Chương 150: Đại Tướng Quân vs học trò nghèo
Tiểu Lão Nhân
06/09/2022
“Đại tướng quân,
Sứ giả của Hắc Sơn tặc Trương Yến cầu đã đến!”
Hà Tiến mặc dù đang chờ mong tin này lâu rồi nhưng khi nghe báo lại trợn mắt giận dữ phất tay chứ không thèm hé môi.
Thân binh Trương Tam bên cạnh chơi chung với hắn từ thời còn cởi truồng chạy tò tò quanh lồng nhốt heo nên hiểu ý, chủ động làm chân chạy, ra hiệu cho một toán lính lác đi theo mình tiếp sứ giả của Hắc Sơn tặc.
Chốc lát sau, Trương Tam và bầy lính dẫn theo một người thanh niên và vài mươi kẻ thương tàn đi vào trước mặt Hà Tiến.
Người thanh niên nọ ăn vận chãi chuốt sạch sẽ tươm tất theo phong cách nho sĩ, dáng người hơi thấp nhưng được cái là cân đối, không phình chỗ này sứt chỗ nọ. Tổng quát xem ra thì bề ngoài cũng ở mức trung thượng, càng đặc biệt là có một cặp mắt tinh quắc sáng như mắt mèo. Nếu như đem hắn ném vào một huyện cỡ vừa trên đất Trung Nguyên nho phong bị lệch, ưa nhìn mặt bắt hình dong này, thì người thanh niên ấy chỉ bằng diện mạo cũng đủ để quát tháo phong vân. Về phần có thể lên đến cấp quận hay không thì phải nhìn mặt thế gia bản địa.
Những kẻ thương tàn theo sau y lại là một hình ảnh đối lập. Mặt mũi họ lộ ra xanh tím bệnh trạng, tay chân họ không được lành lặn, cử động của họ cứng nhắc lại yếu ớt. Trang phục trên người họ lại càng quái tai, kết hợp vừa Hán vừa Hồ. Nhưng thay vì trộn lẫn đặc sắc các bên cho thêm phần hòa nhã thì hoàn toàn ngược lại. Quần áo đen bẩn trùm kín như ăn trộm lại tạp với những trang sức biến tấu từ Hồ phong, chắp vá lung tung sợ rằng đến người Hồ cũng chẵng nhận ra, trông kệch cỡm đến mức lố lăng chướng mắt. Cứ như thể gu thẩm mỹ vừa từ hố đen ngoi ra vậy, hoặc là họ bị cưỡng ép mặc lên như thế.
Hà Tiến liếc qua những kẻ mới tới chỉ trong 1 nháy rồi nhắm mắt lại, giật cười khinh khỉnh, nếu không có tường vây xung quanh thì thái độ coi thường đủ để lan ra xa 3 dặm.
Thanh niên văn sĩ gặp phản ứng của Hà Tiến như vậy thì hơi nhíu mày suy tư, không rõ hắn có hiểu ngụ ý của phe mình hay không, mặc dù thế nhưng cũng nhanh chóng suy ra đối sách, chẵng bao lâu thì giãn cơ mặt, trên môi nở một nụ cười tự tin hiền hậu:
“Học trò nghèo từ chốn sơn dã, Ngô Sử, vâng mệnh Phi Thiên Thần Tướng đến yết kiến Đại Hán Đại Tướng Quân!
Kính chúc Đại Hán Đại Tướng Quân oai hùng bát cõi, trấn áp đương thời, xứng danh rường cột của triều đình Đại Hán, hiền thần đắc lực của đương kim Hán Đế!
Có chút lễ mọn mời Đại Tướng Quân nhận cho”
Thế rồi hắn hướng tay về phía đám thương tàn phía sau lưng, đung đưa vạt áo.
Trương Tam lúc này đã sớm đến bên cạnh Hà Tiến rĩ rã vào tai y:
“Đại Tướng Quân,
Là Huyền Kính Ty và thám báo của chúng ta bị Hặc Sơn tặc bắt giữ mấy bữa nay.
Tổng cộng 47 người, tính ra thiếu hơn 1 nửa, không rõ là chết hay bọn chúng còn giữ lại.
Huyền Kính Ty có...”
Hà Tiến nghe đến đó thì mặt lộ vẻ chán chường, đầu khẽ lắc lư, bĩu môi thở mạnh, xem chừng chẵng quan tâm.
Trương Tam thấy vậy hiểu ý, tự động lui sang một bên, nín luôn.
Hà Tiến lười biếng quay bản mặt chán đời sang đám thương tàn, sắc mặt đổi phắt 180 độ, như một tôn hung thần ác sát, thở hắt gằn giọng:
“Hừ!
Mang danh Huyền Kính Ty, tay trái tay phải của bệ hạ.
Thành sự không có, bại sự có thừa.
Sao xứng với ưng khuyển chi danh?
Bằm thây nuôi chó săn, chim ưng đi!
Còn có đám các ngươi cũng thế, thám với chả báo.
Hành sự tắc trách chính là do bình thường ăn chơi lêu lỗng, chểnh mãng rèn luyện!
Quân pháp chấp hành, trảm răn đe toàn quân!”
Nghe thấy Hà Tiến nói thế, một bộ phận Huyền Kính Ty im ru chẵng nói một lời, cũng có một bộ phận lập tức nhảy ra xưng là con ông cháu cha, thuộc hạ người này, nghe lệnh người kia, nói Hà Tiến không có quyền trừng phạt bọn họ.
Hà Tiến cười hà hà ngạo nghễ:
“Ta là Đại Tướng Quân.
Là thiên hạ binh mã đại nguyên soái do chính bệ hạ sắc phong.
Một đám ưng khuyển quèn như các ngươi vì sao ta không thể quản?”
Nói rồi phất tay ra hiệu cho Trương Tam lôi xuống xử lý.
Đám binh lính đến lúc bị dẫn đi mới định hồn lại, nháo nhác sợ hãi la ó om xòm, có kẻ còn mắng ngược Hà Tiến nhưng rất nhanh liền bị vã gãy răng kéo ra ngoài.
Hà Tiến dựng được uy hổ lên thì rất thỏa mãn, bắt đầu hướng ánh mắt về phía Ngô Sử mà nhìn chăm chú như chờ con mồi lộ sơ hở để nhảy ra vồ.
Nào ngờ thấy tay này vẫn một bộ hồn nhiên như chẵng có chuyện gì xảy ra thì tâm trạng nhất thời chìm xuống, rặn mãi chẵng ra chiêu trò gì xịn xò hơn, thế là quyết định vào thẳng chính đề cho đỡ mệt óc:
“Các ngươi muốn như thế nào?”
Ngô Sử căng to mắt, thần thái nghi hoặc tựa như học sinh ngủ gật bị thầy kêu dậy tra khảo:
“Đại Hán Đại Tướng Quân nói sao cơ?”
Hà Tiến nãy giờ bận tâm bố trí lập uy, đến tận lúc này chăm chú nghe Ngô Sử nói chuyện mới nhận ra cách dùng từ ngữ khác thường của y, lập tức sáng mắt như tìm ra cớ bắt bí:
“To gan!
Bổn Đại Tướng Quân được đương kim thiên tử sắc phong, thống lĩnh binh mã bốn phương, dẹp hết loạn đảng gian tặc.
Là Đại Tướng Quân của toàn thiên hạ, mỗi một người Hán phải xưng tụng chi.
Cho dù ngươi là nho môn học giả cũng phải xưng ta Hà Đại Tướng Quân hoặc Hà Công.
Ngươi một hai Đại Hán Đại Tướng Quân.
Là tự coi mình không phải người Hán vẫn là cho rằng Hắc Sơn Tặc đã phản tộc, bội quốc, ngông cuồng vác lên thiên cổ bêu danh???”
Ngô Sử vừa nghe vừa lắc lư đầu tròn cười nhẹ, đến lượt mình mới nhìn thẳng Hà Tiến mà thở dài:
“Chẵng qua là một chút lời xưng hô,
Đại Hán Đại Tướng Quân bổn cũng chẵng phải kẻ đọc sách, cần gì phải bắt bẻ soi mói, tỏ ra như người có học.
Đại Hán Đại Tướng Quân đã hỏi thì ta cũng xin hỏi lại.
Hán trước là Tần, Tần trước là Chu, Chu trước là Thương, Thương trước là Hạ, Trung Nguyên từ cổ chẵng mang họ Lưu.
Vậy xin hỏi rằng Đại Hán Cao Hoàng Đế là bội Tần, phản Chu, khí Thương hay là nghịch Hạ?
Phải chăng tự cho mình cao hơn tam hoàng ngũ đế, lịch đại Hoa Hạ thánh quân, tự cho Đại Hán vạn cổ trường tồn, mãi thịnh không suy?”
Hà Tiến vốn ít học, những chuyện kể trên biết được sơ sơ, nào rõ cái chi, chỉ đành nộ khí quát:
“Hỗn xược!
Đại Hán chính đang buổi Trung Hưng, khí thế bừng bừng.
Đương kim thánh thượng anh minh thần võ, trấn áp thiên hạ.
Ngươi lại dám ngông cuồng trù ẻo bôi nhọ, phải bị tội gì?”
Ngô Sử bày ra bản sắc thư sinh không sợ trời không sợ đất:
“Hahaha!
Cần gì phải lừa mình dối người?
Con nít 3 tuổi cũng biết thiên hạ đã loạn.
Ai có thể đọc thư viết chữ cũng hiểu Đại Hán đến hồi diệt vong.
Thanh Châu vốn là một châu Trung Nguyên, càng có đông nhạc Thái Sơn là chốn thiêng liêng mà các đời trước tế bái trời đất, mà nay thế nào?
Hoàng Cân loạn đãng Quản Hợi làm đầu, trên đến Thứ Sử, Thái Thú, dưới đến Huyện lệnh, nha lại, kẻ thì chết, kẻ thì chẵng dám đến trị sở, Thái Sơn càng là đại bản doanh của bầy tặc.
Trung Nguyên đã như thế, những nơi khác càng khỏi phải nói nhiều.
Tây thùy Khương loạn nổi lên, kẻ có dã tâm chiếm đất xưng vương xưng bá, Đại Hán mấy độ ra binh cũng chẵng bỏ công, đến nay vẫn lấy Đồng Quan làm tiền tuyến.
An nguy của bách tính Quan Trung để đâu?
Bắc mạc dân du mục cường thịnh, ngựa Hồ mỗi năm mấy độ xuôi nam, cướp phá đốt giết, việc ác bất tận, Đại Hán triều đình làm ngơ không thấy, vạn dặm tường thành có cũng như không.
Triệu địa, Yến địa phải chăng còn thuộc đất Hán?
Còn may có Đại Vương nhà ta, tuy bị Lưu thị khinh rẽ hắt hủi nhưng trong tâm lại biết nghĩ đến thương sinh, một mãnh lòng thành bảo vệ bản tộc, cảm nhiễm 30 vạn nghĩa sĩ, lấy tự thân làm bình chướng, dùng rừng núi làm nhà cửa, bảo vệ bắc địa 3 châu ngàn vạn người cơ khổ.
Triều đình vốn nên...”
Hà Tiến nghe đến ù tai chóng mặt không lần ra nam bắc, quát:
“Đủ!
Loại khoác lác ngông cuồng như ngươi cũng có thể làm sứ giả tâm phúc.
Ta xem chính Hắc Sơn tặc mới là kẻ sắp diệt vong!
Những lời ngươi nói, bổn Đại Tướng Quân tất hết thảy trình báo lên bệ hạ”
Ngô Sử nghe vậy không hãi mà lại vui vẻ châm thêm:
“Mặc dù tự biết là làm khó trí nhớ của Đại Hán Đại Tướng Quân.
Nhưng xin mời chớ thêm bớt nửa chữ”
Hà Tiến bị khinh bỉ mấy lần thì tức lắm nhưng Lưu Biện còn chưa chuộc về, chỉ có thể vò tức giận thành cục nhét vào một chồng tích tụ từ mấy bữa nay:
“Hừ!
Nói đi, như thế nào mới thả con tin.
Đừng trách ta không nói trước.
Các ngươi, đám ngu ngốc này, đã phạm vào long nộ.
Cùng ta nói chuyện còn tạm được.
Một khi thỉnh bệ hạ đến.
Lúc đó không còn có chỗ trống để thương lượng!
Vua không cùng tặc đàm luận.
Thiên hạ này lại không có chỗ chứa các ngươi!”
Ngô Sử vẫn quả quyết lắc đầu cười:
“Đại Hán Đại Tướng Quân,
Ngài nói đùa,
Chúng ta vốn là sống trong rừng núi, nương nhờ tại đạo nghĩa nhân.
Hắc Sơn ngàn dặm hiểm trở, đông kéo dài tới U Yến, Tây đấu đuôi với Tần Lĩnh, lưng tựa thảo nguyên, mặt hướng mênh mông Ký Triệu,
Triều đình Lạc Dương nếu có thể làm gì được chúng ta thì đã sớm làm”
Hà Tiến gằn giọng dọa nạt:
“Triều đình không làm gì được các ngươi.
Nhưng ta hiện giờ có thể lập tức giết ngươi”
Nói độ vỗ bàn chỉ tay như thể lập tức muốn hô quân binh.
Ấy vậy mà trên môi Ngô Sử chẵng tắt nụ cười, giọng tỉnh bơ đáp trả:
“Ta chẵng qua là một tiểu nhân vật nho nhỏ, chân tay yếu đuối vô lực.
Tại bên trong mấy chục vạn dũng sĩ Hắc Sơn miễn cưỡng đứng đầu từ dưới đếm lên.
Nếu chẵng phải ta may mắn biết chút chữ nghĩa, hiểu tí lễ độ,
Lại thêm Đại Vương nhà ta là người mưu trí thích nói lý lẽ, không thích vô cớ hưng binh đao gây hấn,
Thì cũng chẵng đến lượt ta đi sứ lần này.
Đại Hán Đại Tướng Quân muốn giết ta thì cứ tùy tiện.
Nhưng xin ngài nặn cái trí kém của ngài ra mà ngẫm nghĩ xem sau khi ta chết thì sứ giả tiếp theo sẽ là ai, hoặc là... bao nhiêu người?
Là đến để nói chuyện phải quấy hay là... động binh đao?
Có sau khi giết ta thì họ Hà ngươi có thể chuẫn bị sẵn chờ tiếp giá của Lưu Hoành đi là vừa”
Những điều này Hà Tiến làm sao không hiểu, chỉ là bắt hắn ném bỏ hoàn toàn nóng giận và sợ hãi trong người thì chẵng khác nào bắt đại đức chân sư đi phạm giới làm điều gian tà.
Hà Tiến kiềm nén đến đỏ cả mắt, chồng tức trong người cùng lý trí đánh nhau túi bụi khiến cho hơi thở không thông, miễn cưỡng lắm mới rặn ra từng chữ:
“Bớt... nói... nhãm!
Các ngươi... muốn... cái gì?
Nói!”
Ngô Sử hiếm khi thu liễm nụ cười, hỏi lại:
“Đại Hán Đại Tướng Quân đáp ứng được sao?”
Kỳ thực hắn cũng biết sự việc lần này dính dáng tới quyền uy thiên tử, xử lý không khéo có thể khiến tư tưởng ‘thiên mệnh’ vốn vừa được chắp vá lại sau nghị hòa với Khăn Vàng lại lần nữa nứt toác ra.
Vậy nên dù cho Lưu Hoành có biết chuyện cũng sẽ tuyệt đối không làm lớn, thậm chí giả đò như không biết, giao cho Hà Tiến xử lý, như có vỡ lỡ ra thì đổ tội quy trách nhiệm là xong.
Nhưng ngặt vì Đại Vương nhà hắn đòi hỏi có chút nhiều, một mình Hà Tiến tự chủ trương thì chắc chắn đáp ứng không nổi, trừ phi có Lưu Hoành tiếp tay bật đèn xanh.
Thế là Ngô Sử mới quẩn qua quẩn lại nói nhãm, cốt để thăm dò xem Lưu Hoành phải chăng biết chuyện, Hà Tiến phải chăng được Lưu Hoành bật đèn xanh.
Hà Tiến tuy đối với tri thức sử địa văn nho thì dốt đặc cán mai, nhưng riêng với chính trường ứng biến lại cũng có một bộ, dù sao cũng lăn lộn lên tới Đại Tướng Quân, hàng ngày đấu khẩu, so lòng với thế gia và hoạn quan.
Hắn vật vờ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Ngô Sử, quả quyết hỏi ngược:
“Ta nếu như không đáp ứng được, các ngươi cho rằng bệ hạ sẽ đáp ứng sao?!!!”
Câu này tuy không khẳng định Lưu Hoành biết chuyện, nhưng lại nhắc nhở Ngô Sử rằng điều kiện Hà Tiến cho chắc chắn là hạn mức cao nhất, không có cao hơn.
Về phần Lưu Hoành có chống đỡ sau lưng hay không thì chắc chắn là có, nhưng đã không quan trọng, biết thế đủ rồi, nói toạc ra chính là muốn đánh nhau sống chết.
Ngô Sử lúc này mới lấy trong ngực áo ra danh sách điều kiện của Trương Yến, không đọc ngay mà chờ Trương Tam đến lấy đưa tận mặt Hà Tiến thì y mới mở miệng:
“Lần này Phi Thiên Thần Tướng nghe có Hung Nô cấu kết với Bạch Ba tặc, phái theo một bọn gián điệp lai căn đến dò thám Hàm Đan trọng địa, ý đồ đi vòng Hà Nội vào Ký Châu tàn hại cướp bóc.
Vậy nên Phi Thiên Thần Tướng mang theo 2 vạn dũng sĩ đến Hàm Sơn hành nghĩa sự.
Vô tình trong chốn hoang dã khi đang vây bắt gian tặc lại gặp được hai vị hoàng tử của Đại Hán vãng cảnh Hàm Sơn.
Phi Thiên Thần Tướng thấy hai vị thông minh xán lạn, hai bên nói chuyện tương hợp.
Cho nên mới cố ý giữ lại vì lý do an toàn, cũng để tiện việc trao đổi lẫn nhau.
Hai vị hoàng tử cảm động nghĩa sĩ vì muôn dân quên mình, quyết định quyên tặng một số làm thiện nguyện, giúp đỡ chúng nghĩa sĩ đối kháng Hồ địch.
Đại Hán Đại Tướng Quân cảm thấy thế nào?”
Hà Tiến lúc này đang quan sát danh sách ‘quyên tặng thiện nguyện’, có mấy chỗ khó chịu lắm nhưng miễn cưỡng còn chưa phá giới hạn mà Lưu Hoành giao phó, vậy nên cũng không bộc phát mắng người, sợ lại bị cái mồm ranh mãnh của Ngô Sử kéo quay vòng vòng.
Đang vắt óc nhớ chữ mà đọc, đột nhiên nghe Ngô Sử hỏi dò, Hà Tiến hừ lạnh:
“Chẵng ra làm sao.
Thái tử Lưu Biện đã đến tuổi trưởng thành, suy nghĩ chính chắn vì nước vì dân chính là chuyện đương nhiên.
Hoàng tử Lưu Hiệp còn chưa bắt đầu đi học chính thức, làm sao có thể nói bừa xen vào những việc này?”
Ngô Sử mở to mắt dõng tai nghe cho rõ, sau đó phì cười tự trách:
“Phải phải phải!
Là tiểu sinh nhớ lầm.
Thái tử điện hạ vì nước vì dân, nghĩa cử nhân hậu, có tư chất của bậc thánh quân.
Xứng đáng là người kế vị của Đại Hán, tương lai tất sẽ là một đời đại đế.
Còn hoàng tử điện hạ, quá nhỏ, quá nhỏ, tuy có chút thông minh xán lạn nhưng ấy là chuyện đương nhiên bởi con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chẵng có gì phải nói nhiều”
Hà Tiến nghe thuyết pháp này không phải rất ưng nhưng cũng gật đầu, thế rồi một bên ra hiệu cho thân binh đem danh sách ‘quyền tặng thiện nguyện’ giao cho thư lại thân tín sao chép, một bên thì nói:
“Nghĩa cử của Hắc Sơn dũng sĩ đáng khen, ta sẽ tấu trình lên triều đình để chư công xem xét.
Hồ tặc xâm phạm Hán thổ, tàn hại con dân Đại Hán, làm cho Thái tử điện hạ sinh lòng đau xót.
Bổn Đại Tướng Quân thân là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, cũng là cậu ruột của Thái tử điện hạ.
Về lý về tình đều phải hỗ trợ hết mình.
Những tặng phẩm này nếu như Thái tử điện hạ đã đáp ứng, ta không có lý do gì từ chối.
Nhưng
Nay bổn Đại Tướng Quân đã biết tặc phỉ có ý đồ làm loạn, cũng đã phát lệnh triệu tập quốc binh,
Bách chiến tinh nhuệ của Đại Hán chẵng mấy chốc sẽ từ bốn phương đổ về.
Hắc Sơn dũng sĩ có thế dẹp đường về núi, tránh xảy ra bất cập tranh chấp không hay”
Ngô Sử chắp tay cúi mặt cười xuống:
“Một khi ‘quà tặng’ của Thái tử đến Hắc sơn thì Hắc Sơn dũng sĩ tự nhiên sẽ quay về ‘tiếp đón’.
Tiểu sinh trước hết thay Phi Thiên Thần Tướng và 30 vạn Hắc Sơn dũng sĩ,
Kính chúc Hà Đại Tướng Quân uy tại thiên thu, công lưu sử sách!!!
Cáo từ!”
Đợi Ngô Sử rời đi một đoạn xa, Trương Tam mới đến bên Hà Tiến nói nhỏ nhẹ:
“Đại Tướng Quân,
Đám thám báo kia tuy có một bộ phận là tư binh của thế gia Hàm Đan nhưng ngài đã chém đầu gia chủ 3 nhà, tự nhiên cũng không cần quản.
Chỉ là trong bầy Huyền Kính Ty khả năng có tâm phúc của Thập Thường thị, thậm chí Đạo môn.
Chém bọn hắn sẽ gây chúng nộ a!
Ngài xem chúng ta có nên...”
Nói độ làm ra điệu bộ giả lơ, cũng chỉ có cùng lột truồng tắm mưa quanh lồng heo như Hà Tiến mới hiểu được ý của tên thân binh là đem thả đi, tìm đứa chết thay, giống như ngày xưa vô tình làm xổng heo vậy.
Kỳ thực hắn đã sớm có ý này, ngặt vì có người ngoài chứng kiến, không tiện làm mất mặt Hà Tiến, cho nên chỉ ra hiệu cho vài huynh đệ giữ người lại, không giết vội, đợi đến lúc này Ngô Sử rời đi mới hỏi.
Nói hắn muốn xin tha cho bầy Huyền Kính Ty cũng không đúng lắm vì kỳ thực trong bầy thám báo có vài tay là thân tín của đám huynh đệ trong thôn ngày trước. Trương Tam muốn cứu giúp một phen lại không dám trực tiếp vuốt râu hùm nên mới đi đường vòng nói chuyện Huyền Kính Ty trước, nếu như Hà Tiến chịu tha cho người ngoài thì không lý gì lại xử ác với phe mình.
Ai dè đâu Hà Tiến vừa nghe lập tức ký đầu hắn bảo:
“Trương Tam!
Ngươi cái tên ngu ngốc này!
Ta đều đã chặt 3 lão già kia mà ngươi còn không hiểu sao?
Lần này làm ra chuyện lớn rồi!
Muốn Lưu Hoành tha ta một mạng, vậy phải đem hết thảy dây mơ rễ má cắt đứt.
Chuyên tâm một hướng, chuyên tâm một hướng, ngươi hiểu không???
Ngươi chẵng lẽ không thể tập thành thói quen [không nghe, không thấy, không biết] sao?
Thật là so với đám thiến hoạn nhân yêu còn...”
Thấy Trương Tam ngây người như nghe thiên thư sau lại khép nép cúi gằm mặt thành thật nhận sai, Hà Tiến lắc đầu, có chút mũi lòng:
“Đám các ngươi thật là...
Làm ta muốn cất nhắc các ngươi cũng không được.
Giá mà các ngươi có chút đầu óc thì đâu đến nổi Tây Viên 8 doanh chẵng có lấy một người của ta, đâu đến nổi bị một chút sơn tặc cắc ké đánh cho mất mặt như vậy!?”
Nói nói độ thở dài vô lực:
“Haizz
Được rồi...
Lui xuống đi, nói với đám huynh đệ, sắp tới chớ lại ăn ‘quà vặt’, bất kể là từ ai.
Cướp có thể, tuyệt đối không nhận, cũng tuyệt đối không hứa hẹn.
Ta đều không chắc có thể gánh nổi!”
Trương Tam gãi gãi ót nói giọng xin xỏ:
“Đại Tướng Quân,
Chỉ sợ có mấy huynh đệ đã quen, nhất thời khó mà sửa đổi”
Hà Tiến trừng mắt bảo:
“Không đổi được cũng phải đổi!
Ta như xảy ra chuyện, các ngươi một người cũng không trốn thoát!”
Đuổi Trương Tam và một bầy thân binh rời đi, Hà Tiến vuốt mũi than thầm thuộc hạ ngu ngốc, không hề biết rằng ở ngoài mấy trăm dặm, nơi Trung Sơn quốc, Lưu Hoành cũng đang làm điệu bộ tương tự, chỉ khác là đối tượng bị mắng không phải Trương Tam, Lý Tứ hay Hà Ngũ, mà là chính Hà Tiến.
Sứ giả của Hắc Sơn tặc Trương Yến cầu đã đến!”
Hà Tiến mặc dù đang chờ mong tin này lâu rồi nhưng khi nghe báo lại trợn mắt giận dữ phất tay chứ không thèm hé môi.
Thân binh Trương Tam bên cạnh chơi chung với hắn từ thời còn cởi truồng chạy tò tò quanh lồng nhốt heo nên hiểu ý, chủ động làm chân chạy, ra hiệu cho một toán lính lác đi theo mình tiếp sứ giả của Hắc Sơn tặc.
Chốc lát sau, Trương Tam và bầy lính dẫn theo một người thanh niên và vài mươi kẻ thương tàn đi vào trước mặt Hà Tiến.
Người thanh niên nọ ăn vận chãi chuốt sạch sẽ tươm tất theo phong cách nho sĩ, dáng người hơi thấp nhưng được cái là cân đối, không phình chỗ này sứt chỗ nọ. Tổng quát xem ra thì bề ngoài cũng ở mức trung thượng, càng đặc biệt là có một cặp mắt tinh quắc sáng như mắt mèo. Nếu như đem hắn ném vào một huyện cỡ vừa trên đất Trung Nguyên nho phong bị lệch, ưa nhìn mặt bắt hình dong này, thì người thanh niên ấy chỉ bằng diện mạo cũng đủ để quát tháo phong vân. Về phần có thể lên đến cấp quận hay không thì phải nhìn mặt thế gia bản địa.
Những kẻ thương tàn theo sau y lại là một hình ảnh đối lập. Mặt mũi họ lộ ra xanh tím bệnh trạng, tay chân họ không được lành lặn, cử động của họ cứng nhắc lại yếu ớt. Trang phục trên người họ lại càng quái tai, kết hợp vừa Hán vừa Hồ. Nhưng thay vì trộn lẫn đặc sắc các bên cho thêm phần hòa nhã thì hoàn toàn ngược lại. Quần áo đen bẩn trùm kín như ăn trộm lại tạp với những trang sức biến tấu từ Hồ phong, chắp vá lung tung sợ rằng đến người Hồ cũng chẵng nhận ra, trông kệch cỡm đến mức lố lăng chướng mắt. Cứ như thể gu thẩm mỹ vừa từ hố đen ngoi ra vậy, hoặc là họ bị cưỡng ép mặc lên như thế.
Hà Tiến liếc qua những kẻ mới tới chỉ trong 1 nháy rồi nhắm mắt lại, giật cười khinh khỉnh, nếu không có tường vây xung quanh thì thái độ coi thường đủ để lan ra xa 3 dặm.
Thanh niên văn sĩ gặp phản ứng của Hà Tiến như vậy thì hơi nhíu mày suy tư, không rõ hắn có hiểu ngụ ý của phe mình hay không, mặc dù thế nhưng cũng nhanh chóng suy ra đối sách, chẵng bao lâu thì giãn cơ mặt, trên môi nở một nụ cười tự tin hiền hậu:
“Học trò nghèo từ chốn sơn dã, Ngô Sử, vâng mệnh Phi Thiên Thần Tướng đến yết kiến Đại Hán Đại Tướng Quân!
Kính chúc Đại Hán Đại Tướng Quân oai hùng bát cõi, trấn áp đương thời, xứng danh rường cột của triều đình Đại Hán, hiền thần đắc lực của đương kim Hán Đế!
Có chút lễ mọn mời Đại Tướng Quân nhận cho”
Thế rồi hắn hướng tay về phía đám thương tàn phía sau lưng, đung đưa vạt áo.
Trương Tam lúc này đã sớm đến bên cạnh Hà Tiến rĩ rã vào tai y:
“Đại Tướng Quân,
Là Huyền Kính Ty và thám báo của chúng ta bị Hặc Sơn tặc bắt giữ mấy bữa nay.
Tổng cộng 47 người, tính ra thiếu hơn 1 nửa, không rõ là chết hay bọn chúng còn giữ lại.
Huyền Kính Ty có...”
Hà Tiến nghe đến đó thì mặt lộ vẻ chán chường, đầu khẽ lắc lư, bĩu môi thở mạnh, xem chừng chẵng quan tâm.
Trương Tam thấy vậy hiểu ý, tự động lui sang một bên, nín luôn.
Hà Tiến lười biếng quay bản mặt chán đời sang đám thương tàn, sắc mặt đổi phắt 180 độ, như một tôn hung thần ác sát, thở hắt gằn giọng:
“Hừ!
Mang danh Huyền Kính Ty, tay trái tay phải của bệ hạ.
Thành sự không có, bại sự có thừa.
Sao xứng với ưng khuyển chi danh?
Bằm thây nuôi chó săn, chim ưng đi!
Còn có đám các ngươi cũng thế, thám với chả báo.
Hành sự tắc trách chính là do bình thường ăn chơi lêu lỗng, chểnh mãng rèn luyện!
Quân pháp chấp hành, trảm răn đe toàn quân!”
Nghe thấy Hà Tiến nói thế, một bộ phận Huyền Kính Ty im ru chẵng nói một lời, cũng có một bộ phận lập tức nhảy ra xưng là con ông cháu cha, thuộc hạ người này, nghe lệnh người kia, nói Hà Tiến không có quyền trừng phạt bọn họ.
Hà Tiến cười hà hà ngạo nghễ:
“Ta là Đại Tướng Quân.
Là thiên hạ binh mã đại nguyên soái do chính bệ hạ sắc phong.
Một đám ưng khuyển quèn như các ngươi vì sao ta không thể quản?”
Nói rồi phất tay ra hiệu cho Trương Tam lôi xuống xử lý.
Đám binh lính đến lúc bị dẫn đi mới định hồn lại, nháo nhác sợ hãi la ó om xòm, có kẻ còn mắng ngược Hà Tiến nhưng rất nhanh liền bị vã gãy răng kéo ra ngoài.
Hà Tiến dựng được uy hổ lên thì rất thỏa mãn, bắt đầu hướng ánh mắt về phía Ngô Sử mà nhìn chăm chú như chờ con mồi lộ sơ hở để nhảy ra vồ.
Nào ngờ thấy tay này vẫn một bộ hồn nhiên như chẵng có chuyện gì xảy ra thì tâm trạng nhất thời chìm xuống, rặn mãi chẵng ra chiêu trò gì xịn xò hơn, thế là quyết định vào thẳng chính đề cho đỡ mệt óc:
“Các ngươi muốn như thế nào?”
Ngô Sử căng to mắt, thần thái nghi hoặc tựa như học sinh ngủ gật bị thầy kêu dậy tra khảo:
“Đại Hán Đại Tướng Quân nói sao cơ?”
Hà Tiến nãy giờ bận tâm bố trí lập uy, đến tận lúc này chăm chú nghe Ngô Sử nói chuyện mới nhận ra cách dùng từ ngữ khác thường của y, lập tức sáng mắt như tìm ra cớ bắt bí:
“To gan!
Bổn Đại Tướng Quân được đương kim thiên tử sắc phong, thống lĩnh binh mã bốn phương, dẹp hết loạn đảng gian tặc.
Là Đại Tướng Quân của toàn thiên hạ, mỗi một người Hán phải xưng tụng chi.
Cho dù ngươi là nho môn học giả cũng phải xưng ta Hà Đại Tướng Quân hoặc Hà Công.
Ngươi một hai Đại Hán Đại Tướng Quân.
Là tự coi mình không phải người Hán vẫn là cho rằng Hắc Sơn Tặc đã phản tộc, bội quốc, ngông cuồng vác lên thiên cổ bêu danh???”
Ngô Sử vừa nghe vừa lắc lư đầu tròn cười nhẹ, đến lượt mình mới nhìn thẳng Hà Tiến mà thở dài:
“Chẵng qua là một chút lời xưng hô,
Đại Hán Đại Tướng Quân bổn cũng chẵng phải kẻ đọc sách, cần gì phải bắt bẻ soi mói, tỏ ra như người có học.
Đại Hán Đại Tướng Quân đã hỏi thì ta cũng xin hỏi lại.
Hán trước là Tần, Tần trước là Chu, Chu trước là Thương, Thương trước là Hạ, Trung Nguyên từ cổ chẵng mang họ Lưu.
Vậy xin hỏi rằng Đại Hán Cao Hoàng Đế là bội Tần, phản Chu, khí Thương hay là nghịch Hạ?
Phải chăng tự cho mình cao hơn tam hoàng ngũ đế, lịch đại Hoa Hạ thánh quân, tự cho Đại Hán vạn cổ trường tồn, mãi thịnh không suy?”
Hà Tiến vốn ít học, những chuyện kể trên biết được sơ sơ, nào rõ cái chi, chỉ đành nộ khí quát:
“Hỗn xược!
Đại Hán chính đang buổi Trung Hưng, khí thế bừng bừng.
Đương kim thánh thượng anh minh thần võ, trấn áp thiên hạ.
Ngươi lại dám ngông cuồng trù ẻo bôi nhọ, phải bị tội gì?”
Ngô Sử bày ra bản sắc thư sinh không sợ trời không sợ đất:
“Hahaha!
Cần gì phải lừa mình dối người?
Con nít 3 tuổi cũng biết thiên hạ đã loạn.
Ai có thể đọc thư viết chữ cũng hiểu Đại Hán đến hồi diệt vong.
Thanh Châu vốn là một châu Trung Nguyên, càng có đông nhạc Thái Sơn là chốn thiêng liêng mà các đời trước tế bái trời đất, mà nay thế nào?
Hoàng Cân loạn đãng Quản Hợi làm đầu, trên đến Thứ Sử, Thái Thú, dưới đến Huyện lệnh, nha lại, kẻ thì chết, kẻ thì chẵng dám đến trị sở, Thái Sơn càng là đại bản doanh của bầy tặc.
Trung Nguyên đã như thế, những nơi khác càng khỏi phải nói nhiều.
Tây thùy Khương loạn nổi lên, kẻ có dã tâm chiếm đất xưng vương xưng bá, Đại Hán mấy độ ra binh cũng chẵng bỏ công, đến nay vẫn lấy Đồng Quan làm tiền tuyến.
An nguy của bách tính Quan Trung để đâu?
Bắc mạc dân du mục cường thịnh, ngựa Hồ mỗi năm mấy độ xuôi nam, cướp phá đốt giết, việc ác bất tận, Đại Hán triều đình làm ngơ không thấy, vạn dặm tường thành có cũng như không.
Triệu địa, Yến địa phải chăng còn thuộc đất Hán?
Còn may có Đại Vương nhà ta, tuy bị Lưu thị khinh rẽ hắt hủi nhưng trong tâm lại biết nghĩ đến thương sinh, một mãnh lòng thành bảo vệ bản tộc, cảm nhiễm 30 vạn nghĩa sĩ, lấy tự thân làm bình chướng, dùng rừng núi làm nhà cửa, bảo vệ bắc địa 3 châu ngàn vạn người cơ khổ.
Triều đình vốn nên...”
Hà Tiến nghe đến ù tai chóng mặt không lần ra nam bắc, quát:
“Đủ!
Loại khoác lác ngông cuồng như ngươi cũng có thể làm sứ giả tâm phúc.
Ta xem chính Hắc Sơn tặc mới là kẻ sắp diệt vong!
Những lời ngươi nói, bổn Đại Tướng Quân tất hết thảy trình báo lên bệ hạ”
Ngô Sử nghe vậy không hãi mà lại vui vẻ châm thêm:
“Mặc dù tự biết là làm khó trí nhớ của Đại Hán Đại Tướng Quân.
Nhưng xin mời chớ thêm bớt nửa chữ”
Hà Tiến bị khinh bỉ mấy lần thì tức lắm nhưng Lưu Biện còn chưa chuộc về, chỉ có thể vò tức giận thành cục nhét vào một chồng tích tụ từ mấy bữa nay:
“Hừ!
Nói đi, như thế nào mới thả con tin.
Đừng trách ta không nói trước.
Các ngươi, đám ngu ngốc này, đã phạm vào long nộ.
Cùng ta nói chuyện còn tạm được.
Một khi thỉnh bệ hạ đến.
Lúc đó không còn có chỗ trống để thương lượng!
Vua không cùng tặc đàm luận.
Thiên hạ này lại không có chỗ chứa các ngươi!”
Ngô Sử vẫn quả quyết lắc đầu cười:
“Đại Hán Đại Tướng Quân,
Ngài nói đùa,
Chúng ta vốn là sống trong rừng núi, nương nhờ tại đạo nghĩa nhân.
Hắc Sơn ngàn dặm hiểm trở, đông kéo dài tới U Yến, Tây đấu đuôi với Tần Lĩnh, lưng tựa thảo nguyên, mặt hướng mênh mông Ký Triệu,
Triều đình Lạc Dương nếu có thể làm gì được chúng ta thì đã sớm làm”
Hà Tiến gằn giọng dọa nạt:
“Triều đình không làm gì được các ngươi.
Nhưng ta hiện giờ có thể lập tức giết ngươi”
Nói độ vỗ bàn chỉ tay như thể lập tức muốn hô quân binh.
Ấy vậy mà trên môi Ngô Sử chẵng tắt nụ cười, giọng tỉnh bơ đáp trả:
“Ta chẵng qua là một tiểu nhân vật nho nhỏ, chân tay yếu đuối vô lực.
Tại bên trong mấy chục vạn dũng sĩ Hắc Sơn miễn cưỡng đứng đầu từ dưới đếm lên.
Nếu chẵng phải ta may mắn biết chút chữ nghĩa, hiểu tí lễ độ,
Lại thêm Đại Vương nhà ta là người mưu trí thích nói lý lẽ, không thích vô cớ hưng binh đao gây hấn,
Thì cũng chẵng đến lượt ta đi sứ lần này.
Đại Hán Đại Tướng Quân muốn giết ta thì cứ tùy tiện.
Nhưng xin ngài nặn cái trí kém của ngài ra mà ngẫm nghĩ xem sau khi ta chết thì sứ giả tiếp theo sẽ là ai, hoặc là... bao nhiêu người?
Là đến để nói chuyện phải quấy hay là... động binh đao?
Có sau khi giết ta thì họ Hà ngươi có thể chuẫn bị sẵn chờ tiếp giá của Lưu Hoành đi là vừa”
Những điều này Hà Tiến làm sao không hiểu, chỉ là bắt hắn ném bỏ hoàn toàn nóng giận và sợ hãi trong người thì chẵng khác nào bắt đại đức chân sư đi phạm giới làm điều gian tà.
Hà Tiến kiềm nén đến đỏ cả mắt, chồng tức trong người cùng lý trí đánh nhau túi bụi khiến cho hơi thở không thông, miễn cưỡng lắm mới rặn ra từng chữ:
“Bớt... nói... nhãm!
Các ngươi... muốn... cái gì?
Nói!”
Ngô Sử hiếm khi thu liễm nụ cười, hỏi lại:
“Đại Hán Đại Tướng Quân đáp ứng được sao?”
Kỳ thực hắn cũng biết sự việc lần này dính dáng tới quyền uy thiên tử, xử lý không khéo có thể khiến tư tưởng ‘thiên mệnh’ vốn vừa được chắp vá lại sau nghị hòa với Khăn Vàng lại lần nữa nứt toác ra.
Vậy nên dù cho Lưu Hoành có biết chuyện cũng sẽ tuyệt đối không làm lớn, thậm chí giả đò như không biết, giao cho Hà Tiến xử lý, như có vỡ lỡ ra thì đổ tội quy trách nhiệm là xong.
Nhưng ngặt vì Đại Vương nhà hắn đòi hỏi có chút nhiều, một mình Hà Tiến tự chủ trương thì chắc chắn đáp ứng không nổi, trừ phi có Lưu Hoành tiếp tay bật đèn xanh.
Thế là Ngô Sử mới quẩn qua quẩn lại nói nhãm, cốt để thăm dò xem Lưu Hoành phải chăng biết chuyện, Hà Tiến phải chăng được Lưu Hoành bật đèn xanh.
Hà Tiến tuy đối với tri thức sử địa văn nho thì dốt đặc cán mai, nhưng riêng với chính trường ứng biến lại cũng có một bộ, dù sao cũng lăn lộn lên tới Đại Tướng Quân, hàng ngày đấu khẩu, so lòng với thế gia và hoạn quan.
Hắn vật vờ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Ngô Sử, quả quyết hỏi ngược:
“Ta nếu như không đáp ứng được, các ngươi cho rằng bệ hạ sẽ đáp ứng sao?!!!”
Câu này tuy không khẳng định Lưu Hoành biết chuyện, nhưng lại nhắc nhở Ngô Sử rằng điều kiện Hà Tiến cho chắc chắn là hạn mức cao nhất, không có cao hơn.
Về phần Lưu Hoành có chống đỡ sau lưng hay không thì chắc chắn là có, nhưng đã không quan trọng, biết thế đủ rồi, nói toạc ra chính là muốn đánh nhau sống chết.
Ngô Sử lúc này mới lấy trong ngực áo ra danh sách điều kiện của Trương Yến, không đọc ngay mà chờ Trương Tam đến lấy đưa tận mặt Hà Tiến thì y mới mở miệng:
“Lần này Phi Thiên Thần Tướng nghe có Hung Nô cấu kết với Bạch Ba tặc, phái theo một bọn gián điệp lai căn đến dò thám Hàm Đan trọng địa, ý đồ đi vòng Hà Nội vào Ký Châu tàn hại cướp bóc.
Vậy nên Phi Thiên Thần Tướng mang theo 2 vạn dũng sĩ đến Hàm Sơn hành nghĩa sự.
Vô tình trong chốn hoang dã khi đang vây bắt gian tặc lại gặp được hai vị hoàng tử của Đại Hán vãng cảnh Hàm Sơn.
Phi Thiên Thần Tướng thấy hai vị thông minh xán lạn, hai bên nói chuyện tương hợp.
Cho nên mới cố ý giữ lại vì lý do an toàn, cũng để tiện việc trao đổi lẫn nhau.
Hai vị hoàng tử cảm động nghĩa sĩ vì muôn dân quên mình, quyết định quyên tặng một số làm thiện nguyện, giúp đỡ chúng nghĩa sĩ đối kháng Hồ địch.
Đại Hán Đại Tướng Quân cảm thấy thế nào?”
Hà Tiến lúc này đang quan sát danh sách ‘quyên tặng thiện nguyện’, có mấy chỗ khó chịu lắm nhưng miễn cưỡng còn chưa phá giới hạn mà Lưu Hoành giao phó, vậy nên cũng không bộc phát mắng người, sợ lại bị cái mồm ranh mãnh của Ngô Sử kéo quay vòng vòng.
Đang vắt óc nhớ chữ mà đọc, đột nhiên nghe Ngô Sử hỏi dò, Hà Tiến hừ lạnh:
“Chẵng ra làm sao.
Thái tử Lưu Biện đã đến tuổi trưởng thành, suy nghĩ chính chắn vì nước vì dân chính là chuyện đương nhiên.
Hoàng tử Lưu Hiệp còn chưa bắt đầu đi học chính thức, làm sao có thể nói bừa xen vào những việc này?”
Ngô Sử mở to mắt dõng tai nghe cho rõ, sau đó phì cười tự trách:
“Phải phải phải!
Là tiểu sinh nhớ lầm.
Thái tử điện hạ vì nước vì dân, nghĩa cử nhân hậu, có tư chất của bậc thánh quân.
Xứng đáng là người kế vị của Đại Hán, tương lai tất sẽ là một đời đại đế.
Còn hoàng tử điện hạ, quá nhỏ, quá nhỏ, tuy có chút thông minh xán lạn nhưng ấy là chuyện đương nhiên bởi con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chẵng có gì phải nói nhiều”
Hà Tiến nghe thuyết pháp này không phải rất ưng nhưng cũng gật đầu, thế rồi một bên ra hiệu cho thân binh đem danh sách ‘quyền tặng thiện nguyện’ giao cho thư lại thân tín sao chép, một bên thì nói:
“Nghĩa cử của Hắc Sơn dũng sĩ đáng khen, ta sẽ tấu trình lên triều đình để chư công xem xét.
Hồ tặc xâm phạm Hán thổ, tàn hại con dân Đại Hán, làm cho Thái tử điện hạ sinh lòng đau xót.
Bổn Đại Tướng Quân thân là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, cũng là cậu ruột của Thái tử điện hạ.
Về lý về tình đều phải hỗ trợ hết mình.
Những tặng phẩm này nếu như Thái tử điện hạ đã đáp ứng, ta không có lý do gì từ chối.
Nhưng
Nay bổn Đại Tướng Quân đã biết tặc phỉ có ý đồ làm loạn, cũng đã phát lệnh triệu tập quốc binh,
Bách chiến tinh nhuệ của Đại Hán chẵng mấy chốc sẽ từ bốn phương đổ về.
Hắc Sơn dũng sĩ có thế dẹp đường về núi, tránh xảy ra bất cập tranh chấp không hay”
Ngô Sử chắp tay cúi mặt cười xuống:
“Một khi ‘quà tặng’ của Thái tử đến Hắc sơn thì Hắc Sơn dũng sĩ tự nhiên sẽ quay về ‘tiếp đón’.
Tiểu sinh trước hết thay Phi Thiên Thần Tướng và 30 vạn Hắc Sơn dũng sĩ,
Kính chúc Hà Đại Tướng Quân uy tại thiên thu, công lưu sử sách!!!
Cáo từ!”
Đợi Ngô Sử rời đi một đoạn xa, Trương Tam mới đến bên Hà Tiến nói nhỏ nhẹ:
“Đại Tướng Quân,
Đám thám báo kia tuy có một bộ phận là tư binh của thế gia Hàm Đan nhưng ngài đã chém đầu gia chủ 3 nhà, tự nhiên cũng không cần quản.
Chỉ là trong bầy Huyền Kính Ty khả năng có tâm phúc của Thập Thường thị, thậm chí Đạo môn.
Chém bọn hắn sẽ gây chúng nộ a!
Ngài xem chúng ta có nên...”
Nói độ làm ra điệu bộ giả lơ, cũng chỉ có cùng lột truồng tắm mưa quanh lồng heo như Hà Tiến mới hiểu được ý của tên thân binh là đem thả đi, tìm đứa chết thay, giống như ngày xưa vô tình làm xổng heo vậy.
Kỳ thực hắn đã sớm có ý này, ngặt vì có người ngoài chứng kiến, không tiện làm mất mặt Hà Tiến, cho nên chỉ ra hiệu cho vài huynh đệ giữ người lại, không giết vội, đợi đến lúc này Ngô Sử rời đi mới hỏi.
Nói hắn muốn xin tha cho bầy Huyền Kính Ty cũng không đúng lắm vì kỳ thực trong bầy thám báo có vài tay là thân tín của đám huynh đệ trong thôn ngày trước. Trương Tam muốn cứu giúp một phen lại không dám trực tiếp vuốt râu hùm nên mới đi đường vòng nói chuyện Huyền Kính Ty trước, nếu như Hà Tiến chịu tha cho người ngoài thì không lý gì lại xử ác với phe mình.
Ai dè đâu Hà Tiến vừa nghe lập tức ký đầu hắn bảo:
“Trương Tam!
Ngươi cái tên ngu ngốc này!
Ta đều đã chặt 3 lão già kia mà ngươi còn không hiểu sao?
Lần này làm ra chuyện lớn rồi!
Muốn Lưu Hoành tha ta một mạng, vậy phải đem hết thảy dây mơ rễ má cắt đứt.
Chuyên tâm một hướng, chuyên tâm một hướng, ngươi hiểu không???
Ngươi chẵng lẽ không thể tập thành thói quen [không nghe, không thấy, không biết] sao?
Thật là so với đám thiến hoạn nhân yêu còn...”
Thấy Trương Tam ngây người như nghe thiên thư sau lại khép nép cúi gằm mặt thành thật nhận sai, Hà Tiến lắc đầu, có chút mũi lòng:
“Đám các ngươi thật là...
Làm ta muốn cất nhắc các ngươi cũng không được.
Giá mà các ngươi có chút đầu óc thì đâu đến nổi Tây Viên 8 doanh chẵng có lấy một người của ta, đâu đến nổi bị một chút sơn tặc cắc ké đánh cho mất mặt như vậy!?”
Nói nói độ thở dài vô lực:
“Haizz
Được rồi...
Lui xuống đi, nói với đám huynh đệ, sắp tới chớ lại ăn ‘quà vặt’, bất kể là từ ai.
Cướp có thể, tuyệt đối không nhận, cũng tuyệt đối không hứa hẹn.
Ta đều không chắc có thể gánh nổi!”
Trương Tam gãi gãi ót nói giọng xin xỏ:
“Đại Tướng Quân,
Chỉ sợ có mấy huynh đệ đã quen, nhất thời khó mà sửa đổi”
Hà Tiến trừng mắt bảo:
“Không đổi được cũng phải đổi!
Ta như xảy ra chuyện, các ngươi một người cũng không trốn thoát!”
Đuổi Trương Tam và một bầy thân binh rời đi, Hà Tiến vuốt mũi than thầm thuộc hạ ngu ngốc, không hề biết rằng ở ngoài mấy trăm dặm, nơi Trung Sơn quốc, Lưu Hoành cũng đang làm điệu bộ tương tự, chỉ khác là đối tượng bị mắng không phải Trương Tam, Lý Tứ hay Hà Ngũ, mà là chính Hà Tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.