Chương 53: Chương 52
Neleta
13/03/2017
Dương Dương và Nhạc Nhạc tối qua không về, tất nhiên Cố Khê không phản đối. Thật tình mà nói, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhanh chóng tiếp nhận Dương Dương và Nhạc Nhạc, còn yêu thương chúng hết mực, đã hoàn toàn vượt xa tầm dự đoán của Cố Khê. Cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu nguyên do là vì sao, Cố Khê rất cảm kích bọn hắn đã không hỏi lai lịch của lũ trẻ, cảm kích hai người đó thật lòng yêu thương Dương Dương và Nhạc Nhạc như con trai mình.
Trong quá trình trưởng thành, những bé trai không thể thiếu một bạn tri kỷ là cha mình được, cậu tuy đã cố hết sức để làm một người ba tốt, nhưng cuối cùng, vì cơ thể có phần thiếu hụt nên tính cách vẫn khó bằng một người đàn ông thực thụ. Giờ có Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bên cạnh Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu có thể yên tâm nhân cách hai con trai sẽ càng được hoàn thiện. Dương Dương và Nhạc Nhạc là hai bảo bối quý giá nhất đời Cố Khê, cậu luôn lo sợ sẽ tạo ra điều thiếu sót trong tuổi thơ của bọn trẻ, để rồi chúng phải nuối tiếc mãi mãi; nhưng hiện giờ cậu có thể phần nào yên tâm.
7 giờ sáng, một chiếc ô tô như thường lệ đỗ ngay trước cửa nhà Từ nãi nãi. Người xuống xe không giống như thường ngày đứng đợi ở cửa, mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cổng vào nhà. Từ sau lần xảy ra sự việc kia, Từ nãi nãi đã giao chìa khóa nhà cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, gián tiếp thừa nhận bọn hắn là hai thành viên của Từ gia. Sau này, nếu lại có người cố tình đến gây sự với cha con Cố Khê thì cũng phải dè chừng.
Khẽ khàng đóng cửa lại, hai người nhẹ chân lên lầu. Hai con trai hôm nay không về cùng, cả ngày hôm qua mệt nhọc rồi lại kích động cả đêm khiến chúng bây giờ vẫn còn ngủ ngon lành trên chiếc giường mềm mại của thúc thúc.
Đi qua cửa phòng Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc áp tai vào nghe ngóng động tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng. Nghĩ Cố Khê chắc đã dậy, Kiều Thiệu Bắc giơ tay, vừa định gõ cửa thì tự nhiên cửa bật mở.
“Tô Nam? Thiệu Bắc?”
“Tiểu Hà?”
Người trong phòng thì sững sờ, còn người ngoài phòng sau khi nhìn thấy trên tay Cố Khê đang ôm bộ quần áo, không chút băn khoăn đã đẩy cậu vào ngay phòng, rồi khép cửa lại, không hài lòng nói: “Bên ngoài rất lạnh, giờ mà tắm sẽ càng ốm thêm, vốn sức khỏe em chưa đỡ nếu lại bị cảm lạnh thì nguy hiểm lắm.”
Đội mũ kín mít, Cố Khê che mũi bằng một chiếc khăn quàng cổ, nói: “Không sao, tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi.” Bị bệnh suốt bao ngày, lúc nào cũng nhớp nháp mồ hôi, trên người rất khó chịu, Cố Khê thật sự không chịu được nữa.
Kiều Thiệu Bắc cầm quần áo trên tay Cố Khê, nói: “Như vậy đi, đợi ăn sáng xong, em đến nhà bọn anh mà tắm. Phòng tắm ở đây ngay ngoài trời, em tắm xong rất dễ trúng gió. Vừa khéo Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng ở bên kia, giữa trưa mấy người chúng ta cùng ăn một bữa cơm luôn.”
Triển Tô Nam thuyết phục tiếp: “Mấy ngày nay ở trong nhà lúc nào cũng đông người, nhân cơ hội này để bác trai bác gái được yên tĩnh một hôm.”
Cố Khê có chút do dự, đến nhà hai người này tắm rửa? Không biết vì sao, trái tim cậu bỗng xốn xao. “Không cần, tôi sẽ chú ý cẩn thận, sẽ không sao mà.”
Triển Tô Nam sờ trán Cố Khê, nhíu mày nói: “Vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Nhà bọn anh có bình nóng lạnh, không cần lo lắng hết nước nóng.”
“Tiểu Hà, em nghe bọn anh đi.” Kéo Cố Khê ngồi xuống bên giường, Kiều Thiệu Bắc ra hiệu Triển Tô Nam ‘tịch thu’ bộ quần áo, rồi tháo khăn quàng cổ của cậu xuống, nói: “Anh đi làm điểm tâm, sáng nay em muốn ăn gì nào?”
Nhịn không được bắt lấy tay Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê đứng lên: “Để tôi làm, tôi đỡ hơn rồi.”
“Không được, chị dâu nói hiện giờ em vẫn phải tĩnh dưỡng, một chút cũng không được mệt mỏi.”
Ấn Cố Khê ngồi xuống, Triển Tô Nam ở lại trong phòng để “giám thị” Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài.
“Tô Nam, tôi thật sự không sao rồi mà, tôi thấy khỏe lắm.”
“Việc này phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Triển Tô Nam giơ nhiệt kế lên, Cố Khê không còn nói được gì nữa.
※
Đối với ý kiến đưa Cố Khê đến chỗ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tắm rửa, Từ nãi nãi cùng Từ lão gia rất tán thành, hơn nữa còn giúp hai người khuyên bảo Cố Khê. Vì đơn độc yếu thế nên ngay khi ăn xong bữa sáng, Cố Khê đã bị bọn hắn ‘hộ tống’ lên xe, thẳng tiến.
Nhìn ô tô ngày càng xa dần, trong lòng Từ nãi nãi thầm thở dài, quay người vào nhà. Cứ thế này, chuyện Tiểu Hà quay về Doanh Hải cùng hai cậu ta chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Tuy biết như vậy là tốt nhất đối với Tiểu Hà và hai đứa trẻ, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc này, trong lòng Từ nãi nãi rất nhức nhối. Mười mấy năm qua, Cố Khê và bọn trẻ vẫn luôn ở bên ông bà, lần này phải chia ly thật khiến bà có cảm giác gả ‘con gái’ đi lấy chồng xa, không biết nên có cảm xúc gì nữa; sau này trong ngôi nhà cũng chỉ còn lại hai ông bà già lẩm cẩm, thật cô đơn.
Từ nãi nãi và Từ lão gia chưa từng nghĩ sẽ sang ở với hai con trai ruột. Con dâu thứ thôi khỏi nhắc đến, dâu cả tuy cũng hiếu thuận nhưng dù sao cũng chỉ là con dâu. Mẹ chồng – nàng dâu ở chung kiểu gì chẳng có mâu thuẫn.
Nhưng với Cố Khê thì lại khác, cậu vừa như con trai ruột, lại vừa như một người bạn tri kỷ của ông bà. Nói ra cũng thật kỳ lạ, mười mấy năm nay, Từ nãi nãi và Từ lão gia chưa một lần xích mích với Cố Khê, ông bà luôn thấy thương xót cho thằng bé này. Có cho thêm mười người con trai để đổi lấy Cố Khê, ông bà cũng tuyệt đối không đổi. Hiện giờ, đứa con trời ban này sắp ra đi, Từ nãi nãi cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, bà luyến tiếc….
***
Không hề hay biết cha mẹ nuôi đang lo sợ, thương cảm về tương lai, Cố Khê đi theo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về căn nhà kia.
Ngoài sân có để mấy thùng đồ linh tinh, vào đến trong nhà vẫn còn chút lộn xộn. Trang Phi Phi đang ở phòng khách sắp xếp lại một số tài liệu công việc, vừa thấy Cố Khê đến, hắn lập tức đứng lên chào hỏi: “Cố tiên sinh.”
Cố Khê cởi bỏ khăn quàng cổ, rất ôn hòa nói: “Mấy ngày nay không thấy cậu đâu, tôi còn nghĩ cậu đã về Doanh Hải rồi cơ.” Cố Khê đã ngầm thừa nhận Trang Phi Phi là bạn trai của Từ Mạn Mạn, thái độ đương nhiên sẽ có chút thay đổi.
Lờ đi sự bất mãn của ông chủ, Trang Phi Phi từ tốn đáp: “Cháu ở lại giúp ông chủ xử lý một ít chuyện ở công ty.”
“Tiểu Hà, lên lầu đi, em trước ăn chút tổ yến rồi hãy đi tắm.” Dấm chua dần bốc lên, Triển Tô Nam trực tiếp cầm tay Cố Khê rồi kéo thẳng cậu lên lầu. Kiều Thiệu Bắc tất nhiên cũng nắm lấy tay bên kia, nói: “Vừa đúng lúc canh hải sâm hầm xong, trưa nay chúng ta sẽ uống canh hải sâm.”
“Ăn gì cũng được mà, không cần mất công chuẩn bị mấy món cầu kỳ và quý hiếm vậy đâu.”
“Không quý hiếm, đều lấy từ nhà mang đến, không ăn sẽ rất lãng phí.”
Thành công kéo lực chú ý của Cố Khê rời khỏi Trang Phi Phi, hai kẻ ranh mãnh này hí hửng dắt cậu lên lầu.
Trang Phi Phi liếc mắt, huýt sáo, tính chiếm hữu của đàn ông thật không thể nói lý được. Nhưng rồi hắn lập tức nhún vai đồng tình, đương nhiên, hắn cũng chẳng ngoại lệ. Rút di động trong túi ra, ấn một dãy số quen thuộc, Trang Phi Phi áp vào tai: “Mạn Mạn, đang làm gì thế?”
***
Lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chủ nhà, thấy hai con trai đang ngủ say. Trên giường có bốn chiếc gối, nghĩ đến tối hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng ngủ với hai người này, khóe miệng Cố Khê khẽ mỉm cười, cậu khép cửa lại rồi đến phòng khách ngồi nghỉ chốc lát.
Khi bị hai người ‘cưỡng chế’ ăn xong bát tổ yến, Triển Tô Nam thấp giọng nói bên tai Cố Khê: “Đi tắm đi, anh vào lấy khăn và áo choàng tắm cho em.”
Lỗ tai nóng bừng, Cố Khê né tránh: “A, phiền anh.”
“Anh cam tâm tình nguyện.”
Một câu đó càng khiến khuôn mặt Cố Khê đỏ bừng, Triển Tô Nam bật cười, lâng lâng vui sướng đi vào phòng quần áo lấy đồ.
Cố Khê hít thở thật sâu mấy hơi, đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng tắm, cậu dừng chân…
Trong phòng tắm, Kiều Thiệu Bắc vừa nãy không thấy bóng dáng đâu, hóa ra hắn đang chuẩn bị những thứ cần lúc tắm cho cậu.
Đối diện với vòi hoa sen là một bồn tắm bằng gỗ *, nước từ vòi hoa sen và từ vòi nước đều đang chảy nước nóng vào bồn tắm. Kiều Thiệu Bắc đổ một hai giọt gì đó vào bồn; hắn xoay người, thấy Cố Khê, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Anh và Tô Nam nhờ người mang bồn tắm gỗ này từ Doanh Hải đến đây, tối hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc tắm rửa rất vui vẻ. Em cũng thử ngâm mình thư giãn xem, anh nhỏ vào đó chút tinh dầu, có thể giảm bớt cảm mạo và một số bệnh không tốt cho cơ thể.”
Cố Khê mấp máy môi, nên nói cám ơn, hay nên nói làm phiền quá đây?
Một người từ phía sau ôm eo Cố Khê, thuận tiện đẩy cậu vào phòng tắm: “Tiểu Hà, đây là khăn và áo choàng tắm, tất cả đều sạch sẽ.” Dầu tắm rất nhiều loại, đều là những nhãn hiệu khác nhau.
Kiều Thiệu Bắc thử nhiệt độ nước, rồi chỉ vào một chiếc bàn gỗ bên cạnh nói: “Dầu gội, sữa tắm cùng dầu dưỡng anh đều để bên này.” Nói xong, hắn còn đặc biệt để riêng hai lọ nào đó cạnh khăn tắm, nói: “Trời lạnh, bôi cái này lên mặt sẽ rất dễ chịu. Nước vừa rồi, em tắm đi.”
“Tiểu Hà, bọn anh ra ngoài đây, em cứ từ từ tắm.”
Buông Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi ra, tiện tay khép cửa phòng lại.
Đứng ngẩn người trong chốc lát, Cố Khê đi đến bồn rửa mặt, cầm hai lọ kia lên, là sữa dưỡng da của đàn ông. Ngước mắt, trong gương phản chiếu hình ảnh của bản thân, vì nhiều ngày sinh bệnh mà khuôn mặt càng thêm phần tang thương tiều tụy. Hơi nước dần dần bốc lên ngập phòng, thẳng đến khi bề mặt gương bị hơi nước phủ mờ, Cố Khê mới động đậy, cậu khóa trái cửa phòng tắm lại.
Nén chịu xương cốt đang đau đớn, Cố Khê chậm rãi cởi quần áo trên người; trước tiên cậu rửa mặt rồi gội đầu, sau đó tắt vòi, bồn tắm cũng vừa lúc đầy nước.
Ngồi vào bồn gỗ, Cố Khê thư thái thở phào, cả người đều được nước ấm bao phủ, xương cốt dường như không còn nhức nữa. Vì thân thể ngâm trong nước nóng nên càng cảm nhận được rõ bộ phận nào đó của bản thân, Cố Khê khép hai chân lại, tựa cằm lên đầu gối, trong lòng nặng nề.
***
Tại phòng khách, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc pha một ấm trà, hai người ngồi uống trà, đợi Cố Khê tắm xong, đợi con trai ngủ dậy, trong lòng bình tĩnh dị thường…
Trong ngôi nhà của riêng bọn hắn, có hai con trai bảo bối, có người bọn hắn yêu, đây là cuộc sống bình dị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc luôn kiếm tìm nhiều năm, giờ phút này hai người vô cùng quý trọng….
Qua nửa giờ, cửa phòng tắm vẫn không động tĩnh, Kiều Thiệu Bắc đứng lên đi ra ngoài, một lát sau hắn lại trở về, ngồi xuống tiếp tục uống trà. Lại qua được một lát, hắn tiếp tục đứng lên đi ra ngoài, rồi trở về, tiếp tục ngồi uống trà. Sau đó khoảng cách giữa mỗi lần hắn đứng dậy đi ra ngoài càng ngày càng ngắn.
Trong một lần Kiều Thiệu Bắc ra ngoài thì Triển Tô Nam nghe thấy hắn gọi: “Tiểu Hà, em tắm xong chưa?”
Triển Tô Nam lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Triển Tô Nam vừa đi ra ngoài liền thấy cửa phòng tắm mở ra, Kiều Thiệu Bắc bước vào trong, hắn cũng nhanh chân bước vào, vốn phòng tắm chẳng lớn gì, ngay lập tức trở nên nhỏ hẹp vô cùng.
“Đừng dọn dẹp, chỗ này để bọn anh làm nốt là được rồi.” Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê, kéo cậu ra ngoài. Cố Khê tắm xong đang định dọn dẹp thì bị Kiều Thiệu Bắc cản lại.
Cố Khê dùng sức rút tay ra, nói: “Tôi bị cảm đã đỡ hơn rồi, hai anh đừng lo sợ nữa, tôi dọn một lát là xong, các anh đi ra ngoài đi.”
Kiều Thiệu Bắc mỉm cười với Cố Khê, đột nhiên không hề báo trước, một tay ôm eo cậu, khom người bế bổng cậu lên, lại giống như cái lần đi vệ sinh ở bệnh viện.
“THIỆU BẮC!”
“Sáng nay nhiệt độ cơ thể em còn cao lắm, nào có đỡ hơn.”
Không chịu nghe Cố Khê biện bạch thêm, Kiều Thiệu Bắc ôm cậu ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng khách. Triển Tô Nam thu lại quần áo đã thay ra của Cố Khê, quả nhiên đúng như dự đoán, cậu đã tự giặt quần lót của mình.
“Thiệu Bắc, các anh đừng như vậy.”
Cố Khê rất nôn nóng, sắc mặt so với lúc tắm xong còn hồng hào hơn một chút. Kiều Thiệu Bắc ngồi xổm trước mặt cậu, lấy ra một đôi tất giữ ấm mới tinh giúp Cố Khê đi vào. Cố Khê vội vàng đè tay Kiều Thiệu Bắc lại: “Để tự tôi, tự tôi đi là được.”
“Không, anh muốn đi tất cho em.” Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu, không chút ngượng ngùng, mỉm cười với Cố Khê.
Cố Khê thật sự bất lực: “Thiệu Bắc, các anh…đừng như vậy.”
Kiều Thiệu Bắc rất nhanh xỏ xong tất cho Cố Khê, ngoài miệng đáp: “Trước kia em còn mặc quần áo cho anh và Tô Nam; lúc em đi tất, đi giày cho bọn anh, bọn anh có ngại ngần gì đâu. Sao giờ em lại không chịu được là thế nào?”
“……” Nhưng tình huống lúc đó khác.
Đi xong tất cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc lại xỏ thêm cho cậu một đôi dép mềm thật dày, sau đó hắn ngồi xuống ôm Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, anh và Tô Nam đang cố gắng xây dựng mái ấm của chúng ta trong tương lai, em cũng cố gắng được không? Cố gắng thích nghi một cuộc sống để bọn anh mặc quần áo cho em, đi tất, đi dép cho em.”
“Tiểu Hà, bọn anh không phải muốn lấy lòng em, mà thật lòng luôn muốn tự tay chăm sóc em như thế.” Triển Tô Nam đi vào, đứng ở cửa, lên tiếng.
Ngồi bên cạnh Cố Khê, Triển Tô Nam cũng ôm cậu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc: “Dương Dương và Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh. Nghĩ đến bọn nhóc đang say giấc trong gian phòng kia, lại nhìn thấy em ngồi bên bọn anh, trong lòng anh và Thiệu Bắc rất bình thản, bình thản đến mức vô cùng luyến tiếc thời gian dần trôi, bọn anh hy vọng thời khắc này có thể vĩnh viễn ngưng lại.” Hai người lại chuẩn bị đem lời ngon tiếng ngọt ra làm nguyên liệu nấu cơm đây mà.
Cảm nhận được nụ cười bi thương của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, khớp hàm của Cố Khê nghiến thật chặt, trầm mặc hồi lâu, sau đó, cậu mở miệng thấp giọng nói: “Tôi không muốn các anh làm vậy, không phải vẫn còn lăn tăn chuyện xưa, cũng không phải khách sáo với các anh, mà thật sự chỉ bởi vì tôi không quen. Còn nữa…… Cho dù chúng ta đã xa cách mười mấy năm thì trong lòng tôi, các anh mãi là ‘Kiều Thiệu Bắc’ và ‘Triển Tô Nam’ cao quý, là hai vị thiếu gia của trung học Khôn Hành, là Triển thiếu gia và Kiều thiếu gia. Không phải tôi tự hạ thấp mình, mà là không thích, không thích các anh mất đi sự tôn quý cùng ngạo khí vốn có, không thích các anh đối xử với tôi quá thận trọng, không thích các anh cứ tìm mọi cách chuộc lỗi với tôi, tôi…không thích.”
Yết hầu Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sít chặt, tay hai người không ôm Cố Khê nữa, mà cùng nắm chặt hai bên tay cậu.
Cố Khê không né tránh, cậu chủ động cầm tay bọn hắn, tựa như hồi xưa, nói: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta đã từng có hiểu lầm, từng bị tổn thương, nhưng các anh đừng quên ba năm chúng ta chung sống bên nhau, các anh là bạn tôi và có khi còn hơn một người bạn. Không có các anh, tôi sẽ không thể nào tốt nghiệp trung học, càng không có khả năng được đi du lịch nước ngoài, đi ăn cơm Tây; đến tận bây giờ, tôi cũng chưa bao giờ dám mơ xa hoa như vậy. Các anh đã dạy cho tôi hiểu ‘không vì nghèo mà tự ti, không vì kém mà hèn nhát’.”
“Tô Nam, Thiệu Bắc, các anh đã cho tôi rất nhiều thứ đáng quý, đó là những thứ dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc mua được. Tôi đã từng thương tâm, từng phẫn nộ, nhưng tất cả qua cả rồi. Các anh nói muốn sống bên tôi và hai con trai, nhưng nếu các anh vẫn còn cảm thấy có lỗi với tôi, vẫn còn đối xử thận trọng với tôi như vậy nữa thì lòng tôi sẽ càng ngày càng khó xử, càng ngày càng do dự có nên đáp ứng hai anh hay không.”
“TIỂU HÀ!” Trong mắt hai người đều là tơ máu, Triển Tô Nam rút tay, ôm Cố Khê, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu, vô cùng thống khổ thều thào: “Nếu không phải tại anh, em hiện giờ, đã sớm là bác sĩ…… Chính anh đã hủy đi tương lai của em…”
Cố Khê lại lắc đầu: “Nếu không gặp được các anh thì tôi sẽ chẳng đủ sức vào học trường y. Tiếng anh của tôi không tốt, có các anh phụ đạo mới khá lên được, cũng nhờ các anh giúp đỡ mà tôi mới có tiền đóng học phí. Tô Nam, đời người không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy đâu, chẳng ai lường trước được chuyện tương lai. Anh và Thiệu Bắc đều có sự nghiệp ổn định, còn tôi hiện tại cũng không tồi mà, bọn nhỏ khỏe mạnh khôn lớn, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Chúng ta nên hướng đến một cuộc sống ổn định thì hơn, không nên cứ luẩn quẩn trong quá khứ; các anh muốn ở lại nơi đây, muốn sống bên Dương Dương Nhạc Nhạc, tôi đều đồng ý. Nhưng tôi có một yêu cầu, hãy quên đi những lỗi lầm trước kia, không ai có lỗi với ai cả. Nếu một ngày nào đó, các anh muốn quay về Doanh Hải thì hãy cứ ra đi, có lẽ chúng ta vẫn sẽ là bạn, và mọi thứ sẽ trở lại như trước kia.”
“Tiểu Hà, anh muốn hôn em.” Triển Tô Nam đột nhiên bật ra một câu như vậy, Cố Khê giật mình, nét mặt hiện rõ sự bối rối. Nhưng ngay lập tức sau đó, cằm cậu bị nâng lên, một luồng khí nóng áp vào mặt.
“Tô……” Lần này, Cố Khê không né tránh, một nụ hôn nóng bỏng không kém dừng ở trên môi cậu. Khớp hàm bị ép mở không tốn chút sức, lưỡi ai đó xâm nhập, Cố Khê lại một lần nữa mất đi khả năng phản ứng. Trên phương diện tình dục, có thể nói, cậu ngây ngô hơn cả một xử nữ.
Lúc nào thì bản thân nằm xuống, Cố Khê không hay biết; lúc nào thì thay đổi người hôn, Cố Khê cũng không biết. Khi cậu kịp hoàn hồn, Cố Khê chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Kiều Thiệu Bắc, giọng nói dâng đầy sự kích tình say đắm: “Tiểu Hà, không phải bạn bè. Sau một đêm kia, chúng ta đã không thể trở về thân phận bạn bè nữa rồi. Tiểu Hà, anh yêu em, chỉ yêu mình em. Anh đáp ứng em, sẽ không khiến em phải khó xử, nhưng anh xin thề, đời này kiếp này, ngoại trừ em, anh sẽ không yêu một ai khác.”
Cố Khê thở hổn hển, bị nụ hôn làm mê muội, khiến thần trí không còn tỉnh táo, cậu không chống đỡ nổi nữa rồi….
Người nào đó hôn cổ cậu, Cố Khê lại nghe thấy tiếng tỉ tê: “Tiểu Hà, anh giặt quần áo cho em, chăm sóc em không phải chỉ vì áy náy, mà là anh muốn làm thế. Bởi vì em là người anh yêu, là người duy nhất anh yêu. Tiểu Hà, cho dù em không yêu bọn anh, xin em đừng yêu một ai khác. Anh thừa nhận anh đã dối lòng, anh hoàn toàn không thể chấp nhận nổi một sự thật rằng một ngày nào đó em sẽ yêu một ai khác. Nếu như vậy, anh sẽ ghen đến phát điên, cho dù em có hận bọn anh thì anh và Thiệu Bắc cũng sẽ cướp em lại…… Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Anh yêu em, chỉ yêu mình em……”
“Anh sẽ nghe lời em, cố gắng xây dựng một cuộc sống có em và hai con trai, chúng ta sẽ mãi bên nhau.” Nỉ non bên tai Cố Khê một câu này, Kiều Thiệu Bắc thừa dịp cậu còn đang chần chừ, lại tiếp tục hôn lên bờ môi cậu. Hắn không thể tiếp tục ‘đội lốt’ quân tử nữa, sau khi nghe những lời bộc bạch của Cố Khê, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là ôm người nọ vào lòng, hung hăng hôn em ấy thật thỏa thuê.
Cả ba người đều không chú ý tới hai bóng nhỏ thập thò ngoài cửa, cũng chẳng chú ý cửa bị hé mở và rồi lại được nhẹ nhàng khép lại; nhưng vì sợ bị phát hiện nên cửa không khóa, chỉ khép hờ. Có hai cậu nhóc đã quên ngay lời căn dặn của ba mình mấy hôm trước, đang núp sau cửa, phồng mồm trợn má nhìn lén cảnh tượng trong phòng. Thúc thúc và ba ba đang hôn nhau kìa, trên TV cũng từng chiếu cảnh này!
Trong quá trình trưởng thành, những bé trai không thể thiếu một bạn tri kỷ là cha mình được, cậu tuy đã cố hết sức để làm một người ba tốt, nhưng cuối cùng, vì cơ thể có phần thiếu hụt nên tính cách vẫn khó bằng một người đàn ông thực thụ. Giờ có Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bên cạnh Dương Dương và Nhạc Nhạc, cậu có thể yên tâm nhân cách hai con trai sẽ càng được hoàn thiện. Dương Dương và Nhạc Nhạc là hai bảo bối quý giá nhất đời Cố Khê, cậu luôn lo sợ sẽ tạo ra điều thiếu sót trong tuổi thơ của bọn trẻ, để rồi chúng phải nuối tiếc mãi mãi; nhưng hiện giờ cậu có thể phần nào yên tâm.
7 giờ sáng, một chiếc ô tô như thường lệ đỗ ngay trước cửa nhà Từ nãi nãi. Người xuống xe không giống như thường ngày đứng đợi ở cửa, mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cổng vào nhà. Từ sau lần xảy ra sự việc kia, Từ nãi nãi đã giao chìa khóa nhà cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, gián tiếp thừa nhận bọn hắn là hai thành viên của Từ gia. Sau này, nếu lại có người cố tình đến gây sự với cha con Cố Khê thì cũng phải dè chừng.
Khẽ khàng đóng cửa lại, hai người nhẹ chân lên lầu. Hai con trai hôm nay không về cùng, cả ngày hôm qua mệt nhọc rồi lại kích động cả đêm khiến chúng bây giờ vẫn còn ngủ ngon lành trên chiếc giường mềm mại của thúc thúc.
Đi qua cửa phòng Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc áp tai vào nghe ngóng động tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng. Nghĩ Cố Khê chắc đã dậy, Kiều Thiệu Bắc giơ tay, vừa định gõ cửa thì tự nhiên cửa bật mở.
“Tô Nam? Thiệu Bắc?”
“Tiểu Hà?”
Người trong phòng thì sững sờ, còn người ngoài phòng sau khi nhìn thấy trên tay Cố Khê đang ôm bộ quần áo, không chút băn khoăn đã đẩy cậu vào ngay phòng, rồi khép cửa lại, không hài lòng nói: “Bên ngoài rất lạnh, giờ mà tắm sẽ càng ốm thêm, vốn sức khỏe em chưa đỡ nếu lại bị cảm lạnh thì nguy hiểm lắm.”
Đội mũ kín mít, Cố Khê che mũi bằng một chiếc khăn quàng cổ, nói: “Không sao, tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi.” Bị bệnh suốt bao ngày, lúc nào cũng nhớp nháp mồ hôi, trên người rất khó chịu, Cố Khê thật sự không chịu được nữa.
Kiều Thiệu Bắc cầm quần áo trên tay Cố Khê, nói: “Như vậy đi, đợi ăn sáng xong, em đến nhà bọn anh mà tắm. Phòng tắm ở đây ngay ngoài trời, em tắm xong rất dễ trúng gió. Vừa khéo Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng ở bên kia, giữa trưa mấy người chúng ta cùng ăn một bữa cơm luôn.”
Triển Tô Nam thuyết phục tiếp: “Mấy ngày nay ở trong nhà lúc nào cũng đông người, nhân cơ hội này để bác trai bác gái được yên tĩnh một hôm.”
Cố Khê có chút do dự, đến nhà hai người này tắm rửa? Không biết vì sao, trái tim cậu bỗng xốn xao. “Không cần, tôi sẽ chú ý cẩn thận, sẽ không sao mà.”
Triển Tô Nam sờ trán Cố Khê, nhíu mày nói: “Vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Nhà bọn anh có bình nóng lạnh, không cần lo lắng hết nước nóng.”
“Tiểu Hà, em nghe bọn anh đi.” Kéo Cố Khê ngồi xuống bên giường, Kiều Thiệu Bắc ra hiệu Triển Tô Nam ‘tịch thu’ bộ quần áo, rồi tháo khăn quàng cổ của cậu xuống, nói: “Anh đi làm điểm tâm, sáng nay em muốn ăn gì nào?”
Nhịn không được bắt lấy tay Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê đứng lên: “Để tôi làm, tôi đỡ hơn rồi.”
“Không được, chị dâu nói hiện giờ em vẫn phải tĩnh dưỡng, một chút cũng không được mệt mỏi.”
Ấn Cố Khê ngồi xuống, Triển Tô Nam ở lại trong phòng để “giám thị” Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài.
“Tô Nam, tôi thật sự không sao rồi mà, tôi thấy khỏe lắm.”
“Việc này phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Triển Tô Nam giơ nhiệt kế lên, Cố Khê không còn nói được gì nữa.
※
Đối với ý kiến đưa Cố Khê đến chỗ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tắm rửa, Từ nãi nãi cùng Từ lão gia rất tán thành, hơn nữa còn giúp hai người khuyên bảo Cố Khê. Vì đơn độc yếu thế nên ngay khi ăn xong bữa sáng, Cố Khê đã bị bọn hắn ‘hộ tống’ lên xe, thẳng tiến.
Nhìn ô tô ngày càng xa dần, trong lòng Từ nãi nãi thầm thở dài, quay người vào nhà. Cứ thế này, chuyện Tiểu Hà quay về Doanh Hải cùng hai cậu ta chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Tuy biết như vậy là tốt nhất đối với Tiểu Hà và hai đứa trẻ, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc này, trong lòng Từ nãi nãi rất nhức nhối. Mười mấy năm qua, Cố Khê và bọn trẻ vẫn luôn ở bên ông bà, lần này phải chia ly thật khiến bà có cảm giác gả ‘con gái’ đi lấy chồng xa, không biết nên có cảm xúc gì nữa; sau này trong ngôi nhà cũng chỉ còn lại hai ông bà già lẩm cẩm, thật cô đơn.
Từ nãi nãi và Từ lão gia chưa từng nghĩ sẽ sang ở với hai con trai ruột. Con dâu thứ thôi khỏi nhắc đến, dâu cả tuy cũng hiếu thuận nhưng dù sao cũng chỉ là con dâu. Mẹ chồng – nàng dâu ở chung kiểu gì chẳng có mâu thuẫn.
Nhưng với Cố Khê thì lại khác, cậu vừa như con trai ruột, lại vừa như một người bạn tri kỷ của ông bà. Nói ra cũng thật kỳ lạ, mười mấy năm nay, Từ nãi nãi và Từ lão gia chưa một lần xích mích với Cố Khê, ông bà luôn thấy thương xót cho thằng bé này. Có cho thêm mười người con trai để đổi lấy Cố Khê, ông bà cũng tuyệt đối không đổi. Hiện giờ, đứa con trời ban này sắp ra đi, Từ nãi nãi cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, bà luyến tiếc….
***
Không hề hay biết cha mẹ nuôi đang lo sợ, thương cảm về tương lai, Cố Khê đi theo Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về căn nhà kia.
Ngoài sân có để mấy thùng đồ linh tinh, vào đến trong nhà vẫn còn chút lộn xộn. Trang Phi Phi đang ở phòng khách sắp xếp lại một số tài liệu công việc, vừa thấy Cố Khê đến, hắn lập tức đứng lên chào hỏi: “Cố tiên sinh.”
Cố Khê cởi bỏ khăn quàng cổ, rất ôn hòa nói: “Mấy ngày nay không thấy cậu đâu, tôi còn nghĩ cậu đã về Doanh Hải rồi cơ.” Cố Khê đã ngầm thừa nhận Trang Phi Phi là bạn trai của Từ Mạn Mạn, thái độ đương nhiên sẽ có chút thay đổi.
Lờ đi sự bất mãn của ông chủ, Trang Phi Phi từ tốn đáp: “Cháu ở lại giúp ông chủ xử lý một ít chuyện ở công ty.”
“Tiểu Hà, lên lầu đi, em trước ăn chút tổ yến rồi hãy đi tắm.” Dấm chua dần bốc lên, Triển Tô Nam trực tiếp cầm tay Cố Khê rồi kéo thẳng cậu lên lầu. Kiều Thiệu Bắc tất nhiên cũng nắm lấy tay bên kia, nói: “Vừa đúng lúc canh hải sâm hầm xong, trưa nay chúng ta sẽ uống canh hải sâm.”
“Ăn gì cũng được mà, không cần mất công chuẩn bị mấy món cầu kỳ và quý hiếm vậy đâu.”
“Không quý hiếm, đều lấy từ nhà mang đến, không ăn sẽ rất lãng phí.”
Thành công kéo lực chú ý của Cố Khê rời khỏi Trang Phi Phi, hai kẻ ranh mãnh này hí hửng dắt cậu lên lầu.
Trang Phi Phi liếc mắt, huýt sáo, tính chiếm hữu của đàn ông thật không thể nói lý được. Nhưng rồi hắn lập tức nhún vai đồng tình, đương nhiên, hắn cũng chẳng ngoại lệ. Rút di động trong túi ra, ấn một dãy số quen thuộc, Trang Phi Phi áp vào tai: “Mạn Mạn, đang làm gì thế?”
***
Lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chủ nhà, thấy hai con trai đang ngủ say. Trên giường có bốn chiếc gối, nghĩ đến tối hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng ngủ với hai người này, khóe miệng Cố Khê khẽ mỉm cười, cậu khép cửa lại rồi đến phòng khách ngồi nghỉ chốc lát.
Khi bị hai người ‘cưỡng chế’ ăn xong bát tổ yến, Triển Tô Nam thấp giọng nói bên tai Cố Khê: “Đi tắm đi, anh vào lấy khăn và áo choàng tắm cho em.”
Lỗ tai nóng bừng, Cố Khê né tránh: “A, phiền anh.”
“Anh cam tâm tình nguyện.”
Một câu đó càng khiến khuôn mặt Cố Khê đỏ bừng, Triển Tô Nam bật cười, lâng lâng vui sướng đi vào phòng quần áo lấy đồ.
Cố Khê hít thở thật sâu mấy hơi, đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng tắm, cậu dừng chân…
Trong phòng tắm, Kiều Thiệu Bắc vừa nãy không thấy bóng dáng đâu, hóa ra hắn đang chuẩn bị những thứ cần lúc tắm cho cậu.
Đối diện với vòi hoa sen là một bồn tắm bằng gỗ *, nước từ vòi hoa sen và từ vòi nước đều đang chảy nước nóng vào bồn tắm. Kiều Thiệu Bắc đổ một hai giọt gì đó vào bồn; hắn xoay người, thấy Cố Khê, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Anh và Tô Nam nhờ người mang bồn tắm gỗ này từ Doanh Hải đến đây, tối hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc tắm rửa rất vui vẻ. Em cũng thử ngâm mình thư giãn xem, anh nhỏ vào đó chút tinh dầu, có thể giảm bớt cảm mạo và một số bệnh không tốt cho cơ thể.”
Cố Khê mấp máy môi, nên nói cám ơn, hay nên nói làm phiền quá đây?
Một người từ phía sau ôm eo Cố Khê, thuận tiện đẩy cậu vào phòng tắm: “Tiểu Hà, đây là khăn và áo choàng tắm, tất cả đều sạch sẽ.” Dầu tắm rất nhiều loại, đều là những nhãn hiệu khác nhau.
Kiều Thiệu Bắc thử nhiệt độ nước, rồi chỉ vào một chiếc bàn gỗ bên cạnh nói: “Dầu gội, sữa tắm cùng dầu dưỡng anh đều để bên này.” Nói xong, hắn còn đặc biệt để riêng hai lọ nào đó cạnh khăn tắm, nói: “Trời lạnh, bôi cái này lên mặt sẽ rất dễ chịu. Nước vừa rồi, em tắm đi.”
“Tiểu Hà, bọn anh ra ngoài đây, em cứ từ từ tắm.”
Buông Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi ra, tiện tay khép cửa phòng lại.
Đứng ngẩn người trong chốc lát, Cố Khê đi đến bồn rửa mặt, cầm hai lọ kia lên, là sữa dưỡng da của đàn ông. Ngước mắt, trong gương phản chiếu hình ảnh của bản thân, vì nhiều ngày sinh bệnh mà khuôn mặt càng thêm phần tang thương tiều tụy. Hơi nước dần dần bốc lên ngập phòng, thẳng đến khi bề mặt gương bị hơi nước phủ mờ, Cố Khê mới động đậy, cậu khóa trái cửa phòng tắm lại.
Nén chịu xương cốt đang đau đớn, Cố Khê chậm rãi cởi quần áo trên người; trước tiên cậu rửa mặt rồi gội đầu, sau đó tắt vòi, bồn tắm cũng vừa lúc đầy nước.
Ngồi vào bồn gỗ, Cố Khê thư thái thở phào, cả người đều được nước ấm bao phủ, xương cốt dường như không còn nhức nữa. Vì thân thể ngâm trong nước nóng nên càng cảm nhận được rõ bộ phận nào đó của bản thân, Cố Khê khép hai chân lại, tựa cằm lên đầu gối, trong lòng nặng nề.
***
Tại phòng khách, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc pha một ấm trà, hai người ngồi uống trà, đợi Cố Khê tắm xong, đợi con trai ngủ dậy, trong lòng bình tĩnh dị thường…
Trong ngôi nhà của riêng bọn hắn, có hai con trai bảo bối, có người bọn hắn yêu, đây là cuộc sống bình dị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc luôn kiếm tìm nhiều năm, giờ phút này hai người vô cùng quý trọng….
Qua nửa giờ, cửa phòng tắm vẫn không động tĩnh, Kiều Thiệu Bắc đứng lên đi ra ngoài, một lát sau hắn lại trở về, ngồi xuống tiếp tục uống trà. Lại qua được một lát, hắn tiếp tục đứng lên đi ra ngoài, rồi trở về, tiếp tục ngồi uống trà. Sau đó khoảng cách giữa mỗi lần hắn đứng dậy đi ra ngoài càng ngày càng ngắn.
Trong một lần Kiều Thiệu Bắc ra ngoài thì Triển Tô Nam nghe thấy hắn gọi: “Tiểu Hà, em tắm xong chưa?”
Triển Tô Nam lập tức đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Triển Tô Nam vừa đi ra ngoài liền thấy cửa phòng tắm mở ra, Kiều Thiệu Bắc bước vào trong, hắn cũng nhanh chân bước vào, vốn phòng tắm chẳng lớn gì, ngay lập tức trở nên nhỏ hẹp vô cùng.
“Đừng dọn dẹp, chỗ này để bọn anh làm nốt là được rồi.” Kiều Thiệu Bắc cầm tay Cố Khê, kéo cậu ra ngoài. Cố Khê tắm xong đang định dọn dẹp thì bị Kiều Thiệu Bắc cản lại.
Cố Khê dùng sức rút tay ra, nói: “Tôi bị cảm đã đỡ hơn rồi, hai anh đừng lo sợ nữa, tôi dọn một lát là xong, các anh đi ra ngoài đi.”
Kiều Thiệu Bắc mỉm cười với Cố Khê, đột nhiên không hề báo trước, một tay ôm eo cậu, khom người bế bổng cậu lên, lại giống như cái lần đi vệ sinh ở bệnh viện.
“THIỆU BẮC!”
“Sáng nay nhiệt độ cơ thể em còn cao lắm, nào có đỡ hơn.”
Không chịu nghe Cố Khê biện bạch thêm, Kiều Thiệu Bắc ôm cậu ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng khách. Triển Tô Nam thu lại quần áo đã thay ra của Cố Khê, quả nhiên đúng như dự đoán, cậu đã tự giặt quần lót của mình.
“Thiệu Bắc, các anh đừng như vậy.”
Cố Khê rất nôn nóng, sắc mặt so với lúc tắm xong còn hồng hào hơn một chút. Kiều Thiệu Bắc ngồi xổm trước mặt cậu, lấy ra một đôi tất giữ ấm mới tinh giúp Cố Khê đi vào. Cố Khê vội vàng đè tay Kiều Thiệu Bắc lại: “Để tự tôi, tự tôi đi là được.”
“Không, anh muốn đi tất cho em.” Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu, không chút ngượng ngùng, mỉm cười với Cố Khê.
Cố Khê thật sự bất lực: “Thiệu Bắc, các anh…đừng như vậy.”
Kiều Thiệu Bắc rất nhanh xỏ xong tất cho Cố Khê, ngoài miệng đáp: “Trước kia em còn mặc quần áo cho anh và Tô Nam; lúc em đi tất, đi giày cho bọn anh, bọn anh có ngại ngần gì đâu. Sao giờ em lại không chịu được là thế nào?”
“……” Nhưng tình huống lúc đó khác.
Đi xong tất cho Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc lại xỏ thêm cho cậu một đôi dép mềm thật dày, sau đó hắn ngồi xuống ôm Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, anh và Tô Nam đang cố gắng xây dựng mái ấm của chúng ta trong tương lai, em cũng cố gắng được không? Cố gắng thích nghi một cuộc sống để bọn anh mặc quần áo cho em, đi tất, đi dép cho em.”
“Tiểu Hà, bọn anh không phải muốn lấy lòng em, mà thật lòng luôn muốn tự tay chăm sóc em như thế.” Triển Tô Nam đi vào, đứng ở cửa, lên tiếng.
Ngồi bên cạnh Cố Khê, Triển Tô Nam cũng ôm cậu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc: “Dương Dương và Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh. Nghĩ đến bọn nhóc đang say giấc trong gian phòng kia, lại nhìn thấy em ngồi bên bọn anh, trong lòng anh và Thiệu Bắc rất bình thản, bình thản đến mức vô cùng luyến tiếc thời gian dần trôi, bọn anh hy vọng thời khắc này có thể vĩnh viễn ngưng lại.” Hai người lại chuẩn bị đem lời ngon tiếng ngọt ra làm nguyên liệu nấu cơm đây mà.
Cảm nhận được nụ cười bi thương của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, khớp hàm của Cố Khê nghiến thật chặt, trầm mặc hồi lâu, sau đó, cậu mở miệng thấp giọng nói: “Tôi không muốn các anh làm vậy, không phải vẫn còn lăn tăn chuyện xưa, cũng không phải khách sáo với các anh, mà thật sự chỉ bởi vì tôi không quen. Còn nữa…… Cho dù chúng ta đã xa cách mười mấy năm thì trong lòng tôi, các anh mãi là ‘Kiều Thiệu Bắc’ và ‘Triển Tô Nam’ cao quý, là hai vị thiếu gia của trung học Khôn Hành, là Triển thiếu gia và Kiều thiếu gia. Không phải tôi tự hạ thấp mình, mà là không thích, không thích các anh mất đi sự tôn quý cùng ngạo khí vốn có, không thích các anh đối xử với tôi quá thận trọng, không thích các anh cứ tìm mọi cách chuộc lỗi với tôi, tôi…không thích.”
Yết hầu Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sít chặt, tay hai người không ôm Cố Khê nữa, mà cùng nắm chặt hai bên tay cậu.
Cố Khê không né tránh, cậu chủ động cầm tay bọn hắn, tựa như hồi xưa, nói: “Tô Nam, Thiệu Bắc, chúng ta đã từng có hiểu lầm, từng bị tổn thương, nhưng các anh đừng quên ba năm chúng ta chung sống bên nhau, các anh là bạn tôi và có khi còn hơn một người bạn. Không có các anh, tôi sẽ không thể nào tốt nghiệp trung học, càng không có khả năng được đi du lịch nước ngoài, đi ăn cơm Tây; đến tận bây giờ, tôi cũng chưa bao giờ dám mơ xa hoa như vậy. Các anh đã dạy cho tôi hiểu ‘không vì nghèo mà tự ti, không vì kém mà hèn nhát’.”
“Tô Nam, Thiệu Bắc, các anh đã cho tôi rất nhiều thứ đáng quý, đó là những thứ dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc mua được. Tôi đã từng thương tâm, từng phẫn nộ, nhưng tất cả qua cả rồi. Các anh nói muốn sống bên tôi và hai con trai, nhưng nếu các anh vẫn còn cảm thấy có lỗi với tôi, vẫn còn đối xử thận trọng với tôi như vậy nữa thì lòng tôi sẽ càng ngày càng khó xử, càng ngày càng do dự có nên đáp ứng hai anh hay không.”
“TIỂU HÀ!” Trong mắt hai người đều là tơ máu, Triển Tô Nam rút tay, ôm Cố Khê, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu, vô cùng thống khổ thều thào: “Nếu không phải tại anh, em hiện giờ, đã sớm là bác sĩ…… Chính anh đã hủy đi tương lai của em…”
Cố Khê lại lắc đầu: “Nếu không gặp được các anh thì tôi sẽ chẳng đủ sức vào học trường y. Tiếng anh của tôi không tốt, có các anh phụ đạo mới khá lên được, cũng nhờ các anh giúp đỡ mà tôi mới có tiền đóng học phí. Tô Nam, đời người không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy đâu, chẳng ai lường trước được chuyện tương lai. Anh và Thiệu Bắc đều có sự nghiệp ổn định, còn tôi hiện tại cũng không tồi mà, bọn nhỏ khỏe mạnh khôn lớn, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Chúng ta nên hướng đến một cuộc sống ổn định thì hơn, không nên cứ luẩn quẩn trong quá khứ; các anh muốn ở lại nơi đây, muốn sống bên Dương Dương Nhạc Nhạc, tôi đều đồng ý. Nhưng tôi có một yêu cầu, hãy quên đi những lỗi lầm trước kia, không ai có lỗi với ai cả. Nếu một ngày nào đó, các anh muốn quay về Doanh Hải thì hãy cứ ra đi, có lẽ chúng ta vẫn sẽ là bạn, và mọi thứ sẽ trở lại như trước kia.”
“Tiểu Hà, anh muốn hôn em.” Triển Tô Nam đột nhiên bật ra một câu như vậy, Cố Khê giật mình, nét mặt hiện rõ sự bối rối. Nhưng ngay lập tức sau đó, cằm cậu bị nâng lên, một luồng khí nóng áp vào mặt.
“Tô……” Lần này, Cố Khê không né tránh, một nụ hôn nóng bỏng không kém dừng ở trên môi cậu. Khớp hàm bị ép mở không tốn chút sức, lưỡi ai đó xâm nhập, Cố Khê lại một lần nữa mất đi khả năng phản ứng. Trên phương diện tình dục, có thể nói, cậu ngây ngô hơn cả một xử nữ.
Lúc nào thì bản thân nằm xuống, Cố Khê không hay biết; lúc nào thì thay đổi người hôn, Cố Khê cũng không biết. Khi cậu kịp hoàn hồn, Cố Khê chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Kiều Thiệu Bắc, giọng nói dâng đầy sự kích tình say đắm: “Tiểu Hà, không phải bạn bè. Sau một đêm kia, chúng ta đã không thể trở về thân phận bạn bè nữa rồi. Tiểu Hà, anh yêu em, chỉ yêu mình em. Anh đáp ứng em, sẽ không khiến em phải khó xử, nhưng anh xin thề, đời này kiếp này, ngoại trừ em, anh sẽ không yêu một ai khác.”
Cố Khê thở hổn hển, bị nụ hôn làm mê muội, khiến thần trí không còn tỉnh táo, cậu không chống đỡ nổi nữa rồi….
Người nào đó hôn cổ cậu, Cố Khê lại nghe thấy tiếng tỉ tê: “Tiểu Hà, anh giặt quần áo cho em, chăm sóc em không phải chỉ vì áy náy, mà là anh muốn làm thế. Bởi vì em là người anh yêu, là người duy nhất anh yêu. Tiểu Hà, cho dù em không yêu bọn anh, xin em đừng yêu một ai khác. Anh thừa nhận anh đã dối lòng, anh hoàn toàn không thể chấp nhận nổi một sự thật rằng một ngày nào đó em sẽ yêu một ai khác. Nếu như vậy, anh sẽ ghen đến phát điên, cho dù em có hận bọn anh thì anh và Thiệu Bắc cũng sẽ cướp em lại…… Tiểu Hà, Tiểu Hà…… Anh yêu em, chỉ yêu mình em……”
“Anh sẽ nghe lời em, cố gắng xây dựng một cuộc sống có em và hai con trai, chúng ta sẽ mãi bên nhau.” Nỉ non bên tai Cố Khê một câu này, Kiều Thiệu Bắc thừa dịp cậu còn đang chần chừ, lại tiếp tục hôn lên bờ môi cậu. Hắn không thể tiếp tục ‘đội lốt’ quân tử nữa, sau khi nghe những lời bộc bạch của Cố Khê, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là ôm người nọ vào lòng, hung hăng hôn em ấy thật thỏa thuê.
Cả ba người đều không chú ý tới hai bóng nhỏ thập thò ngoài cửa, cũng chẳng chú ý cửa bị hé mở và rồi lại được nhẹ nhàng khép lại; nhưng vì sợ bị phát hiện nên cửa không khóa, chỉ khép hờ. Có hai cậu nhóc đã quên ngay lời căn dặn của ba mình mấy hôm trước, đang núp sau cửa, phồng mồm trợn má nhìn lén cảnh tượng trong phòng. Thúc thúc và ba ba đang hôn nhau kìa, trên TV cũng từng chiếu cảnh này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.