Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Chương 70: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.(6)

Flashpoint291

17/03/2023

Lại nói tới Tuấn Anh thì khi thấy được kẻ đang tới là Lưu Kính Thiên thì hắn cũng bỏ xuống sự đề phòng cảnh giác, hắn liền nhanh chóng từng bước mà tiến lại chỗ của Kính Thiên, đến khi chỉ còn cách ông bạn tầm 7, 8 mét thì hắn nhận thấy Kính Thiên hôm nay có chút gì đó kỳ lạ, từ cách ăn mặc cho tới nói năng, bỗng hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi quần mình vang lên, vừa lấy ra thì thấy là Hải Yến gọi tới, hắn liền bắt máy:

- Mình nghe này!!!

Nhưng ở phía bên kia thì đáp lại hắn chỉ là một vài tiếng tút tút, sau đó thì hắn cũng cúp máy, sau đó thì hắn cũng đánh mắt nhìn qua đánh giá ông bạn cùng phòng một hồi, nhận thấy trên người hắn đang vận một bộ áo với hình bát quái hai bên vai mà chỉ những gã đạo sĩ thường hay đi hành sự, phía tay hắn là một thanh bảo kiếm tuy không rõ là thần khí gì nhưng nhìn qua cũng có thể nhận thấy một luồng linh khí vô cùng cương mãnh đang toát lên bên trong đó, lại thêm tay bên kia là một xấp đạo bùa trấn yêu thì hắn cũng hiểu ra đó là gì, nhìn ông bạn cùng phòng rồi nói:

- Anh bạn, cậu là đạo sĩ sao, tông phái nào vậy???

Lưu Kính Thiên nghe Tuấn Anh nói vậy thì trên nét mặt không đổi sắc, vẫn giữ chắc thanh bảo kiếm trên tay rồi chỉ về phía Tuấn Anh mà cười khẩy:

- Hừ, ta có mắt như mù khi mà đã ở cùng phòng với tên yêu đạo nhà ngươi, chuẩn bị đi, hôm nay ta sẽ thay mặt ba vị Tam thanh để thanh lý môn hộ với nhà ngươi!!!

Kính Thiên vừa dứt lời, không nói không rằng, hắn liền trực tiếp bắt quyết mà đánh về phía Tuấn Anh, sau đó thì hắn cũng đánh ra mấy đạo phù trấn yến rồi cũng nhanh chóng phi thân lên mà đánh tới, mặc cho Tuấn Anh vẫn còn đang đứng ngây người như chưa hiểu điều gì thì phải tới khi hai ba đạo bùa trấn yêu của Kính Thiên đánh đến thì Tuấn Anh mới định thần lại thì mới biết là Kính Thiên đang có ý bắt mình, không suy nghĩ nhiều hắn liền lùi về sau ba bốn bước rồi cúi người mà né tránh.

Đến khi đứng thẳng lại thì lại một loạt nhưng nữa lại lao về phía hắn, khi này thì Tuấn Anh cũng không thể đứng im đành phải động thủ, hắn với thân thủ nhanh nhẹn một lần nữa đã tránh được hết những lá bùa đang bắn tới của Lưu Kính Thiên, rồi hắn tiến lên rồi cũng áp sát được người của ông bạn cùng phòng Kính Thiên đang lao đến khiến cho ông bạn phải khựng lại.

Sau đó, hắn không có chút nương tình nào mà trực tiếp liền vận một chút thần lực vào tay rồi tung ra một luồng trấn hồn chưởng mỏng về phía người của Kính Thiên khiến cho hắn bị bất ngờ mà dính chưởng và một chưởng của Tuấn Anh đã giúp cho thân xác của ông bạn Kính Thiên bị đánh bật ra khỏi linh hồn, để cho hai bên xa nhau một chút đúng kiểu em ở đầu sông, anh ở cuối sông, đến khi Kính Thiên bên này nhập hồn lại thì Tuấn Anh mới hỏi:

- Hà cớ làm sao cậu lại đánh tôi, nghĩ tôi là yêu đạo gì gì đó sao???

Lưu Kính Thiên sau khi nhập hồn lại vào thân xác của mình thì có thể thấy trên nét mặt hắn biểu hiện với khuôn mặt giận dữ:

- Hừ tên yêu đạo nhà ngươi đã làm việc ác, cướp đi mạng người mà tỏ ra không biết gì sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Mao Sơn pháp thuật chân chính....

Tuấn Anh nghe xong thì thở dài:

- Cái con mẹ gì mà yêu đạo???

Chưa kịp hiểu gì thì Kính Thiên đã ập tới và vung thanh kiếm kia đánh về phía mình, Tuấn Anh biết có nói cũng không thể giúp cho ông bạn mình hạ hỏa, hắn lần này không nói lí lẽ nữa hắn liền nghiêng người tránh đòn rồi ngay lập tức dùng thuật ẩn thân khiến cho Kính Thiên bị lỡ đà mà chúi người về phía trước.

Suýt nữa thì ngã sấp mặt l... luôn, đến khi định thần lại thì hắn ngay lập tức đưa mắt đánh ra nhìn xung quanh và cũng không quên mở ra âm dương nhãn mà quan sát nhưng hắn xoay đủ hướng nhìn ra chung quanh một hồi mà cũng chẳng thấy bóng hình của Tuấn Anh đâu, cảm thấy như bị trêu ngươi thì Kính Thiên liền gào lên:

- Thì ra ngươi là yêu quái, hôm nay ta càng phải giết ngươi để đền tội với những người xấu số đã bị ngươi giết!!!

Thấy ông bạn cùng phòng vừa dứt lời thì Tuấn Anh bên này đang đứng ở một vị trí mà bố ai có thể nào mà ngờ được là trên một cành cây sồi cách đó 10 mét, còn Kính Thiên bên này thấy gào lên cũng không có tác dụng thì liền định lấy ra một tấm bùa như kiểu là bùa ngoại giao để gọi anh em phía dưới lên nhằm giúp đỡ.

Tuấn Anh nhìn qua tấm bùa trên tay của Kính Thiên, lại thêm tay phải hắn còn đang cầm một cái bút lông đã bôi sẵn mực bằng chu sa, ngẫm nghĩ một vài giây thì nghĩ ra là có khi Kính Thiên sẽ gọi anh em quỷ sai dưới âm lên dương gian để du lịch và quả đúng là như vậy, nghĩ có thể là chuyện bé sẽ xé ra to lại làm ảnh hưởng tới tới tình nghĩa anh em.

Nhận thấy Kính Thiên vẫn còn đang đánh mắt nhìn ra để tìm kiếm mình xung quanh, thấy ông bạn còn đang lưỡng lự thì Tuấn Anh bên này cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, hắn đã tìm ra cách để giúp Kính Thiên bình tĩnh và không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ nhìn Kính Thiên phía bên kia bằng một ánh mắt gian ác rồi cười một cái cho bõ công nghĩ ra kế độc mà không ảnh hưởng tới tính mạng nhau...

Phía bên này thì Kính Thiên với cây bút lông chấm mực chu sa đang họa trên tấm bùa một chữ ''Hội'', xong, hắn liền mở miệng niệm chú:

- Kính thỉnh Triệu thiên quân...

Hắn còn chưa cả kịp dứt câu chú thì bỗng nhiên từ trên trời dội xuống người hắn một dòng nước lạnh khiến cho hắn ướt như chuột lột, Lưu Kính Thiên đang ngây ngốc như chưa biết điều gì đã xảy ra, lại còn ngửi thấy cái mùi khai khai, thum thủm chưa kể còn hòa quyện thêm vào đó chút gì đó chua chua, còn chưa biết đống nước này từ đâu đổ xuống hay là ai đó đã dội nước lên người hắn thì từ đằng sau, Tuấn Anh đã xuất hiện ở đó từ lúc nào, hắn nói:

- Tỉnh lại chưa, trông cậu cứ như là chó đang ngồi xem tát ao???

Lưu Kính Thiên nghe vậy thì đã biết là ai làm, hắn sau đó chỉ biết nuốt cục tức mà uất nghẹn nuốt vào trong rồi quay lại rồi chỉ kiếm về phía Tuấn Anh:

- Tên yêu quái này, còn dám giở trò!!!!

Dứt lời, hắn phi thân lên định sống mái với Tuấn Anh, Tuấn Anh cảm thấy nói nhiều với ông bạn cùng phòng này thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai mà thôi, hắn cũng thở dài rồi cũng chẳng nói nhiều nữa mà liền vận linh lực trong người và bùm, ngay lập tức một luồng thần lực vô cùng mạnh mẽ từ người hắn liền tỏa ra xung quanh và nó đã khiến cho Kính Thiên cảm nhận được thì nó đã khiến hắn phải khựng lại, mở to mắt ra mà như không tin vào mắt mình, Tuấn Anh nói:

- Sao thế, đạo sĩ cậu còn không lên mà bắt yêu quái nữa đi!!!

Thấy một màn này, Kính Thiên cũng bắt đầu tỏ ra ấp úng vì hắn biết rằng chỉ có những bậc tiên thiên hay âm thần đều toát ra một luồng khí đặc trưng mà chỉ họ mới có:

- Ngươi... ngươi... là.....

Tuấn Anh thấy Kính Thiên lúc này đã ấp a ấp úng thì cười khẩy:

- Đúng rồi đấy, anh đây là một vị tiên nhân!!!!

Lưu Kính Thiên nghe xong thì như chột dạ, hắn liền cúi người xuống mà hành lễ:



- Tiểu đạo có mắt như mù, mong tiên nhân tha tội!!!

Tuấn Anh thấy vậy thì trầm mặt xuống, hắn nhanh chóng tiến lại chỗ Kính Thiên rồi đặt tay lên vai hắn rồi nói:

- Hây, đứng thẳng lên đi!!!

Kính Thiên nghe xong thì run người:

- Tiểu đạo không dám!!!

Tuấn Anh nghe xong thì bất đắc dĩ nói:

- Con mẹ nó, cứ xưng hô như bình thường thôi!!!

Lưu Kính Thiên nghe xong và được Tuấn Anh đỡ lên thì cũng đứng thẳng người lên, Tuấn Anh thấy Kính Thiên đã trở lại trạng thái như ban đầu, hắn liền hỏi:

- Cậu là đạo sĩ mà có thể che đi khí tức của mình trước một bậc tiên nhân như tôi, pháp lực của cậu cũng khá đó!!!

Lưu Kính Thiên gãi đầu ngại ngùng, Tuấn Anh liền nói tiếp:

- Cả tuần vừa rồi cậu đi đâu???

Lưu Kính Thiên nhún vai đáp:

- Tôi có cuộc điện thoại quan trọng nên phải về tông môn lấy pháp khí à, từ đây về Mao Sơn thì phải mất tận một tuần đó à!!!

Tuấn Anh gật đầu rồi hỏi:

- Vậy cậu đã biết hết về những việc xảy ra gần đây???

Kính Thiên gật đầu:

- Tôi biết rồi, hiệu trưởng Kỳ đã gọi cho tôi để thông báo nhưng mà sao lão ta lại không báo cho tôi biết cậu là một vị tiên nhân nhỉ???

Tuấn Anh nghe vậy thì cười:

- Có lẽ là do tôi nói với lão ấy là từ Mao Sơn tới nên có khả năng lão ta nghĩ hai chúng ta là đồng môn và quen biết nhau nên không nói ra!!!

Lưu Kính Thiên cười:

- Vậy thì không tránh được rồi, ban đầu tôi nghĩ cậu cũng là một gã có người thân có ơn với lão hiệu trưởng nên cũng có được quyền hạn như tôi à, đúng là không đánh không quen biết!!!

Tuấn Anh cũng cười:

- Sảng khoái, mà pháp sư cậu đã đạt tới bài vị gì rồi???

Lưu Kính Thiên đáp:

- Nói ra thì chỉ sợ cậu cười chê, tôi mới chỉ đạt tới cảnh giới tông sư thôi nhưng trong giới thì tôi cũng có một chút mặt mũi đó!!!!

Hai người Tuấn Anh và Lưu Kính Thiên nói chuyện một để hiểu rõ về nhau hơn nhưng đang nói chuyện thì bỗng Tuấn Anh như nhớ ra điều gì đó, hắn liền nói:

- Haizz, nếu cậu đã là pháp sư trừ yêu diệt quỷ rồi vậy thì chúng ta sẽ phải liên thủ trong vụ này rồi, nhưng trước tiên thì để tôi dùng phép để cho quần áo và cả người cậu khô đã chứ mùi quá!!!

Kính Thiên gật đầu, Tuấn Anh sau đó liền dùng một vài thuật sơ đẳng để giúp cho quần áo và đồ đạc trên người của Kính Thiên trở lại trạng thái ban đầu, Kính Thiên là lần đầu tiên nhìn thấy một màn này, lại còn là xảy ra trên người mình nữa thì cũng phải là mắt mở to kinh ngạc, sau một vài phút thì cả người của Kính Thiên cũng đã trở lại như ban đầu, mùi ngai ngái khó ngửi cũng đã bay đi hết, sau đó hắn liền nói:

- Như cũ rồi đấy, đẹp trai rồi đấy, bây giờ tôi và cậu tiến về chỗ hồ nước kia.

Kính Thiên cũng gật đầu, sau đó cả hai liền bước tới phía hồ nước, vừa tới hồ nước thì đập vào mắt hai người bây giờ không phải là hồ nước rộng tầm mấy trăm mét vuông như ban ngày nữa mà thay vào đó là một hồ nước phải nói là rộng như một hồ Bà Dương ở Giang Tây vậy, chưa kể phía trên mặt hồ còn đang có những tầng sương trắng bao phủ xung quanh, lại còn vương trong đó một chút quỷ khí, Tuấn Anh đưa mắt nhìn về phía xa xa nhưng không hề thấy được bờ bên kia bằng mắt thường được:

Kính Thiên thấy một màn này thì liền nói:

- Haizz, giống như là bước vào một thế giới khác vậy!!!



Tuấn Anh nghe vậy cũng gật gật đầu:

- Đạo sĩ, cậu ở đây trông chừng, tôi sẽ xuống dưới hồ để xem xét một chút!!!

Kính Thiên nghe vậy liền nói:

- Hay là cả hai chúng ta cùng xuống, có gì tôi sẽ hỗ trợ cho cậu!!!

Tuấn Anh nghe xong thì gãi đầu:

- Nhưng mà tôi có phép để xuống dưới đó, cậu muốn xuống phải có bình lặn chứ, như vậy sẽ cồng kềnh và vướng víu, nếu có chuyện gì thì tôi cũng không thể chiếu cố được cho cậu, nói trước là tôi thủy chiến rất kém!!!

Lưu Kính Thiên nghe xong thì cười:

- Haizz, cậu không phải lo à, tôi có viên cách thủy đan, nó có thể giúp tôi ở rẽ nước mà đánh như trên cạn à!!!

Tuấn Anh như nghĩ ra được kế gì liền nói:

- Tôi có ý này, bây giờ tôi sẽ xuống dưới đó và nếu có bạn thì thì tôi sẽ dụ nó lên trên và cậu sẽ ở trên này mà thủ thế rồi đánh, ý cậu thế nào???

Lưu Kính Thiên cười cười:

- Haha, ý hay đó nhưng mà cậu phải nhanh lên đó!!!

Tuấn Anh gật đầu, hắn đang định dùng phép tị thủy thì bỗng hắn cảm nhận được một luồng quỷ khí kỳ lạ đang vất vưởng quanh đây và trong đó còn có một luồng nhân khí vô cùng yếu ớt trong đó, như nhận ra điều gì, Tuấn Anh liền quay lại rồi nói với Kính Thiên:

- Nhanh lên, sang bờ bên kia, không là lại có thêm án mạng thứ bảy đó!!!

Dứt lời Tuấn Anh liền dùng thuật tốc bộ hành mà trực tiếp lướt đi, rẽ qua mặt hồ nước, hắn làm như vậy là tránh để kinh động tới vật thể chưa xác định ở phía dưới, Lưu Kính Thiên nghe xong, lại thấy một màn này thì hắn cũng nhanh nhanh chóng chóng dùng thuật khinh công rồi cố gắng gia tăng cước bộ mà đuổi theo ngay sau lưng Tuấn Anh.

Sau vài phút thì Tuấn Anh cũng đã phóng tới, hắn vừa đáp xuống được bờ hồ bên đó thì chưa kịp tìm hiểu gì thì qua khứu giác của mình đã cảm nhận thấy điều đầu tiên là cảm giác ở bờ bên này rõ ràng là âm khí và quỷ khí vô cùng nồng đậm và dày đặc hơn bên bờ bên kia mà hai người vừa ở đó, vài hơn hai phút sau thì Kính Thiên mới đi tới, hắn vừa đặt chân đến đây thì liền cúi người xuống mà thở dốc

Kính Thiên vừa định nói gì thì chưa gì đã đập vào mắt hắn là phía trước mặt hắn lúc này lại là một rừng cây gồm rất nhiều những cây cổ thụ to lớn mà thân cây phải năm sáu người ôm sợ còn không hết, những tán cây cũng to lớn và đã che khuất đi ánh sáng vàng từ ánh trăng của ả Hằng Nga, lại thêm vào đó là những đoạn dây tầm xuân rủ xuống lại càng tạo ra thêm vẻ u tịch lạnh lẽo, còn dưới đất là những bụi cỏ rậm rạp lại còn có rất nhiều muỗi khiến cho cả hai vô cùng khó chịu.

Tuấn Anh đang ngó nhìn vào trong phía rừng cây để quan sát phía bên trong, bỗng Kính Thiên như nhìn thấy điều gì đó, hắn liền giật giật tay áo của Tuấn Anh và điều đó đã khiến cho Tuấn Anh phải để ý về hướng mà Kính Thiên chỉ, đưa mắt nhìn theo hướng tay của Kính Thiên thì thấy ở bên đó có thể nhìn lờ mờ thấy một bóng người như đang bị trói tay, người ấy như bị ai đó dắt đi và đang đi hướng về phía hồ nước.

Cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra, cả hai liền nhanh chóng tiến về phía người đó, đi tới gần người đó và nhận ra đó là một người con gái, nhìn kỹ thì bỗng nhận ra vóc dáng người cô nàng đó vô cùng quen thuộc, Tuấn Anh như nhận ra điều gì đó, hắn liền một bước lao lên rồi hét lớn:

- Hải Yến dừng lại đi!!!

Những lời đó của hắn dường như chẳng tác động mẹ gì tới cô nàng và cô nàng vẫn cứ từng bước mà bước đi về phía hồ nước, mắt thấy chân cô nàng đã bắt đầu bước chân xuống những bậc thang để đi xuống hồ nước, Tuấn Anh liền tăng tốc để chạy tới chỗ của nàng và hắn liền mở ra thiên nhãn và dưới thiên nhãn của mình hắn thì nhận thấy một thứ đang lôi kéo cô nàng là một sợi dây như kiểu xúc tu đang quấn quanh eo của cô nàng mà kéo đi.

Thấy một màn này, trong mắt hắn liền bốc lên sát khí, vì cô nàng đã đi xuống nước và nước đã ngập tới qua đầu gối rồi, hắn liền vận toàn lực vào trong hai bên lòng bàn tay và lại dùng trấn hồn chưởng rồi hắn nhắm thẳng vào cái xúc tu mà đánh ra một chưởng toàn lực, hắn đã dồn toàn bộ linh lực trong thể nội của mình mà đánh đến và không để hắn thất vọng, một chưởng đó phóng ra từ một bậc tiên nhân cảnh giới thái ất tiên đã nhanh chóng bắn tới và khiến cho cái xúc tu đó như bị một con dao sắc lẹm cứa sâu vào trong lớp máu thịt rồi nó cũng vô lực mà buông Hải Yến ra.

Lúc này thì Tuấn Anh đã tới kịp thời rồi kéo cô nàng lên bờ, nếu chậm hơn một chút thì có lẽ cô nàng đã bị chìm hẳn, may mắn là nước mới chỉ tới cổ và nó đã khiến cho cô nàng bị ướt hết cả người, Tuấn Anh nhìn lại thì đó đúng là Hải Yến nhưng chỉ có điều là nàng đang hôn mê trong vòng tay của mình.

Lưu Kính Thiên thì cũng vừa kịp lúc chạy tới và đập vào mắt hắn là body nóng bỏng của Hải Yến trong bộ đồ ngủ trắng tinh, lại bị quần áo ướt bó vào cơ thể cô nàng đã khiến những chỗ cần lồi thì rất đẹp mà chỗ cần lõm thì vô cùng hoàn hảo, Tuấn Anh đang ngồi đó thở thì như nhận ra điều gì đó, hắn liền quay lại mà gắt:

- Con mẹ nhà cậu, nhìn cái gì, cởi áo của cậu ra!!!

Lưu Kính Thiên bị Tuấn Anh bắt quả tang thì xấu hổ, hắn liền nhanh chóng cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình ra mà khoác lên cho Hải Yến, Tuấn Anh sau đó nhờ Kính Thiên đỡ lấy Hải Yến rồi hắn liền đứng ra một chỗ rồi nhanh chóng dùng phép mà thổi lửa lên để giúp cô nàng sưởi ấm...

Tuấn Anh do đang mải tập trung để nghĩ cách giúp cho Hải Yến tỉnh lại nên hắn đã mất cảnh giác và từ dưới nước, cái xúc tu của con quái kia như có thù vậy, nó liền phóng lên rồi quấn chặt lấy chân của Tuấn Anh rồi kéo khiến cho hắn mất thăng bằng và ngã, sau đó cái xúc tu đó liền lôi hắn xuống nước, Lưu Kính Thiên thấy vậy thì đặt Hải Yến xuống bãi cỏ rồi nhanh chóng đánh ra 5, 6 đạo phù và đã khiến cho chiếc xúc tu đó phát ra những tiếng xèo xèo như bị bỏng nhưng nó đã quyết tâm kéo hẳn người Tuấn Anh xuống nước và... đó chính là sai lầm lớn nhất của nó.

Lưu Kính Thiên thấy nó không thả Tuấn Anh ra thì hắn liền định ngậm cách thủy đan để xuống trợ giúp cho Tuấn Anh, chưa kịp ngậm thì hắn thấy ở dưới nước bỗng sôi lên ùng ục và một luồng sáng màu ánh kim phát ra dưới nước và Tuấn Anh từ dưới nước phóng lên và trên tay trái hắn là một đoạn xúc tu vẫn còn đang rỉ máu rơi từng giọt xuống đất còn tay phải hắn đang cầm kim long thần châm.

Cả người hắn cũng đã ướt nhẹp, hắn liền ngồi bệt xuống đất mà thở còn Lưu Kính Thiên thì nhận lấy cái xúc tu thì cười khoái chí rồi hỏi:

- Là bạch tuộc tinh hả???

Tuấn Anh thở dốc mà lắc đầu:

- Cậu nghĩ sao mà có bạch tuộc sống ở nước ngọt!!!

Lưu Kính Thiên nghe vậy thì cũng cười cười rồi cũng ngồi xuống mà đỡ Hải Yến ngồi dậy để giúp cho cô nàng có chút nhiệt để tránh cảm lạnh, cả hai người còn đang định nói gì thì bỗng một ánh đèn pin sáng quắc đang chiếu rọi về phía hai người và ngay lập tức một giọng nữ vang lên khiến Tuấn Anh nghe được thì ngây người ra vì hắn biết người đến là ai!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook