Viên Mãn

Chương 15: Lăng ba bi bộ

Giai Lệ Tam Thiên

28/08/2013

Trong văn phòng hiệu quả thị giác hoành tráng của Tiểu Nhị tại ‘Tảo Biển’, sương khói lượn lờ, tiếng ly rượu va vào nhau cùng với tiếng nhạc tạo thành những âm thanh vang dội.

" Ôi trời, anh đây đã nói anh đây cảm thấy Ngữ Hinh rất tốt mà, tình cảm của anh đây với Hạo Tử cũng rất tốt, Lục Tử à, không phải anh đây khinh thường cậu, thế nhưng anh đây cảm thấy cậu chả có tí mặt mũi nào để đến tìm anh đây đâu." Vừa nói chuyện, chân vừa bắt chéo, đó chính là Quản Tiểu Nhị nhà Quản nguyên soái.

Lục Hạo đưa tay lấy chén rượu Liên Dịch đưa qua, nhấp một ngụm không nói gì, tháo kính ra rồi lấy tay xoa mũi.

" Tiểu Dịch em/cậu đừng có hút thuốc nữa! !" Cùng lúc đó Quản Tử và Đồng Tiểu Điệp cùng gào lên.

Liên Dịch ngượng ngùng lui về chỗ của mình ở sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc, híp mắt rít một hơi, sau đó gõ hai cái trên điếu thuốc, khói bụi rơi xuống gạt tàn trên bàn, rồi phả một làn khói đẹp đẽ hư ảo về phía Quản Tiểu Nhị.

" Một điếu thôi không sao đâu, dù sao bây giờ cũng không mang thai."

Lục Hạo cười :" Gấp với anh đây làm cái gì? Con trai anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Tiểu Nhị khi nào cậu có con thế? !"

Quản Tử uất ức nhào vào lòng vợ, rầu rĩ nói :" Tiểu Dịch à, chúng ta đừng lãng phí thời gian với mấy người này, về nhà sinh con được không?"

Liên Dịch sờ sờ cái tên còn xinh đẹp hơn con gái kia như vuốt ve thú cưng, cô mỉm cười dập tắt thuốc :" Không được, em muốn ở đây xem chuyện náo nhiệt."

Quản Tử nghĩ thầm trong lòng, ừ thôi, không hút thuốc là tốt rồi, thế thì cứ ở đây vậy, tối nay hai đứa mình về nhà sinh con sau cũng được.

Đồng Tiểu Điệp ở bên cạnh, dựa vào người Tông Chính Hạo Thần, che miệng cười khúc khích, nói với Lục Hạo :" Anh Lục Tử à, em cảm thấy Hinh Hinh rất xinh ý, chúng em bây giờ là bạn tốt đó nha, Hạo Tử cũng đáng yêu nữa!"

Khó có cơ hội không bận rộn phục vụ người dân, thị trưởng Tông ôm Tiểu Điệp vào lòng, mở miệng nói :" Lục Tử à, anh thật giỏi đó."

Đúng thế, từ khi biết Lục Hạo có một đứa con trai năm tuổi, tâm hồn kiêu ngạo của Tông Chính Hạo Thần bị đả kích một cách mạnh mẽ, anh không khỏi nghĩ rằng, nếu không phải vì bị chia cắt ba năm, thì con trai anh đây cũng lớn như thế rồi! ! Đương nhiên anh đây khen cậu thế cũng không phải là khen phí lời đâu! Lục Tử à, xem cậu giải quyết làm sao rồi chứ? !

Lục Hạo rất thoải mái, nhớ đến cậu nhóc chân ngắn nhảy nhót lưng đeo balô nhỏ, tuy rằng đều mặc quần áo giống nhau, nhưng hình như củ cải nhỏ nhà anh vẫn đáng yêu hơn.

Đáng yêu, cái từ này đôi khi nhìn nhóc béo nhà Tông Chính Hạo Thần anh mới có thể cảm thán như thế, thế nhưng bây giờ không thế nữa rồi, cái từ này anh cảm thấy, chỉ có con anh mới xứng thôi.

Anh bước chậm rãi ra phía cửa sổ, đeo kính vào nhìn về phía tiệm hoa nhỏ, đương nhiên, vì không muốn để cho người khác phát hiện, nên nhìn một cách rất bí mật.

" Chết tiệt! Lục Tử cậu đúng thật là không phù hợp với hình tượng giai đẹp đi nhìn lén! !" Quản Tử hét lớn, muốn xông đến bên cửa sổ gào tên Ngữ Hinh.

Nhưng vừa được nửa đường, đã bị chặn lại, Liên Dịch vỗ mông Quản Tử, lắc đầu.

Trước mặt các anh em, đương nhiên Lục Hạo sẽ không chịu thừa nhận sáng sớm anh vừa đưa con đi học, còn chưa được gặp người phụ nữ đang bán hoa dưới kia, đã bị tập đoàn nàylôi kéo tới đây, bây giờ anh hơi nhớ cô rồi.

À, anh thấy được một chút rồi, cô đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ, ngoái đầu nhìn sang phía bên này.

Lục Hạo xoay người đi ngay lập tức, vừa may anh mới thu ánh nhìn của mình lại, trong lòng rộn ràng, may quá không bị phát hiện.

Đồng Tiểu Điệp luôn là người thích nấu ăn cho người, cười hì hì nói :" Anh Lục Tử à, sao hôm nay anh lạ thế! !"

Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, không nói gì.

Tông Chính Hạo Thần đương nhiên biết giai đoạn hiện giờ là lúc Lục Hạo khó chịu nhất, con không thể nhận, người phụ nữ của mình cũng không thể chạm vào. Vì thế, thị trưởng Tông vung tay lên :" Nếu hôm nay ai cũng rảnh rỗi thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

Ngữ Hinh ở cửa hàng bán hoa, nhưng cứ cảm thấy có một ánh mắt không biết từ đâu cứ chiếu thẳng vào cô, khiến cô không thoải mái, cô ngẩng đầu lên nhìn, thì cảm giác hình như trên căn phòng trên lầu kế bên, có ánh sáng phản quang, rồi sau đó là một vài người xuất hiện trước mặt.



" Ôi ôi, Ngữ Hinh à, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé!"

" Hinh Hinh à, buổi tối đi ăn cơm nhé! !"

" Ừ, ừ, cùng nhau ăn mà! !"

" Người ta rất nhớ cô đấy! !"

"..."

Những người này, là khinh thường cô không thể nói chuyện sao? ! !

Sau đó, mọi người tản ra, xuất hiện một người, là Lục Hạo, tựa như nhiều năm trước, anh xuất hiện như vậy trước mặt cô :" Cùng nhau ăn cơm được không? Lần này em có thể gọi món đắt một chút."

************************************

Từ trước đến nay Lục Hạo chưa từng thực sự lấy lòng hay cố gắng tiếp cận ai cả, nhưng sau khi ăn một bữa miến xào rất ngon rất rẻ, anh cho rằng phải đưa đàn em khóa dưới này đi ăn chút gì đó ngon ngon.

Nhưng mà lần hẹn thứ hai của bọn họ, thời tiết không được tốt lắm, ngày đó gió lên ào ào, mưa tầm mưa tã, giống như lúc vừa vào thu, mưa tạt vào người, làm ướt quần áo, lạnh cóng.

Tay anh cầm một cái ô, đó là chiếc ô lần trước, trên ô có khắc tên, còn chủ nhân của cái ô thì đang bị mưa làm cho mái tóc dài bị đính bết vào mặt, còn thân thể nhỏ bé run rẩy kia thì đang cố gắng không nép sát vào người anh.

Lúc ấy Lục Hạo cảm thấy, lẽ nào anh đáng sợ như vậy sao? Hay là...

Trên người anh dính gì bẩn lắm hả? Mưa lớn như thế mà cô nàng khóa dưới Ngữ Hinh này lại ngốc nghếch để lộ cả nửa người ra khỏi cái ô? !

Động tác tiếp theo của anh làm cho Ngữ Hinh hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy ấm áp, cô rơi vào vòng ôm của ai đó.

" Em…em…"

" Em cái gì?" Lục Hạo mím môi cầm ô, còn tay kia phải phân tâm kéo Lương Ngữ Hinh đang muốn chạy trốn kia lại.

"..." Lương Ngữ Hinh vốn không giỏi ăn nói, cũng không biết nói thế nào, thôi thì không nói là tốt nhất vậy.

" Lạnh à?" Lục Hạo nghiêng mặt, cảm giác được thân thể người trong lòng rõ ràng là đang run.

Ngữ Hinh cúi đầu xuống sát ngực, khẽ gật đầu.

" Sắp tới rồi, nhà anh rất gần."

Đúng vậy, bọn họ đang trên đường tới nhà Lục Hạo, bữa tối vì trời mưa lớn đã tan thành mây khói, ước nguyện trước mắt là tìm được chỗ nào khô ráo một chút, để tránh mưa.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy trời mưa thế này thật hay, trường học không có mấy người nhìn thấy cảnh này, nếu không, thế nào ngày mai cô lại phải trả lời phỏng vấn mất.

Lúc ấy vì sao cô không tránh xa ra? Vì sao không bắt taxi trên đường rồi về nhà luôn? Có lẽ cánh tay ấy vừa dài vừa ấm áp, có lẽ đây chính là duyên phận.

Nhà của Lục Hạo, quả thật rất gần đó, nhưng mà khi tới nơi thì hai người cũng đã ướt đẫm, Ngữ Hinh đứng ngây ở cửa, nghĩ thầm cô phải vào như nào đây? Cởi giày sao? Phải bỏ tất sao? Làm ướt sàn thì sao đây?

Lục Hạo nhìn Lương Ngữ Hinh nãy giờ cũng chưa dám ngẩng đầu lên, cười nói :" Phạt em đứng à? Vào nhà đi thôi."



Ngữ Hinh cởi giày một cách chậm chạp, cô đang mặc váy, cái váy dài do mưa nên dính chặt vào đùi cô, ẩm ướt khó chịu, hơn nữa lại còn hơi trong suốt nữa.

" Phòng tắm ở đây, em tắm đi cho thoải mái một chút." Lục Hạo nói.

Tuy rằng bây giờ toàn thân Ngữ Hinh đang rất ướt và rét lạnh là sự thật, có thể tắm nước nóng là tốt nhất, thề nhưng Ngữ Hinh cũng không thể ngăn được khuôn mặt đang dần đỏ bừng của mình, trong đầu bao nhiêu ý nghĩ cứ loạn vào nhau, có những hình ảnh không trong sáng thường thấy ở TV cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu cô.

Cô bước từng bước, như là đang thi triển chiêu ‘Lăng ba vi bộ’ vậy, Lục Hạo buồn cười nhìn cô nhanh như chớp chui vào phòng tắm, anh buông tay ra, thấy trên sàn nhà màu trắng có một chuỗi dấu chân nhỏ.

Đột nhiên có một ý nghĩ tà ác xẹt qua đầu Lục Hạo, anh hướng vào phòng tắm nói :" Để anh lấy khăn mặt đưa cho em!"

***************************************

Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn lên trời, hôm nay là ngày nắng, nhất định sẽ không có mưa!

Một giây sau đó, tay trái cô đã bị Đồng Tiểu Điệp ôm lấy, tay phải thì bị Quản Tử túm lấy, đi nhanh về phía trước.

Đồng Tiểu Điệp cười tủm tỉm vung vẩy cánh tay của Lương Ngữ Hinh, Quản Tử lại đưa bàn tay của Lương Ngữ Hinh cho Lục Hạo một cách trịnh trọng, nháy mắt vài cái với anh.

Khi bàn tay Lương Ngữ Hinh chạm vào bàn tay Lục Hạo thì cô không biết nên nói gì cũng không biết làm gì nữa, một giây sau định thần lại được muốn rút tay về thì đã muộn rồi, thì bàn tay đã bị nắm thật chặt.

Đồng Tiểu Điệp rất vừa ý khi thấy anh lục Hạo của cô bên cạnh cuối cùng cũng đã có một cô gái xinh đẹp bầu bạn, sau đó lui lại về phía Tông Chính Hạo Thần nắm lấy tay chồng.

Ngữ Hinh cảm thấy thế này thật không ổn, không ổn chút nào, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không quen như vậy, tay dùng sức một chút, rồi ngước lên nhìn vào mắt của Lục Hạo.

Trong mắt cô Lục Hạo nhìn thấy sự không tự nhiên, anh chỉ đành buông tay, đồng thời quay đầu lại lườm Quản Tiểu Nhị lắm chuyện.

Bàn tay cuối cùng cũng đã buông ra, nhưng trong lòng cô lại có chút mất mát, Lương Ngữ Hinh đưa tay vuốt tóc, cũng không hề ngẩng đầu lên nữa.

" Buổi tối tới ‘Nhân Lương’ ăn cơm nhé? Anh nghe Tiểu Điệp nói em rất thích thức ăn ở đó." Lục Hạo nói nhỏ bên tai cô dự định của tối hôm nay.

Lỗ tai có luồng khí nong nóng phả vào, Ngữ Hinh thật sự hi vọng đừng ai nhìn thấy lỗ tai đang đỏ gay của cô.

Anh vén lọn tóc đang dính ở má cô, mấy sợi tóc phía trước bị vướng vào làn mi dày, Lục Hạo đưa tay chỉnh lại, đổi lại sau lưng một tiếng sói hú, anh quay đầu, liếc mắt một cái, Quản Tử thấy thể liền lủi ngay ra phía sau vợ mình.

Đồng Tiểu Điệp tự giác che mắt của mình lẫn Tông Chính Hạo Thần :" Bọn em không thấy gì hết nhé! !"

Đầu Ngữ Hinh vì vậy mà cúi càng thấp, Lục Hạo cảm thấy ngón tay của anh cứ ngứa ngáy mãi.

Nhưng chuyện đến ‘Nhân Lương’ ăn cơm Lương Ngữ Hinh cuối cùng cũng không chịu, đồ ăn ở ‘Nhân Lương’ rất đắt đó, hay là chúng ta đến nhà cô? Để cô nấu một bữa cho bọn họ?

Nhìn dòng chữ trên giấy, Lục Hạo cảm thấy bản thân vô cùng hãnh diện, nhìn đi, Quản Tiểu Nhị cậu nhìn đi, cũng chẳng biết vợ cậu cậu tìm được ở đâu nữa, chẳng biết làm gì, nhìn đi, Hạo Tử cậu cũng nhìn đi, trên thế giới này không phải chỉ có Tiểu Hồ Điệp nhà cậu biết nấu ăn, phụ nữ tốt anh đây cũng có! ! ! Thật ra, Ngữ Hinh có chút áp lực, nhìn mấy người xung quanh, có một Thị trưởng à nha, Thị trưởng đại nhân thích ăn gì? Buổi tối cô phải chuẩn bị món gì?

Nếu giờ phút này Lục Hạo mà biết trong đầu Ngữ Hinh đang nghĩ gì, chắc hẳn anh sẽ không đắc ý mà cười đâu, nhất định sẽ học cái giọng điểu dậm chân của Quản Tử nói: Làm cái gì mà làm! ! Anh ở đây thì em còn quan tâm tên Tông Chính Hạo Thần này ăn gì làm gì? ! ! Em nấu cái gì cậu ta cũng ăn được! !

Đương nhiên yêu cầu của thị trưởng Tiểu Tông cũng không cần vì Đồng Tiểu Điệp người am hiểu nhất đã lên tiếng : " Hinh Hinh à, chồng em ăn hơi ngọt một chút nhé ~~!"

" Là rất ngọt." Liên Dịch đứng bên cạnh bổ sung thêm.

Lục Hạo lại nói tiếp : " Em biết đấy anh không ăn ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Viên Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook