Chương 18: Đó Là Thái Phong
Gián Nhỏ
02/04/2021
Cao Thành Chí vẫy tay gọi xe buýt, đưa tôi đến một khu vui chơi không xa trường.
Đến nơi, Cao Thành Chí dìu tôi xuống, hớn hở nói.
- Chúng ta hôm nay chơi ở đây cho khuây khoả đi.
Tôi rảo mắt nhìn một lượt khu vui chơi. Sắc màu nhộn nhịp cứ thế đi thẳng vào mắt. Trong lòng tôi tự nhiên cũng vơi đi cảm giác u sầu.
Không để tôi đợi lâu thằng bé kéo tay tôi đi, chơi đủ thứ trò chơi, nào là ngựa quay, nào là đu quay, tên lửa bay,... Đến khi tôi mệt nhừ thì đồng hồ cũng đã chỉ mười một giờ.
Mười một giờ trưa, nắng lên mỗi lúc một gay gắt, tôi dưới ánh nắng cứ cơn cớn rọi thẳng vào, mồ hôi đầm đìa. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình gan lớn nhưng không hiểu sao chơi mấy thứ này cảm giác sợ hãi cứ bùng cháy mãnh liệt. Thú thật là hồi bé giờ tôi chưa từng chơi, cũng không hề nghĩ nó đáng sợ như vậy.
Thành Chí đưa tôi que kem, vốn sáng sớm vẻ mặt đã tươi bây giờ càng tươi hơn.
- Cậu sợ chết vía rồi à ? Đúng là nhát gan.
Tôi thừa biết vì nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi ban nảy nên thằng bé mới rạng rỡ như vậy.
Tôi không phủ nhận tôi nhát gan, nhưng cậu ta có cần châm chọc tôi như vậy không ? Dẫu sao tôi cũng là một bà chị già cõi xương yếu cốt mềm, làm sao có thể sánh ngang với sức trẻ chúng nó.
Tôi nhăn mặt.
- Cậu điêu vừa thôi.
- Ơ hay, không phải ban nảy cậu sợ đến mức hét toáng lên à ? còn bấu chặt tay tôi nữa.
Tôi vừa giận vừa thẹn, nhưng cũng không muốn tranh cãi nữa vì kiểu nào tôi chẳng là người thua. Tôi quay người đi thẳng, để lại cho Thành Chí hai từ "đi về".
__________
Mười hai giờ, so với ánh nắng ban nảy thì bây giờ còn kinh khủng hơn. Tôi khẽ nhăn mặt. Thầm nghĩ "thời tiết năm nay lạ lùng quá! trời gần chuyển đông rồi mà sao ban ngày lại có thể oi bức như vậy".
Tôi lê từng bước khổ sở về chung cư. Nghĩ đến đoạn ban nảy Thành Chí ngồi trên xe buýt về nhà mà tôi cảm thấy ước ao cực kì. Vì đoạn đường về chung cư tôi không có xe buýt đi ngang qua nên đành đoạn bỏ tôi ở ngã ba, mặc cho tôi với thân hình yếu vừa đi bộ vừa thầm rủa.
Chợt, một cảm giác hung tợn bên hông cùng một tiếng kít chói tai, tôi kinh hoàng, lánh ra.
Nhưng điều khiến tôi hoảng hốt hơn đó là một chiếc xe moto đổ cạnh mình và hơn thế nữa người điều khiển chiếc xe đó là Thái Phong...
Đến nơi, Cao Thành Chí dìu tôi xuống, hớn hở nói.
- Chúng ta hôm nay chơi ở đây cho khuây khoả đi.
Tôi rảo mắt nhìn một lượt khu vui chơi. Sắc màu nhộn nhịp cứ thế đi thẳng vào mắt. Trong lòng tôi tự nhiên cũng vơi đi cảm giác u sầu.
Không để tôi đợi lâu thằng bé kéo tay tôi đi, chơi đủ thứ trò chơi, nào là ngựa quay, nào là đu quay, tên lửa bay,... Đến khi tôi mệt nhừ thì đồng hồ cũng đã chỉ mười một giờ.
Mười một giờ trưa, nắng lên mỗi lúc một gay gắt, tôi dưới ánh nắng cứ cơn cớn rọi thẳng vào, mồ hôi đầm đìa. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình gan lớn nhưng không hiểu sao chơi mấy thứ này cảm giác sợ hãi cứ bùng cháy mãnh liệt. Thú thật là hồi bé giờ tôi chưa từng chơi, cũng không hề nghĩ nó đáng sợ như vậy.
Thành Chí đưa tôi que kem, vốn sáng sớm vẻ mặt đã tươi bây giờ càng tươi hơn.
- Cậu sợ chết vía rồi à ? Đúng là nhát gan.
Tôi thừa biết vì nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi ban nảy nên thằng bé mới rạng rỡ như vậy.
Tôi không phủ nhận tôi nhát gan, nhưng cậu ta có cần châm chọc tôi như vậy không ? Dẫu sao tôi cũng là một bà chị già cõi xương yếu cốt mềm, làm sao có thể sánh ngang với sức trẻ chúng nó.
Tôi nhăn mặt.
- Cậu điêu vừa thôi.
- Ơ hay, không phải ban nảy cậu sợ đến mức hét toáng lên à ? còn bấu chặt tay tôi nữa.
Tôi vừa giận vừa thẹn, nhưng cũng không muốn tranh cãi nữa vì kiểu nào tôi chẳng là người thua. Tôi quay người đi thẳng, để lại cho Thành Chí hai từ "đi về".
__________
Mười hai giờ, so với ánh nắng ban nảy thì bây giờ còn kinh khủng hơn. Tôi khẽ nhăn mặt. Thầm nghĩ "thời tiết năm nay lạ lùng quá! trời gần chuyển đông rồi mà sao ban ngày lại có thể oi bức như vậy".
Tôi lê từng bước khổ sở về chung cư. Nghĩ đến đoạn ban nảy Thành Chí ngồi trên xe buýt về nhà mà tôi cảm thấy ước ao cực kì. Vì đoạn đường về chung cư tôi không có xe buýt đi ngang qua nên đành đoạn bỏ tôi ở ngã ba, mặc cho tôi với thân hình yếu vừa đi bộ vừa thầm rủa.
Chợt, một cảm giác hung tợn bên hông cùng một tiếng kít chói tai, tôi kinh hoàng, lánh ra.
Nhưng điều khiến tôi hoảng hốt hơn đó là một chiếc xe moto đổ cạnh mình và hơn thế nữa người điều khiển chiếc xe đó là Thái Phong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.