Viễn Khê

Chương 126: Chương 125

Neleta

13/03/2017

“Cái gì? Dương Dương và Nhạc Nhạc phải đi Mỹ?”

“Không được, ta không đồng ý!”

“Ta kiên quyết không đồng ý!”

“Ba, các người nói đạo lý được không.”

“Không được. Ta không đồng ý, ta chết cũng không đồng ý, ta mới vừa cùng cháu nội quen biết nhau, các ngươi lại muốn đưa cháu nội đến Mỹ, các ngươi muốn nhìn ta chết phải không? Ta không đồng ý, ta ngay cả chết cũng không đồng ý!”

“Ta cũng không đồng ý, muốn đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ thì phải giẫm qua thi thể của ta trước!”

Đây là chuyện gì vậy? Trước cửa phòng sách ở trên lầu, Dương Dương và Nhạc Nhạc đưa nước trà tới cho ba ba, vừa mới đi tới cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm cực kỳ kích động của hai ông nội. Ngày đó sau khi về nhà, Dương Dương và Nhạc Nhạc ở lại nhà một tuần, hôm nay là thứ hai, buổi chiều tan học ba Kiều đón bọn nó đến nhà ông nội, vì tình hình thân thể của ba ba cũng không tốt lắm, để ba Triển và ba Kiều có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc ba ba, Dương Dương và Nhạc Nhạc chủ động yêu cầu đến ở nhà ông nội, cũng thuận tiện làm bạn với ông bà vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống ở đó. Sau khi tới nơi, hai đứa nhỏ bưng nước trà đến cho ba ba và ông nội, thì nghe được động tĩnh lớn như thế. Có nên rời đi không? Chuyện liên quan đến mình, Dương Dương và Nhạc Nhạc thực năng nổ mà đứng ở cửa “nghe lén”, dù sao ba ba không ở đây, bọn họ không sợ bị ba ba đánh đòn.

“Ba, Chú Triển, các người bình tỉnh một chút được không?” Kiều Thiệu Bắc thực bất đắc dĩ mà xoa bóp cái trán, giải thích: “Tiểu Hà đi Seattle là tốt nhất, bạn của con ở Seattle có một phòng sinh tư nhân rất tân tiến, cực kỳ thích hợp cho Tiểu Hà ở bên đó sinh bé con. Thân thể Tiểu Hà khác biệt, ở Doanh Hải có quá nhiều người quen biết con và Tô Nam, cũng là nơi không có thích hợp cho việc sinh bé con, qua một tháng nữa trời đã bắt đầu nóng, bụng của Tiểu Hà cũng không che giấu được, ở Seattle thì không tồn tại vấn đề này. Con và Tô Nam đều hy vọng Tiểu Hà có thể không buồn không lo mà vượt qua thời gian mang thai, chắc các người cũng hy vọng như thế đi.”

“Chúng ta cũng không nói là không cho Tiểu Hà đi Seattle a.” Lời nói của Ông Kiều mang theo vài phần cầu khẩn, “Cứ để Tiểu Hà đi Seattle trước, chờ lúc Tiểu Hà sắp sinh thì đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc qua đó là được, nếu bây giờ đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đi Mỹ, thì chương trình học của bọn nhỏ phải xử lý thế nào? Hơn nữa, chúng ta mới vừa quen biết với Dương Dương và Nhạc Nhạc, các ngươi lại dẫn bọn nhỏ đi Mỹ, thế thì quá tàn nhẫn với chúng ta.”

“Bọn nhỏ nhất định sẽ có ngăn cách với chúng ta, thời gian tới đây là lúc ông cháu chúng ta bồi dưỡng tình cảm, các ngươi lại đưa bọn nhỏ đi Mỹ, rốt cuộc là có ý gì?” Ông Triển cũng sắp nổ tung rồi.

Kiều Thiệu Bắc nén giận nói: “Con và Tô Nam sẽ đi mỹ với Tiểu Hà, chẳng lẽ lại để Dương Dương Nhạc Nhạc rời khỏi tụi con lâu như vậy? Các người muốn bồi dưỡng tình cảm với Dương Dương và Nhạc Nhạc, vậy mấy người có nghĩ đến cảm nhận của Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tiểu Hà không? Lâu như thế không thấy con trai, Tiểu Hà sẽ nhớ, hơn nữa Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng sẽ nhớ ba ba. Bọn họ đã sớm biết thân thế của mình, thế nên tại loại thời điểm này, bọn họ càng muốn ở bên cạnh ba ba.”

Kiều Thiệu Bắc nói rất có đạo lý, bắt bọn nhỏ rời xa “Cha mẹ” là điều không tốt, thế nhưng, thế nhưng… Ông Triển nói đầy lo lắng: “Trong khoảng thời gian này tâm tình của Dương Dương và Nhạc Nhạc mới tốt hơn một chút, cũng đã từ từ thân thiết với chúng ta, nếu các ngươi dẫn bọn nó đi, đợi đến lúc bọn nó trở về, sẽ lại xa cách với chúng ta.”

Kiều Thiệu Bắc suy nghĩ vài giây, trực tiếp ngả bài cùng hai ông cụ: “Ba, Chú Triển, con và Tô Nam đã tính rồi – chậm nhất là cuối năm sẽ đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ du học. Ở Mỹ, con và Tô Nam có một ít sản nghiệp, tương lai sẽ giao cho bọn nó, tụi con muốn đưa bọn nó đến chỗ bạn của con để học tập chương trình chuyên môn, còn có một ít thuật phòng thân, để sau này bọn nó có thể dễ dàng tiếp nhận sản nghiệp của tụi con. Với chỉ số thông minh cùng năng lực của Dương Dương và Nhạc Nhạc, để bọn nó ở lại Doanh Hải rất thiệt thòi.”

“Cái gì?! Các ngươi muốn đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đến mỹ ở vĩnh viễn?!” Bệnh tim của hai ông cụ phát tác rồi. Tay run rẩy đổ ra hai viên thuốc trợ tim, nuốt xuống, ông Kiều và Ông Triển quăng luôn hình tượng.

“Không được! Dương Dương và Nhạc Nhạc mới có mấy tuổi mà các ngươi lại có thể nhẫn tâm đưa bọn nó đến Mỹ sao?! Ta thấy các ngươi không phải là muốn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc kế thừa sự nghiệp của các ngươi, mà là các ngươi muốn cho chúng ta tức chết!”

“Trước đây, không phải ngươi và Tô Nam cũng ở trong nước sao? Không phải chúng ta vẫn nuôi dưỡng các ngươi thành người sao? Đây là cái lý do gì? Các ngươi chỉ là muốn tách bọn nhỏ ra khỏi chúng ta thôi, các ngươi vẫn còn mang thù!”

“Ba! Chú Triển! Các người có thể lý trí một chút không? Này là vì tương lai của bọn nhỏ! Con làm ba ba, đương nhiên con hy vọng bọn nhỏ có thể ở bên cạnh mình vĩnh viễn. Nếu bọn nó là con cái của gia đình bình thường, con đây có muốn đưa bọn nó sang Mỹ cũng không có biện pháp. Con và Tô Nam còn có một ít sản nghiệp chìm ở Mỹ, cho nên Dương Dương và Nhạc Nhạc được huấn luyện chính quy càng sớm thì càng có lợi cho bọn họ sau này. Chẳng lẽ các người nghĩ con và Tô Nam không lưu luyến sao?”

“Vậy đem sản nghiệp này cho người khác đi. Kinh doanh buôn bán ngay thẳng không phải tốt hơn sao?”

“Chú Triển, chú đừng quên chú dựa vào cái gì để làm giàu, hiện tại một nửa sản nghiệp của nhà họ Triển là do buôn bán ngoài luồng.”

“Ta khác! Đây là trong nước, là địa bàn của ta! Nước Mỹ lộn xộn như vậy, sao các ngươi có thể nhẫn tâm như thế?! Không một chút luyến tiếc!”

Kiều Thiệu Bắc cực kỳ đau đầu, hắn và Triển Tô Nam đã tính thừa dịp lần này đưa Tiểu Hà đến Seattle cũng thuận tiện đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đi Mỹ luôn, bọn nó nên sớm theo Tom và Thomas tiến hành huấn luyện chuyên môn. Hắn và Triển Tô Nam cũng đoán được ông cụ sẽ phản đối, thế nhưng ông cụ không chỉ phản đối, mà còn càng quấy không chịu nói lý lẽ.

Kiều Thiệu Bắc có chút căm tức: “Chuyện này tụi con đã sớm nói với Dương Dương và Nhạc Nhạc, bọn nhỏ cũng đã đồng ý. Này không liên quan gì đến việc mang thù hay không mang thù, tất cả là vì tương lai của bọn nhỏ. Hơn nữa, bọn nhỏ cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, dù sao nơi này cũng là nhà của bọn nó, hàng năm bọn nó đều có thể quay về Doanh Hải ở vài tháng. Con của con và Tô Nam nhất định sẽ khác với những đứa nhỏ khác, để bọn nó học từng bước từng bước ở trong trường học đối với bọn nó rất lãng phí, cũng mai một tài năng của bọn họ.”

“Không, ta không đồng ý, các ngươi có thể đưa Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ du học, nhưng sao nhất định phải là lúc này? Lúc các ngươi đi Mỹ cũng hơn hai mươi tuổi, ta và ba ngươi còn có thể sống bao năm? Chúng ta muốn ở cùng cháu nội nhiều hơn một chút chẳng lẽ là sai sao?”



“Thiệu Bắc, chờ Dương Dương và Nhạc Nhạc tốt nghiệp trung học rồi đi Mỹ cũng không muộn a. Nếu muốn huấn luyện chuyên môn, thì ở Doanh Hải cũng có thể mà, hơn nữa đây là địa bàn của chúng ta, tìm người nào mà không có? Nếu ngươi vẫn lo lắng, ta liền dẫn Dương Dương và Nhạc Nhạc tới quân bộ tìm bộ đội đặc chủng huấn luyện cho bọn nó. Chúng ta không muốn bọn nhỏ chịu khổ, nhưng nếu Dương Dương và Nhạc Nhạc muốn, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ bọn nó. Nhưng hiện tại có thể đừng đưa bọn nó đến Mỹ không? Chúng ta già rồi, ngồi phi cơ lâu không được, hơn nữa thân phận của chúng ta cũng không thể xuất ngoại, ngươi nhẫn tâm để cho chúng ta ở Doanh Hải nhớ mong cháu nội sao?”

Kiều Thiệu Bắc nhíu chặt mi tâm: “Ba, Chú Triển, con cũng không đành lòng đưa bọn nhỏ đến Mỹ, rời xa cha mẹ và người thân. Nhưng bọn con đã thương lượng ổn thõa với bọn nhỏ, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng muốn đi, chẳng lẽ hiện tại lại bảo tụi con nói với bọn nhỏ hãy ở lại Doanh Hải với ông nội? Con và Tô Nam mở miệng không được.”

“Ta đây đi cầu Dương Dương và Nhạc Nhạc!” Ông Kiều đứng lên, muốn đi.

Lúc này, có người gõ cửa phòng sách. Ba người trong phòng nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, Kiều Thiệu Bắc đứng dậy, đi mở cửa. Mở cửa ra, nhìn thấy là con trai, Kiều Thiệu Bắc cau mày, không phải vừa rồi con trai lại ở ngoài cửa “nghe lén” chứ?!

“Ba, ông nội, uống trà.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi người bưng một cái khay đi đến, trên khay là ấm và chén trà. Kiều Thiệu Bắc cầm lấy cái khay trên tay Dương Dương, cánh tay của Dương Dương vừa mới tháo băng vải, vẫn nên cẩn thận một chút.

“Để cái dì đưa lên là được, sao các con lại tự mình bưng lên?” Ông Triển kéo cánh tay Dương Dương qua, xoa bóp cho nhóc, “Cánh tay của con vừa khỏi, phải cẩn thận. Không phải bác sĩ đã dặn không được dùng sức sao? nếu không sẽ rất dễ tạo thành trật khớp mãn tính, sau này mấy việc hao tổn khí lực thì nên tận lực hạn chế không làm.”

Ông Kiều ôm Nhạc Nhạc nói: “Người hầu trong nhà được ông nội trả tiền lương rất cao, các con đoạt đi việc làm của bọn họ, không phải khiến bọn họ thất nghiệp sao?”

Nhạc Nhạc cười nói: “Không sao, chỉ là việc nhỏ.”

Dương Dương không cảm thấy chột dạ chút nào, cũng nhìn thấu tâm sự trên mặt ba Kiều, liền nói thẳng: “Ba, ông nội, vừa rồi tụi con ở ngoài cửa đã nghe được các người nói chuyện.”

“A!” Ông Triển và ông Kiều lập tức luống cuống.

Kiều Thiệu Bắc thì đi tới vỗ nhẹ lên mông con trai một cái: “Lại ở ngoài cửa nghe lén ba ba nói chuyện.”

“Tụi con không phải cố ý mà, vừa muốn gõ cửa thì chợt nghe thấy ông nội đang nói chuyện với ba ba về tụi con, tụi con không muốn cắt ngang cuộc nói chuyện của ba ba và ông nội, nên đứng ngoài cửa chờ, thế rồi nghe được luôn.” Nhạc Nhạc không hề sợ ba Kiều sẽ tức giận, nên vừa cười ha hả vừa nói.

Kiều Thiệu Bắc bị lời nói của con làm cho buồn cười, xoa mạnh lên đầu con trai: “Lanh lợi.”

Cháu nội nghe được, nhưng tựa hồ cũng không mất hứng, Ông Triển và ông Kiều cũng thoáng thả lỏng, Ông Triển mở miệng: “Dương Dương Nhạc Nhạc, có thể không đi Mỹ được không? Chờ vài năm nữa các con hãy đi. Ông nội lớn tuổi, sống không được bao năm, các con đi Mỹ, ông nội sẽ rất khó nhìn thấy các con, ông nội không nỡ a.”

Ông Kiều giữ chặt tay hai đứa nhỏ, khẩn cầu: “Dương Dương Nhạc Nhạc, ông nội tìm người dạy kèm riêng cho các con, các con không cần đi Mỹ ngay bây giờ, được không?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn về phía ba ba, Kiều Thiệu Bắc nhíu mi: “Ba, Chú Triển, các người không cần làm bọn nhỏ khó xử.”

Ông Triển và ông Kiều không để ý tới hắn, tiếp tục khẩn cầu: “Dương Dương Nhạc Nhạc, trước kia ông nội thực có lỗi với các con, ông nội muốn hết sức bù đắp lại, các con cho ông nội một cơ hội được không? Chờ các con lớn hơn một chút rồi hẳn đi Mỹ, được không?”

Nhạc Nhạc nhìn nhìn anh hai, trong mắt hai đứa là ý tứ giống nhau, Nhạc Nhạc vẫn giao cho anh hai mở miệng. Dương Dương nhìn về phía ba ba: “Ba, lần này con và Nhạc Nhạc sẽ không đi Mỹ cùng các ba. Chú Angela nói ngày dự sinh của ba ba là từ tháng 9 đến tháng 11, vì thế con và Nhạc Nhạc tới kỳ nghỉ hè mới đi Mỹ.”

“Dương Dương Nhạc Nhạc?!”

Ba người cùng kêu lên, Kiều Thiệu Bắc không nghĩ tới con trai lại lựa chọn ở lại! Hai ông cụ thì khiếp sợ đến đứng hình ngay tại chỗ, bọn họ càng không nghĩ tới cháu nội sẽ nguyện ý ở lại.

Dương Dương và Nhạc Nhạc kéo ông nội đến trước ghế sofa, ngồi xuống, tiếp theo Dương Dương nói với hai ông cụ: “Ông nội, con và Nhạc Nhạc vẫn muốn đi Mỹ, đây là dự định mà tụi con đã sớm bàn xong với baba. Hơn nữa tụi con đã tính rồi, hàng năm sẽ quay về Doanh Hải ở vài tháng, tựa như ông nội đã nói – tụi con ở Doanh Hải cũng có thể huấn luyện. Hơn nữa ba ba và các em đều ở Doanh Hải, tụi con cũng không nỡ rời xa ba ba và các em quá lâu. Ông nội, trước khi các em sinh ra, con và Nhạc Nhạc sẽ ở bên ông nội, chờ sau khi các em sinh ra, tụi con sẽ đi Mỹ, lúc đó ông nội cũng không cần lo không có ai ở với ông nội.”

“Dương Dương Nhạc Nhạc…” Trong lòng hai ông cụ chua xót a, sao cháu nội của bọn họ lại ngoan như thế?!



Kiều Thiệu Bắc kéo con trai qua, ôm chặt lấy bọn nó, rồi hôn lên mặt bọn nó một cái. Nhạc Nhạc nói tiếp lời của anh hai: “Thân thể ba ba không tốt, hiện tại lại có các em, nếu tất cả đều đi Mỹ, thì ba Triển và ba Kiều phải phân tâm chăm sóc cho tụi con, tụi con không muốn gây thêm phiền phức cho ba ba. Với lại tụi con ở lại Doanh Hải, các ba cũng sẽ không cần lo lắng cho ông bà.” Nói xong, Nhạc Nhạc nắm chặt lấy tay ông nội, ý bé là “Ông” cũng bao gồm hai người bọn họ.

“Dương Dương Nhạc Nhạc…” Hai ông cụ áy náy, so với hai đứa nhỏ, tựa hồ bọn họ rất ích kỷ.

Dương Dương lại nở nụ cười, nói: “Kỳ thật là do tụi con sợ đi Mỹ sẽ gây thêm phiền phức cho ba ba, chờ đến khi ba ba sắp sinh các em thì tụi con sẽ qua đó. Với lại tụi con còn muốn giúp ba ba chăm sóc quán sủi cảo nữa a.”

“Được, được… ngày mai ông nội sẽ tìm người dạy cho các con thuật phòng thân và các thế võ.” Ông Kiều kéo cháu nội từ trong lòngc con trai qua, ôm thật chặt vào trong lòng ngực mình, Ông Triển cũng “đoạt lấy” một đứa. Sau khi có cháu nội, bọn họ giống như uống phải thuốc độc, một ngày không thấy liền khó chịu.

“Bé bảo bối.” Kiều Thiệu Bắc muốn nói lại thôi, con trai nói như thế, hắn chỉ cảm thấy thực thua thiệt cho con trai.

Dương Dương và Nhạc Nhạc hướng ba ba gật gật đầu, bọn nó đã quyết định, lúc nãy ở ngoài cửa đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Bọn nó cũng không nỡ rời khỏi ba ba, thế nhưng, nếu bọn nó cũng đi Mỹ, vậy ông nội sẽ rất đáng thương. Tuy trong lòng vẫn có chút trách cứ đối với việc ông nội đã làm trước kia, nhưng … nhưng bọn nó vẫn không nỡ để ông nội buồn. Hơn nữa còn một cặp ông bà khác của bọn nó sẽ phải xử lý sao đây? Nếu bọn nó đi Mỹ, vây thì ông bà phải quay về Phổ Hà, như thế thì bọn nó rất lo lắng. Bác cả và bác hai chăm sóc cho ông bà rất tệ. Còn có quán sủi cảo nữa a, đó là quán sủi cảo của ba ba, bọn nó đã hứa sẽ giúp ba ba quản lý quán sủi cảo thật tốt, còn có, còn có…

“Ba, con và anh sẽ ở lại, chờ đến nghỉ hè thì tụi con sẽ đi Mỹ.” Nói với ba ba xong, Nhạc Nhạc lại nhìn về phía ông nội, “Ông nội, tụi con đã trưởng thành, tụi con là anh trai, sau này phải bảo vệ em trai và em gái. Chờ ba ba sinh các em xong, tụi con sẽ đi Mỹ, sau này hàng năm tụi con sẽ trở về đây ở với ông nội nửa năm, được không?”

Cháu nội đều đã nói như thế, nếu bọn họ nói không được thì hơi quá đáng. Hốc mắt ông Triển và ông Kiều ướt át, gật gật đầu, lần đầu tiên cầm lòng không nổi mà hôn lên trán cháu nội: “Được, được, ông nội nghe các con, ông nội đều nghe các con.”

Kiều Thiệu Bắc ở một bên nhìn con trai, trong lòng tràn đầy cảm giác hắn không sao hình dung được. Này đúng là con hắn, là bé bảo bối của hắn, là đứa con ngoan mà Cố Khê đã sinh ra cho hắn và Triển Tô Nam.

“Bé bảo bối, đến, để ba ba ôm một cái.”

“Ba, đừng gọi tụi con là bé bảo bối nữa, bị bạn học nghe được sẽ cười nhạo tụi con.”

Lần kháng nghị thứ N, nhưng trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc là nụ cười tươi rói.



Chưa thương lượng với ba ba, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã tự mình quyết chuyện đi Mỹ. Sau khi Cố Khê nghe được cũng không ngoài ý muốn lắm, từ nhỏ các con đã rất hiếu thuận, bọn nó lựa chọn như thế thực sự rất bình thường. Bất quá Cố Khê vẫn hết sức cảm động, cũng hiểu được mình rất có lỗi với bọn nhỏ. Đây là lần thứ hai cậu và con trai phải chia cắt lâu như vậy. Còn đối với Dương Dương và Nhạc Nhạc mà nói – tuy bọn nó cũng không nỡ rời xa ba ba, nhưng sau khi ba ba có em trai và em gái, bọn nó liền cảm thấy mình đã trưởng thành, mình là anh trai. Gánh nặng trên người của bọn nó đã khác xa với dĩ vãng. Bọn nọ phải có thật nhiều năng lực, để sau này có thể bảo vệ ba ba và các em.

Lựa chọn ở lại, thứ nhất là vì chăm sóc ông bà; thứ hai là không muốn gây thêm phiền phức cho ba ba; thứ ba, cũng cũng là quan trọng nhất, bọn nó muốn huấn luyện chính mình càng thêm độc lập. Thân thể ba ba không tốt, sau khi sinh các em ra thì nhất định cần tĩnh dưỡng một thời gian rất dài, nếu bọn nó vẫn cần ba ba chăm sóc, ba ba sẽ mệt chết đi được, thậm chí bọn nó cũng đã tính toán khả năng sẽ tự mình mang các em bên người để chăm sóc cho các em.

Nói lý ra, Cố Khê cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Chờ sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc chính thức đi Mỹ du học, hàng năm cậu cũng sẽ tới Mỹ thăm con trai, cũng muốn hàng năm con trai phải về nước ở vài tháng. Dương Dương và Nhạc Nhạc là đứa con quan trọng nhất của cậu, cậu cũng không muốn một năm chỉ gặp được các con có vài lần, hơn nữa cậu càng không thể để con trai cảm thấy – sau khi ba ba có em trai và em gái thì lạnh nhạt với mình.

Cứ như vậy, sau khi Dương Dương và Nhạc Nhạc quyết định chuyện này xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bắt đầu an bài chuyện Cố Khê xuất ngoại. Tình huống bé con ngày càng ổn định. Trước mắt, vấn đề nghiêm trọng nhất của Cố Khê là thắt lưng của cậu. Vất vả mệt nhọc trong mười mấy năm đã tạo nên thương tổn rất lớn cho phần eo của Cố Khê, sau khi có bé con, bệnh tật ở phần eo lập tức lộ ra. Tuy mỗi ngày Angela đều châm cứu để giảm bớt sự đau nhức ở phần eo cho Cố Khê, nhưng bé con bây giờ vẫn còn nhỏ, Cố Khê còn có thể chịu đựng, thế nhưng theo từng ngày bé con lớn dần lên, phần eo của Cố Khê sẽ càng ngày càng đau nhức, trước mắt đó cũng là chuyện mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lo lắng nhất. Nếu bệnh tật ở phần eo của Cố Khê không thể giảm bớt, thì nguy cơ bé con có thể bị sinh non rất lớn, Angela cũng lo lắng điều này.

Mặt khác, trước khi Cố Khê đi Mỹ còn có một việc cần phải giải quyết, đó là nói rõ chân tướng với ông bà Từ và Từ Mạn Mạn. Ngày đi Mỹ đã định rồi, là ngày 18 tháng 5. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng chọn một ngày thích hợp để nói rõ chuyện này với ba người kia. Ý của ông Triển và ông Kiều là muốn ông bà Từ ở lại Doanh Hải, ở chung một chỗ với bọn họ, dù sao mấy người già ở với nhau cũng có thể chăm sóc và tiếp ứng cho nhau, trong nhà lại không thiếu người hầu và hộ sĩ, hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra thì bên cạnh còn có Triển Tô Phàm a. Bất quá chuyện này vẫn cứ làm theo ý của ông bà Từ, có lẽ bọn họ càng muốn quay về Phổ Hà để được ở chung với con trai.

Ngày 3 tháng 5, thời tiết sáng sủa, Triển Tô Nam gọi cho ông cụ một cú điện thoại, ông Triển và ông Kiều liền tìm một lý do để đi ra ngoài. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quay về nhà họ Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đi theo. Từ Mạn Mạn bị Triển Tô Nam gọi điện thoại kêu từ công ty về thẳng nhà họ Kiều. Cố Khê biết bọn họ muốn đi làm chuyện gì, nên trong lòng có chút khẩn trương và lo lắng. Angela ở bên cạnh cậu cùng cậu nói chuyện phiếm, bỗng nói một câu: “Bác trai và bác gái sẽ chấp nhận.”

Cố Khê hít sâu hai hơi, gật gật đầu, có lẽ … cha mẹ sẽ giống như Dương Dương và Nhạc Nhạc, sẽ rất dễ dàng chấp nhận chuyện này. Nhìn về phía ngoài cửa sổ, trái tim của Cố Khê đập mạnh liên hồi, chung quy thân phận của cậu là một việc khó mở miệng nhất, cậu hy vọng hai bé con trong bụng sẽ được khỏe mạnh, không cần dị dạng giống như cậu vậy.

“Cố Khê, thả lỏng.”

“Uhm.”

Ba mẹ và Mạn Mạn có thể chấp nhận không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Viễn Khê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook