Viên Mãn

Chương 29: BỐ LÀ BỐ CON

Giai Lệ Tam Thiên

20/06/2014

Lương Ngữ Hinh cuối cùng đã biết được nguyên nhân của việc Lục Hạo đeo kính, vì sao? Người đàn ông có đôi mắt nhỏ dài lẳng lơ, khi vừa mới tiến nhập vào ban ngành chính phủ vì để bản thân mình nhìn trông chuyên nghiệp, đặc biệt bảo Tông Chính Hạo Thần khi đó vẫn đang ở đội ăn chơi cùng đi mua cặp kính đầu tiên, sau khi đeo lên thì không muốn gỡ xuống nữa, cảm thấy bản thân mình kết hợp với âu phục đen, thật sự là mẹ nó chứ đệ nhất đen tối trên toàn thế giới, trên bàn đàm phán cùng đối thủ trả giá cũng không chút bất lợi, có thể nói một câu như thế này, GDP bình quân đầu người của Trung Quốc và đầu tư ngoại thương, Lục Hạo khiêm tốn công hiến một phần lực lượng rất lớn.

Mà bây giờ, Lục Hạo cảm thấy, anh phải dựa vào đôi mắt câu dẫn người này của mình để thu phục cô gái Lương Ngữ Hinh này!

Thế là, mỗi ngày một bông hoa hồng, tuy chiêu thức rất cũ, nhưng Lục Hạo cảm thấy, anh rõ ràng đã nhìn thấy Lương Ngữ Hinh cười rồi, ừm, cô ấy chắc chắn đã cười, cô ấy thích anh làm như thế này.

Quản Tử đến hiến kế nói: “Lục Tử hoa hồng nhỏ này của cậu tôi cảm thấy không được lắm, tôi nói cho cậu, muốn theo đuổi phụ nữa phải bỏ vốn, cậu phải mỗi ngày tặng một bông hoa hồng xanh vận chuyển bằng đường hàng không về, cậu xem tôi từ trước đến nay không tiết kiệm chút tiền này, Tiểu Dịch nhà tôi tôi cũng là mua hoa hồng xanh tặng!”

Lục Hạo kẹp điếu thuốc chỉ muốn đem nó dụi nóng chiếc mông cong tròn của Quản Tử, “Ừm, tôi nghe nói hôm qua cậu bị cô nàng đàn ông nhà mình đuổi ra ngoài nhỉ? Ờ, khi bị đuổi ra ngoài cô nàng đàn ông nhà cậu nói gì? Nào, Hạo Tử, học một đoạn nghe chút coi.”

Thế là, Tông Chính Hạo Thần đem miếng kẹo Thụy Sĩ trong miệng nhai rôm rốp, miệng đầy vị ngọt học theo Liên Dịch quát lớn một câu: “Khốn! Quản Tiểu Thiên anh làm cái gì mà làm! ! Mua cái loại hoa nhựa nhuộm màu rẻ tiền này tặng lão nương anh không muốn sống nữa có phải không? Hôm nay quỳ lên xương rồng nếu không buổi tối anh đừng vào nhà! !”

Đại Pháo ngồi ở bên cạnh phun một ngụm rượu ra, Chiêm Nghiêm Minh đang buồn bã mượn cơ hội đem người đón lên sofa đánh một trận.

Thực ra, buồn bã nhất nên là Lục Hạo, rõ ràng làm thì cũng đã làm với mẹ của bọn trẻ rồi, mà anh vẫn bị đuổi ra khỏi cửa, bây giờ ngủ ở trong tầng hai của Broom bị anh em cười nhạo.

“Tôi không phải là đau lòng chút tiền kia, tôi là không tin được trình độ của Tiểu Nhị cậu.”

Một câu nói, nói ra Tông Chính Hạo Thần, Chiêm Nghiêm Minh còn cả Đại Pháo liên tục gật đầu. Hơn nữa người phụ nữ của anh mở cửa hàng hoa cậu chẳng tử tế gì dạy hư như thế này tôi đây sẽ không buông tha cho cậu!

Quản Tử bỗng chốc nhảy lên: “Cái gì! Tôi trình độ gì chứ? Trình độ của tôi tốt nhất! ! Các người nhìn xem bà xã nhà tôi, mấy bà xã nhà các người ai có thể từ nhỏ đã là công chúa chính hiệu như Tiểu Dịch nhà tôi? ! ! !”

Đem công chúa và Liên Dịch đặt vào với nhau, kết quả là, mọi người vùi đầu uống rượu không thèm đưa ra bình luận về tổ hợp quái dị thế này, nhưng, Quản Tiểu Nhị cô nàng đàn ông nhà cậu giàu có thể địch với quốc gia thật là mẹ nó chứ khiến người ta ghét rồi! !

Lục Hạo không biết vì sao lại cười rồi, có lẽ là uống nhiều rượu, anh có vài lời muốn nói, anh nói: “Các cậu có biết lần đầu tiên tôi đưa Lương Ngữ Hinh ra ngoài ăn cơm cô ấy nói như thế nào không?”

Mọi người phối hợp lắc đầu, lần lượt mở cửa sổ nhìn trời, ý, không có tuyết rơi mà, hôm nay Lục hồ ly cũng biết chia sẻ tâm sự à! ! ?

“Cô ấy đưa tôi đi ăn miến xào, rẻ đến mức tôi cũng kinh ngạc, các cậu có biết không? Vào lúc đó xe nhà cô ấy lái đến đón cô ấy là Mercedes, tôi nói, lần sau có thể gọi chút gì đắt hơn một chút, cô ấy còn bị dọa cho sợ.” Lục Hạo nói, khóe miệng hơi hơi nhướn lên, khiến cho anh em xung quanh run rẩy, không bình thường, thật sự là quá không bình thường rồi.

“Chúng ta ăn miến xào có được không? Em biết bên cạnh trường học có một hàng ăn rất ngon!”

“Anh ăn mì.”

“Vậy gọi hai phần, em thích ăn phở.”

Thoáng cái, đã nhiều năm như vậy rồi, Lương Ngữ Hinh, thực ra anh tức giận rồi, khi em xảy ra chuyện anh không ở bên cạnh em, anh rất tức giận đối với bản thân mình.

***************************************



Bạn tốt của Lương Ngữ Hinh đi rồi, nhìn chiếc sofa mới đổi trong phòng khách, Lục Hạo anh thật là… chiếc sofa đắt như vậy em mua không nổi mà! ! !

Hạo Tử ôm rubik ngoan ngoãn ngồi trên sofa chơi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhìn mẹ, Lương Ngữ Hinh bị nhìn đến mức tê dại da đầu, biểu thị, con trai, con có gì muốn hỏi sao?

Giọng nói trong sáng lại ngoan của Hạo Tử chẳng hề hàm xúc chút nào: “Mẹ ơi, hoa hồng Lục Hạo tặng cho mẹ, Hạo Tử có thể tặng cho Tiểu Mễ không?”

“…” Lương Ngữ Hinh chống trán, Lục Hạo vừa khéo vào cửa, nghe thấy, cười, tiếp đó nhận được ánh mắt phẫn nộ của người phụ nữ.

Lục Hạo nhớ ra, cô gái bên cạnh lần đầu tiên học được, có dũng khí dùng anh mắt bực bội nhìn anh là bởi vì anh nắm lấy tay của cô ở trước mặt của tất cả các học muội, khung cảnh đó, những ánh mắt ngưỡng mộ đố kị hận đó, Lương Ngữ đỏ ửng mặt cúi vùi đầu xuống vùng tay ra bước đi thật nhanh.

“Không, không thể như thế này! ! Bọn họ đều thích anh! ! Anh là thần tượng của bọn họ! !” Khuôn mặt nhỏ vừa tức vừa thẹn, đỏ ưng ửng hiện lên vẻ sáng bóng bị chặn lại ở trong phòng cầu thang không có người.

Nhưng mà, câu nói này chẳng hề có chút xíu sức uy hiếp nào, bởi vì bị Lục Hạo ôm vào trong lòng, Lục Hạo nói: “Ai thích anh? Vì sao anh chẳng biết gì cả? Anh chỉ biết Tiểu Ngữ em thích anh, rất thích.”

Sau đó, liền bị hôn, Lương Ngữ Hinh ngậm chặn miệng không để Lục Hạo tiến vào, Lục Hạo lại cũng không tiến vào, rất nhẫn nại cứ mãi hôn thơm bờ môi và khóe miệng của cô, từng chút từng chút vẽ hình môi của cô, lòng bàn tay đỡ chặt lấy sau gáy không cho cô chạy mất.

Những chuyện này, bất luận ra đã qua bao lâu, đều vẫn rõ ràng như vậy, mang theo màu hồng phấn của lúc đó, vẫn luôn lưu lại trong lòng của bọn họ.

Có lẽ là ánh mắt nhìn nhau của hai người giao hòa quá lâu, Hạo Tử nhỏ bé đôi mắt đen láy đẹp đẽ long lanh mở to hỏi một câu: “Lục Hạo, chú đang yêu nhau với mẹ cháu phải không?”

Vào lúc này, Lương Ngữ Hinh không biết là nên bịt lấy chiếc miệng nhỏ rắc rối của con trai ôm vào phòng ngủ, hay là nên đẩy Lục Hạo ra khỏi cửa bảo anh giao ra chìa khóa nhà trước.

“Ừm, đúng vậy, cháu thích không?” Lục Hạo cười, bình tĩnh hỏi một câu, giống như cuộc nói chuyện của những người bạn bình thường.

“Ồ.” Cậu nhóc trả lời rất thản nhiên, trên tay không ngừng chơi rubik, sau 10 phút, cặp mắt to còn có thể trừng lên càng to hơn, vứt rubik đi thoắt cái lao đến ôm lấy chân của Lục Hạo hỏi: “Chú là bạn trai của mẹ cháu à! Vậy chú có thể làm bố của Hạo Tử không? ! !”

Lục Hạo ôm lấy con trai cười không kìm được, hôn một cái, nói: “Tiểu tử, đầu óc con suy nghĩ thật nhanh! ! Con biết bạn trai là ý nghĩa gì?”

“Vâng! Biết ạ, cháu cũng là bạn trai của Tiểu Mễ! ! Hai người nắm tay, cháu nhìn thấy rồi! ! Trên ti vi đều diễn như vậy! ! Tiểu Mễ cũng để cháu nắm tay! !”

Lương Ngữ Hinh vội vàng dùng tay ra hiệu, nói là: Con trai con hiểu nhầm rồi người đàn ông này không phải là bạn trai của mẹ, mẹ vẫn chưa có bạn trai con đừng có nghĩ linh tinh, hơn nữa con cùng Tiểu Mễ cũng chỉ là bạn học đã biết chưa? Không thể yêu sớm! ! !

Lục Hạo vừa nhìn thấy Lương Ngữ Hinh ra hiệu bằng tay liền chau mày lại, đem con trai ôm chặt vào trong lòng, nói: “Anh đưa con đi xuống dưới một chút.”

Lương Ngữ Hinh phản ứng lại được, ngượng ngùng thu tay, cũng đúng, anh không thích nhìn thấy em ra hiệu, em có thể hiểu được.

***************************************

Nam tử Hán đại trượng phu có thể nhịn thì nhịn, nhịn hết lần này đến lần khác, được rồi, bây giờ không thể nhịn được nữa rồi.



Lục Hạo đưa con trai đến tiệm Mcdonal, kiệu con trai ở trên vai hỏi: “Ăn gì?”

Hạo Tử thuận theo tay bò xuống đến trong lòng Lục Hạo, nhỏ tiếng nói bên tai anh: “Mẹ nói không thể ăn được…”

Biểu cảm tiếc nuối đó, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đó toàn là sự tiếc nuối.

Lục Hạo cảm thấy, con trai à, con như thế này tuy rất nghe lời, nhưng mà bố con đây cũng phải chịu áp lực rất lớn khi đưa con đến, con có thể nào giống như một tiểu nam tử hán cho ta chút thể diện không? ! ! Chúng ta ăn xong không nói thì chẳng ai có thể biết được không phải sao? Con không nói bố không nói mẹ con làm sao có thể biết được! !

Nhưng, loại lời nói dạy hư trẻ con này, Lục Hạo cảm thấy, anh không thể hủy hoại hình tượng to lớn của bản thân mình, vẫn là đợi rút thời gian rảnh bảo Đại Pháo đến nói một lượt mới được.

Gọi xuất đồ ăn, còn có đồ chơi tặng kèm, cậu nhóc vui mừng nhảy nhót, khi gặm miếng cánh gà đầu tiên cười hi hi nói: “Lục Hạo Lục Hạo, chú tốt nhất Hạo Tử thích chú!”

Đây đã là rất nhiều lần Lục Hạo nghe qua cậu nhóc nói thích anh, nhưng Lục Hạo không cảm thấy thỏa mãn, anh không muốn nghe thấy khi con trai biểu hiện thích anh mà từ mở đầu phía trước vẫn là —— Lục Hạo nữa!

Thế là, Lục Hạo nói: “Trước đây mẹ con cũng không để ta ăn Mcdonal.”

“Chú và mẹ cháu trước đây đã quen biết nhau sao?”

“Ừ.”

Vậy hai người là bạn tốt sao?” Ở trong lòng của cậu bé, quen biết rất lâu chính là bạn tốt.

“Chúng ta không phải là bạn tốt, chúng ta khi đó đang yêu nhau.” Lục Hạo nói, cắn một miếng khoai chiên giòn giòn.

“…” Hạo Tử rõ ràng đầu óc không suy nghĩ được, cũng học theo bộ dạng của Lục Hạo cắn một miếng khoai chiên.

“Hạo Tử, thực ra ta là bạn trai của mẹ con cũng là bố con.”

“…” Cậu nhóc vẫn vẫn chưa lý giải được, bắt đầu ăn miếng gà rán, duỗi tay bảo Lục Hạo giúp cậu mở nắp hộp dưa chuột muối.

Lục Hạo cắn cắn răng, hạ quyết tâm, quyết định nói thẳng trực tiếp để cậu nhóc nay hiểu được cuộc đối thoại của bọn họ lúc này quan trọng biết bao.

“Con trai, con chính là con trai bố, con xem, tên của chúng ta giống nhau, là vì mẹ con nhớ nhung bố mà đặt tên cho con giống như tên của bố.”

Sau đó, rất bất ngờ, Hạo Tử đã khóc.

Lục Hạo luống cuống chân tay, nhìn con trai vốn dĩ ăn rất ngoan, chiếc chân nhỏ còn thân thiết đá đá lên chân quần anh, bây giờ lại gào khóc lớn tiếng, nước mắt tràn đầy khắp mặt, đồ chơi trẻ con trên tay rơi xuống đất.

Xung quanh, còn có rất nhiều người đều chú ý đến bên này, giám đốc cửa tiệm đi đến, còn nhớ người này là bạn khi đó cùng thị trưởng tiểu tông đến thị sát, đi đến hỏi han có chuyện gì có thể giúp đỡ không, Lục Hạo chỉ chỉ vào xung quanh nói: “Ông nói với bọn họ, tôi không phải là kẻ lừa bán trẻ con, đây là con trai tôi, vừa rồi tôi nhìn thấy có người gọi điện thoại, chắc là gọi cho cảnh sát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Viên Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook