Viên Mãn

Chương 2: Tâm không cam lòng không nguyện

Giai Lệ Tam Thiên

29/05/2013

Như thế nào đi chăng nữa Lương Ngữ Hinh cũng chưa từng nghĩ, một ngày trời quang đãng như vậy, dậy sớm như thường ngày, dẫn theo Hạo Tử ăn sáng xong ra mở cửa tiệm, xoay người một cái, có thể nhìn thấy người đàn ông cô yêu nhất khi còn trẻ.

Sáu năm rồi, sáu năm bọn họ chưa từng gặp lại, Lục Hạo bây giờ, thay đổi không ít, trên khuôn mặt rõ ràng đã có thêm một đôi mắt kính, hoàn toàn che khuất đi đôi mắt dài hẹp của anh.

Lương Ngữ Hinh cúi đầu xuống nhìn Hạo Tử, Hạo Tử ngẩng đầu làm vẻ mặt nghịch ngợm với mẹ.

Vẻ ngoài của hai người thực sự không giống nhau, trong lòng Lương Ngữ Hinh lẳng lặng lên tiếng.

Mà lúc này, điện thoại của Lục Hạo một lần nữa ồn ào vang lên, Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Lục Hạo trực tiếp tắt máy.

Hôm nay anh ấy ăn mặc rất chỉnh tề, anh ấy là chú rể sao? Cô dâu có xinh đẹp hay không? Ờ, hẳn là rất xinh đẹp mới đúng nha! Bọn họ có lẽ rất yêu nhau? Cho nên anh ấy mới tự mình đi mua hoa cưới cho cô dâu chứ!

*********************************

“ Ngữ Hinh?” Lục Hạo gọi cô, “ Tôi, đang hơi vội.”

Ờ ờ, đúng vậy, dĩ nhiên là vội rồi, hôm nay anh ấy phải uống rượu mừng của bạn bè mà! Thế mình phải nên bó như thế nào đây? Màu sắc nào kiểu dáng ra sao thì cô dâu mới thích đây? Nhất định phải làm cho đẹp một chút, hôm nay là một ngày quan trọng mà!

Không chút nghi ngờ gì hết, hôm nay đương nhiên là một ngày quan trọng, nhưng đương sự lại chẳng phải là Lục Hạo, mà là Quản Tử tên bị cúp điện thoại, nhìn còn xinh hơn cả chị em phụ nữ.

Lương Ngữ Hinh đang suy nghĩ cực kì nghiêm túc, phải làm thế nào để hỏi đây? Dùng giấy bút chắc chắn không được, cô không muốn, cũng không hy vọng vào hôm nay, trong ngày kết hôn hạnh phúc như này của Lục Hạo, để anh biết được sự thật cô không thể nói chuyện được.

Cô đứng ở đó suy nghĩ, trong lòng Lục Hạo hơi co rút, trước mặt cô gái này, ấy, không, phải nói là phụ nữ, vẫn là tiểu sư muội luôn thất thần như ngày xưa của anh, quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ.

“ Ồ, tùy ý giúp anh chọn hoa là được rồi.” Lục Hạo bất ngờ nói chuyện, luôn cảm thấy tình cảnh quả thực không tốt.

Đây là Lục Hạo, một người mạnh mẽ cao ngạo hơn nữa địa vị cao đến nỗi từ trước đến nay căn bản không cần nhìn xem tình cảnh của người khác như thế nào, hiện tại, anh cảm thấy, tình cảnh rõ ràng không tốt.

Lương Ngữ Hinh khẽ cười, làm sao có thể tùy tiện, đây là bó hoa mà cô dâu của anh sẽ cầm ở trong tay khi thực hiện nghi thức kết hôn, anh là cảm thấy khó xử nên mới nói với em như vậy sao? Thế thì yên tâm đi, em nhất định sẽ khiến cho cô dâu của anh vui vẻ.

Đi vào bên trong một chút, lấy vài nụ hoa khác nhau từ mấy thùng nhựa màu đỏ, ra hiệu cho Lục Hạo, dùng ánh mắt hỏi anh: anh thích loại nào?

Lục Hạo đối với mấy loại hoa này chưa từng nghiên cứu qua, nhíu nhíu mày cảm thấy náo động phòng tân hôn của Quản Tiểu Nhị anh nhất định phải đòi lại mặt mũi, bắt anh đây phải đi mua hoa cho cậu? Anh đây nhất định phải đá cho mông cậu nở hoa mới thôi Quản Tiểu Thiên! ! !

“ Em thấy đẹp là được rồi.” Lục Hạo nói.

Lương Ngữ Hinh gật đầu, xoay người bắt đầu lựa chọn hoa cùng với giấy gói. Cô cũng đã từng mơ đến cảnh tượng mình là cô dâu tay cầm bó hoa, nhưng sau đó, cô đã bó quá nhiều hoa cho cô dâu bằng đôi tay này, cô đã không không còn nghĩ đến nữa.

Bờ eo nhỏ nhắn của cô, chỉ cần nhìn qua, đã cảm thấy mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, Lục Hạo nhìn ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy bản thân mình đường đột, cô ấy đã là vợ của người khác, hơn nữa còn là mẹ của một bé trai rồi.

Lương Ngữ Hinh cắt tỉa cành hoa, chọn lựa đóa hoa mềm mại nở đẹp nhất, phối hợp màu sắc, màu trắng tinh khiết phối hợp tốt nhất cùng với màu tím, dùng dây kẽm cố định lại rồi dùng kìm cắt đứt phần dư thừa, hai tay nhẹ nhàng linh hoạt lấy giấy kiếng gói hoa, trước tiên bao bên ngoài một lớp lưới màu tím nhạt, sau đó lại bọc một lớp giấy gói màu sáng một chút, tiếp đó lớp ngoài cùng là ren lưới màu trắng, màu trắng thuần khiết, mang một ít kim tuyến dưới ánh mặt trời có thể lóe sáng.

Lương Ngữ Hinh đem thành phẩm của mình đưa cho Lục Hạo xem, ý là: Anh có thích không?

Lục Hạo xem đã hiểu, nhưng anh cảm thấy, cũng không phải là anh đây kết hôn, anh đây thích thì có ích gì? Hơn nữa, vợ tên kia kia căn bản là không xứng với bó hoa đẹp như vậy! !

Tuy rằng trong lòng đang gào thét, nhưng biểu hiện ở bên ngoài, Lục Hạo vẫn bình tĩnh, anh gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Như vậy Lương Ngữ Hinh an tâm rồi, lúc xoay người lại hất tóc đập vào bên mặt cùng với khóe miệng của Lục Hạo.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, loại cảm giác này, làm sao cũng đỡ không nổi, bọn họ quen nhau, cũng là trường hợp như vậy.



Lục Hạo muốn đưa tay vỗ nhẹ lên đuôi tóc kia, nhưng vào lúc gần chạm vào thì Lương Ngữ Hinh nhanh chóng đi vài bước, hai người kéo dài khoảng cách.

Cuối cùng Lương Ngữ Hinh dùng ruy băng, ở phần đuôi của bó hoa buộc lại một cái thành hình nơ bướm xinh xắn.

Hoàn thành xong, cô thở phào nhẹ nhõm, lưu luyến nhìn mấy lần rồi vẫn chìa tay đưa cho Lục Hạo, trong lòng thầm nói: Chúc anh tân hôn vui vẻ.

Lục Hạo nhận lấy, bên trên còn lưu lại sự ấm áp của lòng bàn tay Lương Ngữ Hinh, sắc mặt anh không đổi nắm ở trong tay, lấy ra bóp da chuẩn bị trả tiền.

Lương Ngữ Hinh vội vàng xua tay lắc đầu, sao có thể lấy tiền chứ, xem như là quà tặng, em thật sự chúc phúc cho sư huynh.

Thật ra Lục Hạo muốn nói, em cứ lấy tiền đi, thuận tiện viết hóa đơn cho anh, anh muốn tên Quản Tiểu Nhị kia trả lại gấp hai mươi lần. Nhưng mà, một giây sau, Lương Ngữ Hinh chạm tay vào bàn tay cầm bóp da của anh, một mực đẩy vào trong ngực của anh, bày ý bản thân thật sự không lấy tiền.

Có lẽ là nhìn thấy vẻ kiên quyết hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có lẽ là xúc cảm trên mu bàn tay mềm mại ấm áp, Lục Hạo gật gật đầu, không kiên trì nữa.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, ánh sáng mặt trời ngày càng gay gắt, Lục Hạo đi ra khỏi cửa hàng bán hoa, bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào một cái, quay đầu lại, Lương Ngữ Hinh cũng không đứng ở cửa ra vào, cô ẩn mình vào một góc khuất trong tiệm.

Thế nhưng củ cải nhỏ kia đi ra, mở to mắt lẩm bẩm, vẫy vẫy rubik trong tay với Lục Hạo, nói với Lục Hạo : “ Chú ơi, chưa trả tiền!”

Lục Hạo không khỏi nghĩ, đứa bé này đúng là giống mẹ à nha! Có người phụ nữ, có đứa con như vậy, tên đàn ông nào tranh giành trước mặt ông đây chứ? !

Chậm rãi đi trở về Tảo Biển, lên xe jeep lái về phía thành phố, sau đó đến khách sạn, Lục Hạo liền trở lại là Lục Hạo kia.

Lúc đem hoa ném cho chú rể, Lục Hạo suy nghĩ ngợi rồi vẫn hỏi : “ Cậu rất thân với bà chủ tiệm hoa à?”

Vẻ mặt Quản Tử mờ ám : “ Đúng vậy, anh đây rất thân với Ngữ Hinh nha! Sao, rất khó có thể nghe được đề tài phụ nữ từ trong miệng cậu à nha! Anh đây cảm thấy rất không bình thường! A a, anh đây muốn nói với Hạo Tử, anh đây muốn nói với Ninh Tử, anh đây muốn nói cho Quản nguyên soái, sau đó để Quản nguyên soái gọi điện nói cho mẹ cậu nói con trai bà đã động tâm rồi! Ôi chao, Lục Tử cậu giúp anh đây đi mua bó hoa liền nhìn trúng à? Ờ, anh đây cảm thấy được cậu cũng được à nha~!”

Lục Hạo nói : “ Trả tiền mua hoa cho tôi.”

Quản Tử lập tức gắt gỏng : “ Mẹ kiếp, anh em nhiều năm như vậy mà mày còn đòi tiền anh mày? ! ! Anh đây không có tiền! ! Bây giờ cả người anh đây đều là của Tiểu Dịch rồi! !”

Lục Hạo cảm thấy, loại khoe khoang trắng trợn này không thể được nuông chiều, cho nên, anh đợi lát nữa phải nhắc nhở một chút thị trưởng Tiểu Tông đêm tân hôn một năm trước của anh ta là cái tình huống gì.

Lục Hạo không có bất kỳ gánh nặng nào, bởi vì đêm tân hôn một năm trước của thị trưởng Tiểu Tông anh không tham dự, tuy sau đó vô cùng tiếc hận, chỉ có thể ôm lấy băng ghi hình hiện trường để thỏa nguyện, nhưng hôm nay, anh vô cùng may mắn, chỉ có như vậy, hôm nay anh mới có thể liên kết với thị trưởng Tiểu Tông thành công!

Tuy rằng xúc động muốn giết tên chú rể xinh đẹp ở bên cạnh này, nhưng anh vẫn hỏi một câu cuối cùng : “ Cậu rất thân với cô ấy à? Cậu không biết cô ấy đã kết hôn rồi sao mà còn muốn mai mối cho anh đây? ! !”

Chỉ có điều Quản Tử nở nụ cười thần bí, hơn nữa cảm giác mình nhìn thấy được kỳ tích trong nhân gian, Lục Tử có hứng thú với phụ nữ hay không! ! Lục Tử nói với anh đây bà chủ cửa hàng bán hoa đã kết hôn! ! Ôi chao, Tiểu Lục Lục cậu cứ như vậy không cam lòng sao? Ờ ờ, anh đây sẽ giúp cậu!

Cho nên, Quản Tử nói : “ Không có đâu Ngữ Hinh chưa kết hôn mà!”

Hiện giờ Lục Hạo cảm thấy, Quản Tiểu Nhị cậu sao không đi chết đi?

! ! Tin tức quan trọng như vậy mà bây giờ cậu mới nói với anh đây? Anh đây thật sự muốn chém cậu.

***********************************

Buổi tối, mọi người nào loạn ở trong phòng tân hôn cực kỳ khoái trá, thù cũ thù mới cùng nhau tính hết, nhìn thấy Quản Tử bị hành hạ lăn qua lăn lại khốn khổ, Lục Hạo hài lòng gật đầu với Tông Chính Hạo Thần, đeo mắt kính rời khỏi.

Lái xe đi dạo xung quanh, nghĩ đến anh em bên cạnh, Hạo Tử lập gia đình sớm nhất, hiện tại đang làm thị trưởng rất là thành công ở thành phố L, Quản Tử thứ hai, lấy công chúa của tập đoàn Tử Kim, từ nay về sau bán mạng cho vợ cũng không có gì không tốt, nghĩ đến em gái Lục Ninh, nha đầu kia đã được Minh Tử nuôi từ bé rồi, vẫn luôn chờ đợi tiểu nha đầu lớn lên, hiện nay thời cơ chín muồi rồi, cũng sắp nước chảy thành sông rồi, sau đó là Đại Pháo, vậy cũng không cần so, không tim không phổi giống như gấu, chỉ có Lục Hạo anh, đột nhiên cảm thấy chính mình lẻ loi trơ trọi, nhiều năm qua rốt cuộc anh đang bận rộn những gì chứ?

Từ buổi trưa hôm nay nghe thấy Quản Tử nói Ngữ Hinh chưa có kết hôn, trong đầu Lục Hạo đều nghĩ đến hai mẹ con, người phụ nữ tốt như vậy, con trai đáng yêu như vậy, rốt cuộc là tên đàn ông không là người nào mới có thể lòng lang dạ sói nào bỏ mặc họ? ! !



Lục Hạo cảm thấy mình đã tức giận, cảm thấy đồ đạc của mình bị người ta phá hoại, đây là một loại tình huống vô cùng thần kỳ, cảm thấy trên cái thế giới này căn bản không có chuyện gì có thể làm cho anh nảy sinh suy nghĩ bực bội hoặc phiễn muộn, nhưng anh tức giận rồi, bởi vì cảm thấy Lương Ngữ Hinh sống không tốt, bởi vì tức giận tại sao anh để mất Lương Ngữ Hinh mấy năm nay!

Trong lòng trống trải, Lục Hạo lái xe đến Tảo Biển, cảm giác anh rất muốn lén lút nhìn cô một chút, cho nên lặng lẽ xuống xe đi dọc theo hướng cửa hàng hoa, trên đường dường như đã không còn bóng người nào, muộn quá rồi, thỉnh thoảng có chiếc xe từ phía đường phía sau chạy qua, lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh.

Đến khi đi đến trước cửa ra vào của tiệm hoa, Lục Hạo liền nở nụ cười, khóe miệng có hơi dãn ra, tạo thành một vẻ mặt bất đắc dĩ, vì sao chứ? Bởi vì tiệm hoa đã đóng cửa.

Lục Hạo nhìn đồng hồ, biết rõ ràng là thời gian đã rất trễ rồi, nhưng không có nghĩ đến người ta có thể đã đi về nhà, chỉ là trong đầu gào thét muốn nhìn một lần, cứ như vậy ngẩn ngơ đứng ở cửa ra vào của tiệm hoa nhìn vào cửa kính thủy tinh tối đen.

Thôi vậy, ngày mai lại đến là được, Lục Hạo nói với chính mình, một giây sau đó, một giọng nói hỏi ngược lại bản thân anh, không ngờ ngày mai mày lại muốn đến nữa, Lục Hạo mày làm sao thế?

Đúng vậy, anh làm sao thế?

Trở lại khách sạn, tắm rửa xong nằm trên giường, tháo mắt kính xuống Lục Hạo trầm tư, Lương Ngữ Hinh, em chưa kết hôn, như vậy đứa bé là con của tên khốn khiếp nào? Em và củ cải nhỏ kia sống như thế nào? Sao em lại không đến tìm anh? Anh, có thể giúp em.

Mơ mơ màng màng đã đến buổi sáng, bởi vì một đêm không đóng cửa sổ, Lục Hạo ngàn năm không gặp, bị cúm rồi.

Đầu óc mơ mơ màng màng, lỗ mũi như bị đổ xi măng vào, đầu tóc Lục Hạo vùi vào trong chăn, người đầu tiên nghĩ đến là Lương Ngữ Hinh.

Hôm nay sẽ phải mở cửa tiệm chứ? Buổi tối anh đây sẽ đến xem sao.

Sau đó điện thoại vang lên, Lục Ninh ở trong điện thoại lớn tiếng nói : “ Anh! Cái tên Quản Tiểu Nhị kia không ngờ vứt chúng ta lại dẫn theo chị Dịch ra nước ngoài du lịch rồi! ! Như vậy không được! Chúng ta cũng đến Tảo Biển uống sạch rượu trong tiệm được không anh! !

Cổ họng Lục Hạo khàn khàn nói với em gái : “ Bảo tên đàn ông của em lại đây nói chuyện với anh.”

Một giây sau điện thoại bị Lục Ninh đơn phương tắt máy, muốn nói như thế nào? Nếu như cô nói với anh trai, anh Tiểu Minh tối hôm qua ngủ trong phòng anh ấy á! Như vậy có thể có người tin hay không? ! !

Lục Hạo ho khan hai tiếng, cảm thấy mình có thể bị ốm vào mùa thu quả thật quá thần kỳ.

**************************************

Lục Hạo cứ như vậy ngủ vùi ở trong khách sạn, từ sáng đến tối chẳng có khẩu vị mà ăn uống gì, nhìn thời gian cũng đã hòm hòm rồi, liền bò dậy, cả người mềm nhũn đi tắm rửa, chải lại tóc cho gọn gàng, mặc quần áo thắt cà vạt, lái xe đi đến Tảo Biển.

Tới cửa xuống xe, hỏi nhân viên trong quán một câu : “ Có cô gái ầm ĩ nào dẫn theo một đám đàn ông còn ầm ĩ hơn đến đây uống rượu không?”

Mấy nhân viên đều quen biết Lục Hạo, nhịn cười biết rõ Lục gia đang nói đến em gái của mình, quả quyết lắc đầu, tỏ ý Tảo Biển hôm nay rất yên tĩnh.

Lục Hạo thỏa mãn gật đầu, anh cảm thấy, cửa hàng bán hoa mở bên cạnh quán bar thực ra không an toàn, mặc dù đây là địa bàn của Quản Tiểu Nhị, nhưng khó tránh khỏi có những tên đàn ông thối tha uống nhiều rượu đầu óc không tỉnh táo, ngộ nhỡ đi hai bước phát hiện bên cạnh có một tiệm hoa nhỏ bên trong có một bà chủ dáng dấp thật xinh đẹp, đi vào trêu chọc hai ba câu gì đó, kia không phải là nguy hiểm rất lớn sao.

Vì vậy, Lục Hạo liền gọi điện thoại cho Quản Tử đang ở Myanmar xa xôi, Quản Tử ngẩng đầu lên từ trước ngực vợ mình, cực kỳ căm phẫn nghe máy hét lớn : “ Mẹ kiếp, Lục Tử cậu cố ý phải không! ! Anh đây đang đi hưởng tuần trăng mật làm sao cậu có thể gọi điện thoại vào buổi tối cho anh đây!! Buổi tối anh đây phải vận động vô cùng quan trọng có biết hay không! ! Chẳng lẽ cậu muốn cho cả thế giới biết Lục Hạo cậu một tên đáng ghét không có phụ nữ ở bên cạnh cho nên buổi tối rất rảnh rỗi gọi điện khắp nơi cho anh em đã có vợ sao! ! !”

Một tay Lục Hạo để điện thoại ra xa, chờ Quản Tử nói nhảm xong rồi mới nhắn nhủ : “ Quán của anh về sau sạch sẽ một chút đi, dứt khoát đổi thành cửa hàng sách tôi thấy cũng tương đối được đấy, còn có, không cần phải lớn tiếng với tôi, tên đáng ghét anh anh gặp chuyện không may ở Bắc Kinh đã quên tôi có lòng giúp đỡ rồi sao việc này anh đúng là vong ân phụ nghĩa”

“ Cậu đang nói với anh đây là cửa hàng nào? Anh đây nhiều cửa hàng như vậy làm sao mà biết cậu đang nói đến chỗ nào? ! !” Quản Tử nóng nảy, chỉ biết nợ ân tình luôn muốn báo đáp, nhìn xem, lúc ở Bắc Kinh trúng đạn phiền phức đến anh em, bây giờ vẫn cảm thấy vẫn thấp hơn so với anh em một đoạn! !

“… Tảo Biển.” Lục Hạo không biết tại sao mình phải ngừng lại, hơn nữa không được tự nhiên như vậy.

“ Khà khà.” Quản Tử cười một tiếng giống như vừa bắt được cái đuôi của con chuột, cũng không hỏi nhiều, nhưng thật ra là không có thời gian hỏi nhiều, vợ của Quản Tử anh đây còn đang ôm trong tay, sắp phát nổ rồi. “ Biết rồi! ! Từ nay về sau không cho phép cậu nửa đêm gọi điện thoại cho anh đây nữa!”

Lục Hạo cúp điện thoại nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi là nửa đêm sao?

Sau đó, nhìn thấy bóng dáng anh cả ngày suy nghĩ đang cố sức nhấc một chậu hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Viên Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook