Chương 50: Say rượu
Mạc Chu
14/11/2017
Đi uống rượu, đặc biệt là khi cõi lòng u sầu, từ trước đến nay thường
chọn nơi an tĩnh cùng thoải khoái. Cho nên Trưởng Tôn Yến mơ mơ màng
màng say lờ đờ nhìn bốn phía thấy đều là rượu, đôi mắt cũng sáng lên.
"Nơi này là chỗ nào?"
"Hầm rượu của quân Định Hi ở ngoài thành."
Viên Tri Mạch từ trên giá lấy xuống hai bầu rượu, mở niêm phong, rót cho Trưởng Tôn Yến một chén.
"Rượu này là rượu mạnh, đủ cho ngươi say."
Trưởng Tôn Yến nhìn không chớp mắt chén rượu đã rót đầy, lại càng ngẩn người. Viên Tri Mạch cũng không nói gì nữa, tự mình uống rượu. Viên Tri Mạch thích uống rượu, nhưng không thích mượn rượu tiêu sầu, vì cho rằng mượn rượu tiêu sầu là phí rượu cũng làm hư chính mình.
Viên Tri Mạch quá dũng cảm, rượu đổ ào ào vào miệng, nhưng thật ra có một nửa rót vào quần áo. Viên Tri Mạch thoáng nhướng mày, nhẹ nhàng cười.
"Ngươi cứ uống thoải mái. Ngươi uống đến bao nhiêu mới có thể say?"
Trưởng Tôn Yến trừng mắt.
"Ngươi quản lão tử!"
Viên Tri Mạch nhún nhún vai, uống rượu của mình.
Dung Khánh Uyên giỏi dùng binh, cũng thích uống rượu, tất nhiên sẽ không bạc đãi thủ hạ của mình. Cho nên hầm rượu này cũng không phải hàng bình thường. Tuy rằng kém rượu kinh đô, nhưng đều là rượu mạnh tốt nhất.
Ngẫu nhiên uống một lần cũng không tồi.
Khuôn mặt Trưởng Tôn Yến ửng đỏ, ôm một bình rượu ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hắn vốn là người luyện võ, ngồi như vậy không những không thô lỗ mà có vẻ phóng khoáng.
"Ngươi không hỏi xem ta vì cái gì muốn uống rượu?"
"Ta cũng muốn hỏi."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng bâng quơ ngẩng đầu.
"Ngươi sẽ trả lời sao?"
Trưởng Tôn Yến nói không nên lời một hồi lâu, rót rượu vào mồm cho hả giận, nuốt xuống.
"Tính tình ngươi thật không tốt!"
Dừng một chút, lại ngửa mặt rót rượu vào miệng.
"Ta không nghĩ ra vì sao lúc trước lại thích ngươi! Quả thực không thể hiểu được. Thật buồn cười!"
"Bởi vì ngươi lúc trước mắt bị mù."
Trưởng Tôn Yến bị sặc một ngụm rượu vừa đổ vào miệng. Hắn liên ho khan vài tiếng, mặt đỏ lên. Viên Tri Mạch tỏ vẻ vô tội nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt, không thể nhịn cười.
Uống rượu cùng nhau, chén không chạm, từng người tự uống.
Có những thời điểm, không cần hỏi nhiều, thật sự chỉ cần cùng nhau uống rượu là tốt rồi.
Một người say chuếnh choáng hồ đồ cùng một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt uống rượu như điên, cũng tỏ ra vui vẻ. Trong lúc nhất thời họ cũng không phát hiện ngoài cửa có người.
Ngoài cửa thật sự có người.
Viên Hiểu Phong cau mày, nhìn hai người vui vẻ uống rượu, lại bực chính mình. Hắn đã bị điên nên mới đi theo đến đây. Hắn cùng Viên Tri Mạch đã cắt đứt quan hệ, Viên Tri Mạch đã bị đuổi ra khỏi gia môn. Nếu không phải mẫu thân luôn dặn dò hắn chiếu cố Viên Tri Mạch, hắn cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Hắn bực mình hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Trong nháy mắt, cổ hắn bỗng chốc chợt lạnh. Hắn ngơ ngẩn nhìn cổ của mình có máu bắn ra. Máu từ lưỡi đao nhỏ xuống, giống như những bông hồng mai nở rộ.
Hắn cố sức quay đầu, ánh mắt dừng ở cánh cửa, há miệng nhưng âm thanh rất nhỏ không thoát ra khỏi cổ họng, chỉ ú ớ.
"Ngu xuẩn! Tìm chết!"
Một giọng nói lạnh lẽo không hề có tình cảm vang lên.
Viên Hiểu Phong ngã xuống đất. Giây phút cuối cùng có ý thức, hắn thấy một đôi giày màu đen, bên trên dùng chỉ vàng thêu hình rồng rất là bắt mắt.
Viên Tri Mạch đột nhiên để chén rượu trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía cửa.
"Sao vậy?"
"Hình như có người kêu ta."
Viên Tri Mạch bỏ chén rượu. Vừa rồi ngực nhói lên một trận, lòng cũng hốt hoảng, nghĩ nghĩ, Viên Tri Mạch lần mò đi ra. Đẩy cửa ra, bên ngoài là ánh nắng sáng ngời ấm áp, hành lang có lá cây rụng đầy, chim kêu líu lo. Một khung cảnh bình thường sáng sủa.
Ở cửa một người cũng không có.
Trưởng Tôn Yến lảo đảo lắc lư đi theo, mở to mắt nhìn ra bên ngoài.
"Làm sao vậy?"
Không đợi Viên Tri Mạch trả lời, người đang say mê man trong nháy mắt thanh tỉnh.
"Ta hình như ngửi thấy mùi máu?"
Viên Tri Mạch nhảy dựng.
"Cái gì?"
Trưởng Tôn Yến xoa xoa cái mũi, lúc này lại ngửi không ra, hoang mang gãi gãi đầu.
"Có thể là do uống rượu nhiều quá. Ta là người, đâu giống tên kia, cái mũi sao có thể nhạy bén như vậy."
Hắn lại túm Viên Tri Mạch, lớn tiếng nói.
"Đi thôi, ngươi không phải nói muốn cùng ta uống rượu sao? Chúng ta tiếp tục uống rượu... tiếp tục uống rượu!"
"Hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi."
Không biết vì cái gì, Viên Tri Mạch lại cảm thấy có chút bất an.
"Không được! Ta hôm nay muốn uống say! Không uống say không trở về!"
Viên Tri Mạch sao địch nổi một con ma men sung sức, nên đã bị Trưởng Tôn Yến kéo trở lại uống rượu. Trưởng Tôn Yến uống thêm hai chén, cũng không biết do uống nhiều hay vì nguyên nhân gì khác, hắn lăn ra bất tỉnh nhân sự, nằm trên mặt đất hoàn toàn thành một bãi bùn lầy.
Viên Tri Mạch đá đá hắn. Trưởng Tôn Yến không nhúc nhích, ôm bình rượu ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm thứ gì, mơ hồ nghe không rõ.
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, chống vào bàn đứng lên. Đột nhiên phát hiện mình choáng váng, mặt rất nóng, bước đi cũng không tự chủ được mà lảo đảo.
Sao say rượu dữ như vậy? Vừa rồi cũng không uống nhiều mà.
Thật vất vả ổn định thân mình, ý thức mông lung, Viên Tri Mạch bắt được một vật thật ấm nóng.
Mơ mơ màng màng, Viên Tri Mạch ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận một đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt, một gương quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Người áo đen khẽ nhếch môi, ánh mắt thần sắc lại ôn thuận như ngọc.
"Dung...... Dung Tuyển?"
Viên Tri Mạch có chút chần chờ, chân mày cau lại, người trước mắt rõ ràng là Dung Tuyển. Nhưng không biết vì sao, Viên Tri Mạch cảm thấy người này có chút xa lạ.
Hắn hơi mỉm cười, nụ cười thanh lãnh mà nhu hòa.
" Là ta."
Không đúng! Dung Tuyển sẽ không cười như vậy!
Ngực Viên Tri Mạch nhói lên, cũng không biết từ nơi nào có sức lực, đột nhiên đẩy người nọ ra, lui ra sau.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Dung Tuyển!"
"Thật ra có rất ít người có thể phân biệt ta và hắn. Viên Tri Mạch, ngươi quả là không tồi."
Viên Tri Mạch lắc lắc đầu. Trước mắt hiện lên bóng dáng một thiếu niên áo xanh đứng ở phía sau người giống Dung Tuyển. Thiếu niên áo xanh thần sắc hờ hững mà bình tĩnh, sắc mặt như bạch ngọc, giống Viên Tri Mạch như đúc!
Một cảm giác sợ hãi bỗng chốc bao phủ toàn thân, Viên Tri Mạch giật mình một cái. Viên Tri Mạch không nhiều lời, theo bản năng lui về phía sau.
"A Yến....!"
Đáng tiếc còn chưa có nói hết, Viên Tri Mạch đã cảm thấy một trận đau nhức. Quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy một gương mặt ngăm đen, Viên Tri Mạch không thể tin, lẩm bẩm.
"Tưởng Kim?"
Tưởng Kim mơ hồ lộ ra một chút áy náy, nhưng cảm xúc kia đã bị đè ép xuống. Đao vung lên, Viên Tri Mạch kêu lên một tiếng, cả người không tự chủ được mềm nhũn, ý thức rơi vào bóng tối!
Tưởng Kim trầm mặc nâng Viên Tri Mạch đã hôn mê lên đứng ở một bên. Thiếu niên áo xanh kia nhanh chóng ngửa đầu uống mấy ngụm rượu, lại làm cho đầu tóc hỗn độn một chút. Nếu không phải trong tay hắn là người thật, thề có Thánh thần, Tưởng Kim cũng sẽ cho rằng thiếu niên áo xanh trước mắt thật sự là Viên Tri Mạch.
Người có khuôn mặt Dung Tuyển quét mắt từ trên xuống Viên Tri Mạch giả.
"Bộ dáng rất giống, không nhìn kỹ xác thật không dễ dàng nhận ra. Cơ hội lần này nếu có sai lầm sẽ không còn lần nữa. Ngươi có biết ngươi phải làm gì không?"
Viên Tri Mạch giả cung kính, giọng của hắn giống Viên Tri Mạch như đúc.
"Thuộc hạ đã rõ, giết Tô Nhã Nhi, đoạt Trấn Quốc ngọc tỷ. Kích động Nam Việt phản, ép Định Hi phản."
"Thực tốt. Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nếu ngươi có thể thành công thì sau này ngươi chính là tâm phúc. Nếu thất bại, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đó."
"Thuộc hạ nguyện vì chủ tử cúc cung tận tụy da ngựa bọc thây."
"Tốt. Dung Tầm rất xảo xảo trá, ứng phó phải cẩn thận một chút."
"Dạ rõ."
Viên Tri Mạch giả nhanh chóng nằm vào bên cạnh Trưởng Tôn Yến. Tiếp theo hắn uống vào một viên thuốc, nháy mắt, vừa rồi còn trả lời trôi chảy, thiếu niên nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Kim thần sắc phức tạp nhìn người hôn mê trên mặt đất, lại nhìn người hôn mê trong lòng ngực. Hai người biểu tình giống nhau như đúc, cũng không biết nói như thế nào, nhìn hàng giả kia lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Người bên cạnh đột nhiên nói.
"Ngươi cảm thấy như vậy không tốt?"
Tưởng Kim sợ hãi cả kinh. Hắn là sát thủ đứng đầu, vẫn thường che giấu cảm xúc trong lòng, lại không nghĩ tới dễ dàng bị nhìn thấu. Hắn cuống quít ngẩng đầu nhìn người áo đen. Người xưa nay lạnh nhạt không hề che giấu cung kính, còn có một chút sợ hãi.
"Tưởng Kim không dám."
"Ngươi là người của hoàng cô, ở trước mặt ta cũng không cần phải hèn mọn như vậy. Tuy rằng lần trước ngươi không thể giết chết Dung Tầm, nhưng là do vận khí hắn quá tốt, vận khí của ngươi không tốt mà thôi. Không cần đem trách nhiệm gánh ở trên người mình."
Thân thể Tưởng Kim run lên. Lần trước hắn tùy tiện động thủ làm hỏng toàn bộ kế hoạch, nếu không phải nhờ trốn vào phủ đệ vị này, chỉ sợ hắn cũng chạy không thoát những ảnh vệ đó. Nhưng người trước mắt, có vẻ mặt ôn hòa nhu thuận này, lại làm một sát thủ lăn lộn nhiều năm như hắn sợ hãi. Bởi vì sợ hãi cho nên thần phục, bởi vì thần phục nên tiếp xúc những chuyện nghe rợn cả người. Biết được chân tướng lại càng thêm sợ hãi.
Biết quá nhiều, bản thân càng thấy sai lầm.
Hắn biết mình sớm hay muộn có một ngày sẽ chết. Điều hắn muốn cũng không nhiều lắm, chỉ nguyện đem ngày đó kéo dài hơn một ít.
Người áo đen nhàn nhạt nhìn qua, vừa lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi cùng cầu sinh của Tưởng Kim. Hắn thích dùng người như vậy, sợ chết, cầu sinh.
Phàm là người có điều sợ hãi sẽ dễ lợi dụng.
Tâm tình tốt hắn hỏi.
"Ngươi còn chưa có trả lời ta. Ngươi vì cái gì cảm thấy không tốt như vậy?"
Hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực Tưởng Kim. Rất nhiều năm không gặp, ngẫu nhiên gặp cũng là ở khoảng cách rất xa. Hiện giờ nhìn kỹ, mới phát hiện đứa bé năm đó hay đi theo phía sau hắn như cái đuôi, giờ đã lớn, còn cùng Dung Tuyển kia có chút dây dưa thị phi. Thật sự là người định không bằng trời định.
Tưởng Kim càng sợ hãi, nhưng cũng biết điều người này muốn biết nếu không nói rõ ràng, hậu quả tuyệt đối không thể lường trước sẽ điên cuồng thế nào. Vị này thoạt nhìn là chủ tử ôn hòa, nhưng thủ đoạn tuyệt đối tàn nhẫn gấp trăm lần so với Đại công chúa. Hắn không dám nghĩ nhiều, vội cung kính nói.
"Không phải, Tưởng Kim chỉ cảm thấy ngài thân phận tôn quý, không cần tự mình làm những việc nhỏ không tốt."
Người áo đen nghe được thấy buồn cười.
"Ta thân phận tôn quý sao? Ta sao không biết? Ta bị giấu ở trong bóng đêm, thân phận tôn quý chính là Dung Tuyển kia. Ta không có nửa phần quan hệ."
Nếu không phải hoàng cô đem sự tình làm cho rối rắm. Tô Nhã Nhi lại trốn ra khỏi hoàng cung. Dung Tuyển cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, bắt đầu âm thầm phái người điều tra. Kỳ thật hắn rất cam nguyện ở trong bóng đêm.
Tưởng Kim run lên, không dám nhiều lời, chỉ là tầm mắt rơi xuống người trong lòng ngực, chần chờ nói.
"Vậy hắn... cũng giải quyết?"
"Ta nghe nói hắn đã cứu ngươi một lần, quan hệ hẳn là không tồi. Cho nên ngươi không đành lòng?"
Ngón tay Tưởng Kim khẽ run, một thanh chủy thủ sắc bén đã để ở đầu ngón tay. Ngón tay khẽ động, đã đặt ở trên cổ trắng nõn của Viên Tri Mạch.
Người áo đen khoanh tay, thần sắc hờ hững.
Ngón tay run lên, Tưởng Kim cắn chặt răng, thủ thế vừa nhẹ nhàng lướt qua.
"Từ từ!"
Chủy thủ mỏng gần như trong suốt, đã dính máu tươi hơn một nửa. Người hôn mê rũ đầu, cổ bị cắt qua, miệng vết chảy ra một giọt máu, nhỏ xuống cổ áo màu xanh, nhìn giống như một đóa hồng mai.
Tưởng Kim ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Chủ tử?"
Người áo đen hờ hững nhìn Viên Tri Mạch, thần sắc trong mắt biến ảo. Cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, dừng một chút, mới có chút hứng thú vẫy vẫy tay.
"Thôi, lưu hắn một mạng đi. Cũng coi như lưu cho Viên thái phó người hương khói đi. Trông giữ cẩn thận, sự tình chưa giải quyết, ta không muốn nhìn thấy hắn."
"Dạ."
Gần như là đồng thời, hai người vừa đi ra cửa lại có hai người vội vàng đẩy cửa đi vào.
Một nam nhân nhẹ nhàng tiến vào, mắt phượng hơi lóe sáng. Bước chân vội vã đột nhiên dừng lại, hồ nghi nhìn chung quanh bốn phía, tầm mắt cuối cùng rơi trên đám cỏ.
Bách Uyên theo sát sau lưng, thấy vậy không khỏi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt Dung Tầm.
Chỗ cỏ tán loạn, tựa như vừa rồi có người té ngã, sau đó lại bị người mạnh mẽ kéo đi. Dấu vết bình thường tựa như không có bất cứ cái gì đáng nghi hoặc.
Nhưng Bách Uyên biết chủ tử nhà mình trời sinh có giác quan nhạy bén như sói. Loại trực giác nhạy bén này trợ giúp bọn họ rất nhiều, có thể chuyển hiểm thành an. Cho nên hắn không chút do dự, lập tức ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đẩy những ngọn cỏ ra, lại không có gì quái dị.
Bách Uyên nhíu nhíu mày, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục xem xét, đầu ngón tay đụng chạm đến bùn đất phía dưới.
Đầu ngón tay hơi ướt.
Sắc mặt Bách Uyên biến đổi, lập tức lấy khăn ra. Loại khăn này dùng hấp thu cực tốt. Nhẹ nhàng chạm vào đất, màu trắng của khăn lập tức nhuộm đỏ một mảnh.
Máu!
Bách Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, bóng người thoáng qua, Dung Tầm đã xuống tầng hầm.
Bách Uyên cuống quít thủ thế nhìn bốn phía. Hắn nhanh chóng xem xét mọi nơi, vội vàng đi theo vào trong. Hắn thấy chủ tử nhà mình thật cẩn thận bế người áo xanh đã xụi lơ dưới đất lên. Thiếu niên mặt mày thanh nhã, hai mắt nhắm chặt, người đầy mùi rượu, đang ngủ say.
Bách Uyên nhẹ nhàng thở ra. May mắn không có việc gì.
"Nơi này là chỗ nào?"
"Hầm rượu của quân Định Hi ở ngoài thành."
Viên Tri Mạch từ trên giá lấy xuống hai bầu rượu, mở niêm phong, rót cho Trưởng Tôn Yến một chén.
"Rượu này là rượu mạnh, đủ cho ngươi say."
Trưởng Tôn Yến nhìn không chớp mắt chén rượu đã rót đầy, lại càng ngẩn người. Viên Tri Mạch cũng không nói gì nữa, tự mình uống rượu. Viên Tri Mạch thích uống rượu, nhưng không thích mượn rượu tiêu sầu, vì cho rằng mượn rượu tiêu sầu là phí rượu cũng làm hư chính mình.
Viên Tri Mạch quá dũng cảm, rượu đổ ào ào vào miệng, nhưng thật ra có một nửa rót vào quần áo. Viên Tri Mạch thoáng nhướng mày, nhẹ nhàng cười.
"Ngươi cứ uống thoải mái. Ngươi uống đến bao nhiêu mới có thể say?"
Trưởng Tôn Yến trừng mắt.
"Ngươi quản lão tử!"
Viên Tri Mạch nhún nhún vai, uống rượu của mình.
Dung Khánh Uyên giỏi dùng binh, cũng thích uống rượu, tất nhiên sẽ không bạc đãi thủ hạ của mình. Cho nên hầm rượu này cũng không phải hàng bình thường. Tuy rằng kém rượu kinh đô, nhưng đều là rượu mạnh tốt nhất.
Ngẫu nhiên uống một lần cũng không tồi.
Khuôn mặt Trưởng Tôn Yến ửng đỏ, ôm một bình rượu ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hắn vốn là người luyện võ, ngồi như vậy không những không thô lỗ mà có vẻ phóng khoáng.
"Ngươi không hỏi xem ta vì cái gì muốn uống rượu?"
"Ta cũng muốn hỏi."
Viên Tri Mạch nhẹ nhàng bâng quơ ngẩng đầu.
"Ngươi sẽ trả lời sao?"
Trưởng Tôn Yến nói không nên lời một hồi lâu, rót rượu vào mồm cho hả giận, nuốt xuống.
"Tính tình ngươi thật không tốt!"
Dừng một chút, lại ngửa mặt rót rượu vào miệng.
"Ta không nghĩ ra vì sao lúc trước lại thích ngươi! Quả thực không thể hiểu được. Thật buồn cười!"
"Bởi vì ngươi lúc trước mắt bị mù."
Trưởng Tôn Yến bị sặc một ngụm rượu vừa đổ vào miệng. Hắn liên ho khan vài tiếng, mặt đỏ lên. Viên Tri Mạch tỏ vẻ vô tội nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt, không thể nhịn cười.
Uống rượu cùng nhau, chén không chạm, từng người tự uống.
Có những thời điểm, không cần hỏi nhiều, thật sự chỉ cần cùng nhau uống rượu là tốt rồi.
Một người say chuếnh choáng hồ đồ cùng một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt uống rượu như điên, cũng tỏ ra vui vẻ. Trong lúc nhất thời họ cũng không phát hiện ngoài cửa có người.
Ngoài cửa thật sự có người.
Viên Hiểu Phong cau mày, nhìn hai người vui vẻ uống rượu, lại bực chính mình. Hắn đã bị điên nên mới đi theo đến đây. Hắn cùng Viên Tri Mạch đã cắt đứt quan hệ, Viên Tri Mạch đã bị đuổi ra khỏi gia môn. Nếu không phải mẫu thân luôn dặn dò hắn chiếu cố Viên Tri Mạch, hắn cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Hắn bực mình hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Trong nháy mắt, cổ hắn bỗng chốc chợt lạnh. Hắn ngơ ngẩn nhìn cổ của mình có máu bắn ra. Máu từ lưỡi đao nhỏ xuống, giống như những bông hồng mai nở rộ.
Hắn cố sức quay đầu, ánh mắt dừng ở cánh cửa, há miệng nhưng âm thanh rất nhỏ không thoát ra khỏi cổ họng, chỉ ú ớ.
"Ngu xuẩn! Tìm chết!"
Một giọng nói lạnh lẽo không hề có tình cảm vang lên.
Viên Hiểu Phong ngã xuống đất. Giây phút cuối cùng có ý thức, hắn thấy một đôi giày màu đen, bên trên dùng chỉ vàng thêu hình rồng rất là bắt mắt.
Viên Tri Mạch đột nhiên để chén rượu trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía cửa.
"Sao vậy?"
"Hình như có người kêu ta."
Viên Tri Mạch bỏ chén rượu. Vừa rồi ngực nhói lên một trận, lòng cũng hốt hoảng, nghĩ nghĩ, Viên Tri Mạch lần mò đi ra. Đẩy cửa ra, bên ngoài là ánh nắng sáng ngời ấm áp, hành lang có lá cây rụng đầy, chim kêu líu lo. Một khung cảnh bình thường sáng sủa.
Ở cửa một người cũng không có.
Trưởng Tôn Yến lảo đảo lắc lư đi theo, mở to mắt nhìn ra bên ngoài.
"Làm sao vậy?"
Không đợi Viên Tri Mạch trả lời, người đang say mê man trong nháy mắt thanh tỉnh.
"Ta hình như ngửi thấy mùi máu?"
Viên Tri Mạch nhảy dựng.
"Cái gì?"
Trưởng Tôn Yến xoa xoa cái mũi, lúc này lại ngửi không ra, hoang mang gãi gãi đầu.
"Có thể là do uống rượu nhiều quá. Ta là người, đâu giống tên kia, cái mũi sao có thể nhạy bén như vậy."
Hắn lại túm Viên Tri Mạch, lớn tiếng nói.
"Đi thôi, ngươi không phải nói muốn cùng ta uống rượu sao? Chúng ta tiếp tục uống rượu... tiếp tục uống rượu!"
"Hôm nay đến đây thôi, chúng ta về đi."
Không biết vì cái gì, Viên Tri Mạch lại cảm thấy có chút bất an.
"Không được! Ta hôm nay muốn uống say! Không uống say không trở về!"
Viên Tri Mạch sao địch nổi một con ma men sung sức, nên đã bị Trưởng Tôn Yến kéo trở lại uống rượu. Trưởng Tôn Yến uống thêm hai chén, cũng không biết do uống nhiều hay vì nguyên nhân gì khác, hắn lăn ra bất tỉnh nhân sự, nằm trên mặt đất hoàn toàn thành một bãi bùn lầy.
Viên Tri Mạch đá đá hắn. Trưởng Tôn Yến không nhúc nhích, ôm bình rượu ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm thứ gì, mơ hồ nghe không rõ.
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, chống vào bàn đứng lên. Đột nhiên phát hiện mình choáng váng, mặt rất nóng, bước đi cũng không tự chủ được mà lảo đảo.
Sao say rượu dữ như vậy? Vừa rồi cũng không uống nhiều mà.
Thật vất vả ổn định thân mình, ý thức mông lung, Viên Tri Mạch bắt được một vật thật ấm nóng.
Mơ mơ màng màng, Viên Tri Mạch ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận một đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt, một gương quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Người áo đen khẽ nhếch môi, ánh mắt thần sắc lại ôn thuận như ngọc.
"Dung...... Dung Tuyển?"
Viên Tri Mạch có chút chần chờ, chân mày cau lại, người trước mắt rõ ràng là Dung Tuyển. Nhưng không biết vì sao, Viên Tri Mạch cảm thấy người này có chút xa lạ.
Hắn hơi mỉm cười, nụ cười thanh lãnh mà nhu hòa.
" Là ta."
Không đúng! Dung Tuyển sẽ không cười như vậy!
Ngực Viên Tri Mạch nhói lên, cũng không biết từ nơi nào có sức lực, đột nhiên đẩy người nọ ra, lui ra sau.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Dung Tuyển!"
"Thật ra có rất ít người có thể phân biệt ta và hắn. Viên Tri Mạch, ngươi quả là không tồi."
Viên Tri Mạch lắc lắc đầu. Trước mắt hiện lên bóng dáng một thiếu niên áo xanh đứng ở phía sau người giống Dung Tuyển. Thiếu niên áo xanh thần sắc hờ hững mà bình tĩnh, sắc mặt như bạch ngọc, giống Viên Tri Mạch như đúc!
Một cảm giác sợ hãi bỗng chốc bao phủ toàn thân, Viên Tri Mạch giật mình một cái. Viên Tri Mạch không nhiều lời, theo bản năng lui về phía sau.
"A Yến....!"
Đáng tiếc còn chưa có nói hết, Viên Tri Mạch đã cảm thấy một trận đau nhức. Quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy một gương mặt ngăm đen, Viên Tri Mạch không thể tin, lẩm bẩm.
"Tưởng Kim?"
Tưởng Kim mơ hồ lộ ra một chút áy náy, nhưng cảm xúc kia đã bị đè ép xuống. Đao vung lên, Viên Tri Mạch kêu lên một tiếng, cả người không tự chủ được mềm nhũn, ý thức rơi vào bóng tối!
Tưởng Kim trầm mặc nâng Viên Tri Mạch đã hôn mê lên đứng ở một bên. Thiếu niên áo xanh kia nhanh chóng ngửa đầu uống mấy ngụm rượu, lại làm cho đầu tóc hỗn độn một chút. Nếu không phải trong tay hắn là người thật, thề có Thánh thần, Tưởng Kim cũng sẽ cho rằng thiếu niên áo xanh trước mắt thật sự là Viên Tri Mạch.
Người có khuôn mặt Dung Tuyển quét mắt từ trên xuống Viên Tri Mạch giả.
"Bộ dáng rất giống, không nhìn kỹ xác thật không dễ dàng nhận ra. Cơ hội lần này nếu có sai lầm sẽ không còn lần nữa. Ngươi có biết ngươi phải làm gì không?"
Viên Tri Mạch giả cung kính, giọng của hắn giống Viên Tri Mạch như đúc.
"Thuộc hạ đã rõ, giết Tô Nhã Nhi, đoạt Trấn Quốc ngọc tỷ. Kích động Nam Việt phản, ép Định Hi phản."
"Thực tốt. Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nếu ngươi có thể thành công thì sau này ngươi chính là tâm phúc. Nếu thất bại, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đó."
"Thuộc hạ nguyện vì chủ tử cúc cung tận tụy da ngựa bọc thây."
"Tốt. Dung Tầm rất xảo xảo trá, ứng phó phải cẩn thận một chút."
"Dạ rõ."
Viên Tri Mạch giả nhanh chóng nằm vào bên cạnh Trưởng Tôn Yến. Tiếp theo hắn uống vào một viên thuốc, nháy mắt, vừa rồi còn trả lời trôi chảy, thiếu niên nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Kim thần sắc phức tạp nhìn người hôn mê trên mặt đất, lại nhìn người hôn mê trong lòng ngực. Hai người biểu tình giống nhau như đúc, cũng không biết nói như thế nào, nhìn hàng giả kia lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Người bên cạnh đột nhiên nói.
"Ngươi cảm thấy như vậy không tốt?"
Tưởng Kim sợ hãi cả kinh. Hắn là sát thủ đứng đầu, vẫn thường che giấu cảm xúc trong lòng, lại không nghĩ tới dễ dàng bị nhìn thấu. Hắn cuống quít ngẩng đầu nhìn người áo đen. Người xưa nay lạnh nhạt không hề che giấu cung kính, còn có một chút sợ hãi.
"Tưởng Kim không dám."
"Ngươi là người của hoàng cô, ở trước mặt ta cũng không cần phải hèn mọn như vậy. Tuy rằng lần trước ngươi không thể giết chết Dung Tầm, nhưng là do vận khí hắn quá tốt, vận khí của ngươi không tốt mà thôi. Không cần đem trách nhiệm gánh ở trên người mình."
Thân thể Tưởng Kim run lên. Lần trước hắn tùy tiện động thủ làm hỏng toàn bộ kế hoạch, nếu không phải nhờ trốn vào phủ đệ vị này, chỉ sợ hắn cũng chạy không thoát những ảnh vệ đó. Nhưng người trước mắt, có vẻ mặt ôn hòa nhu thuận này, lại làm một sát thủ lăn lộn nhiều năm như hắn sợ hãi. Bởi vì sợ hãi cho nên thần phục, bởi vì thần phục nên tiếp xúc những chuyện nghe rợn cả người. Biết được chân tướng lại càng thêm sợ hãi.
Biết quá nhiều, bản thân càng thấy sai lầm.
Hắn biết mình sớm hay muộn có một ngày sẽ chết. Điều hắn muốn cũng không nhiều lắm, chỉ nguyện đem ngày đó kéo dài hơn một ít.
Người áo đen nhàn nhạt nhìn qua, vừa lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi cùng cầu sinh của Tưởng Kim. Hắn thích dùng người như vậy, sợ chết, cầu sinh.
Phàm là người có điều sợ hãi sẽ dễ lợi dụng.
Tâm tình tốt hắn hỏi.
"Ngươi còn chưa có trả lời ta. Ngươi vì cái gì cảm thấy không tốt như vậy?"
Hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực Tưởng Kim. Rất nhiều năm không gặp, ngẫu nhiên gặp cũng là ở khoảng cách rất xa. Hiện giờ nhìn kỹ, mới phát hiện đứa bé năm đó hay đi theo phía sau hắn như cái đuôi, giờ đã lớn, còn cùng Dung Tuyển kia có chút dây dưa thị phi. Thật sự là người định không bằng trời định.
Tưởng Kim càng sợ hãi, nhưng cũng biết điều người này muốn biết nếu không nói rõ ràng, hậu quả tuyệt đối không thể lường trước sẽ điên cuồng thế nào. Vị này thoạt nhìn là chủ tử ôn hòa, nhưng thủ đoạn tuyệt đối tàn nhẫn gấp trăm lần so với Đại công chúa. Hắn không dám nghĩ nhiều, vội cung kính nói.
"Không phải, Tưởng Kim chỉ cảm thấy ngài thân phận tôn quý, không cần tự mình làm những việc nhỏ không tốt."
Người áo đen nghe được thấy buồn cười.
"Ta thân phận tôn quý sao? Ta sao không biết? Ta bị giấu ở trong bóng đêm, thân phận tôn quý chính là Dung Tuyển kia. Ta không có nửa phần quan hệ."
Nếu không phải hoàng cô đem sự tình làm cho rối rắm. Tô Nhã Nhi lại trốn ra khỏi hoàng cung. Dung Tuyển cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, bắt đầu âm thầm phái người điều tra. Kỳ thật hắn rất cam nguyện ở trong bóng đêm.
Tưởng Kim run lên, không dám nhiều lời, chỉ là tầm mắt rơi xuống người trong lòng ngực, chần chờ nói.
"Vậy hắn... cũng giải quyết?"
"Ta nghe nói hắn đã cứu ngươi một lần, quan hệ hẳn là không tồi. Cho nên ngươi không đành lòng?"
Ngón tay Tưởng Kim khẽ run, một thanh chủy thủ sắc bén đã để ở đầu ngón tay. Ngón tay khẽ động, đã đặt ở trên cổ trắng nõn của Viên Tri Mạch.
Người áo đen khoanh tay, thần sắc hờ hững.
Ngón tay run lên, Tưởng Kim cắn chặt răng, thủ thế vừa nhẹ nhàng lướt qua.
"Từ từ!"
Chủy thủ mỏng gần như trong suốt, đã dính máu tươi hơn một nửa. Người hôn mê rũ đầu, cổ bị cắt qua, miệng vết chảy ra một giọt máu, nhỏ xuống cổ áo màu xanh, nhìn giống như một đóa hồng mai.
Tưởng Kim ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Chủ tử?"
Người áo đen hờ hững nhìn Viên Tri Mạch, thần sắc trong mắt biến ảo. Cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, dừng một chút, mới có chút hứng thú vẫy vẫy tay.
"Thôi, lưu hắn một mạng đi. Cũng coi như lưu cho Viên thái phó người hương khói đi. Trông giữ cẩn thận, sự tình chưa giải quyết, ta không muốn nhìn thấy hắn."
"Dạ."
Gần như là đồng thời, hai người vừa đi ra cửa lại có hai người vội vàng đẩy cửa đi vào.
Một nam nhân nhẹ nhàng tiến vào, mắt phượng hơi lóe sáng. Bước chân vội vã đột nhiên dừng lại, hồ nghi nhìn chung quanh bốn phía, tầm mắt cuối cùng rơi trên đám cỏ.
Bách Uyên theo sát sau lưng, thấy vậy không khỏi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt Dung Tầm.
Chỗ cỏ tán loạn, tựa như vừa rồi có người té ngã, sau đó lại bị người mạnh mẽ kéo đi. Dấu vết bình thường tựa như không có bất cứ cái gì đáng nghi hoặc.
Nhưng Bách Uyên biết chủ tử nhà mình trời sinh có giác quan nhạy bén như sói. Loại trực giác nhạy bén này trợ giúp bọn họ rất nhiều, có thể chuyển hiểm thành an. Cho nên hắn không chút do dự, lập tức ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đẩy những ngọn cỏ ra, lại không có gì quái dị.
Bách Uyên nhíu nhíu mày, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục xem xét, đầu ngón tay đụng chạm đến bùn đất phía dưới.
Đầu ngón tay hơi ướt.
Sắc mặt Bách Uyên biến đổi, lập tức lấy khăn ra. Loại khăn này dùng hấp thu cực tốt. Nhẹ nhàng chạm vào đất, màu trắng của khăn lập tức nhuộm đỏ một mảnh.
Máu!
Bách Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, bóng người thoáng qua, Dung Tầm đã xuống tầng hầm.
Bách Uyên cuống quít thủ thế nhìn bốn phía. Hắn nhanh chóng xem xét mọi nơi, vội vàng đi theo vào trong. Hắn thấy chủ tử nhà mình thật cẩn thận bế người áo xanh đã xụi lơ dưới đất lên. Thiếu niên mặt mày thanh nhã, hai mắt nhắm chặt, người đầy mùi rượu, đang ngủ say.
Bách Uyên nhẹ nhàng thở ra. May mắn không có việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.