Chương 7: Phẫn nộ
Nguyệt Hạ Kim Hồ
03/06/2013
Cái gã dùng chân đạp cửa bước vào đầu tiên, vừa lùn vừa béo, mặt tròn, mắthình tam giác ngược6, mũi miệng phình to, hình dạng muốn quái dị bao
nhiêu là có bấy nhiêu. Một gã khác theo sau tiến vào, cao, mặt gầy, tướng
mạo bình thường nhưng hai hàng lông mày cách xa hai mắt cho thấy tên này
nham hiểm mưu ma chước quỷ! Hai tên bước vào rồi đứng lại. Gã béo ục trơ
tráo quét cặp mắt tam giác tối om vào các nữ tử trong phòng. Cái miệng
rộng ngoác cười nham hiểm, lộ ra hai hàm răng vàng xỉn, làm người ta muốn
ói! Hương Nhi vội vàng kéo Diệp Thiện Thiện lùi vào một ngách không ai
để ý.
“Ngồi nhìn cái gì? Tất cả đứng lên!” Giọng đã nhỏ còn bén nhọn, Diệp
Thiện Thiện cực kỳ khó chịu. Những nữ tử chung quanh kinh hoảng đứng
dậy, miễn cưỡng xếp thành hàng. Hầu như tất cả đều cúi đầu phát run. Bắt
đầu từ mấy nữ tử gần nhất, cách hai hàng vẫn còn thấy được những mảnh y
phục rách nát không ngớt run rẩy.
Gã béo lùn bắt đầu đi đi lại lại. Đến trước mặt một nữ tử thân hình đầy đặn,
ánh mắt dâm đãng, nói với gã cao gầy, giọng chói tai: “Triệu ca, ngươi xem,
ngực con ả này, mẹ nó, thiệt là lớn!”
Cái đồ chó đẻ này, chửi người cũng không khác gì đám lưu manh hiện đại!
Xem ra mấy lời bẩn thỉu đều thông dụng từ cổ chí kim, không phân biệt lịch
sử.
Gã cao gầy cười “khà khà” hai tiếng, đôi mắt như hai ngọn đèn pha bắt đầu
tìm tòi trong đám người.
Gã béo một tay xé áo nữ tử, để lộ bộ ngực trắng nõn rất to. Hai bàn tay vừa
mập vừa bự nắm lấy, xoa nắn vặn vẹo như nhào bột, thậm chí dùng sức kéo
đầu núm. Đau đớn làm nàng ta nhịn không được rên lên, trong tiếng rên rỉ
mang theo vài phần nức nở. Gã béo nghe nàng rên la càng lúc càng không
kiên nhẫn, ra sức vặn thêm vài cái. Ngay lúc nàng ta la đau, giơ tay tát nàng
ngã lăn xuống đất, tức giận quát:
“Con đĩ! Khoái kêu như vậy? Tao cho mày kêu đã đời, người đâu!”
Hai tên vạm vỡ tiến vào, mang theo nụ cười dâm dục tóm lấy nữ tử ngã dưới
đất, ngực lúc này đã biến thành màu tím đen tha đi ra ngoài. Trong phòng
yên lặng đến độ nghe được tiếng kim khâu rơi xuống đất, tiếp đến ngoài cửa
vang lên tiếng hét thảm thiết, kèm theo tiếng cười dâm đãng của hai gã ác
ôn. Tiếng kêu thét thảm thiết không ngừng, tiếng một gã đàn ông vừa thở
dốc vừa nói với tên còn lại: “Con ả này rên rỉ đúng là tuyệt cú mèo, đến đi!
Tiếp tục kêu!” Nói xong, tiếng bàn tay cọ xát vang lên từng chập, cùng với
tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng, đau đớn đến khản giọng.
Gã béo đắc ý lúc lắc đầu: “Đây là kết cục của việc làm tao không hài lòng.”
Nói xong thò tay vào bóp mông một nữ tử khác, bắt đầu vặn vẹo.
Diệp Thiện Thiện tức giận ngút trời, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Quả thực là
một đám cầm thú! Súc sinh! Cô nghiến chặt mấy ngón tay, ráng kềm chế.
Dùng thứ thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với các cô gái yếu đuối tay không
tấc sắt làm máu huyết cô sôi trào, đầu váng mắt hoa! Hương Nhi phát hiện
cô khác thường, liên tục kéo chéo áo cô, Diệp Thiện Thiện nhịn đến mức
mặt đỏ phừng phừng.
Gã béo còn đang lải nhải mấy câu mắc ói, tên họ Triệu giơ tay vỗ vai gã:
“Ngưu Tử, thu tay lại, còn chuyện quan trọng phải làm! Muốn chơi thì để
lần sau!” Nói xong quét mắt nhìn Diệp Thiện Thiện bên này, “Hôm nay vừa
vào hai đứa, lại đây!”
Cả người Hương Nhi run run nhích lại gần Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện
Thiện không động đậy, ngược những cô gái khác tự động tản ra, cô lập hai
người ở chính giữa. Lòng Diệp Thiện Thiện dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Cô
không trách họ, tất cả các cô gái trong phòng này đều đáng thương, không ai
giúp được ai, bởi vì tự thân mình còn không giữ được.
“Chậc chậc... hôm nay thu hoạch không ít nha. Hai ả này đẹp như tiên ấy,
bắt nhiều nữ nhân rồi mà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đẹp như
vậy. Để đại gia ta thử trước!” Cái gã béo lùn kêu Ngưu Tử nói rồi thò mấy
ngón tay nhớp nháp ra định sờ mặt Diệp Thiện Thiện.
“Đừng chạm vào tao!” Diệp Thiện Thiện lửa giận ngút ngàn. Trong tình
huống này rốt cuộc bất kể hậu quả, bộc phát, lớn tiếng đến nỗi ngấn thịt trên
mặt Ngưu Tử cũng rung lên! Chung quanh vô số ánh mắt kinh ngạc dồn vào
người Diệp Thiện Thiện! Không thể tưởng được, tiểu nữ nhân này cũng lớn
mật quá rồi!
“Triệu ca, con nhỏ này tính khí còn nóng nảy thật! Ngưu gia ta hôm nay lại
thích cay...” Kinh ngạc qua đi, Ngưu Tử bắt đầu cười giả tạo, cảm thấy thay
đổi khẩu vị cũng không tệ! Bàn tay múp míp vươn ra chụp vào ngực Diệp
Thiện Thiện.
Diệp Thiện Thiện lúc này tỉnh táo rất nhiều, nhất thời hối hận không thôi,
không phải đã biết lấy trứng chọi đá sao? Mặc kệ bị hành hạ thế nào, ở cái
thế giới nam tôn nữ ti này người thiệt thòi nhất vẫn là mình. Dù trong đầu đã
có ý nghĩ nhát gan, nhưng khoảnh khắc nhìn bàn tay mập ù đó thò tới, bản
năng vẫn khiến cô chặn lại. Thương thay cho cô! một người xuyên qua đến
một thế giới lạ, không cách nào xoay chuyển được mà còn muốn giữ gìn tôn
nghiêm của người hiện đại. Cô hầu như có thể đoán được, kết cục của mình
sẽ rất thảm.
Không ngoài dự đoán, Ngưu Tử bị chặn tay liền bày ra bộ mặt cứng đờ,
hung dữ nói:
“Con đàn bà thối, có vài phần tư sắc đã tưởng mình là mỹ vị rồi sao? Mẹ nó,
lão tử hôm nay không xé xác mày thì...” Nói xong vung cánh tay mập lên
mang theo tiếng gió vù vù. Diệp Thiện Thiện sợ đau giơ tay lên ôm đầu,
nghe được tiếng Hương Nhi đứng bên hít sâu. Nhắm mắt lại, cảm thấy lần
này sống chết gì cũng trốn không thoát, nhưng ngoài dự đoán, không thấy
đau! Giương mắt nhìn... Gã cao gầy kêu Triệu ca đang giữ tay Ngưu Tử.
“Triệu ca! Sao ngươi cản ta?” Ngưu tử giận dữ hét to, vấn đề này... Diệp
Thiện Thiện cũng rất muốn biết!
Họ Triệu liếc Diệp Thiện Thiện một cái, cúi đầu nói nhỏ vào tai Ngưu Tử
mấy câu. Nghe xong Ngưu Tử uể oải không thôi, con mắt tam giác hung
hăng trừng Diệp Thiện Thiện! Diệp Thiện Thiện như lạc trong mây mù. Tình
huống gì đây?
Sau khi tên cao gầy ra khỏi phòng, Ngưu Tử đến gần Diệp Thiện Thiện,
hung tợn quát: “Con đàn bà thối! Mày tin tao có thể giết mày không?!” Nói
xong ra tay cực nhanh, dùng sức véo hông Diệp Thiện Thiện. Đau đớn làm
nước mắt cô tràn ra khóe mi, Diệp Thiện Thiện cố nén không để nước mắt
chảy ra, hai chân gần như không đứng vững được. Hương Nhi thấy vậy đưa
tay đỡ lấy cô, Ngưu Tử thuận tay sờ soạng mông Hương Nhi, nàng hoảng
kinh nhảy giật ra trốn sau lưng Diệp Thiện Thiện! Đôi mắt to tràn đầy sợ
hãi.
Đau buốt như kim châm qua đi. Diệp Thiện Thiện cảm thấy thắt lưng bị vặn
đến rời ra, run rẩy từng cơn, mồ hôi rịn ra chóp mũi. Trong lòng căm giận
uất ức nghĩ, tên béo chết tiệt này, mày là do người sinh ra sao? Thật muốn
thò tay véo thịt béo trên người gã, xem gã đau hay không đau?
Họ Triệu không biết tiến vào khi nào. Đằng sau có ba người, trong đó hai
người tướng mạo vạm vỡ, lưng giắt trường kiếm, chính giữa là một nữ nhân
chừng ba mươi tuổi, vẫn còn quyến rũ. Lúc đi, phong thái khoan thai, thướt
tha như liễu. Chỉ thấy con trâu mập kia cười toe, mặt đầy ham muốn, có thể
nhận ra được sức hấp dẫn của nàng ta với nam nhân! Trâu mập đon đả lại
gần, nịnh nọt:
“Diễm tỷ tới lúc nào vậy? Cũng không báo cho Ngưu Tử một tiếng, Ngưu
Tử nhớ Diễm tỷ, nhớ đến đau lòng mấy bận luôn!”
Diễm tỷ lạnh lùng thản nhiên nở nụ cười: “Đã đến từ sớm, nhìn thấy mấy
con nhỏ bị mày tra tấn chết đi sống lại mấy lần luôn!” Giọng nói thanh thoát
như chim xanh.
“Diễm tỷ nói gì vậy? Ngưu Tử nếu không dạy dỗ đám tiện nhân này đàng
hoàng, làm sao dám đưa qua cho tỷ? Có ả nào đưa qua mà không ngoan
ngoãn đâu?”
“Ngoan thiệt là ngoan, nhưng bị chúng mày đày đọa mất hết tinh thần. Một
đám tượng gỗ làm sao mang lại niềm vui cho đàn ông?” Nói xong mắt nhìn
bọn Diệp Thiện Thiện chòng chọc.
“Diễm tỷ, hôm nay mới đến hai con nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp, có vừa mắt tỷ
không?!” Họ Triệu nhìn mặt đoán ý, chỉ vào Diệp Thiện Thiện và Hương
Nhi.
Diễm tỷ nhích chân, đánh giá Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi một lượt
từ đầu tới chân, nửa ngày không lên tiếng! Trâu mập thấy thế bước lên phía
trước cười lấy lòng, chỉ vào Diệp Thiện Thiện.
“Con đĩ nhỏ này còn chưa được dạy dỗ kỹ, ngang bướng khó dạy, tỷ xem
này...” Chỉ vào Hương Nhi bên cạnh nói: “Ả này cũng rất dịu dàng xinh xắn,
tính tình ngoan ngoãn...”
“Đợi mày dạy dỗ tốt rồi, sợ là người sống cũng bị mày ép chết!” Không
nóng không lạnh tạt cho trâu mập một gáo nước. Kế đó quay sang Diệp
Thiện Thiện, nhìn từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi:
“Tên gì?”
nhiêu là có bấy nhiêu. Một gã khác theo sau tiến vào, cao, mặt gầy, tướng
mạo bình thường nhưng hai hàng lông mày cách xa hai mắt cho thấy tên này
nham hiểm mưu ma chước quỷ! Hai tên bước vào rồi đứng lại. Gã béo ục trơ
tráo quét cặp mắt tam giác tối om vào các nữ tử trong phòng. Cái miệng
rộng ngoác cười nham hiểm, lộ ra hai hàm răng vàng xỉn, làm người ta muốn
ói! Hương Nhi vội vàng kéo Diệp Thiện Thiện lùi vào một ngách không ai
để ý.
“Ngồi nhìn cái gì? Tất cả đứng lên!” Giọng đã nhỏ còn bén nhọn, Diệp
Thiện Thiện cực kỳ khó chịu. Những nữ tử chung quanh kinh hoảng đứng
dậy, miễn cưỡng xếp thành hàng. Hầu như tất cả đều cúi đầu phát run. Bắt
đầu từ mấy nữ tử gần nhất, cách hai hàng vẫn còn thấy được những mảnh y
phục rách nát không ngớt run rẩy.
Gã béo lùn bắt đầu đi đi lại lại. Đến trước mặt một nữ tử thân hình đầy đặn,
ánh mắt dâm đãng, nói với gã cao gầy, giọng chói tai: “Triệu ca, ngươi xem,
ngực con ả này, mẹ nó, thiệt là lớn!”
Cái đồ chó đẻ này, chửi người cũng không khác gì đám lưu manh hiện đại!
Xem ra mấy lời bẩn thỉu đều thông dụng từ cổ chí kim, không phân biệt lịch
sử.
Gã cao gầy cười “khà khà” hai tiếng, đôi mắt như hai ngọn đèn pha bắt đầu
tìm tòi trong đám người.
Gã béo một tay xé áo nữ tử, để lộ bộ ngực trắng nõn rất to. Hai bàn tay vừa
mập vừa bự nắm lấy, xoa nắn vặn vẹo như nhào bột, thậm chí dùng sức kéo
đầu núm. Đau đớn làm nàng ta nhịn không được rên lên, trong tiếng rên rỉ
mang theo vài phần nức nở. Gã béo nghe nàng rên la càng lúc càng không
kiên nhẫn, ra sức vặn thêm vài cái. Ngay lúc nàng ta la đau, giơ tay tát nàng
ngã lăn xuống đất, tức giận quát:
“Con đĩ! Khoái kêu như vậy? Tao cho mày kêu đã đời, người đâu!”
Hai tên vạm vỡ tiến vào, mang theo nụ cười dâm dục tóm lấy nữ tử ngã dưới
đất, ngực lúc này đã biến thành màu tím đen tha đi ra ngoài. Trong phòng
yên lặng đến độ nghe được tiếng kim khâu rơi xuống đất, tiếp đến ngoài cửa
vang lên tiếng hét thảm thiết, kèm theo tiếng cười dâm đãng của hai gã ác
ôn. Tiếng kêu thét thảm thiết không ngừng, tiếng một gã đàn ông vừa thở
dốc vừa nói với tên còn lại: “Con ả này rên rỉ đúng là tuyệt cú mèo, đến đi!
Tiếp tục kêu!” Nói xong, tiếng bàn tay cọ xát vang lên từng chập, cùng với
tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng, đau đớn đến khản giọng.
Gã béo đắc ý lúc lắc đầu: “Đây là kết cục của việc làm tao không hài lòng.”
Nói xong thò tay vào bóp mông một nữ tử khác, bắt đầu vặn vẹo.
Diệp Thiện Thiện tức giận ngút trời, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Quả thực là
một đám cầm thú! Súc sinh! Cô nghiến chặt mấy ngón tay, ráng kềm chế.
Dùng thứ thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với các cô gái yếu đuối tay không
tấc sắt làm máu huyết cô sôi trào, đầu váng mắt hoa! Hương Nhi phát hiện
cô khác thường, liên tục kéo chéo áo cô, Diệp Thiện Thiện nhịn đến mức
mặt đỏ phừng phừng.
Gã béo còn đang lải nhải mấy câu mắc ói, tên họ Triệu giơ tay vỗ vai gã:
“Ngưu Tử, thu tay lại, còn chuyện quan trọng phải làm! Muốn chơi thì để
lần sau!” Nói xong quét mắt nhìn Diệp Thiện Thiện bên này, “Hôm nay vừa
vào hai đứa, lại đây!”
Cả người Hương Nhi run run nhích lại gần Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện
Thiện không động đậy, ngược những cô gái khác tự động tản ra, cô lập hai
người ở chính giữa. Lòng Diệp Thiện Thiện dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Cô
không trách họ, tất cả các cô gái trong phòng này đều đáng thương, không ai
giúp được ai, bởi vì tự thân mình còn không giữ được.
“Chậc chậc... hôm nay thu hoạch không ít nha. Hai ả này đẹp như tiên ấy,
bắt nhiều nữ nhân rồi mà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đẹp như
vậy. Để đại gia ta thử trước!” Cái gã béo lùn kêu Ngưu Tử nói rồi thò mấy
ngón tay nhớp nháp ra định sờ mặt Diệp Thiện Thiện.
“Đừng chạm vào tao!” Diệp Thiện Thiện lửa giận ngút ngàn. Trong tình
huống này rốt cuộc bất kể hậu quả, bộc phát, lớn tiếng đến nỗi ngấn thịt trên
mặt Ngưu Tử cũng rung lên! Chung quanh vô số ánh mắt kinh ngạc dồn vào
người Diệp Thiện Thiện! Không thể tưởng được, tiểu nữ nhân này cũng lớn
mật quá rồi!
“Triệu ca, con nhỏ này tính khí còn nóng nảy thật! Ngưu gia ta hôm nay lại
thích cay...” Kinh ngạc qua đi, Ngưu Tử bắt đầu cười giả tạo, cảm thấy thay
đổi khẩu vị cũng không tệ! Bàn tay múp míp vươn ra chụp vào ngực Diệp
Thiện Thiện.
Diệp Thiện Thiện lúc này tỉnh táo rất nhiều, nhất thời hối hận không thôi,
không phải đã biết lấy trứng chọi đá sao? Mặc kệ bị hành hạ thế nào, ở cái
thế giới nam tôn nữ ti này người thiệt thòi nhất vẫn là mình. Dù trong đầu đã
có ý nghĩ nhát gan, nhưng khoảnh khắc nhìn bàn tay mập ù đó thò tới, bản
năng vẫn khiến cô chặn lại. Thương thay cho cô! một người xuyên qua đến
một thế giới lạ, không cách nào xoay chuyển được mà còn muốn giữ gìn tôn
nghiêm của người hiện đại. Cô hầu như có thể đoán được, kết cục của mình
sẽ rất thảm.
Không ngoài dự đoán, Ngưu Tử bị chặn tay liền bày ra bộ mặt cứng đờ,
hung dữ nói:
“Con đàn bà thối, có vài phần tư sắc đã tưởng mình là mỹ vị rồi sao? Mẹ nó,
lão tử hôm nay không xé xác mày thì...” Nói xong vung cánh tay mập lên
mang theo tiếng gió vù vù. Diệp Thiện Thiện sợ đau giơ tay lên ôm đầu,
nghe được tiếng Hương Nhi đứng bên hít sâu. Nhắm mắt lại, cảm thấy lần
này sống chết gì cũng trốn không thoát, nhưng ngoài dự đoán, không thấy
đau! Giương mắt nhìn... Gã cao gầy kêu Triệu ca đang giữ tay Ngưu Tử.
“Triệu ca! Sao ngươi cản ta?” Ngưu tử giận dữ hét to, vấn đề này... Diệp
Thiện Thiện cũng rất muốn biết!
Họ Triệu liếc Diệp Thiện Thiện một cái, cúi đầu nói nhỏ vào tai Ngưu Tử
mấy câu. Nghe xong Ngưu Tử uể oải không thôi, con mắt tam giác hung
hăng trừng Diệp Thiện Thiện! Diệp Thiện Thiện như lạc trong mây mù. Tình
huống gì đây?
Sau khi tên cao gầy ra khỏi phòng, Ngưu Tử đến gần Diệp Thiện Thiện,
hung tợn quát: “Con đàn bà thối! Mày tin tao có thể giết mày không?!” Nói
xong ra tay cực nhanh, dùng sức véo hông Diệp Thiện Thiện. Đau đớn làm
nước mắt cô tràn ra khóe mi, Diệp Thiện Thiện cố nén không để nước mắt
chảy ra, hai chân gần như không đứng vững được. Hương Nhi thấy vậy đưa
tay đỡ lấy cô, Ngưu Tử thuận tay sờ soạng mông Hương Nhi, nàng hoảng
kinh nhảy giật ra trốn sau lưng Diệp Thiện Thiện! Đôi mắt to tràn đầy sợ
hãi.
Đau buốt như kim châm qua đi. Diệp Thiện Thiện cảm thấy thắt lưng bị vặn
đến rời ra, run rẩy từng cơn, mồ hôi rịn ra chóp mũi. Trong lòng căm giận
uất ức nghĩ, tên béo chết tiệt này, mày là do người sinh ra sao? Thật muốn
thò tay véo thịt béo trên người gã, xem gã đau hay không đau?
Họ Triệu không biết tiến vào khi nào. Đằng sau có ba người, trong đó hai
người tướng mạo vạm vỡ, lưng giắt trường kiếm, chính giữa là một nữ nhân
chừng ba mươi tuổi, vẫn còn quyến rũ. Lúc đi, phong thái khoan thai, thướt
tha như liễu. Chỉ thấy con trâu mập kia cười toe, mặt đầy ham muốn, có thể
nhận ra được sức hấp dẫn của nàng ta với nam nhân! Trâu mập đon đả lại
gần, nịnh nọt:
“Diễm tỷ tới lúc nào vậy? Cũng không báo cho Ngưu Tử một tiếng, Ngưu
Tử nhớ Diễm tỷ, nhớ đến đau lòng mấy bận luôn!”
Diễm tỷ lạnh lùng thản nhiên nở nụ cười: “Đã đến từ sớm, nhìn thấy mấy
con nhỏ bị mày tra tấn chết đi sống lại mấy lần luôn!” Giọng nói thanh thoát
như chim xanh.
“Diễm tỷ nói gì vậy? Ngưu Tử nếu không dạy dỗ đám tiện nhân này đàng
hoàng, làm sao dám đưa qua cho tỷ? Có ả nào đưa qua mà không ngoan
ngoãn đâu?”
“Ngoan thiệt là ngoan, nhưng bị chúng mày đày đọa mất hết tinh thần. Một
đám tượng gỗ làm sao mang lại niềm vui cho đàn ông?” Nói xong mắt nhìn
bọn Diệp Thiện Thiện chòng chọc.
“Diễm tỷ, hôm nay mới đến hai con nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp, có vừa mắt tỷ
không?!” Họ Triệu nhìn mặt đoán ý, chỉ vào Diệp Thiện Thiện và Hương
Nhi.
Diễm tỷ nhích chân, đánh giá Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi một lượt
từ đầu tới chân, nửa ngày không lên tiếng! Trâu mập thấy thế bước lên phía
trước cười lấy lòng, chỉ vào Diệp Thiện Thiện.
“Con đĩ nhỏ này còn chưa được dạy dỗ kỹ, ngang bướng khó dạy, tỷ xem
này...” Chỉ vào Hương Nhi bên cạnh nói: “Ả này cũng rất dịu dàng xinh xắn,
tính tình ngoan ngoãn...”
“Đợi mày dạy dỗ tốt rồi, sợ là người sống cũng bị mày ép chết!” Không
nóng không lạnh tạt cho trâu mập một gáo nước. Kế đó quay sang Diệp
Thiện Thiện, nhìn từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi:
“Tên gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.