Chương 38: Tuổi thơ bi thương
Xaozuyen
13/04/2022
Do có việc đột xuất sau đó nên Lã Phí Như đã để Thư Viễn và hai người còn lại mang bản photo trang phục về, hạn sáng mai sẽ nộp lên cho công ty Tư Vãn.
- Để tôi đưa cô về.
Cảnh Nghi ga lăng dừng xe trên đường khi thấy Thư Viễn đang đi bộ về nhà. Khi cô còn đang phân vân thì đã bị anh mở cửa kéo lên xe rồi.
- Nào, giờ cô muốn đi đâu đây?
- Xin ngài đưa tôi về bệnh viện trung ương với ạ.
- Thăm người ốm?
- Dạ.
Thư Viễn trả lời xong cũng không nói gì nữa, Cảnh Nghi thấy không khí ngại ngùng thì liền bật radio lên nhưng cũng chẳng thể giúp nó khá lên là bao.
- Cô có vẻ hơi ít nói nhỉ?
- Dạ, có một chút ạ.
- A, đến rồi này!
Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến được bệnh viện.
- Cảm ơn ngài ạ!
- Không có gì.
Cảnh Nghi quay xe đi thẳng còn cô thì vào bệnh viện, cả hai chẳng thể ngờ được ở xa lại có người chụp lại cảnh vừa rồi.
Sau khi tranh thủ vào thăm cha của mình, Thư Viễn liền đi gặp bác sĩ đã hẹn sẵn.
- Sức khỏe của cha tôi thế nào rồi thưa bác sĩ?
- Tiểu Viễn này...
- Dạ?
Thư Viễn thấy nam bác sĩ ngập ngừng lòng cũng trở nên lo lắng.
- Tình hình của ông Thư đang ngày càng chuyển biến xấu, chúng ta đã thử khá nhiều loại thuốc rồi nhưng gần như cơ thể của ông ấy đều từ chối dẫn đến việc bị sốc phản vệ, ta e rằng cha con cũng chỉ sống thêm được một năm nữa là nhiều, đấy là trong trường hợp được sử dụng loại thuốc tốt nhất....
Vị bác sĩ vừa nói vừa ngậm ngùi, cha con nhà Thư Viễn là bệnh nhân đáng mến nhất ông từng gặp nhưng cũng mong lời tạm biệt sẽ được nói ra khi được xuất viện chứ không phải trong tình huống như vậy. Quả thực rằng tình trạng bệnh lý của ông Thư đã từng phải thuyên chuyển rất nhiều bệnh viện, nơi đây là chỗ có nền y học tiến bộ nhất thành phố rồi, con người không thể chống lại được lẽ tự nhiên, có bệnh tật ắt phải đối mặt với nó.
Thư Viễn như một con búp bê vô hồn ngồi trước cửa phòng bệnh viện, cô ghét cái mùi thuốc khử trùng hay những tiếng kêu của máy móc hoạt động nhưng lại thấy yêu nơi này khi níu giữ được mạng sống của cha cô. Thư Viễn cũng không biết mình về được Hồng Thao bằng cách nào, khi cô nhận ra thì đã thấy trên sổ kế hoạch của mình khoanh tròn đậm vào dòng chữ một năm.
- Ch...cha! Con không muốn rời xa cha đâu...hức...hức!
Xét cho cùng thì Thư Viễn vẫn chỉ là cô gái 19 tuổi. Ở cái tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất lại phải lo cơm áo gạo tiền, chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất là cha thì nay đã bắt đầu lung lay rồi. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má Thư Viễn, chảy xuống trang giấy trắng như những viên kim cương bị sứt mẻ. Người ta hay khen cô có một đôi mắt đen láy có hồn đẹp động lòng người nay lại đổ lệ đến bi thương.
Thư Viễn từng có cha mẹ đầy đủ như bao người khác, từng được sống trong tình yêu thương của mẹ để rồi khi bà mất đi, để lại đứa con còn ngây ngô một sự mất mát đến tột cùng.
- Mày là đồ không có mẹ!
- Mẹ cậu không đến đón sao? Hôm nay mẹ tới lại đến đón tớ nè!
Trước những lời nói gây tổn thương đó thì một cô nhóc năm tuổi chỉ nắm chặt lấy mép váy của mình, răng cắn chặt vào môi tới tứa máu để không khóc nhè.
- Tiểu Viễn thật sự rất ngoan nhưng nếu không còn đủ điều kiện thì tôi e rằng gia đình cũng nên cho cháu nghỉ học thôi...
Hình ảnh người bố mồ hôi đầm đìa, tay chân lấm lem bùn đất liên tục cúi người xin lỗi cô hiệu trưởng, tay lục tìm từng đồng lẻ một sao cho đủ học phí in đậm vào kí ức của Thư Viễn.
- Cha ơi, con không muốn đi học nữa đâu.
Tiểu Viễn phồng má nhìn cha với ánh mắt cầu khẩn.
- Không được, con gái của cha phải đi học thì mới có bạn bè, mới tiếp thu được kiến thức chứ.
Ông Thư ngay lập tức phản đối ý kiến của con gái.
Từ sau hôm đó Thư Viễn liên tục tranh thủ những giờ hoạt động ngoại khóa hay lúc các bạn đang chơi nhặt chai, giấy bìa, lon nước có thể bán được vào cặp sách, trên đường đi bộ về nhà sẽ đem bán lấy tiền để tiết kiệm.
- Cha mày là đồ thất học còn mày là đồ đồng nát!
Một cậu bé láu cá đã dốc hết toàn bộ số chai cô bé kiếm được xuống đấy, miệng không ngừng nói lời sỉ vả.
- Cậu không được nói cha của mình như thế! Ông ấy không phải là đồ thất học mà là người đàn ông tuyệt nhất trên đời!
Nhưng cậu bé đều để ngoài tai những lời phản biện của Tiểu Viễn, thậm chí còn rủ thêm người khác trêu chọc cô bé.
- Mình đã nói là không phải mà!
Thư Viễn bật khóc lao vào đẩy ngã cậu nhóc xuống đất, cô giáo mau chóng đến hoà giải nhưng khi đến giờ đi học về thì mẹ của cậu nhóc kia lại một mực đòi gặp cho bằng được phụ huynh của Tiểu Viễn.
- Đưa tao tới chỗ làm của cha mẹ mày mau!
- Tiểu Viễn không nhớ!
- ....
Chát!
Người phụ nữ bạo lực tát vào mặt cô bé
- Mày dám đẩy ngã con trai yêu quý của tao! Đúng là phụ huynh không biết dạy dỗ con cái mà!
Và bà ta giữ Thư Viễn lại bằng được cho đến khi nào ông Thư đến đón. Cha Thư Viễn về nhà không thấy con đâu cũng hớt hải chạy đến trường tìm.
- Con gái anh đã đẩy ngã con trai của tôi đây này!
- Tôi thật sự xin lỗi cô, nếu cháu làm sai điều gì hãy bỏ qua cho nó.
Người phụ nữ kia chỉ thẳng tay vào ông Thư đang quỳ dưới đất, miệng phát ra những lời lẽ thô tục, việc chửi mắng chưa thể làm bà ta hả dạ mà còn bắt ông Thư đứng im cho thằng con trai bà đẩy ông xuống rồi mới lên xế hộp đi về.
- Cha! Tiểu Viễn xin lỗi cha! Tiểu Viễn không cố ý! Hức hức..!
Ông Thư ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về tấm lưng nhỏ.
- Con gái không sao là cha vui lắm rồi, cha con mình cùng về ăn trứng ốp la con thích nhé!
Rồi ông bế con gái nhỏ của mình lên chiếc xe đạp cũ kĩ đi về nhà. Chứng kiến một màn này cũng khiến cô giáo khóc nghẹn nhưng cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, mẹ con kia là người có tiền, có quyền nên lộng hành, cô cũng chẳng thể giúp gì được. Đó là lần cuối cùng cho đến bây giờ Thư Viễn phản kháng, cô từ nhỏ đã là cô bé hiểu chuyện đến đau lòng nhưng ông trời dường như vẫn chưa thoả mãn mà tiếp tục dày vò cô. Một đêm nữa Thư Viễn lại trải qua cảm giác bí bách không nguôi trong lòng, dù vẫn muốn khóc nhưng cô phải giữ tinh thần mai đến công ty làm việc, lại một lần nữa cô gái ấy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
- Để tôi đưa cô về.
Cảnh Nghi ga lăng dừng xe trên đường khi thấy Thư Viễn đang đi bộ về nhà. Khi cô còn đang phân vân thì đã bị anh mở cửa kéo lên xe rồi.
- Nào, giờ cô muốn đi đâu đây?
- Xin ngài đưa tôi về bệnh viện trung ương với ạ.
- Thăm người ốm?
- Dạ.
Thư Viễn trả lời xong cũng không nói gì nữa, Cảnh Nghi thấy không khí ngại ngùng thì liền bật radio lên nhưng cũng chẳng thể giúp nó khá lên là bao.
- Cô có vẻ hơi ít nói nhỉ?
- Dạ, có một chút ạ.
- A, đến rồi này!
Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến được bệnh viện.
- Cảm ơn ngài ạ!
- Không có gì.
Cảnh Nghi quay xe đi thẳng còn cô thì vào bệnh viện, cả hai chẳng thể ngờ được ở xa lại có người chụp lại cảnh vừa rồi.
Sau khi tranh thủ vào thăm cha của mình, Thư Viễn liền đi gặp bác sĩ đã hẹn sẵn.
- Sức khỏe của cha tôi thế nào rồi thưa bác sĩ?
- Tiểu Viễn này...
- Dạ?
Thư Viễn thấy nam bác sĩ ngập ngừng lòng cũng trở nên lo lắng.
- Tình hình của ông Thư đang ngày càng chuyển biến xấu, chúng ta đã thử khá nhiều loại thuốc rồi nhưng gần như cơ thể của ông ấy đều từ chối dẫn đến việc bị sốc phản vệ, ta e rằng cha con cũng chỉ sống thêm được một năm nữa là nhiều, đấy là trong trường hợp được sử dụng loại thuốc tốt nhất....
Vị bác sĩ vừa nói vừa ngậm ngùi, cha con nhà Thư Viễn là bệnh nhân đáng mến nhất ông từng gặp nhưng cũng mong lời tạm biệt sẽ được nói ra khi được xuất viện chứ không phải trong tình huống như vậy. Quả thực rằng tình trạng bệnh lý của ông Thư đã từng phải thuyên chuyển rất nhiều bệnh viện, nơi đây là chỗ có nền y học tiến bộ nhất thành phố rồi, con người không thể chống lại được lẽ tự nhiên, có bệnh tật ắt phải đối mặt với nó.
Thư Viễn như một con búp bê vô hồn ngồi trước cửa phòng bệnh viện, cô ghét cái mùi thuốc khử trùng hay những tiếng kêu của máy móc hoạt động nhưng lại thấy yêu nơi này khi níu giữ được mạng sống của cha cô. Thư Viễn cũng không biết mình về được Hồng Thao bằng cách nào, khi cô nhận ra thì đã thấy trên sổ kế hoạch của mình khoanh tròn đậm vào dòng chữ một năm.
- Ch...cha! Con không muốn rời xa cha đâu...hức...hức!
Xét cho cùng thì Thư Viễn vẫn chỉ là cô gái 19 tuổi. Ở cái tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất lại phải lo cơm áo gạo tiền, chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất là cha thì nay đã bắt đầu lung lay rồi. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má Thư Viễn, chảy xuống trang giấy trắng như những viên kim cương bị sứt mẻ. Người ta hay khen cô có một đôi mắt đen láy có hồn đẹp động lòng người nay lại đổ lệ đến bi thương.
Thư Viễn từng có cha mẹ đầy đủ như bao người khác, từng được sống trong tình yêu thương của mẹ để rồi khi bà mất đi, để lại đứa con còn ngây ngô một sự mất mát đến tột cùng.
- Mày là đồ không có mẹ!
- Mẹ cậu không đến đón sao? Hôm nay mẹ tới lại đến đón tớ nè!
Trước những lời nói gây tổn thương đó thì một cô nhóc năm tuổi chỉ nắm chặt lấy mép váy của mình, răng cắn chặt vào môi tới tứa máu để không khóc nhè.
- Tiểu Viễn thật sự rất ngoan nhưng nếu không còn đủ điều kiện thì tôi e rằng gia đình cũng nên cho cháu nghỉ học thôi...
Hình ảnh người bố mồ hôi đầm đìa, tay chân lấm lem bùn đất liên tục cúi người xin lỗi cô hiệu trưởng, tay lục tìm từng đồng lẻ một sao cho đủ học phí in đậm vào kí ức của Thư Viễn.
- Cha ơi, con không muốn đi học nữa đâu.
Tiểu Viễn phồng má nhìn cha với ánh mắt cầu khẩn.
- Không được, con gái của cha phải đi học thì mới có bạn bè, mới tiếp thu được kiến thức chứ.
Ông Thư ngay lập tức phản đối ý kiến của con gái.
Từ sau hôm đó Thư Viễn liên tục tranh thủ những giờ hoạt động ngoại khóa hay lúc các bạn đang chơi nhặt chai, giấy bìa, lon nước có thể bán được vào cặp sách, trên đường đi bộ về nhà sẽ đem bán lấy tiền để tiết kiệm.
- Cha mày là đồ thất học còn mày là đồ đồng nát!
Một cậu bé láu cá đã dốc hết toàn bộ số chai cô bé kiếm được xuống đấy, miệng không ngừng nói lời sỉ vả.
- Cậu không được nói cha của mình như thế! Ông ấy không phải là đồ thất học mà là người đàn ông tuyệt nhất trên đời!
Nhưng cậu bé đều để ngoài tai những lời phản biện của Tiểu Viễn, thậm chí còn rủ thêm người khác trêu chọc cô bé.
- Mình đã nói là không phải mà!
Thư Viễn bật khóc lao vào đẩy ngã cậu nhóc xuống đất, cô giáo mau chóng đến hoà giải nhưng khi đến giờ đi học về thì mẹ của cậu nhóc kia lại một mực đòi gặp cho bằng được phụ huynh của Tiểu Viễn.
- Đưa tao tới chỗ làm của cha mẹ mày mau!
- Tiểu Viễn không nhớ!
- ....
Chát!
Người phụ nữ bạo lực tát vào mặt cô bé
- Mày dám đẩy ngã con trai yêu quý của tao! Đúng là phụ huynh không biết dạy dỗ con cái mà!
Và bà ta giữ Thư Viễn lại bằng được cho đến khi nào ông Thư đến đón. Cha Thư Viễn về nhà không thấy con đâu cũng hớt hải chạy đến trường tìm.
- Con gái anh đã đẩy ngã con trai của tôi đây này!
- Tôi thật sự xin lỗi cô, nếu cháu làm sai điều gì hãy bỏ qua cho nó.
Người phụ nữ kia chỉ thẳng tay vào ông Thư đang quỳ dưới đất, miệng phát ra những lời lẽ thô tục, việc chửi mắng chưa thể làm bà ta hả dạ mà còn bắt ông Thư đứng im cho thằng con trai bà đẩy ông xuống rồi mới lên xế hộp đi về.
- Cha! Tiểu Viễn xin lỗi cha! Tiểu Viễn không cố ý! Hức hức..!
Ông Thư ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về tấm lưng nhỏ.
- Con gái không sao là cha vui lắm rồi, cha con mình cùng về ăn trứng ốp la con thích nhé!
Rồi ông bế con gái nhỏ của mình lên chiếc xe đạp cũ kĩ đi về nhà. Chứng kiến một màn này cũng khiến cô giáo khóc nghẹn nhưng cuộc sống cá lớn nuốt cá bé, mẹ con kia là người có tiền, có quyền nên lộng hành, cô cũng chẳng thể giúp gì được. Đó là lần cuối cùng cho đến bây giờ Thư Viễn phản kháng, cô từ nhỏ đã là cô bé hiểu chuyện đến đau lòng nhưng ông trời dường như vẫn chưa thoả mãn mà tiếp tục dày vò cô. Một đêm nữa Thư Viễn lại trải qua cảm giác bí bách không nguôi trong lòng, dù vẫn muốn khóc nhưng cô phải giữ tinh thần mai đến công ty làm việc, lại một lần nữa cô gái ấy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.