Chương 12: Cùng họ với anh là được
Tần Tam Kiến
13/12/2022
Lúc nhãi con đi rửa mặt, tôi nhanh chóng gọi điện cho dì bên trạm cứu trợ, bên đó đang vô cùng lo lắng mà tìm em.
Chuyện không liên quan gì đến tôi, kết quả tôi còn phải đi xin lỗi người ta, đúng là nồi từ trên trời rơi xuống.
Dì ở trạm cứu trợ cũng nói, hôm qua cái tên này đi cùng họ, cả một đường luôn gọi tên tôi, đến trạm cứu trợ rồi còn không ăn không uống, không biết đang giận dỗi với ai.
Tất cả mọi người không làm gì được em, nhưng mà chẳng có ai ngờ em lại tự chạy trốn về đến tận chỗ tôi.
Dì kia nói: "Đứa nhỏ đã chọn cháu rồi, ai lay chuyển được?"
Thật sự tôi rất muốn hỏi một câu ai lay chuyển được thì mau đưa con sói nhỏ này đi giùm tôi, chứ tôi nuôi không nổi.
Tôi nói: "Cứ để đứa nhỏ ở chỗ cháu ăn bữa cơm, lát nữa cháu sẽ đưa lại về trạm."
Đang nói, em đã bước tới, la hét ầm ĩ nói không đi.
Tôi trừng em, em im bặt, nhưng mà chưa qua mấy giây đã bắt đầu rì rầm: "Tôi không đi."
Dì bên trạm cứu trợ kia là bạn học cũ của ba tôi, người ta nghe thấy động tĩnh ồn ào của đứa nhỏ bèn nói: "Lát nữa bên dì sẽ tới đưa đứa nhỏ đi làm kiểm tra toàn diện, nhiều thủ tục lắm, cháu đừng để đứa nhỏ chạy loạn."
Tôi không muốn em chạy lung tung, em cũng rất ngoan ngoãn luôn kề cận bên tôi, không đi đâu hết.
Lúc người bên trạm cứu trợ đến đón em đi kiểm tra sức khoẻ, em ôm chặt lấy giá sách của tôi sống chết không chịu buông tay, chỉ còn thiếu nước làm đổ luôn cái giá sách của tôi. Cuối cùng hết cách, tôi phải đồng ý đi cùng thì em mới chịu buông tay.
Sao tôi cứ có cảm giác bản thân nhặt về một tổ tông nhỏ rồi.
Sau khi đóng cửa hàng, tôi đi kiểm tra sức khỏe cùng em.
Nhắc tới cũng lạ, ngoại trừ bị suy dinh dưỡng ra nhãi con này chẳng có bệnh tật gì hết, bởi vì em luôn nói không biết mình bao nhiêu tuổi, thế là hứng lên tôi tự bỏ tiền túi ra để làm xác định tuổi xương cho em.
Cái khiến tôi bất ngờ là em trông thế mà đã thành niên rồi.
Bác sĩ nói sau khi trưởng thành không thể xác định tuổi xương nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng em đã thành niên.
Lúc biết việc này, dì bên trạm cứu trợ cũng bối rối, tất cả mọi người đều cho rằng em vẫn là trẻ vị thành niên, đang nghĩ có thể tìm người nhận nuôi em.
Dĩ nhiên, ngẫm lại cũng hiểu, không ai nguyện ý nhận nuôi một đứa nhỏ lang thang như em.
Dì bên trạm cứu trợ nói nếu đã thành niên, vậy phải tìm cách xử lý khác.
Nhóc con vẫn yên ắng không nói tiếng nào vừa nghe thế vội vã lên tiếng: "Tôi ở cùng anh ấy."
Tôi sắp bị nhóc con này chọc cho tức chết đến nơi rồi, nhóc tưởng anh đây giàu có muốn đu lấy anh chắc?
Tôi muốn dạy dỗ em vài câu, nhưng vừa nhìn vào cặp mắt kia, thật sự không nói nổi mấy lời hung ác.
Tôi hỏi dì cái gọi là "những cách khác" là những cách gì, thật ra họ cũng khó khăn lắm.
Vấn đề ở lại không khó giải quyết, bọn họ sẽ liên hệ với bên quản lý hộ tịch, sau khi xác định tình huống cụ thể có thể cho em ở lại, dù sao thì chỗ chúng tôi cũng chẳng phải đô thị loại một gì, muốn ở lại cũng không khó.
Với họ mà nói, cái khó khăn bây giờ là cho dù có hộ khẩu, nhưng với tình huống hiện tại của em bây giờ các dì bên trạm cứu trợ cũng khó lòng sắp xếp việc cho em được.
Sở dĩ nói khó là vì em không chịu rời khỏi tôi.
"Chuyện này đợi bọn dì về trạm bàn bạc xem thế nào đã." Dì nói: "Tiểu Viên à, hôm nay cháu cứ mang đứa nhỏ về chỗ cháu trước được không, dì sợ nếu để bọn dì dẫn đi, đứa nhỏ lại trốn ra, lỡ đi lạc thì phiền lắm."
Bên này còn đang nói, thế mà nhóc con kia đã chủ động đứng lên, nắm lấy tay tôi. Đam Mỹ Hiện Đại
Tôi vô thức muốn hất ra, ai ngờ nhóc con thấy thế vội nắm chặt lại, nắm tay tôi đến đau.
Hết cách tôi đành mang em trở lại, trên đường về có vẻ tâm trạng em tốt lắm, cứ cười híp mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Nhưng vẫn không chịu buông tay tôi.
Tôi hỏi em: "Qua một thời gian ngắn nữa nhóc sẽ có hộ khẩu, muốn ở lại phải có tên tuổi, nhóc không nhớ mình tên gì thật hả?"
"Không phải không nhớ." Em đáp: "Mà vốn đâu có có."
Tôi thấy choáng váng rồi đấy, thế này là em có ba mẹ sinh nhưng không có ba mẹ nuôi dưỡng? Một ngày cũng chưa từng nuôi? Nếu không sao lại không có tên được.
Tôi tiếp tục hỏi ý em: "Nhóc thích tên gì?"
Em suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: "Cùng họ với anh là được."
Tôi bật cười: "Cái gì thế? Nhóc đâu phải người nhà tôi."
Em cúi đầu, không lên tiếng, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt em.
Tôi bị em làm cho to đầu mà không làm gì được.
Cuối cùng trước khi vào nhà, cố nén lại tất cả những thứ bất đắc dĩ tôi ném cho em một câu: "Sau này ra ngoài nếu có người hỏi nhóc tên gì, nhóc cứ bảo nhóc là Viên Xuân Thiên."
Chuyện không liên quan gì đến tôi, kết quả tôi còn phải đi xin lỗi người ta, đúng là nồi từ trên trời rơi xuống.
Dì ở trạm cứu trợ cũng nói, hôm qua cái tên này đi cùng họ, cả một đường luôn gọi tên tôi, đến trạm cứu trợ rồi còn không ăn không uống, không biết đang giận dỗi với ai.
Tất cả mọi người không làm gì được em, nhưng mà chẳng có ai ngờ em lại tự chạy trốn về đến tận chỗ tôi.
Dì kia nói: "Đứa nhỏ đã chọn cháu rồi, ai lay chuyển được?"
Thật sự tôi rất muốn hỏi một câu ai lay chuyển được thì mau đưa con sói nhỏ này đi giùm tôi, chứ tôi nuôi không nổi.
Tôi nói: "Cứ để đứa nhỏ ở chỗ cháu ăn bữa cơm, lát nữa cháu sẽ đưa lại về trạm."
Đang nói, em đã bước tới, la hét ầm ĩ nói không đi.
Tôi trừng em, em im bặt, nhưng mà chưa qua mấy giây đã bắt đầu rì rầm: "Tôi không đi."
Dì bên trạm cứu trợ kia là bạn học cũ của ba tôi, người ta nghe thấy động tĩnh ồn ào của đứa nhỏ bèn nói: "Lát nữa bên dì sẽ tới đưa đứa nhỏ đi làm kiểm tra toàn diện, nhiều thủ tục lắm, cháu đừng để đứa nhỏ chạy loạn."
Tôi không muốn em chạy lung tung, em cũng rất ngoan ngoãn luôn kề cận bên tôi, không đi đâu hết.
Lúc người bên trạm cứu trợ đến đón em đi kiểm tra sức khoẻ, em ôm chặt lấy giá sách của tôi sống chết không chịu buông tay, chỉ còn thiếu nước làm đổ luôn cái giá sách của tôi. Cuối cùng hết cách, tôi phải đồng ý đi cùng thì em mới chịu buông tay.
Sao tôi cứ có cảm giác bản thân nhặt về một tổ tông nhỏ rồi.
Sau khi đóng cửa hàng, tôi đi kiểm tra sức khỏe cùng em.
Nhắc tới cũng lạ, ngoại trừ bị suy dinh dưỡng ra nhãi con này chẳng có bệnh tật gì hết, bởi vì em luôn nói không biết mình bao nhiêu tuổi, thế là hứng lên tôi tự bỏ tiền túi ra để làm xác định tuổi xương cho em.
Cái khiến tôi bất ngờ là em trông thế mà đã thành niên rồi.
Bác sĩ nói sau khi trưởng thành không thể xác định tuổi xương nữa, nhưng có thể chắc chắn rằng em đã thành niên.
Lúc biết việc này, dì bên trạm cứu trợ cũng bối rối, tất cả mọi người đều cho rằng em vẫn là trẻ vị thành niên, đang nghĩ có thể tìm người nhận nuôi em.
Dĩ nhiên, ngẫm lại cũng hiểu, không ai nguyện ý nhận nuôi một đứa nhỏ lang thang như em.
Dì bên trạm cứu trợ nói nếu đã thành niên, vậy phải tìm cách xử lý khác.
Nhóc con vẫn yên ắng không nói tiếng nào vừa nghe thế vội vã lên tiếng: "Tôi ở cùng anh ấy."
Tôi sắp bị nhóc con này chọc cho tức chết đến nơi rồi, nhóc tưởng anh đây giàu có muốn đu lấy anh chắc?
Tôi muốn dạy dỗ em vài câu, nhưng vừa nhìn vào cặp mắt kia, thật sự không nói nổi mấy lời hung ác.
Tôi hỏi dì cái gọi là "những cách khác" là những cách gì, thật ra họ cũng khó khăn lắm.
Vấn đề ở lại không khó giải quyết, bọn họ sẽ liên hệ với bên quản lý hộ tịch, sau khi xác định tình huống cụ thể có thể cho em ở lại, dù sao thì chỗ chúng tôi cũng chẳng phải đô thị loại một gì, muốn ở lại cũng không khó.
Với họ mà nói, cái khó khăn bây giờ là cho dù có hộ khẩu, nhưng với tình huống hiện tại của em bây giờ các dì bên trạm cứu trợ cũng khó lòng sắp xếp việc cho em được.
Sở dĩ nói khó là vì em không chịu rời khỏi tôi.
"Chuyện này đợi bọn dì về trạm bàn bạc xem thế nào đã." Dì nói: "Tiểu Viên à, hôm nay cháu cứ mang đứa nhỏ về chỗ cháu trước được không, dì sợ nếu để bọn dì dẫn đi, đứa nhỏ lại trốn ra, lỡ đi lạc thì phiền lắm."
Bên này còn đang nói, thế mà nhóc con kia đã chủ động đứng lên, nắm lấy tay tôi. Đam Mỹ Hiện Đại
Tôi vô thức muốn hất ra, ai ngờ nhóc con thấy thế vội nắm chặt lại, nắm tay tôi đến đau.
Hết cách tôi đành mang em trở lại, trên đường về có vẻ tâm trạng em tốt lắm, cứ cười híp mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Nhưng vẫn không chịu buông tay tôi.
Tôi hỏi em: "Qua một thời gian ngắn nữa nhóc sẽ có hộ khẩu, muốn ở lại phải có tên tuổi, nhóc không nhớ mình tên gì thật hả?"
"Không phải không nhớ." Em đáp: "Mà vốn đâu có có."
Tôi thấy choáng váng rồi đấy, thế này là em có ba mẹ sinh nhưng không có ba mẹ nuôi dưỡng? Một ngày cũng chưa từng nuôi? Nếu không sao lại không có tên được.
Tôi tiếp tục hỏi ý em: "Nhóc thích tên gì?"
Em suy nghĩ thật lâu, chỉ nói: "Cùng họ với anh là được."
Tôi bật cười: "Cái gì thế? Nhóc đâu phải người nhà tôi."
Em cúi đầu, không lên tiếng, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt em.
Tôi bị em làm cho to đầu mà không làm gì được.
Cuối cùng trước khi vào nhà, cố nén lại tất cả những thứ bất đắc dĩ tôi ném cho em một câu: "Sau này ra ngoài nếu có người hỏi nhóc tên gì, nhóc cứ bảo nhóc là Viên Xuân Thiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.