Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.
Chương 37: Cương Thi Có Body Của Arnold Schwarzenegger.(4)
Flashpoint291
16/12/2022
Lúc này ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương sau khi bị tên cương thi túm chặt cổ và dẫn dưới chân thì cuối cùng cũng đã thấy được tận mắt sự biến đổi của tên cương thi một cách rõ ràng, nó đã biến đổi từ cái thân hình mập mạp của một tên su mô Nhật Bản đã chuyển đổi mà trở thành một cơ thể đô con rắn chắc, cộng thêm body với cơ bụng mười múi, gân bắp cuồn cuộn và nếu như nhân vật Hulk của nhà Marvel là một nhân vật có thật và chạm trán với tên cương thi này thì chắc chắn sẽ có một trận vừa khoe cơ bắp, vừa đọ sức trâu hay đấy.
Nhưng đời không như là mơ, vả lại thì đây lại là cuộc chiến của ba tiên nhân cảnh giới thượng đẳng tiên với nhiệm vụ báo thù cho người thân, còn bên kia chiến tuyến là một tên cương thi cấp bậc lúc chưa lột xác là huyết thi và sau khi lột xác là phi thi đúng như lời của Vĩ Thành đã nhắc ba người trước đó nhưng biết cũng đã muộn vì lúc này cả ba cũng chỉ có thể vô lực mà nhìn nó hành hạ mình... vì hiện giờ cả ba đang bận bị nó bón hành.
Lúc này ba người Nguyễn Hoàng Dương thì đã gần như cạn kiệt khí lực vì bị sức mạnh từ hai cú siết tay và thêm vào đó là cả một bàn chân hộ pháp dẫm lên của tên cương thi đô con thì đã khiến cho cả ba người gần như không chịu được thêm một chút nào nữa.
Tuấn Anh và Kiến Phương bị nó siết chặt cổ, mặt mày đã tím tái cả đi nhưng cả hai vẫn đang cố dùng một chút sức tàn mà đưa đôi tay lên để cố gỡ bàn tay hộ pháp của tên cương thi đô con ra khỏi cổ, còn Khải Vũ vì do bất ngờ nên chưa kịp dùng tới phép đảm sơn để chống đỡ lực từ bàn chân của tên cương thi nên lúc này vì chịu lực tác động lớn khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn vào thì cảm thấy vô cùng thống khổ.
Ngay khi mà cả ba tưởng chừng như cái chết đang cận kề, trong đầu cả ba hầu như đã có suy nghĩ buông xuôi:
- "Chẳng nhẽ ba người chúng ta chưa báo được thù cho cha mẹ thì đã phải chết ở đây sao, chết vì bị một tên cương thi bóp cổ và dẫm chết sao???"
Ý nghĩ đó đã và đang gần như đã đánh gục ý chí báo thù của cả ba người thì bỗng một luồng sáng màu vàng ánh kim tỏa ra một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ mà chỉ có ở những bậc thần tiên với cảnh giới tối thượng như tiên thiên hoặc có thể cao hơn là đại tiên đế mới có được.
Luồng linh lực đó nhắm thẳng tên cương thi đô con mà đánh xuống và nhờ có sự giúp đỡ vô tình này đã chuyển hóa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của ba người Nguyễn Hoàng Dương thành một cơ hội để thoát ra mà phản công lại.
Còn tên cương thi đô con do bất ngờ bị dính một chưởng từ luồng linh lực màu ánh kim đó đã khiến cho cả cái cơ thể hộ pháp nó như bị đông cứng lại, hai cánh tay của nó cũng vô lực mà thả lỏng giúp cho hai người Tuấn Anh và Kiến Phương có đủ điều kiện để thoát ra và ngay khi cả hai nhận thấy có sự buông lỏng đã ngay lập tức vận khí lấy thân thể đang cứng đơ của tên cương thi làm điểm tựa mà đánh tới khiến lực tác động phản lại và theo quán tính thì hai người cũng thoát ra được và ngã bịch xuống mặt đất.
Cả hai ngay lập tức đứng lên mà ôm lấy cổ để xoa cho bớt cảm giác bị nghẹn rồi nhanh chóng triệu hồi lại hai kiện thần khí lên để tiếp tục ứng chiến, còn Khải Vũ ở bên dưới thì thấy có dấu hiệu thả lỏng của tên cương thi thì cũng đã nhanh chóng chớp thời cơ mà thoát ra khỏi cái bàn chân hộ pháp nặng mùi kinh khủng đó, chỉ sợ là thoát ra rồi thì hắn sẽ phải tắm cả ba ngày ba đêm chưa chắc đã hết được cái thứ mùi kinh khủng tởm lợm đó.
Ba người lúc này đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhân lúc tên cương thi còn đang bị ờ... thì... bị nên gọi là "đứng hình mất năm giây" thì cả ba đã nhanh chóng và cố gắng thư giãn người để thực hiện bài thể dục buổi sáng vào lúc rạng sáng, xong xuôi cả ba liền nhìn kỹ lại "bạn mập", để xem xem bạn bị làm sao mà buông tha cho ba người chúng tôi vậy???
Và không để ba người thất vọng khi chiêm ngưỡng "kỳ quan" và đập vào mắt cả ba trước mặt bây giờ không phải là một tên cương thi mập đụt nữa mà lại là một tên cương thi đô con với thân hình của Arnold Schwarzenegger ở thời đỉnh cao, Khải Vũ thấy vậy thì thở dài lắc đầu ngao ngán nói:
- Haizz, dại quá, dại quá, lúc nó chưa lột xác đã bón hành cho chúng ta thở không ra hơi rồi, bây giờ với cái thân hình bá đạo này chắc chắn ba người chúng ta sẽ mệt mỏi hơn rồi đó!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương bên này nghe xong thấy hợp lý cũng gật đầu ngao ngán, còn đang chưa biết suy tính tiếp theo nên đánh như thế nào thì đúng lúc này một giọng nói như bị pha trộn ai ái giữa nam và nữ vang lên giữa khoảng không:
- "Haizz, anh đây mới chỉ dùng chưa được 1% công lực đâu nên tên cương thi đó chưa chết, phần còn lại là của các chú, anh xin chúc các chú có bữa ăn hành ngon bụng, ta đi đây!!! Ahihi..."
Còn chưa kịp hiểu gì thì cái giọng của người này lại vang lên:
- "À quên mất, sau trận này các chú không chết được đâu, các chú cũng sắp có bạn rồi!!!"
Cả ba nghe xong thì nhìn ngó xung quanh, thậm chí là mở ra thiên nhãn đến mức cực đại nhưng vẫn không thấy gì và cũng chẳng biết vị tiên nhân nào đi ngang qua mà giúp mình một mạng cả, đợi một chút cũng không thấy gì, tuy không nhìn thấy thì cả ba cũng không quên đáp lễ như để đa tạ ân nhân vì biết lần này là hắn đi hắn, bất chợt Kiến Phương cảm thấy gì đó:
- Này, tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng quen thuộc, tu vi cảnh giới lại vô cùng mạnh, rất giống với cảnh giới của Vĩ Thành sư huynh nhưng chỉ có điều khác ở đây là khí tức của vị này lại rất giống.....
Chỉ về phía Tuấn Anh:
- Rất giống với khí tức của cậu đó!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì há hốc mồm nhưng xua tay gạt đi:
- Tôi vẫn còn ở đây mà... mà sao tôi lại có thể mạnh như thế được.....
Kiến Phương chỉ nhún vai đáp lại:
- Tôi mới chỉ bảo là giống chứ đâu nói là cậu đâu, nhận vơ à!!!
Tuấn Anh tuy bên ngoài thì hắn tỏ ra bình thường còn bên trong đầu lại đang vô cùng đắc ý nhưng sau khi nghe được từ "giống" của Kiến Phương thì trong đầu như muốn chửi:
- "Con mẹ nó, huynh đệ cậu có phải chơi tôi như vậy không hả!!!"
Khải Vũ nghe xong thì cũng cười khẩy rồi quay lại nói với hai người:
- Thôi quay trở lại với bạn có body khủng đê, anh em mình tạm gọi nó là bạn thi đô con cho nó thân thương!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương nghe xong thì cũng chỉ có thể cười khổ rồi cầm chắc binh khí thủ thế sẵn sàng... ăn hành ngập mồm, còn về phần đối phương thì nghe xong và như hiểu được tiếng nói của ba người thì "bạn cương thi với body khủng" hay nên gọi là bạn thi đô con thì lúc này phép của vị đại tiên bí ẩn kia đã hết và nó đã trở lại với trạng thái bình thường, nó nhìn ba người Nguyễn Hoàng Dương rồi gầm lên như thích thú với lời khen của ba người Nguyễn Hoàng Dương lắm.
Tiếng gầm vang của nó đã làm chấn động cả một khoảng lớn và cái rắc, bạn thi đô con liền nhổ bật rễ cả một cái cây lớn ở gần đó lên để làm binh khí rồi gằm gằm nhìn ba người Nguyễn Hoàng Dương như kiểu:
- "Ba thằng chúng mày có binh khí còn tao thì không sao, hàng của chúng mày bé hơn hàng của tao, tao khinh!!!"
Bên này Khải Vũ thấy vậy thì vẻ mặt hắn bỗng trầm hẳn xuống:
- Haizz, bỏ mẹ rồi hai cậu ạ!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thấy vậy thì cũng ngây ra rồi cổ họng cả hai như bị khóa cứng lại mà không nói lên lời mà cũng chỉ dám gật đầu đồng ý, còn với cảnh vật xung quanh thì có vẻ như cái rung chấn kia trước đó của "bạn thi đô con" khiến cho một cái gì đó từ trên ngọn cây rơi một cái bịch xuống trước mặt của ba người Nguyễn Hoàng Dương và khi cả ba nhìn xuống thì đó lại là một gã trai cũng tầm tuổi mình nhưng lại mặc áo cà sa đã bạc màu, cổ đeo tràng hạt, túi đeo chéo và dưới chân gã này có đi dày đều của hãng Adidas, nếu có thời gian thì cả ba sẽ xem xét đó là hàng real hay fake.
Nhìn từ dưới lên trên kẻ này thì rất ra dáng một sư thầy đạo mạo nhưng trên đầu hắn chưa cạo trọc mà vẫn để tóc, còn kẻ này thì do hắn từ trên cây rơi xuống cái uỵch rõ đau và lại còn đang lưng thì quay về phía "bạn thi đô con", hắn vừa mở mắt ngồi dậy rồi đưa hai tay ra sau mà liên tục xoa xoa cái mông và khi hắn nhìn thấy ba người Nguyễn Hoàng Dương đang đứng ngây ra ở trước mặt thì liền nở một nụ cười thân thiện rồi nói:
- Ayza đau quá, xin chào ba vị huynh đệ chẳng hay.....
Chưa để hắn nói hết Khải Vũ đã chỉ tay ra phía sau hắn, tên đó thấy cử chỉ như vậy của Khải Vũ thì tỏ ra khó hiểu, thắc mắc và từ từ quay đầu lại phía sau thì trên khuôn mặt của hắn hiện rõ lên biểu hiện "nụ cười đã tắt, đằng sau nước mắt", hắn như nhìn thấy tử địch thì ngay lập tức bật dậy, trên sắc mặt hắn liền thay đổi 360 độ mà hét lên:
- Nam mô a di đà phật, lần trước mày hành tao chưa đủ hay sao, tao đã cố trốn mày mà bây giờ mày vẫn ám tao là sao!!!
Rồi hắn liền mặc kệ sự đời mà bật chế độ ba chân bốn cẳng rồi chạy thục mạng đi như bị ma đuổi, còn về ba người Nguyễn Hoàng Dương thấy vậy thì cũng hiểu ý, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều và cũng chẳng còn cách nào để đối phó với bạn thi đô con mà cũng đành co giò lên mà chạy theo ngay sau tên hòa thượng nửa mùa kia vì thấy ý đồ đó của hắn lúc này lại là vô cùng hợp lý, mất mặt một chút cũng chẳng làm sao.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cả ba người và thêm cả tên hòa thượng nửa mùa này nữa dù có hợp sức lại cũng chẳng thể nào mà ăn được ''bạn thi đô con", chưa kể có thể tên hòa thượng nửa mùa này chưa chắc đã biết phép thần thông, nên có thể sẽ làm tăng thêm cho ba người gánh nặng.
Còn về phía "bạn thi đô con", mắt thấy đống đồ chơi của mình đang chạy đi hết, "bạn thi đô con" liền gào lên như không chịu rồi bật mode "cố níu kéo giữ tay em lại nhưng mà em đi quá xa" rồi bật tốc biến mà đuổi theo cả bốn hòng bắt lại bằng được để chơi cùng cho vui chứ một mình "bạn thi đô con" thì buồn lắm.
Những bước chạy của bạn thi đô con cứ từng bước rầm rầm mà làm rung chuyển cả mặt đất, cũng may là nơi đây là một khu rừng hoang vắng không có khu dân cư ở gần đây chứ nếu có thì chắc người dân ở đây sẽ không thể ngủ được.
Còn "bạn thi đô con" thì với sải chân dài thì hắn đã đuổi gần kịp bốn người, mắt thấy tên thi quỷ này sắp đuổi tới nơi thì bốn người không ai bảo ai liền dùng thuật để gọi mây tới rồi nhảy bật lên mà bay đi mất, chỉ để lại "bạn thi đô con" bơ vơ lẻ bóng một mình.
Bay được một đoạn và có vẻ như đã cắt đuôi được tên cương thi đô con thì cả bốn người cùng nhìn xuống và thấy một mỏm núi bằng phẳng trên một ngọn núi thì bốn liền hạ xuống rồi đáp xuống khoảng bằng phẳng hiếm hoi của ngọn núi đó.
Cả bốn vừa đáp xuống thì do ba người Nguyễn Hoàng Dương đặc biệt là Khải Vũ và Kiến Phương do đã mất quá nhiều sức vì chơi quá nhiều với "bạn thi đô con" thì tỏ rõ vẻ mệt mỏi, uể oải rồi thở dốc như không ra hơi, sau đó cả ba liền ngả ra mà nằm bẹp xuống bãi cỏ vẫn còn đọng sương đêm.
Tuấn Anh là người mất ít sức hơn thì ngồi xuống bãi cỏ rồi cởi bỏ phép ký trượng mà lấy ra con điện thoại Nokia 6300 huyền thoại ra mà xem giờ, hắn cảm giác thấy cả ba người đã đánh xuyên đêm khá là lâu nhưng bây giờ mới chỉ có 3 giờ 30 sáng, đánh cả đêm cũng khá mệt nên hắn để cho hai huynh đệ mình nghỉ ngơi một chút để lấy sức, còn hắn thì cũng nằm hẳn ra bãi cỏ rồi bật quả trò "rắn săn mồi" huyền con mẹ nó thoại lên mà chơi để giết thời gian.
Còn về phần tên hòa thượng để tóc nửa mùa kia thì thấy ba người nằm bẹp xuống và ngủ thiếp đi nên cũng không tiện bắt chuyện, khi thấy Tuấn Anh vừa nằm xuống nhưng vẫn còn thức và đang nghịch gì đó trên con máy Nokia 6300 huyền thoại một thời, hắn liền đi lại chỗ Tuấn Anh đang nằm rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống bãi cỏ thì Khải Vũ và Kiến Phương vì động mà tỉnh dậy, thấy vậy tên hòa thượng kia cũng cười thân mật rồi hỏi thăm:
- Ba vị huynh đệ này chẳng hay là người phương nào, tại sao lại trêu vào tên cương thi cơ bắp đó???
Tuấn Anh vẫn đang chơi thì thở dài đáp:
- Ayza chuyện dài lắm, cậu để bọn tôi thở cái đã!!!
Tên hòa thượng gật gật đầu liền nói:
- Vậy thì tôi xin làm quen với ba cậu, tôi giới thiệu trước, tôi là Tịnh Hòa là đồ đệ của....
Rồi hắn ngập ngừng như che giấu gì đó rồi xua tay:
- À, à mà thôi nói ra tôi sợ các cậu không tin!!!
Kiến Phương nghe được thì ngồi dậy nói:
- Không tin cái gì, vừa dùng thuật gọi mây để trốn với nhau thì đã biết là không phải người thường rồi, không tin cái gì???
Tịnh Hòa gãi đầu cười đáp:
- Ừ nhỉ, tôi quên mất, nói thật thì tôi là đệ tử không chính thức của Địa Tạng vương bồ tát, tôi là đệ tử thứ 17384 của người, còn ba cậu không biết là đệ tử của vị chân nhân nào???
Khải Vũ mệt mỏi trả lời:
- Cả ba bọn tôi đều là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân trên Liên Mộc sơn, chắc cậu là người bên Tây Thiên có thể không biết lão, nhưng nếu lên thiên đình thì cậu sẽ được biết kha khá nhiều thông tin về lão đấy!!!
Tịnh Hòa cười to:
- Tôi biết ông ấy chứ, đó là một vị cao nhân đạo mạo, rất thân thiết với sư phụ tôi...
Tuấn Anh đang chơi thì vừa hay chết một mạng, nghe Tịnh Hòa nói vậy thì liền bỏ máy xuống rồi cắt lời:
- Cao nhân đạo mạo cái con khỉ, chỉ là một lão tiên già đầu suốt ngày rượu chè cờ bạc, lại còn nợ tiền các bậc thần tiên khác lung tung... có khả năng cao là lão còn nợ tiền của cả sư phụ cậu đó!!!
Tịnh Hòa à lên một tiếng rồi nói:
- Các cậu có thể cho tôi biết tên các cậu không và cả cấp bậc cảnh giới là gì vậy, tôi cũng không biết rõ lắm về cấp bậc trong giới tiên giả các cậu nhưng mà tôi cảm nhận được linh khí trong các cậu thì tôi đoán là cảnh giới của ba người các cậu phải ở trên địa tiên!!!
Khải Vũ giới thiệu:
- Tôi là Khải Vũ, bên trái là Kiến Phương, còn lại là Tuấn Anh, cấp bậc cảnh giới của cả ba bọn tôi đều là thượng đẳng tiên....
Tịnh Hòa nghe thấy cái tên lạ của Tuấn Anh thì hỏi:
- Sao vị huynh đệ này có tên lạ vậy nhỉ???
Tuấn Anh nhún vai:
- Tôi là người Việt Nam, còn cấp bậc cảnh giới của anh hòa thượng cậu thì sao???
Tịnh Hòa gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Ấy xấu hổ quá, tôi thú thật là mới chỉ đạt tới bài vị tôn giả thôi à, cấp bậc đó tương đương với bài vị... cái gì nhỉ... là thượng tiên bên tiên của các cậu!!!
Rồi như nhớ ra cái gì đó, Tịnh Hòa liền hỏi ba người:
- À mà tôi hỏi thật tại sao các cậu lại động vào tên cương thi trâu chó đó vậy???
Nhưng đời không như là mơ, vả lại thì đây lại là cuộc chiến của ba tiên nhân cảnh giới thượng đẳng tiên với nhiệm vụ báo thù cho người thân, còn bên kia chiến tuyến là một tên cương thi cấp bậc lúc chưa lột xác là huyết thi và sau khi lột xác là phi thi đúng như lời của Vĩ Thành đã nhắc ba người trước đó nhưng biết cũng đã muộn vì lúc này cả ba cũng chỉ có thể vô lực mà nhìn nó hành hạ mình... vì hiện giờ cả ba đang bận bị nó bón hành.
Lúc này ba người Nguyễn Hoàng Dương thì đã gần như cạn kiệt khí lực vì bị sức mạnh từ hai cú siết tay và thêm vào đó là cả một bàn chân hộ pháp dẫm lên của tên cương thi đô con thì đã khiến cho cả ba người gần như không chịu được thêm một chút nào nữa.
Tuấn Anh và Kiến Phương bị nó siết chặt cổ, mặt mày đã tím tái cả đi nhưng cả hai vẫn đang cố dùng một chút sức tàn mà đưa đôi tay lên để cố gỡ bàn tay hộ pháp của tên cương thi đô con ra khỏi cổ, còn Khải Vũ vì do bất ngờ nên chưa kịp dùng tới phép đảm sơn để chống đỡ lực từ bàn chân của tên cương thi nên lúc này vì chịu lực tác động lớn khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn vào thì cảm thấy vô cùng thống khổ.
Ngay khi mà cả ba tưởng chừng như cái chết đang cận kề, trong đầu cả ba hầu như đã có suy nghĩ buông xuôi:
- "Chẳng nhẽ ba người chúng ta chưa báo được thù cho cha mẹ thì đã phải chết ở đây sao, chết vì bị một tên cương thi bóp cổ và dẫm chết sao???"
Ý nghĩ đó đã và đang gần như đã đánh gục ý chí báo thù của cả ba người thì bỗng một luồng sáng màu vàng ánh kim tỏa ra một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ mà chỉ có ở những bậc thần tiên với cảnh giới tối thượng như tiên thiên hoặc có thể cao hơn là đại tiên đế mới có được.
Luồng linh lực đó nhắm thẳng tên cương thi đô con mà đánh xuống và nhờ có sự giúp đỡ vô tình này đã chuyển hóa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của ba người Nguyễn Hoàng Dương thành một cơ hội để thoát ra mà phản công lại.
Còn tên cương thi đô con do bất ngờ bị dính một chưởng từ luồng linh lực màu ánh kim đó đã khiến cho cả cái cơ thể hộ pháp nó như bị đông cứng lại, hai cánh tay của nó cũng vô lực mà thả lỏng giúp cho hai người Tuấn Anh và Kiến Phương có đủ điều kiện để thoát ra và ngay khi cả hai nhận thấy có sự buông lỏng đã ngay lập tức vận khí lấy thân thể đang cứng đơ của tên cương thi làm điểm tựa mà đánh tới khiến lực tác động phản lại và theo quán tính thì hai người cũng thoát ra được và ngã bịch xuống mặt đất.
Cả hai ngay lập tức đứng lên mà ôm lấy cổ để xoa cho bớt cảm giác bị nghẹn rồi nhanh chóng triệu hồi lại hai kiện thần khí lên để tiếp tục ứng chiến, còn Khải Vũ ở bên dưới thì thấy có dấu hiệu thả lỏng của tên cương thi thì cũng đã nhanh chóng chớp thời cơ mà thoát ra khỏi cái bàn chân hộ pháp nặng mùi kinh khủng đó, chỉ sợ là thoát ra rồi thì hắn sẽ phải tắm cả ba ngày ba đêm chưa chắc đã hết được cái thứ mùi kinh khủng tởm lợm đó.
Ba người lúc này đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhân lúc tên cương thi còn đang bị ờ... thì... bị nên gọi là "đứng hình mất năm giây" thì cả ba đã nhanh chóng và cố gắng thư giãn người để thực hiện bài thể dục buổi sáng vào lúc rạng sáng, xong xuôi cả ba liền nhìn kỹ lại "bạn mập", để xem xem bạn bị làm sao mà buông tha cho ba người chúng tôi vậy???
Và không để ba người thất vọng khi chiêm ngưỡng "kỳ quan" và đập vào mắt cả ba trước mặt bây giờ không phải là một tên cương thi mập đụt nữa mà lại là một tên cương thi đô con với thân hình của Arnold Schwarzenegger ở thời đỉnh cao, Khải Vũ thấy vậy thì thở dài lắc đầu ngao ngán nói:
- Haizz, dại quá, dại quá, lúc nó chưa lột xác đã bón hành cho chúng ta thở không ra hơi rồi, bây giờ với cái thân hình bá đạo này chắc chắn ba người chúng ta sẽ mệt mỏi hơn rồi đó!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương bên này nghe xong thấy hợp lý cũng gật đầu ngao ngán, còn đang chưa biết suy tính tiếp theo nên đánh như thế nào thì đúng lúc này một giọng nói như bị pha trộn ai ái giữa nam và nữ vang lên giữa khoảng không:
- "Haizz, anh đây mới chỉ dùng chưa được 1% công lực đâu nên tên cương thi đó chưa chết, phần còn lại là của các chú, anh xin chúc các chú có bữa ăn hành ngon bụng, ta đi đây!!! Ahihi..."
Còn chưa kịp hiểu gì thì cái giọng của người này lại vang lên:
- "À quên mất, sau trận này các chú không chết được đâu, các chú cũng sắp có bạn rồi!!!"
Cả ba nghe xong thì nhìn ngó xung quanh, thậm chí là mở ra thiên nhãn đến mức cực đại nhưng vẫn không thấy gì và cũng chẳng biết vị tiên nhân nào đi ngang qua mà giúp mình một mạng cả, đợi một chút cũng không thấy gì, tuy không nhìn thấy thì cả ba cũng không quên đáp lễ như để đa tạ ân nhân vì biết lần này là hắn đi hắn, bất chợt Kiến Phương cảm thấy gì đó:
- Này, tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng quen thuộc, tu vi cảnh giới lại vô cùng mạnh, rất giống với cảnh giới của Vĩ Thành sư huynh nhưng chỉ có điều khác ở đây là khí tức của vị này lại rất giống.....
Chỉ về phía Tuấn Anh:
- Rất giống với khí tức của cậu đó!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì há hốc mồm nhưng xua tay gạt đi:
- Tôi vẫn còn ở đây mà... mà sao tôi lại có thể mạnh như thế được.....
Kiến Phương chỉ nhún vai đáp lại:
- Tôi mới chỉ bảo là giống chứ đâu nói là cậu đâu, nhận vơ à!!!
Tuấn Anh tuy bên ngoài thì hắn tỏ ra bình thường còn bên trong đầu lại đang vô cùng đắc ý nhưng sau khi nghe được từ "giống" của Kiến Phương thì trong đầu như muốn chửi:
- "Con mẹ nó, huynh đệ cậu có phải chơi tôi như vậy không hả!!!"
Khải Vũ nghe xong thì cũng cười khẩy rồi quay lại nói với hai người:
- Thôi quay trở lại với bạn có body khủng đê, anh em mình tạm gọi nó là bạn thi đô con cho nó thân thương!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương nghe xong thì cũng chỉ có thể cười khổ rồi cầm chắc binh khí thủ thế sẵn sàng... ăn hành ngập mồm, còn về phần đối phương thì nghe xong và như hiểu được tiếng nói của ba người thì "bạn cương thi với body khủng" hay nên gọi là bạn thi đô con thì lúc này phép của vị đại tiên bí ẩn kia đã hết và nó đã trở lại với trạng thái bình thường, nó nhìn ba người Nguyễn Hoàng Dương rồi gầm lên như thích thú với lời khen của ba người Nguyễn Hoàng Dương lắm.
Tiếng gầm vang của nó đã làm chấn động cả một khoảng lớn và cái rắc, bạn thi đô con liền nhổ bật rễ cả một cái cây lớn ở gần đó lên để làm binh khí rồi gằm gằm nhìn ba người Nguyễn Hoàng Dương như kiểu:
- "Ba thằng chúng mày có binh khí còn tao thì không sao, hàng của chúng mày bé hơn hàng của tao, tao khinh!!!"
Bên này Khải Vũ thấy vậy thì vẻ mặt hắn bỗng trầm hẳn xuống:
- Haizz, bỏ mẹ rồi hai cậu ạ!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thấy vậy thì cũng ngây ra rồi cổ họng cả hai như bị khóa cứng lại mà không nói lên lời mà cũng chỉ dám gật đầu đồng ý, còn với cảnh vật xung quanh thì có vẻ như cái rung chấn kia trước đó của "bạn thi đô con" khiến cho một cái gì đó từ trên ngọn cây rơi một cái bịch xuống trước mặt của ba người Nguyễn Hoàng Dương và khi cả ba nhìn xuống thì đó lại là một gã trai cũng tầm tuổi mình nhưng lại mặc áo cà sa đã bạc màu, cổ đeo tràng hạt, túi đeo chéo và dưới chân gã này có đi dày đều của hãng Adidas, nếu có thời gian thì cả ba sẽ xem xét đó là hàng real hay fake.
Nhìn từ dưới lên trên kẻ này thì rất ra dáng một sư thầy đạo mạo nhưng trên đầu hắn chưa cạo trọc mà vẫn để tóc, còn kẻ này thì do hắn từ trên cây rơi xuống cái uỵch rõ đau và lại còn đang lưng thì quay về phía "bạn thi đô con", hắn vừa mở mắt ngồi dậy rồi đưa hai tay ra sau mà liên tục xoa xoa cái mông và khi hắn nhìn thấy ba người Nguyễn Hoàng Dương đang đứng ngây ra ở trước mặt thì liền nở một nụ cười thân thiện rồi nói:
- Ayza đau quá, xin chào ba vị huynh đệ chẳng hay.....
Chưa để hắn nói hết Khải Vũ đã chỉ tay ra phía sau hắn, tên đó thấy cử chỉ như vậy của Khải Vũ thì tỏ ra khó hiểu, thắc mắc và từ từ quay đầu lại phía sau thì trên khuôn mặt của hắn hiện rõ lên biểu hiện "nụ cười đã tắt, đằng sau nước mắt", hắn như nhìn thấy tử địch thì ngay lập tức bật dậy, trên sắc mặt hắn liền thay đổi 360 độ mà hét lên:
- Nam mô a di đà phật, lần trước mày hành tao chưa đủ hay sao, tao đã cố trốn mày mà bây giờ mày vẫn ám tao là sao!!!
Rồi hắn liền mặc kệ sự đời mà bật chế độ ba chân bốn cẳng rồi chạy thục mạng đi như bị ma đuổi, còn về ba người Nguyễn Hoàng Dương thấy vậy thì cũng hiểu ý, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều và cũng chẳng còn cách nào để đối phó với bạn thi đô con mà cũng đành co giò lên mà chạy theo ngay sau tên hòa thượng nửa mùa kia vì thấy ý đồ đó của hắn lúc này lại là vô cùng hợp lý, mất mặt một chút cũng chẳng làm sao.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cả ba người và thêm cả tên hòa thượng nửa mùa này nữa dù có hợp sức lại cũng chẳng thể nào mà ăn được ''bạn thi đô con", chưa kể có thể tên hòa thượng nửa mùa này chưa chắc đã biết phép thần thông, nên có thể sẽ làm tăng thêm cho ba người gánh nặng.
Còn về phía "bạn thi đô con", mắt thấy đống đồ chơi của mình đang chạy đi hết, "bạn thi đô con" liền gào lên như không chịu rồi bật mode "cố níu kéo giữ tay em lại nhưng mà em đi quá xa" rồi bật tốc biến mà đuổi theo cả bốn hòng bắt lại bằng được để chơi cùng cho vui chứ một mình "bạn thi đô con" thì buồn lắm.
Những bước chạy của bạn thi đô con cứ từng bước rầm rầm mà làm rung chuyển cả mặt đất, cũng may là nơi đây là một khu rừng hoang vắng không có khu dân cư ở gần đây chứ nếu có thì chắc người dân ở đây sẽ không thể ngủ được.
Còn "bạn thi đô con" thì với sải chân dài thì hắn đã đuổi gần kịp bốn người, mắt thấy tên thi quỷ này sắp đuổi tới nơi thì bốn người không ai bảo ai liền dùng thuật để gọi mây tới rồi nhảy bật lên mà bay đi mất, chỉ để lại "bạn thi đô con" bơ vơ lẻ bóng một mình.
Bay được một đoạn và có vẻ như đã cắt đuôi được tên cương thi đô con thì cả bốn người cùng nhìn xuống và thấy một mỏm núi bằng phẳng trên một ngọn núi thì bốn liền hạ xuống rồi đáp xuống khoảng bằng phẳng hiếm hoi của ngọn núi đó.
Cả bốn vừa đáp xuống thì do ba người Nguyễn Hoàng Dương đặc biệt là Khải Vũ và Kiến Phương do đã mất quá nhiều sức vì chơi quá nhiều với "bạn thi đô con" thì tỏ rõ vẻ mệt mỏi, uể oải rồi thở dốc như không ra hơi, sau đó cả ba liền ngả ra mà nằm bẹp xuống bãi cỏ vẫn còn đọng sương đêm.
Tuấn Anh là người mất ít sức hơn thì ngồi xuống bãi cỏ rồi cởi bỏ phép ký trượng mà lấy ra con điện thoại Nokia 6300 huyền thoại ra mà xem giờ, hắn cảm giác thấy cả ba người đã đánh xuyên đêm khá là lâu nhưng bây giờ mới chỉ có 3 giờ 30 sáng, đánh cả đêm cũng khá mệt nên hắn để cho hai huynh đệ mình nghỉ ngơi một chút để lấy sức, còn hắn thì cũng nằm hẳn ra bãi cỏ rồi bật quả trò "rắn săn mồi" huyền con mẹ nó thoại lên mà chơi để giết thời gian.
Còn về phần tên hòa thượng để tóc nửa mùa kia thì thấy ba người nằm bẹp xuống và ngủ thiếp đi nên cũng không tiện bắt chuyện, khi thấy Tuấn Anh vừa nằm xuống nhưng vẫn còn thức và đang nghịch gì đó trên con máy Nokia 6300 huyền thoại một thời, hắn liền đi lại chỗ Tuấn Anh đang nằm rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống bãi cỏ thì Khải Vũ và Kiến Phương vì động mà tỉnh dậy, thấy vậy tên hòa thượng kia cũng cười thân mật rồi hỏi thăm:
- Ba vị huynh đệ này chẳng hay là người phương nào, tại sao lại trêu vào tên cương thi cơ bắp đó???
Tuấn Anh vẫn đang chơi thì thở dài đáp:
- Ayza chuyện dài lắm, cậu để bọn tôi thở cái đã!!!
Tên hòa thượng gật gật đầu liền nói:
- Vậy thì tôi xin làm quen với ba cậu, tôi giới thiệu trước, tôi là Tịnh Hòa là đồ đệ của....
Rồi hắn ngập ngừng như che giấu gì đó rồi xua tay:
- À, à mà thôi nói ra tôi sợ các cậu không tin!!!
Kiến Phương nghe được thì ngồi dậy nói:
- Không tin cái gì, vừa dùng thuật gọi mây để trốn với nhau thì đã biết là không phải người thường rồi, không tin cái gì???
Tịnh Hòa gãi đầu cười đáp:
- Ừ nhỉ, tôi quên mất, nói thật thì tôi là đệ tử không chính thức của Địa Tạng vương bồ tát, tôi là đệ tử thứ 17384 của người, còn ba cậu không biết là đệ tử của vị chân nhân nào???
Khải Vũ mệt mỏi trả lời:
- Cả ba bọn tôi đều là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân trên Liên Mộc sơn, chắc cậu là người bên Tây Thiên có thể không biết lão, nhưng nếu lên thiên đình thì cậu sẽ được biết kha khá nhiều thông tin về lão đấy!!!
Tịnh Hòa cười to:
- Tôi biết ông ấy chứ, đó là một vị cao nhân đạo mạo, rất thân thiết với sư phụ tôi...
Tuấn Anh đang chơi thì vừa hay chết một mạng, nghe Tịnh Hòa nói vậy thì liền bỏ máy xuống rồi cắt lời:
- Cao nhân đạo mạo cái con khỉ, chỉ là một lão tiên già đầu suốt ngày rượu chè cờ bạc, lại còn nợ tiền các bậc thần tiên khác lung tung... có khả năng cao là lão còn nợ tiền của cả sư phụ cậu đó!!!
Tịnh Hòa à lên một tiếng rồi nói:
- Các cậu có thể cho tôi biết tên các cậu không và cả cấp bậc cảnh giới là gì vậy, tôi cũng không biết rõ lắm về cấp bậc trong giới tiên giả các cậu nhưng mà tôi cảm nhận được linh khí trong các cậu thì tôi đoán là cảnh giới của ba người các cậu phải ở trên địa tiên!!!
Khải Vũ giới thiệu:
- Tôi là Khải Vũ, bên trái là Kiến Phương, còn lại là Tuấn Anh, cấp bậc cảnh giới của cả ba bọn tôi đều là thượng đẳng tiên....
Tịnh Hòa nghe thấy cái tên lạ của Tuấn Anh thì hỏi:
- Sao vị huynh đệ này có tên lạ vậy nhỉ???
Tuấn Anh nhún vai:
- Tôi là người Việt Nam, còn cấp bậc cảnh giới của anh hòa thượng cậu thì sao???
Tịnh Hòa gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng:
- Ấy xấu hổ quá, tôi thú thật là mới chỉ đạt tới bài vị tôn giả thôi à, cấp bậc đó tương đương với bài vị... cái gì nhỉ... là thượng tiên bên tiên của các cậu!!!
Rồi như nhớ ra cái gì đó, Tịnh Hòa liền hỏi ba người:
- À mà tôi hỏi thật tại sao các cậu lại động vào tên cương thi trâu chó đó vậy???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.