Chương 69: CHƯA TỪNG BỊ VƯỢT QUA
Giai Lệ Tam Thiên
20/06/2014
Trên thế giới này có việc gì có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh? Trên thế giới này ngoài trừ Lương Ngữ Hinh ra có cô gái nào có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh? Trên thế giới này còn lại sự việc cần phải nỗ lực nào có thể khiến Lục Hạo người đàn ông mạnh mẽ như thế này cảm thấy tim đập nhanh?
Đúng vậy! Không hề sai! Chính là như thế này!
Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt lên rất to nhìn người đàn ông nhảy nhót khắp trong phòng cảm thấy thật thần kì, cúi đầu lại nhìn nhìn người đàn ông nhỏ ôm lấy đùi của mình cẩn thận xán đến nhẹ nhàng kề gần vào trong bụng mình, càng cảm thấy thần kì hơn.
Hóa ra, khi anh nghe thấy tin tức này, lại vui mừng đến như vậy.
Hóa ra, bây giờ em mới biết sự sai lầm lúc đó, cảm giác tiếc nuối lại chua xót như thế này.
Hóa ra, anh còn yêu em nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em.
Hạo Tử nhíu mày lại bàn tay nhỏ hơi hơi do dự duỗi ra, nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của Lương Ngữ Hinh nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con đã chuẩn bị xong rồi.”
Không sao, thật sự là chuản chuẩn bị xong rồi ――
Hàng ngày ở chỗ bà nội tiếp nhận bài học Nếu như mẹ có thai rồi với tư cách là tiểu nam tử Hán mình phải làm thế nào.
Lương Ngữ Hinh cười chỉ chỉ vào người đàn ông vẫn còn đang nhảy nhót bởi vì lo lắng tiếng cười lớn của việc vui mừng quá mức hay nếu như ôm lấy cô gái của mình xoay vòng tròn trong khắp căn phòng sẽ làm kinh sợ đến Tiểu Tiểu Hạo vẫn chưa thành hình của anh, nên chỉ đành bạo phát giống như núi lửa tràn ra như thế kia, nói với Hạo Tử: “Bố con vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Ngón tay béo trắng của Hạo Tử chỉ vào khuôn mặt béo mũm của mình nghĩ ngẫm, hóa ra bố còn không lợi hại bằng mình! !
Loại đắc ý này, khiến cho cậu nhóc lật đật lật đật chạy đi, cây nấm nhỏ như vậy nắm lấy tay của bố, nói: “Không sao cả, con dạy bố.”
Ngón tay của Lục Hạo truyền đến cảm giác tiếp xúc ấm mềm, mắt cười của anh vô cùng hưng phấn, cúi đầu, một tay khác xoa xoa đầu của con trai, mái tóc mềm mại hơi hơi bay lên.
“Con trai!”
“Bố ơi, bà nội nói không thể nhảy nhảy nhót nhót, sẽ dọa Tiểu Tiểu Hạo đó.” Hạo Tử ngẩng đầu nói với Lục Hạo, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Lục Hạo cảm thấy, con trai bộ dạng này của con thật sự là càng ngày càng giống bố rồi!
Sau đó gật gật đầu, “Ừm, bố biết rồi, cảm ơn con con trai!”
Hạo Tử rất có cảm giác thành tựu, lại lật đật lật đật quay lại dính vào lòng Lương Ngữ Hinh nhỏ tiếng kề vào bên tai cô nói: “Mẹ ơi, con đã dạy bố rồi!”
Lương Ngữ Hinh và con trai ở cạnh con trai, ngũ quan rất giống nhau, chẳng bao lâu nữa, còn sẽ có thêm một nhóc con nữa gia nhập, Lục Hạo hy vọng nhóc con kia cũng sẽ có ngũ quan giống như mẹ, như vậy thì, không còn gì tốt hơn nữa.
Trong lòng Lục Hạo không thể bình tĩnh được, nhưng con trai anh nói không thể làm cho Tiểu Tiểu Hạo giật mình, cho nên, anh quyết định ở trước mặt của đám anh em phải tử tế kích thích bọn họ một chút.
Ừm, con trai anh ra đời sớm nhất, nhìn xem, Tiểu Tiểu Hạo nhà anh lại sắp sửa chào đời rồi Tông Chính gì kia Quản gì kia, ờ, còn cả Chiêm gì đó cả ngày ôm lấy em gái anh đến bây giờ cũng vẫn chưa có tin tức gì đó nữa, ờ ờ, còn cả lính đặc chủng gì đó nghe nói là eo lực thể lực đều hạng nhất, làm sao so sánh với anh? Làm sao dám so sánh với anh! ! ! !
Cái gì? Còn cả Đại Pháo? Loại đoàn ông cơ bắp đến tay của con gái cũng chưa từng cầm đó anh không quen biết!
**********************************************************
Thế là, đám cầm thú trong đại viện sau khi nhận được điện thoại tụ tập gấp liền không ngừng nghỉ gấp gáp tụ tập, nhưng sau khi tụ tập gấp, bởi vì kìm nén quá khổ sở mà đầu toát mồ hôi.
Bởi vì, Lục Hạo vẫn luôn bình tĩnh khiêm tốn tung hoành 36 năm trong đại viện không có ai dám gây sự đẩy đẩy gọng kính, trong miệng phát ra một chữ – - “xí~”!
Là khinh thường biết bao miệt thị biết bao coi thường biết bao mới khiến cho đám đàn ông có mặt ở đó cứng đơ đơ kìm nén kích động ở trước mặt người đàn ông kiêu căng này muốn đem anh ta đè xuống đất tập thể tẩn cho một trận! ! !
Phải biết là, loại suy nghĩ này, trong 36 năm qua, tuy không phải là hoàn toàn chưa từng xuất hiện, nhưng có thể bảo đảm là, lần này là lần muốn xuống tay nhất.
Đương nhiên, Tông Chính Hạo Thần có thể nói: “Anh đau lòng cho Tiểu Diệp, cuộc đời này chúng ta có Đồng Đồng đã rất thõa mãn rồi!
Đương nhiên, Quản Tử có thể nói: Nghiên Bảo nhà anh xinh đẹp nhất anh cũng rất thỏa mãn rồi!
Đương nhiên, Chiêm Nghiêm Minh có thể nói: Anh sớm muộn gì cũng sẽ có anh không vội!
Đương nhiên, lính đặc chủng có thể nói: Anh vẫn còn chưa yêu đương đủ sinh con trước mắt không nằm trong kế hoạch tác chiến của anh!
Đương nhiên, Đại Pháo có thể nói… bỏ đi, Đại Pháo căn bản chẳng có gì có thể nói được!
Nhưng mà, đồng loại có bản năng giống như mình lại có thể cướp ngay trước mặt mình loại hành vi khoe khoang năng lực của mình và nhạo báng năng lực của người khác thua kém trắng trợn như thế này của anh, giống như là rạch một dao mạnh mẽ vào trong lòng đám cầm thú của đại viện, những giọt máu tươi thấm rỉ ra ngoài.
Lục Hạo sau khi “xí” xong lại nói một chữ – - “hự!”
Quản Tử không nhịn nổi, hất đầu lên: “Cậu không thể nói liền một câu luôn à! Nặn ra từng chữ từng chữ tôi đây nghe rất khó chịu!”
Đại Pháo tiếp ngay sau đó nói: “Em đi nhầm cửa rồi em về nhà em chẳng nghe thấy gì cả! !”
Ba người còn lại là Tông Chính Hạo Thần, Chiêm Nghiêm Minh, lính đặc chủng khá là bình tĩnh nhưng nắm đấm đã nắm chặt ở phía sau chỉ có thể nhìn nhau, hoàn toàn không muốn liếc nhìnt đến chỗ người đàn ông xây dựng sự vui vẻ của mình trên nỗi khổ sở của các anh em kia!
Lục Hạo hài lòng, rất hài lòng, bàn tay đan xếp vào nhau, chống dưới cằm, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh – - “tôi về nhà đây.”
Tông Chính Hạo Thần: “…”
Quản Tử: “…”
Chiêm Nghiêm Minh: “…”
Lính đặc chủng: “…”
Đại Pháo: “…”
Tuy từ đầu chí cuối Lục Hạo chỉ nói 3 câu 6 chữ, nhưng trong lòng đám cầm thú lại lưu lại một viết thương không cách nào xóa mờ được, Quản Tử và Đại Pháo đồng thanh lên tiếng: “Các anh em! Bắt tên quỷ đáng ghét này lại cho tôi!”
Đồng thời, Lục Hạo quay người, để lại một bóng nghiêng hoàn mỹ, nói: “Cô gái của tôi sinh cho tôi hai đứa trẻ rồi!”
Sau đó, trong khi đám cầm thú này bị đả kích chưa kịp khôi phục lại, anh nghêng ngang rời đi.
Lát sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng làu bàu của Quản Tử: “Hai đứa cái gì! ! Một đứa vẫn còn trong bụng chưa sinh ra cậu đắc ý cái rắm à! !”
**********************************************************
Hôm nay, đám đàn ông bị đả kích sau khi về nhà, trưng ra những biểu cảm không giống nhau.
Tông Chính Hạo Thần thật sự là không nỡ để Đồng Tiểu Điệp nguy hiểm một lần nữa, thu hồi sự mất mát của mình lại, cười nhiều hơn bình thường 1 chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Quản Tử biến thành mướp đắng, rúc trong lòng Liên Dịch rơi nước mắt, bị Liên Dịch mất kiên nhẫn tóm lên giường lột sạch: “Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ sao! Lão nương lại sinh cho anh một được chẳng phải là được sao Quản Tiểu Thiên anh khóc cái gì mà khóc chứ! ! !”
Lục Ninh đêm đó bị không khí lạnh thổi tới, cẩn thận nghĩ ngẫm xem gần đây mình lại gây họa hay chọc giận anh Tiểu Minh ở chỗ nào không? Nhưng mà gần đây cô rất ngoan ngoãn căn bản là chẳng có gây họa gì mà! !
Chiêm Nghiêm Minh một tay xách kẻ không có lương tâm vào phòng, loại sự việc này, loại sự việc của đàn ông này, tuyệt đối không thể thua nữa! ! !
Lính đặc chủng thì không trực tiếp như vậy, tuy kết hôn rồi, nhưng do từ nhỏ lăn lộn trong trong quân đội, đối với loại sự việc yêu đương này cũng vẫn là tay mới vẫn còn đang trong quá trình học tập, trước tiên là hẹn cô dâu nhà mình đi xem phim, học theo tình tiết trong phim nắm tay nhau ở trên đường, cuối cùng trên đường về nhà mua một bông hoa hồng, cuối cùng, ừm, vẫn là hành sự thôi.
Trên giường, đọc lời thoại với cô dâu xinh đẹp của mình, từ câu ban đầu là – - “Em đẹp quá, anh yêu em.”
Biến thành – - “Bà xã, sinh con cho anh nhé!”
Còn về Đại Pháo… ừm, loại đàn ông cơ bắp đầy người đến tay của con gái nhà người ta còn chưa từng nắm đến tác giả cũng chẳng muốn nhắc đến nữa.
Cuối cùng là Lục Hạo, đem cậu bạn nhỏ Hạo Tử cả ngày cuốn lấy mẹ để thực hiện kế hoạch Nếu như mẹ có thai thân làm tiểu nam tử Hán mình cần làm thế nào của cậu xách về phòng đi ngủ, bản thân mình ôm lấy Lương Ngữ Hinh không buông, không ngừng lẩm bẩm: Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ Lương Tiểu Ngữ!”
Lương Ngữ Hinh nhịn cười đáp 1 tiếng.
Lục Hạo cởi gỡ áo của cô gái ra, ấn hôn lên chiếc bụng bằng phẳng của cô, “Phải ngoan một chút, không được làm mẹ khó chịu sau khi ra đời bố sẽ thưởng cho con!”
*******************************************************
Trong đại viện sau một vòng cạnh tranh con trai nhà ông lấy vợ con trai nhà tôi cũng không kém đã kết thúc, giờ một phong trào mới bắt đầu mở ra con trai nhà ông lại sắp sinh đứa thứ hai rồi con trai nhà tôi có phải là ngứa da cả ngày từ sáng đến tối chỉ ăn cơm không làm việc không lão nương nhất định phải đánh cho một trận tử tế.
Đồng chí Lâm Tịch hoàn toàn không thể duy trì được sự khiêm tốn nữa rồi… đương nhiên… cả đời này bà ấy cũng chưa từng khiêm tốn bao giờ!
Hơn nữa, cả đời này, trước nay chưa từng thấy Lục Tiểu Hạo thuận mắt như vậy! !
Dưới sự vây cuốn chúc mừng của các phu nhân trong đại viện, Lâm Tịch cảm thấy, vẫn là năm đó lão nương có con mắt tốt, sớm đã thu phục được tiểu Vinh Vinh nhà mình cho nên bây giờ Lục Tiểu Hạo của lão nương có thể nói là được lão nương chân truyền đó ha ha ha!
Trong chuyện này, mẹ của Đại Pháo, phu nhân Triển gia là nôn nóng nhất, ngày ngày tìm Lâm Tịch nói chuyện, muốn học hỏi một chút phương pháp bí mật dạy con.
Nhưng mà, Lâm Tịch muốn nói đó là, Triển phu nhân loại việc này hoàn toàn chỉ là thiên phú, thiên phú mà thôi, Pháo Pháo nhà Triển gia các người không có cái thiên phú này đâu~!
So sánh lại thì, đồng chí Lục Quang vinh vẫn tiếp tục duy trì phong cách làm người vẫn luôn khiêm tốn của ông, đương nhiên, hai vợ chồng, phụ nữ ở bên ngoài huênh hoang một chút thì có thể, đàn ông vẫn là phải điềm đạm mới được.
Thế là, trong đại viện, nhà họ Lục phát triển thuận lợi, đồng chí Lục Quang Vinh tuy khiêm tốn, nhưng những người bạn già hàng xóm căn bản là có giấu cũng giấu không được có che cũng che chẳng xong sự hừng hực ngưỡng mộ đố kị hận ở trong ánh mắt, đi đường cũng rất hiên ngang! !
Về nhà ôm lấy đứa cháu lớn, lại nhìn nhìn thần giao một chút với đứa cháu nhỏ vẫn còn đang ở trong bụng của con dâu, cảm thấy mình trẻ ra không dưới chục tuổi!
Tóm lại, nhà họ Lục dưới sự dẫn dắt của Lục Hạo, tiếp tục hướng lên tầm cao không người nào có thể bắt kịp mãi mãi ở độ cao chưa từng bị vượt qua!
Đúng vậy! Không hề sai! Chính là như thế này!
Lương Ngữ Hinh trợn tròn mắt lên rất to nhìn người đàn ông nhảy nhót khắp trong phòng cảm thấy thật thần kì, cúi đầu lại nhìn nhìn người đàn ông nhỏ ôm lấy đùi của mình cẩn thận xán đến nhẹ nhàng kề gần vào trong bụng mình, càng cảm thấy thần kì hơn.
Hóa ra, khi anh nghe thấy tin tức này, lại vui mừng đến như vậy.
Hóa ra, bây giờ em mới biết sự sai lầm lúc đó, cảm giác tiếc nuối lại chua xót như thế này.
Hóa ra, anh còn yêu em nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em.
Hạo Tử nhíu mày lại bàn tay nhỏ hơi hơi do dự duỗi ra, nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của Lương Ngữ Hinh nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con đã chuẩn bị xong rồi.”
Không sao, thật sự là chuản chuẩn bị xong rồi ――
Hàng ngày ở chỗ bà nội tiếp nhận bài học Nếu như mẹ có thai rồi với tư cách là tiểu nam tử Hán mình phải làm thế nào.
Lương Ngữ Hinh cười chỉ chỉ vào người đàn ông vẫn còn đang nhảy nhót bởi vì lo lắng tiếng cười lớn của việc vui mừng quá mức hay nếu như ôm lấy cô gái của mình xoay vòng tròn trong khắp căn phòng sẽ làm kinh sợ đến Tiểu Tiểu Hạo vẫn chưa thành hình của anh, nên chỉ đành bạo phát giống như núi lửa tràn ra như thế kia, nói với Hạo Tử: “Bố con vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Ngón tay béo trắng của Hạo Tử chỉ vào khuôn mặt béo mũm của mình nghĩ ngẫm, hóa ra bố còn không lợi hại bằng mình! !
Loại đắc ý này, khiến cho cậu nhóc lật đật lật đật chạy đi, cây nấm nhỏ như vậy nắm lấy tay của bố, nói: “Không sao cả, con dạy bố.”
Ngón tay của Lục Hạo truyền đến cảm giác tiếp xúc ấm mềm, mắt cười của anh vô cùng hưng phấn, cúi đầu, một tay khác xoa xoa đầu của con trai, mái tóc mềm mại hơi hơi bay lên.
“Con trai!”
“Bố ơi, bà nội nói không thể nhảy nhảy nhót nhót, sẽ dọa Tiểu Tiểu Hạo đó.” Hạo Tử ngẩng đầu nói với Lục Hạo, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Lục Hạo cảm thấy, con trai bộ dạng này của con thật sự là càng ngày càng giống bố rồi!
Sau đó gật gật đầu, “Ừm, bố biết rồi, cảm ơn con con trai!”
Hạo Tử rất có cảm giác thành tựu, lại lật đật lật đật quay lại dính vào lòng Lương Ngữ Hinh nhỏ tiếng kề vào bên tai cô nói: “Mẹ ơi, con đã dạy bố rồi!”
Lương Ngữ Hinh và con trai ở cạnh con trai, ngũ quan rất giống nhau, chẳng bao lâu nữa, còn sẽ có thêm một nhóc con nữa gia nhập, Lục Hạo hy vọng nhóc con kia cũng sẽ có ngũ quan giống như mẹ, như vậy thì, không còn gì tốt hơn nữa.
Trong lòng Lục Hạo không thể bình tĩnh được, nhưng con trai anh nói không thể làm cho Tiểu Tiểu Hạo giật mình, cho nên, anh quyết định ở trước mặt của đám anh em phải tử tế kích thích bọn họ một chút.
Ừm, con trai anh ra đời sớm nhất, nhìn xem, Tiểu Tiểu Hạo nhà anh lại sắp sửa chào đời rồi Tông Chính gì kia Quản gì kia, ờ, còn cả Chiêm gì đó cả ngày ôm lấy em gái anh đến bây giờ cũng vẫn chưa có tin tức gì đó nữa, ờ ờ, còn cả lính đặc chủng gì đó nghe nói là eo lực thể lực đều hạng nhất, làm sao so sánh với anh? Làm sao dám so sánh với anh! ! ! !
Cái gì? Còn cả Đại Pháo? Loại đoàn ông cơ bắp đến tay của con gái cũng chưa từng cầm đó anh không quen biết!
**********************************************************
Thế là, đám cầm thú trong đại viện sau khi nhận được điện thoại tụ tập gấp liền không ngừng nghỉ gấp gáp tụ tập, nhưng sau khi tụ tập gấp, bởi vì kìm nén quá khổ sở mà đầu toát mồ hôi.
Bởi vì, Lục Hạo vẫn luôn bình tĩnh khiêm tốn tung hoành 36 năm trong đại viện không có ai dám gây sự đẩy đẩy gọng kính, trong miệng phát ra một chữ – - “xí~”!
Là khinh thường biết bao miệt thị biết bao coi thường biết bao mới khiến cho đám đàn ông có mặt ở đó cứng đơ đơ kìm nén kích động ở trước mặt người đàn ông kiêu căng này muốn đem anh ta đè xuống đất tập thể tẩn cho một trận! ! !
Phải biết là, loại suy nghĩ này, trong 36 năm qua, tuy không phải là hoàn toàn chưa từng xuất hiện, nhưng có thể bảo đảm là, lần này là lần muốn xuống tay nhất.
Đương nhiên, Tông Chính Hạo Thần có thể nói: “Anh đau lòng cho Tiểu Diệp, cuộc đời này chúng ta có Đồng Đồng đã rất thõa mãn rồi!
Đương nhiên, Quản Tử có thể nói: Nghiên Bảo nhà anh xinh đẹp nhất anh cũng rất thỏa mãn rồi!
Đương nhiên, Chiêm Nghiêm Minh có thể nói: Anh sớm muộn gì cũng sẽ có anh không vội!
Đương nhiên, lính đặc chủng có thể nói: Anh vẫn còn chưa yêu đương đủ sinh con trước mắt không nằm trong kế hoạch tác chiến của anh!
Đương nhiên, Đại Pháo có thể nói… bỏ đi, Đại Pháo căn bản chẳng có gì có thể nói được!
Nhưng mà, đồng loại có bản năng giống như mình lại có thể cướp ngay trước mặt mình loại hành vi khoe khoang năng lực của mình và nhạo báng năng lực của người khác thua kém trắng trợn như thế này của anh, giống như là rạch một dao mạnh mẽ vào trong lòng đám cầm thú của đại viện, những giọt máu tươi thấm rỉ ra ngoài.
Lục Hạo sau khi “xí” xong lại nói một chữ – - “hự!”
Quản Tử không nhịn nổi, hất đầu lên: “Cậu không thể nói liền một câu luôn à! Nặn ra từng chữ từng chữ tôi đây nghe rất khó chịu!”
Đại Pháo tiếp ngay sau đó nói: “Em đi nhầm cửa rồi em về nhà em chẳng nghe thấy gì cả! !”
Ba người còn lại là Tông Chính Hạo Thần, Chiêm Nghiêm Minh, lính đặc chủng khá là bình tĩnh nhưng nắm đấm đã nắm chặt ở phía sau chỉ có thể nhìn nhau, hoàn toàn không muốn liếc nhìnt đến chỗ người đàn ông xây dựng sự vui vẻ của mình trên nỗi khổ sở của các anh em kia!
Lục Hạo hài lòng, rất hài lòng, bàn tay đan xếp vào nhau, chống dưới cằm, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh – - “tôi về nhà đây.”
Tông Chính Hạo Thần: “…”
Quản Tử: “…”
Chiêm Nghiêm Minh: “…”
Lính đặc chủng: “…”
Đại Pháo: “…”
Tuy từ đầu chí cuối Lục Hạo chỉ nói 3 câu 6 chữ, nhưng trong lòng đám cầm thú lại lưu lại một viết thương không cách nào xóa mờ được, Quản Tử và Đại Pháo đồng thanh lên tiếng: “Các anh em! Bắt tên quỷ đáng ghét này lại cho tôi!”
Đồng thời, Lục Hạo quay người, để lại một bóng nghiêng hoàn mỹ, nói: “Cô gái của tôi sinh cho tôi hai đứa trẻ rồi!”
Sau đó, trong khi đám cầm thú này bị đả kích chưa kịp khôi phục lại, anh nghêng ngang rời đi.
Lát sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng làu bàu của Quản Tử: “Hai đứa cái gì! ! Một đứa vẫn còn trong bụng chưa sinh ra cậu đắc ý cái rắm à! !”
**********************************************************
Hôm nay, đám đàn ông bị đả kích sau khi về nhà, trưng ra những biểu cảm không giống nhau.
Tông Chính Hạo Thần thật sự là không nỡ để Đồng Tiểu Điệp nguy hiểm một lần nữa, thu hồi sự mất mát của mình lại, cười nhiều hơn bình thường 1 chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Quản Tử biến thành mướp đắng, rúc trong lòng Liên Dịch rơi nước mắt, bị Liên Dịch mất kiên nhẫn tóm lên giường lột sạch: “Chẳng phải chỉ là một đứa trẻ sao! Lão nương lại sinh cho anh một được chẳng phải là được sao Quản Tiểu Thiên anh khóc cái gì mà khóc chứ! ! !”
Lục Ninh đêm đó bị không khí lạnh thổi tới, cẩn thận nghĩ ngẫm xem gần đây mình lại gây họa hay chọc giận anh Tiểu Minh ở chỗ nào không? Nhưng mà gần đây cô rất ngoan ngoãn căn bản là chẳng có gây họa gì mà! !
Chiêm Nghiêm Minh một tay xách kẻ không có lương tâm vào phòng, loại sự việc này, loại sự việc của đàn ông này, tuyệt đối không thể thua nữa! ! !
Lính đặc chủng thì không trực tiếp như vậy, tuy kết hôn rồi, nhưng do từ nhỏ lăn lộn trong trong quân đội, đối với loại sự việc yêu đương này cũng vẫn là tay mới vẫn còn đang trong quá trình học tập, trước tiên là hẹn cô dâu nhà mình đi xem phim, học theo tình tiết trong phim nắm tay nhau ở trên đường, cuối cùng trên đường về nhà mua một bông hoa hồng, cuối cùng, ừm, vẫn là hành sự thôi.
Trên giường, đọc lời thoại với cô dâu xinh đẹp của mình, từ câu ban đầu là – - “Em đẹp quá, anh yêu em.”
Biến thành – - “Bà xã, sinh con cho anh nhé!”
Còn về Đại Pháo… ừm, loại đàn ông cơ bắp đầy người đến tay của con gái nhà người ta còn chưa từng nắm đến tác giả cũng chẳng muốn nhắc đến nữa.
Cuối cùng là Lục Hạo, đem cậu bạn nhỏ Hạo Tử cả ngày cuốn lấy mẹ để thực hiện kế hoạch Nếu như mẹ có thai thân làm tiểu nam tử Hán mình cần làm thế nào của cậu xách về phòng đi ngủ, bản thân mình ôm lấy Lương Ngữ Hinh không buông, không ngừng lẩm bẩm: Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ Lương Tiểu Ngữ!”
Lương Ngữ Hinh nhịn cười đáp 1 tiếng.
Lục Hạo cởi gỡ áo của cô gái ra, ấn hôn lên chiếc bụng bằng phẳng của cô, “Phải ngoan một chút, không được làm mẹ khó chịu sau khi ra đời bố sẽ thưởng cho con!”
*******************************************************
Trong đại viện sau một vòng cạnh tranh con trai nhà ông lấy vợ con trai nhà tôi cũng không kém đã kết thúc, giờ một phong trào mới bắt đầu mở ra con trai nhà ông lại sắp sinh đứa thứ hai rồi con trai nhà tôi có phải là ngứa da cả ngày từ sáng đến tối chỉ ăn cơm không làm việc không lão nương nhất định phải đánh cho một trận tử tế.
Đồng chí Lâm Tịch hoàn toàn không thể duy trì được sự khiêm tốn nữa rồi… đương nhiên… cả đời này bà ấy cũng chưa từng khiêm tốn bao giờ!
Hơn nữa, cả đời này, trước nay chưa từng thấy Lục Tiểu Hạo thuận mắt như vậy! !
Dưới sự vây cuốn chúc mừng của các phu nhân trong đại viện, Lâm Tịch cảm thấy, vẫn là năm đó lão nương có con mắt tốt, sớm đã thu phục được tiểu Vinh Vinh nhà mình cho nên bây giờ Lục Tiểu Hạo của lão nương có thể nói là được lão nương chân truyền đó ha ha ha!
Trong chuyện này, mẹ của Đại Pháo, phu nhân Triển gia là nôn nóng nhất, ngày ngày tìm Lâm Tịch nói chuyện, muốn học hỏi một chút phương pháp bí mật dạy con.
Nhưng mà, Lâm Tịch muốn nói đó là, Triển phu nhân loại việc này hoàn toàn chỉ là thiên phú, thiên phú mà thôi, Pháo Pháo nhà Triển gia các người không có cái thiên phú này đâu~!
So sánh lại thì, đồng chí Lục Quang vinh vẫn tiếp tục duy trì phong cách làm người vẫn luôn khiêm tốn của ông, đương nhiên, hai vợ chồng, phụ nữ ở bên ngoài huênh hoang một chút thì có thể, đàn ông vẫn là phải điềm đạm mới được.
Thế là, trong đại viện, nhà họ Lục phát triển thuận lợi, đồng chí Lục Quang Vinh tuy khiêm tốn, nhưng những người bạn già hàng xóm căn bản là có giấu cũng giấu không được có che cũng che chẳng xong sự hừng hực ngưỡng mộ đố kị hận ở trong ánh mắt, đi đường cũng rất hiên ngang! !
Về nhà ôm lấy đứa cháu lớn, lại nhìn nhìn thần giao một chút với đứa cháu nhỏ vẫn còn đang ở trong bụng của con dâu, cảm thấy mình trẻ ra không dưới chục tuổi!
Tóm lại, nhà họ Lục dưới sự dẫn dắt của Lục Hạo, tiếp tục hướng lên tầm cao không người nào có thể bắt kịp mãi mãi ở độ cao chưa từng bị vượt qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.