Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.
Chương 19: Người Thương Cũ.
Flashpoint291
08/12/2022
Sau một ngày trở về nhà và được ngủ trên chiếc giường đệm quen thuộc nên không phải lúc nào cũng bị dựng dậy giữa đêm bởi đám linh hồn giúp việc như ở trên Liên Mộc sơn nên hắn đã ngủ một mạch tới tận sáng ngày hôm sau như một người thiếu ngủ nhiều ngày sau khi được chữa khỏi bệnh...
Đang mê man bỗng Tuấn Anh chợt bừng tỉnh mà ngồi bật, vừa định bước xuống nhà thì mới nhớ ra là mình đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực luyện tập ở Liên Mộc sơn của sư phụ, còn cha mẹ hắn đã đi công tác xa từ sáng sớm nên chỉ có một mình hắn ở trong nhà, hắn mắt cụp mắt mở nhưng vẫn còn ngái ngủ, nhìn điện thoại thì thấy trên màn hình mới có 7 giờ 25 phút thì hắn cũng chẳng thèm để tâm tới xung quanh nữa lại ngả người nằm xuống giường mà tiếp tục công cuộc ngủ nướng...
Sau khoảng thời gian tưởng chừng như hơn 3 giờ đồng hồ, lúc này hắn mới tỉnh hẳn, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì vừa bước xuống tầng dưới rồi đi vào phòng khách thì thấy trên bàn uống nước ngoài bộ ấm trà ra thì mẹ hắn Huyền Chân đã để một tờ giấy và kèm theo đó là năm tờ 100 tệ bên cạnh, hắn cầm tờ giấy lên xem thì nội dung có có ghi đại loại là:
- "Cha, mẹ hôm nay đi công tác xa không về, con ở nhà một mình hai đến ba ngày nhé!!!"
Hắn đọc xong liền lắc đầu cười rồi nhìn lại đồng hồ thấy mới có 8 giờ 47 phút sáng, thấy vẫn còn sớm, hắn liền nhắn tin để tìm hai người Khải Vũ và Kiến Phương đi ăn sáng nhưng sau khi nhắn tin mãi thì cả hai đều báo bận nên không đi được, lúc này thấy chỉ còn một mình nên hắn cũng cầm lấy cả 500 tệ lên định đi một mình, bỗng cảm thấy 500 tệ bây giờ đối với mình thì cũng hơi ít, hắn đành than phiền:
- Haizz, có 500 tệ thì hơi ít quá không mẹ!!!
Hắn thở dài rồi sờ xuống cả hai túi quần thì bên trong chỉ còn đúng cái nịt, hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi tự lẩm bẩm:
- Hề hề, suýt quên tiền tiêu ăn vặt hết rồi mà ta có phép thì để làm gì cơ chứ, chẳng nhẽ chỉ để làm cảnh!!!
Dứt lời hắn liền vận linh lực rồi dùng phép mà chỉ vào trong túi quần nhưng không rõ là do quá đà hay dùng phép chưa thuần thục mà bục một cái, cả người hắn bị một áp lực lớn tác động mà ngã lăn ra đất còn túi quần à mà làm gì còn túi quần nữa, những gì còn lại của cái quần thì chỉ là hai ống quần, nói chung là cả cái quần của hắn đã rách tan nát vì không có đủ không gian để chứa và trong trường hợp này của hắn thì câu ngập trong tiền là có thật.
Cố gắng vùng vẫy rồi khi đứng dậy thì hắn thấy xung quanh mình chỉ toàn tiền, toàn tiền là tiền vung vãi như một ông tỷ phú nào đó đổ hết hàng chục bao tải tiền ra nhà hắn vậy, hắn lại ngó xuống thì thấy cái quần của mình đã tan nát, không còn như hình dáng ban đầu, còn hắn thì chỉ mặc đúng một chiếc quần boxer để che đi thằng em bên dưới, hắn thấy vậy thì thở dài mà than vãn:
- Tiền đè chết người là có thật à!!!
Nói xong hắn lại vận phép để thu gom hết cái đống tiền này lại rồi cũng đi thay một cái quần mới, rồi trở lại phòng khách mà dọn dẹp xong cái đống mà ai cũng muốn, dọn xong hắn cũng không dám vận phép nhiều mà chỉ dám dùng một phần nhỏ của nhỏ linh lực mà biến ra khoảng hơn 1500 tệ chứ không nhiều để sau đó còn đi ra ngoài mà ăn chơi đập phá.
Khi hắn tiến ra ngoài sân và mở cửa garage ô tô của gia đình nhưng buồn một nỗi là hắn mới nhớ ra là con xe ô tô thì cha mẹ đã đi, còn em bé Triumph Street Twin của một ông chú mua từ Mỹ gửi về cho hắn thì nó cũng đã bị Nguyễn Khang nhân lúc hắn đi theo Hoàng Quy lão nhân học đạo đã bán đi cho một tay chơi mô tô có tiếng vào mấy tháng trước.
Biết cũng chẳng thể làm gì được nên hắn đành thở dài mà dùng xe căng hải rồi đi ra ngoài để lấp cái lỗ trống trong dạ dày trước đã rồi có gì thì mua xe sau, dù gì thì hắn cũng cần phương tiện vì sắp tới đi học đại học.
Bắt chuyến xe buýt đầu phố để đi tới con phố Dongfeng, sau đó chọn đại vào một quán ăn, trả tiền xe rồi ngó lên biển hiệu thì đây là một nhà hàng khá ngon tên ZAX BBQ, không suy nghĩ nhiều vì bụng đã réo lên, hắn liền bước vào bên trong thì mùi hương của nước sốt lẫn thịt bò nóng hổi của những thực khách xung quanh càng khiến cho cái bụng rỗng của hắn réo lên càng dữ hơn, tìm một bạn nhân viên rồi order một suất đặc biệt và chỉ sau một vài phút ngắn ngủi thì hắn cũng đã được thỏa mãn cơn đói.
Sau khi nhận được suất ăn, hắn liền quên hết sự đời mà tập trung vào chuyên môn, đang ăn thì một cô gái khá xinh đẹp không biết từ đâu bước tới rồi ngồi đối diện hắn, còn đang không quan tâm lắm thì cô gái kia đã chủ động mở lời trước:
- À xin lỗi, anh có phải Tuấn Anh nhà Khang thúc thúc không???
Tuấn Anh nghe vậy thì giật mình, rồi ngẩng mặt lên và lúc này hắn như ngây người ra vì cô em này vô cùng ngon ngọt, ăn mặc khá mát mẻ đặc biệt còn hai quả bưởi bồng bềnh dưới tấm áo trắng bó sát khiến hắn không rời mắt còn đang ngây ngốc, hắn còn miệng và mũi mình thì dính một chút nước sốt đỏ, cô nàng đối diện nhìn thấy vậy thì cười:
- Này, tôi xinh quá hay sao vậy???
Tuấn Anh bừng tỉnh, nhìn một lúc thì thấy cô em này khá quen nhưng không nhớ rõ là ai nên cũng chỉ biết lắc đầu mà cười trừ:
- À, thì đúng rồi mà em là...
Suy nghĩ một lúc rồi như nhớ ra gì liền nói:
- Là Hướng Ly đúng không???
Cô gái kia cười tươi và để lộ ra hàm răng trắng và đều dưới đôi môi hồng càng khiến cho hắn ngây ngốc:
- Là Hướng Thi ngốc ạ, cô gái mà hồi cấp 3 anh hay nhờ giữ bí mật với lại ôm khi say rượu nhà bên đó, hai năm qua anh đi mà quên em rồi sao???
Tuấn Anh nghe xong thì đỏ mặt lên một chút rồi cũng cười cười lấy lệ:
- À anh nhớ rồi, thì tại em chuyển nhà đi, anh cũng đi nước ngoài một thời gian nên có những chuyện nhớ nhớ quên quên, nhưng em thì anh vẫn nhớ đó!!!
Cô gái tên Hướng Thi cũng cười:
- Lại chém gió, anh ăn đi rồi chút nữa hai chúng ta đi chơi một chút, coi như thực hiện lời hứa bốn năm trước vậy!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng cười, mặc dù chẳng nhớ là có lời hứa gì với nàng cả:
- Ừ, anh cũng rảnh, em cố chờ anh một chút nhé, anh phải lấp cái chỗ trống trong bụng đã!!!
Như có thêm nguồn động lực, hắn liền ăn nhanh hết sức có thể rồi năm phút sau cũng giải quyết xong đám đồ ăn rồi cũng thanh toán, sau đó hắn cùng với Hướng Thi đi dạo phố, nhìn từ xa thì hai người giống như bao đôi tình nhân khác và rồi hắn bị cô nàng kéo vào Xintiandi Shopping Center và kết quả là hắn bị cô nàng coi là giá đỡ để xách đồ cho cô nàng.
Hai người đi chơi thêm một số địa điểm cũ để ôn lại kỷ niệm và Tuấn Anh cũng dần nhớ ra người mà mình đang đi cùng đây chính là em hàng xóm cũ đã chuyển nhà đi từ 4 năm trước và cũng là tình đầu năm 15 tuổi của mình, cha mẹ hắn cũng rất yêu quý cô gái tên Hướng Thi này.
Có lần Huyền Chân còn đùa là sau này muốn Hướng Thi trở thành con dâu của mình, nhớ lại những lúc đó Tuấn Anh chỉ có thể khẽ liếc trộm sang bên mà lén lút nhìn nàng mà cười. Hai người sau khi mua sắm rồi ăn kem, nói chuyện thêm một hồi về dự định trong tương lai, chẳng hiểu như có phép lạ nào đó mà thoắt cái đã tới cuối ngày, hai người sau khi vui chơi thì Hướng Thi do còn có một chút việc, khi nàng nhận ra đã khá muộn nên đã cùng Tuấn Anh bắt taxi để trở về nhà.
Tuấn Anh trên xe lúc này sau khi đi chơi với nàng đã nhớ ra rất nhiều kỷ niệm khi xưa, dù chuyện tình cảm của hai người vẫn còn dang giở nhưng không vì thế hắn không quan tâm tới nàng mà ngược lại hắn cũng dành rất nhiều cảm tình với nàng.
Xe đến nơi thì chờ cho xe dừng lại, hắn vừa xuống xe, còn đang định mở cửa cho Hướng Thi xuống thì cô nàng xua tay mà vẫn ngồi lại trên xe, nàng nói gì đó với tay tài xế, hiểu ý thì tay tài xế cũng kéo kính cách âm ở phía sau lên rồi chờ đợi, rồi nàng quay sang nhìn Tuấn Anh mà nở nụ cười với hắn, rồi lại thở dài mà nói:
- Mà Tuấn Anh này, có thể là anh mới trở về nên không biết nhưng em chỉ muốn nói là em thích anh nhưng thời gian của em không còn nhiều, em hy vọng sau này chúng ta khi gặp lại...
Nàng không kịp nói hết thì cổ họng nàng như nghẹn ứ lại, hai mắt nàng đã đỏ hoe rồi bắt đầu rưng rưng lệ rồi nghẹn ngào lại, Tuấn Anh đang định nói gì đó thì cô nàng đã đóng cửa xe lại rồi giục tay tài xế nổ máy mà đi.
Trên xe, nàng với đôi mắt đẫm lệ mà quay lại nhìn hắn qua cửa kính rồi cũng vẫy tay chào hắn coi như lời tạm biệt, Tuấn Anh cũng nhìn theo nàng qua tấm kính rồi bóng hình nàng và chiếc xe cũng mờ xa, hắn ngước lên trời khẽ thở dài.
Đứng lại tẩn ngẩn một hồi rồi hắn cũng quay trở lại trong nhà, vào phòng khách, bật đèn rồi như vô hồn mà ngồi phịch xuống ghế, vô thức xỏ tay vào túi mình bỗng hắn sờ được một mảnh giấy trong túi quần, hắn tò mò liền lấy ra rồi giở ra để đọc và trong đó là những lời từ đáy lòng của Hướng Thi:
- "Haizz, chúng ta đã quen nhau từ lâu, em cũng không giấu giếm gì với anh nữa. Em đã yêu anh ngay khi hai người chúng ta đi chơi buổi cuối cùng với lớp. Khi biết tin anh bị bệnh, em cũng đã vô cùng lo lắng nhưng do khoảng cách nên em cũng bất lực chẳng thể làm gì được, em chỉ biết cầu nguyện cho anh. Sau khi anh đi khoảng 6 tháng thì em và mẹ đã quyết định chuyển ra nước ngoài. Hôm qua vô tình em được cha mẹ anh thông báo anh trở về nên em cũng quay trở lại để gặp anh. Gặp được anh rồi thì em cũng rất vui, tạm biệt anh và yêu anh. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại, đừng đổi số nhé, em khi nào sang tới nơi sẽ gọi cho anh!!!"
Đọc xong, lời nhắn của Hướng Thi, hai mắt Tuấn Anh cũng đỏ hoe hơi ngấn lệ, hắn khẽ thở dài rồi vò nát tờ giấy nhưng không muốn quên đi tình cảm của nàng, hắn nhắm chặt mắt để ép nước mắt cố kìm nén cảm xúc mà tự thẹn với lòng mình:
- Xin lỗi, nhưng anh không xứng để yêu em!!!
Mặc dù hắn có phép thần thông, muốn đuổi theo nàng để nói lời yêu nhưng lại không có đủ dũng khí để làm điều đó....
----------------
Buổi tối mịt, trên một con đường cao tốc liên tỉnh với những ánh đèn vàng, một gã đi xe phân khối lớn, tỏ ra bố đời không thèm đội mũ bảo hiểm mà đang lao đi với tốc độ cao, lại còn không biết sợ mà lạng lách đánh võng ngay trên đường cao tốc, không những thế hắn còn đang lái xe trên làn đường dành cho xe ô tô, điều này khiến cho cánh tài xế vô cùng nóng mắt với thằng chết dẫm này.
Một người đàn ông trung tuổi đang lái xe thì vốn cũng đã tức cộng thêm mệt mỏi vì công việc ở công ty, đi về nhà lại gặp cái cảnh tượng như này thì vô cùng nóng mắt vì liên tục bị thằng lái mô tô kia vỉa đầu mấy lần đã khiến ông ta phải phanh gấp nên tỏ ra vô cùng khó chịu.
Khi ông ta bấm còi xe để báo cho tay lái mô tô là xin vượt nhưng bấm mãi mà tên lái mô tô không những không nhường đường, mà hắn lại còn quay lại rồi giơ ngón tay giữa lên như thách thức lòng kiên nhẫn của ông ta.
Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến, do ngoái đầu lại trêu ngươi ông chú kia mà gã lái ô tô đã phóng xe sang làn đường đối diện và rầm một cái, một chiếc xe container đi đúng làn đường của mình, lại đang phóng nhanh và do không kịp phản ứng nên đâm phải thằng này, kéo lê nó một đoạn dài và đã tiễn thằng này lên chầu ông bà tổ tiên nhà nó sớm hơn so với dự kiến. Ông chú nhìn gương chiếu hậu thấy vậy thì cũng cười tỏ ra vô cùng hài lòng:
- Chết cụ mày đi thằng chó!!!
Còn ông chú lái xe container, sau khi đâm chết tay lái mô tô thì giật mình liền phanh xe lại cái két, vết lốp xe đen xì in hằn lên mặt đường, ông chú hốt hoảng bước xuống xe thấy cảnh này mặt mũi tái mét, hai hàm răng đánh vào nhau run cầm cập, vì cái họa này:
- Trời ạ, đi làm vì miếng cơm manh áo mà lại gặp đúng phải thằng không muốn sống thế này!!!
Dưới mặt đường, những gì còn lại của thằng cu lái môtô phân khối lớn thì chỉ còn lại cái thân hình nằm bất động trên vũng máu, cái đầu hắn bị bánh xe đè bẹp rồi kéo lên hơn 20 mét trên mặt đường để tạo ra một vệt máu dài kèm theo chút gì đó trắng trắng như bã đậu, hiển nhiên đó chính là não của hắn.
Còn chiếc xe mô tô thì tầm này chỉ có thể là đi vào nhà máy sắt vụn trên Thái Nguyên mà thôi...
Đó là những gì đối với thế giới hữu hình, còn thế giới vô hình thì sau khi hồn thằng lái xe mô tô lìa khỏi xác thì ngay lập tức đã bị một tay của ai đó túm lấy, tuy chết rồi nhưng thằng này vẫn to mồm:
- Thả bố mày ra thằng chó, mày có biết bố mày là ai không!!!
Và như bao người khác, khi chết thì linh hồn đã mở ra linh chí nên có thể nhận biết được thế giới tâm linh, còn đang chửi bới om sòm thì bỗng linh hồn của thằng này như cứng đơ lại rồi run lẩy bẩy như bị trúng gió khi nhìn thấy mặt của kẻ đang giữ hắn:
- Đại... đại... nhân, tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy núi cao, xin ngài hãy cho tiểu nhân đi đầu thai ạ!!!
Kẻ đó nhìn thằng này rồi cười, tiếng cười đến rợn cả tóc gáy với linh hồn thằng lái xe mô tô kia:
- Được nhưng với một điều kiện!!!
Linh hồn thằng lái mô tô ấp ứng hỏi lại:
- Điều kiện gì ạ???
Kẻ đó cười:
- Đơn giản lắm, trước tiên ta sẽ rút một phách của ngươi ra và cho nhà ngươi một chút công lực còn ngươi sẽ bám theo kẻ mà ngươi thấy chướng mắt, làm loạn cả nhà hắn cho ta, sau khi hắn chết thì hãy lôi linh hồn hắn về đây cho ta, lúc đó ta sẽ cho nhà ngươi là phó tướng của ta, đời đời kiếp kiếp hưởng thú vui, không phải đi đầu thai!!!
Nói xong, hắn liền đưa bàn tay gai góc của mình lên đầu linh hồn rồi truyền một phần nội lực của mình vào, còn thằng lái mô tô thì như cảm nhận được trong hồn lực của mình vô cùng sảng khoái, linh hồn thằng lái mô tô cũng cảm thấy lời đề nghị của kẻ không rõ mặt vô cùng hay, hắn liền gật đầu lia lia:
- Ha ha, chủ nhân, em cũng nóng mắt với thằng cha đó, em sẽ hành cho thằng già đó sống không bằng chết!!!
Dứt lời hắn liền bay vút đi, quên luôn cả cái thân xác không còn nguyên vẹn của mình đang được đắp chiếu mà nằm lạnh lẽo nơi trần gian, còn ông chú kia, sau khi về tới nhà thì thằng con trai đã lon ton chạy ra đón, thấy con, ông ta cũng vui vẻ như vơi hết nỗi khổ trong lòng mà bế con lên rồi hỏi:
- Ngày hôm nay con trai của cha có vui không???
Thằng bé ôm chầm lấy cha mà cười:
- Con vui lắm cha ạ, hôm nay con còn được Tuấn Anh ca ca nhà Khang bá bá mua cho cả túi snack mực to cực cơ, cha vào ăn với con đi!!!
Ông ta cũng gật đầu với con trai rồi quay sang hỏi vợ mình:
- Ồ, Tuấn Anh nhà Khang ca, nó về rồi sao hả em???
Người vợ nhìn trẻ hơn ông ta đến cả chục tuổi, cô vợ cầm hộ ca táp của ông ta mà gật đầu:
- Cậu ấy về rồi, mà cũng đã khuya sợ rằng cậu ấy đã đi ngủ, có gì mai nhà mình sang thăm!!!
Đang mê man bỗng Tuấn Anh chợt bừng tỉnh mà ngồi bật, vừa định bước xuống nhà thì mới nhớ ra là mình đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực luyện tập ở Liên Mộc sơn của sư phụ, còn cha mẹ hắn đã đi công tác xa từ sáng sớm nên chỉ có một mình hắn ở trong nhà, hắn mắt cụp mắt mở nhưng vẫn còn ngái ngủ, nhìn điện thoại thì thấy trên màn hình mới có 7 giờ 25 phút thì hắn cũng chẳng thèm để tâm tới xung quanh nữa lại ngả người nằm xuống giường mà tiếp tục công cuộc ngủ nướng...
Sau khoảng thời gian tưởng chừng như hơn 3 giờ đồng hồ, lúc này hắn mới tỉnh hẳn, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì vừa bước xuống tầng dưới rồi đi vào phòng khách thì thấy trên bàn uống nước ngoài bộ ấm trà ra thì mẹ hắn Huyền Chân đã để một tờ giấy và kèm theo đó là năm tờ 100 tệ bên cạnh, hắn cầm tờ giấy lên xem thì nội dung có có ghi đại loại là:
- "Cha, mẹ hôm nay đi công tác xa không về, con ở nhà một mình hai đến ba ngày nhé!!!"
Hắn đọc xong liền lắc đầu cười rồi nhìn lại đồng hồ thấy mới có 8 giờ 47 phút sáng, thấy vẫn còn sớm, hắn liền nhắn tin để tìm hai người Khải Vũ và Kiến Phương đi ăn sáng nhưng sau khi nhắn tin mãi thì cả hai đều báo bận nên không đi được, lúc này thấy chỉ còn một mình nên hắn cũng cầm lấy cả 500 tệ lên định đi một mình, bỗng cảm thấy 500 tệ bây giờ đối với mình thì cũng hơi ít, hắn đành than phiền:
- Haizz, có 500 tệ thì hơi ít quá không mẹ!!!
Hắn thở dài rồi sờ xuống cả hai túi quần thì bên trong chỉ còn đúng cái nịt, hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi tự lẩm bẩm:
- Hề hề, suýt quên tiền tiêu ăn vặt hết rồi mà ta có phép thì để làm gì cơ chứ, chẳng nhẽ chỉ để làm cảnh!!!
Dứt lời hắn liền vận linh lực rồi dùng phép mà chỉ vào trong túi quần nhưng không rõ là do quá đà hay dùng phép chưa thuần thục mà bục một cái, cả người hắn bị một áp lực lớn tác động mà ngã lăn ra đất còn túi quần à mà làm gì còn túi quần nữa, những gì còn lại của cái quần thì chỉ là hai ống quần, nói chung là cả cái quần của hắn đã rách tan nát vì không có đủ không gian để chứa và trong trường hợp này của hắn thì câu ngập trong tiền là có thật.
Cố gắng vùng vẫy rồi khi đứng dậy thì hắn thấy xung quanh mình chỉ toàn tiền, toàn tiền là tiền vung vãi như một ông tỷ phú nào đó đổ hết hàng chục bao tải tiền ra nhà hắn vậy, hắn lại ngó xuống thì thấy cái quần của mình đã tan nát, không còn như hình dáng ban đầu, còn hắn thì chỉ mặc đúng một chiếc quần boxer để che đi thằng em bên dưới, hắn thấy vậy thì thở dài mà than vãn:
- Tiền đè chết người là có thật à!!!
Nói xong hắn lại vận phép để thu gom hết cái đống tiền này lại rồi cũng đi thay một cái quần mới, rồi trở lại phòng khách mà dọn dẹp xong cái đống mà ai cũng muốn, dọn xong hắn cũng không dám vận phép nhiều mà chỉ dám dùng một phần nhỏ của nhỏ linh lực mà biến ra khoảng hơn 1500 tệ chứ không nhiều để sau đó còn đi ra ngoài mà ăn chơi đập phá.
Khi hắn tiến ra ngoài sân và mở cửa garage ô tô của gia đình nhưng buồn một nỗi là hắn mới nhớ ra là con xe ô tô thì cha mẹ đã đi, còn em bé Triumph Street Twin của một ông chú mua từ Mỹ gửi về cho hắn thì nó cũng đã bị Nguyễn Khang nhân lúc hắn đi theo Hoàng Quy lão nhân học đạo đã bán đi cho một tay chơi mô tô có tiếng vào mấy tháng trước.
Biết cũng chẳng thể làm gì được nên hắn đành thở dài mà dùng xe căng hải rồi đi ra ngoài để lấp cái lỗ trống trong dạ dày trước đã rồi có gì thì mua xe sau, dù gì thì hắn cũng cần phương tiện vì sắp tới đi học đại học.
Bắt chuyến xe buýt đầu phố để đi tới con phố Dongfeng, sau đó chọn đại vào một quán ăn, trả tiền xe rồi ngó lên biển hiệu thì đây là một nhà hàng khá ngon tên ZAX BBQ, không suy nghĩ nhiều vì bụng đã réo lên, hắn liền bước vào bên trong thì mùi hương của nước sốt lẫn thịt bò nóng hổi của những thực khách xung quanh càng khiến cho cái bụng rỗng của hắn réo lên càng dữ hơn, tìm một bạn nhân viên rồi order một suất đặc biệt và chỉ sau một vài phút ngắn ngủi thì hắn cũng đã được thỏa mãn cơn đói.
Sau khi nhận được suất ăn, hắn liền quên hết sự đời mà tập trung vào chuyên môn, đang ăn thì một cô gái khá xinh đẹp không biết từ đâu bước tới rồi ngồi đối diện hắn, còn đang không quan tâm lắm thì cô gái kia đã chủ động mở lời trước:
- À xin lỗi, anh có phải Tuấn Anh nhà Khang thúc thúc không???
Tuấn Anh nghe vậy thì giật mình, rồi ngẩng mặt lên và lúc này hắn như ngây người ra vì cô em này vô cùng ngon ngọt, ăn mặc khá mát mẻ đặc biệt còn hai quả bưởi bồng bềnh dưới tấm áo trắng bó sát khiến hắn không rời mắt còn đang ngây ngốc, hắn còn miệng và mũi mình thì dính một chút nước sốt đỏ, cô nàng đối diện nhìn thấy vậy thì cười:
- Này, tôi xinh quá hay sao vậy???
Tuấn Anh bừng tỉnh, nhìn một lúc thì thấy cô em này khá quen nhưng không nhớ rõ là ai nên cũng chỉ biết lắc đầu mà cười trừ:
- À, thì đúng rồi mà em là...
Suy nghĩ một lúc rồi như nhớ ra gì liền nói:
- Là Hướng Ly đúng không???
Cô gái kia cười tươi và để lộ ra hàm răng trắng và đều dưới đôi môi hồng càng khiến cho hắn ngây ngốc:
- Là Hướng Thi ngốc ạ, cô gái mà hồi cấp 3 anh hay nhờ giữ bí mật với lại ôm khi say rượu nhà bên đó, hai năm qua anh đi mà quên em rồi sao???
Tuấn Anh nghe xong thì đỏ mặt lên một chút rồi cũng cười cười lấy lệ:
- À anh nhớ rồi, thì tại em chuyển nhà đi, anh cũng đi nước ngoài một thời gian nên có những chuyện nhớ nhớ quên quên, nhưng em thì anh vẫn nhớ đó!!!
Cô gái tên Hướng Thi cũng cười:
- Lại chém gió, anh ăn đi rồi chút nữa hai chúng ta đi chơi một chút, coi như thực hiện lời hứa bốn năm trước vậy!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì cũng cười, mặc dù chẳng nhớ là có lời hứa gì với nàng cả:
- Ừ, anh cũng rảnh, em cố chờ anh một chút nhé, anh phải lấp cái chỗ trống trong bụng đã!!!
Như có thêm nguồn động lực, hắn liền ăn nhanh hết sức có thể rồi năm phút sau cũng giải quyết xong đám đồ ăn rồi cũng thanh toán, sau đó hắn cùng với Hướng Thi đi dạo phố, nhìn từ xa thì hai người giống như bao đôi tình nhân khác và rồi hắn bị cô nàng kéo vào Xintiandi Shopping Center và kết quả là hắn bị cô nàng coi là giá đỡ để xách đồ cho cô nàng.
Hai người đi chơi thêm một số địa điểm cũ để ôn lại kỷ niệm và Tuấn Anh cũng dần nhớ ra người mà mình đang đi cùng đây chính là em hàng xóm cũ đã chuyển nhà đi từ 4 năm trước và cũng là tình đầu năm 15 tuổi của mình, cha mẹ hắn cũng rất yêu quý cô gái tên Hướng Thi này.
Có lần Huyền Chân còn đùa là sau này muốn Hướng Thi trở thành con dâu của mình, nhớ lại những lúc đó Tuấn Anh chỉ có thể khẽ liếc trộm sang bên mà lén lút nhìn nàng mà cười. Hai người sau khi mua sắm rồi ăn kem, nói chuyện thêm một hồi về dự định trong tương lai, chẳng hiểu như có phép lạ nào đó mà thoắt cái đã tới cuối ngày, hai người sau khi vui chơi thì Hướng Thi do còn có một chút việc, khi nàng nhận ra đã khá muộn nên đã cùng Tuấn Anh bắt taxi để trở về nhà.
Tuấn Anh trên xe lúc này sau khi đi chơi với nàng đã nhớ ra rất nhiều kỷ niệm khi xưa, dù chuyện tình cảm của hai người vẫn còn dang giở nhưng không vì thế hắn không quan tâm tới nàng mà ngược lại hắn cũng dành rất nhiều cảm tình với nàng.
Xe đến nơi thì chờ cho xe dừng lại, hắn vừa xuống xe, còn đang định mở cửa cho Hướng Thi xuống thì cô nàng xua tay mà vẫn ngồi lại trên xe, nàng nói gì đó với tay tài xế, hiểu ý thì tay tài xế cũng kéo kính cách âm ở phía sau lên rồi chờ đợi, rồi nàng quay sang nhìn Tuấn Anh mà nở nụ cười với hắn, rồi lại thở dài mà nói:
- Mà Tuấn Anh này, có thể là anh mới trở về nên không biết nhưng em chỉ muốn nói là em thích anh nhưng thời gian của em không còn nhiều, em hy vọng sau này chúng ta khi gặp lại...
Nàng không kịp nói hết thì cổ họng nàng như nghẹn ứ lại, hai mắt nàng đã đỏ hoe rồi bắt đầu rưng rưng lệ rồi nghẹn ngào lại, Tuấn Anh đang định nói gì đó thì cô nàng đã đóng cửa xe lại rồi giục tay tài xế nổ máy mà đi.
Trên xe, nàng với đôi mắt đẫm lệ mà quay lại nhìn hắn qua cửa kính rồi cũng vẫy tay chào hắn coi như lời tạm biệt, Tuấn Anh cũng nhìn theo nàng qua tấm kính rồi bóng hình nàng và chiếc xe cũng mờ xa, hắn ngước lên trời khẽ thở dài.
Đứng lại tẩn ngẩn một hồi rồi hắn cũng quay trở lại trong nhà, vào phòng khách, bật đèn rồi như vô hồn mà ngồi phịch xuống ghế, vô thức xỏ tay vào túi mình bỗng hắn sờ được một mảnh giấy trong túi quần, hắn tò mò liền lấy ra rồi giở ra để đọc và trong đó là những lời từ đáy lòng của Hướng Thi:
- "Haizz, chúng ta đã quen nhau từ lâu, em cũng không giấu giếm gì với anh nữa. Em đã yêu anh ngay khi hai người chúng ta đi chơi buổi cuối cùng với lớp. Khi biết tin anh bị bệnh, em cũng đã vô cùng lo lắng nhưng do khoảng cách nên em cũng bất lực chẳng thể làm gì được, em chỉ biết cầu nguyện cho anh. Sau khi anh đi khoảng 6 tháng thì em và mẹ đã quyết định chuyển ra nước ngoài. Hôm qua vô tình em được cha mẹ anh thông báo anh trở về nên em cũng quay trở lại để gặp anh. Gặp được anh rồi thì em cũng rất vui, tạm biệt anh và yêu anh. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại, đừng đổi số nhé, em khi nào sang tới nơi sẽ gọi cho anh!!!"
Đọc xong, lời nhắn của Hướng Thi, hai mắt Tuấn Anh cũng đỏ hoe hơi ngấn lệ, hắn khẽ thở dài rồi vò nát tờ giấy nhưng không muốn quên đi tình cảm của nàng, hắn nhắm chặt mắt để ép nước mắt cố kìm nén cảm xúc mà tự thẹn với lòng mình:
- Xin lỗi, nhưng anh không xứng để yêu em!!!
Mặc dù hắn có phép thần thông, muốn đuổi theo nàng để nói lời yêu nhưng lại không có đủ dũng khí để làm điều đó....
----------------
Buổi tối mịt, trên một con đường cao tốc liên tỉnh với những ánh đèn vàng, một gã đi xe phân khối lớn, tỏ ra bố đời không thèm đội mũ bảo hiểm mà đang lao đi với tốc độ cao, lại còn không biết sợ mà lạng lách đánh võng ngay trên đường cao tốc, không những thế hắn còn đang lái xe trên làn đường dành cho xe ô tô, điều này khiến cho cánh tài xế vô cùng nóng mắt với thằng chết dẫm này.
Một người đàn ông trung tuổi đang lái xe thì vốn cũng đã tức cộng thêm mệt mỏi vì công việc ở công ty, đi về nhà lại gặp cái cảnh tượng như này thì vô cùng nóng mắt vì liên tục bị thằng lái mô tô kia vỉa đầu mấy lần đã khiến ông ta phải phanh gấp nên tỏ ra vô cùng khó chịu.
Khi ông ta bấm còi xe để báo cho tay lái mô tô là xin vượt nhưng bấm mãi mà tên lái mô tô không những không nhường đường, mà hắn lại còn quay lại rồi giơ ngón tay giữa lên như thách thức lòng kiên nhẫn của ông ta.
Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến, do ngoái đầu lại trêu ngươi ông chú kia mà gã lái ô tô đã phóng xe sang làn đường đối diện và rầm một cái, một chiếc xe container đi đúng làn đường của mình, lại đang phóng nhanh và do không kịp phản ứng nên đâm phải thằng này, kéo lê nó một đoạn dài và đã tiễn thằng này lên chầu ông bà tổ tiên nhà nó sớm hơn so với dự kiến. Ông chú nhìn gương chiếu hậu thấy vậy thì cũng cười tỏ ra vô cùng hài lòng:
- Chết cụ mày đi thằng chó!!!
Còn ông chú lái xe container, sau khi đâm chết tay lái mô tô thì giật mình liền phanh xe lại cái két, vết lốp xe đen xì in hằn lên mặt đường, ông chú hốt hoảng bước xuống xe thấy cảnh này mặt mũi tái mét, hai hàm răng đánh vào nhau run cầm cập, vì cái họa này:
- Trời ạ, đi làm vì miếng cơm manh áo mà lại gặp đúng phải thằng không muốn sống thế này!!!
Dưới mặt đường, những gì còn lại của thằng cu lái môtô phân khối lớn thì chỉ còn lại cái thân hình nằm bất động trên vũng máu, cái đầu hắn bị bánh xe đè bẹp rồi kéo lên hơn 20 mét trên mặt đường để tạo ra một vệt máu dài kèm theo chút gì đó trắng trắng như bã đậu, hiển nhiên đó chính là não của hắn.
Còn chiếc xe mô tô thì tầm này chỉ có thể là đi vào nhà máy sắt vụn trên Thái Nguyên mà thôi...
Đó là những gì đối với thế giới hữu hình, còn thế giới vô hình thì sau khi hồn thằng lái xe mô tô lìa khỏi xác thì ngay lập tức đã bị một tay của ai đó túm lấy, tuy chết rồi nhưng thằng này vẫn to mồm:
- Thả bố mày ra thằng chó, mày có biết bố mày là ai không!!!
Và như bao người khác, khi chết thì linh hồn đã mở ra linh chí nên có thể nhận biết được thế giới tâm linh, còn đang chửi bới om sòm thì bỗng linh hồn của thằng này như cứng đơ lại rồi run lẩy bẩy như bị trúng gió khi nhìn thấy mặt của kẻ đang giữ hắn:
- Đại... đại... nhân, tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy núi cao, xin ngài hãy cho tiểu nhân đi đầu thai ạ!!!
Kẻ đó nhìn thằng này rồi cười, tiếng cười đến rợn cả tóc gáy với linh hồn thằng lái xe mô tô kia:
- Được nhưng với một điều kiện!!!
Linh hồn thằng lái mô tô ấp ứng hỏi lại:
- Điều kiện gì ạ???
Kẻ đó cười:
- Đơn giản lắm, trước tiên ta sẽ rút một phách của ngươi ra và cho nhà ngươi một chút công lực còn ngươi sẽ bám theo kẻ mà ngươi thấy chướng mắt, làm loạn cả nhà hắn cho ta, sau khi hắn chết thì hãy lôi linh hồn hắn về đây cho ta, lúc đó ta sẽ cho nhà ngươi là phó tướng của ta, đời đời kiếp kiếp hưởng thú vui, không phải đi đầu thai!!!
Nói xong, hắn liền đưa bàn tay gai góc của mình lên đầu linh hồn rồi truyền một phần nội lực của mình vào, còn thằng lái mô tô thì như cảm nhận được trong hồn lực của mình vô cùng sảng khoái, linh hồn thằng lái mô tô cũng cảm thấy lời đề nghị của kẻ không rõ mặt vô cùng hay, hắn liền gật đầu lia lia:
- Ha ha, chủ nhân, em cũng nóng mắt với thằng cha đó, em sẽ hành cho thằng già đó sống không bằng chết!!!
Dứt lời hắn liền bay vút đi, quên luôn cả cái thân xác không còn nguyên vẹn của mình đang được đắp chiếu mà nằm lạnh lẽo nơi trần gian, còn ông chú kia, sau khi về tới nhà thì thằng con trai đã lon ton chạy ra đón, thấy con, ông ta cũng vui vẻ như vơi hết nỗi khổ trong lòng mà bế con lên rồi hỏi:
- Ngày hôm nay con trai của cha có vui không???
Thằng bé ôm chầm lấy cha mà cười:
- Con vui lắm cha ạ, hôm nay con còn được Tuấn Anh ca ca nhà Khang bá bá mua cho cả túi snack mực to cực cơ, cha vào ăn với con đi!!!
Ông ta cũng gật đầu với con trai rồi quay sang hỏi vợ mình:
- Ồ, Tuấn Anh nhà Khang ca, nó về rồi sao hả em???
Người vợ nhìn trẻ hơn ông ta đến cả chục tuổi, cô vợ cầm hộ ca táp của ông ta mà gật đầu:
- Cậu ấy về rồi, mà cũng đã khuya sợ rằng cậu ấy đã đi ngủ, có gì mai nhà mình sang thăm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.