Chương 3: Giấc mơ
Lakshmi
18/06/2016
Author: Lakshmi
"Mỗi người đều có một giấc mơ muốn hoàn thành, giấc mơ của các anh là gì? Có thể nói cho em biết được không?". . . Inari đã từng hỏi Kail và Zannanza như vậy, khi mà cả ba người còn là những đứa trẻ. Kail quay người nhìn ra cửa sổ, anh từ tốn trả lời nàng: "Anh muốn xây dựng một đế chế hùng mạnh, mà ở đó người dân có thể ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp. Một nơi chỉ tràn ngập hạnh phúc và hòa bình, để làm được điều đó, anh cần phải cố gắng hơn nữa mới có thể biến giấc mơ ấy thành sự thật.".
Inari nín thở khi nghe Kail trả lời, nàng biết giấc mơ của anh là hoàn toàn hợp lý, một hoàng tử được nuôi dưỡng dưới vòng tay của vương phi Hinti, làm sao lại không có ước mơ như vậy được cơ chứ. Và nàng tin tưởng rằng, Kail có đủ nghị lực và khả năng để thực hiện giấc mơ này của mình.
Zannanza nhìn theo bóng lưng của Kail, ánh mắt của anh lóe lên tia ngưỡng mộ và kính trọng, anh nói như thì thầm trong hơi thở: "Còn giấc mơ của anh chính là giúp anh ấy biến giấc mơ ấy thành sự thật. . .". Inari ở rất gần anh, nàng nghe được toàn bộ lời anh nói, nàng quay đầu lại nhìn anh.
"Vậy còn giấc mơ của em là gì hả, Inari? Nói ra đi nào, anh đang rất tò mò muốn biết!." Kail đột ngột xoay người lại hỏi nàng, Inari khẽ mỉm cười: "Giấc mơ của em à! Điều đó thì. . . em sẽ không nói ra đâu! ". Inari tinh nghịch lướt nhanh người ra khỏi phòng, trước khi Kail và Zannanza kịp nhận ra, nàng chạy mất để lại tiếng cười trong trẻo ngân vang.
Mười năm trôi qua nhanh như chớp mắt, Inari đã trở thành một thiếu nữ tự lúc nào, mái tóc trắng muốt như mây trời và đôi mắt vẫn xanh biếc xinh đẹp. Nhưng những nét trẻ con đã biến mất thay vào đó là sự chững trạc và thận trọng, Inari đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Zannanza cũng như các hoàng tử khác khi đến một độ tuổi nhất định, đều phải rời khỏi kinh thành Hattusa và nhận sự ủy thác của quốc vương, đến coi sóc bảo vệ các thành phố trọng yếu của đế quốc Hittite. Riêng Kail và hoàng thái tử được quốc vương giữ lại kinh thành, còn ban cho Kail phủ đệ cho riêng mình, sự ưu ái gần như ngang hàng với thái tử.
Trong một lớp học ở miền quê nghèo, những đứa trẻ ê a đánh vần chữ cái trên bảng, Inari đứng trên bục giảng, từ tốn dạy đám trẻ cách phát âm. Giữa cái nắng gắt gao của mùa hè cháy bỏng, tiếng đọc của đám trẻ mang theo sự nhiệt tình phá vỡ cả cái nóng gay gắt nhất.
Inari kết thúc buổi học của mình, nàng dặn dò: "Các em nhớ phải về nhà làm bài tập nhé! Đừng ham chơi mà quên học bài!.". Lũ trẻ con rối rít gật đầu, chúng lớn tiếng chào nàng: "Tạm biệt người, thưa công chúa!.", rồi chạy ào ra khỏi lớp.
Inari nhìn theo bóng dáng của lũ trẻ con, khi ánh mắt của nàng chạm phải bóng hình ngoài cửa lớp, Inari chợt khựng lại: "Zannanza!?!?.". Zannanza nhìn nét mặt kinh ngạc của nàng, anh chậm rãi bước vào lớp học: "Không chào đón anh sao?.", đôi mắt màu nâu lóe lên tia vui vẻ, Inari lắc đầu một cái rồi phì cười: "Nhanh thật!Mới đó mà đã tìm ra em rồi!.".
Zannanza tiến lại trước mặt Inari, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Em vừa chạy khỏi hoàng cung là hoàng huynh đã gửi thư cho ta rồi, huynh ấy bảo ta phải trông chừng em cẩn thận. Rốt cuộc lại bị em xoay vòng vòng hơn hai tháng, mới tìm ra được em ở chỗ này! Inari, về thôi!.". Nàng bước ra khỏi lớp học, nhìn thấy chiến xa và quân lính đã đợi sẵn bên ngoài, thở dài một lượt, nàng quay lại nhìn Zannanza: "Em vẫn chưa muốn quay về, việc dạy học và vụ mùa lúa theo phương thức mới chưa hoàn thành. Zannanza, em thật sự chưa thể quay về. . ."
Zannanza nhắm mắt lại để không phải trông thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, mỗi lần nàng làm bộ dạng này, anh đều mềm lòng chiều theo ý nàng, nhưng lần này thì không được. "Inari! Em nhất định phải trở về Hattusa, những việc em muốn làm ở đây, cứ giao lại cho ta. Dù sao đây cũng là đất chịu sự cai quản của ta, chẳng lẽ ta lại không hiểu nó cần gì hay sao?. Vậy nên em cứ yên tâm đi!." Vừa nói anh vừa bế Inari lên chiến xa rồi phi tốc hành về thành.
Ở đó đoàn người hộ tống do tam hoàng tử Kail gửi đến đang chờ sẵn, bằng mọi giá phải đón cho bằng được Inari về Hattusa. Inari biết mình không thuyết phục được anh, nên đành im lặng mặc cho anh đặt mình lên chiến xa.
Zannanza nhìn Inari trầm tĩnh trong lòng mình, thật ra anh cũng không muốn để nàng trở về Hattusa, gần hai tháng qua anh luôn âm thầm dõi theo nàng từ xa, vì anh muốn nàng ở lại gần anh hơn chút nữa. . . Zannanza gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình, Inari là ai kia chứ? Nàng là công chúa thuộc hoàng tộc, là niềm tự hào của Kail và anh, là nữ thần ánh sáng Cahya trong lòng dân chúng, và là người. . . thích hợp nhất để làm chính phi của Kail. . .
Ước mơ của hoàng huynh muốn xây dựng một đế chế hùng mạnh, dù cho có hùng mạnh đến đâu, mà bên cạnh Kail thiếu đi một người có thể chia sẻ gánh nặng. Thì đế quốc trong mơ kia cũng không thể tồn tại dài lâu! Inari chính là người đó, xứng đáng nắm tay Kail hoàn thiện giấc mơ của anh.
Inari nhớ anh, mỗi đêm nàng thường mất ngủ, mà giật mình tỉnh giấc,. . . không còn ai vỗ về trấn an giấc ngủ cho nàng. . . như Zannanza đã từng an ủi khi nàng gặp ác mộng. Nàng chạy từ Hattusa xa xôi đến chỗ anh, chỉ để đổi lại hai tháng được gần anh hơn một chút, chỉ cần ở gần anh là được rồi. Khi Zannanza đưa nàng về thành, nàng gặp ngay một đoàn người đang đợi sẵn, nhìn cờ hiệu trên tay quân lính, đủ biết đây là dấu hiệu của tam hoàng tử Kail.
Ilvani đích thân đỡ nàng từ chiến xa xuống, anh cung kính cúi người với Zannanza: "Trời không còn sớm! Xin cáo biệt ngài chúng tôi sẽ lên đường ngay!.". Zannanza gật đầu với Ilvani: "Cho ta gửi lời hỏi thăm đến hoàng huynh! Bảo vệ chu toàn cho công chúa, Ilvani!.", ánh mắt của anh lướt qua chỗ Inari đang đứng.
Ilvani trả lời: "Điều này là đương nhiên thưa ngài!.", nói xong anh quay lại ra lệnh cho đoàn người xuất phát, Inari bước lên xe ngựa nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng hình Zannanza khuất dần sau màn bụi giăng mờ trời đất do vó ngựa gây ra. Nàng thì thầm trong hơi thở: "Tạm biệt, Zannanza!.", cũng như nàng, Zannanza cứ đứng nguyên ở đấy, cho đến khi đoàn người mất bóng hẳn. . . hoàng huynh, em giao trái tim của em cho người bảo vệ. Anh nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt!. . .
Ilvani gõ nhẹ lên thành xe, Inari chẳng nói gì cả, Ilvani thở dài một hơi rồi tự ý bước vào cỗ xe: "Inari!.", anh gọi tên nàng. Inari buông cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn anh, "Ilvani! Anh đang dùng thân phận nào để đối diện với em vậy? Là quân sư của hoàng huynh hay anh họ của em đây?.".
"Inari! Em còn giận anh sao? Nếu chỉ vì giận anh mà em lại chạy khỏi Hattusa như vậy thật không nên, điện hạ đã rất lo cho em đấy!" Ilvani cau mày nhìn nàng, trong ánh mắt của anh lóe lên sự thấu hiểu. Inari chồm tới nắm lấy cái đuôi tóc dài của anh, tức giận gằn giọng: "Em nhắc lại lần nữa! Em bỏ nhà đi bụi không phải vì giận ai cả, mà là vì quá BUỒN CHÁN!!!".
Ilvani không thèm để ý đến lời nàng nói, anh lại tiếp tục: "Một công chúa, em không nên tự tiện rời khỏi phủ hoàng tử mà không báo cho chúng ta. . .". Inari nhăn mặt trước bài thuyết giảng về bổn phận của một công chúa, nàng đưa tay ra ngăn lại: "Nếu anh định nói với em thế nào là trách nhiệm của mình, thì xin anh hãy thôi đi! Em là người hiểu rõ hơn ai hết trách nhiệm của mình cần phải làm gì. Giờ chấm dứt đề tài này ở đây! Em không muốn nghe nữa!."
Nói xong nàng hất cái tóc của Ilvani ra ngoài, rồi lui vào góc xe im lặng đọc sách, nàng không muốn tranh cãi với anh lúc này. Nàng muốn được yên tĩnh trước khi đối diện với mọi người ở Hattusa, . . . sẽ là một ngày rất dài sau khi trở về. . .
Giấc mơ của nàng là gì nhỉ? Giấc mơ mà nàng ấp ủ phải thực hiện bằng mọi giá. . . Bảo vệ anh được bình an. . . Đoàn người cứ như thế tiến nhanh về Hattusa, thủ đô của đế quốc Hittite hùng mạnh. Nơi những trang sử vàng chói lọi sẽ được viết lên tại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.