nhất định.”
Rốt cuộc điện thoại cũng cắt đứt, ông Triển và ông Kiều cười ngây ngô nhìn tai nghe điện thoại, con dâu nói sang năm muốn tổ chức sinh nhật cho bọn nhỏ ở trên núi. Trên núi, tòa nhà của bọn họ không phải ở trên núi sao. Bất quá lại nghĩ tới gần đây thân thể con dâu không được tốt, kích động trên mặt hai ông cụ biến thành tự trách.
Ông Kiều đẩy đẩy ông Triển: “Có nên bảo Tô Phàm tới xem một chút không?”
“Hôm nay là sinh nhật bọn nhỏ, ngày mai đi. Đừng để bọn nhỏ nhìn thấy nó rồi buồn bực, không tốt.”
“Cũng đúng.”
Ông Kiều chống gậy chống đi ra khỏi phòng khách, bảo quản gia đem hết các loại thuốc bổ có thể bổ thận ra đây, ông muốn đưa qua cho Cố Khê. Hiện tại, thân thể của Cố Khê không chỉ là tâm bệnh của một mình Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đích một, mà cũng là tâm bệnh của hai ông cụ Triển Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.