Chương 11: Có Phải Tôi Lại Rướt Thêm Rắt Rối Rồi Không?
Gián Nhỏ
26/05/2018
Sau lời nói của thằng nhóc Thái Phong ngày hôm đó, quả nhiên đúng như dự đoán của mình, tôi đến trường rất cực khổ. Từ trước đến giờ tôi không
thừa nhận là cuộc sống ở nơi trường học này của tôi bình yên, nhưng chí
ít nó cũng không phải như bây giờ. Thảm họa! Thảm họa!
Không cần nói đâu xa. Sáng nay vừa đến trường lũ con gái đông như kiến kéo đến vây quanh tôi. Đứa chụp hình, đứa quay clip. Tôi biết là không có ý gì tốt đẹp nhưng thử mường tượng mà xem. Tôi thân một mình còn tụi đó thì đông như vậy. Lỡ mà khi đó tôi hét lên thì có mà tụi nó xúm lại đánh cho trào hèm. =.=
Thế nên, tôi đành đạn đứng chờ trống đánh mặc cho trên người đang túa đầy mồ hôi hột, bộ đồng phục ướt đẫm vì mồ hôi.
Rồi chưa kể đến lúc vào lớp. Mấy em xinh tươi lớp tôi đứa nào đứa nấy nhìn tôi ngấu nghiến với vẻ hung tợn. Tôi có cảm giác mình như là miếng bánh rán thơm lừng mà ai cũng muốn há miệng nhét vào. Nhưng giá mà tôi là miếng bánh rán thì hơn, vì bánh rán chí ít nó không cảm thấy nặng nề như tôi lúc này. Haiiizzzz...
__________
"Nguyễn Đỗ Bảo Ly"
Có tiếng hét gọi tên ai đó thất thanh. Tôi ngu ngơ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ một cách uể oải. Cho đến tiếng kêu lại phát lên hai ba lần mỗi lúc một to thêm mà vẫn chưa có ai trả lời trong lòng tôi đã sớm nguyền rủa con nhỏ đó đến tận tim gan.
Tôi thầm rủa, rủa được vài giây thì thấy trong lòng len lỏi một cảm giác rất lạ.
Thôi chết rồi! Nguyễn Đỗ Bảo Ly là tôi.
Tôi hớt hải quay đầu ra phía cửa, chưa kịp nhìn thấy khung cảnh ngoài kia thì trước mặt đã là cái vòm ngực cứng rắn vững vàng.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn. Ủa sao lại là Cao Thành Chí?
- Cậu... Cậu làm gì ở đây?
Cao Thành Chí không nói không rằng, cuối xuống nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài nheo lại như ý cười, thằng bé hất mặt ra phía cửa.
Tôi theo quán tính nhìn theo. Ở đó một đôi quân nữ, tay cầm cần vợt, đang hùng hổ đi vào.
Tôi trố mắt nhìn. Thật không thể tin vào mắt mình.
- What??? Cái quỷ gì thế này?
- Chính là một tốp Fan nữ của Thái Phong đến tìm cậu chứ gì.
Tôi rảo mắt quanh lớp. Thái Phong sao sáng giờ không thấy bóng dáng đâu. Tôi lại trở về nhìn ngược Cao Thành Chí với đôi mắt thành khẩn.
Cao Thành Chí lại mỉm cười, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng đúng chuẩn của thằng bé.
- Muốn tôi giúp sao?
- Đúng! Đúng! - tôi gật đầu với điệu bộ ngân ngấn nước mắt một cách thảm thương nhất.
- Được thôi. Nhưng bây giờ chỉ còn một cách. Cách này cũng là cách sẽ cứu cậu đến hết thời gian còn học ở đây. Cậu đồng ý chứ.
Thôi. Tôi đây không cần nghĩ nhiều. Yên cầu bình yên là tôi sẽ chấp thuận, nên tôi lập tức gật đầu ngay.
- Chắc chắn chưa?
* Gật gật *
- Không hối tiếc nhé!
* Gật gật *
- được rồi. Bắt đầu thôi.
Dứt lời với tôi, Cao Thành Chí quay lại đám nữ sinh đang hò hét tiến gần đến nơi. Thằng bé nói bằng âm thanh to khổ chảng nhưng cũng không làm mất đi vẻ thư sinh của mình.
- Bảo Ly là bạn gái của tôi. Chả phải của Thái Phong gì nhé! Chúng tôi yêu nhau lâu rồi! Mong các bạn hiểu lầm nữa và dừng ngay hành động này đi.
Thành Chí dứt lời, quay sang nhìn tôi.
* Phựt phựt phựt *
Tôi bấy giờ đã chết lặng không những thế tôi còn nghe thấy tiếng dây thần kinh mình đứt phựt phựt. Khuôn miệng bấy giờ mếu máo đến mức thật khó coi. Có Phải tôi lại rướt thêm rắt rối rồi không? Huhuhu...
__________
Không cần nói đâu xa. Sáng nay vừa đến trường lũ con gái đông như kiến kéo đến vây quanh tôi. Đứa chụp hình, đứa quay clip. Tôi biết là không có ý gì tốt đẹp nhưng thử mường tượng mà xem. Tôi thân một mình còn tụi đó thì đông như vậy. Lỡ mà khi đó tôi hét lên thì có mà tụi nó xúm lại đánh cho trào hèm. =.=
Thế nên, tôi đành đạn đứng chờ trống đánh mặc cho trên người đang túa đầy mồ hôi hột, bộ đồng phục ướt đẫm vì mồ hôi.
Rồi chưa kể đến lúc vào lớp. Mấy em xinh tươi lớp tôi đứa nào đứa nấy nhìn tôi ngấu nghiến với vẻ hung tợn. Tôi có cảm giác mình như là miếng bánh rán thơm lừng mà ai cũng muốn há miệng nhét vào. Nhưng giá mà tôi là miếng bánh rán thì hơn, vì bánh rán chí ít nó không cảm thấy nặng nề như tôi lúc này. Haiiizzzz...
__________
"Nguyễn Đỗ Bảo Ly"
Có tiếng hét gọi tên ai đó thất thanh. Tôi ngu ngơ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ một cách uể oải. Cho đến tiếng kêu lại phát lên hai ba lần mỗi lúc một to thêm mà vẫn chưa có ai trả lời trong lòng tôi đã sớm nguyền rủa con nhỏ đó đến tận tim gan.
Tôi thầm rủa, rủa được vài giây thì thấy trong lòng len lỏi một cảm giác rất lạ.
Thôi chết rồi! Nguyễn Đỗ Bảo Ly là tôi.
Tôi hớt hải quay đầu ra phía cửa, chưa kịp nhìn thấy khung cảnh ngoài kia thì trước mặt đã là cái vòm ngực cứng rắn vững vàng.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn. Ủa sao lại là Cao Thành Chí?
- Cậu... Cậu làm gì ở đây?
Cao Thành Chí không nói không rằng, cuối xuống nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài nheo lại như ý cười, thằng bé hất mặt ra phía cửa.
Tôi theo quán tính nhìn theo. Ở đó một đôi quân nữ, tay cầm cần vợt, đang hùng hổ đi vào.
Tôi trố mắt nhìn. Thật không thể tin vào mắt mình.
- What??? Cái quỷ gì thế này?
- Chính là một tốp Fan nữ của Thái Phong đến tìm cậu chứ gì.
Tôi rảo mắt quanh lớp. Thái Phong sao sáng giờ không thấy bóng dáng đâu. Tôi lại trở về nhìn ngược Cao Thành Chí với đôi mắt thành khẩn.
Cao Thành Chí lại mỉm cười, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng đúng chuẩn của thằng bé.
- Muốn tôi giúp sao?
- Đúng! Đúng! - tôi gật đầu với điệu bộ ngân ngấn nước mắt một cách thảm thương nhất.
- Được thôi. Nhưng bây giờ chỉ còn một cách. Cách này cũng là cách sẽ cứu cậu đến hết thời gian còn học ở đây. Cậu đồng ý chứ.
Thôi. Tôi đây không cần nghĩ nhiều. Yên cầu bình yên là tôi sẽ chấp thuận, nên tôi lập tức gật đầu ngay.
- Chắc chắn chưa?
* Gật gật *
- Không hối tiếc nhé!
* Gật gật *
- được rồi. Bắt đầu thôi.
Dứt lời với tôi, Cao Thành Chí quay lại đám nữ sinh đang hò hét tiến gần đến nơi. Thằng bé nói bằng âm thanh to khổ chảng nhưng cũng không làm mất đi vẻ thư sinh của mình.
- Bảo Ly là bạn gái của tôi. Chả phải của Thái Phong gì nhé! Chúng tôi yêu nhau lâu rồi! Mong các bạn hiểu lầm nữa và dừng ngay hành động này đi.
Thành Chí dứt lời, quay sang nhìn tôi.
* Phựt phựt phựt *
Tôi bấy giờ đã chết lặng không những thế tôi còn nghe thấy tiếng dây thần kinh mình đứt phựt phựt. Khuôn miệng bấy giờ mếu máo đến mức thật khó coi. Có Phải tôi lại rướt thêm rắt rối rồi không? Huhuhu...
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.