Việt Cổ Di Tình

Chương 33: Thương tâm

Nguyệt Hạ Kim Hồ

10/06/2013

Diệp Thiện Thiện ngồi trên ghế dài, bị Diễm tỷ nhìn chòng chọc không chịu

nổi. Chột dạ, bứt rứt không yên, hỏi:

“… Hương Nhi có khỏe không?” Đừng nhìn cô như vậy! Cô đã cố hết sức đi

tìm đồ rồi, chẳng qua cô thực sự tìm không được thôi.

Diễm tỷ dời mắt, “Nha đầu đó mệnh tốt, được chưởng giáo Thanh Vân phái

chọn rồi!”

“Thanh Vân phái?” Diệp Thiện Thiện nghe xong kêu lên thất thanh.

“Trương Thanh Vân trẻ tuổi đầy triển vọng, phong lưu phóng khoáng, không

ít mỹ nhân Đại Kiền yêu thầm!” Diễm tỷ đứng dậy, nửa đùa bỡn liếc Diệp

Thiện Thiện từ trên xuống, “Chẳng lẽ ngươi có ý với hắn?”

“Không có!” Diệp Thiện Thiện xua tay phủ nhận, “Chỉ là tôi hơi nhớ Hương

Nhi, biết cô ấy ở đâu rồi, về sau có cơ hội đi gặp cô ấy.”

“Vậy sao?” Ánh mắt Diễm tỷ liếc qua cổ áo Diệp Thiện Thiện, thản nhiên

hỏi, “Thương Khung ăn ngươi rồi?”

Diệp Thiện Thiện vội vàng cúi đầu, đỏ mặt, có phải tối hôm qua Thương

Khung hôn mút cổ cô, lưu lại dấu tích không? Tâm tình chột dạ, vội vàng

chuyển đề tài.

“Diễm tỷ, cái đó… tôi không tìm được bản đồ…”

“Bản đồ… không quan trọng nữa!” Diễm tỷ quay người, “Lúc đầu đồn đại

trong bản đồ có bảo vật, làm ta động tâm. Bất quá, hai ngày trước có người

tiết lộ, lấy được bản đồ cũng không tìm được bảo vật, ta cần gì phải phí sức

lực?” Cười nhạt “Huống hồ, Thương Khung chết đi, ai cũng không lấy được,

như vậy không phải rất công bằng?”

Diệp Thiện Thiện bất thình lình ngẩng đầu nhìn Diễm tỷ, “Cái… gì?” tim

đập thình thịch.

Thấy mặt cô hơi tái, Diễm tỷ tựa hồ thừa nước đục thả câu: “Sao thế? Không

nỡ à?”

Diệp Thiện Thiện né tránh ánh mắt giống như tia tử ngoại của Diễm tỷ, đáp

qua loa: “Sao có thể? Thiện Thiện chỉ tò mò thôi, cao thủ lợi hai như hắn,

sao có thể chết được?” Tim đập càng kịch liệt.

“Cao thủ lợi hại cỡ nào cũng không địch nổi xa luân chiến. Thương Khung

có ba đầu sáu tay đi nữa, lần này chắc chắn cũng không thoát nổi màn truy

sát đoạt mệnh của nhất điện tam cung thập phái của Đại Kiền.”

Quét mắt nhìn Diệp Thiện Thiện, nửa ngày!

“Thiện Thiện, nam nhân đều là lũ háo sắc! Hắn dám dẫn ngươi đến thanh lâu

chọn nữ nhân, chứng tỏ trong lòng hắn không hề có ngươi. Nhớ kỹ! Chỉ có

bản thân mới thật sự đối tốt với mình, biết chưa?”

“Biết rồi!” Mười ngón tay xoắn vào nhau.

Giả vờ thản nhiên hỏi: “Thiện Thiện chỉ thấy kì quái, Đại Kiền có ai dám

can đảm ám sát Thương Khung?”

Diễm tỷ phì cười: “Nguyên nhân rất đơn giản! Chỉ cần giết thật nhiều người,

hãm hại hắn là đủ. Vốn dĩ hắn đã nổi danh tàn nhẫn khát máu, chuyện này

làm dễ như trở bàn tay. Có trách thì trách hắn, vị trí đệ nhất điện của Đại

Kiền này chỗ cao không chịu được gió lạnh, không ít người muốn chiếm lấy.

Mấy ngày trước nghe nói hắn bắt đệ tử đắc ý của Thủy Mộc phái, sau đó lại

đả thương chưởng giáo Thanh Vân phái. Bản thân lãnh đạm lại không có

tình người. Bao vây tiễu trừ là nằm trong dự đoán rồi. Đương nhiên, Thương

Khung người này sâu không lường được, hoàn toàn không phải hư danh. Có

điều hành động tiễu trừ lần này không phải xúc tiến ngày một ngày hai, mấy

kẻ đó cực kì tự tin, nắm chắc mười phần cho lần đánh bạc này!”

“Âm mưu Diễm tỷ nói là… chỉ Lưu Vân Nhất Thị?” Diệp Thiện Thiện lờ

mờ đoán thử.

Ánh mắt Diễm tỷ tán thưởng, “Lưu Vân Nhất Thị toàn trang bị diệt. Hiện tại

Đại Kiền thập cung tam phái nhất điện thỉnh mệnh cũng tốt, lấy cớ cũng

được. Mục tiêu là dồn hắn vào chỗ chết, không cho sống sót!”

Diệp Thiện Thiện cắn môi, cảm giác chuyện này thật sự rất xấu! Nhớ lúc cô

mới xuyên qua, trong hầm ngầm từng nghe lén hai tên áo đen nói chuyện, rõ

ràng đó là kế giá họa. Về sau hai tên đó bị Thương Khung bắt được, lại diệt

khẩu, cô tận mắt chứng kiến. Hôm nay nhân chứng có sức nặng đã không



còn, cho dù cô đứng ra, ai sẽ tin lời tỳ nữ thuộc hạ của anh ta chứ? Lúc đó,

cả sơn trang bị một mồi lửa thiêu trụi, kế đó mấy ngày sau lại mưa như trút

nước, cộng thêm sự việc qua lâu quá rồi, làm gì còn giữ được chứng cứ?

Giọng điệu Diễm tỷ cho thấy, sự kiện đó chỉ là ngòi nổ. Giết người chỉ cần

tìm một cái cớ là đủ rồi! Cô… phải nhanh báo cho anh ta mới được!

“Thuốc giải Đồng Hoàn lần trước có lấy được không?” Thấy Diệp Thiện

Thiện gật đầu, “Lưu Phong hắn cũng không có phụ lòng ngươi, vì một viên

thuốc của ngươi mà cho luôn cái mạng!”

“Hắn… sao rồi?” Diệp Thiện Thiện kinh ngạc hỏi.

“Chết rồi, sau khi đưa thuốc giải!” Diễm tỷ sắc sảo nhìn cô, “Thế nên ta hoài

nghi, có phải ngươi đem chuyện chúng ta nói cho Thương Khung biết

không?”

Diệp Thiện Thiện hấp tấp mở miệng phủ nhận, “Không có! Nếu nói ra, tôi

đã bị anh ta chặt tay chặt chân chết mất xác rồi! Diễm tỷ cũng biết, anh ta

khát máu cỡ nào…”

Diễm tỷ nhìn chòng chọc ánh mắt cô, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

“Lại tin ngươi lần này!” Trở lại ghế ngồi, “Hiện tại có một nhiệm vụ, nếu

hoàn thành, toàn bộ độc Đồng Hoàn còn dư lại đều giải cho ngươi!”

Diễm tỷ móc ra một chiếc bình sứ tinh xảo, “Chỉ cần cho thứ trong này vào

nước trà của hắn là được!”

Diệp Thiện Thiện vươn tay nhận lấy, thắc mắc “Đây là thuốc gì?”

“Đối với Thương Khung mà nói, đây là một loại độc mạn tính không màu

không mùi, cản trở hắn phát huy công lực không bằng một phần mười lúc

bình thường!”

Diệp Thiện Thiện nghe xong nắm chặt bình sứ trong tay. Đám người này

thật quá ác độc! Thương Khung tuy tàn bạo nhưng chỉ đối với những kẻ bất

kính với anh ta trước, huống chi, từ trước tới giờ anh ta chẳng thèm làm ra

thứ hành vi tiểu nhân như vậy.

“Ngọc trúc Lưu Phong đưa ngươi đâu?” Diễm tỷ hỏi.

“Cái này sao?” Diệp Thiện Thiện lấy ống trúc ra. Diễm tỷ nhận lấy, nhìn vài

lần, hử? Ngón tay khẽ ấn xuống mấy cái, chậm rãi đứng dậy, một tiếng giòn

tan vang lên! Ống trúc bị nàng ta ném xuống đất, mở ra. Nàng ta tách vết nứt

ra, bên trong ống trúc toàn bộ biến thành bụi phấn.

“Có người từng chạm qua ống trúc này?” Mắt Diễm tỷ chuyển đến người

Diệp Thiện Thiện.

Diệp Thiện Thiện gãi đầu thắc mắc, đột nhiên nhớ ra, hình như… Thương

Khung từng lấy nó ra nghịch.

“Thương Khung?” Diễm tỷ mở miệng hỏi, thấy Diệp Thiện Thiện ngầm

thừa nhận, trái lại nở nụ cười.

“Trò xiếc vặt vãnh này điện chủ Vân Ẩn điện cũng giở ra được!”

**************************

Ba chân bốn cẳng phóng đến phòng trà lầu ba, thấy tả hộ pháp đứng án ngay

cửa phòng.

Diệp Thiện Thiện bị tả hộ pháp cản lại. Đây là lần đầu tiên hắn cản cô, trước

đây hắn chỉ liếc cô một cái rồi thôi, không hề giống bây giờ.

“Tôi có chuyện gấp cần tìm chủ thượng!”

Tả hộ pháp lạnh lùng lặp lại: “Chủ thượng có lệnh, bất cứ ai cũng không

được vào phòng!” Nhấn mạnh ba chữ “bất kỳ ai”.

Diệp Thiện Thiện kéo tay áo hắn, “Thật sự là chuyện gấp, có liên quan đến

an nguy tính mạng của chủ thượng! Thật đó!”

Tả hộ pháp hơi sửng sốt nhìn cô. Nhân cơ hội hắn còn đang đờ ra, Diệp

Thiện Thiện chui qua nách hắn, lấy sức đẩy cánh cửa phòng trà. Sau khi

nhìn thấy tình cảnh trong phòng, trợn mắt nhìn trừng trừng, không nhúc

nhích.

Tay Thương Khung nắm bầu vú trắng nõn của mỹ nhân lõa lồ trong lòng,

quét mắt nhìn Diệp Thiện Thiện đứng đờ ngay cửa, lạnh lùng nhìn tả hộ

pháp bám theo sau lưng cô.

“Chủ thượng! Thuộc hạ nhất thời sơ ý không cản được! Xin chủ thượng

trách phạt!” Sụm đầu gối xuống đất, cúi đầu thỉnh tội.



“Theo ta bao nhiêu lâu rồi! Ngươi phải biết hậu quả kháng mệnh… Đặc biệt

còn… cố tình…” Thương Khung một bên lãnh khốc nhìn tả hộ pháp, một

bên bóp trắng nõn trong tay, nghe tiếng người trong lòng rên rỉ.

“Thuộc hạ biết sai! Thuộc hạ nguyện nhận phạt!” Người tả hộ pháp cứng đờ.

“Là tôi tự mình xông vào, không liên quan tả hộ pháp!” Nhìn người đêm qua

còn thương yêu mình đủ kiểu, giờ lại ở đây ôm ấp người đàn bà khác. Lòng

đau đớn, nhưng hiện tại anh ta thật sự gặp nguy hiểm, cô cần phải nói cho

anh ta biết.

“Ra ngoài!” Đuôi mắt Thương Khung dường như lười liếc cô lấy một cái,

cúi đầu hôn môi anh đào của mỹ nhân trong lòng, vuốt ve đôi chân dài, nắn

bóp bộ ngực khổng lồ của mỹ nhân.

“Tôi có chuyện gấp muốn nói với chủ thượng!” Diệp Thiện Thiện ráng nuốt

nước mắt không hiểu vì sao muốn ứa ra, cổ họng cứng ngắc mở miệng. Cố

gắng ép mình rời mắt đi, không nghĩ tới giọng điệu lãnh đạm của anh ta.

“Chuyện gấp?” Thương Khung rời khỏi môi mỹ nhân, ngẩng đầu tà ác nói,

“Không lẽ đêm qua ta còn chưa làm ngươi hài lòng?” Mỹ nhân trong lòng

cười khẽ.

“Anh…” mắt Diệp Thiện Thiện đỏ hoe, “Anh… anh quá đáng lắm!”

Lông mày Thương Khung dựng lên: “Còn không đi! Hay là muốn ở đây

nhìn ta và Mi nhi mây mưa?”

Diệp Thiện Thiện cắn đôi môi run rẩy, trong mắt dường như có thứ gì đó tụ

lại: “Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh, rất quan trọng!”

“Được! Nói đi!” Thương Khung đáp qua quýt, hôn cổ mỹ nhân, giống như

đêm qua anh ta cũng hôn cô như thế. Tay vuốt ve đôi chân dài của mỹ nhân,

dường như đêm qua anh ta cũng như vậy với cô…

Diệp Thiện Thiện hít mũi, “Chuyện này… không tiện để người ngoài biết…

vì có liên quan đến anh…” Vẫn chưa nói hết.

“Mi nhi về sau là người của ta! Nàng không cần tránh!” Thương Khung lạnh

lùng cắt lời. Cùng người trong lòng liếc mắt đưa tình, người mới biết mà có

thể tin tưởng vậy sao? Diệp Thiện Thiện đứng ở cửa cảm thấy mình như

thằng hề khiến người ta chán ghét. Cho dù tấm lòng quan tâm bị người ta

dẫm nát nhưng vẫn có chút không yên lòng. Ngực trái như bị thứ gì đó chặn

lại làm cô chỉ muốn tìm một chỗ nào đó khóc lớn một trận. Cố gắng ngăn

nước mắt chảy xuống, cất giọng run rẩy.

“… Có người muốn mưu sát anh, anh phải cẩn thận! Anh…” Nghẹn lại.

Ngón tay Thương Khung chỉ hơi ngừng lại một chút đã khôi phục bình

thường, híp mắt, “Mấy chuyện giật gân như vậy, nếu ta còn nghe được từ

miệng ngươi một lần nữa đừng trách ta vô tình. Cút đi!” Thương Khung lạnh

mắt nhìn Diệp Thiện Thiện. Dáng vẻ tuyệt tình! Cô sợ sệt ôm ngực đau nhói

lùi lại một bước! Môi mấp máy muốn nói nhưng nước mắt chực chờ muốn

trào ra, khăng khăng không muốn khóc trước mặt anh ta. Cô không cần! Cúi

đầu lùi từng bước từng bước… trước khi nước mắt phiêu tán xoay người rời

đi.

“Ha ha, nha hoàn đó lại dám nói có người muốn giết ngài? Trên dưới Đại

Kiền ai không biết ngài là điện chủ Vân Ẩn điện! Chỉ cần nghe đến tên ngài

bọn họ đã kinh hồn táng đởm rồi! Theo Mi nhi thấy, chắc là ả thích chủ

thượng. Dựa vào thân phận hèn mọn của ả mà muốn giành sự ưu ái của ngài,

đúng là buồn cười! Một ả tỳ nữ ti tiện, còn dám mơ tưởng hão huyền?”

Đôi mắt lạnh băng như mãnh thú nhìn Họa Mi chòng chọc, làm ả nảy sinh

cảm giác sợ hãi.

“Ngươi nói nàng… ti tiện?” Giọng Thương Khung kềm nén trong cổ họng.

Bị đôi mắt tối tăm khát máu nhìn trừng trừng đến nỗi toàn thân phát run, “Ta

chỉ là…” Nói còn chưa xong, bàn tay hắn đã chụp lấy cổ ả, khẽ bóp, Họa Mi

tắt thở ngã xuống.

Thương Khung nhặt áo trắng Diệp Thiện Thiện thay cho hắn lúc sáng, trên

đó còn lưu lại mùi hương của nàng lên, nghiêm chỉnh, chậm rãi mặc vào.

Sau đó lấy ống tay áo chùi khóe miệng còn dính nước miếng làm hắn kinh

tởm, nhìn Họa Mi lõa lồ trên đất, khóe miệng cong lên tàn nhẫn.

“… Nàng ti tiện?” cười lạnh, đáy mắt thoáng qua chút dịu dàng, “Nhưngngươi, một sợi tóc của nàng cũng không bằng…” Một trận gió thổi qua!Trong phòng không còn thấy bóng dáng Thương Khung đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Cổ Di Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook