Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 30: Chương 30

Từ Từ Đồ Chi

27/12/2016

17 tuổi, hoa Tử đằng

.

Trịnh Thu Dương trước khi ra cửa nói: “Tối nay anh có thể có việc, không về ăn cơm.”

Viên Thụy hai tay cầm áo khoác giúp anh mặc, nói: “Anh gần đây thật bận nha.”

Trịnh Thu Dương thở dài nói: “Ba bảo ông anh anh chỉ dạy, cả ngày không việc gì làm, hở chút là phải đi theo anh ta kiếm cơm, vợ anh ta sắp sinh rồi mà mỗi ngày không về nhà, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm thì thôi đi, còn kéo theo anh không về.”

Viên Thụy kinh ngạc nói: “A? Chị dâu anh thật đáng thương… Các anh xã giao ngoại trừ uống rượu còn gọi gái sao?”

Trịnh Thu Dương: “… Ăn chơi đàng điếm chỉ là từ hình dung.”

Viên Thụy thở một hơi nói: “Không phải a, dọa em hết hồn. Vậy em tối nay hẹn Phương Sĩ Thanh đi ăn lẩu.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được, đừng trở về quá muộn.”

Hắn ra cửa nhấn nút thang máy, Viên Thụy còn víu khung cửa nói: “Anh uống ít thôi, cũng đừng hái hoa nha.”

Trịnh Thu Dương ở bên kia thang máy dựng thẳng ngón giữa với cậu.

Viên Thụy nhìn anh đi rồi mới đóng kín cửa trở về phòng, rửa sạch bữa sáng, tối qua say rượu đầu còn hơi đau, nên trở về giường nằm chơi điện thoại, chơi một hồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, liền gọi cú điện thoại cho Phương Sĩ Thanh, hẹn hắn buổi tối cùng ăn lẩu.

Phương Sĩ Thanh lại nói: “Không được, ba mẹ Vương Tề đến, buổi tối phải về ăn cơm cùng bọn họ.”

Viên Thụy nói: “Là ở lại lâu dài hay là tới thăm một chút?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Ở lại mấy ngày, chờ bọn họ đi tao gọi cho mày.”

Viên Thụy đành phải nói: “Ừ, được.”

Phương Sĩ Thanh cười nói: “Để tao tính xem làm sao lấy lòng được ba mẹ chồng, tương lai dạy dỗ mày a.”

Viên Thụy: “…”

Cậu nói: “Mày đừng chọc giận họ là được, không cần dạy tao, mẹ ảnh cũng không chịu gặp tao.”

Phương Sĩ Thanh kinh ngạc nói: “Còn không chịu gặp? Đã lâu như vậy rồi? Tao nghĩ tụi mày đã sớm tốt rồi, lão thái thái này tính tình đủ lớn nha.”

Viên Thụy nói: “Dì cũng vì lo cho Thu Dương, sợ ảnh già rồi không có con cái, không ai chăm sóc đi.”

Phương Sĩ Thanh cảm khái nói: “Chuyện này cũng hết cách rồi, tính tình và suy nghĩ của ba mẹ mọi người không giống nhau, mẹ tao khi đó vừa thấy tao quỳ xuống khóc liền mềm lòng.”

Viên Thụy có chút hâm mộ, nói: “Lúc anh ấy come out cũng quỳ, mẹ ảnh trực tiếp xỉu luôn.”

Phương Sĩ Thanh: “Ha ha ha.”

Viên Thụy cũng cười, nói: “Trước tiên như vậy đi, khi nào mày thong thả chúng ta lại đi.”

Cậu nấu cơm, xào một dĩa bắp cải, cắt mười mấy trái ớt, toàn bộ thả vào. Trịnh Thu Dương không ăn cay, nhưng cậu rất thích, chỉ khi nào Trịnh Thu Dương không ở nhà cậu mới có thể làm món ăn như vậy.

Bắp cải xào cay ăn với cơm cực kỳ ngon, cậu ăn một chén to còn chưa đã ngứa, chính là dạ dày không chịu nỗi, không thể ăn tiếp.

Mấy năm trước lúc làm người mẫu chế độ ăn uống rất biến thái, nhiều năm như vậy sức ăn tự nhiên ít lại, Trịnh Thu Dương nói cậu ăn còn không nhiều bằng con gái.

Viên Thụy nhớ lại chuyện này liền có chút không vui, cậu còn không biết con gái ăn bao nhiêu, mà Trịnh Thu Dương đã biết.

Nhìn cái chén sinh hờn dỗi một hồi cậu mới đi rửa chén.

Ngủ trưa một lúc, rời giường sau đó quét dọn nhà sạch sẽ, rồi xem manga một hơi tới chạng vạng mới cầm chìa khóa ra khỏi nhà, ở nhà ngột ngạt một ngày đi ra ngoài hóng mát một chút, thuận tiện ăn tối.

Khu dân cư ra cửa chính quẹo phải hơn 10m có một quán cháo, cháo rất ngon, bánh trứng rán cũng cực kỳ ngon, trên mặt bánh vàng óng vẩy lên hành thái xanh mượt, nhìn thấy tâm tình cũng sẽ biến tốt, ông chủ và bà chủ người rất tốt, mỗi lần Viên Thụy đến đều cho cậu nhiều hơn một phần cháo, cải ướp muối, thơm giòn sướng miệng.

Cơm nước xong, Viên Thụy tản bộ về nhà.

Hết hôm nay là hết ngày nghỉ, ngày mai có lịch trình, một buổi phỏng vấn. Cậu còn chưa lên phỏng vấn đó, không biết MC sẽ hỏi cậu cái gì, sẽ hỏi cậu yêu chưa đi, ai, làm sao bây giờ a, lại phải giả bộ độc thân, không thể show ân ái thật sự rất khổ cực đó.

Cậu vừa nghĩ ngày mai phỏng vấn gì vừa chờ thang máy, có người gọi tên cậu cậu chậm nửa nhịp mới phản ứng được.

“Viên Thụy.” Người kia ngạc nhiên nói, “Nguyên lai chú ở đây a?”

Viên Thụy nhìn kỹ một chút mới nói: “… Vương Siêu?”

Vương Siêu hai má đỏ bừng, trên vai còn nằm sấp một người, lớn miệng nói: “Có người quen tốt quá rồi, chú nhanh giúp một tay, ông sắp bị tên này đè bẹp rồi.”

Viên Thụy không thể làm gì khác hơn là tiến lên giúp, hai người hai bên trái phải đỡ người nọ —— Là Lương Tỳ.

Lương Tỳ hoàn toàn không giống quỷ say rượu, biểu tình thậm chí rất nghiêm túc.

Viên Thụy có chút sợ hắn, nhỏ giọng nói: “Chào Lương ca.”

Lương Tỳ đáp: “Chào~.”

Viên Thụy: “…”



Vương Siêu nói: “Ổng mà say rồi là cứ như vậy, chân mềm nhũn, mà mặt thì cứ diễn sâu.”

Viên Thụy nói: “Ồ….”

Vương Siêu cười hì hì nói: “Nguyên lai chú và lão Trịnh ở đây a? Nó chỉ nói hiện tại đang ở cùng chú, nhưng không biết nó ở nhà nào, ông đây muốn tới nhà cọ cơm nó cũng không cho đi, lúc này lại để ông bắt gặp. Nó có nhà không?”

Viên Thụy không biết Trịnh Thu Dương đã nói như thế nào, không tìm được manh mối nói: “Vẫn chưa trở lại.”

Thang máy đến, hai người họ kéo Lương Tỳ đi vào.

Viên Thụy cao hơn Vương Siêu, Lương Tỳ tự nhiên ngả lệch về phía Vương Siêu.

Vương Siêu tự nhiên ôm vai Lương Tỳ, giống như dỗ con nít vỗ vỗ nói: “Được rồi được rồi sắp đến nhà rồi, anh cũng đừng khóc nữa a.”

Viên Thụy: “…”

Lương Tỳ dựa vào vai Vương Siêu cọ cọ, thốt lên: “Vợ, có phải em xịt nước hoa?” Còn dán lên ngửi một cái.

Viên Thụy: “! ! !”

Vương Siêu mắng: “Anh cũng đừng có mà lưu manh a, cẩn thận tui trở mặt đánh bây giờ.”

Lương Tỳ mắt điếc tai ngơ, ôm hắn sờ tới sờ lui.

Vương Siêu miệng mắng chửi liên tục, nhưng cũng không có giãy dụa.

Viên Thụy trong lòng bíp bíp —— bíp bíp —— bíp bíp —— tất cả đều là từ hài hòa.

Bách Đồ đến nơi khác quay phim, hôm trước mới đi, trước khi đi còn nói với cậu một tiếng, nói lúc trở về sẽ tìm cậu chơi.

Viên Thụy rất thích Bách Đồ, tiếp xúc qua mấy lần càng thích hơn, lớn lên đẹp trai, người thì tốt, còn biết làm cơm, yêu thích động vật nhỏ, nổi như vậy lại không hống hách, lúc không làm việc liền trạch ở nhà yên lặng đọc sách nuôi chó sinh hoạt. Người tốt như vậy, cũng khó trách Lương Tỳ tiểu bá vương coi trọng. Bách Đồ không có nói với cậu, cậu cũng không tiện hỏi kỹ, rất thông cảm cho Bách Đồ lại không thể ra sức, chỉ có thể ngóng trông Lương Tỳ sớm mất đi hứng thú ở Bách Đồ. (Đ : Mất là càng khổ hơn nha =))) )

Nhưng khi tận mắt thấy Bách Đồ chân trước vừa mới đi, Lương Tỳ chân sau liền dẫn người trở về làm loạn, thật sự không thể tiếp thu.

Vừa đến tầng 19, Viên Thụy liền rút chân ra.

Vương Siêu ở phía sau nói: “Hai người ở tầng 19 hả? Hôm nào đó tới tìm hai người chơi nha!”

Viên Thụy cũng không quay đầu lại, nghĩ thầm, chơi chơi cái đầu anh.

Vương Siêu đóng lại cửa thang máy, Lương Tỳ lại cọ hắn, nói: “Vợ, tới nhà chưa nha?”

Vương Siêu khổ sở nói: “Ca, vừa nãy có người ngoài thật không tiện, anh nếu còn lưu manh nữa em sẽ thu âm lại méc chị dâu.”

Lương Tỳ nỗ lực trợn mắt, phát hiện người mình ôm cọ không phải Bách Đồ, nhất thời lộ vẻ muốn ói, buông tay nhảy về phía sau, mắng: “Thao thao thao.”

Vương Siêu: “… Bộ anh nghĩ em bị anh sờ không thấy gớm sao?”

Hai người liếc nhìn nhau một cái, quay đầu tìm chỗ ói.

Muộn hơn một chút, Trịnh Thu Dương về đến nhà, Viên Thụy cầm quyển sổ Bách Đồ ký tên cho cậu, cuộn chân ngồi ở trên giường, thần sắc đau khổ.

Trịnh Thu Dương khó chịu nói: “Lại ảo tưởng em và nam thần gặp gỡ trên cầu hỉ thước [1]hả?”

[1] Cầu hỉ thước của Ngưu Lang Chức Nữ

Viên Thụy đã hứa với Bách Đồ là không thể nói, đành phải đem lời trào đến miệng nuốt trở vào, nói: “Nói gì vậy? Anh ấy đi nơi khác quay phim, em chỉ là có chút nhớ.”

Trịnh Thu Dương lại càng không vui, “Anh nhớ gã hình như mới đi hôm trước.”

Viên Thụy nghĩ thầm, đúng vậy a, mới đi có hai ngày Lương Tỳ đã không nhịn được ăn vụng, thực sự là đáng ghét.

Cậu nói: “Em hôm nay lúc chờ thang máy đụng mặt Vương Siêu, anh ta hỏi em anh có nhà không, em nói anh chưa về, anh ta còn nói hôm nào đó ghé nhà chúng ta chơi.”

Trịnh Thu Dương ngẩn ra, nói: “Em đáp ứng cho nó tới sao?”

Viên Thụy lắc đầu nói: “Không có, em không để ý tới anh ta.”

Trịnh Thu Dương nói: “Làm tốt lắm, đừng để ý tới nó, nó mà tới là y như quỷ vào thôn, chờ nó đi xong mình phải dọn dẹp mấy ngày, hôm nào anh hẹn nó ra ngoài chơi.”

Viên Thụy nói: “Anh ta và Tomas tốt không?”

Trịnh Thu Dương cổ quái nói: “Vẫn khỏe.”

Viên Thụy vô cùng thương tâm, nói: “Ai, thật là cải tốt lại phải đem cho heo ăn.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn nghẹ khuất phao nước tiểu, tiểu xong nhớ tới một chuyện, đi ra hỏi: “Em không phải nói đi ăn lẩu cùng Phương Sĩ Thanh sao? Không đi?”

Viên Thụy gấp lại sổ ký tên, nói: “Không có, ba mẹ Vương Tề đến, nó không thể đi chơi, đến nhà Vương Tề.”

Trịnh Thu Dương yên lặng lui về phòng vệ sinh rửa tay.



Hắn cũng biết cứ cho qua chuyện này với mẹ hắn là không ổn, nhưng thật sự là không có biện pháp khác. Mẹ hắn đời này trải qua trong hồ đồ, hơn mười năm gánh tai tiếng, lại cố tình rất sĩ diện, đặc biệt là sợ mất mặt trước nhà họ Trịnh.

Nên mãi cho tới bây giờ, hắn không nói cho ba hắn biết hắn có bạn trai, mẹ hắn không cho nói, mỗi khi ba hắn hỏi tính lúc nào kết hôn, mẹ còn giúp hắn giả bộ ngớ ngẩn.

Ngày kế, sáng sớm Viên Thụy đến đài truyền hình phỏng vấn, Trịnh Thu Dương đến công ty làm việc.

Mới vừa ngồi xuống ghế làm việc, mẹ hắn liền gọi điện thoại tới, giận dữ hét: “Ba nói con muốn từ chức? Con muốn làm gì!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Trịnh mụ: “Con tốt xấu cũng là tiểu công tử Trịnh gia, từ chức ra ngoài còn cái gì? Mẹ tranh giành nhiều năm như vậy cái gì cũng không tranh được, cho con đến tranh cái danh phận, con còn không muốn? Con là muốn chọc mẹ chết sao, a?”

Trịnh Thu Dương: “Mẹ, con dù rời khỏi Vân Xương cũng vẫn mang họ Trịnh…”

Mẹ Trịnh: “Mẹ biết rồi, có phải là do con tiểu hồ ly tinh Viên Thụy kia khuyến khích con? Nó muốn mẹ con chúng ta trở mặt nhau, mẹ thừa biết trong lòng nó nghĩ gì, nó muốn con không nghe lời mẹ, cảm thấy mẹ không hiểu chuyện liên lụy con, còn nũng nịu giả bộ Bạch Liên hoa, đồ không biết xấu hổ!”

Trịnh Thu Dương đưa điện thoại ra xa một chút, ra vẻ nói: “Cái gì? Anh hai tìm tôi? Được, lập tức tới ngay.”

Giọng điệu mẹ Trịnh biến đổi: “Nó tìm con làm gì?”

Trịnh Thu Dương nói: “Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa a, lát nữa gọi lại cho mẹ.”

Cúp điện thoại thật nhanh, hắn thở dài một hơi, cảm thấy tâm quá mệt mỏi. Hắn không muốn mẹ biết chuyện hắn từ chức, ba hắn lại đoán ra mẹ sẽ ngăn cản hắn.

Từ chức là không thể rồi, mỗi ngày đi làm tướng quân chặn rượu cho Trịnh Thiệu Dương cũng không có kết quả gì tốt, Trịnh Thiệu Dương căn bản không coi hắn là người nhà mình.

Con đường phía trước thật mê man, lẽ nào thật sự để Viên Thụy tích góp tiền, bao dưỡng ngược lại hắn sao?

Viên Thụy sợ đến muộn nên tới đài truyền hình rất sớm, kết quả người ta còn chưa làm việc.

Triệu Chính Nghĩa ngáp một cái nói: “Viên Ca, uống cà phê không? Tôi đi mua cho anh?”

Viên Thụy nói: “Tôi không buồn ngủ, cậu đi mua đi, tôi mời.”

Triệu Chính Nghĩa liền đi mua, mua cà phê và đản bảo trở về, đứng ở bên ngoài ăn.

Viên Thụy thả cửa sổ xuống, nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, còn có gió, mau vào đây ăn đi.”

Triệu Chính Nghĩa cười nói: “Không sao, cắn hai cái là xong, đừng để trong xe có mùi.”

Viên Thụy mở cửa bước xuống xe, nói: “Tôi đi hóng mát một chút, cậu lên ăn đi, ăn xong mở cửa sổ cho tán khí là được, đứng trong gió ăn sẽ bị đau bụng.”

Không lâu sau, Lý Linh Linh cũng đến, trực tiếp cầm cặp văn kiện cho cậu, nói: “Cậu xem trước một chút, đây là kịch bản hôm qua tôi trao đổi cùng tổ tiết mục, đại khái là những câu này, cậu trước tiên nghĩ sẵn câu trả lời.”

Viên Thụy vội mở ra nghiêm túc xem, câu hỏi cũng không nhiều, rất nhanh liền xem xong, cậu ôm cặp văn kiện nghiêm túc nghĩ, miệng thỉnh thoảng còn nói lẩm bẩm.

Lý Linh Linh thử hỏi cậu: “Khi còn nhỏ có chuyện gì vui?”

Viên Thụy nói: “Khi còn nhỏ tôi rất nhỏ con, mọi người lo tôi sẽ bị lùn, mỗi ngày bắt tôi uống sữa, trước khi ngủ còn phải duỗi thân vận động, đến lớp sáu đột nhiên cao đến 1m8.”

Lý Linh Linh gật gật đầu, lại hỏi: “Nghe nói ba mẹ cậu ly dị, mẹ cậu tái hôn?”

Viên Thụy ngừng một chút, nói: “Mẹ tôi là giáo viên, thích lải nhải, ba tôi tính khí kém, tình cảm hai người không ổn nên chia tay, thế nhưng… Ba dượng đối với tôi rất tốt, lúc mẹ tôi qua đời vẫn rất tốt với tôi, tôi không bao giờ nói cảm ơn ông, bởi vì trong mắt tôi, ông chính là ba tôi.”

Lý Linh Linh chớp vành mắt đỏ, nhanh chóng hỏi: “Sao lại trở thành người mẫu?”

Viên Thụy có chút xấu hổ, nói: “Lúc ở nước ngoài học, làm phục vụ trong tiệm cà phê, có môi giới công ty người mẫu nói tôi rất dễ nhìn, vóc người cũng tốt, sau đó hỏi tôi có muốn làm người mẫu hay không, tôi khi đó đúng lúc muốn mua một chiếc xe máy, nghe thù lao so với việc làm bán thời gian trong tiệm cà phê cao hơn rất nhiều, nên đã ký hợp đồng với hắn… Nói như vậy khó phải quá ngu hay không?”

Lý Linh Linh cười nói: “Tốt vô cùng, cứ nói như vậy.”

Lại hỏi một vài câu, Lý Linh Linh nói: “MC này rất hay kích động, cậu nghe qua thôi đừng xem là thật. Bất quá cô ấy rất thích cậu, hôm qua gặp mặt còn nói với tôi nhất định sẽ ôn nhu với cậu.”

Viên Thụy có chút vui vẻ, được người ta yêu thích cậu sẽ vui vẻ.

Lý Linh Linh nghiêm mặt nói: “Cuối cùng nhất định sẽ hỏi về vấn đề tình cảm, cậu nhớ rõ ngàn vạn lần cắn chết cũng phải nói là độc thân.”

Viên Thụy vội vàng gật đầu.

Lý Linh Linh còn nói: “Nếu như cô ta hỏi hình mẫu lý tưởng?”

Viên Thụy nói không thèm suy nghĩ: “Bách Đồ!”

Lý Linh Linh: “… Phải nói Lâm Chí Linh.”

Viên Thụy: “… Nha.”

Cuối cùng Lý Linh Linh nói: “Còn có, sẽ hỏi cậu mối tình đầu lúc mấy tuổi, đối phương là kiểu người gì, bày tỏ làm sao, có hồi ức lãng mạn hay không, cậu tưởng tượng xem nói thế nào, chém một chút. Đến, thử xem?”

Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “17 tuổi, người cực kỳ tốt, tôi viết thư tình bày tỏ, hôn dưới tán cây tử đằng ở sân trường, cánh hoa rơi xuống người chúng tôi.”

Lý Linh Linh búng tay: “Tốt, chém không tệ.”

Viên Thụy cúi đầu: “… Không phải chém, là thật.”

. : .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook