Chương 41: Chào đón
Lakshmi
20/01/2017
Author: Mai Tuyết Vân
Alinna đã gần kề ngay trước mặt, thấp thoáng từ đằng xa, Inari vẫn có thể thấy được màu sắc của cờ hiệu đang tung bay trong gió, là biểu tượng của Kail. Nàng vui vẻ mỉm cười với Zannanza, vậy là một chốc nữa thôi, cặp song hùng của Hittite sẽ đoàn tụ. Không chỉ có nàng vui mừng, mà ngay cả những người đang đợi nàng ở Alinna cũng hết sức mong chờ.
Dường như chê tốc độ của đoàn xe quá chậm, Kail nhăn mặt lại, rồi liếc nhìn về phía sau một chút, Kikkuri lập tức hiểu ý anh. Anh dắt đến cho Kail một con ngựa đã được gài yên sẵn sàng, Kail nắm lấy dây cương rồi phóng mình lên ngựa, thúc về phía đoàn xe. Bóng áo choàng của anh phập phồng theo từng chuyển động, hình ảnh ấy in sâu vào đôi mắt của cô gái bé nhỏ vẫn luôn đứng bên cạnh anh. Người đó không ai khác chính là Yuuri, trong đôi mắt của cô thoáng ẩn hiện một nỗi buồn sâu kín.
Dù đã biết trước, Kail sẽ phản ứng như vậy, nhưng tại sao trái tim của cô vẫn có chút gì đó không đành lòng. Thời gian qua ở bên cạnh Kail, cô cũng muốn giúp đỡ anh dù chỉ một chút, thay cho cả phần của người bạn Inari. Và may mắn thay, danh hiệu nữ thần chiến tranh Ishtar đến với cô thật bất ngờ. Nhờ có nó, mà cô có thể tự tin hơn khi đứng cạnh anh, không làm vật cản đường anh nữa. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa là gì so với những tháng năm Inari đã ở bên Kail.
Yuuri mặc niệm trong lòng, Ilvani là người đầu tiên đọc ra sự mâu thuẫn đó của cô. Anh đưa mắt dõi theo bóng dáng của Kail đã áp sát cỗ xe ngựa, vừa mở miệng nói: “Có vẻ như công chúa đã hồi phục hoàn toàn sau chuyến viếng thăm hoàng tử Zannanza, điện hạ Kail chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vị trí của Yuuri bên cạnh Kail, anh luôn nhắc nhở cô gái nhỏ về sự tồn tại của Inari. Ilvani là một kẻ ngoan cố và cứng đầu, nhưng lại là một quân sư tài năng và giỏi tính toán, thật sự không thể coi thường anh.
Inari ngồi trong xe ngựa, nghe được tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, không cần nhìn cũng biết người đó là ai. “Hoàng huynh!” Zannanza mừng rỡ ôm chầm ấy Kail, hai huynh đệ bọn họ cũng đã lâu không gặp được nhau. Cái ôm của Kail dành cho Zannanza rất mạnh mẽ và chân thành, đây là người anh em duy nhất khiến Kail tin tưởng, giống như một phần của con người anh vậy. Khi buông Zannanza ra, anh nhìn về phía Inari, lúc này nàng đã bước ra khỏi xe, ngồi ở vị trí kẻ đánh ngựa quan sát hai người.
“Inari!” Kail gọi tên nàng, đáp lại lời anh, nụ cười của nàng cũng nở bừng: “Kail!” Anh áp sát cỗ xe, bế nàng lên lưng ngựa, khi Kail bế bổng nàng lên không trung vô tình đã che đi ánh mặt trời trên đầu mình. Vào lúc này, những người xung quanh đều nhìn thấy, ánh hào quang tỏa ra từ bóng lưng của nàng, xinh đẹp như mặt trời rực rỡ. “Zannanza, em đã dùng cách nào để vị công chúa biếng ăn này mập lên như vậy? Rõ ràng là đã tăng cân hơn lúc rời đi.”
Kail đặt nàng ngồi phía trước mình rồi quay đầu lại trêu đùa Zannanza, anh cũng nhanh chóng đáp lại lời Kail: “Hầu như chỉ ăn và ngủ, còn chẳng biết đến chỗ em với sứ mệnh gì, không tăng cân cũng không được.” Câu nói của anh làm tất cả mọi người ở đó bật cười, riêng Inari thì giả vờ không nghe thấy, chuyên tâm làm một pho tượng đất. Đúng như lời hai người họ nói, cân nặng của Inari có tăng lên một chút, sống trong môi trường yên bình như vậy, muốn không tăng cân cũng không được.
Nàng quay đầu lại gọi một tiếng: “Karla, em ra đây đi!” Cùng với tiếng gọi nàng, Karla chậm rãi vén rèm bước ra. Kail cũng nhìn về phía nàng vừa gọi, ngạc nhiên xen lẫn tò mò: “Inari, đây là ai vậy?” Kail bất chợt hỏi, nàng vội vàng giới thiệu: “Karla, đây là Tam hoàng huynh của chúng ta, Điện hạ Kail! Kail, đây là công chúa của trị sự tiền nhiệm ở Kittzawana, là người em đã nhắc đến trong thư! ”
Karla cúi đầu chào Kail theo đúng thứ bậc, còn Kail thì gật đầu coi như đáp lại lời chào của Karla. “Chắc Karla cũng mệt rồi, hãy vào trong nghỉ ngơi đừng cố sức, lần đầu xa nhà nếu có bất kỳ điều gì không quen, hãy nói với ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, đừng ngại, vì chúng ta là huynh muội mà!”
Karla cảm thấy có một áp lực vô hình đè nén lên mình, nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng, thưa điện hạ!” Không như Zannanza luôn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, từ Hoàng tử Kail, nàng chỉ toàn cảm thấy sự uy quyền và mạnh mẽ đến đáng sợ. Vậy tại sao công chúa Inari lại có thể ở bên cạnh ngài một cách tự nhiên đến thế?
Sau màn chào hỏi của Karla và Kail, Inari ngẩng đầu lên nói với Kail: “Em muốn cưỡi ngựa một mình!” Ánh mắt của nàng nhìn anh rất kiên quyết, khiến anh không thể làm gì khác là chiều theo ý nàng. Chẳng mấy chốc, Tito đã mang đến một con ngựa cho nàng, Inari lật mình lên ngựa, thúc ngựa lên phía trước đi song song với Kail và Zannanza. Kail cảm thấy có chút gì đó mất mát, hơi ấm ban nãy dần phai đi nơi những đầu ngón tay. Lúc này nàng mới thật sự mỉm cười: “Kail, Zannanza, lâu rồi chúng ta chưa đua ngựa, lần này hãy xem thử ai là người về đích đầu tiên.”
Nói rồi không đợi hai người kia đồng ý, Inari đã quất roi vào mông ngựa vọt lên phía trước. Hai người họ nhìn nhau một chút rồi cũng mỉm cười thúc ngựa đuổi theo, trong mấy chốc ba bóng dáng cứ rượt đuổi nhau giữa không gian rộng lớn. Tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất đầy mạnh mẽ, lục lạc buộc trên cổ chúng ngâng vang. Dáng vẻ của ba người khi cưỡi ngựa đều rất đẹp, khung cảnh hòa hợp đến mức tưởng chừng không một ai có thể phá vỡ nó vậy.
Kết quả là Inari đã thắng, nụ cười không lúc nào tắt trên môi, nàng xuống ngựa, gửi lời chào đến Ilvani và ôm Yuuri vào lòng: “Ilvani, anh vẫn khỏe chứ? Yuuri mình đã nghe rất nhiều chuyện về cậu!” Yuuri nhắm mắt lại, ôm Inari thật chặt: “Mừng cậu đã về.” Ilvani đứng đằng sau hai cô gái, kính cẩn nghiêng mình với nàng: “Thần vẫn khỏe, chào mừng công chúa đã về.”
Lúc này, đoàn người cũng đã nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, nhận được sự sắp xếp của Kikkuri rồi tuần tự vào thành. Tito chậm rãi tiến về phía Inari, cậu đưa mắt nhìn mọi người, như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó. Bất chợt, có một bàn tay nắm lấy tay của cậu, giọng nói vui mừng vang lên: “Tito, là em thật sao?” Tito quay đầu lại, trước mặt cậu lúc này chính là ba người chị gái của cậu Hadi, Ryui và Shala. Trước khi cậu kịp thốt lên bất cứ điều gì thì đã bị bọn họ ôm chặt vào lòng: “Thằng nhóc chết tiệt, có biết bọn chị đã nhớ em thế nào không?”
Những giọt nước mắt lăn xuống thấm đẫm vạt áo của Tito, điều đó khiến cậu bé thất thần. Chị của cậu, bọn họ đang khóc sao? Những người mạnh mẽ nhất thành Alinna, cũng có ngày rơi nước mắt chỉ vì cậu sao? Bàn tay của Tito vươn ra ôm lấy cả ba người: “Em về rồi!” Inari đứng cách cậu không xa, nàng nhìn thấy cảnh tượng sum họp đầm ấm đó, đáy lòng của nàng cũng dịu hẳn đi. Những ngón tay của nàng bất giác nắm rất chặt tay Zannanza, khiến anh phải cúi đầu xuống nhìn nàng.
Bàn tay còn lại xoa nhẹ đầu nàng, những lọn tróc mềm trượt qua khẽ tay, “Dù em muốn thế nào, ta cũng sẽ ủng hộ em!” Inari ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu của Zannanza như tỏa sáng, sự tin tưởng, ủng hộ và thành thật. Nàng gật đầu thật mạnh: “Em chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ rồi.” Lúc này, Kail đang giới thiệu Karla với Yuuri, dù sao thì trên danh nghĩa Yurri cũng là Thứ phi của anh. Karla nhấc tà váy nhún người với Yuuri: “Hoàng tẩu, em là Karla, rất vinh hạnh được gặp chị.” Yuuri ngượng ngùng đỡ lấy cô bé: “Công chúa, người đừng như vậy!”
Inari xoay người lại, đỡ lấy Karla giúp Yuuri: “Karla, em cứ coi Yuuri như chị vậy, không cần câu nệ nhiều thứ vậy đâu!” Yurri gửi đến cho Inari ánh mắt cảm kích, nhưng ngay lập tức đã có một điều khác thu hút ánh mắt của cô. Người đứng bên cạnh Inari rất lạ, dường như không giống với các cận vệ thông thường, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi Inari. Nàng cảm nhận được ánh mắt khác thường của Yurri, Inari giật mình một cái, không phải là .. . lời định mệnh đã thật sự bắt đầu rồi chứ.
Nụ cười trên môi trở nên gượng gạo, Inari ngước đầu lên nhìn Zannanza, giới thiệu với Yurri: “Zannanza, đây là người em vẫn luôn nhắc đến với anh, Yuuri, Thứ phi của Kail. Còn Yuuri, đây lại là Hoàng đệ mà Kail thương yêu nhất, Hoàng tử Zannanza.’’ Khi anh nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt của anh chuyển dời về người trước mặt. Một cô gái còn rất trẻ, nếu như không muốn nói rằng đó chỉ là một cô bé, vóc người tương tự như Inari, còn khuôn mặt thì rất bình thường. Nhưng dù vậy, từ cô bé này lại tỏa ra một sự hoạt bát và linh động khiến người khác phải chú ý đến.
Anh đưa mắt nhìn Kail, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười trêu chọc: “Hoàng huynh, không ngờ được khẩu vị của anh lại khác người đến vậy!” Kail cứng đờ trước lời nói này của anh, còn Inari thì lại không nhịn được cười, bờ vai run run khổ sở kiềm nén. Kail nhìn bộ dạng của Inari rồi bình thản trả lời: “Ta cũng không ngờ, đến em cũng nhìn thấy như vậy.” Zannanza trừng mắt với Kail: “Hoàng huynh! Anh thật đáng sợ!’’ Inari lại bật cười rũ rượi, mọi người xung quanh cũng phì cười, chỉ có Karla và Yuuri là không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Khi Tito dỗ dành các chị của mình xong thì cũng là lúc cậu nghe được tiếng cười Inari, cậu bé quay đầu nhìn về phía nàng. Chuyện gì mà khiến nàng cười vui vẻ như vậy, đúng rồi, được gặp lại điện hạ Kail chắc hẳn đã làm nàng rất hạnh phúc. Ba người chị của cậu nhìn thấy biểu hiện lạ lùng trong mắt em trai mình, bọn họ cũng ngẩn người. Ở bên đó không phải là nhóm người của Điện hạ Kail hay sao? Tiếng cười lúc này, là của vị công chúa nổi tiếng đó. Hadi gật đầu với hai cô em gái của mình rồi lên tiếng: “Tito, bọn chị muốn đi gặp Công chúa Inari, em có thể dẫn bọn chị đi được không?”
Vừa nhắc đến Inari thì lập tức sắc mặt của cậu lại trở nên vui vẻ, cậu nắm tay các chị hào hứng kéo về phía nàng: “Thật đúng lúc, em vẫn luôn muốn để các chị gặp người, mau đi thôi.” Hành động của Tito lại càng khiến Hadi thêm chắc chắn, vị công chúa này rất quan trọng đối với Tito. Inari đã ngưng cười, lau đi nước mắt nơi khóe mi, trong lúc Kail định nói gì đó thì bỗng nhiên có tiếng gọi nàng: “Công chúa!” Nàng quay đầu lại, là tiếng của Tito, khi nàng quay đầu nhìn lại thì đã thấy trước mặt mình ngoài Tito còn có thêm ba người khác nữa.
Nhìn dáng vẻ của họ giống Tito đến năm sáu phần, Inari cũng đã có thể tự đoán ra được thân phận của họ. Tito vui vẻ dẫn ba người đến giới thiệu với nàng: “Công chúa! Đây là các chị của tôi, chị cả Hadi, hai chị kế song sinh Ryui và Shala.” Cùng với lời giới thiệu đó, ba chị em Hadi nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ với nàng, thân phận của họ đặc biệt không giống nhau. “Chúng tôi xin thay mặt cha mình, chào mừng người đến với Thành Alinna.” Nói xong, họ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nàng, tất cả đều nín thở, quả thật rất giống với người đó.
Alinna đã gần kề ngay trước mặt, thấp thoáng từ đằng xa, Inari vẫn có thể thấy được màu sắc của cờ hiệu đang tung bay trong gió, là biểu tượng của Kail. Nàng vui vẻ mỉm cười với Zannanza, vậy là một chốc nữa thôi, cặp song hùng của Hittite sẽ đoàn tụ. Không chỉ có nàng vui mừng, mà ngay cả những người đang đợi nàng ở Alinna cũng hết sức mong chờ.
Dường như chê tốc độ của đoàn xe quá chậm, Kail nhăn mặt lại, rồi liếc nhìn về phía sau một chút, Kikkuri lập tức hiểu ý anh. Anh dắt đến cho Kail một con ngựa đã được gài yên sẵn sàng, Kail nắm lấy dây cương rồi phóng mình lên ngựa, thúc về phía đoàn xe. Bóng áo choàng của anh phập phồng theo từng chuyển động, hình ảnh ấy in sâu vào đôi mắt của cô gái bé nhỏ vẫn luôn đứng bên cạnh anh. Người đó không ai khác chính là Yuuri, trong đôi mắt của cô thoáng ẩn hiện một nỗi buồn sâu kín.
Dù đã biết trước, Kail sẽ phản ứng như vậy, nhưng tại sao trái tim của cô vẫn có chút gì đó không đành lòng. Thời gian qua ở bên cạnh Kail, cô cũng muốn giúp đỡ anh dù chỉ một chút, thay cho cả phần của người bạn Inari. Và may mắn thay, danh hiệu nữ thần chiến tranh Ishtar đến với cô thật bất ngờ. Nhờ có nó, mà cô có thể tự tin hơn khi đứng cạnh anh, không làm vật cản đường anh nữa. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa là gì so với những tháng năm Inari đã ở bên Kail.
Yuuri mặc niệm trong lòng, Ilvani là người đầu tiên đọc ra sự mâu thuẫn đó của cô. Anh đưa mắt dõi theo bóng dáng của Kail đã áp sát cỗ xe ngựa, vừa mở miệng nói: “Có vẻ như công chúa đã hồi phục hoàn toàn sau chuyến viếng thăm hoàng tử Zannanza, điện hạ Kail chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vị trí của Yuuri bên cạnh Kail, anh luôn nhắc nhở cô gái nhỏ về sự tồn tại của Inari. Ilvani là một kẻ ngoan cố và cứng đầu, nhưng lại là một quân sư tài năng và giỏi tính toán, thật sự không thể coi thường anh.
Inari ngồi trong xe ngựa, nghe được tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, không cần nhìn cũng biết người đó là ai. “Hoàng huynh!” Zannanza mừng rỡ ôm chầm ấy Kail, hai huynh đệ bọn họ cũng đã lâu không gặp được nhau. Cái ôm của Kail dành cho Zannanza rất mạnh mẽ và chân thành, đây là người anh em duy nhất khiến Kail tin tưởng, giống như một phần của con người anh vậy. Khi buông Zannanza ra, anh nhìn về phía Inari, lúc này nàng đã bước ra khỏi xe, ngồi ở vị trí kẻ đánh ngựa quan sát hai người.
“Inari!” Kail gọi tên nàng, đáp lại lời anh, nụ cười của nàng cũng nở bừng: “Kail!” Anh áp sát cỗ xe, bế nàng lên lưng ngựa, khi Kail bế bổng nàng lên không trung vô tình đã che đi ánh mặt trời trên đầu mình. Vào lúc này, những người xung quanh đều nhìn thấy, ánh hào quang tỏa ra từ bóng lưng của nàng, xinh đẹp như mặt trời rực rỡ. “Zannanza, em đã dùng cách nào để vị công chúa biếng ăn này mập lên như vậy? Rõ ràng là đã tăng cân hơn lúc rời đi.”
Kail đặt nàng ngồi phía trước mình rồi quay đầu lại trêu đùa Zannanza, anh cũng nhanh chóng đáp lại lời Kail: “Hầu như chỉ ăn và ngủ, còn chẳng biết đến chỗ em với sứ mệnh gì, không tăng cân cũng không được.” Câu nói của anh làm tất cả mọi người ở đó bật cười, riêng Inari thì giả vờ không nghe thấy, chuyên tâm làm một pho tượng đất. Đúng như lời hai người họ nói, cân nặng của Inari có tăng lên một chút, sống trong môi trường yên bình như vậy, muốn không tăng cân cũng không được.
Nàng quay đầu lại gọi một tiếng: “Karla, em ra đây đi!” Cùng với tiếng gọi nàng, Karla chậm rãi vén rèm bước ra. Kail cũng nhìn về phía nàng vừa gọi, ngạc nhiên xen lẫn tò mò: “Inari, đây là ai vậy?” Kail bất chợt hỏi, nàng vội vàng giới thiệu: “Karla, đây là Tam hoàng huynh của chúng ta, Điện hạ Kail! Kail, đây là công chúa của trị sự tiền nhiệm ở Kittzawana, là người em đã nhắc đến trong thư! ”
Karla cúi đầu chào Kail theo đúng thứ bậc, còn Kail thì gật đầu coi như đáp lại lời chào của Karla. “Chắc Karla cũng mệt rồi, hãy vào trong nghỉ ngơi đừng cố sức, lần đầu xa nhà nếu có bất kỳ điều gì không quen, hãy nói với ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, đừng ngại, vì chúng ta là huynh muội mà!”
Karla cảm thấy có một áp lực vô hình đè nén lên mình, nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Vâng, thưa điện hạ!” Không như Zannanza luôn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, từ Hoàng tử Kail, nàng chỉ toàn cảm thấy sự uy quyền và mạnh mẽ đến đáng sợ. Vậy tại sao công chúa Inari lại có thể ở bên cạnh ngài một cách tự nhiên đến thế?
Sau màn chào hỏi của Karla và Kail, Inari ngẩng đầu lên nói với Kail: “Em muốn cưỡi ngựa một mình!” Ánh mắt của nàng nhìn anh rất kiên quyết, khiến anh không thể làm gì khác là chiều theo ý nàng. Chẳng mấy chốc, Tito đã mang đến một con ngựa cho nàng, Inari lật mình lên ngựa, thúc ngựa lên phía trước đi song song với Kail và Zannanza. Kail cảm thấy có chút gì đó mất mát, hơi ấm ban nãy dần phai đi nơi những đầu ngón tay. Lúc này nàng mới thật sự mỉm cười: “Kail, Zannanza, lâu rồi chúng ta chưa đua ngựa, lần này hãy xem thử ai là người về đích đầu tiên.”
Nói rồi không đợi hai người kia đồng ý, Inari đã quất roi vào mông ngựa vọt lên phía trước. Hai người họ nhìn nhau một chút rồi cũng mỉm cười thúc ngựa đuổi theo, trong mấy chốc ba bóng dáng cứ rượt đuổi nhau giữa không gian rộng lớn. Tiếng vó ngựa gõ xuống nền đất đầy mạnh mẽ, lục lạc buộc trên cổ chúng ngâng vang. Dáng vẻ của ba người khi cưỡi ngựa đều rất đẹp, khung cảnh hòa hợp đến mức tưởng chừng không một ai có thể phá vỡ nó vậy.
Kết quả là Inari đã thắng, nụ cười không lúc nào tắt trên môi, nàng xuống ngựa, gửi lời chào đến Ilvani và ôm Yuuri vào lòng: “Ilvani, anh vẫn khỏe chứ? Yuuri mình đã nghe rất nhiều chuyện về cậu!” Yuuri nhắm mắt lại, ôm Inari thật chặt: “Mừng cậu đã về.” Ilvani đứng đằng sau hai cô gái, kính cẩn nghiêng mình với nàng: “Thần vẫn khỏe, chào mừng công chúa đã về.”
Lúc này, đoàn người cũng đã nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, nhận được sự sắp xếp của Kikkuri rồi tuần tự vào thành. Tito chậm rãi tiến về phía Inari, cậu đưa mắt nhìn mọi người, như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó. Bất chợt, có một bàn tay nắm lấy tay của cậu, giọng nói vui mừng vang lên: “Tito, là em thật sao?” Tito quay đầu lại, trước mặt cậu lúc này chính là ba người chị gái của cậu Hadi, Ryui và Shala. Trước khi cậu kịp thốt lên bất cứ điều gì thì đã bị bọn họ ôm chặt vào lòng: “Thằng nhóc chết tiệt, có biết bọn chị đã nhớ em thế nào không?”
Những giọt nước mắt lăn xuống thấm đẫm vạt áo của Tito, điều đó khiến cậu bé thất thần. Chị của cậu, bọn họ đang khóc sao? Những người mạnh mẽ nhất thành Alinna, cũng có ngày rơi nước mắt chỉ vì cậu sao? Bàn tay của Tito vươn ra ôm lấy cả ba người: “Em về rồi!” Inari đứng cách cậu không xa, nàng nhìn thấy cảnh tượng sum họp đầm ấm đó, đáy lòng của nàng cũng dịu hẳn đi. Những ngón tay của nàng bất giác nắm rất chặt tay Zannanza, khiến anh phải cúi đầu xuống nhìn nàng.
Bàn tay còn lại xoa nhẹ đầu nàng, những lọn tróc mềm trượt qua khẽ tay, “Dù em muốn thế nào, ta cũng sẽ ủng hộ em!” Inari ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu của Zannanza như tỏa sáng, sự tin tưởng, ủng hộ và thành thật. Nàng gật đầu thật mạnh: “Em chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ rồi.” Lúc này, Kail đang giới thiệu Karla với Yuuri, dù sao thì trên danh nghĩa Yurri cũng là Thứ phi của anh. Karla nhấc tà váy nhún người với Yuuri: “Hoàng tẩu, em là Karla, rất vinh hạnh được gặp chị.” Yuuri ngượng ngùng đỡ lấy cô bé: “Công chúa, người đừng như vậy!”
Inari xoay người lại, đỡ lấy Karla giúp Yuuri: “Karla, em cứ coi Yuuri như chị vậy, không cần câu nệ nhiều thứ vậy đâu!” Yurri gửi đến cho Inari ánh mắt cảm kích, nhưng ngay lập tức đã có một điều khác thu hút ánh mắt của cô. Người đứng bên cạnh Inari rất lạ, dường như không giống với các cận vệ thông thường, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi Inari. Nàng cảm nhận được ánh mắt khác thường của Yurri, Inari giật mình một cái, không phải là .. . lời định mệnh đã thật sự bắt đầu rồi chứ.
Nụ cười trên môi trở nên gượng gạo, Inari ngước đầu lên nhìn Zannanza, giới thiệu với Yurri: “Zannanza, đây là người em vẫn luôn nhắc đến với anh, Yuuri, Thứ phi của Kail. Còn Yuuri, đây lại là Hoàng đệ mà Kail thương yêu nhất, Hoàng tử Zannanza.’’ Khi anh nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt của anh chuyển dời về người trước mặt. Một cô gái còn rất trẻ, nếu như không muốn nói rằng đó chỉ là một cô bé, vóc người tương tự như Inari, còn khuôn mặt thì rất bình thường. Nhưng dù vậy, từ cô bé này lại tỏa ra một sự hoạt bát và linh động khiến người khác phải chú ý đến.
Anh đưa mắt nhìn Kail, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười trêu chọc: “Hoàng huynh, không ngờ được khẩu vị của anh lại khác người đến vậy!” Kail cứng đờ trước lời nói này của anh, còn Inari thì lại không nhịn được cười, bờ vai run run khổ sở kiềm nén. Kail nhìn bộ dạng của Inari rồi bình thản trả lời: “Ta cũng không ngờ, đến em cũng nhìn thấy như vậy.” Zannanza trừng mắt với Kail: “Hoàng huynh! Anh thật đáng sợ!’’ Inari lại bật cười rũ rượi, mọi người xung quanh cũng phì cười, chỉ có Karla và Yuuri là không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Khi Tito dỗ dành các chị của mình xong thì cũng là lúc cậu nghe được tiếng cười Inari, cậu bé quay đầu nhìn về phía nàng. Chuyện gì mà khiến nàng cười vui vẻ như vậy, đúng rồi, được gặp lại điện hạ Kail chắc hẳn đã làm nàng rất hạnh phúc. Ba người chị của cậu nhìn thấy biểu hiện lạ lùng trong mắt em trai mình, bọn họ cũng ngẩn người. Ở bên đó không phải là nhóm người của Điện hạ Kail hay sao? Tiếng cười lúc này, là của vị công chúa nổi tiếng đó. Hadi gật đầu với hai cô em gái của mình rồi lên tiếng: “Tito, bọn chị muốn đi gặp Công chúa Inari, em có thể dẫn bọn chị đi được không?”
Vừa nhắc đến Inari thì lập tức sắc mặt của cậu lại trở nên vui vẻ, cậu nắm tay các chị hào hứng kéo về phía nàng: “Thật đúng lúc, em vẫn luôn muốn để các chị gặp người, mau đi thôi.” Hành động của Tito lại càng khiến Hadi thêm chắc chắn, vị công chúa này rất quan trọng đối với Tito. Inari đã ngưng cười, lau đi nước mắt nơi khóe mi, trong lúc Kail định nói gì đó thì bỗng nhiên có tiếng gọi nàng: “Công chúa!” Nàng quay đầu lại, là tiếng của Tito, khi nàng quay đầu nhìn lại thì đã thấy trước mặt mình ngoài Tito còn có thêm ba người khác nữa.
Nhìn dáng vẻ của họ giống Tito đến năm sáu phần, Inari cũng đã có thể tự đoán ra được thân phận của họ. Tito vui vẻ dẫn ba người đến giới thiệu với nàng: “Công chúa! Đây là các chị của tôi, chị cả Hadi, hai chị kế song sinh Ryui và Shala.” Cùng với lời giới thiệu đó, ba chị em Hadi nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ với nàng, thân phận của họ đặc biệt không giống nhau. “Chúng tôi xin thay mặt cha mình, chào mừng người đến với Thành Alinna.” Nói xong, họ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nàng, tất cả đều nín thở, quả thật rất giống với người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.