Chương 6: Ác mộng
Thien247
03/12/2021
Nơi nhà lao tâm tối, đầy mùi ẩm mốc, không khí ẩm ướt đến bẩn thỉu, thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu " Chít chít " ghê rợn, tiếng roi da, tiếng la hét đáng sợ.
Trong căn phòng tối tăm, ướt át, một nữ nhân đầu tóc rối tung, cơ thể chằn chịt những vết thương, hơi thở thoi thóp.
Tiếng mở cửa vang lên " kẽo kẹt ", cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra. Nam nhân mặc áo gấm hoa, đầu tóc gọn gàng ngạo nghễ bước vào, theo sau là một nữ nhân yểu điệu, thướt tha.
Nữ nhân căm hận nhìn đôi nam nữ quần áo lụa là " Đừng để ta thoát được khỏi đây! "
Nam nhân khinh thường cười, hắn cuối thấp thân mình " Nga? Ngươi còn muốn giết chúng ta không bằng? "
Nữ nhân khó khăn gằn từng chữ " Bạch, Thụy, Viên! "
Bạch Thụy Viên cười to, hắn giơ tay phủi đi những vết bẩn chẳng hề tồn tại nơi vạt áo " Chậc chậc, đường đường là Nữ hoàng một nước, sinh ra trong sủng ái, hiện tại lại ở nơi tăm tối bẩn thỉu này. Bạch Thụy Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào? "
Bạch Thụy Ngôn trầm giọng " Cả cuộc đời ta, sai lầm nhất, ngu ngốc nhất chính là thật sự đương ngươi làm caca. "
Nàng nhìn thoáng qua nữ nhân vẫn luôn trầm mặc " Còn có ngươi, Tố Cẩm Lan! Đầu óc ta chính là bị chó tha, mới thật lòng thật dạ yêu ngươi. "
Nàng tự giễu cười " Hay cho các ngươi, một người là ta caca, một người là của ta nữ nhân. "
Tố Cẩm Lan nhìn nàng, nàng rụt rè " A Ngôn... "
Bạch Thụy Ngôn quát lớn " Câm miệng! Ngươi không có tư cách gọi tên ta! Tiện nhân! "
Tố Cẩm Lan hốt hoảng nhìn nàng, Bạch Thụy Viên cười to, hắn đi đến ôm lấy eo thon của Tố Cẩm Lan, khiêu khích nhìn nàng " Sao nào? Nhìn thấy nữ nhân ngươi yêu nhất hiện tại lại ở trong lòng ngực của kẻ mà ngươi xem là caca, ngươi thấy thế nào? "
Hắn cười khẽ " A, quên nói cho ngươi, nàng hiện tại đang hoài của ta hài tử. Chúc mừng ngươi lên chức cô cô, muội muội tốt của ta. "
Bạch Thụy Ngôn hỏng mất mà nhìn Tố Cẩm Lan, nàng chột dạ quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng.
Bạch Thụy Viên không ngại mà bổ thêm đao " Chậc, nể tình huynh muội của chúng ta, ta báo cho ngươi thêm một tin nữa nhé? "
Đôi mắt Bạch Thụy Ngôn tối sầm nhìn hắn, hắn khẽ chép miệng " Chậc, đừng nhìn ta như thế. Để ta tiết lộ cho ngươi biết nhé, phụ hoàng tốt của chúng ta và mẫu hậu yêu quý của ngươi, là do ta và nữ nhân ngươi yêu giết đấy. "
Bạch Thụy Ngôn đại não trì trệ, nàng máy móc quay đầu, trừng mắt nhìn Tố Cẩm Lan " Hắn nói láo...đúng không? "
Tố Cẩm Lan mím môi không đáp. Bạch Thụy Ngôn không thể tin tưởng mà nhìn Bạch Thụy Viên, nàng gào thét " Hắn cũng là phụ hoàng của ngươi...lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi sao! "
Bạch Thụy Viên căm giận quát lớn " Câm miệng! Hắn chưa bao giờ xem ta là hài tử của hắn, trong mắt hắn chỉ có ngươi và nữ nhân kia! Hắn chết một vạn lần mới đáng! "
Bạch Thụy Ngôn hốc mắt chua xót " Ngươi là cầm thú! "
Bạch Thụy Viên điên cuồng cười, hắn liên tục nện vào cơ thể yếu ớt của nàng những cú đá " Ta là cầm thú, vậy kẻ ngươi gọi là phụ hoàng là gì? Là cầm thú cũng không bằng? "
Bạch Thụy Ngôn chịu đựng đau đớn, nàng giãy giụa khỏi những sợi dây xích dày nặng " Ta phải giết ngươi! Cẩu nam nữ, ta phải giết chết các ngươi! "
Bạch Thụy Viên thỏa mãn mà cười to, hắn đi đến bên Tố Cẩm Lan, nói nhỏ vào tai nàng " Lan nhi, việc còn lại giao cho nàng đấy. Làm tốt, đêm nay ta có thưởng cho nàng. "
Hắn ngạo nghễ bước ra khỏi căn phòng, trên miệng vẫn luôn cười cợt nhã.
Tố Cẩm Lan chậm chạp mà đi đến bên nàng, nhẹ giọng " A Ngôn... "
Bạch Thụy Ngôn ngước đôi mắt tối tâm, không còn chút tiêu cự nhìn nàng " Ta đã nói ngươi không có tư cách kêu tên ta! "
Tố Cẩm Lan cắn môi " Được... "
Nàng lấy ra một cuộn thánh chỉ " Ấn dấu vào đây, được chứ? Ta sẽ nói Thụy Viên thả nàng. "
Bạch Thụy Ngôn khinh thường mà phun một ngụm nước miếng " Trừ phi ta chết, chỉ cần ta còn sống ngày nào, các ngươi sẽ không đạt được ước nguyện ngày đó. "
Nàng trào phúng cười " A, thật may mắn, ta không ngu ngốc mà đem Phượng Tỷ cùng Ngọc Ấn giao cho ngươi. Tiện nữ. "
Tố Cẩm Lan " Ta xin lỗi... "
Bạch Thụy Ngôn đánh gãy lời nàng " Thứ ngươi có thể làm tốt nhất hiện tại, chính là biến khỏi tầm mắt của ta. Cả ngươi và Bạch Thụy Viên tên cầm thú đó, tốt nhất đừng để ta thoát ra khỏi đây, nếu không, dù có dùng cả mạng sống này ta cũng sẽ làm ngươi và hắn, còn có tên nghiệt chủng trong bụng ngươi... "
Nàng gằn từng chữ " Sống, không, bằng, chết! "
Tố Cẩm Lan khó thở nhìn nàng " Hài tử không có tội...nàng cần gì phải... "
Bạch Thụy Ngôn đánh gãy lời nàng " Hài tử không có tội, nhưng là hài tử của các ngươi, hắn có tội. "
Nàng trào phúng cười " Hài tử của một đôi cẩu nam nữ, thì cũng chẳng ra gì. "
Tố Cẩm Lan ngây người nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, nàng thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.
Bạch Thụy Ngôn nhắm chặt mắt, môi cắn chặt đến bật máu, trên mặt nước mắt giàn giụa.
Đều là lỗi của nàng, là do nàng vô tri, ngu dốt nên mới tin tưởng hai kẻ lòng lang dạ thú kia.
Nàng hoảng hốt bật dậy, dùng tay áo xoa đi mồ hôi trên trán. Đưa tay đặt nơi lồng ngực, cảm nhận trái tim vẫn đang đập dồn dập, gấp gáp.
Trong căn phòng tối tăm, ướt át, một nữ nhân đầu tóc rối tung, cơ thể chằn chịt những vết thương, hơi thở thoi thóp.
Tiếng mở cửa vang lên " kẽo kẹt ", cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra. Nam nhân mặc áo gấm hoa, đầu tóc gọn gàng ngạo nghễ bước vào, theo sau là một nữ nhân yểu điệu, thướt tha.
Nữ nhân căm hận nhìn đôi nam nữ quần áo lụa là " Đừng để ta thoát được khỏi đây! "
Nam nhân khinh thường cười, hắn cuối thấp thân mình " Nga? Ngươi còn muốn giết chúng ta không bằng? "
Nữ nhân khó khăn gằn từng chữ " Bạch, Thụy, Viên! "
Bạch Thụy Viên cười to, hắn giơ tay phủi đi những vết bẩn chẳng hề tồn tại nơi vạt áo " Chậc chậc, đường đường là Nữ hoàng một nước, sinh ra trong sủng ái, hiện tại lại ở nơi tăm tối bẩn thỉu này. Bạch Thụy Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào? "
Bạch Thụy Ngôn trầm giọng " Cả cuộc đời ta, sai lầm nhất, ngu ngốc nhất chính là thật sự đương ngươi làm caca. "
Nàng nhìn thoáng qua nữ nhân vẫn luôn trầm mặc " Còn có ngươi, Tố Cẩm Lan! Đầu óc ta chính là bị chó tha, mới thật lòng thật dạ yêu ngươi. "
Nàng tự giễu cười " Hay cho các ngươi, một người là ta caca, một người là của ta nữ nhân. "
Tố Cẩm Lan nhìn nàng, nàng rụt rè " A Ngôn... "
Bạch Thụy Ngôn quát lớn " Câm miệng! Ngươi không có tư cách gọi tên ta! Tiện nhân! "
Tố Cẩm Lan hốt hoảng nhìn nàng, Bạch Thụy Viên cười to, hắn đi đến ôm lấy eo thon của Tố Cẩm Lan, khiêu khích nhìn nàng " Sao nào? Nhìn thấy nữ nhân ngươi yêu nhất hiện tại lại ở trong lòng ngực của kẻ mà ngươi xem là caca, ngươi thấy thế nào? "
Hắn cười khẽ " A, quên nói cho ngươi, nàng hiện tại đang hoài của ta hài tử. Chúc mừng ngươi lên chức cô cô, muội muội tốt của ta. "
Bạch Thụy Ngôn hỏng mất mà nhìn Tố Cẩm Lan, nàng chột dạ quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng.
Bạch Thụy Viên không ngại mà bổ thêm đao " Chậc, nể tình huynh muội của chúng ta, ta báo cho ngươi thêm một tin nữa nhé? "
Đôi mắt Bạch Thụy Ngôn tối sầm nhìn hắn, hắn khẽ chép miệng " Chậc, đừng nhìn ta như thế. Để ta tiết lộ cho ngươi biết nhé, phụ hoàng tốt của chúng ta và mẫu hậu yêu quý của ngươi, là do ta và nữ nhân ngươi yêu giết đấy. "
Bạch Thụy Ngôn đại não trì trệ, nàng máy móc quay đầu, trừng mắt nhìn Tố Cẩm Lan " Hắn nói láo...đúng không? "
Tố Cẩm Lan mím môi không đáp. Bạch Thụy Ngôn không thể tin tưởng mà nhìn Bạch Thụy Viên, nàng gào thét " Hắn cũng là phụ hoàng của ngươi...lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi sao! "
Bạch Thụy Viên căm giận quát lớn " Câm miệng! Hắn chưa bao giờ xem ta là hài tử của hắn, trong mắt hắn chỉ có ngươi và nữ nhân kia! Hắn chết một vạn lần mới đáng! "
Bạch Thụy Ngôn hốc mắt chua xót " Ngươi là cầm thú! "
Bạch Thụy Viên điên cuồng cười, hắn liên tục nện vào cơ thể yếu ớt của nàng những cú đá " Ta là cầm thú, vậy kẻ ngươi gọi là phụ hoàng là gì? Là cầm thú cũng không bằng? "
Bạch Thụy Ngôn chịu đựng đau đớn, nàng giãy giụa khỏi những sợi dây xích dày nặng " Ta phải giết ngươi! Cẩu nam nữ, ta phải giết chết các ngươi! "
Bạch Thụy Viên thỏa mãn mà cười to, hắn đi đến bên Tố Cẩm Lan, nói nhỏ vào tai nàng " Lan nhi, việc còn lại giao cho nàng đấy. Làm tốt, đêm nay ta có thưởng cho nàng. "
Hắn ngạo nghễ bước ra khỏi căn phòng, trên miệng vẫn luôn cười cợt nhã.
Tố Cẩm Lan chậm chạp mà đi đến bên nàng, nhẹ giọng " A Ngôn... "
Bạch Thụy Ngôn ngước đôi mắt tối tâm, không còn chút tiêu cự nhìn nàng " Ta đã nói ngươi không có tư cách kêu tên ta! "
Tố Cẩm Lan cắn môi " Được... "
Nàng lấy ra một cuộn thánh chỉ " Ấn dấu vào đây, được chứ? Ta sẽ nói Thụy Viên thả nàng. "
Bạch Thụy Ngôn khinh thường mà phun một ngụm nước miếng " Trừ phi ta chết, chỉ cần ta còn sống ngày nào, các ngươi sẽ không đạt được ước nguyện ngày đó. "
Nàng trào phúng cười " A, thật may mắn, ta không ngu ngốc mà đem Phượng Tỷ cùng Ngọc Ấn giao cho ngươi. Tiện nữ. "
Tố Cẩm Lan " Ta xin lỗi... "
Bạch Thụy Ngôn đánh gãy lời nàng " Thứ ngươi có thể làm tốt nhất hiện tại, chính là biến khỏi tầm mắt của ta. Cả ngươi và Bạch Thụy Viên tên cầm thú đó, tốt nhất đừng để ta thoát ra khỏi đây, nếu không, dù có dùng cả mạng sống này ta cũng sẽ làm ngươi và hắn, còn có tên nghiệt chủng trong bụng ngươi... "
Nàng gằn từng chữ " Sống, không, bằng, chết! "
Tố Cẩm Lan khó thở nhìn nàng " Hài tử không có tội...nàng cần gì phải... "
Bạch Thụy Ngôn đánh gãy lời nàng " Hài tử không có tội, nhưng là hài tử của các ngươi, hắn có tội. "
Nàng trào phúng cười " Hài tử của một đôi cẩu nam nữ, thì cũng chẳng ra gì. "
Tố Cẩm Lan ngây người nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, nàng thở dài một hơi, xoay người rời khỏi.
Bạch Thụy Ngôn nhắm chặt mắt, môi cắn chặt đến bật máu, trên mặt nước mắt giàn giụa.
Đều là lỗi của nàng, là do nàng vô tri, ngu dốt nên mới tin tưởng hai kẻ lòng lang dạ thú kia.
Nàng hoảng hốt bật dậy, dùng tay áo xoa đi mồ hôi trên trán. Đưa tay đặt nơi lồng ngực, cảm nhận trái tim vẫn đang đập dồn dập, gấp gáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.