Chương 16: Không Thể, Không Được, Không Dám
Gián Nhỏ
02/04/2021
Lần đầu tiên tôi được tỏ tình trong đời. Người tỏ tình tôi lại là một thằng nhóc kém mình tận mười tuổi. Hỏi rằng tôi bây giờ nên vui hay nên buồn đây ?
Tôi không thể hiểu nổi mình. Rõ ràng mình và thằng nhóc này chênh lệch nhau như vậy. Rõ ràng mình bây giờ không phải là một con nhóc tì mười tám tuổi nữa. Rõ ràng mình không biết được bao giờ mình có thể trở về hình hài cũ. Vậy mà ngay lúc này đây rõ ràng lí trí mình mách bảo chắc chắn sẽ từ chối nhưng miệng mình chẳng thể phát ra được một khẩu hình nào là từ chối cả.
Tôi cứ ngồi ngây người, cứ im lặng như vậy. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mặc cho hai con người ngồi đấy, một suy nghĩ bần thần, một nín thinh đáng sợ.
Quả thật bây giờ tôi không biết mình nên suy nghĩ điều gì, hơn hết là câu trả lời ra sao. Nhưng nếu kéo dài thời gian mãi như vầy cũng không tốt một chút nào.
Tôi nhúc nhích thân mình, quay sang nhìn Thái Phong, nhận ra bàn tay mình vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của thằng nhóc.
Trái tim tôi bỗng chốc bị lỗi đi một nhịp...
Tôi lại im lặng đi vài giây, phải khó khăn lắm tôi mới cất giọng được.
- Tôi... Không thể...
Sau câu trả lời ấp úng của tôi, Thái Phong liền nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu tự bao giờ. Đôi mắt đỏ nhưng không một chút gì giống là tức giận.
- Tôi có điểm nào không tốt với cậu ? - Giọng Thái Phong bấy giờ rất nhẹ, tưởng chừng như có một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến cho nó vỡ tan thành nhiều mảnh.
- Cậu rất tốt với tôi, nhưng chúng ta không thể cậu biết không?
- Vậy cậu nói ra lí do xem, tại sao chúng ta lại không thể ? Hả ? - Chất giọng Thái Phong ở câu nói này đã có chút thay đổi, nó cứng cáp hơn, nó to hơn, nhưng nó lại thê lương không kém.
Tôi nghẹn họng. Nói ư ? Làm sao tôi có thể nói được chứ. Nói là tôi bị biến dạng vì một viên thuốc quái gỡ, nói rằng Nguyễn Đỗ Bảo Ly là người hoàn toàn không có thật, nói tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, nói rằng tôi là Trần Trịnh Tiểu Thy. Thái Phong sẽ tin ? Điên rồ. Có Chúa mới tin được tôi ấy.
Tôi mím chặt môi, mấy đầu ngón tay bắt đầu tím tái đi vì lạnh.
- Tôi không thích cậu.
Lời nói tôi buông, bầu không gian tựa hồ như đứng lại. Người bên cạnh một hơi thở mạnh cũng không có. Đột nhiên tôi cảm thấy trái tim mình rất khó chịu. Cực kì khó chịu. Giống như nó sắp bị rơi ra ngoài cái không khí lạnh này vậy.
Tôi đứng dậy, rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp đấy. Quay lưng bước về hướng ngược lại lúc tôi đến đây. Một lần quay lại nhìn Thái Phong tôi cũng không đủ can đảm. Vì sao thằng nhóc đấy lại thích tôi ? Vì sao trong lòng tôi lại có những cảm xúc như vậy ? Tôi điên rồi sao ?
Không biết Thái Phong ở phía đó ra sao nữa. Phải chăng tôi đã làm tổn thương thằng bé ? Nhưng một lần quay lại nhìn cũng không thể. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng mất thôi...!
Tôi không thể hiểu nổi mình. Rõ ràng mình và thằng nhóc này chênh lệch nhau như vậy. Rõ ràng mình bây giờ không phải là một con nhóc tì mười tám tuổi nữa. Rõ ràng mình không biết được bao giờ mình có thể trở về hình hài cũ. Vậy mà ngay lúc này đây rõ ràng lí trí mình mách bảo chắc chắn sẽ từ chối nhưng miệng mình chẳng thể phát ra được một khẩu hình nào là từ chối cả.
Tôi cứ ngồi ngây người, cứ im lặng như vậy. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mặc cho hai con người ngồi đấy, một suy nghĩ bần thần, một nín thinh đáng sợ.
Quả thật bây giờ tôi không biết mình nên suy nghĩ điều gì, hơn hết là câu trả lời ra sao. Nhưng nếu kéo dài thời gian mãi như vầy cũng không tốt một chút nào.
Tôi nhúc nhích thân mình, quay sang nhìn Thái Phong, nhận ra bàn tay mình vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của thằng nhóc.
Trái tim tôi bỗng chốc bị lỗi đi một nhịp...
Tôi lại im lặng đi vài giây, phải khó khăn lắm tôi mới cất giọng được.
- Tôi... Không thể...
Sau câu trả lời ấp úng của tôi, Thái Phong liền nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu tự bao giờ. Đôi mắt đỏ nhưng không một chút gì giống là tức giận.
- Tôi có điểm nào không tốt với cậu ? - Giọng Thái Phong bấy giờ rất nhẹ, tưởng chừng như có một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến cho nó vỡ tan thành nhiều mảnh.
- Cậu rất tốt với tôi, nhưng chúng ta không thể cậu biết không?
- Vậy cậu nói ra lí do xem, tại sao chúng ta lại không thể ? Hả ? - Chất giọng Thái Phong ở câu nói này đã có chút thay đổi, nó cứng cáp hơn, nó to hơn, nhưng nó lại thê lương không kém.
Tôi nghẹn họng. Nói ư ? Làm sao tôi có thể nói được chứ. Nói là tôi bị biến dạng vì một viên thuốc quái gỡ, nói rằng Nguyễn Đỗ Bảo Ly là người hoàn toàn không có thật, nói tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, nói rằng tôi là Trần Trịnh Tiểu Thy. Thái Phong sẽ tin ? Điên rồ. Có Chúa mới tin được tôi ấy.
Tôi mím chặt môi, mấy đầu ngón tay bắt đầu tím tái đi vì lạnh.
- Tôi không thích cậu.
Lời nói tôi buông, bầu không gian tựa hồ như đứng lại. Người bên cạnh một hơi thở mạnh cũng không có. Đột nhiên tôi cảm thấy trái tim mình rất khó chịu. Cực kì khó chịu. Giống như nó sắp bị rơi ra ngoài cái không khí lạnh này vậy.
Tôi đứng dậy, rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp đấy. Quay lưng bước về hướng ngược lại lúc tôi đến đây. Một lần quay lại nhìn Thái Phong tôi cũng không đủ can đảm. Vì sao thằng nhóc đấy lại thích tôi ? Vì sao trong lòng tôi lại có những cảm xúc như vậy ? Tôi điên rồi sao ?
Không biết Thái Phong ở phía đó ra sao nữa. Phải chăng tôi đã làm tổn thương thằng bé ? Nhưng một lần quay lại nhìn cũng không thể. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó không đúng mất thôi...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.