Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Chương 88: Mỹ Nhân ''Phiếu Bé Ngoan''.

Flashpoint291

22/11/2023

Giọng nói của nữ nhân đó vừa dứt thì ngay lập tức cô nương đó liền tiến lại chỗ của đám người Tuấn Anh, khi này thì mọi người mới để ý thấy cô nàng này dù có dáng người trông vô cùng nóng bỏng tuy nhiên thì nàng lại che kín khuôn mặt ngàn vàng của mình giống như nhân vật Mộc Uyển Thanh trong bộ tiểu thuyết ''Thiên Long Bát Bộ'' của nhà văn Kim Dung và cả đám hy vọng là cô nàng này không bị sư phụ ép phải lấy bất kỳ người đàn ông nào nếu người đó nhìn thấy khuôn mặt của nàng như Mộc Uyển Thanh kia.

Ngây ngốc vì cô nàng trước mặt như này là đủ rồi, quay về với thực tại thì tưởng chừng như mọi thứ rất đỗi bình thường nhưng không rõ là vô tình hay cố ý khi mà cô nàng đó tiến lại phía mấy người bọn Tuấn Anh để xem xét tình hình của Lưu Kính Thiên thì cánh tay nàng lại khẽ chạm qua vai của Khải Vũ lại còn chưa kể tới hương nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người nàng càng khiến cho hắn như lên mây mà ngây ngốc như đứa trẻ lên 5, còn cô nàng kia thì nhìn qua vết thương của Kính Thiên thì nàng liền lấy ra trong túi quần một miếng vải nhỏ rồi quấn vào tay rồi hướng về phía Kính Thiên nói:

''Đạo sĩ, anh cố nhé, sẽ đau hơn khi này đó!!!''

Kính Thiên khi này thì cũng đã vô cùng đau sẵn từ trước, nhưng còn đang tỏ vẻ xuýt xoa nhân cơ hội lần đầu được tiếp xúc gần gũi với một nữ nhân thế này dù không rõ là một mỹ nhân hay không nhưng chắc chắn là đúng như hắn suy nghĩ, tuy vẫn còn đang mê mẩn cái mùi hương tỏa ra từ người cô nàng nhưng khi nghe được giọng nói ngọt ngào đó thì hắn đã hết cái vẻ ngây ngốc mà trở lại thực tại, hắn nhìn qua cô nàng này như muốn hỏi:

''Cố cái gì...''

Còn chưa kịp nói hết câu thì trong người Kính Thiên hắn lại nổi lên một cơn đau buốt đến tận óc, hắn cố gắng nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ được gần 4 giây thì đã không chịu được nữa mà hét lên:

''Á... á... á... đau chết tôi mất, ôi mẹ ơi... đau quá!!!!''

Và nguồn cơn của cơn đau đến nhức óc này của Kính Thiên cũng là chính do một tay của nàng với bộ đồ bó sát, bịt kín mặt này, nhân lúc nàng đang nói chuyện để thu hút sự chú ý của Kính Thiên thì nàng đã nhanh chóng rút cái gai kia độc kia ra khỏi chân của Kính Thiên, thấy công việc của mình đã xong thì nàng liền quay sang nói với Hà Nhị Phú:

''Vị thúc thúc này, bây giờ thúc hãy chở hắn tới bệnh viện gần nhất đi, đến đó thì cứ nói với bác sĩ là anh ấy bị nhiễm độc tố tetrodotoxin do ăn phải cá nóc hay bất kỳ lý do gì cũng được miễn là liên quan tới cá nóc chưa qua thẩm định!!!''

Hà Nhị Phú nghe xong thì cũng gật đầu rồi cùng với Kiến Phương đỡ Kính Thiên đứng lên, vừa định quay người đưa Kính Thiên ra xe nhưng như nhớ ra điều gì đó hắn lại hỏi:

''À chút nữa lại quên, vị tiểu cô nương này, thế còn vết thương thì ta phải nói sao, mấy tay bác sĩ cũng không phải là không biết gì???''

Khải Vũ bên này thì sau một hồi ngây ngẩn như bị anh em dưới âm câu mất hồn thì lúc này cũng đã trở lại mặt đất, cũng vừa hay nghe tới câu hỏi của gã sư huynh Nhị Phú và cũng có sẵn cái chủ ý là muốn thể hiện với cô nàng che mặt kia thì liền nói:

''Vậy thì huynh cứ bảo với mấy tay bác sĩ là bị kẻ xấu gì gì đó đánh úp như mấy vụ giang hồ thanh toán nhau á, Kính Thiên bị một thằng xiên phải và trong mũi lao có tetrodotoxin đi!!!''

Kiến Phương thì hồi nhỏ có thói quen đọc sách và thường đọc những cuốn sách y học của người mẹ Lâm Ái Liên quá cố của mình và hiện hắn cũng đã bỏ học tại đại học sư phạm và đang theo học ngành xét nghiệm y học của đại học của đại học y Bắc Kinh, dù cũng không liên quan tới khoa ngoại nhưng dù sao cũng là có kiến thức chuyên môn về y nên khi nghe Khải Vũ nói thế thì cũng gật gật đầu:

''Nghe cũng hợp lý đấy, vậy thì cứ thế mà theo thôi!!!''

Dứt câu thì Kiến Phương cũng quay sang nhìn Hà Nhị Phú:

''Sư huynh dìu cậu ta ra xe huynh thôi!!!''

Nhị Phú cũng gật gật đầu rồi ra xe trước mà mở cửa xe ra để cùng với Kiến Phương và Tịnh Hòa đưa Kính Thiên tới bệnh viện, ngay khi cả 4 người lên xe xong thì Nhị Phú cũng nổ máy mà phóng xe đi mất, thấy huynh đệ đi mất thì lúc này tại cái hồ nước chỉ còn lại ba người, Tuấn Anh thở dài, sau đó thì cũng quay sang phía cô nàng kia rồi cũng sắp xếp ngôn từ trong đầu rồi liền hỏi nàng với ý thăm dò cô nàng:

''Vừa rồi thấy cô động thủ, xem ra cô cũng không phải đơn giản nhỉ nhưng dù sao thì cũng đa tạ cô nương đã giúp đỡ!!!''

Cô nàng bí ẩn nghe Tuấn Anh nói thế thì cũng chẳng biết là sau lớp che mặt có cười hay không nhưng nhìn qua ánh mắt cô nàng thì có thể thấy được ý là không có gì, cô nàng nhìn Tuấn Anh rồi cũng gật gật đầu rồi sau đó cũng tra thanh kiếm còn lại trên tay vào trong vỏ kiếm rồi quay bước, đang định rời đi vào màn sương đêm thì Khải Vũ bỗng lên tiếng, dù có hơi ấp úng nhưng Tuấn Anh cũng hiểu là huynh đệ mình đang có ý định níu kéo cô nàng lại:

''Này, cô nương, à... nữ hiệp... à... thì... à...''

Hiểu ý của Khải Vũ, Tuấn Anh cũng đưa tay lên miệng mà cố gắng che đi cười đểu rồi dùng phép mà nói nhỏ điều mà chỉ có hai người nghe được:

''Tấn công đi!!!''

Nghe Tuấn Anh nói vậy thì như là động lực mới, như được tiếp thêm thần lực mà gia trì sức mạnh, Khải Vũ liền chạy tới phía cô nàng mà nói:

''Cô có thể cho tôi biết cao danh quý tính của cô được không???''

Sau câu hỏi nhạt như nước lã này của Khải Vũ thì trên biểu cảm mặt của Tuấn Anh cũng chỉ có một biểu cảm chán nản, tuy nhiên thì sau câu hỏi nhạt không thể nhạt hơn của Khải Vũ thì tưởng chừng như thất bại là điều không thể tránh khỏi nhưng ai ngờ, cô nàng không bước đi nữa mà dừng lại, không quay lại mà hỏi lại Khải Vũ:

''Liệu điều này có cần thiết không???''

Khải Vũ cũng chẳng biết trả lời cô nàng như thế nào ngoài việc chỉ có thể gãi đầu ú ớ:

''Ờ thì...''

Thấy Khải Vũ không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng thì cô nàng kia liền nói:

''Vậy thì tạm biệt, hữu duyên chúng ta sẽ có ngày tái ngộ..."

Khải Vũ không biết nói gì nữa, thấy bóng lưng cô nàng đã xa dần xa thì hắn đành làm liều, không nói không rằng mà trực tiếp hành động luôn, hắn liền dùng thuật phi thiên mà lướt người phi về phía nàng, vừa tới nơi thì không nói không rằng mà trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô nàng, định nói gì đó thì cô nàng trong tư thế quay lưng liền vung chân tung một cước về phía Khải Vũ.

Mắt thấy một cước phóng tới của cô nàng thì Khải Vũ sẵn với thân thủ linh hoạt của mình cũng xoay người né một cước này của nàng, phía này thì dưới một tán cây lớn, Tuấn Anh vừa nhắn tin với Hải Yến để nói chuyện gì đó rồi vừa xem Khải Vũ bên này tán gái theo phong cách kiếm hiệp cũng khiến cho hắn không thể bỏ lỡ.

Sau một hồi, cô nàng kia có vẻ không phải là đối thủ của Khải Vũ thì cũng đã đuối, cô nàng dường như đã bất lực và đành chấp nhận phương án đầu hàng trong tay của Khải Vũ, thấy kịch hay đã tới hồi kết, nhận thấy hai người đang mắt chạm mắt, môi suýt kề môi thì Tuấn Anh liền nói vọng lại để phá tan cái sự im ắng ngượng ngùng của hai người cũng như màn đêm mưa lạnh:

''Được đó huynh đệ nhưng liều quá đấy!!!''

Nghe tiếng của Tuấn Anh vọng đến thì như chột dạ, cả Khải Vũ và cô nàng liền buông nhau ra, Khải Vũ gãi đầu mà ngượng ngùng nhìn cô nàng:

''À... thì... à...''

Như đã lấy hết can đảm mà chẳng hiểu phần còn lại nó đi đâu hết kể từ khi gặp cô nàng này, hắn hít một hơi thật sâu rồi bỏ qua Tuấn Anh mà nhìn về phía cô nàng mà hỏi:

''Vậy... giờ tôi đã có thể được biết quý danh của cô chưa???''

Cô nàng nghe vậy thì đánh mắt nhìn sang chỗ khác mà ấp úng:



''À thì... cái này...''

Vừa hay thì Tuấn Anh cũng tiến lại phía hai người, rồi cô nàng cũng không để cho hai người Tuấn Anh và Khải Vũ tò mò lâu nữa, cô nàng chỉ thở dài sau đó thì liền cởi bỏ lớp khăn bịt mặt rồi quay lại nhìn hai người, ngay khi vừa thấy khuôn mặt cô nàng thì Tuấn Anh cũng phải ngây ngốc mà hỏi lại:

''Có phải tôi và cô đã gặp nhau rồi không, xem nào, có phải chúng ta đã gặp nhau ở trước phòng của tay hiệu trưởng Kỳ không???''

Khải Vũ nghe vậy thì quay sang phía Tuấn Anh rồi nhăn mặt lại mà hỏi:

''Này, hai người biết nhau rồi à???''

Tuấn Anh lắc đầu đáp:

''Không, chỉ là mới gặp nhau hôm qua thôi!!!"

Cô nàng kia nhìn Tuấn Anh cũng gật đầu, sau đó thì nhìn hai người mà giới thiệu:

''Tôi là Lý Mộng Nguyệt, có thể gọi tôi là Tiểu Nguyệt, là con gái riêng của Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh và cũng là đệ tử của Thái Ất chân nhân, tôi đã biết ba người từ lâu khi Na Tra và các anh đánh với Bích Khương Tử...''

Rồi nàng quay sang phía Tuấn Anh nói tiếp:

''Tôi được sư phụ giao nhiệm vụ ở trần gian là tróc quỷ để có thêm kinh nghiệm, ai ngờ nhiệm vụ đầu tiên của tôi lại là ở đây, tôi đã theo con quái này hơn một năm nhưng do thân cô thế cô nên cũng chưa điều tra ra được gì, nên một tháng qua tôi đã đi tìm trợ giúp nhưng không tìm được, vì thế nên khi mấy ngày trước có vụ án của nữ sinh tên Thư Anh nên tôi phải trở lại và nếu có gì đắc tội hay vướng chân thì mong anh đừng trách tội!!!''

Tuấn Anh cười:

''Không trách, có cái gì mà tôi phải trách với móc cô, tôi cũng đang cần có thêm người trợ giúp thì cô xuất hiện, tôi còn chưa cảm ơn cô thì thôi chứ trách móc gì!!!"

Bỗng Tuấn Anh thấy Khải Vũ có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại ấp úng, có vẻ như vị huynh đệ của mình dường như đã bị cô nàng này hớp hồn thì liền cười rồi nói:

''Tiểu Nguyệt cô nương, xem ra những lời cô nói trước đó thì có vẻ như cô hiểu con quái này khá rõ nhỉ???''

Tiểu Nguyệt cũng gật đầu rồi nói:

''Tôi cũng có thể coi là hiểu nó một chút ít nên mới để bảo kiếm cho nó lấy đi chứ!!!''

Tuấn Anh thấy vậy thì cũng nhanh chóng lựa nước đẩy thuyền cho Khải Vũ và Tiểu Nguyệt vì qua cái ánh mắt của hai người hắn có thể thấy được trong đó có thể là mối duyên đã định, hắn nói:

''À, vậy thì cảm phiền cô một chút, tôi có một việc nhỏ, không biết là nhờ cô có được không???''

Tiểu Nguyệt đáp:

''Anh có việc gì xin hãy nói, nếu giúp được tôi sẽ cố hết sức!!!''

Tuấn Anh gật đầu, sau đó thì cũng hướng về phía Khải Vũ vẫn còn đang ngây ngốc rồi trên khóe miệng lộ ra cười mà nhìn huynh đệ mình một cách nham hiểm:

''Thì liệu cô có thể cùng với huynh đệ của tôi chịu khó xuống nước để lấy binh khí lên không, tôi có vẻ như đã bị thương rồi, cần phải điều dưỡng lại khí tức à!!!''

Khải Vũ nghe được thì ngây người:

''Tôi á???''

Còn Tiểu Nguyệt bên này thì nhìn qua phía Khải Vũ mà trên nét mặt vẫn còn chút gì đó hơi e thẹn:

''Cái này....''

Không để nàng kịp từ chối thì Tuấn Anh liền nhanh trống ôm ngực mà đánh chống lảng:

''Ayzu, đau quá, đau quá, tôi sắp ngất rồi....''

Dứt lời hắn liền mặc kệ trời mưa hay tạnh liền ngồi bệt xuống đám cỏ pha đất mà giả vờ quên hết mẹ nó cái sự đời, còn hai người Khải Vũ và Tiểu Nguyệt thấy vậy thì cũng đành phải cùng nhau xuống nước, hai người quay sang nhìn nhau, như có thông giao, hai mắt vừa chạm nhau thì đã xấu hổ rồi quay đi... rồi không nói rằng, cả hai cùng vận phép mà rẽ nước làm hai rồi mở đường mà bước xuống hồ nước, Tuấn Anh khi này mở hé mắt thấy sự đã thành liền cười khẩy rồi nói vào hư không:

''Ước gì được nấy nhé huynh đệ, có kết quả thì đừng có quên ơn tôi!!!''

--------------------------

Khi này tại bệnh viện, liên tục những tiếng ''hú, ò, hú, ò..." của còi báo của xe cấp cứu từ ngoài bệnh viện vang lên, còn ở bên trong đường tới phòng khám tính cả bệnh nhân đang nằm trên giường đang được ba nàng y tá chăm sóc, một bác sĩ và hai người bình thường một già một trẻ với một sư thầy trẻ tuổi đang gấp rút đẩy chiếc giường vào phòng phẫu thuật, ngay khi các y tá và bác sĩ trưởng đẩy vào phòng cấp cứu thì một cô y tá dừng lại rồi ngăn ba người lại:

''Đây là khu vực không phận sự miễn vào, xin người nhà bệnh nhân hãy ở bên ngoài chờ đợi!!!''

Người đàn ông trung tuổi nghe thế thì cũng gật đầu đáp ứng, chờ cho cô y tá kia đi rồi hắn quay sang phía sư thầy và người thanh niên rồi nói:

''Phải công nhận là cô nàng bệnh nhân đó xinh thật, mà thôi sư đệ, Tịnh Hòa, hai người các đệ hãy mau chóng trở lại chỗ đám Tuấn Anh đi à, có lẽ bọn nó đang cần giúp đỡ, để ta ở đây là được rồi!!!''

Tịnh Hòa vừa quay người đang định đi thì bị Kiến Phương gọi giật lại rồi nói:

''Tên trọc nhà cậu muốn làm "trà xanh" hả, có Tuấn Anh ở đó cũng đã vướng víu đủ đường rồi, bây giờ việc của chúng ta là ở đây và chờ tên đạo sĩ kia thôi!!!''

Cả Tịnh Hòa và Nhị Phú nghe vậy nhưng vẫn chẳng hiểu gì, đang ngơ ngác, thấy vậy Kiến Phương cũng chán nản nói:



''Sao hai người quê vậy, Khải Vũ và cô nàng bịt mặt kia có giao tình đó, kiểu tình yêu sét đánh đó!!!''

Tịnh Hòa thắc mắc:

''Haizz, sao lại có thể như vậy được, hai người họ mới gặp nhau lần đầu mà!!!''

Kiến Phương nghe xong thì chỉ muốn gõ lên cái đầu trọc của hắn:

''Hừ, ai mà biết, muốn tìm hiểu kỹ thì đi mà tìm hai người đó mà hỏi thăm ấy!!!''

Tịnh Hòa gãi gãi cái đầu trọc mà cười hềnh hệch:

''Hề hề, sao ba tên các cậu hay thế nhỉ, cậu được gặp nàng cảnh sát ngọt nước, Tuấn Anh có cô em nhà giàu còn bây giờ lại đến lượt Khải Vũ gặp được cô nàng kiếm khách body nóng bỏng, tôi cũng muốn được như ba cậu à!!!''

Hà Nhị Phú cũng hùa vào:

''Ta cũng muốn à, không đòi hỏi gì nhiều mà chỉ cần như em gái bệnh nhân vừa rồi á!!!''

Kiến Phương hai tay đút túi nhìn hắn mà cười đểu:

''Ờ, huynh muốn thì cứ việc còn về vấn đề tẩu tẩu biết được thì đừng lôi ba người bọn đệ vào!!!''

Hà Nhị Phú nghe thấy hai chữ "tẩu tẩu" thì mặt lão liền biến sắc, lão xoa xoa hai tay:

''Hầy, ta không có ý đó à, ta chỉ là...''

Nhị Phú còn chưa nói hết câu thì cũng đúng lúc trong sảnh chờ chạy xồng xộc vào như chó tuột xích mà luôn mồm gào lên:

''Tố Mai, đừng bỏ anh mà Tố Mai...''

Rồi sau đó cũng là anh chàng đó nhưng không còn là tiếng gọi thảm thiết nữa mà là một giọng nói có phần đanh thép, khi cả ba người quay lại thì thấy đó là một cô gái với cái bụng bầu vượt mặt, nhìn qua thì có lẽ đã khoảng 8 tháng, có lẽ là gần sinh và phía sau cô nàng là hai cặp vợ chồng già có vẻ là hai bên thông gia đang trừng mắt nhìn tay kia còn cô nàng mang bầu đang trở thành một nữ hán tử đang vươn tay ra véo tai gã kia mà gằn lên:

'' Tố Mai là con nào!!!''

Dứt lời thì cô nàng cũng xách tai gã chồng tra nam của mình ra bên ngoài sảnh bệnh viện, còn Nhị Phú thấy một màn này thì không rét mà run, chỉ có thể rùng mình một cái rồi nuốt nước bọt cái ực vào cổ họng, cũng đúng lúc này thì một cô y tá đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người mà thông báo:

''Ai là người nhà của bệnh nhân Lưu Kính Thiên ạ bị giang hồ đánh ạ???''

Cả ba người liền tiến lại với ý là cả ba, sau đó thì cô y tá gật đầu rồi nói tiếp:

''Tình hình vết thương của bệnh nhân đã ổn định nhưng chúng tôi vẫn cần phải giữ lại để theo dõi thêm tình hình, bây giờ xin mọi người hãy đi theo tôi để ra làm thủ tục nhập viện rồi nộp viện phí tạm thời!!!''

Nghe thấy viện phí thì trên mặt Hà Nhị Phú và Tịnh Hòa xanh mặt, cả hai nhìn về phía Kiến Phương, thấy vậy Kiến Phương thở dài rồi nói gật đầu đáp ứng rồi đi theo cô y tá, sau một lúc điền thông tin xong, hắn liền đi ra phía quầy đóng tiền, đưa mã số bệnh nhân của Kính Thiên cho nhân viên thu tiền rồi hỏi:

''Xin hỏi là viện phí của huynh đệ tôi là bao nhiêu ạ???''

Người phụ nữ trung tuổi nhận lấy tờ mã số, quét một hồi rồi nói:

''Bệnh nhân Lưu Kính Thiên bị nhiễm độc cá nóc, tiền điều trị... v.v... là tổng cộng 1000 tệ, anh muốn nộp tiền mặt hay quẹt thẻ!!!''

Kiến Phương gật đầu rồi đáp:

''Chị gái, tôi trả tiền mặt, chị đẹp chờ tôi một chút để tôi đi rút tiền!!!''

Người phụ nữ nhìn Kiến Phương cười cười gật đầu đáp ứng rồi Kiến Phương liền hướng ra phía cửa để tìm góc khuất mà đi tới, thấy một góc khuất, hắn nhanh chóng bước nhanh tới, để ý thấy không còn một bóng người qua lại ở đây nữa, hắn liền móc túi quần sau mông mà lôi cái ví đã xẹp lép ra để xem xem còn bao nhiêu tiền.

Nhận thấy còn có hơn 5 tệ thì hắn cũng thở dài rồi nhanh chóng dùng phép chỉ thạch thành kim rồi vận phép khiến trong ví tiền của hắn ban đầu mỏng xẹp lép khi chỉ còn 5 tệ tiền lẻ bây giờ đã trở nên dày cộp, nhận thấy đã đạt yêu cầu, hắn liền dừng phép lại, sau đó thì trở lại bên trong thì khi vừa quay lại thì hắn giật mình khi thấy khuôn mặt quen thuộc đang cười đểu, hắn hít một hơi sâu rồi thở một cái, đến khi định thần lại thì chửi:

''Con mẹ nó, vẫn cái trò cũ, mà thôi, tình hình Khải Vũ với em gái kia thế nào rồi???''

Và người đến chính là Tuấn Anh, hắn nhìn Kiến Phương cười cười rồi sau đó liền dùng phép triệu ra phượng vân liên kích rồi ném về phía Kiến Phương, Kiến Phương sau đó cũng đưa tay ra chụp lấy thần khí của mình, Tuấn Anh sai đó nói tiếp:

''Đi gặp mọi người đã rồi tôi kể cho, hay lắm!!!''

Kiến Phương cũng cười sung sướng sau khi nghe sơ sơ qua lời của Tuấn Anh rồi sau đó thì cả hai cũng khoác vai nhau mà đi vào bên trong để thanh toán tiền viện phí, chờ sau khi Kiến Phương trả viện phí thì hai người cũng đã hội ngộ với Nhị Phú và Tịnh Hòa, hai người vừa thấy mặt của Tuấn Anh thì cũng vô cùng vui mừng, Tịnh Hòa nhìn quanh không thấy Khải Vũ và cô nương bí ẩn kia đâu, hắn tò mò hỏi Tuấn Anh:

''Này, Khải Vũ huynh đệ đâu rồi???''

Tuấn Anh nghe vậy thì cười:

''Bị bắt rồi, thôi ra chỗ kia ngồi tôi kể cho, cái này hay lắm, nhưng trước tiên thì hãy xem cái này đã, cực đẹp, full hd không che luôn!!!''

Tịnh Hòa thấy vậy thì cũng há hốc mồm:

''Nhanh vậy sao???''

Tuấn Anh không để ý xung quanh liền nhanh chóng rút con máy Samsung do Hải Yến tặng ra rồi đưa cho ba người xem và tấm ảnh đó cũng khiến cho ba người Kiến Phương xem xong cũng không khỏi gật gù khen ngợi, Hà Nhị Phú gật đầu:

''Khá lắm, khá lắm, cô nương này theo ta thấy cũng phải là một cực phẩm đó!!!''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook