Chương 61: Lợi, hại 2
Tiểu Lão Nhân
17/05/2022
Đồn rằng lợi ích nhất trần
Bạn-thù chớp mắt, đức-thân chẵng màng
Khôn ngoan mưu tính nhiều đàng
Dại ngơ chăm chỉ thênh thang ao vườn
Đồng chí gặp ở ven đường
Hỏi ra mới biết ngư thương, phu tiều
Rượu quen rồi lại lắm điều
Cò trai nấu cháo, hổ nhiều hầm canh
Hôm nay có một sự lạ làm oanh động cả Lạc Dương, len lõi vào từng phố phường hẻm vắng ngõ nhỏ, rôm ran trên mỗi quán cơm trà lâu tửu điếm, thu hút sự hiếu kỳ chú ý và bàn tán xôn xao của đại đa số tầng lớp dân chúng, từ người thường đến quan binh, từ giang hồ đến học sĩ, duy chỉ có các thế gia lớn là im ru như mãnh thú rình mồi, quan sát biến động, chực chờ tùng chiêu.
Hoàng Lạc lâu hôm nay không tiếp khách.
Tòa tửu lâu này đã sừng sững giữa thành Lạc Dương được hơn 10 năm, từ những ngày đầu dựng nghiệp khó khăn, gặp nhiều ganh ghét quấy phá, rồi dùng số lớn tiền bạc cung phụng thường xuyên để trèo lên quan hệ với Thập Thường Thị và hoàng đế, lại không ngừng tăng thêm chiêu trò hút khách mới lạ, liên minh thâu tóm nhiều sản nghiệp xung quanh, đến hiện giờ đã là tửu lâu số 1 trong thiên hạ, là nơi tụ tập của tất cả con dân Tư Lệ cũng như khách đường xa.
Trong suốt cả quá trình ấy, Hoàng Lạc lâu chưa từng đóng cửa dù chỉ nửa ngày, ngay cả trong giờ giới nghiêm khi Lạc Dương chìm vào màn tối tỉnh lặng, cũng vẫn có quan khách ở lại trong bao phòng hạng sang, ăn uống hát ca hưởng thụ thâu đêm suốt sáng.
Thế nhưng từ chiều tối hôm qua thì các trưởng tầng đồng loạt tuyên bố hôm nay đóng cửa, bắt đầu lúc trời vừa sáng thì quan khách ngủ đêm đều được tử tế mời đi, còn hoàn lại một khoản tiền bồi thường.
Lý do của sự việc này đã bị đồn đại lên muôn hình vạn trạng, nhưng chiều hướng chủ yếu vẫn xoay quanh sự xuất hiện của công tử Viên Ban Sơ ở lầu 7 của Hoàng Lạc lâu vào lúc chiều hôm qua, ngay trước khi lịch đóng cửa hôm nay được công bố.
Dân chúng bình thường và giang hồ hào khách đều cho rằng nhà họ Hoàng lập lại trò củ, lần này không phải Thập Thường Thị mà là Nhữ Nam Viên, hy vọng có thể bình ổn những tác hại xấu của lời đồn phạm thượng lan tràn khắp Giang Nam hiện giờ.
Chỉ có một số nhỏ đại học giả và con cháu vòng trong của các gia tộc có người làm quan lớn trong triều là biết được rằng sự việc lần này có lẽ còn xoay quanh kỹ thuật in ấn và giấy Giang Nam nữa, đợi cho hôm nay qua đi, sự tồn tại của kỹ thuật in ấn thần kỳ nọ sẽ được xác định rõ ràng, cũng là lúc thiên hạ dậy sóng.
Một cổ kiệu rước sang trọng quý khí bậc nhì kinh kỳ, chỉ sau kiệu rồng của đương kim hoàng đế Lưu Hoành, dừng lại trước cửa lớn của Hoàng Lạc lâu.
Cổ kiệu ấy không chỉ đại diện cho vị đại quan đã hai lần đảm nhiệm vị trí Tư Đồ, 1 trong ba chức vị đứng đầu trăm quan, ngàn lại, mà còn đại diện cho người lèo lái của Nhữ Nam Viên thị, thế gia mạnh nhất trong khắp cỏi Hán hiện giờ.
Vẫn là phong cách ung dung đỉnh đạc, vẫn là thần thái uy nghi cao lạnh,
Viên Phùng bước ra khỏi màn nhung, khóe mắt đảo qua tấm biển ‘Ngự dụng tửu lâu’, mặt không cảm xúc, tâm lý lại khinh thường:
“Con buôn chuột nhắt, hám lợi hèn nhát.
Ngự dụng thì thế nào!
Đợi ta Viên thị hoành bá thiên hạ thì từ ‘Ngự’ này chỉ có thể phát ra từ đại đế họ Viên”
Hắn thậm chí cũng đã biết được rằng sáng hôm qua có một đội buôn của Kinh Châu lén lút tiến vào Lạc Dương.
Viên Phùng cảm thấy nhà họ Hoàng hẵn là đúng như lời đồn râm ran trên phố phường hiện giờ, muốn cầu cạnh hắn, đội buôn kia chắc là mang theo lễ vật đấy mà.
Đối với thái độ ‘chó vẫy đuôi mừng chủ’ của nhà họ Hoàng thì Viên Phùng cảm thấy rất hưởng thụ, dạo gần đây phải ứng phó với đám lão già trong vòng tròn thế gia khiến cho hắn căng thẳng tinh thần quá mức, chỉ có hôm nay đi dạy đời tên mọi Hoàng Uyển mới để hắn giải khai tâm lý.
Nếu như có điều gì khiến Viên Phùng không hài lòng với cách ứng xử của nhà họ Hoàng thì đó là ‘quá trương dương’, mặc dù hắn biết rằng việc đóng cửa Hoàng Lạc lâu là để chú trọng tiếp đãi riêng hắn, thể hiện thái độ cung kính với hắn,
Nhưng như vậy lại để cho thiên hạ đều chú ý, muốn tiếp tục giấu giếm sự tồn tại của kỹ thuật in chỉ sợ càng khó khăn, đây chẵng khác chuẫn bị gác Viên thị lên lò lửa,
— QUẢNG CÁO —
Cũng may mà Thiệu nhi phản ứng kịp thời, đem lời đồn rãi ra, tập trung về phía sự kiện Hồng Nghĩa đường ở Giang Nam, chỉ là không biết có thể tạo được bao nhiêu hiệu quả,
Viên Phùng đã dằn bụng một tràng răn dạy, thậm chí hắn còn thức nguyên đêm qua để ngẫm nghĩ kế hoạch, trau chuốt câu từ, chuẫn bị vùi dập Hoàng Uyển ngay khi vào cuộc, đem ưu thế giành hết về Viên thị, để cho nhà họ Hoàng, thậm chí cả Giang Nam 3 minh hội phải quỳ xuống cầu cạnh làm tay sai cho nhà họ Viên.
Chỉ có như thế mới thỏa mãn được cái bụng có thể ‘nuốt gọn càn khôn’ của hắn, cũng chỉ có thâu tóm toàn bộ Giang Nam mới có thể trợ giúp Viên thị kình đấu với những thế gia còn lại trong thiên hạ, bao gồm cả Lưu thị, nếu như đến lúc mấu chốt, không thể không lùi bước, thì hoàn toàn có thể đổ vạ lên đám man di con buôn kia, để chúng làm dê chết thay.
Trong sự tiếp đãi nhiệt thành của Hoàng Lạc lâu, Viên Phùng dẫn theo Viên Thiệu và mấy tay thuộc hạ trung thành bước thẳng đến tầng 7,
Theo sự chỉ thị của Viên Thiệu, nét mặt của cả bọn đều lạnh nhạt, cử chỉ vô dục vô cầu, thậm chí khinh thường hết thảy những cử chỉ nồng hậu và cung kính của các trưởng tầng và phục vụ viên,
Viên Phùng phát hiện được điều này thì càng đánh giá cao Viên Thiệu, càng cảm thấy việc mình nghiêng về đứa con trưởng này là chính xác,
Mặc dù Viên Thiệu không có họ ngoại bề thế nâng đỡ, cũng không phải đích tôn để vừa lòng đám tộc lão cố chấp sắp xuống lỗ, nhưng theo Viên Phùng thì năng lực cá nhân mới là quan trọng hơn hết, Viên gia cần một vị gia chủ có thể cống hiến và lèo lái gia tộc, chứ không cần một tay ăn hại chỉ biết tiêu hao lực lượng tích xúc của gia tộc như Viên Thuật.
Miên man trong suy nghĩ một lúc, trưởng tầng 7 đã dẫn đoàn khách quý của Viên thị đến phòng tiếp đãi sang quý nhất của Hoàng Lạc lâu, rồi nàng gõ cửa kêu gọi xin vào.
Điều này khiến cho Viên Phùng khó hiểu, Hoàng Lạc lâu hiện giờ chỉ có mỗi nô tỳ của nhà họ Hoàng và bọn hắn, đóng cửa làm quái gì cho rách việc:
“Hừ! Thái độ cầu cạnh như vậy đấy. Ngốc khuyển”
Nhiệt độ trong mắt Viên Phùng bổng chốc hạ xuống âm, Viên Thiệu cũng nhanh nhẹn học theo, đám người nối nhau bừng bừng sát khí đi vào, có kẻ còn cố tình lườm lườm trừng trừng vị trưởng tầng 7, nhưng nàng vẫn vô cùng lễ độ cười đáp lại.
Ngay lúc đám đầu trâu mặt ngựa đi sau chẵng hiểu ra sao thì…
“Háháháhá!
Yêm gia chờ đã lâu, cuối cùng cũng đợi được Viên Tư Đồ đến ước hội!
Thật là vinh hạnh cho kẻ khiếm khuyết này!”
Một giọng nói lanh lãnh cao vút chót vào trong tai đám người, khiến cho Viên Phùng sửng sốt bật ra miệng:
“Triệu Trung!!!”
- -------------
Sau ngày hôm ấy, khác với mọi người suy đoán, cũng không có tin tức gì to lớn lộ ra,
Chẵng ai biết nhà họ Hoàng có thoát được kiếp này hay không, hay sẽ vì lời đồn bêu xấu Lưu Hoành kia mà bị chèn ép vào cảnh vạn kiếp bất phục, thậm chí đến vài lần triều hội sau đó cũng không thấy nhắc gì đến việc này, mặc dù cái chiếu truy tra lời đồn vẫn còn đó, còn người chủ trách là ai thì thực không có người rõ ràng.
Ấy là bởi những kẻ đứng ra tố cáo Giang Nam 3 minh hội lúc đầu vốn là theo chủ ý của Viên Phùng, mà nay Viên Phùng đã không cho họ làm vậy nữa, về phần Lưu Hoành cũng lựa chọn ngó lơ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Còn các thế gia khác thì vẫn bán tín bán nghi vụ kỹ thuật in, tập trung nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Viên thị, đâu có rãnh bận tâm mấy chuyện tào lao, cho dù Lưu Hoành có bị tạc phân lên người thì họ cũng lười quãn.
Điều mà họ quan tâm hiện giờ là có số lượng lớn giấy Giang Nam tuồn vào Nhữ Nam hay không, thậm chí phần lớn tấu chương đều là nhằm vào siết chặt giao thương nam bắc, kiểm soát lưu thông hàng hóa, gia tăng thuế khóa với các mặc hàng văn phòng phẩm, lấy cớ là …
— QUẢNG CÁO —
“Vật dụng của thánh hiền sao có thể đem ra bán buôn tràn lan?
Thế khác nào bôi nhọ thánh hiền, khiến cho lợi ích nhỏ nhen che mờ nhân đức đạo nghĩa”
Lưu Hoành cũng thuận thế ưng thuận vì muốn chèn ép Giang Nam 3 minh hội một phen,
Đương nhiên, khi Hoàng Hùng vào cung kể khổ thì Lưu Hoành lại kể khổ ngược, bảo rằng “Đều do đám thế gia cường bạo ép trẫm”, nhân tiện gia tăng hiềm khích giữa phái Giang Nam và thế gia Trung Nguyên.
Nhưng thực ra thì do Lưu Hoành không muốn thuộc hạ của mình quá mạnh mẽ.
Mặc dù Lưu Hoành cảm thấy đám người hạn hẹp ở phương nam không dám phản, cũng không có đủ năng lực làm phản, nhưng nếu cứ để đám con buôn này buôn bán mậu dịch thả ga, rồi dùng tiền bạc kết giao lung tung thì không ổn.
Dù sao thì Giang Nam cách quá xa Lạc Dương, nhà họ Hoàng và Giang Nam 3 minh hội là tổ chức rõ rệt chứ không phải một nhóm người nhỏ như Thập Thường Thị và Hà thị.
Ngoài ra còn có một lý do quan trọng hơn là giấy sẽ được chính Lưu Hoành cung cấp cho Viên thị, là giữa Trung Nguyên với Trung Nguyên, đâu có liên quan quái gì tới tuyến giao thương nam bắc.
Đúng thế!
Triệu Trung đích thân ra tay, một trận là xong.
Sau khi Tào Tiết rơi đài thì Triệu Trung và Trương Nhượng trở thành hai cánh tay đắc lực nhất của Lưu Hoành trong triều, về phần Tả đạo nhân thì là ngoài triều.
Nhớ hôm tiễn đưa Xa Kỵ Tướng Quân Dục Hương Hầu Tào Tiết về nơi an nghĩ cuối cùng, Lưu Hoành đã khóc sướt mướt gần như ngất liệm, đi đứng không vững, khi ấy chính là Triệu Trung và Trương Nhượng dìu ở hai bên, đương kim thánh thượng thậm chí nói to trước mộ Tào Tiết rằng:
“Á Phụ an tâm!
Ngài dù ra đi nhưng còn có ‘phụ’ ‘mẫu’ tại thế phụ giúp trẫm,
Trẫm sẽ không phụ lòng Á Phụ, quyết chí trung hưng Hán thất”
Thế là giang hồ liền đồn ầm lên rằng Lưu Hoành coi Triệu Trung và Trương Nhượng như cha mẹ, Lưu Hoành cũng không phụ lòng giang hồ, tại buổi triều hội ngay sau đó liền phong thưởng hậu hĩnh cho bọn Triệu-Trương, cũng sáng chế ra một cơ số chức quan lớn nhỏ ở Lạc Dương và Tư Lệ để cho người nhà của Thập Thường Thị bao tiêu cả.
Thế gia vốn lười xen vào việc này, bọn họ còn hy vọng hình tượng Lưu thị càng nát càng tốt, như vậy thì mới dễ cho họ thu mua dân tâm sau khi soán Hán.
Lưu Hoành không những không làm thất vọng người giang hồ, cũng quyết không để thế gia thất vọng, ngay khi Lư Thực và một số quan lại phe trung lập đứng ra phản đối, công kích bọn Triệu-Trương thì Lưu Hoành liền trừng mắt quát:
“Triệu Trung như cha ta, Trương Nhượng như mẹ ta!
Các ngươi sao dám khi quân phạm thượng?!!!”
Lưu Hoành đương nhiên không ngu, cũng không phải hôn quân thực sự, cho nên chuyện này chỉ có thể lý giải rằng Triệu Trung và Trương Nhượng thật sự có năng lực, ít nhất là nổi trội hơn 8 kẻ còn lại trong Thập Thường Thị.
Huống hồ câu nói này của Lưu Hoành cũng trực tiếp đem Triệu Trung và Trương Nhượng gắn chết vào hắn, đặt ở mặt đối lập hoàn toàn với mọi người trong thiên hạ.
Đây là kinh nghiệm xương máu mà Lưu Hoành rút ra từ vụ Tào Tiết, hắn cảm thấy mình nâng Tào Tiết còn chưa đủ, ‘Á Phụ’ chưa đủ để Tào Tiết phải dính chết vào hắn, người trong thiên hạ vẫn còn có thể tha thứ Tào Tiết.
Vậy nên khi Viên Phùng gặp được Triệu Trung ở Hoàng Lạc lâu thì hắn cũng hiểu rằng, người đang đánh cờ với mình là Lưu Hoành, vai trò của Hoàng thị nhanh chóng bị phóng nhỏ đến gần vô hạn, thậm chí Viên Phùng cho rằng Hoàng thị rất có thể đã đầu nhập vào Lưu Hoành, cho dù sau này có tra ra thêm được điều gì thì Viên Phùng cũng sẽ cảm thấy là do Lưu Hoành bày mưu tính kế.
Thế là chỉ có 2 lựa chọn đặt ở trước mặt Viên Phùng,
— QUẢNG CÁO —
Hoặc là từ chối hợp tác, đem kỹ thuật in chia sẽ cho các thế gia khác,
Hoặc là đồng ý hợp tác, đem Lưu Hoành kéo vào trận doanh của mình,
Quá rõ ràng, Viên Phùng lựa chọn hợp tác với Lưu Hoành,
Bởi vì trong lòng hắn thì Hán diệt là điều tất nhiên, Lưu Hoành chỉ là hồi quang phản chiếu thôi, sớm muộn cũng tắt ngúm,
Nhưng các thế gia còn lại thì đều là đối thủ tương lai của Viên thị, là vật cản trên con đường soán Hán đổi họ của nhà họ Viên.
Viên Phùng thà đem kỹ thuật in đốt đi, xóa bỏ hoàn toàn khỏi thế gian, cũng sẽ không đem ra chia sẽ với các thế gia khác.
Thế nhưng đám thế gia ấy đã bán tín bán nghi rồi, có đốt sạch thì bọn vẫn sẽ liên hợp lại tìm cách công kích Viên thị, tuy rằng cường độ không lớn nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng.
Bây giờ có Lưu Hoành nhảy vào hỗ trợ, chia sẽ bớt áp lực, thì Viên Phùng đương nhiên nguyện ý hợp tác, so với Giang Nam 3 minh hội thì Viên Phùng cảm thấy Lưu Hoành mới xứng hợp tác với mình.
“Cưỡi trên lưng một con bệnh hổ chẵng ngon ăn hơn việc dắt theo vài con chó săn sao”
- Đây chính là ý nghĩa của Viên Phùng.
Điều duy nhất khiến cho Viên Phùng còn băn khoăn là hắn không hy vọng sự việc lộ ra quá sớm, hắn muốn tẩm ngẫm tầm ngầm làm chui, tích xúc một thời gian, đợi khi đủ lực mới công bố thiên hạ, một tiếng hét lên, hàn môn học giả, muôn dân trăm họ đều quy tụ về.
Mà muốn làm vậy thì cần thời gian, cần tiền bạc, cần rất nhiều thứ, lỡ như giữa chừng bị chọc phá hoặc thiếu hụt nguồn nguyên liệu thì thành ra công dã tràng, bao nhiều đầu tư vào sông vào biển cả.
Có thể nói là ‘lợi ích đi đôi với nguy hiểm’, lợi ích cực lớn, nguy hiểm cũng cực cao.
Khi Viên Phùng khéo léo đem vấn đề này đưa ra, hy vọng có thể khất nợ tiền giấy thì Triệu Trung lại nhất quyết không đồng ý, những cũng tặng cho Viên Phùng một phương pháp hay hơn.
Nếu như đã không thể bán tràn lan trong thiên hạ, vậy thì trước hết cứ bán ‘nhỏ lẻ’ trước đã.
Có một đơn đặt hàng cực kỳ lớn đang chờ Viên thị, một đơn đặt hàng kéo dài liên tục 5 năm!!!
Đám thế gia muốn ngăn cấm giấy Giang Nam tuồn lên bắc hẵn sẽ không thể nào ngờ được rằng họ đã chặn ngược đầu.
Bởi vì chiều hướng thương mậu hiện giờ đang là sách Trung Nguyên xuống Giang Nam!!!
Thực ra thì chính sắc lệnh kiểm soát ngăn cấm ấy đã để cho cả Hoàng Hùng và Hoàng Thừa Ngạn cười hà hà trong bụng.
Bởi vì nó khiến cho các thương hội nhỏ lẻ không còn cảm thấy tuyến giao thương này có lời nữa, từ đó hạn chế qua lại phương nam, thông tin nam bắc tuy không đến nổi đứt đoạn nhưng cũng đủ để phương Nam sơ bộ giành được càng nhiều tự do trong khe hở.
Bất kể là việc chủ động in sách hay việc tăng cường giao thương với đồng bào Bách Việt đều có thể được mở rộng ra thêm 1, 2 cấp độ mà không sợ lời ra tiếng vào.
Bạn-thù chớp mắt, đức-thân chẵng màng
Khôn ngoan mưu tính nhiều đàng
Dại ngơ chăm chỉ thênh thang ao vườn
Đồng chí gặp ở ven đường
Hỏi ra mới biết ngư thương, phu tiều
Rượu quen rồi lại lắm điều
Cò trai nấu cháo, hổ nhiều hầm canh
Hôm nay có một sự lạ làm oanh động cả Lạc Dương, len lõi vào từng phố phường hẻm vắng ngõ nhỏ, rôm ran trên mỗi quán cơm trà lâu tửu điếm, thu hút sự hiếu kỳ chú ý và bàn tán xôn xao của đại đa số tầng lớp dân chúng, từ người thường đến quan binh, từ giang hồ đến học sĩ, duy chỉ có các thế gia lớn là im ru như mãnh thú rình mồi, quan sát biến động, chực chờ tùng chiêu.
Hoàng Lạc lâu hôm nay không tiếp khách.
Tòa tửu lâu này đã sừng sững giữa thành Lạc Dương được hơn 10 năm, từ những ngày đầu dựng nghiệp khó khăn, gặp nhiều ganh ghét quấy phá, rồi dùng số lớn tiền bạc cung phụng thường xuyên để trèo lên quan hệ với Thập Thường Thị và hoàng đế, lại không ngừng tăng thêm chiêu trò hút khách mới lạ, liên minh thâu tóm nhiều sản nghiệp xung quanh, đến hiện giờ đã là tửu lâu số 1 trong thiên hạ, là nơi tụ tập của tất cả con dân Tư Lệ cũng như khách đường xa.
Trong suốt cả quá trình ấy, Hoàng Lạc lâu chưa từng đóng cửa dù chỉ nửa ngày, ngay cả trong giờ giới nghiêm khi Lạc Dương chìm vào màn tối tỉnh lặng, cũng vẫn có quan khách ở lại trong bao phòng hạng sang, ăn uống hát ca hưởng thụ thâu đêm suốt sáng.
Thế nhưng từ chiều tối hôm qua thì các trưởng tầng đồng loạt tuyên bố hôm nay đóng cửa, bắt đầu lúc trời vừa sáng thì quan khách ngủ đêm đều được tử tế mời đi, còn hoàn lại một khoản tiền bồi thường.
Lý do của sự việc này đã bị đồn đại lên muôn hình vạn trạng, nhưng chiều hướng chủ yếu vẫn xoay quanh sự xuất hiện của công tử Viên Ban Sơ ở lầu 7 của Hoàng Lạc lâu vào lúc chiều hôm qua, ngay trước khi lịch đóng cửa hôm nay được công bố.
Dân chúng bình thường và giang hồ hào khách đều cho rằng nhà họ Hoàng lập lại trò củ, lần này không phải Thập Thường Thị mà là Nhữ Nam Viên, hy vọng có thể bình ổn những tác hại xấu của lời đồn phạm thượng lan tràn khắp Giang Nam hiện giờ.
Chỉ có một số nhỏ đại học giả và con cháu vòng trong của các gia tộc có người làm quan lớn trong triều là biết được rằng sự việc lần này có lẽ còn xoay quanh kỹ thuật in ấn và giấy Giang Nam nữa, đợi cho hôm nay qua đi, sự tồn tại của kỹ thuật in ấn thần kỳ nọ sẽ được xác định rõ ràng, cũng là lúc thiên hạ dậy sóng.
Một cổ kiệu rước sang trọng quý khí bậc nhì kinh kỳ, chỉ sau kiệu rồng của đương kim hoàng đế Lưu Hoành, dừng lại trước cửa lớn của Hoàng Lạc lâu.
Cổ kiệu ấy không chỉ đại diện cho vị đại quan đã hai lần đảm nhiệm vị trí Tư Đồ, 1 trong ba chức vị đứng đầu trăm quan, ngàn lại, mà còn đại diện cho người lèo lái của Nhữ Nam Viên thị, thế gia mạnh nhất trong khắp cỏi Hán hiện giờ.
Vẫn là phong cách ung dung đỉnh đạc, vẫn là thần thái uy nghi cao lạnh,
Viên Phùng bước ra khỏi màn nhung, khóe mắt đảo qua tấm biển ‘Ngự dụng tửu lâu’, mặt không cảm xúc, tâm lý lại khinh thường:
“Con buôn chuột nhắt, hám lợi hèn nhát.
Ngự dụng thì thế nào!
Đợi ta Viên thị hoành bá thiên hạ thì từ ‘Ngự’ này chỉ có thể phát ra từ đại đế họ Viên”
Hắn thậm chí cũng đã biết được rằng sáng hôm qua có một đội buôn của Kinh Châu lén lút tiến vào Lạc Dương.
Viên Phùng cảm thấy nhà họ Hoàng hẵn là đúng như lời đồn râm ran trên phố phường hiện giờ, muốn cầu cạnh hắn, đội buôn kia chắc là mang theo lễ vật đấy mà.
Đối với thái độ ‘chó vẫy đuôi mừng chủ’ của nhà họ Hoàng thì Viên Phùng cảm thấy rất hưởng thụ, dạo gần đây phải ứng phó với đám lão già trong vòng tròn thế gia khiến cho hắn căng thẳng tinh thần quá mức, chỉ có hôm nay đi dạy đời tên mọi Hoàng Uyển mới để hắn giải khai tâm lý.
Nếu như có điều gì khiến Viên Phùng không hài lòng với cách ứng xử của nhà họ Hoàng thì đó là ‘quá trương dương’, mặc dù hắn biết rằng việc đóng cửa Hoàng Lạc lâu là để chú trọng tiếp đãi riêng hắn, thể hiện thái độ cung kính với hắn,
Nhưng như vậy lại để cho thiên hạ đều chú ý, muốn tiếp tục giấu giếm sự tồn tại của kỹ thuật in chỉ sợ càng khó khăn, đây chẵng khác chuẫn bị gác Viên thị lên lò lửa,
— QUẢNG CÁO —
Cũng may mà Thiệu nhi phản ứng kịp thời, đem lời đồn rãi ra, tập trung về phía sự kiện Hồng Nghĩa đường ở Giang Nam, chỉ là không biết có thể tạo được bao nhiêu hiệu quả,
Viên Phùng đã dằn bụng một tràng răn dạy, thậm chí hắn còn thức nguyên đêm qua để ngẫm nghĩ kế hoạch, trau chuốt câu từ, chuẫn bị vùi dập Hoàng Uyển ngay khi vào cuộc, đem ưu thế giành hết về Viên thị, để cho nhà họ Hoàng, thậm chí cả Giang Nam 3 minh hội phải quỳ xuống cầu cạnh làm tay sai cho nhà họ Viên.
Chỉ có như thế mới thỏa mãn được cái bụng có thể ‘nuốt gọn càn khôn’ của hắn, cũng chỉ có thâu tóm toàn bộ Giang Nam mới có thể trợ giúp Viên thị kình đấu với những thế gia còn lại trong thiên hạ, bao gồm cả Lưu thị, nếu như đến lúc mấu chốt, không thể không lùi bước, thì hoàn toàn có thể đổ vạ lên đám man di con buôn kia, để chúng làm dê chết thay.
Trong sự tiếp đãi nhiệt thành của Hoàng Lạc lâu, Viên Phùng dẫn theo Viên Thiệu và mấy tay thuộc hạ trung thành bước thẳng đến tầng 7,
Theo sự chỉ thị của Viên Thiệu, nét mặt của cả bọn đều lạnh nhạt, cử chỉ vô dục vô cầu, thậm chí khinh thường hết thảy những cử chỉ nồng hậu và cung kính của các trưởng tầng và phục vụ viên,
Viên Phùng phát hiện được điều này thì càng đánh giá cao Viên Thiệu, càng cảm thấy việc mình nghiêng về đứa con trưởng này là chính xác,
Mặc dù Viên Thiệu không có họ ngoại bề thế nâng đỡ, cũng không phải đích tôn để vừa lòng đám tộc lão cố chấp sắp xuống lỗ, nhưng theo Viên Phùng thì năng lực cá nhân mới là quan trọng hơn hết, Viên gia cần một vị gia chủ có thể cống hiến và lèo lái gia tộc, chứ không cần một tay ăn hại chỉ biết tiêu hao lực lượng tích xúc của gia tộc như Viên Thuật.
Miên man trong suy nghĩ một lúc, trưởng tầng 7 đã dẫn đoàn khách quý của Viên thị đến phòng tiếp đãi sang quý nhất của Hoàng Lạc lâu, rồi nàng gõ cửa kêu gọi xin vào.
Điều này khiến cho Viên Phùng khó hiểu, Hoàng Lạc lâu hiện giờ chỉ có mỗi nô tỳ của nhà họ Hoàng và bọn hắn, đóng cửa làm quái gì cho rách việc:
“Hừ! Thái độ cầu cạnh như vậy đấy. Ngốc khuyển”
Nhiệt độ trong mắt Viên Phùng bổng chốc hạ xuống âm, Viên Thiệu cũng nhanh nhẹn học theo, đám người nối nhau bừng bừng sát khí đi vào, có kẻ còn cố tình lườm lườm trừng trừng vị trưởng tầng 7, nhưng nàng vẫn vô cùng lễ độ cười đáp lại.
Ngay lúc đám đầu trâu mặt ngựa đi sau chẵng hiểu ra sao thì…
“Háháháhá!
Yêm gia chờ đã lâu, cuối cùng cũng đợi được Viên Tư Đồ đến ước hội!
Thật là vinh hạnh cho kẻ khiếm khuyết này!”
Một giọng nói lanh lãnh cao vút chót vào trong tai đám người, khiến cho Viên Phùng sửng sốt bật ra miệng:
“Triệu Trung!!!”
- -------------
Sau ngày hôm ấy, khác với mọi người suy đoán, cũng không có tin tức gì to lớn lộ ra,
Chẵng ai biết nhà họ Hoàng có thoát được kiếp này hay không, hay sẽ vì lời đồn bêu xấu Lưu Hoành kia mà bị chèn ép vào cảnh vạn kiếp bất phục, thậm chí đến vài lần triều hội sau đó cũng không thấy nhắc gì đến việc này, mặc dù cái chiếu truy tra lời đồn vẫn còn đó, còn người chủ trách là ai thì thực không có người rõ ràng.
Ấy là bởi những kẻ đứng ra tố cáo Giang Nam 3 minh hội lúc đầu vốn là theo chủ ý của Viên Phùng, mà nay Viên Phùng đã không cho họ làm vậy nữa, về phần Lưu Hoành cũng lựa chọn ngó lơ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Còn các thế gia khác thì vẫn bán tín bán nghi vụ kỹ thuật in, tập trung nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Viên thị, đâu có rãnh bận tâm mấy chuyện tào lao, cho dù Lưu Hoành có bị tạc phân lên người thì họ cũng lười quãn.
Điều mà họ quan tâm hiện giờ là có số lượng lớn giấy Giang Nam tuồn vào Nhữ Nam hay không, thậm chí phần lớn tấu chương đều là nhằm vào siết chặt giao thương nam bắc, kiểm soát lưu thông hàng hóa, gia tăng thuế khóa với các mặc hàng văn phòng phẩm, lấy cớ là …
— QUẢNG CÁO —
“Vật dụng của thánh hiền sao có thể đem ra bán buôn tràn lan?
Thế khác nào bôi nhọ thánh hiền, khiến cho lợi ích nhỏ nhen che mờ nhân đức đạo nghĩa”
Lưu Hoành cũng thuận thế ưng thuận vì muốn chèn ép Giang Nam 3 minh hội một phen,
Đương nhiên, khi Hoàng Hùng vào cung kể khổ thì Lưu Hoành lại kể khổ ngược, bảo rằng “Đều do đám thế gia cường bạo ép trẫm”, nhân tiện gia tăng hiềm khích giữa phái Giang Nam và thế gia Trung Nguyên.
Nhưng thực ra thì do Lưu Hoành không muốn thuộc hạ của mình quá mạnh mẽ.
Mặc dù Lưu Hoành cảm thấy đám người hạn hẹp ở phương nam không dám phản, cũng không có đủ năng lực làm phản, nhưng nếu cứ để đám con buôn này buôn bán mậu dịch thả ga, rồi dùng tiền bạc kết giao lung tung thì không ổn.
Dù sao thì Giang Nam cách quá xa Lạc Dương, nhà họ Hoàng và Giang Nam 3 minh hội là tổ chức rõ rệt chứ không phải một nhóm người nhỏ như Thập Thường Thị và Hà thị.
Ngoài ra còn có một lý do quan trọng hơn là giấy sẽ được chính Lưu Hoành cung cấp cho Viên thị, là giữa Trung Nguyên với Trung Nguyên, đâu có liên quan quái gì tới tuyến giao thương nam bắc.
Đúng thế!
Triệu Trung đích thân ra tay, một trận là xong.
Sau khi Tào Tiết rơi đài thì Triệu Trung và Trương Nhượng trở thành hai cánh tay đắc lực nhất của Lưu Hoành trong triều, về phần Tả đạo nhân thì là ngoài triều.
Nhớ hôm tiễn đưa Xa Kỵ Tướng Quân Dục Hương Hầu Tào Tiết về nơi an nghĩ cuối cùng, Lưu Hoành đã khóc sướt mướt gần như ngất liệm, đi đứng không vững, khi ấy chính là Triệu Trung và Trương Nhượng dìu ở hai bên, đương kim thánh thượng thậm chí nói to trước mộ Tào Tiết rằng:
“Á Phụ an tâm!
Ngài dù ra đi nhưng còn có ‘phụ’ ‘mẫu’ tại thế phụ giúp trẫm,
Trẫm sẽ không phụ lòng Á Phụ, quyết chí trung hưng Hán thất”
Thế là giang hồ liền đồn ầm lên rằng Lưu Hoành coi Triệu Trung và Trương Nhượng như cha mẹ, Lưu Hoành cũng không phụ lòng giang hồ, tại buổi triều hội ngay sau đó liền phong thưởng hậu hĩnh cho bọn Triệu-Trương, cũng sáng chế ra một cơ số chức quan lớn nhỏ ở Lạc Dương và Tư Lệ để cho người nhà của Thập Thường Thị bao tiêu cả.
Thế gia vốn lười xen vào việc này, bọn họ còn hy vọng hình tượng Lưu thị càng nát càng tốt, như vậy thì mới dễ cho họ thu mua dân tâm sau khi soán Hán.
Lưu Hoành không những không làm thất vọng người giang hồ, cũng quyết không để thế gia thất vọng, ngay khi Lư Thực và một số quan lại phe trung lập đứng ra phản đối, công kích bọn Triệu-Trương thì Lưu Hoành liền trừng mắt quát:
“Triệu Trung như cha ta, Trương Nhượng như mẹ ta!
Các ngươi sao dám khi quân phạm thượng?!!!”
Lưu Hoành đương nhiên không ngu, cũng không phải hôn quân thực sự, cho nên chuyện này chỉ có thể lý giải rằng Triệu Trung và Trương Nhượng thật sự có năng lực, ít nhất là nổi trội hơn 8 kẻ còn lại trong Thập Thường Thị.
Huống hồ câu nói này của Lưu Hoành cũng trực tiếp đem Triệu Trung và Trương Nhượng gắn chết vào hắn, đặt ở mặt đối lập hoàn toàn với mọi người trong thiên hạ.
Đây là kinh nghiệm xương máu mà Lưu Hoành rút ra từ vụ Tào Tiết, hắn cảm thấy mình nâng Tào Tiết còn chưa đủ, ‘Á Phụ’ chưa đủ để Tào Tiết phải dính chết vào hắn, người trong thiên hạ vẫn còn có thể tha thứ Tào Tiết.
Vậy nên khi Viên Phùng gặp được Triệu Trung ở Hoàng Lạc lâu thì hắn cũng hiểu rằng, người đang đánh cờ với mình là Lưu Hoành, vai trò của Hoàng thị nhanh chóng bị phóng nhỏ đến gần vô hạn, thậm chí Viên Phùng cho rằng Hoàng thị rất có thể đã đầu nhập vào Lưu Hoành, cho dù sau này có tra ra thêm được điều gì thì Viên Phùng cũng sẽ cảm thấy là do Lưu Hoành bày mưu tính kế.
Thế là chỉ có 2 lựa chọn đặt ở trước mặt Viên Phùng,
— QUẢNG CÁO —
Hoặc là từ chối hợp tác, đem kỹ thuật in chia sẽ cho các thế gia khác,
Hoặc là đồng ý hợp tác, đem Lưu Hoành kéo vào trận doanh của mình,
Quá rõ ràng, Viên Phùng lựa chọn hợp tác với Lưu Hoành,
Bởi vì trong lòng hắn thì Hán diệt là điều tất nhiên, Lưu Hoành chỉ là hồi quang phản chiếu thôi, sớm muộn cũng tắt ngúm,
Nhưng các thế gia còn lại thì đều là đối thủ tương lai của Viên thị, là vật cản trên con đường soán Hán đổi họ của nhà họ Viên.
Viên Phùng thà đem kỹ thuật in đốt đi, xóa bỏ hoàn toàn khỏi thế gian, cũng sẽ không đem ra chia sẽ với các thế gia khác.
Thế nhưng đám thế gia ấy đã bán tín bán nghi rồi, có đốt sạch thì bọn vẫn sẽ liên hợp lại tìm cách công kích Viên thị, tuy rằng cường độ không lớn nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng.
Bây giờ có Lưu Hoành nhảy vào hỗ trợ, chia sẽ bớt áp lực, thì Viên Phùng đương nhiên nguyện ý hợp tác, so với Giang Nam 3 minh hội thì Viên Phùng cảm thấy Lưu Hoành mới xứng hợp tác với mình.
“Cưỡi trên lưng một con bệnh hổ chẵng ngon ăn hơn việc dắt theo vài con chó săn sao”
- Đây chính là ý nghĩa của Viên Phùng.
Điều duy nhất khiến cho Viên Phùng còn băn khoăn là hắn không hy vọng sự việc lộ ra quá sớm, hắn muốn tẩm ngẫm tầm ngầm làm chui, tích xúc một thời gian, đợi khi đủ lực mới công bố thiên hạ, một tiếng hét lên, hàn môn học giả, muôn dân trăm họ đều quy tụ về.
Mà muốn làm vậy thì cần thời gian, cần tiền bạc, cần rất nhiều thứ, lỡ như giữa chừng bị chọc phá hoặc thiếu hụt nguồn nguyên liệu thì thành ra công dã tràng, bao nhiều đầu tư vào sông vào biển cả.
Có thể nói là ‘lợi ích đi đôi với nguy hiểm’, lợi ích cực lớn, nguy hiểm cũng cực cao.
Khi Viên Phùng khéo léo đem vấn đề này đưa ra, hy vọng có thể khất nợ tiền giấy thì Triệu Trung lại nhất quyết không đồng ý, những cũng tặng cho Viên Phùng một phương pháp hay hơn.
Nếu như đã không thể bán tràn lan trong thiên hạ, vậy thì trước hết cứ bán ‘nhỏ lẻ’ trước đã.
Có một đơn đặt hàng cực kỳ lớn đang chờ Viên thị, một đơn đặt hàng kéo dài liên tục 5 năm!!!
Đám thế gia muốn ngăn cấm giấy Giang Nam tuồn lên bắc hẵn sẽ không thể nào ngờ được rằng họ đã chặn ngược đầu.
Bởi vì chiều hướng thương mậu hiện giờ đang là sách Trung Nguyên xuống Giang Nam!!!
Thực ra thì chính sắc lệnh kiểm soát ngăn cấm ấy đã để cho cả Hoàng Hùng và Hoàng Thừa Ngạn cười hà hà trong bụng.
Bởi vì nó khiến cho các thương hội nhỏ lẻ không còn cảm thấy tuyến giao thương này có lời nữa, từ đó hạn chế qua lại phương nam, thông tin nam bắc tuy không đến nổi đứt đoạn nhưng cũng đủ để phương Nam sơ bộ giành được càng nhiều tự do trong khe hở.
Bất kể là việc chủ động in sách hay việc tăng cường giao thương với đồng bào Bách Việt đều có thể được mở rộng ra thêm 1, 2 cấp độ mà không sợ lời ra tiếng vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.