Chương 13
Khốn Ỷ Ngôn Lâu
11/01/2017
Đàm U khẽ hé mắt, vươn tay cầm lấy sợi dây cột tóc trên bàn, cẩn thận gỡ xuống viên minh châu rực rỡ lưu quang kia ra, vừa đặt trong tay vuốt
ve, vừa bước tới trước mặt Lưu Quang.
“Nhìn thấy chứ? Thứ ta muốn… dầu thế nào cũng đến tay.” Hắn cúi người xuống, ngón tay nắm lấy cằm Lưu Quang, trên môi nở một nụ cười như có như không, đôi mắt đen thẫm như trời đêm.
“Vâng,” Lưu Quang vô cảm nhìn hắn, lạnh lùng đáp, “Chúc mừng điện hạ được như nguyện.”
“Ta đã cho Bạch Thất Mộng cơ hội lựa chọn. Đáng tiếc đến cuối cùng hắn vẫn không chọn em, đủ để em tuyệt vọng rồi chứ?”
Khi nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Quang.
Nhưng vẻ mặt Lưu Quang không ra vui buồn, vẫn là bộ dạng trầm tĩnh ít nói kia, hai tay chống xuống đất, chậm rãi đứng dậy. Đau đớn lúc ban đầu đi qua, cõi lòng trở nên lạnh buốt, chết lặng mất đi tri giác.
Đau đớn đã qua rồi, giờ chỉ còn mệt mỏi.
Mệt đến tuột cùng, từ sâu bên trong là ủ ê, cả cử động cũng không muốn.
Lưu Quang dùng sức siết chặt nắm đấm, mất công rất lớn mới bắt được mình bước lên trước một bước, hai bước, ba bước… không thể tự chủ, vẫn muốn đuổi theo Bạch Thất Mộng.
Đàm U lập tức nắm lấy tay cậu, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Không liên quan đến điện hạ.”
“Tìm Bạch Thất Mộng?” Đàm U híp mắt, xoay chuyển viên trân châu trong lòng bàn tay, “Đừng quên, bây giờ em đã là người của ta rồi.”
Lưu Quang không mảy may xúc động, nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một viên ngọc bình thường, nếu điện hạ không vừa mắt, cứ hủy nó đi là được.”
“Hủy? Đây là chân thân của em.”
“A, cùng lắm là hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, có gì to tát đâu.” Lưu Quang nói đến đây, quay đầu lại cười khẽ một tiếng.
Ngũ quan cậu chỉ bình thường thanh tú, đôi mày vẫn hững hờ như trước, cớ sao hào quang trong đôi mắt kia còn chói mắt hơn so với minh châu.
Tâm tư Đàm U máy động, gần như muốn ôm cậu vào ngực.
Chỉ là vừa đưa tay đến lại thả tay ra, khẽ cười: “Ta sao có thể cam lòng?”
“Mà thôi, nếu em còn nghĩ đến Bạch Thất Mộng, cứ đuổi theo hắn đi.” Đàm U như không hề để ý thở dài một tiếng, đột nhiên hạ giọng, từ tốn nói từng từ, “Dù sao, chưa chắc hắn đã sống qua hôm nay.”
Lưu Quang cứng người lại.
Hai mắt dù nhìn thấy phía trước, nhưng chân không thể nào nhấc lên.
Hồi lâu sau, mới lẳng lặng hỏi: “Điện hạ chỉ có thể đe dọa người ta thế sao?”
“Nhưng lần nào cũng rất hữu hiệu, không phải ư?”
Lưu Quang không đáp lời, tay phải theo thói quen đặt lên chuôi kiếm, nhưng cuối cùng cũng nhịn, nghiến răng trừng Đàm U.
Đàm U cười ha hả.
“Sao vậy? Nghĩ ta hạ lưu vô sỉ?” Hắn nghiêng thân tới trước, dùng một tay đem Lưu Quang vào ngực, tay kia tiếp tục vuốt ve viên ngọc, đưa đến môi hôn một cái, nở nụ cười mang mấy phần tà khí, “Lúc ta thật sự hạ lưu, em còn chưa từng thấy đâu.”
Sắc mặt Lưu Quang trắng nhợt, thân thể run lên.
Đàm U không hành động gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của hắn, ôn nhu cười: “Theo ta về Huyễn Hư đảo.”
Giọng điệu hời hợt là thế, lại không cho người khác cự tuyệt.
Nếu hắn sớm dùng tính mạng Bạch Thất Mộng ra uy hiếp Lưu Quang, e là cậu đã sớm khuất phục, nhưng hắn không làm.
Trước hết hắn muốn hủy tâm tư Lưu Quang.
Thứ Nhị điện hạ hắn muốn, trong tâm sao có thể có người khác?
Lưu Quang đã hiểu hết, nên lúc này càng thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, mặc hắn đặt đâu ngồi đấy.
Đến giờ phút này, hắn mới hiểu nỗi lòng Bạch Thất Mộng lúc đó.
Khi người trong lòng tính mệnh nguy hiểm, ngươi vốn không còn lựa chọn. Muốn trách chỉ có thể trách cậu duyên số chưa đủ, vĩnh viễn không thể bước vào lòng Bạch Thất Mộng.
Ngay đêm đó, Lưu Quang bước lên Huyễn Hư đảo trong truyền thuyết.
Đảo này dù ở tại Thiên Giới, nhưng rất khác những nơi khác, bình thường không thể đến được. Bốn bề đều ngập trong sương mù, đình lầu đài các hết thảy đều nổi trên mặt nước, chạm trổ tinh xảo, xa hoa lộng lẫy.
Nếu gọi là đảo, chi bằng nói là một cung điện nổi trên nước.
Lưu Quang đi theo hành lang quanh uốn lượn, từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng ca ngọt ngào. Giọng ai oán triền miên, như khóc như kêu, thập phần êm tai.
Kỳ quái.
Ở đây sao lại có người ca hát?
Lưu Quang nghe đến thất thần, bước chân chậm lại.
Đàm U liền quay đầu cười với hắn, nói: “Hẳn là con phượng hoàng kia lại đang hát rồi.”
Nguyên lai là cũng một thân cá chậu chim lồng.
Lưu Quang hiểu ra, ôn hòa nói: “Trên đảo của điện hạ quả nuôi không ít kỳ trân dị thú.”
“Không đến nỗi, nếu nói đến dung mạo, con tiểu phượng hoàng này coi như tuyệt sắc,” Đàm U cười cười, điềm nhiên như không mà nói, “Đáng tiếng dã tính khó thuần, ta liền sai người bẻ cánh của nó đi.”
Nội tâm Lưu Quang cả kinh, sau lưng phát lạnh.
Đàm U như thể cố ý nói ra những lời này, lại lập tức nắm chặt tay Lưu Quang, thanh âm dịu dàng: “Đừng sợ, ta sẽ không đối xử với em như vậy.”
Lưu Quang thầm cười lạnh.
Hoàn toàn chính xác, hắn chỉ tàn nhẫn hơn mà thôi.
Nhưng hắn ngay cả hận cũng không thể.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nhắm mắt lại, muốn quên đi Bạch Thất Mộng, quên đi chính mình, quên đi hết thảy.
Lưu Quang nghĩ vậy, bất tri bất giác đừng lại, ngơ ngác nhìn mặt nước ngoài hành lang.
Trong nước là cái bóng của hắn.
Bình thường không nổi trội, trách sao Bạch Thất Mộng không thích.
Lưu Quang nhịn không được vươn tay, muốn chạm vào mặt nước kia, nhưng Đàm U lập tức từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích. Nước xung quanh Huyễn Hư đảo không giống các nơi khác, khí âm hàn rất nặng, em sẽ không chịu nổi.”
“Nói cách khác?” Lưu Quang nhếch miệng, cảm thấy hơi muốn cười, “Tôi sẽ bị nhốt ở đây cả đời?”
“Mãi mãi bên ta không tốt sao?” Đàm U từ phía sau nhìn cái cổ trắng nõn của hắn, không nhịn được nữa, cắn xuống một cái, giọng trở nên khàn đặc mà dịu dàng, “Lưu Quang à Lưu Quang, sao em không hiểu nỗi khổ tương tư của ta?”
“Nhìn thấy chứ? Thứ ta muốn… dầu thế nào cũng đến tay.” Hắn cúi người xuống, ngón tay nắm lấy cằm Lưu Quang, trên môi nở một nụ cười như có như không, đôi mắt đen thẫm như trời đêm.
“Vâng,” Lưu Quang vô cảm nhìn hắn, lạnh lùng đáp, “Chúc mừng điện hạ được như nguyện.”
“Ta đã cho Bạch Thất Mộng cơ hội lựa chọn. Đáng tiếc đến cuối cùng hắn vẫn không chọn em, đủ để em tuyệt vọng rồi chứ?”
Khi nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Quang.
Nhưng vẻ mặt Lưu Quang không ra vui buồn, vẫn là bộ dạng trầm tĩnh ít nói kia, hai tay chống xuống đất, chậm rãi đứng dậy. Đau đớn lúc ban đầu đi qua, cõi lòng trở nên lạnh buốt, chết lặng mất đi tri giác.
Đau đớn đã qua rồi, giờ chỉ còn mệt mỏi.
Mệt đến tuột cùng, từ sâu bên trong là ủ ê, cả cử động cũng không muốn.
Lưu Quang dùng sức siết chặt nắm đấm, mất công rất lớn mới bắt được mình bước lên trước một bước, hai bước, ba bước… không thể tự chủ, vẫn muốn đuổi theo Bạch Thất Mộng.
Đàm U lập tức nắm lấy tay cậu, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Không liên quan đến điện hạ.”
“Tìm Bạch Thất Mộng?” Đàm U híp mắt, xoay chuyển viên trân châu trong lòng bàn tay, “Đừng quên, bây giờ em đã là người của ta rồi.”
Lưu Quang không mảy may xúc động, nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một viên ngọc bình thường, nếu điện hạ không vừa mắt, cứ hủy nó đi là được.”
“Hủy? Đây là chân thân của em.”
“A, cùng lắm là hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, có gì to tát đâu.” Lưu Quang nói đến đây, quay đầu lại cười khẽ một tiếng.
Ngũ quan cậu chỉ bình thường thanh tú, đôi mày vẫn hững hờ như trước, cớ sao hào quang trong đôi mắt kia còn chói mắt hơn so với minh châu.
Tâm tư Đàm U máy động, gần như muốn ôm cậu vào ngực.
Chỉ là vừa đưa tay đến lại thả tay ra, khẽ cười: “Ta sao có thể cam lòng?”
“Mà thôi, nếu em còn nghĩ đến Bạch Thất Mộng, cứ đuổi theo hắn đi.” Đàm U như không hề để ý thở dài một tiếng, đột nhiên hạ giọng, từ tốn nói từng từ, “Dù sao, chưa chắc hắn đã sống qua hôm nay.”
Lưu Quang cứng người lại.
Hai mắt dù nhìn thấy phía trước, nhưng chân không thể nào nhấc lên.
Hồi lâu sau, mới lẳng lặng hỏi: “Điện hạ chỉ có thể đe dọa người ta thế sao?”
“Nhưng lần nào cũng rất hữu hiệu, không phải ư?”
Lưu Quang không đáp lời, tay phải theo thói quen đặt lên chuôi kiếm, nhưng cuối cùng cũng nhịn, nghiến răng trừng Đàm U.
Đàm U cười ha hả.
“Sao vậy? Nghĩ ta hạ lưu vô sỉ?” Hắn nghiêng thân tới trước, dùng một tay đem Lưu Quang vào ngực, tay kia tiếp tục vuốt ve viên ngọc, đưa đến môi hôn một cái, nở nụ cười mang mấy phần tà khí, “Lúc ta thật sự hạ lưu, em còn chưa từng thấy đâu.”
Sắc mặt Lưu Quang trắng nhợt, thân thể run lên.
Đàm U không hành động gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của hắn, ôn nhu cười: “Theo ta về Huyễn Hư đảo.”
Giọng điệu hời hợt là thế, lại không cho người khác cự tuyệt.
Nếu hắn sớm dùng tính mạng Bạch Thất Mộng ra uy hiếp Lưu Quang, e là cậu đã sớm khuất phục, nhưng hắn không làm.
Trước hết hắn muốn hủy tâm tư Lưu Quang.
Thứ Nhị điện hạ hắn muốn, trong tâm sao có thể có người khác?
Lưu Quang đã hiểu hết, nên lúc này càng thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, mặc hắn đặt đâu ngồi đấy.
Đến giờ phút này, hắn mới hiểu nỗi lòng Bạch Thất Mộng lúc đó.
Khi người trong lòng tính mệnh nguy hiểm, ngươi vốn không còn lựa chọn. Muốn trách chỉ có thể trách cậu duyên số chưa đủ, vĩnh viễn không thể bước vào lòng Bạch Thất Mộng.
Ngay đêm đó, Lưu Quang bước lên Huyễn Hư đảo trong truyền thuyết.
Đảo này dù ở tại Thiên Giới, nhưng rất khác những nơi khác, bình thường không thể đến được. Bốn bề đều ngập trong sương mù, đình lầu đài các hết thảy đều nổi trên mặt nước, chạm trổ tinh xảo, xa hoa lộng lẫy.
Nếu gọi là đảo, chi bằng nói là một cung điện nổi trên nước.
Lưu Quang đi theo hành lang quanh uốn lượn, từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng ca ngọt ngào. Giọng ai oán triền miên, như khóc như kêu, thập phần êm tai.
Kỳ quái.
Ở đây sao lại có người ca hát?
Lưu Quang nghe đến thất thần, bước chân chậm lại.
Đàm U liền quay đầu cười với hắn, nói: “Hẳn là con phượng hoàng kia lại đang hát rồi.”
Nguyên lai là cũng một thân cá chậu chim lồng.
Lưu Quang hiểu ra, ôn hòa nói: “Trên đảo của điện hạ quả nuôi không ít kỳ trân dị thú.”
“Không đến nỗi, nếu nói đến dung mạo, con tiểu phượng hoàng này coi như tuyệt sắc,” Đàm U cười cười, điềm nhiên như không mà nói, “Đáng tiếng dã tính khó thuần, ta liền sai người bẻ cánh của nó đi.”
Nội tâm Lưu Quang cả kinh, sau lưng phát lạnh.
Đàm U như thể cố ý nói ra những lời này, lại lập tức nắm chặt tay Lưu Quang, thanh âm dịu dàng: “Đừng sợ, ta sẽ không đối xử với em như vậy.”
Lưu Quang thầm cười lạnh.
Hoàn toàn chính xác, hắn chỉ tàn nhẫn hơn mà thôi.
Nhưng hắn ngay cả hận cũng không thể.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nhắm mắt lại, muốn quên đi Bạch Thất Mộng, quên đi chính mình, quên đi hết thảy.
Lưu Quang nghĩ vậy, bất tri bất giác đừng lại, ngơ ngác nhìn mặt nước ngoài hành lang.
Trong nước là cái bóng của hắn.
Bình thường không nổi trội, trách sao Bạch Thất Mộng không thích.
Lưu Quang nhịn không được vươn tay, muốn chạm vào mặt nước kia, nhưng Đàm U lập tức từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích. Nước xung quanh Huyễn Hư đảo không giống các nơi khác, khí âm hàn rất nặng, em sẽ không chịu nổi.”
“Nói cách khác?” Lưu Quang nhếch miệng, cảm thấy hơi muốn cười, “Tôi sẽ bị nhốt ở đây cả đời?”
“Mãi mãi bên ta không tốt sao?” Đàm U từ phía sau nhìn cái cổ trắng nõn của hắn, không nhịn được nữa, cắn xuống một cái, giọng trở nên khàn đặc mà dịu dàng, “Lưu Quang à Lưu Quang, sao em không hiểu nỗi khổ tương tư của ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.