Chương 37: Mối Tình Đầu Năm 20 Tuổi
Phương Lạc Uyển
24/05/2023
Cả hai ăn tối được một lúc thì cùng nhau ra ngoài đi dạo. Cũng lâu rồi cả
hai chưa ở bên nhau lâu như vậy, bầu không khí trong lòng khiến cả hai
cảm thấy rất thoải mái.
Viễn Tước im lặng được một lúc mới mở miệng nói trước.
'' Em tính tiếp tục làm ở Tần thị. Tôi có thể mở cho em công ty mà em muốn ''
Nghe thế Vân Hạ liền trực tiếp từ chối lời đề nghị này, cậu muốn tự mình đi làm, cậu không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.
'' Không cần. Em cảm thấy ở Tần thị rất tốt ''
Thấy cậu một mực kiên quyết như vậy anh cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa. Cả hai cứ thế đi dạo cùng nhau trong sự im lặng. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng cất giấu trong lòng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vân Hạ trong lòng có chút bức bối, suy nghĩ có nên hỏi thẳng với Viễn Tước về Cố Cẩm hay không. Dù sao về vấn đề này anh ấy chưa một lần nhắc tới trước mặt cậu. Vân Hạ cắn môi liền mở lời.
'' Anh có thể nói cho em biết về Cố Cẩm được không? ''
Viễn Tước bất chợt nhìn cậu với ánh mắt đầy đăm chiêu, không biết nên mở lời nói như thế nào. Đây là vấn đề luôn khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều.
'' Tại sao muốn biết? ''
Vân Hạ nhìn thẳng rồi nói, ánh mắt có chút buồn. Cậu không biết phải làm gì, một nửa muốn nghe nhưng một nửa lại không.
'' Chỉ đơn giản muốn biết Cố Cẩm là ai? ''
Viễn Tước nhìn một lúc cuối cùng cũng nói nhưng đáp án này lại khiến cậu có chút đau, chắc ai được là bản thân cậu muốn biết cơ mà.
'' Cố Cẩm là mối tình đầu của tôi, năm tôi 20 tuổi ''
Thì ra là mối tình đầu
Vân Hạ lại tiếp tục đặt ra nghi vấn trong lòng mình, nếu thực sự yêu nhau như vậy tại sao cả hai lại không ở bên nhau nữa. Tại sao anh lại kết hôn với cậu? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong tâm trí của Vân Hạ.
'' Vậy tại sao anh với cậu ấy không ở bên nhau. Cậu ấy đã đi đâu? ''
Viễn Tước nhớ lại đoạn kí ức năm đó, anh cùng Cố Cẩm là một đôi yêu nhau đằm thắm, mọi người đều rất ngưỡng mộ tình yêu này. Lúc đó đối với anh mà nói Cố Cẩm chính là tất cả, anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ mãi mãi bên cạnh mình. Nhưng đến một ngày Cố Cẩm bỗng dưng biến mất chỉ để lại một lá thư trên bàn, đọc xong lá thư tim anh như tan nát đau khổ khi người mình yêu rời đi. Cho dù anh cho người tìm kiếm bao nhiêu lâu đi chăng nữa cũng không hề có tung tích của Cố Cẩm.
Anh đắm chìm trong đau khổ cùng lúc đó tai nạn của ba mẹ lại khiến anh đứng trên bờ vực thẳm, Viễn Thị lâm vào cảnh sắp phá sản, cha mẹ chết vẫn chưa tìm được hung thủ. Anh buộc mình phải tỉnh táo để gánh vác trách nhiệm quản lý Viễn Thị đưa nó từ một công ty sắp phá sản trở thành một tập đoàn hàng đầu rồi dần dần anh cũng ngưng việc tìm kiếm đối với Cố Cẩm. Nhưng không ngờ lại có ngày Cố Cẩm quay lại.
Đang chìm trong hồi ức, bỗng bị giọng nói bên cạnh lôi kéo anh trở về, đôi mắt đối mặt với Vân Hạ nhìn thấy ánh mắt tò mò của cậu muốn biết câu trả lờ,i anh liền đưa mắt sang hướng khác rồi nói.
'' Cố Cẩm ra nước ngoài. Chúng tôi vì thế mới chia tay ''
Thì ra là vậy
Thấy Vân Hạ đang có vẻ muốn hỏi tiếp anh liền chặt đứt suy nghĩ này, nhìn đồng hồ sau đó lại nói.
'' Chúng ta về thôi... đã trễ lắm rồi ''
Vân Hạ vẫn chưa kịp hỏi chuyện xảy ra sau đó thì đã bị Viễn Tước đưa về. Cả hai xoay người dọc theo đường để đến chỗ đậu xe thì có tiếng chuông điện thoại reo. Viễn Tước nhìn thấy tên người gọi đến thì bắt máy.
'' Alo ''
Cố Cẩm bên đầu dây nghe được giọng của anh liền nói, giọng nói thể hiện sự áy náy.
'' Alo, có phải đã làm phiền anh rồi không ? ''
Viễn Tước nhìn Vân Hạ đang đứng cạnh mình, Vân Hạ cũng đang nhìn lại anh. Anh xoay người sang hướng khác để trả lời.
'' Không sao. Em gọi có chuyện gì? ''
Nghe được giọng nói vang lên từ trong điện thoại cũng biết người gọi đến là ai. Vân Hạ bĩu môi rồi đi trước ngồi vào trong xe chờ đợi Viễn Tước, cậu không muốn đứng đó nghe cuộc nói chuyện tình ái của hai người một chút nào.
Cố Cẩm liền dùng giọng điệu tủi thân mà nói giống như có ai đang bắt nạt cậu ta vậy.
'' Ngày mai anh có thể đến bệnh viện đón em được không? Trợ lý của em có việc bận đột xuất, bên cạnh em ngoài trợ lý ra thì không còn ai nên em chỉ có thể nhớ đến anh''
Viễn Tước nghe thế mềm lòng liền đáp ứng Cố Cẩm.
'' Được ''
Cố Cẩm nghe được câu trả lời liền mừng thầm, Viễn Tước chưa từng từ chối yêu cầu của cậu ta nên khi cậu đưa đề nghị này biết chắc anh sẽ đồng ý.
'' Cảm ơn anh ''
Viễn Tước cúp máy sau đó quay trở về xe, khởi động xe chạy đi. Trên đường về cả hai im lặng không nói tiếng nào, chỉ đơn giản là vì Vân Hạ đã giả vờ ngủ, cậu lúc này không biết nên nói gì với Viễn Tước.
Viễn Tước im lặng được một lúc mới mở miệng nói trước.
'' Em tính tiếp tục làm ở Tần thị. Tôi có thể mở cho em công ty mà em muốn ''
Nghe thế Vân Hạ liền trực tiếp từ chối lời đề nghị này, cậu muốn tự mình đi làm, cậu không muốn nợ anh bất cứ thứ gì.
'' Không cần. Em cảm thấy ở Tần thị rất tốt ''
Thấy cậu một mực kiên quyết như vậy anh cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa. Cả hai cứ thế đi dạo cùng nhau trong sự im lặng. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng cất giấu trong lòng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vân Hạ trong lòng có chút bức bối, suy nghĩ có nên hỏi thẳng với Viễn Tước về Cố Cẩm hay không. Dù sao về vấn đề này anh ấy chưa một lần nhắc tới trước mặt cậu. Vân Hạ cắn môi liền mở lời.
'' Anh có thể nói cho em biết về Cố Cẩm được không? ''
Viễn Tước bất chợt nhìn cậu với ánh mắt đầy đăm chiêu, không biết nên mở lời nói như thế nào. Đây là vấn đề luôn khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều.
'' Tại sao muốn biết? ''
Vân Hạ nhìn thẳng rồi nói, ánh mắt có chút buồn. Cậu không biết phải làm gì, một nửa muốn nghe nhưng một nửa lại không.
'' Chỉ đơn giản muốn biết Cố Cẩm là ai? ''
Viễn Tước nhìn một lúc cuối cùng cũng nói nhưng đáp án này lại khiến cậu có chút đau, chắc ai được là bản thân cậu muốn biết cơ mà.
'' Cố Cẩm là mối tình đầu của tôi, năm tôi 20 tuổi ''
Thì ra là mối tình đầu
Vân Hạ lại tiếp tục đặt ra nghi vấn trong lòng mình, nếu thực sự yêu nhau như vậy tại sao cả hai lại không ở bên nhau nữa. Tại sao anh lại kết hôn với cậu? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong tâm trí của Vân Hạ.
'' Vậy tại sao anh với cậu ấy không ở bên nhau. Cậu ấy đã đi đâu? ''
Viễn Tước nhớ lại đoạn kí ức năm đó, anh cùng Cố Cẩm là một đôi yêu nhau đằm thắm, mọi người đều rất ngưỡng mộ tình yêu này. Lúc đó đối với anh mà nói Cố Cẩm chính là tất cả, anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ mãi mãi bên cạnh mình. Nhưng đến một ngày Cố Cẩm bỗng dưng biến mất chỉ để lại một lá thư trên bàn, đọc xong lá thư tim anh như tan nát đau khổ khi người mình yêu rời đi. Cho dù anh cho người tìm kiếm bao nhiêu lâu đi chăng nữa cũng không hề có tung tích của Cố Cẩm.
Anh đắm chìm trong đau khổ cùng lúc đó tai nạn của ba mẹ lại khiến anh đứng trên bờ vực thẳm, Viễn Thị lâm vào cảnh sắp phá sản, cha mẹ chết vẫn chưa tìm được hung thủ. Anh buộc mình phải tỉnh táo để gánh vác trách nhiệm quản lý Viễn Thị đưa nó từ một công ty sắp phá sản trở thành một tập đoàn hàng đầu rồi dần dần anh cũng ngưng việc tìm kiếm đối với Cố Cẩm. Nhưng không ngờ lại có ngày Cố Cẩm quay lại.
Đang chìm trong hồi ức, bỗng bị giọng nói bên cạnh lôi kéo anh trở về, đôi mắt đối mặt với Vân Hạ nhìn thấy ánh mắt tò mò của cậu muốn biết câu trả lờ,i anh liền đưa mắt sang hướng khác rồi nói.
'' Cố Cẩm ra nước ngoài. Chúng tôi vì thế mới chia tay ''
Thì ra là vậy
Thấy Vân Hạ đang có vẻ muốn hỏi tiếp anh liền chặt đứt suy nghĩ này, nhìn đồng hồ sau đó lại nói.
'' Chúng ta về thôi... đã trễ lắm rồi ''
Vân Hạ vẫn chưa kịp hỏi chuyện xảy ra sau đó thì đã bị Viễn Tước đưa về. Cả hai xoay người dọc theo đường để đến chỗ đậu xe thì có tiếng chuông điện thoại reo. Viễn Tước nhìn thấy tên người gọi đến thì bắt máy.
'' Alo ''
Cố Cẩm bên đầu dây nghe được giọng của anh liền nói, giọng nói thể hiện sự áy náy.
'' Alo, có phải đã làm phiền anh rồi không ? ''
Viễn Tước nhìn Vân Hạ đang đứng cạnh mình, Vân Hạ cũng đang nhìn lại anh. Anh xoay người sang hướng khác để trả lời.
'' Không sao. Em gọi có chuyện gì? ''
Nghe được giọng nói vang lên từ trong điện thoại cũng biết người gọi đến là ai. Vân Hạ bĩu môi rồi đi trước ngồi vào trong xe chờ đợi Viễn Tước, cậu không muốn đứng đó nghe cuộc nói chuyện tình ái của hai người một chút nào.
Cố Cẩm liền dùng giọng điệu tủi thân mà nói giống như có ai đang bắt nạt cậu ta vậy.
'' Ngày mai anh có thể đến bệnh viện đón em được không? Trợ lý của em có việc bận đột xuất, bên cạnh em ngoài trợ lý ra thì không còn ai nên em chỉ có thể nhớ đến anh''
Viễn Tước nghe thế mềm lòng liền đáp ứng Cố Cẩm.
'' Được ''
Cố Cẩm nghe được câu trả lời liền mừng thầm, Viễn Tước chưa từng từ chối yêu cầu của cậu ta nên khi cậu đưa đề nghị này biết chắc anh sẽ đồng ý.
'' Cảm ơn anh ''
Viễn Tước cúp máy sau đó quay trở về xe, khởi động xe chạy đi. Trên đường về cả hai im lặng không nói tiếng nào, chỉ đơn giản là vì Vân Hạ đã giả vờ ngủ, cậu lúc này không biết nên nói gì với Viễn Tước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.