Chương 122: Một thế giới rộng lớn 8
Tiểu Lão Nhân
23/07/2022
Hoàng Hùng vốn muốn mời mọi người đi chơi Trung Thu cùng mình, vừa để
giới thiệu văn hóa dân tộc vừa để giúp những người bạn phương xa nguôi
ngoai nổi ưu phiền.
Nhưng Alexandre và Asiana đều không có hứng thú, chỉ mong sớm có thể tìm ra giải pháp giúp di dân từ Roma đến liên minh.
Mặc dù chính Alexandre và Asiana cũng biết gấp gáp là vô dụng.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh những anh chị em giáo hữu chìm nổi trong biển máu và nước mắt, cứ hình dung đến bóng ma chiến loạn có lẽ đang bao phủ bầu trời Roma, cứ mường tượng ra những thứ xấu hơn không có hồi kết …
…là hai người họ lại cảm thấy nôn nóng bất an, lo lắng không nguôi,
…đến độ những lời sẽ chia chân thành từ hội bạn đồng hành cùng vượt qua đường dài gian khó là Bard và Nguyễn Bảy cũng chỉ như ao nước nhỏ trước cơn cháy rừng.
Hoàng Hùng biểu lộ đồng cảm đầy trong ánh mắt, bởi hắn cũng đã từng có những cảm xúc tương tự với đồng bào mình, quê hương mình.
Nhưng ít nhất thì hắn còn có cha mẹ, có thầy, có các bậc trưởng giả trong gia tộc cũng như trong cộng đồng Bách Việt dìu dắt nâng đỡ, sức mạnh của liên minh cũng đang ngày một lớn mạnh, đã dần dần có sức tự vệ trước những mối nguy từ bên trong lẫn bên ngoài.
Còn Alexandre và Asiana thì thân cô thế cô, lưu lạc ở nơi xa xôi vạn dặm, tình hình của giáo hội Thiên Chúa giáo càng kém hơn nhiều so với Bách Việt của mười mấy năm trước chứ đừng nói tới so sánh cùng liên minh hiện giờ.
Thế nhưng đồng cảm là một chuyện, có thể giúp đỡ hay không lại là một chuyện khác.
Nếu như tình hình chính trị quân sự ở thế giới phương Tây an dịu bớt, không có thủy chiến ở bờ biển Thiên Trúc, không có giao tranh ở Lưỡng Hà, không có các bộ tộc du mục thừa cơ quấy rối, …
Thì Hoàng Hùng sẵn sàng thuyết phục Hội Đồng tập trung đẩy mạnh phát triễn giao thông hàng hải, lợi dụng thương thuyền để đón tiếp người tị nạn đến cảng Vân Đồn.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi mà thuyền biển của liên mình còn chưa từng một lần đạt đến vịnh Ba Tư, thì con đường xem như an toàn duy nhất để đến Roma đón người là cập cảng Satavahana, sau đó băng qua đế quốc Kushan rộng lớn, rồi vòng qua phía Bắc biển Caspian để tránh né chiến sự tại Armenia.
Nói ‘xem như an toàn’ là bởi vì biên giới phía bắc Kushan cũng có những dân tộc du mục sẵn sàng cướp phá dọc đường đi.
Những bộ lạc này có lẽ không mạnh mẽ gì, thậm chí yếu thua xa người Amazon, nhưng rõ ràng là với quãng đường bộ dài dằng dặc từ Thiên Trúc tới Bắc Caspian thì vấn đề cung cấp hậu cần sẽ ngăn cản các đoàn thương nhân của liên minh tụ tập thành nhóm lớn, có lẽ mỗi lần chỉ hộ tống được vài trăm người là hết cỡ, số lượng này hoàn toàn không đủ gậy sợ cho những toán cướp dọc đường.
Mà suy xét cho kỹ thì dù vấn đề hậu cần được giải quyết đi nữa cũng không thể mỗi lần đưa rước vài ngàn người được vì chẵng có một quốc gia nào yêu thích việc người nước ngoại tụ tập thành nhóm lớn đi qua lãnh thổ của mình cả, nếu là đoàn nô lệ hay đàn gia súc thì còn tạm được.
Cho nên có thể thấy con đường này hoàn toàn không phải đường đi của người bình thường, nó chỉ thích hợp cho những đoàn thám hiểm nhỏ và lão luyện như nhóm Marco Polo.
Thế nhưng những lời khuyên giải đầy lý trí thường thường là vô dụng nếu không đưa ra được giải pháp thỏa đáng cụ thể.
Nhất là với Alexandre bởi chính ông cũng hiểu những khó khăn này mà chẵng cần Hoàng Hùng nói, bởi vì tấm bản đồ thế giới của thầy ông vẫn còn in hằn trong tâm trí ông và hiện lúc này đang hiển hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết.
Ông như thể đang dùng ngọn lửa ưu tư làm đèn soi vào ký ức.
Không! Có lẽ không chỉ là ưu tư, nó là yêu thương, là đức tin, là chân ái!
Ông đang nổ lực moi móc hết thảy năng lượng ý chí và tâm huyết của mình để lục tìm những gì ông đã học được trong quá khứ, hi vọng có thể tìm ra một lối đi, hoặc ít nhất là một phương hướng.
Asiana cũng lo nghĩ nhưng so với Alexandre thì thua xa vì nàng ít nhất còn có được mấy phần an ủi nhờ vào niềm tin đối với nơi trú ẩn của bộ tộc mình và sự anh minh quả cảm của nữ vương lẫn công chúa.
Giáo hội với nàng không phải là tất cả, nàng còn có Amazon, cho nên ngọn lửa trong lòng tuy âm ỷ như củi than còn đỏ, lại khó mà bùng lên mãnh liệt.
Alexandre thì khác, ông đã không còn một người thân ruột thịt nào trên đời, người thầy mà ông kính trọng cũng đã ra đi từ 15 năm trước, giáo hội là nơi duy nhất ông thuộc về.
Ngọn lửa trong lòng Alexandre là ngọn lửa dung nham cồn cào mãnh liệt, nếu không được đức tin mạnh mẻ kèm cặp thì bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào nổ tung.
Nhưng dẫu cho lửa cháy ngập trời, dẫu cho ánh sáng của đức tin soi sáng con đường từ Địa Trung Hải đến Sinus Magnus (biển Đông trong bản đồ Ptolemy), …
…Thì nói cho cùng Alexandre vốn chỉ là một người hiền lành xuất thân từ đời nô lệ, đâu hiểu chi những sự mưu toan, có căng óc tróc não ra thì …
Đột nhiên, một ý tưởng có phần điên rồ xẹt qua sóng não, rồi bị bàn tay cháy đỏ của ưu tư bắt lại.
Thánh quang của đức tin chẵng thể tịnh hóa sự điên cuồng ấy, mà lửa ưu tư và cuồng ái trong lòng thì cật lực nuôi nấng ý nghĩ ấy, biến nó càng lớn mạnh hơn, điên rồ hơn.
Điên rồ đến mức chỉ trong giây lát đã khiến Alexandre sửng cả người, tròng mắt mở to, mồ hôi tuôn rơi trong những cơn gió thu lướt mặt hồ dịu mát.
Có lẽ bản thân ông đang cảm thấy sợ hãi với ý tưởng của chính mình!
Nhưng dẫu tự bác bỏ nó nhiều lần thì Alexandre cuối cùng vẫn không dằn được lửa nóng trong tim để rồi quyết định lên tiếng:
“Ngài minh chủ,
Có lẽ … có lẽ tôi có cách!”
Trong sự tập trung chú ý của tất cả mọi người, Alexandre tiếp tục nói bằng giọng khó khăn:
“N… Nô … lệ!”
Nói đến đây Alexandre cuối cùng không còn giữ được bình tĩnh nữa, trong lòng ông, ánh sáng của đức tin và ngọn lửa của cuồng ái đang chiến đấu dữ dội, quấy tung cả trí óc lẫn con tim.
Alexandre run khắp cả người, nếu không phải Bard và Nguyễn Bảy cho điểm tựa từ phía sau thì có lẽ ông lại suýt ngã ghế như hồi sáng.
Mọi người chẵng hiểu ra sao, chỉ có Hoàng Hùng là ngờ ngợ, nhưng hắn lại không tin vào phán đoán của mình, hay nói cho đúng là không hi vọng phán đoán của mình là đúng.
Cơn gấp gáp của Asiana vốn đã không nhỏ, nay bị Alexandre khơi mào thì cũng muốn dấy bùng lên.
Nàng cầm lấy cánh tay Alexandre, cảm nhận sự lo lắng trong lòng ông đang run rẫy mà chính nàng cũng run rẫy theo:
“Cha Alexandre,
Ý cha là sao?
Cha nói rõ ràng hơn đi, con nghe không hiểu!”
Alexandre như sắp vỡ òa, hơi thở trở nên nặng nhọc, khóe mắt hoen đỏ:
“Bu…ôn b…án n…ô lệ”
Giọng ông ngắt quãng từng chữ vô cùng khó hiểu, càng khiến lửa lòng Asiana cháy mạnh hơn nhưng nàng còn chưa kịp hỏi lại thì Hoàng Hùng đã lên tiếng:
“Cha Alexandre có lẽ đã thấm mệt.
Đây là lỗi của tôi vì đã khiến ông ấy phải thức trắng đêm hôm qua mà lại không thể có được một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn.
Để tôi dìu ông ấy đi nghỉ ngơi, nhân thể khám bệnh luôn”
Lời nói còn chưa dứt thì Hoàng Hùng đã đến bên cạnh Alexandre, quàng tay chuẫn bị cõng ông lên, ý định nhanh chóng mang ông đi phòng y tế gần đó.
Những người khác muốn theo giúp thì bị hắn ngăn lại:
“Ở đây chỉ có ta hiểu y thuật.
Mọi người đi theo làm gì?
Ông ấy cần yên tĩnh”
Thế nhưng khi vừa bước lên đỉnh cầu thì một làn gió thu quyện hương sen thơm ngát thổi mạnh qua làm Alexandre như choàng tĩnh.
Ông sợ cơ hội này mất đi, ông sợ mình sẽ không còn dám nói lên ý nghĩ điên cuồng này nửa:
“Ngài minh chủ!
Xin hãy nghe tôi nói hết đã!”
Hoàng Hùng kỳ thực đã biết ông muốn nói điều gì, hắn cố trấn an:
“Alexandre.
Điều ông cần lúc này là nghĩ ngơi.
Mọi chuyện …”
“Không!”
Alexandre lại quả quyết cắt ngang rồi nghẹn ngào nhã ra từng chữ sắc nét:
“Từng ngày, từng giờ, anh chị em tôi, đang chết dần chết mòn.
Nhiều năm qua, mỗi một đêm, khi nhắm mắt lại, tôi, đều nhìn thấy, khuôn mặt đau đớn của họ, nghe thấy, tiếng than khóc của họ.
Ngài minh chủ!
Xin hãy, cho tôi, một cơ hội, được nói!”
Nói đến đây ông vùng vằng muốn thoát ra và lạ thay thân xác già nua run rẫy ấy lại có thể chống lại sự kèm cặp của thanh niên trời phú thần lực.
Hoàng Hùng trong một giây phút yếu lòng đã nới lỏng vòng tay, ngay giây tiếp theo hắn liền hối hận.
“Ngài minh chủ!
Ngài có thể tổ chức đoàn buôn nô lệ được không?
Hãy giúp chúng tôi mua lại chính mình!”
(P/s: lưu ý,
Đoạn phía trên là biểu hiện của ‘chiếm dụng văn hóa’, tư duy chủ quan, yy xạo tờ ró, và một chút chunibyo.
Tóm lại, hãy nhớ đây là một thế giới khác, nơi có những con người khác và cách tư duy khác, không nhớ thì đọc lại câu đầu phần giới thiệu truyện.
Tác không hề cho rằng diễn biến này sẽ hợp lý trong thế giới thật.
Thực ra thì cảm giác này cũng không phải lần đầu tiên và chắc chắn không phải lần cuối cùng, viết truyện xạo mà!)
- -----------
Alexandre không nhận được trả lời chắc chắn từ Hoàng Hùng, thì bắt đầu càm ràm mãi không thôi, thậm chí có phần sướt mướt quá độ khiến cho những người khác bao gồm cả người mới quen như Lý Năm đều nói thêm nói bớt hộ.
Sau một hồi bàn qua nói lại, Alexandre biểu hiện cực kỳ không ổn, mặt trắng xanh, mắt vô thần, miệng nói không ra hơi, mồ hôi tuôn như suốt, trán nóng hổi.
Cực chẵng đã, mọi người đồng ý tạm thời hoãn lại để mai nói, trước hết đưa Alexandre tới phòng y tế đã.
Alexandre được chẫn đoán thân thể mệt nhọc quá độ dẫn đến suy kiệt, cần phải nghĩ lại phòng y tế trong trụ sở của Hội Đồng.
Làm một thầy thuốc bán chuyên, Hoàng Hùng tự mình kiểm tra mấy lần vẫn không tài nào tin nổi làm sao ông lão ốm yếu này có thể lết được xác già qua vạn dặm gian khổ để tới nơi đây.
Có lẽ đúng như ông nói trước khi bất tỉnh rằng chính đức tin trong tim mới là nguồn năng lượng thúc đẩy ông bước tiếp.
Như một sự kiện đã diễn ra bao lần trong cả cuộc hành trình mấy năm vừa qua, Asiana muốn túc trực bên cạnh Alexandre, còn Bard và Nguyễn Bảy cũng chẵng nỡ rời đi nên xí ngay hai phòng cạnh đó. Ngôn Tình Sắc
Lý Năm làm chủ nhà, lại thêm có nhiều chuyện muốn nói với người anh em xa cách lâu ngày nên cũng quyết định ngủ lại đây luôn.
Hoàng Hùng thân là minh chủ của Hội Đồng, tự mình mời khách đến trụ sở Hội Đồng ở lại thì hắn cũng chẵng thể bỏ về được.
Chỉ khác là vì để tĩnh tâm suy nghĩ nên nơi Hoàng Hùng ngủ tách biệt hoàn toàn với những người khác.
Kỳ thực thì nơi hắn ở không chỉ đơn thuần là tách biệt, mà phải nói là cách xa với những người khác, bởi vì tối nay chú định sẽ có chuyện…
- ----------
Nguyễn Bảy vừa mới hơi hơi chợp mắt sau cuộc nói chuyện dài hơn 2 canh giờ (4 tiếng) với Lý Năm thì tiếng có la ó vọng đến:
“Thích khách!
Có thích khách!”
Nguyễn Bảy lập tức bật dậy, vừa đi ra cửa thì thấy Asiana cũng đã bước ra khỏi phòng y tế, ánh mắt có chút lo âu nhưng phần nhiều là mông lung mơ hồ bởi vì nàng không hiểu ‘thích khách’ có nghĩa là gì, chỉ đơn thuần cảm nhận được cảm xúc nóng gấp từ tiếng hô.
Asiana vốn tưởng rằng cháy nhà bởi chuyện ấy ở Rome diễn ra không ít lần.
Thậm chí có một lần dù không được ghi chép vào giáo sử nhưng mỗi một tín hữu đều nhớ.
Đó là hơn trăm năm về trước, bạo chúa Nero vì để tiêu diệt đối thủ chính trị mà cố tình phóng hỏa, nhưng sức mạnh của tự nhiên thoát khỏi sự khống chế của hắn, lan sang khu ổ chuột rồi bùng lên mạnh mẽ nhờ ngoạm ăn những căn nhà xập xệ và cuối cùng thiêu hủy hơn một nửa thành Rome trước khi Chúa rũ lòng thương xót.
Sau sự kiện mà sử gia Roma đến nay còn hãi sợ gọi là Đại Hỏa Thành Rome đó, vì không thể che dấu các trí giả trong quốc hội Roma bằng những bịa đặt liên quan tới thiên tai bất ngờ, Nero đã đem tội lỗi đổ cho giáo hội Thiên Chúa, vốn vừa mới thành lập chưa lâu, và vẫn đang chật vật cầu sinh ở đế quốc Roma này.
Mặc dù những sự đổ tội của Nero cuối cùng vẫn bị các trí giả bác bỏ, nhưng sức ảnh hưởng của quốc hội vốn đã suy yếu nghiêm trọng từ sau thời Augustus Caesar, lại thêm họ mất thời gian quá lâu để tìm ra sự thật khiến chứng cứ hầu như chẵng còn giá trị.
Trong thời gian ấy thì Roma đã truy nã và hành quyết các học trò của đức Chúa Jesus, bao gồm giáo hoàng lúc đó là Thánh Peter, vì cho rằng họ chính là chủ mưu của vụ phóng hỏa nhằm báo thù việc Roma hành quyết Chúa Jesus, vốn đã trôi qua từ hơn 30 năm trước đó.
Đồng thời, bởi vì Nero tích cực tung tin đồn để tẩy thoát hiềm nghi của mình, đã gián tiếp dẫn đến việc Thiên Chúa giáo trở thành công địch của những đám đông cuồng nộ trên toàn cõi Roma, đặc biệt là những quý tộc và thương buôn nô lệ chịu hại từ trận hỏa hoạn,
Mối thù hằn ấy lớn đến độ sau này, khi Nero đã rơi đài và lịch sử đã được lật lại xét rõ, thì sự kỳ thị với Thiên Chúa giáo vẫn hiện hữu trong lòng một bộ phận không nhỏ công dân Roma.
Hệ quả chính là tình hình tồi tệ như hiện giờ, khi mà gia nhập vào giáo hội thì chẵng khác nào đứng ở phía đối lập với giới thượng lưu thành Rome, còn tin phụng vào Thiên Chúa thì cũng tương tự như chủ động ghi tên mình vào danh sách tiếp dẫn đến Colosseum của các chủ nô.
Vốn đang mang tâm trạng bồn chồn vì sức khỏe của Alexandre cũng như ý tưởng điên rồ mà ông buột miệng nói ra cách đây mấy tiếng, vậy nên khi nghe được tiếng hô hoán giữa đêm thì Asiana đột nhiên sinh ra lo lắng chuyện tương tự với thời Nero sẽ xảy ra ở đây.
Biết đâu một đối thủ chính trị nào đó của vị minh chủ trẻ tuổi cũng có ý đồ phóng hỏa đổ tội!
Đương nhiên, đây đều là tâm trí Asiana bị cảm xúc lấp đầy khiến cho suy nghĩ không chính chắn.
Bởi cho dù thật có người nào muốn gây sự thì cũng sẽ không đổ tội lên đầu một nhóm khách đường xa mới chân ướt chân ráo tới đây, hay một tôn giáo ở phương trời xa lắc nào đó mà 9 thành 9 (99%) người dân của liên minh còn không biết nó tồn tại.
Đại Nam Đồng Minh Hội đang ở thời điểm cường thịnh chứ không phải như quốc hội Roma có tiếng không có miếng ngày trước, và nếu Hoàng Hùng hiểu biết về Nero thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy Lưu Hoành hiện giờ hãy còn ma lanh và sở hữu lực lượng nguy hiểm hơn Nero nhiều.
Ngay lúc Nguyễn Bảy định tiến về phía có tiếng la ó thì Lý Năm từ phía sau kéo lại hắn nói:
“Ở lại bảo vệ khách của chúng ta đi”
Hắn vừa nói dứt câu, không cho Nguyễn Bảy một cơ hội đáp lại liền lập tức lao đi như bay, vừa đi còn vừa hô:
“Bọn hắn ý đồ làm hại minh chủ!
Bảo vệ minh chủ!
…
Thích khách ở trên nóc nhà!
…
Thích khách trốn vào phòng bếp rồi! Cẩn thận chúng phóng hỏa!
…
Thích khách mặc đồ tạp vụ! Cẩn thận thích khách trà trộn vào nhân viên tạp vụ!
…
Là Ô Giang Hội!
Thích khách là người của Ô Giang hội!
Mau bắt lấy thích khách Ô Giang hội!
…”
Nói thật,
Nếu không phải Lý Năm nói câu đầu xong lại len lén lẫn vào bóng đêm rồi đổi một vị trí khác, giả một âm giọng khàn khàn để hô câu tiếp theo,
Thì có lẽ Nguyễn Bảy sẽ cảm thấy tối nay có mấy trăm người tấn công đến đây.
Đúng thế, hẵn là mấy trăm người, không chỉ có mỗi tiếng la toáng của Lý Năm, mà khắp 4 phía cũng có tiếng choang choang của vũ khí va chạm nhau cũng xen lẫn nhiều tiếng người hô hoán khác.
Giờ thì Nguyễn Bảy đã hiểu vì sao đêm rằm Trung Thu 16 tháng 8 mà trụ sở của Đại Nam Đồng Minh Hội, tổ chức lãnh đạo gần ngàn vạn con người phương nam hiện giờ, lại lựa chọn tiêu chí tiết kiệm!
Asiana xuất thân chiến sĩ Amazon, đi săn đêm vốn là thiên tính, cử động lén lút của Lý Năm không thể nào thoát được ánh mắt nàng, mỗi tội tiếng hô thất thanh của hắn mang đậm sắc âm bản địa mà nàng thì vốn chẵng thạo ngôn ngữ xứ này.
Lúc đầu nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó nhíu mày trầm tư chốc lát thì mang theo khuôn mặt nửa hoài nghi nửa hài hước lại gần hỏi Nguyễn Bảy:
“Đây có phải là múa lân không?”
Mấy ngày trước Asiana có nghe một số cải tạo sinh khác trong trại nói về múa lân.
Phần vì không thạo ngôn ngữ, phần vì khi đó đang bận làm việc nên nàng chỉ nghe câu được câu mất.
Trong hiểu biết của Asiana thì múa lân là một phong tục diễn trò xiếc rất phổ biến trong Tết Trung Thu, các cải tạo sinh còn kháo nhau rằng ở quê hương của họ chỉ có quý tộc quan lại mới tổ chức nổi đội múa lân nhưng ở phương Nam thì đầy rẫy, đâu đâu cũng có.
Khi đó nàng còn ước ao vô cùng cảnh tượng giàu nghèo sống chan hòa với nhau nhưng nàng không hề ngờ rằng đến một người mà nàng cho là phó thủ của minh chủ như Lý Năm cũng sẽ tham dự vào.
Phải biết rằng ở những nơi nàng từng đi qua đều không thể có chuyện này, bởi tầng lớp lãnh đạo cho dù là thực sự thân dân hay chỉ đơn thuần muốn mua danh chuộc tiếng như Commodus đều sẽ không chủ động tham gia diễn trò xiếc.
Hiển nhiên, đối với Asiana thì mấy ngón đòn mèo quào của Commodus trong đấu trường Colosseum cũng chẵng khác xiếc thú bao nhiêu.
Lúc này Bard cũng đã tỉnh ngủ vừa bước ra khỏi phòng.
Đừng nhìn hắn là nghệ sĩ hát rong mà coi thường, mắt không tinh mắt không thính thì sớm bị trộm vặt luộc rồi.
Ở đâu không biết chứ ở nơi Bard sinh ra và lớn lên, khu ổ chuột của Rome, thì đầy rẫy lưu manh.
Tuy đám ấy không nguy hiểm như các thế lực giang hồ ở Lạc Dương nhưng tuyệt đối không hề thân thiện với những người dân bình thường.
Đó là chưa kể lúc này tiếng hô hoán và tiếng binh khí đã đủ để dựng cổ trời dậy giữa đêm trăng, muốn không tỉnh cũng khó.
Bard dụi dụi mắt đỏ, cười nói bằng tiếng Latin vì thấy trước mặt chỉ có Asiana và Nguyễn Bảy:
“Diễn xiếc ở đâu vậy?
Người dân nơi đây yêu văn nghệ phết!
Giờ này mà còn bày trò mua vui.
Quả không hổ là ngày lễ lớn!”
Nguyễn Bảy nghe Asiana và Bard nói thì á khẩu.
Hắn bình thường nhanh mồm nhanh miệng, hiện giờ lại chẵng biết đáp thế nào.
Cũng không thể cười ha ha được vì hắn sợ rằng biểu hiện của mình có thể bị gián điệp của một thế lực nào gần đây bắt được.
Hắn vẫn còn nhớ một vài cử chỉ kỳ quặc của đám công nhân vệ sinh và lính canh ở sảnh hội nghị lúc vừa đến.
Có điều Nguyễn Bảy cũng không lo lắng lắm vì dựa theo phản ứng của Lê Hướng Dương và Lý Năm thì sự việc lần này hẵn đã bị đoán trước.
“Uhm!
Là múa lân, có lẽ là rồng lửa hoặc múa rồng nước gì đó!
Nhưng thôi, tối qua đều thức khuya, đi ngủ đi!
Còn phải canh chừng Alexandre nữa chứ!”
- Nguyễn Bảy cố nín cười quay lại nói với Asiana và Bard như thế rồi dắt họ vào phòng y tế.
Vừa chuyện này lại thêm chuyện Alexandre, đêm nay xác định khó ngủ!
(P/s: phần về Nero và Đại Hỏa Thành Rome [Great Fire of Rome] không có tư liệu lịch sử xác đáng, tức không được sử giả hiện đại xem là khách quan.
Giai đoạn Nero trị vì có khá nhiều biến động, bản thân tính cách Nero cũng gây rất nhiều tranh cải, có tốt có xấu, có khen có chê, có nói là ác quỷ, có nói là anh hùng.
Tác dựa theo nhiều nguồn giả thuyết để chắp nối ra mẫu chuyện ngắn trong chương này.
Ở trong thế giới thực, nó hiển nhiên không phải toàn bộ sự thật, nhưng ở trong lịch sử của Lạc Tiên giới thì nó là sự thực nhá!
Ý là tác công nhận suy nghĩ của Asiana trùng khớp với những gì đã xảy ra và sử liệu của Roma trong truyện này cũng có ghi lại!)
Nhưng Alexandre và Asiana đều không có hứng thú, chỉ mong sớm có thể tìm ra giải pháp giúp di dân từ Roma đến liên minh.
Mặc dù chính Alexandre và Asiana cũng biết gấp gáp là vô dụng.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh những anh chị em giáo hữu chìm nổi trong biển máu và nước mắt, cứ hình dung đến bóng ma chiến loạn có lẽ đang bao phủ bầu trời Roma, cứ mường tượng ra những thứ xấu hơn không có hồi kết …
…là hai người họ lại cảm thấy nôn nóng bất an, lo lắng không nguôi,
…đến độ những lời sẽ chia chân thành từ hội bạn đồng hành cùng vượt qua đường dài gian khó là Bard và Nguyễn Bảy cũng chỉ như ao nước nhỏ trước cơn cháy rừng.
Hoàng Hùng biểu lộ đồng cảm đầy trong ánh mắt, bởi hắn cũng đã từng có những cảm xúc tương tự với đồng bào mình, quê hương mình.
Nhưng ít nhất thì hắn còn có cha mẹ, có thầy, có các bậc trưởng giả trong gia tộc cũng như trong cộng đồng Bách Việt dìu dắt nâng đỡ, sức mạnh của liên minh cũng đang ngày một lớn mạnh, đã dần dần có sức tự vệ trước những mối nguy từ bên trong lẫn bên ngoài.
Còn Alexandre và Asiana thì thân cô thế cô, lưu lạc ở nơi xa xôi vạn dặm, tình hình của giáo hội Thiên Chúa giáo càng kém hơn nhiều so với Bách Việt của mười mấy năm trước chứ đừng nói tới so sánh cùng liên minh hiện giờ.
Thế nhưng đồng cảm là một chuyện, có thể giúp đỡ hay không lại là một chuyện khác.
Nếu như tình hình chính trị quân sự ở thế giới phương Tây an dịu bớt, không có thủy chiến ở bờ biển Thiên Trúc, không có giao tranh ở Lưỡng Hà, không có các bộ tộc du mục thừa cơ quấy rối, …
Thì Hoàng Hùng sẵn sàng thuyết phục Hội Đồng tập trung đẩy mạnh phát triễn giao thông hàng hải, lợi dụng thương thuyền để đón tiếp người tị nạn đến cảng Vân Đồn.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi mà thuyền biển của liên mình còn chưa từng một lần đạt đến vịnh Ba Tư, thì con đường xem như an toàn duy nhất để đến Roma đón người là cập cảng Satavahana, sau đó băng qua đế quốc Kushan rộng lớn, rồi vòng qua phía Bắc biển Caspian để tránh né chiến sự tại Armenia.
Nói ‘xem như an toàn’ là bởi vì biên giới phía bắc Kushan cũng có những dân tộc du mục sẵn sàng cướp phá dọc đường đi.
Những bộ lạc này có lẽ không mạnh mẽ gì, thậm chí yếu thua xa người Amazon, nhưng rõ ràng là với quãng đường bộ dài dằng dặc từ Thiên Trúc tới Bắc Caspian thì vấn đề cung cấp hậu cần sẽ ngăn cản các đoàn thương nhân của liên minh tụ tập thành nhóm lớn, có lẽ mỗi lần chỉ hộ tống được vài trăm người là hết cỡ, số lượng này hoàn toàn không đủ gậy sợ cho những toán cướp dọc đường.
Mà suy xét cho kỹ thì dù vấn đề hậu cần được giải quyết đi nữa cũng không thể mỗi lần đưa rước vài ngàn người được vì chẵng có một quốc gia nào yêu thích việc người nước ngoại tụ tập thành nhóm lớn đi qua lãnh thổ của mình cả, nếu là đoàn nô lệ hay đàn gia súc thì còn tạm được.
Cho nên có thể thấy con đường này hoàn toàn không phải đường đi của người bình thường, nó chỉ thích hợp cho những đoàn thám hiểm nhỏ và lão luyện như nhóm Marco Polo.
Thế nhưng những lời khuyên giải đầy lý trí thường thường là vô dụng nếu không đưa ra được giải pháp thỏa đáng cụ thể.
Nhất là với Alexandre bởi chính ông cũng hiểu những khó khăn này mà chẵng cần Hoàng Hùng nói, bởi vì tấm bản đồ thế giới của thầy ông vẫn còn in hằn trong tâm trí ông và hiện lúc này đang hiển hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết.
Ông như thể đang dùng ngọn lửa ưu tư làm đèn soi vào ký ức.
Không! Có lẽ không chỉ là ưu tư, nó là yêu thương, là đức tin, là chân ái!
Ông đang nổ lực moi móc hết thảy năng lượng ý chí và tâm huyết của mình để lục tìm những gì ông đã học được trong quá khứ, hi vọng có thể tìm ra một lối đi, hoặc ít nhất là một phương hướng.
Asiana cũng lo nghĩ nhưng so với Alexandre thì thua xa vì nàng ít nhất còn có được mấy phần an ủi nhờ vào niềm tin đối với nơi trú ẩn của bộ tộc mình và sự anh minh quả cảm của nữ vương lẫn công chúa.
Giáo hội với nàng không phải là tất cả, nàng còn có Amazon, cho nên ngọn lửa trong lòng tuy âm ỷ như củi than còn đỏ, lại khó mà bùng lên mãnh liệt.
Alexandre thì khác, ông đã không còn một người thân ruột thịt nào trên đời, người thầy mà ông kính trọng cũng đã ra đi từ 15 năm trước, giáo hội là nơi duy nhất ông thuộc về.
Ngọn lửa trong lòng Alexandre là ngọn lửa dung nham cồn cào mãnh liệt, nếu không được đức tin mạnh mẻ kèm cặp thì bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào nổ tung.
Nhưng dẫu cho lửa cháy ngập trời, dẫu cho ánh sáng của đức tin soi sáng con đường từ Địa Trung Hải đến Sinus Magnus (biển Đông trong bản đồ Ptolemy), …
…Thì nói cho cùng Alexandre vốn chỉ là một người hiền lành xuất thân từ đời nô lệ, đâu hiểu chi những sự mưu toan, có căng óc tróc não ra thì …
Đột nhiên, một ý tưởng có phần điên rồ xẹt qua sóng não, rồi bị bàn tay cháy đỏ của ưu tư bắt lại.
Thánh quang của đức tin chẵng thể tịnh hóa sự điên cuồng ấy, mà lửa ưu tư và cuồng ái trong lòng thì cật lực nuôi nấng ý nghĩ ấy, biến nó càng lớn mạnh hơn, điên rồ hơn.
Điên rồ đến mức chỉ trong giây lát đã khiến Alexandre sửng cả người, tròng mắt mở to, mồ hôi tuôn rơi trong những cơn gió thu lướt mặt hồ dịu mát.
Có lẽ bản thân ông đang cảm thấy sợ hãi với ý tưởng của chính mình!
Nhưng dẫu tự bác bỏ nó nhiều lần thì Alexandre cuối cùng vẫn không dằn được lửa nóng trong tim để rồi quyết định lên tiếng:
“Ngài minh chủ,
Có lẽ … có lẽ tôi có cách!”
Trong sự tập trung chú ý của tất cả mọi người, Alexandre tiếp tục nói bằng giọng khó khăn:
“N… Nô … lệ!”
Nói đến đây Alexandre cuối cùng không còn giữ được bình tĩnh nữa, trong lòng ông, ánh sáng của đức tin và ngọn lửa của cuồng ái đang chiến đấu dữ dội, quấy tung cả trí óc lẫn con tim.
Alexandre run khắp cả người, nếu không phải Bard và Nguyễn Bảy cho điểm tựa từ phía sau thì có lẽ ông lại suýt ngã ghế như hồi sáng.
Mọi người chẵng hiểu ra sao, chỉ có Hoàng Hùng là ngờ ngợ, nhưng hắn lại không tin vào phán đoán của mình, hay nói cho đúng là không hi vọng phán đoán của mình là đúng.
Cơn gấp gáp của Asiana vốn đã không nhỏ, nay bị Alexandre khơi mào thì cũng muốn dấy bùng lên.
Nàng cầm lấy cánh tay Alexandre, cảm nhận sự lo lắng trong lòng ông đang run rẫy mà chính nàng cũng run rẫy theo:
“Cha Alexandre,
Ý cha là sao?
Cha nói rõ ràng hơn đi, con nghe không hiểu!”
Alexandre như sắp vỡ òa, hơi thở trở nên nặng nhọc, khóe mắt hoen đỏ:
“Bu…ôn b…án n…ô lệ”
Giọng ông ngắt quãng từng chữ vô cùng khó hiểu, càng khiến lửa lòng Asiana cháy mạnh hơn nhưng nàng còn chưa kịp hỏi lại thì Hoàng Hùng đã lên tiếng:
“Cha Alexandre có lẽ đã thấm mệt.
Đây là lỗi của tôi vì đã khiến ông ấy phải thức trắng đêm hôm qua mà lại không thể có được một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn.
Để tôi dìu ông ấy đi nghỉ ngơi, nhân thể khám bệnh luôn”
Lời nói còn chưa dứt thì Hoàng Hùng đã đến bên cạnh Alexandre, quàng tay chuẫn bị cõng ông lên, ý định nhanh chóng mang ông đi phòng y tế gần đó.
Những người khác muốn theo giúp thì bị hắn ngăn lại:
“Ở đây chỉ có ta hiểu y thuật.
Mọi người đi theo làm gì?
Ông ấy cần yên tĩnh”
Thế nhưng khi vừa bước lên đỉnh cầu thì một làn gió thu quyện hương sen thơm ngát thổi mạnh qua làm Alexandre như choàng tĩnh.
Ông sợ cơ hội này mất đi, ông sợ mình sẽ không còn dám nói lên ý nghĩ điên cuồng này nửa:
“Ngài minh chủ!
Xin hãy nghe tôi nói hết đã!”
Hoàng Hùng kỳ thực đã biết ông muốn nói điều gì, hắn cố trấn an:
“Alexandre.
Điều ông cần lúc này là nghĩ ngơi.
Mọi chuyện …”
“Không!”
Alexandre lại quả quyết cắt ngang rồi nghẹn ngào nhã ra từng chữ sắc nét:
“Từng ngày, từng giờ, anh chị em tôi, đang chết dần chết mòn.
Nhiều năm qua, mỗi một đêm, khi nhắm mắt lại, tôi, đều nhìn thấy, khuôn mặt đau đớn của họ, nghe thấy, tiếng than khóc của họ.
Ngài minh chủ!
Xin hãy, cho tôi, một cơ hội, được nói!”
Nói đến đây ông vùng vằng muốn thoát ra và lạ thay thân xác già nua run rẫy ấy lại có thể chống lại sự kèm cặp của thanh niên trời phú thần lực.
Hoàng Hùng trong một giây phút yếu lòng đã nới lỏng vòng tay, ngay giây tiếp theo hắn liền hối hận.
“Ngài minh chủ!
Ngài có thể tổ chức đoàn buôn nô lệ được không?
Hãy giúp chúng tôi mua lại chính mình!”
(P/s: lưu ý,
Đoạn phía trên là biểu hiện của ‘chiếm dụng văn hóa’, tư duy chủ quan, yy xạo tờ ró, và một chút chunibyo.
Tóm lại, hãy nhớ đây là một thế giới khác, nơi có những con người khác và cách tư duy khác, không nhớ thì đọc lại câu đầu phần giới thiệu truyện.
Tác không hề cho rằng diễn biến này sẽ hợp lý trong thế giới thật.
Thực ra thì cảm giác này cũng không phải lần đầu tiên và chắc chắn không phải lần cuối cùng, viết truyện xạo mà!)
- -----------
Alexandre không nhận được trả lời chắc chắn từ Hoàng Hùng, thì bắt đầu càm ràm mãi không thôi, thậm chí có phần sướt mướt quá độ khiến cho những người khác bao gồm cả người mới quen như Lý Năm đều nói thêm nói bớt hộ.
Sau một hồi bàn qua nói lại, Alexandre biểu hiện cực kỳ không ổn, mặt trắng xanh, mắt vô thần, miệng nói không ra hơi, mồ hôi tuôn như suốt, trán nóng hổi.
Cực chẵng đã, mọi người đồng ý tạm thời hoãn lại để mai nói, trước hết đưa Alexandre tới phòng y tế đã.
Alexandre được chẫn đoán thân thể mệt nhọc quá độ dẫn đến suy kiệt, cần phải nghĩ lại phòng y tế trong trụ sở của Hội Đồng.
Làm một thầy thuốc bán chuyên, Hoàng Hùng tự mình kiểm tra mấy lần vẫn không tài nào tin nổi làm sao ông lão ốm yếu này có thể lết được xác già qua vạn dặm gian khổ để tới nơi đây.
Có lẽ đúng như ông nói trước khi bất tỉnh rằng chính đức tin trong tim mới là nguồn năng lượng thúc đẩy ông bước tiếp.
Như một sự kiện đã diễn ra bao lần trong cả cuộc hành trình mấy năm vừa qua, Asiana muốn túc trực bên cạnh Alexandre, còn Bard và Nguyễn Bảy cũng chẵng nỡ rời đi nên xí ngay hai phòng cạnh đó. Ngôn Tình Sắc
Lý Năm làm chủ nhà, lại thêm có nhiều chuyện muốn nói với người anh em xa cách lâu ngày nên cũng quyết định ngủ lại đây luôn.
Hoàng Hùng thân là minh chủ của Hội Đồng, tự mình mời khách đến trụ sở Hội Đồng ở lại thì hắn cũng chẵng thể bỏ về được.
Chỉ khác là vì để tĩnh tâm suy nghĩ nên nơi Hoàng Hùng ngủ tách biệt hoàn toàn với những người khác.
Kỳ thực thì nơi hắn ở không chỉ đơn thuần là tách biệt, mà phải nói là cách xa với những người khác, bởi vì tối nay chú định sẽ có chuyện…
- ----------
Nguyễn Bảy vừa mới hơi hơi chợp mắt sau cuộc nói chuyện dài hơn 2 canh giờ (4 tiếng) với Lý Năm thì tiếng có la ó vọng đến:
“Thích khách!
Có thích khách!”
Nguyễn Bảy lập tức bật dậy, vừa đi ra cửa thì thấy Asiana cũng đã bước ra khỏi phòng y tế, ánh mắt có chút lo âu nhưng phần nhiều là mông lung mơ hồ bởi vì nàng không hiểu ‘thích khách’ có nghĩa là gì, chỉ đơn thuần cảm nhận được cảm xúc nóng gấp từ tiếng hô.
Asiana vốn tưởng rằng cháy nhà bởi chuyện ấy ở Rome diễn ra không ít lần.
Thậm chí có một lần dù không được ghi chép vào giáo sử nhưng mỗi một tín hữu đều nhớ.
Đó là hơn trăm năm về trước, bạo chúa Nero vì để tiêu diệt đối thủ chính trị mà cố tình phóng hỏa, nhưng sức mạnh của tự nhiên thoát khỏi sự khống chế của hắn, lan sang khu ổ chuột rồi bùng lên mạnh mẽ nhờ ngoạm ăn những căn nhà xập xệ và cuối cùng thiêu hủy hơn một nửa thành Rome trước khi Chúa rũ lòng thương xót.
Sau sự kiện mà sử gia Roma đến nay còn hãi sợ gọi là Đại Hỏa Thành Rome đó, vì không thể che dấu các trí giả trong quốc hội Roma bằng những bịa đặt liên quan tới thiên tai bất ngờ, Nero đã đem tội lỗi đổ cho giáo hội Thiên Chúa, vốn vừa mới thành lập chưa lâu, và vẫn đang chật vật cầu sinh ở đế quốc Roma này.
Mặc dù những sự đổ tội của Nero cuối cùng vẫn bị các trí giả bác bỏ, nhưng sức ảnh hưởng của quốc hội vốn đã suy yếu nghiêm trọng từ sau thời Augustus Caesar, lại thêm họ mất thời gian quá lâu để tìm ra sự thật khiến chứng cứ hầu như chẵng còn giá trị.
Trong thời gian ấy thì Roma đã truy nã và hành quyết các học trò của đức Chúa Jesus, bao gồm giáo hoàng lúc đó là Thánh Peter, vì cho rằng họ chính là chủ mưu của vụ phóng hỏa nhằm báo thù việc Roma hành quyết Chúa Jesus, vốn đã trôi qua từ hơn 30 năm trước đó.
Đồng thời, bởi vì Nero tích cực tung tin đồn để tẩy thoát hiềm nghi của mình, đã gián tiếp dẫn đến việc Thiên Chúa giáo trở thành công địch của những đám đông cuồng nộ trên toàn cõi Roma, đặc biệt là những quý tộc và thương buôn nô lệ chịu hại từ trận hỏa hoạn,
Mối thù hằn ấy lớn đến độ sau này, khi Nero đã rơi đài và lịch sử đã được lật lại xét rõ, thì sự kỳ thị với Thiên Chúa giáo vẫn hiện hữu trong lòng một bộ phận không nhỏ công dân Roma.
Hệ quả chính là tình hình tồi tệ như hiện giờ, khi mà gia nhập vào giáo hội thì chẵng khác nào đứng ở phía đối lập với giới thượng lưu thành Rome, còn tin phụng vào Thiên Chúa thì cũng tương tự như chủ động ghi tên mình vào danh sách tiếp dẫn đến Colosseum của các chủ nô.
Vốn đang mang tâm trạng bồn chồn vì sức khỏe của Alexandre cũng như ý tưởng điên rồ mà ông buột miệng nói ra cách đây mấy tiếng, vậy nên khi nghe được tiếng hô hoán giữa đêm thì Asiana đột nhiên sinh ra lo lắng chuyện tương tự với thời Nero sẽ xảy ra ở đây.
Biết đâu một đối thủ chính trị nào đó của vị minh chủ trẻ tuổi cũng có ý đồ phóng hỏa đổ tội!
Đương nhiên, đây đều là tâm trí Asiana bị cảm xúc lấp đầy khiến cho suy nghĩ không chính chắn.
Bởi cho dù thật có người nào muốn gây sự thì cũng sẽ không đổ tội lên đầu một nhóm khách đường xa mới chân ướt chân ráo tới đây, hay một tôn giáo ở phương trời xa lắc nào đó mà 9 thành 9 (99%) người dân của liên minh còn không biết nó tồn tại.
Đại Nam Đồng Minh Hội đang ở thời điểm cường thịnh chứ không phải như quốc hội Roma có tiếng không có miếng ngày trước, và nếu Hoàng Hùng hiểu biết về Nero thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy Lưu Hoành hiện giờ hãy còn ma lanh và sở hữu lực lượng nguy hiểm hơn Nero nhiều.
Ngay lúc Nguyễn Bảy định tiến về phía có tiếng la ó thì Lý Năm từ phía sau kéo lại hắn nói:
“Ở lại bảo vệ khách của chúng ta đi”
Hắn vừa nói dứt câu, không cho Nguyễn Bảy một cơ hội đáp lại liền lập tức lao đi như bay, vừa đi còn vừa hô:
“Bọn hắn ý đồ làm hại minh chủ!
Bảo vệ minh chủ!
…
Thích khách ở trên nóc nhà!
…
Thích khách trốn vào phòng bếp rồi! Cẩn thận chúng phóng hỏa!
…
Thích khách mặc đồ tạp vụ! Cẩn thận thích khách trà trộn vào nhân viên tạp vụ!
…
Là Ô Giang Hội!
Thích khách là người của Ô Giang hội!
Mau bắt lấy thích khách Ô Giang hội!
…”
Nói thật,
Nếu không phải Lý Năm nói câu đầu xong lại len lén lẫn vào bóng đêm rồi đổi một vị trí khác, giả một âm giọng khàn khàn để hô câu tiếp theo,
Thì có lẽ Nguyễn Bảy sẽ cảm thấy tối nay có mấy trăm người tấn công đến đây.
Đúng thế, hẵn là mấy trăm người, không chỉ có mỗi tiếng la toáng của Lý Năm, mà khắp 4 phía cũng có tiếng choang choang của vũ khí va chạm nhau cũng xen lẫn nhiều tiếng người hô hoán khác.
Giờ thì Nguyễn Bảy đã hiểu vì sao đêm rằm Trung Thu 16 tháng 8 mà trụ sở của Đại Nam Đồng Minh Hội, tổ chức lãnh đạo gần ngàn vạn con người phương nam hiện giờ, lại lựa chọn tiêu chí tiết kiệm!
Asiana xuất thân chiến sĩ Amazon, đi săn đêm vốn là thiên tính, cử động lén lút của Lý Năm không thể nào thoát được ánh mắt nàng, mỗi tội tiếng hô thất thanh của hắn mang đậm sắc âm bản địa mà nàng thì vốn chẵng thạo ngôn ngữ xứ này.
Lúc đầu nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó nhíu mày trầm tư chốc lát thì mang theo khuôn mặt nửa hoài nghi nửa hài hước lại gần hỏi Nguyễn Bảy:
“Đây có phải là múa lân không?”
Mấy ngày trước Asiana có nghe một số cải tạo sinh khác trong trại nói về múa lân.
Phần vì không thạo ngôn ngữ, phần vì khi đó đang bận làm việc nên nàng chỉ nghe câu được câu mất.
Trong hiểu biết của Asiana thì múa lân là một phong tục diễn trò xiếc rất phổ biến trong Tết Trung Thu, các cải tạo sinh còn kháo nhau rằng ở quê hương của họ chỉ có quý tộc quan lại mới tổ chức nổi đội múa lân nhưng ở phương Nam thì đầy rẫy, đâu đâu cũng có.
Khi đó nàng còn ước ao vô cùng cảnh tượng giàu nghèo sống chan hòa với nhau nhưng nàng không hề ngờ rằng đến một người mà nàng cho là phó thủ của minh chủ như Lý Năm cũng sẽ tham dự vào.
Phải biết rằng ở những nơi nàng từng đi qua đều không thể có chuyện này, bởi tầng lớp lãnh đạo cho dù là thực sự thân dân hay chỉ đơn thuần muốn mua danh chuộc tiếng như Commodus đều sẽ không chủ động tham gia diễn trò xiếc.
Hiển nhiên, đối với Asiana thì mấy ngón đòn mèo quào của Commodus trong đấu trường Colosseum cũng chẵng khác xiếc thú bao nhiêu.
Lúc này Bard cũng đã tỉnh ngủ vừa bước ra khỏi phòng.
Đừng nhìn hắn là nghệ sĩ hát rong mà coi thường, mắt không tinh mắt không thính thì sớm bị trộm vặt luộc rồi.
Ở đâu không biết chứ ở nơi Bard sinh ra và lớn lên, khu ổ chuột của Rome, thì đầy rẫy lưu manh.
Tuy đám ấy không nguy hiểm như các thế lực giang hồ ở Lạc Dương nhưng tuyệt đối không hề thân thiện với những người dân bình thường.
Đó là chưa kể lúc này tiếng hô hoán và tiếng binh khí đã đủ để dựng cổ trời dậy giữa đêm trăng, muốn không tỉnh cũng khó.
Bard dụi dụi mắt đỏ, cười nói bằng tiếng Latin vì thấy trước mặt chỉ có Asiana và Nguyễn Bảy:
“Diễn xiếc ở đâu vậy?
Người dân nơi đây yêu văn nghệ phết!
Giờ này mà còn bày trò mua vui.
Quả không hổ là ngày lễ lớn!”
Nguyễn Bảy nghe Asiana và Bard nói thì á khẩu.
Hắn bình thường nhanh mồm nhanh miệng, hiện giờ lại chẵng biết đáp thế nào.
Cũng không thể cười ha ha được vì hắn sợ rằng biểu hiện của mình có thể bị gián điệp của một thế lực nào gần đây bắt được.
Hắn vẫn còn nhớ một vài cử chỉ kỳ quặc của đám công nhân vệ sinh và lính canh ở sảnh hội nghị lúc vừa đến.
Có điều Nguyễn Bảy cũng không lo lắng lắm vì dựa theo phản ứng của Lê Hướng Dương và Lý Năm thì sự việc lần này hẵn đã bị đoán trước.
“Uhm!
Là múa lân, có lẽ là rồng lửa hoặc múa rồng nước gì đó!
Nhưng thôi, tối qua đều thức khuya, đi ngủ đi!
Còn phải canh chừng Alexandre nữa chứ!”
- Nguyễn Bảy cố nín cười quay lại nói với Asiana và Bard như thế rồi dắt họ vào phòng y tế.
Vừa chuyện này lại thêm chuyện Alexandre, đêm nay xác định khó ngủ!
(P/s: phần về Nero và Đại Hỏa Thành Rome [Great Fire of Rome] không có tư liệu lịch sử xác đáng, tức không được sử giả hiện đại xem là khách quan.
Giai đoạn Nero trị vì có khá nhiều biến động, bản thân tính cách Nero cũng gây rất nhiều tranh cải, có tốt có xấu, có khen có chê, có nói là ác quỷ, có nói là anh hùng.
Tác dựa theo nhiều nguồn giả thuyết để chắp nối ra mẫu chuyện ngắn trong chương này.
Ở trong thế giới thực, nó hiển nhiên không phải toàn bộ sự thật, nhưng ở trong lịch sử của Lạc Tiên giới thì nó là sự thực nhá!
Ý là tác công nhận suy nghĩ của Asiana trùng khớp với những gì đã xảy ra và sử liệu của Roma trong truyện này cũng có ghi lại!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.