Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.
Chương 33: Cửu Tinh Công Chúa.
Flashpoint291
11/12/2022
Trở về với Bàn Cổ giới, tại cổng thiên đình lúc này thì đám thần tiên trên thiên đình sau khi thấy ba người Nguyễn Hoàng Dương ở phía dưới hạ giới đã giải quyết xong tên cương thi chỉ huy kia thì cũng vỗ tay khen ngợi, còn bên này thì như nhớ ra việc gì thì ngay lập tức Ngọc Hoàng với vẻ mặt nghiêm túc liền ra lệnh cho các vị chư thần đi vào trong Linh Tiêu bảo điện để bàn việc chính sự.
Biết sếp lớn có việc cần bàn bạc thì cả đám chư thần mặc dù vẫn muốn xem tiếp để xem xét và nhận định thêm về thực lực của ba người Nguyễn Hoàng Dương nhưng sếp đã có lệnh thì phải vào.
Sau khi cả đám thần tiên vừa vào hết, đang định vào thì nhớ ra gì đó, Ngọc Hoàng vừa quay lại thì thấy Hoàng Quy lão nhân vẫn còn đang đứng đó, sẵn biết tính của lão, Ngọc Hoàng cũng không dám chậm trễ bèn xuống nước để vào việc mời Hoàng Quy lão nhân vào điện để bàn việc:
- À thì ân sư, ta dù sao cũng là vị vua của cả tam giới này nhưng xem ra địa vị của ra vẫn kém hơn ngài nên bây giờ ta xin tiền bối nể mặt ta để vào trong Linh Tiêu điện để bàn việc chính sự!!!
Hoàng Quy lão nhân lại tu thêm một hớp rượu rồi không quay sang mà lắc đầu:
- Thôi, ngươi đi vào mà bàn việc với quần thần đi, ta có việc gấp phải đi rồi, không có thì giờ mà chơi với đám trẻ con các ngươi!!!
Dứt lời, lão ta không lời từ biệt liền lập tức biến mất vào hư không và trước cổng lớn của thiên đình chỉ còn lại một mình Ngọc Hoàng, hắn không thấy Hoàng Quy lão nhân đâu nữa thì cũng thở dài rồi cũng quay người rồi trở vào bên trong Linh Tiêu điện để bàn chuyện chính sự...
-------------------
Còn tại Cửu Tinh giới khoảng hai tiếng đồng hồ trước, Vĩ Thành lúc này đã vào được bên trong Ngọc Ninh điện, xung quanh hắn mọi thứ vô cùng tĩnh lặng chỉ có đám lính quen mặt và những luồng ánh sáng từ những ngọn đuốc vĩnh cửu được treo trên tường vẫn đang bập bùng cháy tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý mà vẫn một mình một đường tiến sâu vào bên trong cung điện.
Hắn thấy phía trước có một gian phòng lớn đang đóng cửa, bên ngoài thì có hai tên lính canh, thấy Vĩ Thành là người lạ đang tới gần cửa phòng nhưng khác với đám lính bên ngoài thì ở đây chỉ một tên đang định rút đao ra bước lên để ngăn cản Vĩ Thành lại, thấy vậy thì tên lính bên cạnh có vẻ như biết gì đó đã nhanh chóng vươn tay ra ngăn cản hắn lại khiến cho tên lính kia bất ngờ rồi sau đó hắn cũng bước tới chắp tay rồi tỏ vẻ như thân mật với Vĩ Thành như cố nhân đã lâu không gặp:
- Vĩ Thành lâu quá rồi cậu mới trở lại nơi này....
Vĩ Thành cũng đứng lại rồi chắp tay hành lễ:
- Vô Vụ hộ vệ, sau bao năm huynh đài vẫn nhận ra ta???
Người tên Vô Vụ kia gật đầu rồi đáp lại:
- Vĩ Thành, ta đã chờ cậu ở đây đã 26 năm rồi từ cái ngày mà cậu được Hoàng Quy đại tiên dẫn tới đây để uống rượu với đại đế à!!!
Vĩ Thành cười rồi chỉ tay về phía cằm của Vô Vụ hộ vệ rồi nói:
- Nó đâu???
Vô Vụ hộ vệ như nhớ ra điều gì liền giơ tay lên vuốt cái cằm nhẵn bóng rồi cười:
- Ha ha, là do ta sợ sẽ có ngày cậu trở lại đây mà giật đứt râu của ta, nên kể từ ngày đó ta và nó đã tạm biệt nhau rồi!!!
Hai người Vĩ Thành và Vô Vụ hộ vệ nói chuyện phiếm với nhau một hồi lâu, bỗng nhớ ra trước đó đã có người thông báo, Vô Vụ liền quay lại rồi kéo tên lính kia ra khỏi cửa phòng lớn rồi quay lại nói với Vĩ Thành:
- Haizz nói chuyện với tôi chắc là cậu đã tốn nhiều nước bọt rồi, thôi ta mời cậu vào bên trong, công chúa có lẽ đang chờ đợi cậu đó!!!
Vĩ Thành cũng cười rồi gật đầu, Vô Vụ hộ vệ sau đó liền quay lại rồi ra lệnh cho tên lính kia để hắn thông báo vào bên trong để chờ lệnh mở cửa lớn, tên hộ vệ kia thấy vậy liền nhanh chóng tuân lệnh rồi từ từ gõ lên cửa để thông báo cho người ở bên trong, một lúc sau thì từ bên trong khuê phòng phát ra hai tiếng gõ phản lại nhằm thông báo cho hắn là đã được đồng ý.
Nhận được sự chấp thuận, hắn ngay lập tức mở cửa căn phòng, cánh cửa vừa mở ra, thì ánh sáng từ những chiếc đèn rất giống với đèn led hiện đại vốn chỉ có ở Bàn Cổ giới tỏa ra những ánh sáng như đang mời gọi Vĩ Thành đi vào và cùng với đó trong căn phòng còn lan ra bên ngoài thoang thoảng một mùi hương thơm khiến cho cả ba người đàn ông phải ngây ngất.
Sau đó thì một đám tỳ nữ cũng từ bên trong phòng bước ra, nhìn mặt cô nào cô nấy cũng xinh xắn trắng trẻo, trên mỗi một khuôn mặt khả ái thì đều nở ra một nụ cười với hai người bọn Vô Vụ khiến cho hai người chỉ dám nuốt nước bọt ừng ực trong cổ mà không dám làm gì, chờ cho khi đám tỳ nữ kia đi ra xa một đoạn thì hai người cũng không quên ngó lại để nhìn theo bóng lưng, Vĩ Thành vốn là người không thích đùa thì khi thấy vậy liền nói:
- Trong phiên gác lại như này sao, sau này như vậy là ta sẽ phạt đó!!!
Câu nói đó của Vĩ Thành khiến cho hai người Vô Vụ giật mình mà đỏ ửng mặt lên, sau đó Vĩ Thành chỉ cười rồi mặc kệ hai người Vô Vụ bước vào bên trong, Vĩ Thành vừa bước chân vào bên trong phòng thì hai người Vô Vụ bên ngoài liền đóng cửa phòng lại rồi bước đi chỗ khác để gác vì để cho hai người Vĩ Thành và công chúa có một không gian riêng tư, hai người Vô Vụ vừa đi thì tên lính kia sau một hồi im lặng thì lúc này mới quay sang hỏi Vô Vụ hộ vệ:
- Đại ca, kẻ đó là ai vậy???
Vô Vụ nghe xong thì khinh khỉnh không thèm quay sang chỉ nói khiến cho tên kia câm lặng mà trên vẻ mặt thì tỏ ra hổ thẹn:
- Phu quân của Nguyệt Lệ công chúa đó, người ta ở một đẳng cấp khác, ngươi không cần phải hỏi gì thêm về hắn đâu, dù có hỏi thì cả cái đời này ngươi cũng chẳng thể nào với được đâu!!!
Trở lại với Vĩ Thành thì sau khi bước vào căn phòng thì điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy nơi này chính là một căn phòng tràn ngập một màu hồng vô cùng dịu dàng, có thể biết được chủ nhân của căn phòng này là một người thiếu nữ tuyệt mỹ, Vĩ Thành chỉ lắc đầu mà cười nhẹ rồi hướng tới phía giường ngủ đang được che lại bởi tấm rèm mỏng màu hồng.
Đang bước từng bước tới gần chiếc giường thì bỗng nhiên Vĩ Thành như cảm nhận được điều gì đó không đúng ở phía đằng sau mình, ngay lập tức hắn liền cúi đầu xuống thì vừa đúng lúc từ phía sau lưng hắn lóe lên một tia sáng màu bạc phản chiếu ánh sáng từ những ánh đèn phản chiếu lên tường rồi cùng với đó, bóng dáng một nữ nhân với bộ y phục đỏ từ phía sau Vĩ Thành phóng vụt qua và rồi nàng ta đáp xuống đất ngay trước mặt của Vĩ Thành.
Đến khi thấy hắn đứng thẳng người lên trở lại thì thấy nàng đang che mặt rồi không để hắn chờ lâu, cô nương đó liền vung kiếm lên chém về phía hắn, Vĩ Thành thấy vậy chỉ cười lên một cái nhẹ nhàng rồi hắn mới triệu hồi huyết long côn vào tay trái hắn để đỡ nhát kiếm.
Hắn đỡ đường kiếm đó một cách nhẹ nhàng như lông hồng, còn tay phải hắn thì nhanh chóng ngay lập tức đưa lên rồi nắm lấy cổ tay phải đang cầm kiếm của cô nương kia rồi từ từ hạ xuống khiến cho người đẹp dừng lại không động thủ nữa.
Sau đó hắn liền thu huyết long côn lại sau đó giơ tay trái lên kéo tấm che mặt màu đỏ trên khuôn mặt của cô nương kia xuống và để lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mà nếu nhìn kỹ thì cũng có vẻ đang ửng đỏ lên e thẹn, nhìn thấy vậy Vĩ Thành liền cười nhẹ rồi sát lại về phía cô nương kia, hai người đứng sát vào nhau vô cùng lãng mạn, mặt kề mặt, môi kề môi, Vĩ Thành nói:
- Nguyệt Lệ công chúa, nàng định tiếp đón ta như này sao???
Và cô nương kia à không mà bây giờ đã biết rõ là Nguyệt Lệ công chúa, nàng liền buông thanh kiếm trong tay và để nó xuống đất rồi dang hai tay ra ôm chặt lấy Vĩ Thành rồi nói với cái giọng như giận dỗi:
- Ta giận huynh, huynh có biết là 26 năm qua không có huynh ta buồn như thế nào không!!!
Rồi Nguyệt Lệ nép sát lại người hắn mà đấm thùm thụp vào ngực của Vĩ Thành như quở trách, còn Vĩ Thành cũng không nói nhiều, hai tay hắn cũng ôm chặt lấy Nguyệt Lệ rồi nói:
- Ta xin lỗi nhưng lần này ta sẽ bù đắp cho muội, ta hứa đó!!!
---------------------
Trở lại Bàn Cổ giới, trong Đâu Suất cung của Thái Thượng Lão Quân thì lúc này do lão không đi xem sản phẩm của Hoàng Quy lão nhân nên bây giờ lão đang ngồi đả tọa trong phòng luyện đan thì đứa tiểu đồng trước đó được lão giao việc đi mời Na Tra đến cho lão thì sau một hồi nó cũng đã trở lại trong cung, hắn tiến về phía phòng luyện đan rồi thông báo cho Lão Quân một tiếng:
- Sư phụ, Na Tra Tam thái tử đã tới!!!
Lão Quân nghe xong thì liền mở mắt rồi gật đầu, lão nói:
- Con hãy gọi ngài ấy vào đây!!!
Tiểu đồng kia gật đầu rồi chắp tay nói:
- Vâng, thưa sư phụ con xin lui!!!
Lão Quân cũng gật đầu cho hắn lui rồi lão cũng đứng dậy rồi chuẩn bị tiếp khách, một lúc sau bên ngoài xuất hiện một bóng ảnh nam nhi tràn ngập dũng khí, hắn vừa bước tới phòng luyện đan thì cũng vừa hay Lão Quân cũng ra tới bên ngoài, thấy vậy hắn tiến tới chỗ của Lão Quân rồi chắp tay:
- Na Tra xin bái kiến Thái Thượng Lão Quân!!!
Lão Quân cũng gật đầu rồi nói với Na Tra:
- Ngươi đi theo ta, ta có việc muốn nhờ tới ngươi!!!
Nói xong Lão Quân tiến ra khỏi Đâu Suất cung cùng với Na Tra đi theo ở phía sau, rẽ mây đi một lúc thì cả hai người Lão Quân cùng Na Tra đã tới phía cổng trời, Lão Quân nhìn xuống phía dưới nơi nhân gian rồi nói với Na Tra:
- Dưới đó là khu rừng xương, khoảng hai canh giờ sau ngươi hãy xuống phía dưới đó để giúp đỡ ba người, chúng là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân, ba tên đó đang ở cảnh giới thượng đẳng tiên tuy nhiên thì kẻ đứng sau cùng lại là Bích Khương Tử nên rất khó để ba tên đó đánh lại được nên ngươi phải giúp đỡ cho ba tên đó!!!
Na Tra nghe xong thì sửng sốt:
- Bích Khương Tử đã trở lại sao thưa Lão Quân!!!
- Đúng vậy!!!
Na Tra gãi đầu rồi lại hỏi tiếp:
- Thưa Lão Quân, ngài có thể cho cháu xem mặt mũi của ba vị huynh đệ đó không???
Lão Quân gật đầu, lão liền rút ra quả Iphone 6s plus made in thiên đình rồi giở album ảnh ra cho Na Tra xem, xem xong rõ và đủ mặt cả ba người Na Tra cũng gật đầu rồi đáp ứng, thấy vậy Lão Quân cũng gật đầu rồi quay đi để trở lại phía Đâu Suất cung, chỉ để lại Na Tra ở đó mà chờ đợi...
-----------------------
Quay lại ba mươi phút trước tại Cửu Tinh giới thì Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang ngồi trên giường mà nói chuyện phiếm vì hai người đã quá lâu không gặp và điều này giúp cho Nguyệt Lệ đã bớt giận dỗi Vĩ Thành.
Bỗng Vĩ Thành như cảm thấy khó chịu trong người, hắn đứng dậy đang định đi ra ngoài, Nguyệt Lệ thấy có biến liền đứng phắt dậy theo Vĩ Thành, nàng tiến lên phía trước rồi chặn đường trước mặt hắn mà chống nạnh như mấy bà thím mà gắt lên:
- Huynh lại muốn bỏ ta mà đi sao, được vậy thì cứ đi đi, đi luôn đi, từ lần sau đừng có tới đây tìm ta nữa!!!
Vĩ Thành nghe vậy thì cười nhẹ rồi nói:
- Đi cùng không???
Nguyệt Lệ nghe thấy vậy thì nàng cũng cất luôn cái vẻ mặt giận dỗi kia đi rồi thay vào đó là một nét mặt tươi cười rồi nhanh chóng tiến lại mà nắm chặt lấy tay của Vĩ Thành nhằm không cho hắn chạy, sau đó cả hai cùng nhau đi ra khỏi phòng, khi hai người vừa đi ra khỏi Ngọc Ninh cung, Vĩ Thành như nhớ ra điều gì liền quay sang Nguyệt Lệ rồi hỏi:
- Muội không xin phép Cửu Long đại đế sao???
Nguyệt Lệ nghe xong thì nở ra nụ cười vô cùng đáng yêu:
- Chẳng phải muội đã bảo Vô Vụ hộ vệ chuyển lời tới phụ thân rồi sao???
Vĩ Thành chỉ lắc đầu cười nhẹ rồi nhanh chóng thi triển tốc đằng vân để đưa cả hai người phi thăng lên không trung, chỉ một lúc sau thì hai người Vĩ Thành đã tới vùng rìa ranh giới có vòng kết giới để nối từ Cửu Tinh giới đến Bàn Cổ giới.
Vĩ Thành bước xuống khỏi tốc đằng vân trước rồi đưa tay ra để cho Nguyệt Lệ nắm lấy mà bước xuống tốc đằng vân, Nguyệt Lệ tuy e thẹn nhưng vẫn nắm lấy bàn tay của Vĩ Thành rồi bước xuống, Vĩ Thành sau đó vỗ tay và tốc đằng vân liền tan biến rồi sau đó hắn liền vận phép để mở ra kết giới rồi đưa tay ra hiệu mời Nguyệt Lệ đi vào cổng kết giới trước.
Tất cả những hành động đó của hai người đã bị Cửu Long đại đế từ xa quan sát, dù đang xem xét binh lính tập dượt để chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới với đám Thiết Cốt và ông ta đã theo dõi hết từ phía xa tuy nhiên vì cảnh giới của Nguyệt Lệ cũng chỉ mới đạt tới đại trung đế thần, cảnh giới tu vi này của nàng cũng tương đương với cảnh giới hóa giới bên tu tiên và phật hóa bên tu phật tức là hơn ba người Nguyễn Hoàng Dương hiện tại tận chín bậc cảnh giới.
Tuy nhiên dù cảnh giới của nàng đã có thể gọi là một bậc cao thủ nhưng so với cha nàng như vậy là chưa đủ, vì vậy nên nàng cũng không thể phát giác ra được cha mình đang quan sát nhưng ngược lại thì Vĩ Thành lại ở cảnh giới cao hơn nàng nên đã phát giác ra được, chờ cho Nguyệt Lệ đi qua cổng kết giới thì hắn mới hướng về phía Cửu Long đại đế chỉ gật đầu cười rồi cũng tiến vào cánh cổng không gian kia ngay sau khi Nguyệt Lệ bước vào....
Biết sếp lớn có việc cần bàn bạc thì cả đám chư thần mặc dù vẫn muốn xem tiếp để xem xét và nhận định thêm về thực lực của ba người Nguyễn Hoàng Dương nhưng sếp đã có lệnh thì phải vào.
Sau khi cả đám thần tiên vừa vào hết, đang định vào thì nhớ ra gì đó, Ngọc Hoàng vừa quay lại thì thấy Hoàng Quy lão nhân vẫn còn đang đứng đó, sẵn biết tính của lão, Ngọc Hoàng cũng không dám chậm trễ bèn xuống nước để vào việc mời Hoàng Quy lão nhân vào điện để bàn việc:
- À thì ân sư, ta dù sao cũng là vị vua của cả tam giới này nhưng xem ra địa vị của ra vẫn kém hơn ngài nên bây giờ ta xin tiền bối nể mặt ta để vào trong Linh Tiêu điện để bàn việc chính sự!!!
Hoàng Quy lão nhân lại tu thêm một hớp rượu rồi không quay sang mà lắc đầu:
- Thôi, ngươi đi vào mà bàn việc với quần thần đi, ta có việc gấp phải đi rồi, không có thì giờ mà chơi với đám trẻ con các ngươi!!!
Dứt lời, lão ta không lời từ biệt liền lập tức biến mất vào hư không và trước cổng lớn của thiên đình chỉ còn lại một mình Ngọc Hoàng, hắn không thấy Hoàng Quy lão nhân đâu nữa thì cũng thở dài rồi cũng quay người rồi trở vào bên trong Linh Tiêu điện để bàn chuyện chính sự...
-------------------
Còn tại Cửu Tinh giới khoảng hai tiếng đồng hồ trước, Vĩ Thành lúc này đã vào được bên trong Ngọc Ninh điện, xung quanh hắn mọi thứ vô cùng tĩnh lặng chỉ có đám lính quen mặt và những luồng ánh sáng từ những ngọn đuốc vĩnh cửu được treo trên tường vẫn đang bập bùng cháy tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý mà vẫn một mình một đường tiến sâu vào bên trong cung điện.
Hắn thấy phía trước có một gian phòng lớn đang đóng cửa, bên ngoài thì có hai tên lính canh, thấy Vĩ Thành là người lạ đang tới gần cửa phòng nhưng khác với đám lính bên ngoài thì ở đây chỉ một tên đang định rút đao ra bước lên để ngăn cản Vĩ Thành lại, thấy vậy thì tên lính bên cạnh có vẻ như biết gì đó đã nhanh chóng vươn tay ra ngăn cản hắn lại khiến cho tên lính kia bất ngờ rồi sau đó hắn cũng bước tới chắp tay rồi tỏ vẻ như thân mật với Vĩ Thành như cố nhân đã lâu không gặp:
- Vĩ Thành lâu quá rồi cậu mới trở lại nơi này....
Vĩ Thành cũng đứng lại rồi chắp tay hành lễ:
- Vô Vụ hộ vệ, sau bao năm huynh đài vẫn nhận ra ta???
Người tên Vô Vụ kia gật đầu rồi đáp lại:
- Vĩ Thành, ta đã chờ cậu ở đây đã 26 năm rồi từ cái ngày mà cậu được Hoàng Quy đại tiên dẫn tới đây để uống rượu với đại đế à!!!
Vĩ Thành cười rồi chỉ tay về phía cằm của Vô Vụ hộ vệ rồi nói:
- Nó đâu???
Vô Vụ hộ vệ như nhớ ra điều gì liền giơ tay lên vuốt cái cằm nhẵn bóng rồi cười:
- Ha ha, là do ta sợ sẽ có ngày cậu trở lại đây mà giật đứt râu của ta, nên kể từ ngày đó ta và nó đã tạm biệt nhau rồi!!!
Hai người Vĩ Thành và Vô Vụ hộ vệ nói chuyện phiếm với nhau một hồi lâu, bỗng nhớ ra trước đó đã có người thông báo, Vô Vụ liền quay lại rồi kéo tên lính kia ra khỏi cửa phòng lớn rồi quay lại nói với Vĩ Thành:
- Haizz nói chuyện với tôi chắc là cậu đã tốn nhiều nước bọt rồi, thôi ta mời cậu vào bên trong, công chúa có lẽ đang chờ đợi cậu đó!!!
Vĩ Thành cũng cười rồi gật đầu, Vô Vụ hộ vệ sau đó liền quay lại rồi ra lệnh cho tên lính kia để hắn thông báo vào bên trong để chờ lệnh mở cửa lớn, tên hộ vệ kia thấy vậy liền nhanh chóng tuân lệnh rồi từ từ gõ lên cửa để thông báo cho người ở bên trong, một lúc sau thì từ bên trong khuê phòng phát ra hai tiếng gõ phản lại nhằm thông báo cho hắn là đã được đồng ý.
Nhận được sự chấp thuận, hắn ngay lập tức mở cửa căn phòng, cánh cửa vừa mở ra, thì ánh sáng từ những chiếc đèn rất giống với đèn led hiện đại vốn chỉ có ở Bàn Cổ giới tỏa ra những ánh sáng như đang mời gọi Vĩ Thành đi vào và cùng với đó trong căn phòng còn lan ra bên ngoài thoang thoảng một mùi hương thơm khiến cho cả ba người đàn ông phải ngây ngất.
Sau đó thì một đám tỳ nữ cũng từ bên trong phòng bước ra, nhìn mặt cô nào cô nấy cũng xinh xắn trắng trẻo, trên mỗi một khuôn mặt khả ái thì đều nở ra một nụ cười với hai người bọn Vô Vụ khiến cho hai người chỉ dám nuốt nước bọt ừng ực trong cổ mà không dám làm gì, chờ cho khi đám tỳ nữ kia đi ra xa một đoạn thì hai người cũng không quên ngó lại để nhìn theo bóng lưng, Vĩ Thành vốn là người không thích đùa thì khi thấy vậy liền nói:
- Trong phiên gác lại như này sao, sau này như vậy là ta sẽ phạt đó!!!
Câu nói đó của Vĩ Thành khiến cho hai người Vô Vụ giật mình mà đỏ ửng mặt lên, sau đó Vĩ Thành chỉ cười rồi mặc kệ hai người Vô Vụ bước vào bên trong, Vĩ Thành vừa bước chân vào bên trong phòng thì hai người Vô Vụ bên ngoài liền đóng cửa phòng lại rồi bước đi chỗ khác để gác vì để cho hai người Vĩ Thành và công chúa có một không gian riêng tư, hai người Vô Vụ vừa đi thì tên lính kia sau một hồi im lặng thì lúc này mới quay sang hỏi Vô Vụ hộ vệ:
- Đại ca, kẻ đó là ai vậy???
Vô Vụ nghe xong thì khinh khỉnh không thèm quay sang chỉ nói khiến cho tên kia câm lặng mà trên vẻ mặt thì tỏ ra hổ thẹn:
- Phu quân của Nguyệt Lệ công chúa đó, người ta ở một đẳng cấp khác, ngươi không cần phải hỏi gì thêm về hắn đâu, dù có hỏi thì cả cái đời này ngươi cũng chẳng thể nào với được đâu!!!
Trở lại với Vĩ Thành thì sau khi bước vào căn phòng thì điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy nơi này chính là một căn phòng tràn ngập một màu hồng vô cùng dịu dàng, có thể biết được chủ nhân của căn phòng này là một người thiếu nữ tuyệt mỹ, Vĩ Thành chỉ lắc đầu mà cười nhẹ rồi hướng tới phía giường ngủ đang được che lại bởi tấm rèm mỏng màu hồng.
Đang bước từng bước tới gần chiếc giường thì bỗng nhiên Vĩ Thành như cảm nhận được điều gì đó không đúng ở phía đằng sau mình, ngay lập tức hắn liền cúi đầu xuống thì vừa đúng lúc từ phía sau lưng hắn lóe lên một tia sáng màu bạc phản chiếu ánh sáng từ những ánh đèn phản chiếu lên tường rồi cùng với đó, bóng dáng một nữ nhân với bộ y phục đỏ từ phía sau Vĩ Thành phóng vụt qua và rồi nàng ta đáp xuống đất ngay trước mặt của Vĩ Thành.
Đến khi thấy hắn đứng thẳng người lên trở lại thì thấy nàng đang che mặt rồi không để hắn chờ lâu, cô nương đó liền vung kiếm lên chém về phía hắn, Vĩ Thành thấy vậy chỉ cười lên một cái nhẹ nhàng rồi hắn mới triệu hồi huyết long côn vào tay trái hắn để đỡ nhát kiếm.
Hắn đỡ đường kiếm đó một cách nhẹ nhàng như lông hồng, còn tay phải hắn thì nhanh chóng ngay lập tức đưa lên rồi nắm lấy cổ tay phải đang cầm kiếm của cô nương kia rồi từ từ hạ xuống khiến cho người đẹp dừng lại không động thủ nữa.
Sau đó hắn liền thu huyết long côn lại sau đó giơ tay trái lên kéo tấm che mặt màu đỏ trên khuôn mặt của cô nương kia xuống và để lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mà nếu nhìn kỹ thì cũng có vẻ đang ửng đỏ lên e thẹn, nhìn thấy vậy Vĩ Thành liền cười nhẹ rồi sát lại về phía cô nương kia, hai người đứng sát vào nhau vô cùng lãng mạn, mặt kề mặt, môi kề môi, Vĩ Thành nói:
- Nguyệt Lệ công chúa, nàng định tiếp đón ta như này sao???
Và cô nương kia à không mà bây giờ đã biết rõ là Nguyệt Lệ công chúa, nàng liền buông thanh kiếm trong tay và để nó xuống đất rồi dang hai tay ra ôm chặt lấy Vĩ Thành rồi nói với cái giọng như giận dỗi:
- Ta giận huynh, huynh có biết là 26 năm qua không có huynh ta buồn như thế nào không!!!
Rồi Nguyệt Lệ nép sát lại người hắn mà đấm thùm thụp vào ngực của Vĩ Thành như quở trách, còn Vĩ Thành cũng không nói nhiều, hai tay hắn cũng ôm chặt lấy Nguyệt Lệ rồi nói:
- Ta xin lỗi nhưng lần này ta sẽ bù đắp cho muội, ta hứa đó!!!
---------------------
Trở lại Bàn Cổ giới, trong Đâu Suất cung của Thái Thượng Lão Quân thì lúc này do lão không đi xem sản phẩm của Hoàng Quy lão nhân nên bây giờ lão đang ngồi đả tọa trong phòng luyện đan thì đứa tiểu đồng trước đó được lão giao việc đi mời Na Tra đến cho lão thì sau một hồi nó cũng đã trở lại trong cung, hắn tiến về phía phòng luyện đan rồi thông báo cho Lão Quân một tiếng:
- Sư phụ, Na Tra Tam thái tử đã tới!!!
Lão Quân nghe xong thì liền mở mắt rồi gật đầu, lão nói:
- Con hãy gọi ngài ấy vào đây!!!
Tiểu đồng kia gật đầu rồi chắp tay nói:
- Vâng, thưa sư phụ con xin lui!!!
Lão Quân cũng gật đầu cho hắn lui rồi lão cũng đứng dậy rồi chuẩn bị tiếp khách, một lúc sau bên ngoài xuất hiện một bóng ảnh nam nhi tràn ngập dũng khí, hắn vừa bước tới phòng luyện đan thì cũng vừa hay Lão Quân cũng ra tới bên ngoài, thấy vậy hắn tiến tới chỗ của Lão Quân rồi chắp tay:
- Na Tra xin bái kiến Thái Thượng Lão Quân!!!
Lão Quân cũng gật đầu rồi nói với Na Tra:
- Ngươi đi theo ta, ta có việc muốn nhờ tới ngươi!!!
Nói xong Lão Quân tiến ra khỏi Đâu Suất cung cùng với Na Tra đi theo ở phía sau, rẽ mây đi một lúc thì cả hai người Lão Quân cùng Na Tra đã tới phía cổng trời, Lão Quân nhìn xuống phía dưới nơi nhân gian rồi nói với Na Tra:
- Dưới đó là khu rừng xương, khoảng hai canh giờ sau ngươi hãy xuống phía dưới đó để giúp đỡ ba người, chúng là đệ tử của Hoàng Quy lão nhân, ba tên đó đang ở cảnh giới thượng đẳng tiên tuy nhiên thì kẻ đứng sau cùng lại là Bích Khương Tử nên rất khó để ba tên đó đánh lại được nên ngươi phải giúp đỡ cho ba tên đó!!!
Na Tra nghe xong thì sửng sốt:
- Bích Khương Tử đã trở lại sao thưa Lão Quân!!!
- Đúng vậy!!!
Na Tra gãi đầu rồi lại hỏi tiếp:
- Thưa Lão Quân, ngài có thể cho cháu xem mặt mũi của ba vị huynh đệ đó không???
Lão Quân gật đầu, lão liền rút ra quả Iphone 6s plus made in thiên đình rồi giở album ảnh ra cho Na Tra xem, xem xong rõ và đủ mặt cả ba người Na Tra cũng gật đầu rồi đáp ứng, thấy vậy Lão Quân cũng gật đầu rồi quay đi để trở lại phía Đâu Suất cung, chỉ để lại Na Tra ở đó mà chờ đợi...
-----------------------
Quay lại ba mươi phút trước tại Cửu Tinh giới thì Vĩ Thành và Nguyệt Lệ đang ngồi trên giường mà nói chuyện phiếm vì hai người đã quá lâu không gặp và điều này giúp cho Nguyệt Lệ đã bớt giận dỗi Vĩ Thành.
Bỗng Vĩ Thành như cảm thấy khó chịu trong người, hắn đứng dậy đang định đi ra ngoài, Nguyệt Lệ thấy có biến liền đứng phắt dậy theo Vĩ Thành, nàng tiến lên phía trước rồi chặn đường trước mặt hắn mà chống nạnh như mấy bà thím mà gắt lên:
- Huynh lại muốn bỏ ta mà đi sao, được vậy thì cứ đi đi, đi luôn đi, từ lần sau đừng có tới đây tìm ta nữa!!!
Vĩ Thành nghe vậy thì cười nhẹ rồi nói:
- Đi cùng không???
Nguyệt Lệ nghe thấy vậy thì nàng cũng cất luôn cái vẻ mặt giận dỗi kia đi rồi thay vào đó là một nét mặt tươi cười rồi nhanh chóng tiến lại mà nắm chặt lấy tay của Vĩ Thành nhằm không cho hắn chạy, sau đó cả hai cùng nhau đi ra khỏi phòng, khi hai người vừa đi ra khỏi Ngọc Ninh cung, Vĩ Thành như nhớ ra điều gì liền quay sang Nguyệt Lệ rồi hỏi:
- Muội không xin phép Cửu Long đại đế sao???
Nguyệt Lệ nghe xong thì nở ra nụ cười vô cùng đáng yêu:
- Chẳng phải muội đã bảo Vô Vụ hộ vệ chuyển lời tới phụ thân rồi sao???
Vĩ Thành chỉ lắc đầu cười nhẹ rồi nhanh chóng thi triển tốc đằng vân để đưa cả hai người phi thăng lên không trung, chỉ một lúc sau thì hai người Vĩ Thành đã tới vùng rìa ranh giới có vòng kết giới để nối từ Cửu Tinh giới đến Bàn Cổ giới.
Vĩ Thành bước xuống khỏi tốc đằng vân trước rồi đưa tay ra để cho Nguyệt Lệ nắm lấy mà bước xuống tốc đằng vân, Nguyệt Lệ tuy e thẹn nhưng vẫn nắm lấy bàn tay của Vĩ Thành rồi bước xuống, Vĩ Thành sau đó vỗ tay và tốc đằng vân liền tan biến rồi sau đó hắn liền vận phép để mở ra kết giới rồi đưa tay ra hiệu mời Nguyệt Lệ đi vào cổng kết giới trước.
Tất cả những hành động đó của hai người đã bị Cửu Long đại đế từ xa quan sát, dù đang xem xét binh lính tập dượt để chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới với đám Thiết Cốt và ông ta đã theo dõi hết từ phía xa tuy nhiên vì cảnh giới của Nguyệt Lệ cũng chỉ mới đạt tới đại trung đế thần, cảnh giới tu vi này của nàng cũng tương đương với cảnh giới hóa giới bên tu tiên và phật hóa bên tu phật tức là hơn ba người Nguyễn Hoàng Dương hiện tại tận chín bậc cảnh giới.
Tuy nhiên dù cảnh giới của nàng đã có thể gọi là một bậc cao thủ nhưng so với cha nàng như vậy là chưa đủ, vì vậy nên nàng cũng không thể phát giác ra được cha mình đang quan sát nhưng ngược lại thì Vĩ Thành lại ở cảnh giới cao hơn nàng nên đã phát giác ra được, chờ cho Nguyệt Lệ đi qua cổng kết giới thì hắn mới hướng về phía Cửu Long đại đế chỉ gật đầu cười rồi cũng tiến vào cánh cổng không gian kia ngay sau khi Nguyệt Lệ bước vào....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.