Chương 10: Bốn điểm đáng nghi ngờ
Mạc Chu
14/11/2017
Viên Tri Mạch bị Trưởng Tôn Yến lôi đi, nhìn không thấy, chỉ cảm thấy
bốn phía thực an tĩnh. Không biết đi vòng vèo bao lâu, vòng tới vòng lui vòng đến choáng váng đầu, Viên Tri Mạch thở hổn hển chống tay vào tường không chịu đi.
“A Yến, ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi chỗ nào?”
Trưởng Tôn Yến dừng bước, có chút hận sắt không luyện được thành thép, trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.
“Mới đi bao lâu mà ngươi đã đi không nổi, chờ sau này về biên cương, thì ngươi phải làm sao đây!”
“Biên cương? Ta?”
Hơi hoảng sợ.
“Ta đi biên cương làm cái gì, ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Ngươi mau mang ta trở về, Vân Nhi sẽ sợ hãi.”
“Ngươi trở về thì có ích lợi gì. Phụ thân ngươi nếu không bảo vệ được muội muội ngươi thì còn là Thái phó à!”
Trưởng Tôn Yến nhìn chằm chằm băng vải trên mặt Viên Tri Mạch. Gương mặt tuấn lãnh lộ ra ý vị phức tạp, đáy mắt đều là đau đớn, nói như cầu xin.
“Hiểu Đường, cùng ta đi biên cương được chứ, biên cương trời cao đất rộng, so với nơi này bị đè nén thì tốt hơn nhiều.”
“…… A Yến?”
Viên Tri Mạch nhíu mày.
“Ngươi hôm nay làm sao vậy? Có phải ngươi đã biết cái gì không?”
Trưởng Tôn Yến cứng ngắc, trong lúc nhất thời có chút khó mở miệng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người bạn trúc mã trước mặt, ảo não như muốn dùng kiếm cắt cổ. Hắn bất quá nhất thời xúc động, muốn giúp Hiểu Đường kết thúc việc này, thật sự không lường trước sự tình sẽ biến thành cái dạng này.
Viên Tri Mạch tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nghe giọng nói của Trưởng Tôn Yến đại khái đoán ra nhất định có cái gì không không ổn, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
“Nói, rốt cuộc chuyện sao thành thế này!”
“Ta, ta……”
Muốn nói cái gì đó, lại thấy ở giao lộ xuất hiện một người chậm rãi đi đến. Trưởng Tôn Yến đột nhiên không nói, đem Viên Tri Mạch bảo hộ sau lưng, ánh mắt như có lửa, giọng lạnh lùng nói.
“Tới làm cái gì?”
“Ai vậy?”
Viên Tri Mạch nhíu mày hỏi.
Một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời, Viên Tri Mạch chần chờ rồi nhẹ giọng hỏi.
“Dung Tuyển sao?”
Nhớ lại lần đầu tiên Viên Tri Mạch nhìn thấy Dung Tuyển là khi mới mười tuổi. Lúc đó Viên Thái phó mới vừa được thăng chức làm Thái phó cho Hoàng trưởng tôn. Vì là con chính thê Viên gia nên theo
quy tắc Viên Tri Mạch được vào cung học, miễn cưỡng cũng coi như là thư
đồng của Hoàng trưởng tôn.
Lúc đó Viên Tri Mạch đối với Hoàng trưởng tôn này rất là chướng mắt mắt. Người gì cả ngày trưng ra bản mặt ít nói ít cười, giống ông lão càng chướng mắt.
Lúc đó, Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến thường xuyên trộm mắng sau lưng hắn. Trộm mắng nhiều lần, tất nhiên sẽ bị người khác nghe thấy, một lần ngẫu nhiên, bọn họ bị cáo tội đại bất kính.
Tuy rằng Hoàng trưởng tôn chỉ là Hoàng trưởng tôn, nhưng rốt cuộc là người hoàng tộc, dù có khả năng là người kế vị hay không còn chưa biết, nhưng bọn họ dám lăng nhục, cũng coi như là tội khi quân.
Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến rất sợ, bọn họ quỳ phía sau trưởng bối hai nhà, vốn tưởng rằng mạng nhỏ lần này khó giữ, nhưng Hoàng trưởng tôn đã quỳ xuống cầu xin. Hoàng trưởng tôn cầu xin thì tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến bị ăn một trận roi mây.
Trưởng Tôn Yến da dày thịt thô mấy ngày thì không có sao, nhưng Viên Tri Mạch yếu ớt, phải nằm trên giường dưỡng bệnh hơn một tháng. Thật vất vả mới đi học trở lại, đúng lúc phải kiểm tra bài, người duy nhất có thể trông cậy vào là Trưởng Tôn Yến, thì học hành rơi rớt. Người từ nhỏ kiêu ngạo như Viên Tri Mạch đã hốt hoảng, lại không cam lòng đi hỏi người khác, liền muốn khóc.
Đang lúc cấp bách, Hoàng trưởng tôn từ trước đến nay ít nói lại đưa bài cho Viên Tri Mạch, gương mặt tuấn tú hơi hơi hồng.
“Ta không đọc được, ngươi tự nhìn đi.”
Từ ngày ấy, Viên Tri Mạch mới biết Hoàng trưởng tôn gọi là Dung Tuyển. Dung Tuyển, Dung Tuyển, hai chữ ngắn ngủn liền trói buộc Viên Tri Mạch cả đời.
Cho nên cho dù đời trước hận hắn, hận tới cực điểm. Nhưng mỗi khi nhớ tới năm đó, thiếu niên thẹn thùng hai má ửng đỏ đứng dưới cây hoa đào, chỉ cảm thấy năm tháng ấy thật hồn nhiên ấm áp. Ít nhất năm đó còn ngây thơ, bọn họ đã gắn bó với nhau trải qua ngày tháng tươi đẹp.
Trở lại hiện tại, sau một lúc trầm tĩnh Dung Tuyển lên tiếng, trong giọng nói không giấu sự quan tâm.
“Đôi mắt của ngươi……”
Viên Tri Mạch sửng sốt, theo bản năng xoa xoa băng vải bịt mắt.
“À, không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dung Tuyển miễn cưỡng cười cười, giương mắt nhìn về phía vẻ mặt cảnh giác của Trưởng Tôn Yến.
“Trưởng Tôn, ngươi không cần nhìn ta như vậy, chuyện này là ngươi gây ra. Nếu không phải nể mặt Trưởng Tôn tướng quân, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi!”
“Chuyện này ta tự mình sẽ giải quyết, không nhọc lòng ngài lo lắng!”
Viên Tri Mạch càng nghe càng hồ đồ, trong lòng bất an dần dần tăng thêm.
“Từ từ, các người rốt cuộc đang nói cái gì, nói rõ ràng đi!”
Trong Viên phủ.
Trên dưới một mảnh tĩnh mịch. Tiếng khóc tang của Lưu gia loáng thoáng từ bên ngoài thấu vào, phảng phất có tiếng trống thùng thùng làm người ta hoảng sợ run rẩy.
Viên Hiểu Vân quỳ gối, trên gương mặt hồng hào đáng yêu đã sớm không còn chút máu, trầm mặc không nói, mờ mịt bất lực chờ đợi trưởng bối tuyên cáo vận mệnh của mình.
“Người nhà Hữu Thừa tướng chặn cửa không chịu buông tha, một hai nói lấy mạng đổi mạng, nếu không thì phải đáp ứng điều kiện của bọn họ. ”
Liễu thị cố làm ra vẻ đau buồn lau lau khóe mắt.
“Lão gia, Vân Nhi tuổi nhỏ như vậy, có nên đáp ứng điều kiện bọn họ hay không?”
Lời vừa dứt, liền bị Tiểu Sở thị lạnh lùng liếc một cái.
“Nếu thật sự đáp ứng, còn thể thống gì! Thể diện Viên gia còn hay không!?”
Liễu thị vẫn sợ Tiểu Sở thị, không dám nói, chỉ hậm hực hừ nhẹ,
“Hắn dám gọi người kỹ viện về nhà còn bận tâm thể diện cái gì?”
Tiểu Sở thị sắc mặt khẽ biến, gọi Xuân Nương tới vốn dĩ chỉ vì muốn trừ bỏ tiếng xấu đoạn tụ của Viên Tri Mạch nào biết rằng bị người Lưu gia thuận thế leo lên, còn đưa ra cái điều kiện như vậy.
Cũng tại Xuân Nương đáng chết, ra bên ngoài nói hươu nói vượn, làm hiện tại mọi người đều biết!
Tiểu Sở thị miễn cưỡng ổn định tinh thần, quay đầu nhìn về phía Viên Thái phó.
“Lão gia, việc này cẩn thận suy tính, kỳ thật là họ đang khiêu khích. Chuyện trước đây do hộ vệ cứu giúp trễ, dù cáo trạng nha môn, chúng ta cũng không sợ. Thị phi đúng sai, chúng ta sẽ nói rõ ràng trắng đen.”
Tiểu Sở thị cắn răng nói từng chữ.
“Nhưng nếu Hiểu Đường thật sự cưới Lưu Khánh Nhi. Việc minh hôn này, Hiểu Đường về sau sẽ như thế nào đây! Nếu con nhà mình cũng không bảo hộ được, về sau lão gia ở trong triều còn mặt mũi gì, còn chỗ đứng nào?”
Liễu thị bưng miệng cười.
“Sớm biết rằng thế này cứ để cho người ta hiểu lầm Hiểu Đường cùng Hoàng trưởng tôn, so với hiện tại bị người ta ép buộc cưới một cái bài vị thì tốt hơn.”
Vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiểu Sở thị.
“Ở Đại Ung, minh hôn chính là không thể thành thân, chuyện này tương đương với việc cốt nhục của đại tỷ bị chặt đứt. Nếu đại tỷ còn sống, có phải sẽ tức đến ngất xỉu hay không!”
Tiểu Sở thị nắm chặt quyền, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, trên mặt đỏ bừng.
“Lão gia, Hiểu Đường là đích tôn Viên gia, không thể cưới cái bài vị kia!”
“Vậy Nhị tỷ tình nguyện bỏ mạng sống Hiểu Vân sao? Lưu gia hùng hổ, cũng không phải là người lương thiện đâu.”
“Viên gia mà sợ Lưu gia sao?”
Người vẫn luôn im lặng, Viên Thái phó trán nổi gân xanh tức giận trừng hai thiếp thị.
“Cãi đủ chưa! Câm miệng hết cho ta! Các ngươi cho ta an tĩnh chút đi!”
Viên Hiểu Vân quỳ trên mặt đất mờ mịt nhìn mấy trưởng bối náo loạn, nàng cắn cắn môi, ánh mắt trẻ con lại chứa đựng sự kiên quyết không phù hợp tuổi.
Nàng tuổi tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng biết minh hôn ở Đại Ung đại biểu cho cái gì. Đại Ung thờ phụng thần phật, minh hôn chính là cùng quỷ thần kết duyên, từ đây không thể gả cưới, kỳ thật cũng chính là biến tướng của xuất gia làm tăng.
Tam ca sao lại có thể xuất gia làm tăng?
Viên Hiểu Vân quỳ thẳng thân thể, khấu đầu thật mạnh, cái trán trắng nõn lập tức đỏ bừng một mảnh.
“Phụ thân, con không muốn Tam ca cưới cái bài vị, họa là con tạo ra, con sẽ chôn cùng nàng ta là được!”
Viên thái phó trong lòng nhảy dựng, còn chưa có phản ứng đã thấy đứa con gái mới quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng lên, đâm đầu vào trụ nhà. Tiểu Sở thị sợ hãi hô lên.
“Ngăn lại, còn không mau ngăn lại cho ta!”
Nhưng tất cả mọi người đều đứng xa Viên Hiểu Vân, động tác Viên Hiểu Vân lại đột ngột, không ai tới kịp!
Đột nhiên ngoài cửa có một bóng đen bay vào như mũi tên hướng thẳng đến chỗ Viên Hiểu Vân. Chỉ nghe "phịch" một tiếng, Viên Hiểu Vân mềm mại ngã xuống đất, may mắn người nọ đúng lúc vớt lấy tiểu cô nương.
“Sao tính tình giống ca vậy, thích đâm đầu vào tường không chịu quay đầu lại.”
“A Yến, Hiểu Vân thế nào?”
Giọng trong trẻo vang lên, Viên Tri Mạch được người dìu đi vào.
Trưởng Tôn Yến cố ôm Viên Hiểu Vân hôn mê đi đến bên cạnh Viên Tri Mạch.
“Không có việc gì, chỉ là bị bất tỉnh, ngủ một giấc thì không có việc gì.”
Nghe Trưởng Tôn Yến nói như vậy mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới phát hiện người đỡ Viên Tri Mạch tiến vào là Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển. Một đám lập tức hoảng hốt quỳ xuống thỉnh an loạn thành một đống, chỉ có Tiểu Sở thị đứng thẳng nhìn chằm chằm Viên Tri Mạch, hít một hơi, người xưa nay lãnh lệ uy nghiêm hốc mắt đã hơi hơi đỏ.
Viên Tri Mạch xác nhận Viên Hiểu Vân không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó quỳ xuống.
“Phụ thân, Vân Nhi bị oan uổng!”
Viên Thái phó nhìn đứa con với băng vải trên mặt chỉ cảm thấy lòng đau xót. Sớm biết rằng sẽ xảy ra những việc này, năm đó không nên đáp ứng Thái tử đi làm Thái phó!
Ông nhìn đứa con quỳ trên mặt đất, vì bị băng vải bịt kín chỉ lộ ra cánh môi hơi mỏng cùng cằm nhòn nhọn, nhìn có bảy tám phần giống phu nhân đã mất của mình, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, vẫy vẫy tay,
“Đứng lên đi, sinh ra nghiệt tử đúng là oan nghiệt!”
Trưởng Tôn Yến luống cuống tay chân muốn kéo Viên Tri Mạch lên. Nhưng Viên Tri Mạch lại đẩy tay Trưởng Tôn Yến ra, gằn từng chữ một.
“Phụ thân, việc này bắt đầu từ con, con muốn tự gánh trách nhiệm.”
Viên Thái phó lại giận dữ.
“Gánh trách nhiệm? Ngươi gánh nổi sao!?”
Viên Tri Mạch thực bình tĩnh.
“Chuyện này kỳ thật con vẫn luôn cảm thấy không đúng. Con suy nghĩ hai ngày, cuối cùng nghĩ ra vài điều. Tuy rằng Hiểu Vân được nuông chiều, nhưng cũng không phải loại người dễ xúc động, nếu không phải tức khí tới cực điểm, tuyệt đối không có khả năng động thủ. Đây là điểm đáng nghi ngờ thứ nhất.”
Viên Thái phó sửng sốt.
Viên Tri Mạch tiếp tục nói.
“Điểm đáng nghi ngờ thứ hai chính là việc lúc đó tham dự tiệc rất nhiều người, nô bộc càng nhiều, Hiểu Vân đẩy Lưu tiểu thư xuống nước vì sao không có ai ở bên cạnh? Nhũ mẫu, nha hoàng đều bị lưu lại trong đình hỗ trợ thu dọn đồ vật, khiến người ta thực khó hiểu.”
Người luôn trầm mặc là Dung Tuyển chợt giật mình nhìn về phía thiếu niên. Không biết vì sao hắn cảm thấy Thanh Bình không giống người mình biết trước nay.
Tuy rằng Thanh Bình tùy ý tiêu sái, nhưng tất cả đều bởi vì biết phía sau có hắn chống lưng, trên thực tế mọi việc đều hỏi hắn dựa theo ý hắn. Nhưng lần này xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng cầu xin hắn, hiện giờ đĩnh đạc nói chuyện lưu loát, lại có lễ có tiết, như một người trưởng thành.
Trưởng Tôn Yến ngó thần sắc như bừng tỉnh của Dung Tuyển, khinh thường hừ một tiếng. Đã không biết quý trọng hiện giờ làm một bộ thương tâm cho ai xem? Hắn ôm kiếm đi lên phía trước đứng, vừa lúc ngăn trở tầm mắt của Dung Tuyển. Hắn nghiêng đầu đón nhận ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo của Dung Tuyển, bĩu môi.
Dung Tuyển nắm tay giấu ở trong tay áo xiết chặt, hít một hơi thật sâu, dứt khoát quay đầu nhìn bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ.
Trưởng Tôn Yến cười thỏa mãn đắc ý.
Viên Thái phó nhìn thấy hai công tử tôn quý ngầm cạnh tranh mãnh liệt, nhất thời thấy đau đầu. Lại nhìn đứa con nhà mình, đột nhiên rất muốn nôn ra máu. Nếu Viên Tri Mạch là nữ khẳng định Viên Thái phó sẽ rất vui mừng, nhưng con nhà mình rõ ràng là con trai!
Xưa nay đều nói hồng nhan họa thủy, Hiểu Đường là nam nhi, cũng là họa thủy!
Viên Tri Mạch nào biết xung quanh mình có những sự việc gì xảy ra, tiếp tục nói.
“Con trước khi trở về có đi hỏi Trưởng Tôn tiểu thư, cũng nghe nói sự tình phát sinh lúc ấy. Nghe Hiểu Vân kêu cứu liền có người lập tức nhảy xuống nước cứu người, Lưu tiểu thư là lập tức được cứu, theo lý mà nói, dù không biết bơi cũng không có khả năng nghiêm trọng như vậy.”
Viên Thái phó càng nhìn con nhà mình càng thấy giống họa thủy, thầm hận phu nhân mình cho Hiểu Đường dung mạo đẹp như vậy làm gì, nếu tướng mạo giống ông thì sẽ không có nhiều thị phi!
“Dù không chết đuối, bị phong hàn cũng vậy, thiên kim tướng phủ được nuông chiều từ bé, sao chịu được hàn khí!”
“Đây là điểm đáng nghi ngờ thứ tư.”
Viên Tri Mạch từ tay áo lấy ra một tờ giấy.
“Đây là ghi chép của đại phu bắt mạch cho Lưu tiểu thư. Đại phu này nói đêm đó Lưu tiểu thư sốt cao mà chết. Nhưng không ai biết được đại phu có thói quen bắt mạch và ghi lại trong sổ. Thực không khéo, phương thuốc cũng được lưu lại ở dưới.”
Viên Tri Mạch lạnh lùng cười.
“Con đã hỏi qua y quán, đây chính là phong hàn bình thường, làm người ta ba ngày năm ngày không khoẻ là có, chết người thì tuyệt đối không có khả năng!”
Ba người đều cả kinh, Viên Thái phó vội đứng lên.
“Thứ này ở đâu có?”
Viên Tri Mạch hơi ngập ngừng.
“…… Một... bằng hữu đưa cho.”
“A Yến, ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi chỗ nào?”
Trưởng Tôn Yến dừng bước, có chút hận sắt không luyện được thành thép, trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.
“Mới đi bao lâu mà ngươi đã đi không nổi, chờ sau này về biên cương, thì ngươi phải làm sao đây!”
“Biên cương? Ta?”
Hơi hoảng sợ.
“Ta đi biên cương làm cái gì, ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Ngươi mau mang ta trở về, Vân Nhi sẽ sợ hãi.”
“Ngươi trở về thì có ích lợi gì. Phụ thân ngươi nếu không bảo vệ được muội muội ngươi thì còn là Thái phó à!”
Trưởng Tôn Yến nhìn chằm chằm băng vải trên mặt Viên Tri Mạch. Gương mặt tuấn lãnh lộ ra ý vị phức tạp, đáy mắt đều là đau đớn, nói như cầu xin.
“Hiểu Đường, cùng ta đi biên cương được chứ, biên cương trời cao đất rộng, so với nơi này bị đè nén thì tốt hơn nhiều.”
“…… A Yến?”
Viên Tri Mạch nhíu mày.
“Ngươi hôm nay làm sao vậy? Có phải ngươi đã biết cái gì không?”
Trưởng Tôn Yến cứng ngắc, trong lúc nhất thời có chút khó mở miệng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người bạn trúc mã trước mặt, ảo não như muốn dùng kiếm cắt cổ. Hắn bất quá nhất thời xúc động, muốn giúp Hiểu Đường kết thúc việc này, thật sự không lường trước sự tình sẽ biến thành cái dạng này.
Viên Tri Mạch tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nghe giọng nói của Trưởng Tôn Yến đại khái đoán ra nhất định có cái gì không không ổn, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
“Nói, rốt cuộc chuyện sao thành thế này!”
“Ta, ta……”
Muốn nói cái gì đó, lại thấy ở giao lộ xuất hiện một người chậm rãi đi đến. Trưởng Tôn Yến đột nhiên không nói, đem Viên Tri Mạch bảo hộ sau lưng, ánh mắt như có lửa, giọng lạnh lùng nói.
“Tới làm cái gì?”
“Ai vậy?”
Viên Tri Mạch nhíu mày hỏi.
Một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời, Viên Tri Mạch chần chờ rồi nhẹ giọng hỏi.
“Dung Tuyển sao?”
Nhớ lại lần đầu tiên Viên Tri Mạch nhìn thấy Dung Tuyển là khi mới mười tuổi.
Lúc đó Viên Tri Mạch đối với Hoàng trưởng tôn này rất là chướng mắt mắt. Người gì cả ngày trưng ra bản mặt ít nói ít cười, giống ông lão càng chướng mắt.
Lúc đó, Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến thường xuyên trộm mắng sau lưng hắn. Trộm mắng nhiều lần, tất nhiên sẽ bị người khác nghe thấy, một lần ngẫu nhiên, bọn họ bị cáo tội đại bất kính.
Tuy rằng Hoàng trưởng tôn chỉ là Hoàng trưởng tôn, nhưng rốt cuộc là người hoàng tộc, dù có khả năng là người kế vị hay không còn chưa biết, nhưng bọn họ dám lăng nhục, cũng coi như là tội khi quân.
Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến rất sợ, bọn họ quỳ phía sau trưởng bối hai nhà, vốn tưởng rằng mạng nhỏ lần này khó giữ, nhưng Hoàng trưởng tôn đã quỳ xuống cầu xin. Hoàng trưởng tôn cầu xin thì tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Viên Tri Mạch cùng Trưởng Tôn Yến bị ăn một trận roi mây.
Trưởng Tôn Yến da dày thịt thô mấy ngày thì không có sao, nhưng Viên Tri Mạch yếu ớt, phải nằm trên giường dưỡng bệnh hơn một tháng. Thật vất vả mới đi học trở lại, đúng lúc phải kiểm tra bài, người duy nhất có thể trông cậy vào là Trưởng Tôn Yến, thì học hành rơi rớt. Người từ nhỏ kiêu ngạo như Viên Tri Mạch đã hốt hoảng, lại không cam lòng đi hỏi người khác, liền muốn khóc.
Đang lúc cấp bách, Hoàng trưởng tôn từ trước đến nay ít nói lại đưa bài cho Viên Tri Mạch, gương mặt tuấn tú hơi hơi hồng.
“Ta không đọc được, ngươi tự nhìn đi.”
Từ ngày ấy, Viên Tri Mạch mới biết Hoàng trưởng tôn gọi là Dung Tuyển. Dung Tuyển, Dung Tuyển, hai chữ ngắn ngủn liền trói buộc Viên Tri Mạch cả đời.
Cho nên cho dù đời trước hận hắn, hận tới cực điểm. Nhưng mỗi khi nhớ tới năm đó, thiếu niên thẹn thùng hai má ửng đỏ đứng dưới cây hoa đào, chỉ cảm thấy năm tháng ấy thật hồn nhiên ấm áp. Ít nhất năm đó còn ngây thơ, bọn họ đã gắn bó với nhau trải qua ngày tháng tươi đẹp.
Trở lại hiện tại, sau một lúc trầm tĩnh Dung Tuyển lên tiếng, trong giọng nói không giấu sự quan tâm.
“Đôi mắt của ngươi……”
Viên Tri Mạch sửng sốt, theo bản năng xoa xoa băng vải bịt mắt.
“À, không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dung Tuyển miễn cưỡng cười cười, giương mắt nhìn về phía vẻ mặt cảnh giác của Trưởng Tôn Yến.
“Trưởng Tôn, ngươi không cần nhìn ta như vậy, chuyện này là ngươi gây ra. Nếu không phải nể mặt Trưởng Tôn tướng quân, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi!”
“Chuyện này ta tự mình sẽ giải quyết, không nhọc lòng ngài lo lắng!”
Viên Tri Mạch càng nghe càng hồ đồ, trong lòng bất an dần dần tăng thêm.
“Từ từ, các người rốt cuộc đang nói cái gì, nói rõ ràng đi!”
Trong Viên phủ.
Trên dưới một mảnh tĩnh mịch. Tiếng khóc tang của Lưu gia loáng thoáng từ bên ngoài thấu vào, phảng phất có tiếng trống thùng thùng làm người ta hoảng sợ run rẩy.
Viên Hiểu Vân quỳ gối, trên gương mặt hồng hào đáng yêu đã sớm không còn chút máu, trầm mặc không nói, mờ mịt bất lực chờ đợi trưởng bối tuyên cáo vận mệnh của mình.
“Người nhà Hữu Thừa tướng chặn cửa không chịu buông tha, một hai nói lấy mạng đổi mạng, nếu không thì phải đáp ứng điều kiện của bọn họ. ”
Liễu thị cố làm ra vẻ đau buồn lau lau khóe mắt.
“Lão gia, Vân Nhi tuổi nhỏ như vậy, có nên đáp ứng điều kiện bọn họ hay không?”
Lời vừa dứt, liền bị Tiểu Sở thị lạnh lùng liếc một cái.
“Nếu thật sự đáp ứng, còn thể thống gì! Thể diện Viên gia còn hay không!?”
Liễu thị vẫn sợ Tiểu Sở thị, không dám nói, chỉ hậm hực hừ nhẹ,
“Hắn dám gọi người kỹ viện về nhà còn bận tâm thể diện cái gì?”
Tiểu Sở thị sắc mặt khẽ biến, gọi Xuân Nương tới vốn dĩ chỉ vì muốn trừ bỏ tiếng xấu đoạn tụ của Viên Tri Mạch nào biết rằng bị người Lưu gia thuận thế leo lên, còn đưa ra cái điều kiện như vậy.
Cũng tại Xuân Nương đáng chết, ra bên ngoài nói hươu nói vượn, làm hiện tại mọi người đều biết!
Tiểu Sở thị miễn cưỡng ổn định tinh thần, quay đầu nhìn về phía Viên Thái phó.
“Lão gia, việc này cẩn thận suy tính, kỳ thật là họ đang khiêu khích. Chuyện trước đây do hộ vệ cứu giúp trễ, dù cáo trạng nha môn, chúng ta cũng không sợ. Thị phi đúng sai, chúng ta sẽ nói rõ ràng trắng đen.”
Tiểu Sở thị cắn răng nói từng chữ.
“Nhưng nếu Hiểu Đường thật sự cưới Lưu Khánh Nhi. Việc minh hôn này, Hiểu Đường về sau sẽ như thế nào đây! Nếu con nhà mình cũng không bảo hộ được, về sau lão gia ở trong triều còn mặt mũi gì, còn chỗ đứng nào?”
Liễu thị bưng miệng cười.
“Sớm biết rằng thế này cứ để cho người ta hiểu lầm Hiểu Đường cùng Hoàng trưởng tôn, so với hiện tại bị người ta ép buộc cưới một cái bài vị thì tốt hơn.”
Vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Tiểu Sở thị.
“Ở Đại Ung, minh hôn chính là không thể thành thân, chuyện này tương đương với việc cốt nhục của đại tỷ bị chặt đứt. Nếu đại tỷ còn sống, có phải sẽ tức đến ngất xỉu hay không!”
Tiểu Sở thị nắm chặt quyền, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, trên mặt đỏ bừng.
“Lão gia, Hiểu Đường là đích tôn Viên gia, không thể cưới cái bài vị kia!”
“Vậy Nhị tỷ tình nguyện bỏ mạng sống Hiểu Vân sao? Lưu gia hùng hổ, cũng không phải là người lương thiện đâu.”
“Viên gia mà sợ Lưu gia sao?”
Người vẫn luôn im lặng, Viên Thái phó trán nổi gân xanh tức giận trừng hai thiếp thị.
“Cãi đủ chưa! Câm miệng hết cho ta! Các ngươi cho ta an tĩnh chút đi!”
Viên Hiểu Vân quỳ trên mặt đất mờ mịt nhìn mấy trưởng bối náo loạn, nàng cắn cắn môi, ánh mắt trẻ con lại chứa đựng sự kiên quyết không phù hợp tuổi.
Nàng tuổi tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng biết minh hôn ở Đại Ung đại biểu cho cái gì. Đại Ung thờ phụng thần phật, minh hôn chính là cùng quỷ thần kết duyên, từ đây không thể gả cưới, kỳ thật cũng chính là biến tướng của xuất gia làm tăng.
Tam ca sao lại có thể xuất gia làm tăng?
Viên Hiểu Vân quỳ thẳng thân thể, khấu đầu thật mạnh, cái trán trắng nõn lập tức đỏ bừng một mảnh.
“Phụ thân, con không muốn Tam ca cưới cái bài vị, họa là con tạo ra, con sẽ chôn cùng nàng ta là được!”
Viên thái phó trong lòng nhảy dựng, còn chưa có phản ứng đã thấy đứa con gái mới quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng lên, đâm đầu vào trụ nhà. Tiểu Sở thị sợ hãi hô lên.
“Ngăn lại, còn không mau ngăn lại cho ta!”
Nhưng tất cả mọi người đều đứng xa Viên Hiểu Vân, động tác Viên Hiểu Vân lại đột ngột, không ai tới kịp!
Đột nhiên ngoài cửa có một bóng đen bay vào như mũi tên hướng thẳng đến chỗ Viên Hiểu Vân. Chỉ nghe "phịch" một tiếng, Viên Hiểu Vân mềm mại ngã xuống đất, may mắn người nọ đúng lúc vớt lấy tiểu cô nương.
“Sao tính tình giống ca vậy, thích đâm đầu vào tường không chịu quay đầu lại.”
“A Yến, Hiểu Vân thế nào?”
Giọng trong trẻo vang lên, Viên Tri Mạch được người dìu đi vào.
Trưởng Tôn Yến cố ôm Viên Hiểu Vân hôn mê đi đến bên cạnh Viên Tri Mạch.
“Không có việc gì, chỉ là bị bất tỉnh, ngủ một giấc thì không có việc gì.”
Nghe Trưởng Tôn Yến nói như vậy mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới phát hiện người đỡ Viên Tri Mạch tiến vào là Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển. Một đám lập tức hoảng hốt quỳ xuống thỉnh an loạn thành một đống, chỉ có Tiểu Sở thị đứng thẳng nhìn chằm chằm Viên Tri Mạch, hít một hơi, người xưa nay lãnh lệ uy nghiêm hốc mắt đã hơi hơi đỏ.
Viên Tri Mạch xác nhận Viên Hiểu Vân không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó quỳ xuống.
“Phụ thân, Vân Nhi bị oan uổng!”
Viên Thái phó nhìn đứa con với băng vải trên mặt chỉ cảm thấy lòng đau xót. Sớm biết rằng sẽ xảy ra những việc này, năm đó không nên đáp ứng Thái tử đi làm Thái phó!
Ông nhìn đứa con quỳ trên mặt đất, vì bị băng vải bịt kín chỉ lộ ra cánh môi hơi mỏng cùng cằm nhòn nhọn, nhìn có bảy tám phần giống phu nhân đã mất của mình, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, vẫy vẫy tay,
“Đứng lên đi, sinh ra nghiệt tử đúng là oan nghiệt!”
Trưởng Tôn Yến luống cuống tay chân muốn kéo Viên Tri Mạch lên. Nhưng Viên Tri Mạch lại đẩy tay Trưởng Tôn Yến ra, gằn từng chữ một.
“Phụ thân, việc này bắt đầu từ con, con muốn tự gánh trách nhiệm.”
Viên Thái phó lại giận dữ.
“Gánh trách nhiệm? Ngươi gánh nổi sao!?”
Viên Tri Mạch thực bình tĩnh.
“Chuyện này kỳ thật con vẫn luôn cảm thấy không đúng. Con suy nghĩ hai ngày, cuối cùng nghĩ ra vài điều. Tuy rằng Hiểu Vân được nuông chiều, nhưng cũng không phải loại người dễ xúc động, nếu không phải tức khí tới cực điểm, tuyệt đối không có khả năng động thủ. Đây là điểm đáng nghi ngờ thứ nhất.”
Viên Thái phó sửng sốt.
Viên Tri Mạch tiếp tục nói.
“Điểm đáng nghi ngờ thứ hai chính là việc lúc đó tham dự tiệc rất nhiều người, nô bộc càng nhiều, Hiểu Vân đẩy Lưu tiểu thư xuống nước vì sao không có ai ở bên cạnh? Nhũ mẫu, nha hoàng đều bị lưu lại trong đình hỗ trợ thu dọn đồ vật, khiến người ta thực khó hiểu.”
Người luôn trầm mặc là Dung Tuyển chợt giật mình nhìn về phía thiếu niên. Không biết vì sao hắn cảm thấy Thanh Bình không giống người mình biết trước nay.
Tuy rằng Thanh Bình tùy ý tiêu sái, nhưng tất cả đều bởi vì biết phía sau có hắn chống lưng, trên thực tế mọi việc đều hỏi hắn dựa theo ý hắn. Nhưng lần này xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng cầu xin hắn, hiện giờ đĩnh đạc nói chuyện lưu loát, lại có lễ có tiết, như một người trưởng thành.
Trưởng Tôn Yến ngó thần sắc như bừng tỉnh của Dung Tuyển, khinh thường hừ một tiếng. Đã không biết quý trọng hiện giờ làm một bộ thương tâm cho ai xem? Hắn ôm kiếm đi lên phía trước đứng, vừa lúc ngăn trở tầm mắt của Dung Tuyển. Hắn nghiêng đầu đón nhận ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo của Dung Tuyển, bĩu môi.
Dung Tuyển nắm tay giấu ở trong tay áo xiết chặt, hít một hơi thật sâu, dứt khoát quay đầu nhìn bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ.
Trưởng Tôn Yến cười thỏa mãn đắc ý.
Viên Thái phó nhìn thấy hai công tử tôn quý ngầm cạnh tranh mãnh liệt, nhất thời thấy đau đầu. Lại nhìn đứa con nhà mình, đột nhiên rất muốn nôn ra máu. Nếu Viên Tri Mạch là nữ khẳng định Viên Thái phó sẽ rất vui mừng, nhưng con nhà mình rõ ràng là con trai!
Xưa nay đều nói hồng nhan họa thủy, Hiểu Đường là nam nhi, cũng là họa thủy!
Viên Tri Mạch nào biết xung quanh mình có những sự việc gì xảy ra, tiếp tục nói.
“Con trước khi trở về có đi hỏi Trưởng Tôn tiểu thư, cũng nghe nói sự tình phát sinh lúc ấy. Nghe Hiểu Vân kêu cứu liền có người lập tức nhảy xuống nước cứu người, Lưu tiểu thư là lập tức được cứu, theo lý mà nói, dù không biết bơi cũng không có khả năng nghiêm trọng như vậy.”
Viên Thái phó càng nhìn con nhà mình càng thấy giống họa thủy, thầm hận phu nhân mình cho Hiểu Đường dung mạo đẹp như vậy làm gì, nếu tướng mạo giống ông thì sẽ không có nhiều thị phi!
“Dù không chết đuối, bị phong hàn cũng vậy, thiên kim tướng phủ được nuông chiều từ bé, sao chịu được hàn khí!”
“Đây là điểm đáng nghi ngờ thứ tư.”
Viên Tri Mạch từ tay áo lấy ra một tờ giấy.
“Đây là ghi chép của đại phu bắt mạch cho Lưu tiểu thư. Đại phu này nói đêm đó Lưu tiểu thư sốt cao mà chết. Nhưng không ai biết được đại phu có thói quen bắt mạch và ghi lại trong sổ. Thực không khéo, phương thuốc cũng được lưu lại ở dưới.”
Viên Tri Mạch lạnh lùng cười.
“Con đã hỏi qua y quán, đây chính là phong hàn bình thường, làm người ta ba ngày năm ngày không khoẻ là có, chết người thì tuyệt đối không có khả năng!”
Ba người đều cả kinh, Viên Thái phó vội đứng lên.
“Thứ này ở đâu có?”
Viên Tri Mạch hơi ngập ngừng.
“…… Một... bằng hữu đưa cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.