Chương 126: Một thế giới rộng lớn 12
Tiểu Lão Nhân
30/07/2022
Cảm ơn Nguyễn Thiên, vYJMw02016 đề cử!
Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà!
“I see tree of green, red roses too.
I see them bloom, for you and me.
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
...
I see sky of blue, cloud of white.
The dark sacred night!
The bright blessed day!
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
…
The color of the rainbow, so pretty in the sky,
Are also on the faces of people passing by,
I see friends shaking hands, saying [ How do you do! ].
There’re really saying [ I love you! ]
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
…”
- Lời bài hát [What a wonderful world] của Bob Thiele (bút danh George Douglas) và George David Weiss.
(Dịch đầy trên mạng, ai thích tự tìm, tác xin không nước chữ để đỡ phiền những ai không thích)
- -------
Tết Trung Thu là ngày lễ lớn nhất nhì trong phạm vi liên minh bởi vì không chỉ người Việt và người Hán mà hầu như tất cả các dân tộc tạo thành liên minh đều có thờ cúng thần mặt trăng và lại thêm một điều vô cùng trùng hợp nữa là quan niệm của họ về thần mặt trăng cũng khá tương tự nhau,
Nàng là một nữ thần xinh đẹp!
Bởi vì chính sách khuyến khích hỗ trợ của Hội Đồng dành cho các thành viên nên Trường Sa hiện giờ đã là trở thành đại biểu của sự bao dung hòa hợp, không chỉ đông đúc nhộn nhịp mà còn đủ các sắc màu văn hóa từ Bách Việt, Sở, Thái, Ngô, Hán, đến, Lê, Miêu, Thục, Ba, Chăm, … thậm chí còn có thương nhân người Thảo Nguyên, người Rma (Khương), người Triều Tiên, người Tây Vực, và nếu đủ tinh mắt thì còn có thể nhận ra người Vnom, mặc dù không nhiều do đường xá xa xôi.
Trên đường phố đông vui, cảnh bán buôn diễn ra tấp nập trong bầu không khí cởi mở thân thiện, sự đa dạng phong phú của hàng hóa làm kẻ đi đường mê tít mắt, cho dù không mua nhưng khắp nơi đều ngó qua nghía lại, cánh chủ hàng cũng niềm nỡ nói cười đùa vui, dẫu chẵng thể bán được hàng cũng không ngần ngại tặng những lời khen duyên dáng mà bình thường có tiền cũng chưa chắc mua được.
Những chú chim nhỏ ríu rít bay lượn giữa tầng không, thi thoảng đậu lên lan can lầu quán ăn khách sạn, hay cửa sổ kiệu hoa, bán buôn những tiếng lòng dịu ái của mẹ thiên nhiên, và được đáp lại bởi những cử chỉ thân ái của con người, có kẻ đút ăn, có người vuốt ve, còn có cả những giọng hát ca ngân lên hòa cùng nhịp hót.
Đi dạo khá lâu, ngoằn ngoèo lượn vòng theo tâm trạng hiếu kỳ qua nhiều con phố, đoàn du lịch 3 khách 1 hướng dẫn viên quyết định cùng tạm dừng chân ở bên cạnh một khu vực quảng trường rộng lớn, hàng quán bao quanh nhưng không chen vào trong, bóng người chầm chậm qua lại thong dong giữa những khóm hoa rực rỡ sắc màu và những hàng cây lá vàng.
“Đây là quảng trường xanh, có người gọi là công viên”
- Lý Năm đột nhiên nhớ tới Ô Vũ, một tên nhóc lắm lời nhiều tật nhưng đôi khi có những đề xuất ý tưởng cực kỳ thú vị.
Hắn lắc đầu cười, sau đó giới thiệu tiếp:
“Quảng trường xanh là một trong những đề án cải tạo bầu không khí trong thành phố lớn mà công tử đưa ra từ khi Hội Đồng còn chưa thành lập.
Đoạn này đừng dịch, nghe công tử nói có liên quan tới Rùa vàng”
Lý Năm mặt không đổi sắc, giọng vẫn tông củ, nháy mắt với Nguyễn Bảy rồi tiếp tục:
“Ở quảng trường xanh có thể tìm thấy nhà vệ sinh công cộng, tủ sách công cộng, bàn ghế công cộng và một số dụng cụ tập luyện thể dục cũng như khu vui chơi cho trẻ em,
Đây là nơi yêu thích của cánh văn nghệ sĩ, những người lớn tuổi, bầy thiếu nhi nữa, và cả những người thành phố bận rộn ít có dịp ra khỏi thành thì sẽ đến thư giãn.
Đặc biệt là sau mấy năm chăm bón phát triễn thì dạo gần đây cây cối đã dần trở nên xanh tốt, thu hút rất nhiều chim chóc và động vật nhỏ.
Cũng bởi vậy mà bên trong Hội Đồng đang có đề xuất lắp đặt thêm vào quảng trường xanh một số lầu trú cho chim chóc, một số thành thị không có sông hồ thậm chí còn dự định đào ao nuôi cá cảnh”
Lý Năm nói một câu, Nguyễn Bảy lại chen vào dịch một câu.
Vừa được nhìn tinh thần của sự sống tràn ngập phố phường, mặt đất lẫn tầng không, nay lại được chứng kiến cảnh con người sống chan hòa với thiên nhiên vạn vạt, Bard bật thốt lên một câu:
“Nếu như Rome cũng như thế này, thì có lẽ tôi đã chẵng trở thành một nghệ sĩ hát rong!”
Nguyễn Bảy nghe thế thì đùa, nhại lại lời tự cao của Bard mà hắn nghe suốt hồi còn ở Rome:
“Không làm nghệ sĩ thì anh làm cái gì?
Mất anh thì thế giới mất đi một giọng ca vàng!”
Bard lắc đầu bật cười ha hả, mặt không đổi sắc nói:
“Ngày đó Rome với tôi là thế giới.
Giờ đây Rome với tôi là hạt vừng trong thế giới rộng lớn dịu kỳ này.
Nguyễn, hãy nhìn xem!”
Bard vung tay múa chân khắp mọi hướng, như muốn đắm chìm vào ôm ấp của tự nhiên, nói to:
“Đây mới là thế giới, là nơi con người và thiên nhiên giao hội.
Là tình yêu, là nghệ thuật!
Mẹ Gaia mới là nghệ sĩ vĩ đại nhất!
So với tài năng của mẹ, so với những sắc màu và âm thanh tuyệt vời chốn này,
Thì một hạt vừng như tôi có thể làm gì hơn ngoài kính phục đây?
Kẻ hèn này chỉ cầu mong được ‘mẹ’ ôm ấp yêu thương.
Thế thôi!”
“Hahahaha!”
- Nguyễn Bảy đến sợ với Bard, bật cười:
“May mà anh dùng tiếng Latin.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Anh mà nói bằng ngôn từ khiến ai đó quanh đây hiểu được thì đừng bảo họ là tôi quen anh nhé!”
Giữa lúc hai ông thần đang chém gió qua lại bằng tiếng Latin thì Lý Năm chợt phát hiện Asiana đã biến mất!
Vài giây trước …
“Hửm? Là cô bé tối hôm qua!” (Chương 117 Một thế giới rộng lớn 3)
Asiana lẫm nhẫm rồi hướng thẳng về một góc của quảng trường xanh, nơi nàng nhìn thấy một cô bé xinh xắn với khuôn mặt cau có buồn rầu lững thững bước đi dưới những tán cây lưa thưa mới trưởng thành.
Có lẽ vì mắt Asiana quá tinh khiến cho nàng nhận ra cô bé từ khoảng cách khá xa, cũng có lẽ vì chân nàng bước chậm để không làm phá vỡ bầu không khí ôn hòa của quảng trường xanh,
Vậy nên khi nàng tiến đến nơi thì cô bé nọ đã từ lâu tìm thấy chỗ nghỉ chân trên một chiếc ghế dài, bên cạnh là một bà lão mà theo Asiana là nhìn gian gian rất đáng ngờ.
Nàng nhớ rõ ràng ‘bố, mẹ’ của cô bé này chả giống bà lão này tẹo nào, vả lại nhìn biểu hiện của cô bé chẵng giống như gặp phải người thân tí nào.
Nàng cũng không cho rằng trẻ con nên tiếp xúc nới người lạ bởi vì chuyện này ở Roma cực kỳ hiếm, nói cho đúng thì ở Roma con nít đều được úm kỹ trong nhà và chỉ chơi với người thân họ hàng hoặc thân quen cùng tầng lớp, từ gia đình quý tộc đến gia đình bình dân đều vậy.
Nhưng đó chỉ là khởi nguồn của nghi ngờ, Asiana thực sự lo lắng cho cô bé là vì giác quan tinh nhạy và trực giác chiến đấu cho nàng biết bà lão kia không bình thường.
Nàng thấy bà lão nói gì đó với cô bé, ngặt nỗi Asiana không hiểu tiếng Việt, chỉ nghe câu được câu mất, rồi lại thấy cô bé lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu ngoay ngoáy, biểu hiện tâm trạng trên mặt rất thất thường lên lên xuống xuống, khiến Asiana càng bồn chồn nghi hoặc.
Giữa lúc Asiana bối rối không biết làm sao thì một nhóm trẻ con choai choai chạy tới, đứa dẫn đầu hô to:
“Bà tiên! Bà tiên!”
Mấy đứa theo sau cũng khấn khởi gọi:
“Bà tiên! Bà tiên! Đại ca và tụi con tìm bà cả buổi!”
Asiana nhìn thấy cảnh này không chỉ không vui mừng mà đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu:
“Bắt cóc con nít hàng loạt?”
Không trách nàng âm u, chuyện này ở Roma đầy.
Một số gia đình quý tộc Roma có sở thích nuôi nô lệ trẻ con trong nhà, đôi lúc là để làm bầy tiểu đệ cho con cháu mình, nhất là với những gia đình quân tướng; nhưng đôi lúc thì nhằm phục vụ một số sở thích quái ác mà Asiana không hề muốn nghĩ tới bởi với nàng thì chỉ cần tưởng tượng ra những cảnh ấy cũng là có tội với Thiên Chúa rồi.
Có cầu tất có cung, nhất là với một xã hội coi nô lệ không khác gì hàng hóa bình thường như Roma, các thương buôn nô lệ khi thiếu nguồn cung thì sẵn sàng ra tay bắt cóc, bọn họ thường sử dụng một loại thảo dược gây ảo giác chế biến thành đồ ăn vặt để mê dụ con nít.
Ngay lúc này, bà lão nọ không biết nói gì mà lấy ra từ trong túi vãi một nắm đồ vật nhìn có vẻ như là …
Đồ ăn vặt!
Thế thì không thể chờ đợi thêm nữa, cho dù không hiểu ngôn ngữ thì Asiana cũng đã xác định đây là hành vi bắt cóc hàng loạt!
“Dừng lại!”
Nàng lao ra hét lớn bằng tiếng Hán lơ lớ, hi vọng trong đám trẻ này có đứa nào đó người Hán và từng đi qua Tây Vực.
Trong giây phút lũ trẻ thất thần, Asiana lanh lẹ đưa tay trái quét ngang, ý đồ hất tung nắm ‘đồ ăn vặt’, tay phải ẩn giấu phong mang, chỉ chực chờ cướp đoạt túi ‘đồ ăn vặt’ làm bằng chứng.
Nhưng bà lão nọ quả nhiên cũng không vừa, mặc dù bị bất ngờ nhưng không hề luống cuống, đảo mắt liền ném nắm ‘đồ ăn vặt’ đi rồi dùng tay ấy cầm vào cổ tay Asiana, tay còn lại thì ném túi đồ ăn vặt cho đứa bé gần đó nói:
“Mẹo giữ giùm bà!”
Asiana dù bị nắm lấy cổ tay nhưng ỷ sức khỏe lớn cùng cơ bắp dẽo dai để vùng vằng bứt ra.
Hai người trong nháy mắt giao thủ 2 chiêu.
Bà lão lợi dụng kinh nghiệm cùng kỹ thuật hơi thắng nửa chiêu nhưng nhịp thở cũng đã ở biên giới loạn nhịp.
Ngược lại, Asiana khí sắc bình thường, không tốn chút sức lực nào, rõ ràng không ra toàn lực, thậm chí có thể nói là rõ ràng nương tay.
Bà lão thấy vậy cũng biết cô nàng lạ hoắc trước mặt tuyệt đối là cao thủ, chỉ là nàng không hề ngờ ngay giữa ban ngày tại trung tâm thành Trường Sa lại có chuyện như vậy, miệng lẫm bẫm:
“Lão già chết tiệt! Làm ăn cái gì vậy không biết! Tối về biết tay bà!”
Asiana cảm nhận da cổ tay có chút đau rát thì càng chắc mẫm trong lòng rằng bà lão này không tầm thường, bởi vì người bình thường không có khả năng tạo cho nàng cảm giác như đòn roi của con buôn nô lệ như vậy, huống hồ là một bà già tay không tất sắc.
Thế là nàng lại càng lo lắng hướng về phía đứa bé đang cầm túi ‘đồ ăn vặt’ nói lớn:
“Đừng ăn!”
Thằng bé dường như nghe hiểu, thế nhưng lại biểu hiện giống như không hiểu, nhìn Asiana với ánh mắt như nhìn đứa ngu:
“Trộm vặt!
Không cần nói nhãm lừa gạt người.
Nhìn dáng dấp của ngươi hẵn là người nơi khác lưu lạc đến đây.
Nếu như cần cứu trợ có thể đến tìm Quận Thủ Phủ, Cứu Tế Ty, hoặc Hồng Nghĩa Đường.
Chớ làm những trò này, thật là mất mặt, một khi bị tra ra thân thế thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quốc thể, đến dân tộc của mình”
Bà lão nọ tuy vẫn giữ tư thế phòng thủ nhưng cũng cười hiền hòa nói:
“Cô gái trẻ.
Túi của ta chứa thức ăn cho chim, ngươi ăn không được, khả năng sẽ bị đau bụng!”
Sự việc đã khá rõ ràng, mỗi tội là lời nói của hai người kia như ong ve rít qua tai, Asian chỉ biết rất có vấn đề nhưng không hiểu gì.
Lúc này chợt có tiếng của Lý Năm:
“Asiana!
Phạm bà bà!
Hai người làm cái gì đấy?”
Thì ra Lý Năm, Nguyễn Bảy và Bard đã tìm đến nơi này.
Bà lão quay sang Lý Năm nghi hoặc:
“Người quen của ngươi?”
Nguyễn Bảy thì chạy lại hỏi chuyện Asiana.
Sau một hồi giải thích bô lô ba la, câu chuyện dần trở nên rõ ràng.
Bà lão nọ họ Phạm là vợ của thống lĩnh đoàn Nhân Dân Tự Vệ Quân Trường Sa, cũng từng là giáo viên trong trường học vô danh, hiện giờ đã nửa nghỉ hưu, sở trường cũng như sở thích là giao tiếp, chơi đùa, huấn luyện lũ chim chóc, vẫn thường mang theo đồ ăn đặc chế tới đây nuôi chim, về phần có phải đơn giản chỉ là nuôi chim không thì chỉ có người liên quan biết, Lý Năm không tiện cũng không muốn hỏi sâu.
Bà lão thấy cô bé nọ buồn rầu thì hỏi han, biết nàng bị lạc bố thì khuyên nàng đợi một lát để bà cho lũ chim ăn xong thì dẫn đi tìm bố.
Asiana vẫn bán tín bán nghi, nàng không biết Nhân Dân Tự Vệ Quân là gì, Nguyễn Bảy rời đi trước khi tổ chức ấy chính thức thành lập nên cũng không thể giải thích rõ cho nàng, vậy là Asiana chỉ cho rằng chồng của bà lão này hẵn là quan lại quý tộc cấp cao, mà ở Roma thì chuyện người thân của quan lại quý tộc tự hạ mình đi làm nô lệ thương nhân cũng không phải không có.
“Nguyễn. Lúc nãy tôi thấy bà lão này nói gì đó với cô bé.
Mặt cô bé lúc buồn, lúc vui trông lạ lắm!”
Nguyễn Bảy biết nàng hiểu lầm, nhưng chính hắn cũng nói không rõ, chỉ có thể thuật lại ý nguyên.
Cô bé nghe xong hồn nhiên trả lời:
“Bà không phải người xấu.
Bà rất tốt!
Lúc nãy bố em đi lạc, tìm hoài không thấy đâu, may gặp được bà, bà hứa sẽ giúp em đi tìm bố, bà nói rằng có bà ra tay thì bố em không bao giờ đi lạc khỏi em nữa, em rất vui …”
Bà lão cũng chêm vào:
“Ta nói ta sẽ đem hắn trói lại treo lên cây cho chim mổ vì tội đi lạc khỏi một cô bé đáng yêu như vậy”
Hai bà cháu hồn nhiên tung hứng dường như không hề cảm thấy cách dùng từ đặt câu của mình rất lạ lùng.
Cô bé nở một nụ cười lún đồng tiền vào má, tiếp tục:
“Nhưng bà lại nói bà tạm thời không thể giúp em được nên em có chút thất vọng thôi chứ có gì đâu mà anh bảo tâm trạng lên xuống chập trùng!?
Sau đó bà nói rằng đó là do bà đã hứa gặp một số bạn nhỏ ở đây để dạy các bạn cách chơi đùa với chim chóc, …”
Đại ca dẫn đầu lập tức lên tiếng cắt ngang:
“Đính chính!
Ta không nhỏ!”
Đám kia gọi hùa:
“Mẹo ca không nhỏ, nhỏ, nhỏ! Đám chúng ta đều rất lớn, lớn, lớn!”
Tên đại ca dẫn đầu đang làm dáng bảnh tỏn, nghe đám tiểu đệ hô xong lại cảm thấy ngồ ngộ nhưng không biết ngộ chổ nào, sờ đầu mãi chỉ thấy 3 chỏm tóc.
Cô bé vừa mới nghe thì ngượng chín hai gò má nhưng nhìn thấy bộ mặt huênh hoang chuyển ngơ ngáo của tên đại ca dẫn đầu kia thì nói thầm:
“Xí!
Chỉ được cái mã, thua xa sư huynh!”
Sau đó tiếp tục hướng mọi người giải thích:
“Sau đó em hỏi bà là em có thể tham gia cùng được không.
Bà bảo em là lũ chim chóc sẽ không thích người buồn bã mít ướt, hỏi em có phải người như vậy không.
Em lắc đầu bảo không phải.
Sau đó mấy đứa này tới”
Cô bé ra dáng chị đại, chỉ tay vào đám nhóc kia, mặc dù nhìn vóc dáng thì nàng chắc cũng chả lớn hơn người ta mấy tháng, nếu không nói là chưa chắc hơn tuổi.
Nguyễn Bảy đem câu chuyện thuật lại, Asiana lúc này không còn gì để nói.
Nàng ngượng đỏ mặt, cuối đầu xin lỗi rối rít.
Lý Năm đã sớm đem thân phận của nàng nói cho bà lão nên bà lão cũng không chấp nhất gì mà ngược lại, rất thưởng thức tinh thần nghĩa hiệp của Asiana:
“Đều là hiểu lầm, nếu không phải vấn đề ngôn ngữ thì vốn không có khả năng xảy ra.
Cô gái trẻ này thân thủ rất tốt nhưng làm việc có tính toán, không chút nào quá tay, nếu không thì bộ xương già này chống đỡ sao nổi.
Càng quan trọng là nàng có tấm lòng nhân hậu, chính trực, sẵn sàng giữ gìn lẽ phải, ở nơi đất khách quê người xa lạ mà vẫn dám dũng cảm đứng ra vì một người không hề quen biết.
Nhân Dân Tự Vệ Quân cần những người như thế!
Hỏi xem cô ấy có muốn theo ta sớm học một khóa không?”
Nguyễn Bảy không dịch ngay mà cười nói:
“Thưa bà,
Asiana đã nhận nhiệm vụ từ công tử, sẽ sớm phải rời đi rất xa, rất lâu”
Bà lão lắc đầu cười nói:
“Không có gì.
Không gia nhập cũng được, đỡ mắc công bị lão đầu kia dày vò.
Ta muốn dạy nàng thuật gọi chim chóc làm tai mắt.
Bất kể nàng làm nhiệm vụ gì đều sẽ vô cùng có lợi”
Nguyễn Bảy nghe bà lão nói khúc đầu thì buồn cười nhưng nghe đến hết đoạn sau, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thế là đem truyền đạt lại cho Asiana, không ngờ nàng lại hỏi ngược:
“Nguyễn.
Nhân Dân Tự Vệ Quân rốt cuộc là cơ quan gì?
Có thể giải thích rõ ràng sao?”
Ban đầu mới nghe thì nàng cứ tưởng đó là một tổ chức quân đội chuyên tụ tập người dân rời bỏ sản xuất kinh tế để cầm vũ khí ra trận làm khiên thịt cho quân chính quy.
Đây là một hình thức quân đội bán chuyên nghiệp khá phổ biến ở khu vực biên giới đế chế Roma, nơi thường xuyên gặp phải những trận tập kích báo thù, cướp bóc từ các bộ lạc thổ dân bị mất đất đai vào tay người Roma từ hàng trăm năm trước.
Thế nhưng nghe những lời Nguyễn Bảy vừa phiên dịch thì Asian lại cảm thấy hình như mình hiểu sai về tổ chức Nhân Dân Tự Vệ Quân này thì phải.
Mất một lúc lâu sau thì Lý Năm và Nguyễn Bảy mới phối hợp nhau nói rõ cho Asiana hiểu.
Mặt nàng lúc này tươi như hoa bởi vì nàng cho rằng mình tìm được đích đến cho dân tộc Amazon của nàng rồi.
Người Amazon sinh ra để làm chiến sĩ, hình thức kinh tế chủ yếu vẫn luôn là săn bắn. Thuở liên minh Hi Lạp còn cường thịnh thì Amazon là một trong những đối thủ cạnh tranh số 1 của Sparta ở những kỳ thần vận hội. Olympus thần thánh đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu vòng nguyệt quế được đội lên đầu các dũng sĩ người Amazon.
Nếu không phải Roma liên tục mở rộng lãnh thổ, lại ưa thích xây dựng các công trình hoành tráng, làm thu hẹp diện tích khu săn bắn của Amazon, thì tộc người Amazon cũng không chuyển dần sang nghề chăn nuôi.
Tuy vậy, người Amazon vẫn luôn giữ gìn truyền thống của tổ tiên, mỗi một đứa trẻ Amazon vẫn luôn được dạy cách chiến đấu từ khi mới tập đi, cho dù không để chống chọi với thú dữ thì cũng để bảo vệ bộ tộc khỏi họa xâm lược.
Càng đáng quý là không chỉ truyền thống chiến đấu được bảo tồn mà cả tinh thần chính trực, bảo vệ kẻ yếu, bênh vực lẽ phải cũng chảy xuôi trong huyết quản Amazon.
Nhờ vào lối sống cô lập, cách ly với nhân tâm hiểm ác từ các vương triều và đế quốc bên ngoài, nên người Amazon hầu như ai cũng giống ai, nhân thiện thậm chí hơi ngây thơ, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc không não, chỉ biết dùng tay chân.
Cho dù đã cải sang đạo Thiên Chúa nhưng Asiana vẫn chưa bao giờ chối bỏ dòng máu ấy, thậm chí luôn tự hào kể với các anh chị em tín hữu rằng tổ tiên của người Amazon chính là Athena, nữ thần của hiệp nghĩa, trí tuệ, thủ hộ và lòng quả cảm.
Trong đó trí tuệ tuy không phải then chốt nhưng chưa từng bị Amazon vứt bỏ!
Có thể nói Amazon toàn tộc đều thích hợp gia nhập Nhân Dân Tự Vệ Quân!
Đây là điều mà Hoàng Hùng không hề ngờ tới, bởi cho dù ở thảo nguyên, nơi ăn cướp cũng là một loại nghề nghiệp chính, thì tỉ lệ binh-dân cũng tuyệt đối thấp hơn 5-5, nào giống như Amazon, có thể nói 10-0, quả thật vô cùng khó tin!
(P/s: Kỳ thực đó là hệ quả của việc Diana Lucina bị triệu hoán đi ra!
Tương tự, tình trạng của Satavahana hay Bách Việt cũng tốt hơn so với lịch sử, bởi vì hệ quả của việc Tất Đạt Đa và Nguyễn Bỉnh Khiêm bị triệu hoán ra làm thay đổi rất nhiều tuyến vận mệnh.
Đương nhiên, sự khác biệt ở Bách Việt thì chủ yếu là đến từ việc Bách Việt của thế giới này không tầm thường.
Lịch sử của ‘văn minh Bách Việt’ thế giới này lâu đời hơn cả trái đất của thế giới này)
Không thể phủ nhận rằng khi nghe đến số dân ít ỏi chỉ không đến 10 ngàn của tộc Amazon thì Hoàng Hùng phần nào vẫn thiên vị Thiên Chúa giáo hơn.
Bởi theo Alexandre thì có trên 30 000 giáo đồ ở khu vực trung tâm của Đế Quốc như Rome, Hi Lạp và Ai Cập, và con số này tuyệt đối có thể nhân 2 thậm chí nhân 3 nếu tính thêm khu vực tiểu Á và những vùng biên giới nơi ngoài quân đội chỉ có dân nghèo, những con người không có gì ngoài sự sẵn sàng cho một hi vọng, một đức tin.
(P/s: Theo tài liệu tác có thì dân số Roma theo đạo Thiên Chúa vào năm 100 sau công nguyên là khoảng 7500 người.
So với vài chục người vào thời điểm Chúa Jesus vừa bị đóng đinh không lâu thì quả là một bài toán cấp số nhân.
Bởi vì phải nhớ rằng đế chế Roma vẫn luôn giữ thái độ tiêu cực với Thiên Chúa giáo, giữa chừng còn có vụ việc Nero và Đại Hỏa Thành Rome.
Cho nên mặc dù là bịa nhưng tác cảm thấy con số 100 000 của mình không đến nổi vô lý.
Cũng dựa theo tài liệu trên thì năm 300, thời điểm Roma đã bắt đầu tiếp nhận tích cực Thiên Chúa giáo thì con số giáo chúng lập tức bay đến 6 triệu. Không sai! Là 6 triệu!
Dân số của toàn bộ đế quốc Roma lúc đó vào khoảng 60 triệu.
Thiên Chúa giáo mới được được thừa nhận thì lập tức có được 10% dân số ủng hộ!)
Hoàng Hùng không khinh người Amazon nhưng nói thật thì ở tỉ lệ ít nhất là 3 so 1, thậm chí có thể lên đến 10 so 1 như thế thì ai lại không thiên vị.
Đương nhiên, chủ yếu là vì thời gian eo hẹp thôi, tính đâu ra đấy thì Hoàng Hùng cũng mới gặp Asiana có khoảng 3 ngày, lại thêm ở giữa đan xen nhiều gấp khúc do tình trạng sức khỏe và tâm trạng của Alexandre.
Đợi khi bắt đầu trù tính kế hoạch cụ thể thì hắn đương nhiên sẽ trao đổi cặn kẽ hơn với Asiana về người Amazon.
Tuy vậy, đó vẫn là một thiếu xót khi phần lớn thời gian trao đỗi từ lúc gặp nhau đến giờ đều hướng về phía Thiên Chúa giáo mà lơ là việc khai thác thông tin của tộc Amazon.
Cũng may có sự kiện hôm nay, Asiana đã định bụng sẽ lập tức đề đạt ý tưởng của mình với Hoàng Hùng khi quay về.
Còn bây giờ, nàng phải xem bà lão đây có gì chỉ dạy nàng cái đã.
Nàng rất muốn biết thuật huấn luyện chim của cái tổ chức Nhân Dân Tự Vệ Quân này so với của người Amazon thì ai hơn ai kém!
Người Amazon là những thợ săn chuyên nghiệp bậc nhất trời Tây, tự nhiên là nhà của họ, hoang dã là người thân của họ!
- ------
Thần Lạc giới, Cổ Lạc tiên triều.
“Nha! Muốn đem kỹ thuật nhập cổ phần sao? Thú vị!”
(P/s: lâu quá không nhắc sợ mọi người quên)
- -------
Chốc lát sau, khu vực phố phường nhộn nhịp xung quanh quảng trường xanh bổng xảy ra một hiện tượng lạ khiến cho không chỉ những ai yêu quý chim chóc mà ngay cả người thường cũng đều lác mắt mà trông.
Từng cô từng chú chim nhỏ đang ríu rít nô đùa bên những lầu khách quen thuộc bổng dưng rũ nhau rời đi hết thảy.
Chúng lũ lượt tụ về một góc của quảng trường xanh, nơi lấp ló sau những khóm hoa và hàng cây xanh đang vươn mình thay lá là một bà cụ, một cô gái, một bầy trẻ và vài tay đàn ông ‘chèn chữ vô duyên’ đang vung vẫy thứ thức ăn vặt quen thuộc chuyên dùng để ‘mê hoặc trẻ nít’, à nhầm, ‘chim nít’, à nhầm, mà thôi kệ đi.
Lầy một xíu, xin lỗi mai không chương, nhà có đám
Cảm ơn Nguyễn Thiên tặng quà!
“I see tree of green, red roses too.
I see them bloom, for you and me.
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
...
I see sky of blue, cloud of white.
The dark sacred night!
The bright blessed day!
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
…
The color of the rainbow, so pretty in the sky,
Are also on the faces of people passing by,
I see friends shaking hands, saying [ How do you do! ].
There’re really saying [ I love you! ]
And I think to myself [ What a wonderful world! ]
…”
- Lời bài hát [What a wonderful world] của Bob Thiele (bút danh George Douglas) và George David Weiss.
(Dịch đầy trên mạng, ai thích tự tìm, tác xin không nước chữ để đỡ phiền những ai không thích)
- -------
Tết Trung Thu là ngày lễ lớn nhất nhì trong phạm vi liên minh bởi vì không chỉ người Việt và người Hán mà hầu như tất cả các dân tộc tạo thành liên minh đều có thờ cúng thần mặt trăng và lại thêm một điều vô cùng trùng hợp nữa là quan niệm của họ về thần mặt trăng cũng khá tương tự nhau,
Nàng là một nữ thần xinh đẹp!
Bởi vì chính sách khuyến khích hỗ trợ của Hội Đồng dành cho các thành viên nên Trường Sa hiện giờ đã là trở thành đại biểu của sự bao dung hòa hợp, không chỉ đông đúc nhộn nhịp mà còn đủ các sắc màu văn hóa từ Bách Việt, Sở, Thái, Ngô, Hán, đến, Lê, Miêu, Thục, Ba, Chăm, … thậm chí còn có thương nhân người Thảo Nguyên, người Rma (Khương), người Triều Tiên, người Tây Vực, và nếu đủ tinh mắt thì còn có thể nhận ra người Vnom, mặc dù không nhiều do đường xá xa xôi.
Trên đường phố đông vui, cảnh bán buôn diễn ra tấp nập trong bầu không khí cởi mở thân thiện, sự đa dạng phong phú của hàng hóa làm kẻ đi đường mê tít mắt, cho dù không mua nhưng khắp nơi đều ngó qua nghía lại, cánh chủ hàng cũng niềm nỡ nói cười đùa vui, dẫu chẵng thể bán được hàng cũng không ngần ngại tặng những lời khen duyên dáng mà bình thường có tiền cũng chưa chắc mua được.
Những chú chim nhỏ ríu rít bay lượn giữa tầng không, thi thoảng đậu lên lan can lầu quán ăn khách sạn, hay cửa sổ kiệu hoa, bán buôn những tiếng lòng dịu ái của mẹ thiên nhiên, và được đáp lại bởi những cử chỉ thân ái của con người, có kẻ đút ăn, có người vuốt ve, còn có cả những giọng hát ca ngân lên hòa cùng nhịp hót.
Đi dạo khá lâu, ngoằn ngoèo lượn vòng theo tâm trạng hiếu kỳ qua nhiều con phố, đoàn du lịch 3 khách 1 hướng dẫn viên quyết định cùng tạm dừng chân ở bên cạnh một khu vực quảng trường rộng lớn, hàng quán bao quanh nhưng không chen vào trong, bóng người chầm chậm qua lại thong dong giữa những khóm hoa rực rỡ sắc màu và những hàng cây lá vàng.
“Đây là quảng trường xanh, có người gọi là công viên”
- Lý Năm đột nhiên nhớ tới Ô Vũ, một tên nhóc lắm lời nhiều tật nhưng đôi khi có những đề xuất ý tưởng cực kỳ thú vị.
Hắn lắc đầu cười, sau đó giới thiệu tiếp:
“Quảng trường xanh là một trong những đề án cải tạo bầu không khí trong thành phố lớn mà công tử đưa ra từ khi Hội Đồng còn chưa thành lập.
Đoạn này đừng dịch, nghe công tử nói có liên quan tới Rùa vàng”
Lý Năm mặt không đổi sắc, giọng vẫn tông củ, nháy mắt với Nguyễn Bảy rồi tiếp tục:
“Ở quảng trường xanh có thể tìm thấy nhà vệ sinh công cộng, tủ sách công cộng, bàn ghế công cộng và một số dụng cụ tập luyện thể dục cũng như khu vui chơi cho trẻ em,
Đây là nơi yêu thích của cánh văn nghệ sĩ, những người lớn tuổi, bầy thiếu nhi nữa, và cả những người thành phố bận rộn ít có dịp ra khỏi thành thì sẽ đến thư giãn.
Đặc biệt là sau mấy năm chăm bón phát triễn thì dạo gần đây cây cối đã dần trở nên xanh tốt, thu hút rất nhiều chim chóc và động vật nhỏ.
Cũng bởi vậy mà bên trong Hội Đồng đang có đề xuất lắp đặt thêm vào quảng trường xanh một số lầu trú cho chim chóc, một số thành thị không có sông hồ thậm chí còn dự định đào ao nuôi cá cảnh”
Lý Năm nói một câu, Nguyễn Bảy lại chen vào dịch một câu.
Vừa được nhìn tinh thần của sự sống tràn ngập phố phường, mặt đất lẫn tầng không, nay lại được chứng kiến cảnh con người sống chan hòa với thiên nhiên vạn vạt, Bard bật thốt lên một câu:
“Nếu như Rome cũng như thế này, thì có lẽ tôi đã chẵng trở thành một nghệ sĩ hát rong!”
Nguyễn Bảy nghe thế thì đùa, nhại lại lời tự cao của Bard mà hắn nghe suốt hồi còn ở Rome:
“Không làm nghệ sĩ thì anh làm cái gì?
Mất anh thì thế giới mất đi một giọng ca vàng!”
Bard lắc đầu bật cười ha hả, mặt không đổi sắc nói:
“Ngày đó Rome với tôi là thế giới.
Giờ đây Rome với tôi là hạt vừng trong thế giới rộng lớn dịu kỳ này.
Nguyễn, hãy nhìn xem!”
Bard vung tay múa chân khắp mọi hướng, như muốn đắm chìm vào ôm ấp của tự nhiên, nói to:
“Đây mới là thế giới, là nơi con người và thiên nhiên giao hội.
Là tình yêu, là nghệ thuật!
Mẹ Gaia mới là nghệ sĩ vĩ đại nhất!
So với tài năng của mẹ, so với những sắc màu và âm thanh tuyệt vời chốn này,
Thì một hạt vừng như tôi có thể làm gì hơn ngoài kính phục đây?
Kẻ hèn này chỉ cầu mong được ‘mẹ’ ôm ấp yêu thương.
Thế thôi!”
“Hahahaha!”
- Nguyễn Bảy đến sợ với Bard, bật cười:
“May mà anh dùng tiếng Latin.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Anh mà nói bằng ngôn từ khiến ai đó quanh đây hiểu được thì đừng bảo họ là tôi quen anh nhé!”
Giữa lúc hai ông thần đang chém gió qua lại bằng tiếng Latin thì Lý Năm chợt phát hiện Asiana đã biến mất!
Vài giây trước …
“Hửm? Là cô bé tối hôm qua!” (Chương 117 Một thế giới rộng lớn 3)
Asiana lẫm nhẫm rồi hướng thẳng về một góc của quảng trường xanh, nơi nàng nhìn thấy một cô bé xinh xắn với khuôn mặt cau có buồn rầu lững thững bước đi dưới những tán cây lưa thưa mới trưởng thành.
Có lẽ vì mắt Asiana quá tinh khiến cho nàng nhận ra cô bé từ khoảng cách khá xa, cũng có lẽ vì chân nàng bước chậm để không làm phá vỡ bầu không khí ôn hòa của quảng trường xanh,
Vậy nên khi nàng tiến đến nơi thì cô bé nọ đã từ lâu tìm thấy chỗ nghỉ chân trên một chiếc ghế dài, bên cạnh là một bà lão mà theo Asiana là nhìn gian gian rất đáng ngờ.
Nàng nhớ rõ ràng ‘bố, mẹ’ của cô bé này chả giống bà lão này tẹo nào, vả lại nhìn biểu hiện của cô bé chẵng giống như gặp phải người thân tí nào.
Nàng cũng không cho rằng trẻ con nên tiếp xúc nới người lạ bởi vì chuyện này ở Roma cực kỳ hiếm, nói cho đúng thì ở Roma con nít đều được úm kỹ trong nhà và chỉ chơi với người thân họ hàng hoặc thân quen cùng tầng lớp, từ gia đình quý tộc đến gia đình bình dân đều vậy.
Nhưng đó chỉ là khởi nguồn của nghi ngờ, Asiana thực sự lo lắng cho cô bé là vì giác quan tinh nhạy và trực giác chiến đấu cho nàng biết bà lão kia không bình thường.
Nàng thấy bà lão nói gì đó với cô bé, ngặt nỗi Asiana không hiểu tiếng Việt, chỉ nghe câu được câu mất, rồi lại thấy cô bé lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu ngoay ngoáy, biểu hiện tâm trạng trên mặt rất thất thường lên lên xuống xuống, khiến Asiana càng bồn chồn nghi hoặc.
Giữa lúc Asiana bối rối không biết làm sao thì một nhóm trẻ con choai choai chạy tới, đứa dẫn đầu hô to:
“Bà tiên! Bà tiên!”
Mấy đứa theo sau cũng khấn khởi gọi:
“Bà tiên! Bà tiên! Đại ca và tụi con tìm bà cả buổi!”
Asiana nhìn thấy cảnh này không chỉ không vui mừng mà đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu:
“Bắt cóc con nít hàng loạt?”
Không trách nàng âm u, chuyện này ở Roma đầy.
Một số gia đình quý tộc Roma có sở thích nuôi nô lệ trẻ con trong nhà, đôi lúc là để làm bầy tiểu đệ cho con cháu mình, nhất là với những gia đình quân tướng; nhưng đôi lúc thì nhằm phục vụ một số sở thích quái ác mà Asiana không hề muốn nghĩ tới bởi với nàng thì chỉ cần tưởng tượng ra những cảnh ấy cũng là có tội với Thiên Chúa rồi.
Có cầu tất có cung, nhất là với một xã hội coi nô lệ không khác gì hàng hóa bình thường như Roma, các thương buôn nô lệ khi thiếu nguồn cung thì sẵn sàng ra tay bắt cóc, bọn họ thường sử dụng một loại thảo dược gây ảo giác chế biến thành đồ ăn vặt để mê dụ con nít.
Ngay lúc này, bà lão nọ không biết nói gì mà lấy ra từ trong túi vãi một nắm đồ vật nhìn có vẻ như là …
Đồ ăn vặt!
Thế thì không thể chờ đợi thêm nữa, cho dù không hiểu ngôn ngữ thì Asiana cũng đã xác định đây là hành vi bắt cóc hàng loạt!
“Dừng lại!”
Nàng lao ra hét lớn bằng tiếng Hán lơ lớ, hi vọng trong đám trẻ này có đứa nào đó người Hán và từng đi qua Tây Vực.
Trong giây phút lũ trẻ thất thần, Asiana lanh lẹ đưa tay trái quét ngang, ý đồ hất tung nắm ‘đồ ăn vặt’, tay phải ẩn giấu phong mang, chỉ chực chờ cướp đoạt túi ‘đồ ăn vặt’ làm bằng chứng.
Nhưng bà lão nọ quả nhiên cũng không vừa, mặc dù bị bất ngờ nhưng không hề luống cuống, đảo mắt liền ném nắm ‘đồ ăn vặt’ đi rồi dùng tay ấy cầm vào cổ tay Asiana, tay còn lại thì ném túi đồ ăn vặt cho đứa bé gần đó nói:
“Mẹo giữ giùm bà!”
Asiana dù bị nắm lấy cổ tay nhưng ỷ sức khỏe lớn cùng cơ bắp dẽo dai để vùng vằng bứt ra.
Hai người trong nháy mắt giao thủ 2 chiêu.
Bà lão lợi dụng kinh nghiệm cùng kỹ thuật hơi thắng nửa chiêu nhưng nhịp thở cũng đã ở biên giới loạn nhịp.
Ngược lại, Asiana khí sắc bình thường, không tốn chút sức lực nào, rõ ràng không ra toàn lực, thậm chí có thể nói là rõ ràng nương tay.
Bà lão thấy vậy cũng biết cô nàng lạ hoắc trước mặt tuyệt đối là cao thủ, chỉ là nàng không hề ngờ ngay giữa ban ngày tại trung tâm thành Trường Sa lại có chuyện như vậy, miệng lẫm bẫm:
“Lão già chết tiệt! Làm ăn cái gì vậy không biết! Tối về biết tay bà!”
Asiana cảm nhận da cổ tay có chút đau rát thì càng chắc mẫm trong lòng rằng bà lão này không tầm thường, bởi vì người bình thường không có khả năng tạo cho nàng cảm giác như đòn roi của con buôn nô lệ như vậy, huống hồ là một bà già tay không tất sắc.
Thế là nàng lại càng lo lắng hướng về phía đứa bé đang cầm túi ‘đồ ăn vặt’ nói lớn:
“Đừng ăn!”
Thằng bé dường như nghe hiểu, thế nhưng lại biểu hiện giống như không hiểu, nhìn Asiana với ánh mắt như nhìn đứa ngu:
“Trộm vặt!
Không cần nói nhãm lừa gạt người.
Nhìn dáng dấp của ngươi hẵn là người nơi khác lưu lạc đến đây.
Nếu như cần cứu trợ có thể đến tìm Quận Thủ Phủ, Cứu Tế Ty, hoặc Hồng Nghĩa Đường.
Chớ làm những trò này, thật là mất mặt, một khi bị tra ra thân thế thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quốc thể, đến dân tộc của mình”
Bà lão nọ tuy vẫn giữ tư thế phòng thủ nhưng cũng cười hiền hòa nói:
“Cô gái trẻ.
Túi của ta chứa thức ăn cho chim, ngươi ăn không được, khả năng sẽ bị đau bụng!”
Sự việc đã khá rõ ràng, mỗi tội là lời nói của hai người kia như ong ve rít qua tai, Asian chỉ biết rất có vấn đề nhưng không hiểu gì.
Lúc này chợt có tiếng của Lý Năm:
“Asiana!
Phạm bà bà!
Hai người làm cái gì đấy?”
Thì ra Lý Năm, Nguyễn Bảy và Bard đã tìm đến nơi này.
Bà lão quay sang Lý Năm nghi hoặc:
“Người quen của ngươi?”
Nguyễn Bảy thì chạy lại hỏi chuyện Asiana.
Sau một hồi giải thích bô lô ba la, câu chuyện dần trở nên rõ ràng.
Bà lão nọ họ Phạm là vợ của thống lĩnh đoàn Nhân Dân Tự Vệ Quân Trường Sa, cũng từng là giáo viên trong trường học vô danh, hiện giờ đã nửa nghỉ hưu, sở trường cũng như sở thích là giao tiếp, chơi đùa, huấn luyện lũ chim chóc, vẫn thường mang theo đồ ăn đặc chế tới đây nuôi chim, về phần có phải đơn giản chỉ là nuôi chim không thì chỉ có người liên quan biết, Lý Năm không tiện cũng không muốn hỏi sâu.
Bà lão thấy cô bé nọ buồn rầu thì hỏi han, biết nàng bị lạc bố thì khuyên nàng đợi một lát để bà cho lũ chim ăn xong thì dẫn đi tìm bố.
Asiana vẫn bán tín bán nghi, nàng không biết Nhân Dân Tự Vệ Quân là gì, Nguyễn Bảy rời đi trước khi tổ chức ấy chính thức thành lập nên cũng không thể giải thích rõ cho nàng, vậy là Asiana chỉ cho rằng chồng của bà lão này hẵn là quan lại quý tộc cấp cao, mà ở Roma thì chuyện người thân của quan lại quý tộc tự hạ mình đi làm nô lệ thương nhân cũng không phải không có.
“Nguyễn. Lúc nãy tôi thấy bà lão này nói gì đó với cô bé.
Mặt cô bé lúc buồn, lúc vui trông lạ lắm!”
Nguyễn Bảy biết nàng hiểu lầm, nhưng chính hắn cũng nói không rõ, chỉ có thể thuật lại ý nguyên.
Cô bé nghe xong hồn nhiên trả lời:
“Bà không phải người xấu.
Bà rất tốt!
Lúc nãy bố em đi lạc, tìm hoài không thấy đâu, may gặp được bà, bà hứa sẽ giúp em đi tìm bố, bà nói rằng có bà ra tay thì bố em không bao giờ đi lạc khỏi em nữa, em rất vui …”
Bà lão cũng chêm vào:
“Ta nói ta sẽ đem hắn trói lại treo lên cây cho chim mổ vì tội đi lạc khỏi một cô bé đáng yêu như vậy”
Hai bà cháu hồn nhiên tung hứng dường như không hề cảm thấy cách dùng từ đặt câu của mình rất lạ lùng.
Cô bé nở một nụ cười lún đồng tiền vào má, tiếp tục:
“Nhưng bà lại nói bà tạm thời không thể giúp em được nên em có chút thất vọng thôi chứ có gì đâu mà anh bảo tâm trạng lên xuống chập trùng!?
Sau đó bà nói rằng đó là do bà đã hứa gặp một số bạn nhỏ ở đây để dạy các bạn cách chơi đùa với chim chóc, …”
Đại ca dẫn đầu lập tức lên tiếng cắt ngang:
“Đính chính!
Ta không nhỏ!”
Đám kia gọi hùa:
“Mẹo ca không nhỏ, nhỏ, nhỏ! Đám chúng ta đều rất lớn, lớn, lớn!”
Tên đại ca dẫn đầu đang làm dáng bảnh tỏn, nghe đám tiểu đệ hô xong lại cảm thấy ngồ ngộ nhưng không biết ngộ chổ nào, sờ đầu mãi chỉ thấy 3 chỏm tóc.
Cô bé vừa mới nghe thì ngượng chín hai gò má nhưng nhìn thấy bộ mặt huênh hoang chuyển ngơ ngáo của tên đại ca dẫn đầu kia thì nói thầm:
“Xí!
Chỉ được cái mã, thua xa sư huynh!”
Sau đó tiếp tục hướng mọi người giải thích:
“Sau đó em hỏi bà là em có thể tham gia cùng được không.
Bà bảo em là lũ chim chóc sẽ không thích người buồn bã mít ướt, hỏi em có phải người như vậy không.
Em lắc đầu bảo không phải.
Sau đó mấy đứa này tới”
Cô bé ra dáng chị đại, chỉ tay vào đám nhóc kia, mặc dù nhìn vóc dáng thì nàng chắc cũng chả lớn hơn người ta mấy tháng, nếu không nói là chưa chắc hơn tuổi.
Nguyễn Bảy đem câu chuyện thuật lại, Asiana lúc này không còn gì để nói.
Nàng ngượng đỏ mặt, cuối đầu xin lỗi rối rít.
Lý Năm đã sớm đem thân phận của nàng nói cho bà lão nên bà lão cũng không chấp nhất gì mà ngược lại, rất thưởng thức tinh thần nghĩa hiệp của Asiana:
“Đều là hiểu lầm, nếu không phải vấn đề ngôn ngữ thì vốn không có khả năng xảy ra.
Cô gái trẻ này thân thủ rất tốt nhưng làm việc có tính toán, không chút nào quá tay, nếu không thì bộ xương già này chống đỡ sao nổi.
Càng quan trọng là nàng có tấm lòng nhân hậu, chính trực, sẵn sàng giữ gìn lẽ phải, ở nơi đất khách quê người xa lạ mà vẫn dám dũng cảm đứng ra vì một người không hề quen biết.
Nhân Dân Tự Vệ Quân cần những người như thế!
Hỏi xem cô ấy có muốn theo ta sớm học một khóa không?”
Nguyễn Bảy không dịch ngay mà cười nói:
“Thưa bà,
Asiana đã nhận nhiệm vụ từ công tử, sẽ sớm phải rời đi rất xa, rất lâu”
Bà lão lắc đầu cười nói:
“Không có gì.
Không gia nhập cũng được, đỡ mắc công bị lão đầu kia dày vò.
Ta muốn dạy nàng thuật gọi chim chóc làm tai mắt.
Bất kể nàng làm nhiệm vụ gì đều sẽ vô cùng có lợi”
Nguyễn Bảy nghe bà lão nói khúc đầu thì buồn cười nhưng nghe đến hết đoạn sau, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thế là đem truyền đạt lại cho Asiana, không ngờ nàng lại hỏi ngược:
“Nguyễn.
Nhân Dân Tự Vệ Quân rốt cuộc là cơ quan gì?
Có thể giải thích rõ ràng sao?”
Ban đầu mới nghe thì nàng cứ tưởng đó là một tổ chức quân đội chuyên tụ tập người dân rời bỏ sản xuất kinh tế để cầm vũ khí ra trận làm khiên thịt cho quân chính quy.
Đây là một hình thức quân đội bán chuyên nghiệp khá phổ biến ở khu vực biên giới đế chế Roma, nơi thường xuyên gặp phải những trận tập kích báo thù, cướp bóc từ các bộ lạc thổ dân bị mất đất đai vào tay người Roma từ hàng trăm năm trước.
Thế nhưng nghe những lời Nguyễn Bảy vừa phiên dịch thì Asian lại cảm thấy hình như mình hiểu sai về tổ chức Nhân Dân Tự Vệ Quân này thì phải.
Mất một lúc lâu sau thì Lý Năm và Nguyễn Bảy mới phối hợp nhau nói rõ cho Asiana hiểu.
Mặt nàng lúc này tươi như hoa bởi vì nàng cho rằng mình tìm được đích đến cho dân tộc Amazon của nàng rồi.
Người Amazon sinh ra để làm chiến sĩ, hình thức kinh tế chủ yếu vẫn luôn là săn bắn. Thuở liên minh Hi Lạp còn cường thịnh thì Amazon là một trong những đối thủ cạnh tranh số 1 của Sparta ở những kỳ thần vận hội. Olympus thần thánh đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu vòng nguyệt quế được đội lên đầu các dũng sĩ người Amazon.
Nếu không phải Roma liên tục mở rộng lãnh thổ, lại ưa thích xây dựng các công trình hoành tráng, làm thu hẹp diện tích khu săn bắn của Amazon, thì tộc người Amazon cũng không chuyển dần sang nghề chăn nuôi.
Tuy vậy, người Amazon vẫn luôn giữ gìn truyền thống của tổ tiên, mỗi một đứa trẻ Amazon vẫn luôn được dạy cách chiến đấu từ khi mới tập đi, cho dù không để chống chọi với thú dữ thì cũng để bảo vệ bộ tộc khỏi họa xâm lược.
Càng đáng quý là không chỉ truyền thống chiến đấu được bảo tồn mà cả tinh thần chính trực, bảo vệ kẻ yếu, bênh vực lẽ phải cũng chảy xuôi trong huyết quản Amazon.
Nhờ vào lối sống cô lập, cách ly với nhân tâm hiểm ác từ các vương triều và đế quốc bên ngoài, nên người Amazon hầu như ai cũng giống ai, nhân thiện thậm chí hơi ngây thơ, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc không não, chỉ biết dùng tay chân.
Cho dù đã cải sang đạo Thiên Chúa nhưng Asiana vẫn chưa bao giờ chối bỏ dòng máu ấy, thậm chí luôn tự hào kể với các anh chị em tín hữu rằng tổ tiên của người Amazon chính là Athena, nữ thần của hiệp nghĩa, trí tuệ, thủ hộ và lòng quả cảm.
Trong đó trí tuệ tuy không phải then chốt nhưng chưa từng bị Amazon vứt bỏ!
Có thể nói Amazon toàn tộc đều thích hợp gia nhập Nhân Dân Tự Vệ Quân!
Đây là điều mà Hoàng Hùng không hề ngờ tới, bởi cho dù ở thảo nguyên, nơi ăn cướp cũng là một loại nghề nghiệp chính, thì tỉ lệ binh-dân cũng tuyệt đối thấp hơn 5-5, nào giống như Amazon, có thể nói 10-0, quả thật vô cùng khó tin!
(P/s: Kỳ thực đó là hệ quả của việc Diana Lucina bị triệu hoán đi ra!
Tương tự, tình trạng của Satavahana hay Bách Việt cũng tốt hơn so với lịch sử, bởi vì hệ quả của việc Tất Đạt Đa và Nguyễn Bỉnh Khiêm bị triệu hoán ra làm thay đổi rất nhiều tuyến vận mệnh.
Đương nhiên, sự khác biệt ở Bách Việt thì chủ yếu là đến từ việc Bách Việt của thế giới này không tầm thường.
Lịch sử của ‘văn minh Bách Việt’ thế giới này lâu đời hơn cả trái đất của thế giới này)
Không thể phủ nhận rằng khi nghe đến số dân ít ỏi chỉ không đến 10 ngàn của tộc Amazon thì Hoàng Hùng phần nào vẫn thiên vị Thiên Chúa giáo hơn.
Bởi theo Alexandre thì có trên 30 000 giáo đồ ở khu vực trung tâm của Đế Quốc như Rome, Hi Lạp và Ai Cập, và con số này tuyệt đối có thể nhân 2 thậm chí nhân 3 nếu tính thêm khu vực tiểu Á và những vùng biên giới nơi ngoài quân đội chỉ có dân nghèo, những con người không có gì ngoài sự sẵn sàng cho một hi vọng, một đức tin.
(P/s: Theo tài liệu tác có thì dân số Roma theo đạo Thiên Chúa vào năm 100 sau công nguyên là khoảng 7500 người.
So với vài chục người vào thời điểm Chúa Jesus vừa bị đóng đinh không lâu thì quả là một bài toán cấp số nhân.
Bởi vì phải nhớ rằng đế chế Roma vẫn luôn giữ thái độ tiêu cực với Thiên Chúa giáo, giữa chừng còn có vụ việc Nero và Đại Hỏa Thành Rome.
Cho nên mặc dù là bịa nhưng tác cảm thấy con số 100 000 của mình không đến nổi vô lý.
Cũng dựa theo tài liệu trên thì năm 300, thời điểm Roma đã bắt đầu tiếp nhận tích cực Thiên Chúa giáo thì con số giáo chúng lập tức bay đến 6 triệu. Không sai! Là 6 triệu!
Dân số của toàn bộ đế quốc Roma lúc đó vào khoảng 60 triệu.
Thiên Chúa giáo mới được được thừa nhận thì lập tức có được 10% dân số ủng hộ!)
Hoàng Hùng không khinh người Amazon nhưng nói thật thì ở tỉ lệ ít nhất là 3 so 1, thậm chí có thể lên đến 10 so 1 như thế thì ai lại không thiên vị.
Đương nhiên, chủ yếu là vì thời gian eo hẹp thôi, tính đâu ra đấy thì Hoàng Hùng cũng mới gặp Asiana có khoảng 3 ngày, lại thêm ở giữa đan xen nhiều gấp khúc do tình trạng sức khỏe và tâm trạng của Alexandre.
Đợi khi bắt đầu trù tính kế hoạch cụ thể thì hắn đương nhiên sẽ trao đổi cặn kẽ hơn với Asiana về người Amazon.
Tuy vậy, đó vẫn là một thiếu xót khi phần lớn thời gian trao đỗi từ lúc gặp nhau đến giờ đều hướng về phía Thiên Chúa giáo mà lơ là việc khai thác thông tin của tộc Amazon.
Cũng may có sự kiện hôm nay, Asiana đã định bụng sẽ lập tức đề đạt ý tưởng của mình với Hoàng Hùng khi quay về.
Còn bây giờ, nàng phải xem bà lão đây có gì chỉ dạy nàng cái đã.
Nàng rất muốn biết thuật huấn luyện chim của cái tổ chức Nhân Dân Tự Vệ Quân này so với của người Amazon thì ai hơn ai kém!
Người Amazon là những thợ săn chuyên nghiệp bậc nhất trời Tây, tự nhiên là nhà của họ, hoang dã là người thân của họ!
- ------
Thần Lạc giới, Cổ Lạc tiên triều.
“Nha! Muốn đem kỹ thuật nhập cổ phần sao? Thú vị!”
(P/s: lâu quá không nhắc sợ mọi người quên)
- -------
Chốc lát sau, khu vực phố phường nhộn nhịp xung quanh quảng trường xanh bổng xảy ra một hiện tượng lạ khiến cho không chỉ những ai yêu quý chim chóc mà ngay cả người thường cũng đều lác mắt mà trông.
Từng cô từng chú chim nhỏ đang ríu rít nô đùa bên những lầu khách quen thuộc bổng dưng rũ nhau rời đi hết thảy.
Chúng lũ lượt tụ về một góc của quảng trường xanh, nơi lấp ló sau những khóm hoa và hàng cây xanh đang vươn mình thay lá là một bà cụ, một cô gái, một bầy trẻ và vài tay đàn ông ‘chèn chữ vô duyên’ đang vung vẫy thứ thức ăn vặt quen thuộc chuyên dùng để ‘mê hoặc trẻ nít’, à nhầm, ‘chim nít’, à nhầm, mà thôi kệ đi.
Lầy một xíu, xin lỗi mai không chương, nhà có đám
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.