Chương 46
Khốn Ỷ Ngôn Lâu
11/01/2017
Màu đỏ kia chói mắt phát đau.
Lưu Quang cảm thấy như trái tim vỡ tan, muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị trói, động đậy liền ngã xuống giường.
Đàm U không hề quay đầu nhìn cậu, vừa ho liên tục vừa khoác áo lên người, lào đảo bước ra khỏi phòng.
“Điện hạ!”
Lưu Quang gọi với theo bóng lưng kia.
Nhưng Đàm U không hề để ý, chớp mắt đã biến mất khỏi cửa.
Hắn… lại hộc máu.
Lưu Quang nằm trên giường hổn hển, hai mắt thất thần nhìn lên đỉnh giường, cơ thể vẫn nóng như lửa nhưng trong lòng lại lạnh tanh, như có ai đang chầm chậm cào xé tim mình.
Cậu thành ra sao cũng có là gì, nhưng sao chịu được Đàm U thống khổ như thế? Chỉ cần tưởng tượng nụ cười miễn cưỡng của người kia, trái tim cậu đã đau không thể điều khiển nổi.
Lưu Quang nghiến răng, cố lăn đi vài phòng, mấy hồi lâu thử đi thử lại, hai tay mới thoát khỏi nút trói buộc.
Cổ tay đã hơi đỏ lên.
Cậu liếc nhìn, tới khi thấy rõ bàn tay mình, lại ngơ ngác ngồi.
Vết thương lúc nãy đã không còn đổ máu, bàn tay tím đen cũng đã trở lại bình thường, nhìn chẳng khác nào vết thương thông thường mấy ngày nữa là khỏi hẳn.
Kỳ quái.
Vết thương nghiêm trọng thế, sao chốc lát đã khỏi?
Lưu Quang cẩn thận ngẫm lại, mới giật mình nhận ra khi Đàm U cố ý tra tấn cậu, từng sử dụng pháp thuật – ánh sáng kỳ dị bao bọc lấy cậu lúc đó là để trị thương sao?
Lưu Quang kinh ngạc ngã ra giường, trái tim đập điên cuồng, há miệng vô thức bật kêu to. Sau đó vật vã xuống giường, đạp hụt một bước, té nhào ra đất.
Hơi lạnh thấu xương bám lấy người.
Cậu thở hổn hển, mặc kệ mình đang thế nào, chỉ lồm cồm bò dậy.
Quần áo vương vãi trên mặt đất.
Cậu vơ bừa một mảnh khoác lên người, cất bước đi về phía trước. Đôi chân mềm nhũn không có lực, mấy hạt trân châu vẫn chôn trong cơ thể, mỗi bước đi đều gây ra cảm giác khoái cảm hỗn độn cùng đau đớn. Chẳng mấy chốc trán đã toát mồ hôi lại, hoảng hốt không thấy được cảnh chung quanh, nhưng cậu vẫn cắm đầu đi ra cửa.
Cậu dù không tim không phổi, nhưng lúc này, đã hiểu ra cả.
Vì sao bị thương chớp mắt đã khỏi?
Vì sao linh lực không hề giảm bớt?
Vì sao tinh thần ngày càng dễ chịu.
Ha ha!
Đáp án rõ rành như thế, dù có đoán bừa cũng khó sai.
Đàm U vốn không định dùng cậu thải bổ!Thậm chí… thậm chí còn hao phí linh lực bản thân trị thương cho cậu.
Lúc nãy ho tới hộc máu, hẳn là vì thay cậu giải độc. Nhưng kiêu ngạo như Đàm U, cái gì cũng không chịu nói chỉ dùng lời lẽ lạnh lùng che giấu.
Lưu Quang nhớ lại ánh mắt Đàm U lúc đó, hai gò má tự dưng ẩm ướt, ngón tay không ngừng run rẩy.
Nếu người kia không cần cậu hi sinh, thì việc cậu đau khổ kìm nén chôn giấu mảnh tình ý này có ý nghĩa gì? Cậu và hắn đều quá cứng đầu, ai cũng không chịu xuống nước trước, nên vẫn luôn bỏ lỡ nhau.
Đời này nếu cứ tiếp tục sai lầm như vậy, thì thật quá tàn nhẫn.
Khi thích thì cứ nói rõ lòng mình, lặp lại ngàn lần vạn lần cũng được, cho tới khi người kia nghe lọt vào tim.
Lần này, dù Đàm U tin hay không, cậu cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Lưu Quang vất vả đi ra khỏi cửa, nhưng giương mắt nhìn bốn phía lại thấy rối bời.
Huyễn Hư đảo lớn đến vầy, Đàm U giờ hiện ở nơi nào?
Tâm thần cậu rối loạn, không thể tập trung mà suy nghĩ cẩn thận được, đành tìm từng phòng từng phòng một, miệng liên tục gọi: “Điện hạ…”
Giọng đã khàn tới lạc điệu.
Cảm giác vật lạ trong cơ thể vẫn rõ ràng.
Mỗi lần cử động sẽ mang tới từng đợt tê dại, khiến ý chí rời rạc, hai chân run lên.
Lưu Quang dừng lại vài lần, nhưng không sao lôi mấy hạt ngọc trong cơ thể ra được. Cậu không muốn lãng phí thời gian, liếc nhìn bảo kiếm treo trên tường một căn phòng, thì bước tới lấy xuống, tự cắt một đường lên tay.
Đau đớn quả nhiên lấn át khoái cảm khác thường kia.
Lưu Quang giờ mới bình tâm được, buộc sơ lại vết thương rồi tiếp tục đi tới.
Huyễn Hư đảo nhiều đình đài lầu các, cậu đi tới đi lui vài vòng, mới phát hiện một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, bên trong vang lên tiếng tơ tiếng sáo.
Lưu Quang vốn tưởng Đàm U đang dưỡng thương ở đâu, không ngờ hắn lại đi mua vui vào lúc này, nhất thời ngẩn ra, nhưng chẳng nghĩ nhiều vào vọt qua. Nhưng khi cậu tới gần gian phòng, tay đã đặt lên ván vửa, gương mặt lại cứng lại.
“A…A a…”
Âm thanh đứt quãng từ trong phòng vang ra khiến người nghe đỏ mặt.
Lưu Quang không còn là kẻ chưa rành thế sự, đương nhiên biết bên trong đang có chuyện gì. Khi cậu ở cùng Đàm U, có khi còn phát ra âm thanh đáng xấu hổ hơn gấp trăm lần.
Nhưng nghe vào tai mình, cảm xúc lại khác hẳn.
Lưu Quang đứng nguyên tại đó, mặt trắng bệch, không biết có nên đẩy cửa vào không.
Chợt nhớ lời Đàm U nói lúc trước, hắn chỉ cần ngoắc tay sẽ có vô số người thích – lời này không hề sai chút nào.
Nhưng mà…
Hắn sẽ thích họ sao?
Lưu Quang nhắm nghiền mắt, đột nhiên nở nụ cười trong bóng tối, sau đó nắm chặt kiếm tự đâm vào tay mình lần nữa.
Lưu Quang cảm thấy như trái tim vỡ tan, muốn ngồi dậy, nhưng hai tay bị trói, động đậy liền ngã xuống giường.
Đàm U không hề quay đầu nhìn cậu, vừa ho liên tục vừa khoác áo lên người, lào đảo bước ra khỏi phòng.
“Điện hạ!”
Lưu Quang gọi với theo bóng lưng kia.
Nhưng Đàm U không hề để ý, chớp mắt đã biến mất khỏi cửa.
Hắn… lại hộc máu.
Lưu Quang nằm trên giường hổn hển, hai mắt thất thần nhìn lên đỉnh giường, cơ thể vẫn nóng như lửa nhưng trong lòng lại lạnh tanh, như có ai đang chầm chậm cào xé tim mình.
Cậu thành ra sao cũng có là gì, nhưng sao chịu được Đàm U thống khổ như thế? Chỉ cần tưởng tượng nụ cười miễn cưỡng của người kia, trái tim cậu đã đau không thể điều khiển nổi.
Lưu Quang nghiến răng, cố lăn đi vài phòng, mấy hồi lâu thử đi thử lại, hai tay mới thoát khỏi nút trói buộc.
Cổ tay đã hơi đỏ lên.
Cậu liếc nhìn, tới khi thấy rõ bàn tay mình, lại ngơ ngác ngồi.
Vết thương lúc nãy đã không còn đổ máu, bàn tay tím đen cũng đã trở lại bình thường, nhìn chẳng khác nào vết thương thông thường mấy ngày nữa là khỏi hẳn.
Kỳ quái.
Vết thương nghiêm trọng thế, sao chốc lát đã khỏi?
Lưu Quang cẩn thận ngẫm lại, mới giật mình nhận ra khi Đàm U cố ý tra tấn cậu, từng sử dụng pháp thuật – ánh sáng kỳ dị bao bọc lấy cậu lúc đó là để trị thương sao?
Lưu Quang kinh ngạc ngã ra giường, trái tim đập điên cuồng, há miệng vô thức bật kêu to. Sau đó vật vã xuống giường, đạp hụt một bước, té nhào ra đất.
Hơi lạnh thấu xương bám lấy người.
Cậu thở hổn hển, mặc kệ mình đang thế nào, chỉ lồm cồm bò dậy.
Quần áo vương vãi trên mặt đất.
Cậu vơ bừa một mảnh khoác lên người, cất bước đi về phía trước. Đôi chân mềm nhũn không có lực, mấy hạt trân châu vẫn chôn trong cơ thể, mỗi bước đi đều gây ra cảm giác khoái cảm hỗn độn cùng đau đớn. Chẳng mấy chốc trán đã toát mồ hôi lại, hoảng hốt không thấy được cảnh chung quanh, nhưng cậu vẫn cắm đầu đi ra cửa.
Cậu dù không tim không phổi, nhưng lúc này, đã hiểu ra cả.
Vì sao bị thương chớp mắt đã khỏi?
Vì sao linh lực không hề giảm bớt?
Vì sao tinh thần ngày càng dễ chịu.
Ha ha!
Đáp án rõ rành như thế, dù có đoán bừa cũng khó sai.
Đàm U vốn không định dùng cậu thải bổ!Thậm chí… thậm chí còn hao phí linh lực bản thân trị thương cho cậu.
Lúc nãy ho tới hộc máu, hẳn là vì thay cậu giải độc. Nhưng kiêu ngạo như Đàm U, cái gì cũng không chịu nói chỉ dùng lời lẽ lạnh lùng che giấu.
Lưu Quang nhớ lại ánh mắt Đàm U lúc đó, hai gò má tự dưng ẩm ướt, ngón tay không ngừng run rẩy.
Nếu người kia không cần cậu hi sinh, thì việc cậu đau khổ kìm nén chôn giấu mảnh tình ý này có ý nghĩa gì? Cậu và hắn đều quá cứng đầu, ai cũng không chịu xuống nước trước, nên vẫn luôn bỏ lỡ nhau.
Đời này nếu cứ tiếp tục sai lầm như vậy, thì thật quá tàn nhẫn.
Khi thích thì cứ nói rõ lòng mình, lặp lại ngàn lần vạn lần cũng được, cho tới khi người kia nghe lọt vào tim.
Lần này, dù Đàm U tin hay không, cậu cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Lưu Quang vất vả đi ra khỏi cửa, nhưng giương mắt nhìn bốn phía lại thấy rối bời.
Huyễn Hư đảo lớn đến vầy, Đàm U giờ hiện ở nơi nào?
Tâm thần cậu rối loạn, không thể tập trung mà suy nghĩ cẩn thận được, đành tìm từng phòng từng phòng một, miệng liên tục gọi: “Điện hạ…”
Giọng đã khàn tới lạc điệu.
Cảm giác vật lạ trong cơ thể vẫn rõ ràng.
Mỗi lần cử động sẽ mang tới từng đợt tê dại, khiến ý chí rời rạc, hai chân run lên.
Lưu Quang dừng lại vài lần, nhưng không sao lôi mấy hạt ngọc trong cơ thể ra được. Cậu không muốn lãng phí thời gian, liếc nhìn bảo kiếm treo trên tường một căn phòng, thì bước tới lấy xuống, tự cắt một đường lên tay.
Đau đớn quả nhiên lấn át khoái cảm khác thường kia.
Lưu Quang giờ mới bình tâm được, buộc sơ lại vết thương rồi tiếp tục đi tới.
Huyễn Hư đảo nhiều đình đài lầu các, cậu đi tới đi lui vài vòng, mới phát hiện một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, bên trong vang lên tiếng tơ tiếng sáo.
Lưu Quang vốn tưởng Đàm U đang dưỡng thương ở đâu, không ngờ hắn lại đi mua vui vào lúc này, nhất thời ngẩn ra, nhưng chẳng nghĩ nhiều vào vọt qua. Nhưng khi cậu tới gần gian phòng, tay đã đặt lên ván vửa, gương mặt lại cứng lại.
“A…A a…”
Âm thanh đứt quãng từ trong phòng vang ra khiến người nghe đỏ mặt.
Lưu Quang không còn là kẻ chưa rành thế sự, đương nhiên biết bên trong đang có chuyện gì. Khi cậu ở cùng Đàm U, có khi còn phát ra âm thanh đáng xấu hổ hơn gấp trăm lần.
Nhưng nghe vào tai mình, cảm xúc lại khác hẳn.
Lưu Quang đứng nguyên tại đó, mặt trắng bệch, không biết có nên đẩy cửa vào không.
Chợt nhớ lời Đàm U nói lúc trước, hắn chỉ cần ngoắc tay sẽ có vô số người thích – lời này không hề sai chút nào.
Nhưng mà…
Hắn sẽ thích họ sao?
Lưu Quang nhắm nghiền mắt, đột nhiên nở nụ cười trong bóng tối, sau đó nắm chặt kiếm tự đâm vào tay mình lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.