Chương 154: Cung đình
Tiểu Lão Nhân
14/09/2022
Cuối tháng chạp năm Quang Hòa thứ nhất, ngựa xe như nước đổ vào Lạc
Dương từ hướng Bắc. Mặc dù mùa đông năm nay bớt rét hơn mọi năm rất
nhiều, kinh kỳ Tư Lệ cũng ít xảy ra tuyết đọng ngăn đường, nhưng mấy vạn người hành quân trăm dặm vẫn thật là điều hiếm có, gây xôn xao khắp
quần chúng nhân dân...
“Nghe nói ở Hà Bắc có loạn tượng, sắp đánh đến Hà Nam, cho nên Đại Tướng Quân phải gấp trở về phòng thủ kinh kỳ”
“Vớ va vớ vẫn!
Khăn vàng đã giải tán, mấy trăm vạn giặc cướp nhận chiếu chiêu an, đi ngang qua Tư châu xuống Kinh châu.
Hơn tháng trước Thái Bình Thượng Tiên tại Lão Quân sơn bạch nhật phi thăng
Thử hỏi ở đây ai không thấy?
Hà Bắc lấy đâu ra loạn tượng?"
“Hừ!
Biết một chẵng biết hai.
Hắc Sơn Trương Yến ngươi biết không?
Đây chính là đã từng Khăn Vàng Ngũ Hổ, là đại yêu tu luyện 3-400 năm trong Hắc Sơn, bị Thái Bình Thượng Tiên thu phục.
Nay Thượng Tiên phi thăng, yêu quái không có ai khống chế, đã trở thành đại họa”
“Phải phải!
Ta cũng nghe nói.
Trương Yến nguyên vốn là một đầu hổ đen, chúa sơn lâm tại Hắc Sơn, dường như còn có quan hệ họ hàng với con bạch sà mà ngày xưa Cao Tổ chém tế trời trước khi khởi nghĩa diệt bạo Tần”
“Thần mẹ!
Hổ với rắn có họ hàng???
Ngươi là nghe thằng khùng nào nói?”
“Hổ yêu với rắn yêu đều là yêu, vì sao không thể là họ hàng?”
“Ái u!
Ngươi nói hay lắm!
Thế ta hỏi ngươi ông cố tổ chung của tụi nó là con gì?”
“Thế mà cũng hỏi.
Con yêu quái a?”
“Ta thấy hắn nói đúng.
Nửa hổ nửa rắn, đúng là con yêu quái a”
Nhìn thấy một bầy ngu dân kéo bầy gọi hùa, người duy nhất không bị khùng trong đám choáng váng:
[Cái quỷ!
Thôi đi về ngủ đông.
Từ rày tuyệt giao.
Chơi với bọn này nhiều không biết sinh ra con có bị lai rắn lai hổ không nửa]
Bất kể bàn ra tán vào thế nào, những lời đồn cứ thế bị bẻ cong theo những chiều hướng quái dị, để cho dân chúng dọc đường từ Hàm Đan đến Lạc Dương dần lơ là đi sự hiện diện của Thái tử Lưu Biện và Hoàng tử Lưu Hiệp được hộ tống bởi đoàn quân hồi triều.
Lạc Dường hoàng thành, đông cung.
“Cát Thái y,
Tình trạng của hoàng đệ sao rồi?
Có cải thiện thêm chút nào không?”
- Lưu Biện lo lắng hỏi thăm.
Từ ngày anh em gặp lại nhau tới giờ, Lưu Hiệp cứ trầm mặc, khi thì lầm lầm lỳ lỳ tựa như có cục tức nghẹn ngay cổ không trôi, khi thì im ru nhút nhát như hươu con bị sói dọa vỡ mật. Cả tháng trời hai anh em không đối thoại được một câu, Lưu Biện lúc đầu cũng ân cần hỏi han nhưng gặp Lưu Hiệp như vậy riết rồi cũng sinh tâm bất ổn, không dám nói nhiều, đợi về cung có ngự y thăm khám rồi tính tiếp.
Lão thái y Cát Mạc thở dài lắc đầu:
“Lão thần chỉ mới thăm bệnh cho hoàng tử điện hạ lần đầu, còn chưa thể xác định chắc chắn.
Nhưng lão thần cũng từng gặp qua triệu chứng tương tự.
Thường thường là do biến cố lớn xảy ra, khiến cho người bệnh nhận phải kinh hãi hoặc đau khổ quá lớn rồi sinh ra biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Nhẹ thì ít nói kiệm lời, ăn không ngon, chơi không vui, sống như gỗ đá, giống như hoàng tử điện hạ hiện giờ.
Nặng thì sinh ra hoang tưởng, rất dễ hoảng loạn sợ hãi mọi thứ, lâu dần trở nên điên loạn, đến lúc ấy...
Tài học của lão thần nông cạn, nếu như đợi đến lúc ấy, sợ rằng lão thần phải bó tay không cách!”
Lưu Biện nghe vậy gấp gáp:
“Sao có thể?
Cát thái y!
Cát gia các ngươi xuất từ đạo môn, y thuật tinh thông, nấu dược luyện đan đều có thể.
Chính ngươi cũng nói từng gặp qua chứng bệnh tương tự.
Làm sao lại không có phương thuốc?”
Cát Mạc vẫn lắc đầu, khó xử nói:
“Đây là tâm bệnh, đã nằm ngoài phạm trù nghiên cứu của y đạo.
Cho dù là đương đại Y Tử đến đây cũng vô phương.
Về phần Đạo Tử...
Cát gia tuy xuất từ Đạo môn nhưng từ lâu đã đầu nhập vào triều đình, hơn 50 năm không còn cùng Đạo môn liên hệ.
Lão thần quả thật không rành đạo thuật, ngay cả vẽ bùa đều chẵng biết, chớ nói chi nấu dược luyện đan”
Lưu Biện giận lẫy nói:
“Cát gia các ngươi làm Thái Y trong cung đã 3 đời, từ Hiếu An Đế đến nay nhận không biết bao nhiêu ân điển của hoàng tộc.
Sao dám giấu nghề, bỏ mặc hoàng đệ sống chết?!?
Ngươi làm như vậy thõa đáng sao?”
Không chờ Cát Mạc giải thích, Lưu Biện liền hô thái giám tùy tùng:
“Theo ta đi cung Vĩnh Lạc thăm hoàng đệ”
Lão thái y Cát Mạc bị bỏ lại phía sau, trợn tròn mắt:
[Ách! Ta quả thật định khuyên ngươi đi nói chuyện giải khuây cho hắn]
Nghĩ rồi hắn lắc đầu tự mình rời đi, không cần hộ vệ, chẵng cần thái giám, qua lại trong đông cung như chốn không người mà chẵng một thị vệ nào dám cản, thậm chí còn có không ít kẻ vừa thấy mặt Cát Mạc liền cười cung kính cuối đầu cố tỏ ra thân cận.
- ----------
Nếu như không tính đến diện tích và quy cách xây dựng thì cung Vĩnh Lạc là cung điện xa hoa nhất trong tòa Hoàng Thành này, cho dù là chỗ ở của đương kim Hán Đế Lưu Hoành cũng chẵng sánh bằng.
Tại cung Vĩnh Lạc có thể tìm thấy vườn hoa xinh đẹp nhất cả 4 mùa, hòn non bộ cầu kỳ và hoành tráng nhất, những bức tranh chữ với niên đại cổ xưa nhất, những thứ trang sức quý giá nhất. Thậm chí người hầu cũng thuộc diện thanh tú nhất, bề ngoài của đám thái giám cận vệ cũng oách nhất, có thể nói là sở hữu ‘hàng tiền đạo’ số 1 hoàng thành.
Ấy là bởi vì chủ nhân của cung Vĩnh Lạc chính là Đổng Thái Hậu, mẹ ruột của đương kim Hán Đế, cũng là người được lợi nhiều nhất từ việc ‘mua quan bán tước’ nếu không tính đến Lưu Hoành. Một người ngồi hưởng lạc không hết, một người tuy kiếm nhiều nhưng chẵng những phải nuôi một hệ thống gián điệp rãi khắp 14 châu mà còn phải nuôi hàng vạn quân binh tinh nhuệ.
Thời điểm ban đầu khi mới lên ngôi, Lưu Hoành còn chưa có được bao nhiêu tay chân thân cận, Thập Thường Thị còn chưa thành hình, thì ngoại thích Đổng thị chính là chỗ dựa duy nhất cũng là con cờ tốt nhất trong tay Lưu Hoành để thu gom tài lực. Mặc dù sau này khi Lưu Hoành được thế, các hoạt động tham nhũng hối lộ trở nên công khai dưới tay hoạn quan, nhưng việc ‘làm ăn’ của Thập Thường Thị vẫn không ảnh hưởng đến Đổng Thái Hậu mà thi thoảng thì đám Triệu Trung, Trương Nhượng còn chủ động dắt mối hiếu kính cho bậc tiền bối. Tiêu biểu như Kinh Tương Hoàng thị, Lương Châu Đổng thị và Hoài Dự Tào thị, mặt ngoài chung đụng với Thập Thường Thị khăng khít, kỳ thật bên trong cũng không ít đưa lễ tặng quà cho cung Vĩnh Lạc mỗi năm.
Trong đó lại lấy Lương Châu Đổng thị làm đầu, lấn lướt cả ‘giàu nhất thiên hạ’ Hoàng thị và ‘chân đạp 3 thuyền’ Tào thị. Chủ yếu là vì câu “Khác tông nhưng cùng họ, có lẽ 500 năm trước là họ hàng thân thích”. Ấy là lời của gia chủ Lương Châu Đổng thị, Đổng Trác, kẻ đã tự nhận làm cháu của Đổng Thái Hậu mặc dù tính theo tuổi tác thì y còn hơn người ta 3-4 tuổi.
Cũng bởi ‘tầm nhìn xa rộng’ của Đổng Trác, nên nếu hỏi thế lực nào cài cắm được nhiều mật thám vào hoàng cung nhất thì toàn bộ thế gia Quan Đông cộng lại cũng không bằng một mình Đổng Trác. Đám thế gia nho học cứ nhìn chăm chăm vào bắc cung, hậu cung và đông cung, ý đồ mua chuộc người bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu và thái tử, để rồi chuốc lấy quả đắng mỗi lần Lưu Hoành tung chiêu tẩy rữa. Đổng Trác lại dựng riêng một ngọn cờ lẻ loi vào mỗi cung Vĩnh Lạc, thế mà thành công không tưởng.
5-6 năm nay, từ khi Hà Hoàng Hậu được thế, Đổng Thái Hậu lui khỏi võ đài chính trị, thì việc tẩy rữa gián điệp trong hoàng thành chưa từng ghé qua cung Vĩnh Lạc, ngay cả những lần dậy sóng nhất như sự kiện Vương mỹ nhân bị hại, Tào Tiết ‘về hưu’, hay loạn Khăn Vàng thì nhân sự của Vĩnh Lạc cung cũng chả bị ảnh hưởng gì. Ấy là bởi vì Lưu Hoành giờ đây đã nắm trong tay quá nhiều nguồn lực, không còn thích thú với việc giao thiệp cùng đám cậu dì trưởng giả bên ngoại. Ngay cả hoàng tử Lưu Hiệp được gửi nuôi trong cung Vĩnh Lạc cũng trở nên [có cũng được mà không có cũng không sao] sau khi ngôi vị Thái Tử của Lưu Biện được công cáo thiên hạ. Vĩnh Lạc cung đã trở thành [có tiếng mà không có miếng], thế gia Trung Nguyên đều lười động tay chân, Lưu Hoành cũng chẵng muốn làm quá mức để mắc công bị mẫu thân càm ràm.
Lưu Biện vừa mới bước vào cung Vịnh Lạc đã bị phát hiện:
“Thái tử điện hạ?
Nô tài không biết ngài đến thăm Vĩnh Lạc cung, không thể nghênh đón từ xa.
Là sơ xót của nô tài.
Nô tài lập tức thông báo thái hậu nương nương!!!”
“Vân tổng quản,
Là bổn cung thất lễ.
Bổn cung mới hỏi thăm Cát thái y về bệnh tình của hoàng đệ.
Tâm nóng ý gấp nên đến đây không báo trước.
Ta hiện giờ đang nôn nóng đi thăm hoàng đệ, để lần khác lại đến tạ tội với Thái Hậu”
- Mặc dù là bà cháu ruột nhưng bởi Lưu Biện từ sớm đã vào đạo quan, chẵng có mấy tình cảm, thêm nữa Đổng Thái Hậu và mẹ hắn, Hà Hoàng Hậu, có thể xem như đối thủ một mất một còn, cho nên Lưu Biện rất ngại gặp Đổng Thái Hậu. Đó là chưa kể lần nào gặp cũng bị Đổng Thái Hậu đem Lưu Hiệp ra kể khổ nói móc.
Vân tổng quản cũng không làm khó Lưu Biện, nở một nụ cười niềm nở:
“Nếu Thái Tử điện hạ đã quyết thì nô tài cũng không dám ép buộc,
Nhưng phận làm tổng quản cung Vĩnh Lạc, xin cho nô tài hộ tống điện hạ đến chỗ hoàng tử điện hạ, tránh giữa chừng gặp phải sơ xuất gì thì tội nô tài quá”
[Có Vân tổng quản đi cùng ta thì chắc không ai dám qua mặt Vân tổng quản đi mật báo cho bà nội.
Thế thì tốt quá]
- Lưu Biện ngẫm nghĩ rồi ưng thuận:
“Vậy thì bổn cung xin cảm ơn Vân tổng quản”
Cung Vĩnh Lạc không lớn nhưng đường đi ngoằn nghèo thành ra xa, bởi Đổng Thái Hậu xuất thân hàn môn, không thích kiểu bố trí rộng thoáng khí khái của thế gia nho học, ngược lại, bởi ăn hối lộ nhiều, nghe kẻ tiểu nhân nịnh hót quen, có cái gì cũng vơ vét vào người, bố cục kiến trúc cũng hòa trộn đủ thứ phong cách Hán Hồ Di Nhung.
Lưu Biện lo lắng đứa em, không có tâm trạng nhìn ngó lung tung, nhưng bởi đường xa, thành thử dọc đường cũng có nhiều cơ hội hỏi han Vân tổng quản, được nghe khá nhiều lời khuyên từ bậc lão thành.
“Đã đến nơi,
Thái tử điện hạ mau vào thăm hoàng tử điện hạ.
Nô tài ở ngoài canh gác, phong ngừa chuyện không hay”
- Vân tổng quản tỏ ra rất tâm lý, tựa như vì tác thành tình huynh đệ mà có thể bất chấp đắc tội với chủ nhân trực tiếp của mình.
Lưu Biện cảm nhận được ý tốt của y, lễ phép nói:
“Cảm ơn Vân tổng quản.
Ta sẽ sớm ra về, tránh làm khó ngài”
Vân tổng quản vội nói:
“Ấy!
Chớ nên như thế.
Hoàng tử điện hạ lúc này cần nhất có người tâm sự kể chuyện.
Phận nô tài như bọn ta không thể giúp được gì.
Chỉ có huynh đệ máu mũ ruột rà như thái tử điện hạ mới có thể giúp được hoàng tử điện hạ.
Xin ngài chớ ngại hoàng tử điện hạ lười nhác là tốt lắm rồi”
Lưu Biện trãi qua một đoạn đường hàn huyên cũng cảm nhận được sự quan tâm của Vân tổng quản giành cho hoàng đệ của mình vậy nên không thấy gì lạ thường:
“Vậy thì thật cảm ơn nhiều rồi.
Ta làm huynh trưởng, sao có thể ngại những chuyện này”
Gần 2 canh giờ sau (gần 4 tiếng), Vân tổng quản lần nữa nhìn thấy Lưu Biện, bộ dáng có chút rã rời, nhất là quai hàm, song thần sắc coi bộ khả quan, sáng hơn lúc đi vào một chút.
Trong khi Vân tổng quản tiễn đưa Lưu Biện ra về thì tại nơi của Lưu Hiệp...
“Hắn nói gì?”- Một cung nữ gặn hỏi, thần sắc tò mò lại quả quyết, tựa như chủ hỏi tớ.
Lưu Hiệp dường như đã quen với thái độ này:
“Hoàng huynh bảo phụ hoàng viết thư cho hoàng huynh nói rằng sang năm mùa hè sẽ triệu Hoàng Phủ Đô Đốc hồi triều đảm nhiệm Thái Phó dạy học cho Hoàng huynh.
Hoàng huynh hỏi ta có muốn đi học cùng không, hắn sẽ xin hộ”
Cung nữ gật gật đầu lại cảm thấy không đúng:
“Gần 2 canh giờ, chỉ có chuyện này?”
Lưu Hiệp tỉnh queo đáp:
“Còn lại đều là chút chuyện ngày xưa giữa hoàng huynh và hoàng tử Lưu Hiệp.
Ta không phải Lưu Hiệp, nghe tai này lọt tai kia ra, làm sao nhớ?”
Cung nữ giận dữ trừng mắt:
“Ngu ngốc!
Không nhớ cũng phải nhớ.
Nếu không có những ký ức đó thì khi nào ngươi mới ‘khỏi bệnh’ hả?
Ngươi cho rằng bọn ta cố tình tạo cơ hội cho ngươi gặp riêng Lưu Biện là để nhìn 2 đứa nhóc chơi đùa hả?”
Lưu Hiệp hít sâu nói:
“Ta chỉ là chưa quen”
“Chưa quen, chưa quen!
Đừng quên ngươi là ai!
Nếu không có bọn ta, mẹ con ngươi đã sớm bị chó hoang xé xác!
Một khi ngươi bại lộ, chúng ta cũng không rãnh đi nuôi mẹ ngươi!”
- Cung nữ nói xong bỏ đi, để lại phía sau lưng một thằng bé ‘Lưu Hiệp’ đang nắm tay gồng người nổi gân trán.
Chốc lát sau, thằng bé ‘Lưu Hiệp’ thở dài vô lực, nước mắt ấm ức lăn trên gò má nhỏ, nó nhớ lại những ngày xưa, cái thuở mà nó còn được gọi là Lưu Thành, con trai của một thư sinh tài mạo song toàn, trong nhà có bài vị của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, mẹ là một tiểu thư con nhà hào phú giàu nhất nhì 8 thôn 10 lý.
Nhưng rồi năm hắn lên 4, cha hắn không rõ vì sao mà nổi lên xung đột cùng một toán du đãng, kế lại bị một công tử thế gia vu hại vào ngục, chịu nhục hình mà chết tức tưỡi. Ông ngoại hắn vì lo cho cha hắn ra ngoài không được mà chẵng những tống táng số lớn tài sản lại còn bị uất ức sinh bệnh liệt giường. Ông ngoại vừa nằm xuống thì mẹ con hắn lập tức bị người cậu cùng cha khác mẹ với mẹ hắn đuổi ra khỏi nhà, còn bị người trong vùng vu là ‘ma quỷ hại người, khắc chồng khắc cha’.
Mẹ hắn tuy là tiểu thư con nhà bá hộ nhưng chẵng những học biết chữ nghĩa từ cha hắn, còn thông thạo nghề may thêu, vậy nên cuộc sống của hai mẹ con sau khi bỏ xứ ra đi cũng chẵng phải rất khó khăn. Chí ít thì trong ấn tượng của Lưu Thành, mẹ hắn vẫn có thời gian dạy hắn học chữ mỗi ngày bên cạnh việc lo cơm ngày 2 bữa.
Ấy vậy nhưng hai mẹ con chưa an ổn được bao lâu thì Khăn Vàng nổi lên, hai mẹ con bị cuốn vào đoàn quân khởi nghĩa, nơi họ chứng kiến những cảnh đời bất hạnh không kém mình, ấy cũng là lúc hắn biết được mẹ hắn không phải nuôi hắn bằng nghề thêu. Những ngày u ám trong trại khăn vàng tuy ngắn ngủi nhưng cả đời này Lưu Hoành thề sẽ không quên.
Không biết là khổ quá động lòng trời hay sao mà trong một lần quan binh triều đình công phá doanh trại khăn vàng, 2 mẹ con hắn may mắn không bị giết nhầm, chẵng những vậy còn được đưa đi chu cấp nuôi dưỡng thật tốt. Nhưng thoát miệng sói thì vào miệng hổ mới đúng là mệnh của kẻ cùng khổ. Vào trại tập trung không lâu thì Lưu Thành biết được qua miệng một đứa trẻ khác rằng nơi đây chính là trại huấn luyện tử sĩ. Và thế là những chuỗi ngày vất vả, sống chết mặc bây ùa tới.
Lại thêm một lần không biết trời thương hay trời trêu, một đêm nọ có một vị đại nhân trong lúc giải khuây thế mà vô tình được biết mẹ con Lưu Thành hiểu chữ nghĩa, vặn hỏi mẹ hắn mới biết Lưu Thành còn mang dòng máu hoàng tộc. Thế rồi chẵng những Lưu Thành được gia nhập một trại đào tạo đặc biệt, mà mẹ hắn cũng chính thức tránh thoát kiếp ô nhục.
Ở nơi ở mới, không có máu me, rất nhã nhặn lịch sự, Lưu Thành được học những lễ nghi trong cung, chủ yếu là dành cho thái giám, bởi vì nơi này chuyên đào tạo mật thám để cài vào cung, mà Lưu Thành lại nhỏ thó, 6-7 tuổi mà nhìn không khác nhóc con 4 tuổi vừa dứt sữa, hậu quả của những ngày tháng khổ cực ‘từ trên lưng voi rớt xuống bãi phân chó’.
Lưu Thành tuy thân thể ốm yếu nhưng tinh thần cũng đủ lỳ, nhục nhã đau đớn đã trãi đủ, đối với trò đùa của số phận đã sớm chai sạn chẵng màng. Đâu biết được lần này ông trời đã hết hứng trêu hắn, Lưu Thành không cần bị cắt, bởi vì hắn rất may có một khuôn mặt hao hao đương kim hoàng tử Lưu Hiệp, lại thêm thể trạng tương đối.
Nhưng đối với một đứa bé như Lưu Thành, việc sống giả dối thật là khó khăn, càng đối mặt với sự tốt bụng của Lưu Biện thì Lưu Thành càng cảm thấy mình trở nên đen tối, khốn nạn, không khác gì những kẻ hắn từng phỉ nhỗ, như tên công tử thế gia hại cha và ông ngoại hắn, như người cậu vô tình của hắn, như những gã đàn ông hôi hám bẩn thỉu không có liêm sĩ nào đó mà mẹ hắn không bao giờ kể cho hắn nghe, như thật nhiều cái như.
Đáng tiếc, đã không có đường trốn thoát, vào cung Vĩnh Lạc mới mấy ngày, đâu đâu Lưu Thành cũng cảm thấy có những ánh mắt đang theo dõi mình. Mỗi lần phát hiện thêm một ‘đồng đội’ đều khiến hắn tái xanh cả mặt, lâu dần tắt hẵn ý chí phản kháng số mệnh. Càng đáng sợ là hắn thậm chí không biết kẻ chủ mưu, người chúa công tối cao nắm giữ trong tay sinh mệnh của hai mẹ con hắn là ai.
Nghĩ tới mẹ hắn, người đã hy sinh tất cả vì hắn, Lưu Thành chỉ đành cắn răng tiếp tục dấn thân vào sâu trong bóng tối.
Nhưng mà... con tiện tỳ tiểu Uyển vừa rồi thật là đáng giận:
[Ngươi mợ nó chờ đó!]
- ----------------
Tại Trường Lạc cung, hoàng hậu Hà Hiền đang có một cuộc gặp mặt với anh trai, trụ cột của ngoại thích Hà thị, Đại Tướng Quân Hà Tiến.
Bởi vì các phe phái biết chuyện xảy ra tại Hàm Đan vừa rồi đều vô cùng ăn ý nín thin thít, sợ khơi dậy cơn cuồng nộ của Lưu Hoành, thành thử Hà Tiến chẵng những không bị trách mà phạt còn được trọng thưởng vì thành công bảo vệ Hàm Đan và giúp triều đình chiêu an Hắc Sơn Tặc, thậm chí dưới quyền của Hà Tiến còn xuất hiện thêm một vị Hoành Dã Tướng Quân trên danh nghĩa, chính là Trương Yến.
Đương nhiên đây chỉ là mặt sáng, ở trong tối thì Hà thị bị Lưu Hoành gõ bao nhiêu cũng chỉ có bản thân tự biết, nhịn đau chẵng dám hé răng. Hà Tiến vừa về Lạc Dương liền 2 ngày 3 bữa lại vào cung gặp em gái một lần cũng chính vì chuyện này.
Giữa lúc hai anh em đang bàn chuyện thì có thái giám đến mật báo cho Hà Hiền rằng Lưu Biện lại đến cung Vĩnh Lạc thăm Lưu Hiệp.
Hà Hiền lập tức nổi cơn tam bành, khuôn mặt diêm dúa hiện hình la sát:
“Con với chả cái!
Huynh trưởng ở đây chờ bổn cung.
Bổn cung đi đông cung nói phải quấy với Thái tử”
Hà Tiến gặp đây liền cản lại:
“Hoàng hậu nương nương chớ nên làm thế.
Thái tử điện hạ đã lớn, năm đó bệ hạ ở tuổi này đã kế thừa tước vị Giải Độc Hầu.
Con trưởng giống cha, thái tử tự biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm”
Hà Hiền cau mày quát lui tả hữu rồi mới hỏi:
“Huynh trưởng,
Ngươi nói như vậy là ý gì?
Con ta cả ngày chung đụng với con của ả tiện nhân kia còn ra thể thống gì nữa?
Chẵng lẽ huynh trưởng muốn đợi đến lúc ngai vàng rơi vào tay thằng tạp chủng kia mới hành động?”
Hà Tiến trề môi trợn mắt hãi hùng:
“Uây uây!
Sao có thể nói như vậy đâu?
Anh em như thể tay chân, thái tử điện hạ chăm lo cho em út lại có gì sai?
Thái tử tại Hàm Đan quyên tiền ủng hộ nghĩa sĩ chống giặc Hồ chính là nhân nghĩa.
Nay thường xuyên đến cung Vĩnh Lạc thăm bà nội, chiếu cố em nhỏ, chính là trung hiếu.
Thái tử từ nhỏ theo Đạo Môn học tập, sắp tới bệ hạ sẽ cắt cử Hoàng Phủ Nghĩa Chân và Lô Tử Càn làm thầy dạy.
Sau này sở học kiêm Nho-Đạo, văn võ song toàn lại đức độ lễ nghĩa đủ cả, thử hỏi ai có thể gièm pha ngôi vị thái tử?”
Hà Hiền thân là con gái nhà ít học, từ khi vào cung lại toàn giao du với bọn gian nịnh tiểu nhân, trí tuệ tuy có nhưng đã giành hết cho việc ghen tuông cung đấu, đâu có hiểu những chuyện Hà Tiến nói:
“Vậy cũng không được!
Khi con tiện nhân kia còn sống, bệ hạ cực kỳ yêu thích nó, ta ở trong cung hiểu rõ nhất!
Bệ hạ xưa nay hành sự khác người, làm sao biết có hay không đột nhiên nổi hứng thiên vị tên tạp chủng con của ả ta”
Hà Tiến quả quyết lắc đầu:
“Chớ nhìn bề ngoài mà đoán bên trong.
Nhất là đối với bệ hạ.
Bệ hạ tuy hay có những cử chỉ không theo lẽ thường nhưng đều nhằm vào các việc nhỏ không đáng nói mà thôi.
Đối với quốc gia đại sự, tồn vong của Lưu thị, bệ hạ sáng suốt hơn bất kỳ ai.
Nếu mẹ Lưu Hiệp còn sống thì có lẽ bệ hạ sẽ chọn hắn.
Nhưng nay Vương thị đã chết, Đổng gia cũng đều là lũ vô dụng, tham lam mà chẵng được tích sự gì, hoàn toàn không có năng lực hỗ trợ tân nhiệm hoàng đế trấn áp loạn cục.
Đưa Lưu Hiệp lên ngôi cùng với dựng một hoàng đế bù nhìn cho thế gia sử dụng có khác gì nhau?
Chỉ có thái tử điện hạ, chẵng những thân với Đạo môn, càng có Hà thị chúng ta chống lưng, mới có năng lực trấn áp thế gia, kéo dài long vận của họ Lưu”
Cùng một khởi điểm nhưng quá trình trưởng thành của Hà Tiến sau khi tới Lạc Dương lại khác xa em gái, hắn lăn lộn chính trường đã hơn 10 năm, giao thiệp với đám cáo già thế gia quá nhiều, cũng thay Lưu Hoành xử lý không ít chuyện bẩn, thành thử nói về tầm nhìn đại cục thì hắn còn hiểu Lưu Hoành hơn nhiều so với người chung chạ một giường với hoàng đế như Hà Hiền.
Hà Hiền nghe anh trai giải thích tường tận mới nguôi ý định khởi giá đông cung để trách phạt Lưu Biện, chỉ là mấy chữ ‘ghen ăn tức ở’ hãy con nổi cộm trên mặt, khiến cho Hà Tiến lo lắng không ngớt:
[‘Bà cô’ của ta a!
Lão ca của ngươi làm cho nhãi con Lưu Hiệp mắc chứng bệnh nan y, ngay cả Cát lão đầu đều vô phương, đã là tội lớn lắm rồi.
Đến ngươi cũng biết Lưu Hoành cực yêu Vương Vinh, đã không thay anh ngươi hỏi han Lưu Hiệp một chút thì thôi đi, làm sao còn ngăn cản Biện nhi thay ta lấy lòng hắn.
Mẹ nó! Muốn chặt anh ngươi thành mấy khúc rồi xiên que quay luôn hay sao???
Có giả cầy không?]
(P/s: Câu cuối xàm xàm cho chương bớt nhạt thôi)
“Nghe nói ở Hà Bắc có loạn tượng, sắp đánh đến Hà Nam, cho nên Đại Tướng Quân phải gấp trở về phòng thủ kinh kỳ”
“Vớ va vớ vẫn!
Khăn vàng đã giải tán, mấy trăm vạn giặc cướp nhận chiếu chiêu an, đi ngang qua Tư châu xuống Kinh châu.
Hơn tháng trước Thái Bình Thượng Tiên tại Lão Quân sơn bạch nhật phi thăng
Thử hỏi ở đây ai không thấy?
Hà Bắc lấy đâu ra loạn tượng?"
“Hừ!
Biết một chẵng biết hai.
Hắc Sơn Trương Yến ngươi biết không?
Đây chính là đã từng Khăn Vàng Ngũ Hổ, là đại yêu tu luyện 3-400 năm trong Hắc Sơn, bị Thái Bình Thượng Tiên thu phục.
Nay Thượng Tiên phi thăng, yêu quái không có ai khống chế, đã trở thành đại họa”
“Phải phải!
Ta cũng nghe nói.
Trương Yến nguyên vốn là một đầu hổ đen, chúa sơn lâm tại Hắc Sơn, dường như còn có quan hệ họ hàng với con bạch sà mà ngày xưa Cao Tổ chém tế trời trước khi khởi nghĩa diệt bạo Tần”
“Thần mẹ!
Hổ với rắn có họ hàng???
Ngươi là nghe thằng khùng nào nói?”
“Hổ yêu với rắn yêu đều là yêu, vì sao không thể là họ hàng?”
“Ái u!
Ngươi nói hay lắm!
Thế ta hỏi ngươi ông cố tổ chung của tụi nó là con gì?”
“Thế mà cũng hỏi.
Con yêu quái a?”
“Ta thấy hắn nói đúng.
Nửa hổ nửa rắn, đúng là con yêu quái a”
Nhìn thấy một bầy ngu dân kéo bầy gọi hùa, người duy nhất không bị khùng trong đám choáng váng:
[Cái quỷ!
Thôi đi về ngủ đông.
Từ rày tuyệt giao.
Chơi với bọn này nhiều không biết sinh ra con có bị lai rắn lai hổ không nửa]
Bất kể bàn ra tán vào thế nào, những lời đồn cứ thế bị bẻ cong theo những chiều hướng quái dị, để cho dân chúng dọc đường từ Hàm Đan đến Lạc Dương dần lơ là đi sự hiện diện của Thái tử Lưu Biện và Hoàng tử Lưu Hiệp được hộ tống bởi đoàn quân hồi triều.
Lạc Dường hoàng thành, đông cung.
“Cát Thái y,
Tình trạng của hoàng đệ sao rồi?
Có cải thiện thêm chút nào không?”
- Lưu Biện lo lắng hỏi thăm.
Từ ngày anh em gặp lại nhau tới giờ, Lưu Hiệp cứ trầm mặc, khi thì lầm lầm lỳ lỳ tựa như có cục tức nghẹn ngay cổ không trôi, khi thì im ru nhút nhát như hươu con bị sói dọa vỡ mật. Cả tháng trời hai anh em không đối thoại được một câu, Lưu Biện lúc đầu cũng ân cần hỏi han nhưng gặp Lưu Hiệp như vậy riết rồi cũng sinh tâm bất ổn, không dám nói nhiều, đợi về cung có ngự y thăm khám rồi tính tiếp.
Lão thái y Cát Mạc thở dài lắc đầu:
“Lão thần chỉ mới thăm bệnh cho hoàng tử điện hạ lần đầu, còn chưa thể xác định chắc chắn.
Nhưng lão thần cũng từng gặp qua triệu chứng tương tự.
Thường thường là do biến cố lớn xảy ra, khiến cho người bệnh nhận phải kinh hãi hoặc đau khổ quá lớn rồi sinh ra biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Nhẹ thì ít nói kiệm lời, ăn không ngon, chơi không vui, sống như gỗ đá, giống như hoàng tử điện hạ hiện giờ.
Nặng thì sinh ra hoang tưởng, rất dễ hoảng loạn sợ hãi mọi thứ, lâu dần trở nên điên loạn, đến lúc ấy...
Tài học của lão thần nông cạn, nếu như đợi đến lúc ấy, sợ rằng lão thần phải bó tay không cách!”
Lưu Biện nghe vậy gấp gáp:
“Sao có thể?
Cát thái y!
Cát gia các ngươi xuất từ đạo môn, y thuật tinh thông, nấu dược luyện đan đều có thể.
Chính ngươi cũng nói từng gặp qua chứng bệnh tương tự.
Làm sao lại không có phương thuốc?”
Cát Mạc vẫn lắc đầu, khó xử nói:
“Đây là tâm bệnh, đã nằm ngoài phạm trù nghiên cứu của y đạo.
Cho dù là đương đại Y Tử đến đây cũng vô phương.
Về phần Đạo Tử...
Cát gia tuy xuất từ Đạo môn nhưng từ lâu đã đầu nhập vào triều đình, hơn 50 năm không còn cùng Đạo môn liên hệ.
Lão thần quả thật không rành đạo thuật, ngay cả vẽ bùa đều chẵng biết, chớ nói chi nấu dược luyện đan”
Lưu Biện giận lẫy nói:
“Cát gia các ngươi làm Thái Y trong cung đã 3 đời, từ Hiếu An Đế đến nay nhận không biết bao nhiêu ân điển của hoàng tộc.
Sao dám giấu nghề, bỏ mặc hoàng đệ sống chết?!?
Ngươi làm như vậy thõa đáng sao?”
Không chờ Cát Mạc giải thích, Lưu Biện liền hô thái giám tùy tùng:
“Theo ta đi cung Vĩnh Lạc thăm hoàng đệ”
Lão thái y Cát Mạc bị bỏ lại phía sau, trợn tròn mắt:
[Ách! Ta quả thật định khuyên ngươi đi nói chuyện giải khuây cho hắn]
Nghĩ rồi hắn lắc đầu tự mình rời đi, không cần hộ vệ, chẵng cần thái giám, qua lại trong đông cung như chốn không người mà chẵng một thị vệ nào dám cản, thậm chí còn có không ít kẻ vừa thấy mặt Cát Mạc liền cười cung kính cuối đầu cố tỏ ra thân cận.
- ----------
Nếu như không tính đến diện tích và quy cách xây dựng thì cung Vĩnh Lạc là cung điện xa hoa nhất trong tòa Hoàng Thành này, cho dù là chỗ ở của đương kim Hán Đế Lưu Hoành cũng chẵng sánh bằng.
Tại cung Vĩnh Lạc có thể tìm thấy vườn hoa xinh đẹp nhất cả 4 mùa, hòn non bộ cầu kỳ và hoành tráng nhất, những bức tranh chữ với niên đại cổ xưa nhất, những thứ trang sức quý giá nhất. Thậm chí người hầu cũng thuộc diện thanh tú nhất, bề ngoài của đám thái giám cận vệ cũng oách nhất, có thể nói là sở hữu ‘hàng tiền đạo’ số 1 hoàng thành.
Ấy là bởi vì chủ nhân của cung Vĩnh Lạc chính là Đổng Thái Hậu, mẹ ruột của đương kim Hán Đế, cũng là người được lợi nhiều nhất từ việc ‘mua quan bán tước’ nếu không tính đến Lưu Hoành. Một người ngồi hưởng lạc không hết, một người tuy kiếm nhiều nhưng chẵng những phải nuôi một hệ thống gián điệp rãi khắp 14 châu mà còn phải nuôi hàng vạn quân binh tinh nhuệ.
Thời điểm ban đầu khi mới lên ngôi, Lưu Hoành còn chưa có được bao nhiêu tay chân thân cận, Thập Thường Thị còn chưa thành hình, thì ngoại thích Đổng thị chính là chỗ dựa duy nhất cũng là con cờ tốt nhất trong tay Lưu Hoành để thu gom tài lực. Mặc dù sau này khi Lưu Hoành được thế, các hoạt động tham nhũng hối lộ trở nên công khai dưới tay hoạn quan, nhưng việc ‘làm ăn’ của Thập Thường Thị vẫn không ảnh hưởng đến Đổng Thái Hậu mà thi thoảng thì đám Triệu Trung, Trương Nhượng còn chủ động dắt mối hiếu kính cho bậc tiền bối. Tiêu biểu như Kinh Tương Hoàng thị, Lương Châu Đổng thị và Hoài Dự Tào thị, mặt ngoài chung đụng với Thập Thường Thị khăng khít, kỳ thật bên trong cũng không ít đưa lễ tặng quà cho cung Vĩnh Lạc mỗi năm.
Trong đó lại lấy Lương Châu Đổng thị làm đầu, lấn lướt cả ‘giàu nhất thiên hạ’ Hoàng thị và ‘chân đạp 3 thuyền’ Tào thị. Chủ yếu là vì câu “Khác tông nhưng cùng họ, có lẽ 500 năm trước là họ hàng thân thích”. Ấy là lời của gia chủ Lương Châu Đổng thị, Đổng Trác, kẻ đã tự nhận làm cháu của Đổng Thái Hậu mặc dù tính theo tuổi tác thì y còn hơn người ta 3-4 tuổi.
Cũng bởi ‘tầm nhìn xa rộng’ của Đổng Trác, nên nếu hỏi thế lực nào cài cắm được nhiều mật thám vào hoàng cung nhất thì toàn bộ thế gia Quan Đông cộng lại cũng không bằng một mình Đổng Trác. Đám thế gia nho học cứ nhìn chăm chăm vào bắc cung, hậu cung và đông cung, ý đồ mua chuộc người bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu và thái tử, để rồi chuốc lấy quả đắng mỗi lần Lưu Hoành tung chiêu tẩy rữa. Đổng Trác lại dựng riêng một ngọn cờ lẻ loi vào mỗi cung Vĩnh Lạc, thế mà thành công không tưởng.
5-6 năm nay, từ khi Hà Hoàng Hậu được thế, Đổng Thái Hậu lui khỏi võ đài chính trị, thì việc tẩy rữa gián điệp trong hoàng thành chưa từng ghé qua cung Vĩnh Lạc, ngay cả những lần dậy sóng nhất như sự kiện Vương mỹ nhân bị hại, Tào Tiết ‘về hưu’, hay loạn Khăn Vàng thì nhân sự của Vĩnh Lạc cung cũng chả bị ảnh hưởng gì. Ấy là bởi vì Lưu Hoành giờ đây đã nắm trong tay quá nhiều nguồn lực, không còn thích thú với việc giao thiệp cùng đám cậu dì trưởng giả bên ngoại. Ngay cả hoàng tử Lưu Hiệp được gửi nuôi trong cung Vĩnh Lạc cũng trở nên [có cũng được mà không có cũng không sao] sau khi ngôi vị Thái Tử của Lưu Biện được công cáo thiên hạ. Vĩnh Lạc cung đã trở thành [có tiếng mà không có miếng], thế gia Trung Nguyên đều lười động tay chân, Lưu Hoành cũng chẵng muốn làm quá mức để mắc công bị mẫu thân càm ràm.
Lưu Biện vừa mới bước vào cung Vịnh Lạc đã bị phát hiện:
“Thái tử điện hạ?
Nô tài không biết ngài đến thăm Vĩnh Lạc cung, không thể nghênh đón từ xa.
Là sơ xót của nô tài.
Nô tài lập tức thông báo thái hậu nương nương!!!”
“Vân tổng quản,
Là bổn cung thất lễ.
Bổn cung mới hỏi thăm Cát thái y về bệnh tình của hoàng đệ.
Tâm nóng ý gấp nên đến đây không báo trước.
Ta hiện giờ đang nôn nóng đi thăm hoàng đệ, để lần khác lại đến tạ tội với Thái Hậu”
- Mặc dù là bà cháu ruột nhưng bởi Lưu Biện từ sớm đã vào đạo quan, chẵng có mấy tình cảm, thêm nữa Đổng Thái Hậu và mẹ hắn, Hà Hoàng Hậu, có thể xem như đối thủ một mất một còn, cho nên Lưu Biện rất ngại gặp Đổng Thái Hậu. Đó là chưa kể lần nào gặp cũng bị Đổng Thái Hậu đem Lưu Hiệp ra kể khổ nói móc.
Vân tổng quản cũng không làm khó Lưu Biện, nở một nụ cười niềm nở:
“Nếu Thái Tử điện hạ đã quyết thì nô tài cũng không dám ép buộc,
Nhưng phận làm tổng quản cung Vĩnh Lạc, xin cho nô tài hộ tống điện hạ đến chỗ hoàng tử điện hạ, tránh giữa chừng gặp phải sơ xuất gì thì tội nô tài quá”
[Có Vân tổng quản đi cùng ta thì chắc không ai dám qua mặt Vân tổng quản đi mật báo cho bà nội.
Thế thì tốt quá]
- Lưu Biện ngẫm nghĩ rồi ưng thuận:
“Vậy thì bổn cung xin cảm ơn Vân tổng quản”
Cung Vĩnh Lạc không lớn nhưng đường đi ngoằn nghèo thành ra xa, bởi Đổng Thái Hậu xuất thân hàn môn, không thích kiểu bố trí rộng thoáng khí khái của thế gia nho học, ngược lại, bởi ăn hối lộ nhiều, nghe kẻ tiểu nhân nịnh hót quen, có cái gì cũng vơ vét vào người, bố cục kiến trúc cũng hòa trộn đủ thứ phong cách Hán Hồ Di Nhung.
Lưu Biện lo lắng đứa em, không có tâm trạng nhìn ngó lung tung, nhưng bởi đường xa, thành thử dọc đường cũng có nhiều cơ hội hỏi han Vân tổng quản, được nghe khá nhiều lời khuyên từ bậc lão thành.
“Đã đến nơi,
Thái tử điện hạ mau vào thăm hoàng tử điện hạ.
Nô tài ở ngoài canh gác, phong ngừa chuyện không hay”
- Vân tổng quản tỏ ra rất tâm lý, tựa như vì tác thành tình huynh đệ mà có thể bất chấp đắc tội với chủ nhân trực tiếp của mình.
Lưu Biện cảm nhận được ý tốt của y, lễ phép nói:
“Cảm ơn Vân tổng quản.
Ta sẽ sớm ra về, tránh làm khó ngài”
Vân tổng quản vội nói:
“Ấy!
Chớ nên như thế.
Hoàng tử điện hạ lúc này cần nhất có người tâm sự kể chuyện.
Phận nô tài như bọn ta không thể giúp được gì.
Chỉ có huynh đệ máu mũ ruột rà như thái tử điện hạ mới có thể giúp được hoàng tử điện hạ.
Xin ngài chớ ngại hoàng tử điện hạ lười nhác là tốt lắm rồi”
Lưu Biện trãi qua một đoạn đường hàn huyên cũng cảm nhận được sự quan tâm của Vân tổng quản giành cho hoàng đệ của mình vậy nên không thấy gì lạ thường:
“Vậy thì thật cảm ơn nhiều rồi.
Ta làm huynh trưởng, sao có thể ngại những chuyện này”
Gần 2 canh giờ sau (gần 4 tiếng), Vân tổng quản lần nữa nhìn thấy Lưu Biện, bộ dáng có chút rã rời, nhất là quai hàm, song thần sắc coi bộ khả quan, sáng hơn lúc đi vào một chút.
Trong khi Vân tổng quản tiễn đưa Lưu Biện ra về thì tại nơi của Lưu Hiệp...
“Hắn nói gì?”- Một cung nữ gặn hỏi, thần sắc tò mò lại quả quyết, tựa như chủ hỏi tớ.
Lưu Hiệp dường như đã quen với thái độ này:
“Hoàng huynh bảo phụ hoàng viết thư cho hoàng huynh nói rằng sang năm mùa hè sẽ triệu Hoàng Phủ Đô Đốc hồi triều đảm nhiệm Thái Phó dạy học cho Hoàng huynh.
Hoàng huynh hỏi ta có muốn đi học cùng không, hắn sẽ xin hộ”
Cung nữ gật gật đầu lại cảm thấy không đúng:
“Gần 2 canh giờ, chỉ có chuyện này?”
Lưu Hiệp tỉnh queo đáp:
“Còn lại đều là chút chuyện ngày xưa giữa hoàng huynh và hoàng tử Lưu Hiệp.
Ta không phải Lưu Hiệp, nghe tai này lọt tai kia ra, làm sao nhớ?”
Cung nữ giận dữ trừng mắt:
“Ngu ngốc!
Không nhớ cũng phải nhớ.
Nếu không có những ký ức đó thì khi nào ngươi mới ‘khỏi bệnh’ hả?
Ngươi cho rằng bọn ta cố tình tạo cơ hội cho ngươi gặp riêng Lưu Biện là để nhìn 2 đứa nhóc chơi đùa hả?”
Lưu Hiệp hít sâu nói:
“Ta chỉ là chưa quen”
“Chưa quen, chưa quen!
Đừng quên ngươi là ai!
Nếu không có bọn ta, mẹ con ngươi đã sớm bị chó hoang xé xác!
Một khi ngươi bại lộ, chúng ta cũng không rãnh đi nuôi mẹ ngươi!”
- Cung nữ nói xong bỏ đi, để lại phía sau lưng một thằng bé ‘Lưu Hiệp’ đang nắm tay gồng người nổi gân trán.
Chốc lát sau, thằng bé ‘Lưu Hiệp’ thở dài vô lực, nước mắt ấm ức lăn trên gò má nhỏ, nó nhớ lại những ngày xưa, cái thuở mà nó còn được gọi là Lưu Thành, con trai của một thư sinh tài mạo song toàn, trong nhà có bài vị của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, mẹ là một tiểu thư con nhà hào phú giàu nhất nhì 8 thôn 10 lý.
Nhưng rồi năm hắn lên 4, cha hắn không rõ vì sao mà nổi lên xung đột cùng một toán du đãng, kế lại bị một công tử thế gia vu hại vào ngục, chịu nhục hình mà chết tức tưỡi. Ông ngoại hắn vì lo cho cha hắn ra ngoài không được mà chẵng những tống táng số lớn tài sản lại còn bị uất ức sinh bệnh liệt giường. Ông ngoại vừa nằm xuống thì mẹ con hắn lập tức bị người cậu cùng cha khác mẹ với mẹ hắn đuổi ra khỏi nhà, còn bị người trong vùng vu là ‘ma quỷ hại người, khắc chồng khắc cha’.
Mẹ hắn tuy là tiểu thư con nhà bá hộ nhưng chẵng những học biết chữ nghĩa từ cha hắn, còn thông thạo nghề may thêu, vậy nên cuộc sống của hai mẹ con sau khi bỏ xứ ra đi cũng chẵng phải rất khó khăn. Chí ít thì trong ấn tượng của Lưu Thành, mẹ hắn vẫn có thời gian dạy hắn học chữ mỗi ngày bên cạnh việc lo cơm ngày 2 bữa.
Ấy vậy nhưng hai mẹ con chưa an ổn được bao lâu thì Khăn Vàng nổi lên, hai mẹ con bị cuốn vào đoàn quân khởi nghĩa, nơi họ chứng kiến những cảnh đời bất hạnh không kém mình, ấy cũng là lúc hắn biết được mẹ hắn không phải nuôi hắn bằng nghề thêu. Những ngày u ám trong trại khăn vàng tuy ngắn ngủi nhưng cả đời này Lưu Hoành thề sẽ không quên.
Không biết là khổ quá động lòng trời hay sao mà trong một lần quan binh triều đình công phá doanh trại khăn vàng, 2 mẹ con hắn may mắn không bị giết nhầm, chẵng những vậy còn được đưa đi chu cấp nuôi dưỡng thật tốt. Nhưng thoát miệng sói thì vào miệng hổ mới đúng là mệnh của kẻ cùng khổ. Vào trại tập trung không lâu thì Lưu Thành biết được qua miệng một đứa trẻ khác rằng nơi đây chính là trại huấn luyện tử sĩ. Và thế là những chuỗi ngày vất vả, sống chết mặc bây ùa tới.
Lại thêm một lần không biết trời thương hay trời trêu, một đêm nọ có một vị đại nhân trong lúc giải khuây thế mà vô tình được biết mẹ con Lưu Thành hiểu chữ nghĩa, vặn hỏi mẹ hắn mới biết Lưu Thành còn mang dòng máu hoàng tộc. Thế rồi chẵng những Lưu Thành được gia nhập một trại đào tạo đặc biệt, mà mẹ hắn cũng chính thức tránh thoát kiếp ô nhục.
Ở nơi ở mới, không có máu me, rất nhã nhặn lịch sự, Lưu Thành được học những lễ nghi trong cung, chủ yếu là dành cho thái giám, bởi vì nơi này chuyên đào tạo mật thám để cài vào cung, mà Lưu Thành lại nhỏ thó, 6-7 tuổi mà nhìn không khác nhóc con 4 tuổi vừa dứt sữa, hậu quả của những ngày tháng khổ cực ‘từ trên lưng voi rớt xuống bãi phân chó’.
Lưu Thành tuy thân thể ốm yếu nhưng tinh thần cũng đủ lỳ, nhục nhã đau đớn đã trãi đủ, đối với trò đùa của số phận đã sớm chai sạn chẵng màng. Đâu biết được lần này ông trời đã hết hứng trêu hắn, Lưu Thành không cần bị cắt, bởi vì hắn rất may có một khuôn mặt hao hao đương kim hoàng tử Lưu Hiệp, lại thêm thể trạng tương đối.
Nhưng đối với một đứa bé như Lưu Thành, việc sống giả dối thật là khó khăn, càng đối mặt với sự tốt bụng của Lưu Biện thì Lưu Thành càng cảm thấy mình trở nên đen tối, khốn nạn, không khác gì những kẻ hắn từng phỉ nhỗ, như tên công tử thế gia hại cha và ông ngoại hắn, như người cậu vô tình của hắn, như những gã đàn ông hôi hám bẩn thỉu không có liêm sĩ nào đó mà mẹ hắn không bao giờ kể cho hắn nghe, như thật nhiều cái như.
Đáng tiếc, đã không có đường trốn thoát, vào cung Vĩnh Lạc mới mấy ngày, đâu đâu Lưu Thành cũng cảm thấy có những ánh mắt đang theo dõi mình. Mỗi lần phát hiện thêm một ‘đồng đội’ đều khiến hắn tái xanh cả mặt, lâu dần tắt hẵn ý chí phản kháng số mệnh. Càng đáng sợ là hắn thậm chí không biết kẻ chủ mưu, người chúa công tối cao nắm giữ trong tay sinh mệnh của hai mẹ con hắn là ai.
Nghĩ tới mẹ hắn, người đã hy sinh tất cả vì hắn, Lưu Thành chỉ đành cắn răng tiếp tục dấn thân vào sâu trong bóng tối.
Nhưng mà... con tiện tỳ tiểu Uyển vừa rồi thật là đáng giận:
[Ngươi mợ nó chờ đó!]
- ----------------
Tại Trường Lạc cung, hoàng hậu Hà Hiền đang có một cuộc gặp mặt với anh trai, trụ cột của ngoại thích Hà thị, Đại Tướng Quân Hà Tiến.
Bởi vì các phe phái biết chuyện xảy ra tại Hàm Đan vừa rồi đều vô cùng ăn ý nín thin thít, sợ khơi dậy cơn cuồng nộ của Lưu Hoành, thành thử Hà Tiến chẵng những không bị trách mà phạt còn được trọng thưởng vì thành công bảo vệ Hàm Đan và giúp triều đình chiêu an Hắc Sơn Tặc, thậm chí dưới quyền của Hà Tiến còn xuất hiện thêm một vị Hoành Dã Tướng Quân trên danh nghĩa, chính là Trương Yến.
Đương nhiên đây chỉ là mặt sáng, ở trong tối thì Hà thị bị Lưu Hoành gõ bao nhiêu cũng chỉ có bản thân tự biết, nhịn đau chẵng dám hé răng. Hà Tiến vừa về Lạc Dương liền 2 ngày 3 bữa lại vào cung gặp em gái một lần cũng chính vì chuyện này.
Giữa lúc hai anh em đang bàn chuyện thì có thái giám đến mật báo cho Hà Hiền rằng Lưu Biện lại đến cung Vĩnh Lạc thăm Lưu Hiệp.
Hà Hiền lập tức nổi cơn tam bành, khuôn mặt diêm dúa hiện hình la sát:
“Con với chả cái!
Huynh trưởng ở đây chờ bổn cung.
Bổn cung đi đông cung nói phải quấy với Thái tử”
Hà Tiến gặp đây liền cản lại:
“Hoàng hậu nương nương chớ nên làm thế.
Thái tử điện hạ đã lớn, năm đó bệ hạ ở tuổi này đã kế thừa tước vị Giải Độc Hầu.
Con trưởng giống cha, thái tử tự biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm”
Hà Hiền cau mày quát lui tả hữu rồi mới hỏi:
“Huynh trưởng,
Ngươi nói như vậy là ý gì?
Con ta cả ngày chung đụng với con của ả tiện nhân kia còn ra thể thống gì nữa?
Chẵng lẽ huynh trưởng muốn đợi đến lúc ngai vàng rơi vào tay thằng tạp chủng kia mới hành động?”
Hà Tiến trề môi trợn mắt hãi hùng:
“Uây uây!
Sao có thể nói như vậy đâu?
Anh em như thể tay chân, thái tử điện hạ chăm lo cho em út lại có gì sai?
Thái tử tại Hàm Đan quyên tiền ủng hộ nghĩa sĩ chống giặc Hồ chính là nhân nghĩa.
Nay thường xuyên đến cung Vĩnh Lạc thăm bà nội, chiếu cố em nhỏ, chính là trung hiếu.
Thái tử từ nhỏ theo Đạo Môn học tập, sắp tới bệ hạ sẽ cắt cử Hoàng Phủ Nghĩa Chân và Lô Tử Càn làm thầy dạy.
Sau này sở học kiêm Nho-Đạo, văn võ song toàn lại đức độ lễ nghĩa đủ cả, thử hỏi ai có thể gièm pha ngôi vị thái tử?”
Hà Hiền thân là con gái nhà ít học, từ khi vào cung lại toàn giao du với bọn gian nịnh tiểu nhân, trí tuệ tuy có nhưng đã giành hết cho việc ghen tuông cung đấu, đâu có hiểu những chuyện Hà Tiến nói:
“Vậy cũng không được!
Khi con tiện nhân kia còn sống, bệ hạ cực kỳ yêu thích nó, ta ở trong cung hiểu rõ nhất!
Bệ hạ xưa nay hành sự khác người, làm sao biết có hay không đột nhiên nổi hứng thiên vị tên tạp chủng con của ả ta”
Hà Tiến quả quyết lắc đầu:
“Chớ nhìn bề ngoài mà đoán bên trong.
Nhất là đối với bệ hạ.
Bệ hạ tuy hay có những cử chỉ không theo lẽ thường nhưng đều nhằm vào các việc nhỏ không đáng nói mà thôi.
Đối với quốc gia đại sự, tồn vong của Lưu thị, bệ hạ sáng suốt hơn bất kỳ ai.
Nếu mẹ Lưu Hiệp còn sống thì có lẽ bệ hạ sẽ chọn hắn.
Nhưng nay Vương thị đã chết, Đổng gia cũng đều là lũ vô dụng, tham lam mà chẵng được tích sự gì, hoàn toàn không có năng lực hỗ trợ tân nhiệm hoàng đế trấn áp loạn cục.
Đưa Lưu Hiệp lên ngôi cùng với dựng một hoàng đế bù nhìn cho thế gia sử dụng có khác gì nhau?
Chỉ có thái tử điện hạ, chẵng những thân với Đạo môn, càng có Hà thị chúng ta chống lưng, mới có năng lực trấn áp thế gia, kéo dài long vận của họ Lưu”
Cùng một khởi điểm nhưng quá trình trưởng thành của Hà Tiến sau khi tới Lạc Dương lại khác xa em gái, hắn lăn lộn chính trường đã hơn 10 năm, giao thiệp với đám cáo già thế gia quá nhiều, cũng thay Lưu Hoành xử lý không ít chuyện bẩn, thành thử nói về tầm nhìn đại cục thì hắn còn hiểu Lưu Hoành hơn nhiều so với người chung chạ một giường với hoàng đế như Hà Hiền.
Hà Hiền nghe anh trai giải thích tường tận mới nguôi ý định khởi giá đông cung để trách phạt Lưu Biện, chỉ là mấy chữ ‘ghen ăn tức ở’ hãy con nổi cộm trên mặt, khiến cho Hà Tiến lo lắng không ngớt:
[‘Bà cô’ của ta a!
Lão ca của ngươi làm cho nhãi con Lưu Hiệp mắc chứng bệnh nan y, ngay cả Cát lão đầu đều vô phương, đã là tội lớn lắm rồi.
Đến ngươi cũng biết Lưu Hoành cực yêu Vương Vinh, đã không thay anh ngươi hỏi han Lưu Hiệp một chút thì thôi đi, làm sao còn ngăn cản Biện nhi thay ta lấy lòng hắn.
Mẹ nó! Muốn chặt anh ngươi thành mấy khúc rồi xiên que quay luôn hay sao???
Có giả cầy không?]
(P/s: Câu cuối xàm xàm cho chương bớt nhạt thôi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.